Đọc truyện Nhiệm vụ bất khả thi – Chương 37 tại website TruyenChu.Vip
Dưới sự công kích của hệ lôi, đầu óc Nguyệt Linh trở nên tê liệt. Nửa mê nửa tỉnh, cô mơ hồ cảm thấy mình bị người bế lên một chiếc xe việt dã, sau đó là một chặng đường dài gập ghềnh. Không biết là qua bao lâu, cô đột nhiên thấy ý thức của mình trở lại bình thường, ngón tay có thể cử động nhẹ. Nguyệt Linh cố nén cảm xúc lo lắng, điều chỉnh hô hấp chậm lại, không để lộ cô đã tỉnh lại. Cho đến khi tiếng phanh xe vang lên, người điều khiển mở cửa xe, bế cô ra ngoài, cô vẫn bất động, giả vờ hôn mê.
Người nọ ôm cô vào một cái hang lạnh lẽo. Mặc dù nhắm mắt lại, cô vẫn có thể cảm nhận được nơi này tối đen, lạnh lẽo. Tiếng bước chân không ngừng vang vọng trong hang, cũng không biết hang này dài bao nhiêu.
Khoảng mười lăm phút trôi qua, cô đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời chiếu vào mặt mình, hơi thở lạnh lẽo tan đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng chim hót ríu rít truyền vào tai cô, Nguyệt Linh cực kỳ kinh ngạc. Đây là đâu? Ngoại trừ vườn địa đàng Phượng Hoàng Thành, trên thế giới này vẫn còn nơi có những loài chim bình thường ở?
Người đàn ông ôm cô đi một lúc, rồi cẩn thận bế cô xuống bề mặt của một tảng đá lớn, sau đó rời đi. Nguyệt Linh biết, hắn muốn đi dọn sạch vết xe trên đường. Hơn nữa, còn muốn phá hủy chiếc xe việt dã đó.
Nguyệt Linh kiên nhẫn chờ tiếng bước chân của hắn biến mất hoàn toàn, cho đến khi chắc chắn rằng không có người ở gần đó, cô mới mở mắt, đứng dậy.
Đây là một hẻm núi nhỏ hình tròn khoảng một nghìn mét, có hồ nước, thảm thực vật, cây ăn trái, chim chóc, con khỉ, con thỏ… Nó giống như một thiên đường cách biệt với thế giới, cũng không biết vì sao nơi này không bị nhiễm virus mạt thế.
Nguyệt Linh vừa đứng dậy, còn chưa đứng vững, cô liền chạy ngược hướng Phất Lạc rời đi, cô muốn tìm một con đường khác để thoát khỏi đây!
Với tất cả khả năng của mình, cô chạy cực nhanh xuyên qua bụi cỏ, rừng cây, kinh động mấy con chim bay, cuối cùng đến một ngọn núi dốc. Núi cao đến tận mây mù, khiến nơi này cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Cô ngẩng đầu lên nhìn, hoàn toàn không thấy đỉnh núi, cô cắn chặt răng, do dự một lúc cô vẫn bấu víu vào tảng đá mà leo lên, mới leo được hơn mười mét, liền nghe thấy nơi xa xa có người nôn nóng hô: “Nguyệt Linh, em ở đâu! Em mau ra đây! Em ra đây đi! Đừng rời khỏi tôi!”
Giọng nói vừa giận vừa đau, còn có một loại tuyệt vọng cuồng loạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả người Nguyệt Linh cứng đờ, ngay sau đó động tác càng nhanh hơn, dùng cả tứ chi leo lên phía trước, chỉ ước gì có thể lập tức rời khỏi đây!
Cô không bao giờ muốn tiếp xúc với bất kỳ tên điên nào nữa! Không bao giờ muốn trôi qua những ngày tháng bị người cưỡng ép, khống chế, giam cầm!
Đến bây giờ cô cũng nhận thấy được việc Dương Đế đưa cô đến thế giới này là có tính toán trước. Hắn biết rõ cô cực kỳ chán ghét việc bản thân mất tôn nghiêm cùng tự do, nhưng vẫn ném cô vào đám đàn ông điên cuồng, cố chấp này. Mặc dù cô vẫn không rõ ý định của hắn, nhưng cô sẽ không ngoan ngoãn chịu thua, ngồi chờ chết!
“Nguyệt Linh!” Dưới núi xuất hiện một tiếng gầm giận dữ, cô không cần nhìn cũng biết Phất Lạc đã đến dưới chân cô. Cô vẫn tiếp tục leo lên không hề dừng lại.
“Tôi cho em ba giây, tự mình xuống, hoặc tôi khiến em xuống!”
Động tác Nguyệt Linh hơi dừng, ngay sau đó cô như bị điên điên cuồng leo lên, không thèm suy nghĩ thể lực bản thân, động tác tay chân nhanh đến nỗi chỉ thấy mơ hồ, lập tức leo hơn 20 mét!
Đùng đùng tiếng sấm vang lên! Cơ thể cô như bị sét đánh, đau đớn tê dại, làn da bị đốt cháy, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi khét.
Cô cắn răng, kiên quyết nắm lấy vách đá, nhịn đau tiếp tục leo lên, tốc độ chậm lại rất nhiều.
Mặc dù bị vậy, động tác cô vẫn kiên định, tỏ rõ thể hiện thái độ của mình —— hoặc là chạy thoát, hoặc là ngọc nát đá tan.
“Nguyệt Linh!!” Phất Lạc hô to, trong âm thanh tràn đầy đau đớn cùng phẫn nộ.
Hắn thực sự không ngờ rằng người phụ nữ này thà chết chứ không ở bên cạnh hắn.
Hắn nhìn cơ thể yếu ớt lung lay vẫn quật cường leo lên kia, lòng như bị dao cắt, đôi mắt bạc rưng rưng nước mắt, vẻ tà mị tự tin ngày xưa không còn, chỉ còn tiều tụy cùng tuyệt vọng chiếm trọn khuôn mặt tuấn tú.
Hắn thật sự không nỡ làm cô bị thương, nhưng đồng thời, hắn cũng sợ hãi cứ thế mà mất cô —— nếu lúc này không bắt được cô, để cô chạy thoát, có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không gặp lại hắn.
Nghĩ đến đây, hắn đau lòng đến nỗi khó thở.
Hắn quỳ xuống đất, ngẩng đầu lên, gần như tuyệt vọng gào khóc: “Nguyệt Linh!! Tôi cầu xin em! Ở lại đi! Ở bên cạnh tôi!! Tôi cầu xin em!!”
“Hãy nhân từ với tôi! Nguyệt Linh!! Hãy cho tôi một cơ hội, để tôi thể hiện cho em tôi có bao nhiêu yêu em!!”
Mặt hắn đầy nước mắt, nhưng cô không cảm động.
Động tác của cô không hề dừng lại, ngược lại, ngay khi cơ thể hồi phục vết thương, tốc độ càng nhanh hơn. Lúc này cô thấy thật may mắn vì cô là tang thi.
Phất Lạc thấy cô tuyệt tình như vậy, tâm hắn như tro tàn. Vẻ đau đớn trên mặt biến mất, cả khuôn mặt trở nên bình tĩnh và thâm trầm, nhưng sự cố chấp trong đôi mắt bạc vẫn như trước, thậm chí còn sinh động hơn.
Hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang mờ dần của cô, lẩm bẩm: “Một là ở bên nhau, hai là cùng chết.”
Đùng, đùng, đùng…
Sau ba lần bị sét đánh liên tiếp, tinh thần Nguyệt Linh hoàn toàn tan vỡ, cơ thể gần như cháy đen của cô ngã xuống, nặng nề rơi vào trong ngực Phất Lạc. Răng rắc, Phất Lạc vì đỡ mà xương ngực bị gãy. Hắn rên một tiếng, khuôn mặt vốn tiều tụy càng trắng bệch, nhưng dường như hắn không hề thấy đau đớn mà gắt gao ôm chặt Nguyệt Linh bị cháy đen, cực kỳ thỏa mãn ôm cô vào lòng, không hề quan tâm nhiệt độ cơ thể của cô khiến người hắn bị cháy.
Hắn hôn lên môi nứt nẻ của cô, liếm cắn, mút, mơ hồ nỉ non: “Em là của tôi, Nguyệt tổ trưởng, là của tôi…”
…
Khi tỉnh lại, không biết đã qua bao nhiêu ngày, cơ thể đã hoàn toàn khôi phục —— Nguyệt Linh đang nghĩ vậy, chợt thấy tay chân đau đớn, cô trợn mắt kinh ngạc, liền thấy cánh tay bàn tay của cô bị một cái xích sắt đâm xuyên qua, hai đầu xích sắt bị hàn lại với nhau, hai chân bàn chân cũng bị thanh sắt đường kính 3 cm cắm vào, cô chỉ cần hơi cử động chút, liền thấy đau đớn xuyên tim.
“Em tỉnh rồi.”
Nguyệt Linh quay sang chỗ vừa cất tiếng, cô mới thấy bản thân đang nằm trên người Phất Lạc. Hai người bọn họ đều trần trụi, cánh tay dài Phất Lạc ôm chặt vòng eo cô, giam cô chặt chẽ vào lòng ngực hắn. Không chỉ thế, cô còn thấy vật giữa hai chân cô hơi bất thường, vô thức co rút lại, liền nghe thấy Phất Lạc động tình hừ một tiếng, cô đột nhiên ý thức được, côn thịt Phất Lạc đang cắm trong tiểu huyệt cô, chất lỏng ướt át vẫn còn lưu lại sâu trong vật giữa hai chân!
Mà côn thịt đang ngủ đông trong đó, cũng vào lúc này sưng to lên.