Đọc truyện Nhiệm vụ bất khả thi – Chương 32 tại website TruyenChu.Vip
Hôm nay, như thường lệ, Nguyệt Linh thức dậy đúng 6 giờ sáng, rửa mặt chải đầu chuẩn bị xong liền đi đến chỗ huấn luyện, cô treo thẻ “chờ chiến” trước khi đến đấu trường để đám người khiêu chiến mình. Cô đến căn cứ Tây Hồ được hơn hai tháng rồi, ban đầu, sự xuất hiện của cô đã gây náo động, viện nghiên cứu còn tưởng rằng cô là vật thí nghiệm do Tư Đồ Lẫm dụ dỗ về—— không sai, cô vẫn mang mặt nạ che đi nửa khuôn mặt mỹ miều ấy, Tư Đồ Lẫm khăng khăng bắt thế, và vì một số lý do, bản thân cô cũng thấy vui. Hắn không cho cô gỡ mặt nạ xuống nên cô đã dùng điều này để đổi thêm một lợi ích cho bản thân: Quan hệ giữa hai người không được công khai. Bằng cách này, những người trong căn cứ sao có thể phát hiện người không ra người quỷ không ra quỷ như cô, lại là người phụ nữ của ông vua không ngai?
Sau khi Tư Đồ Lẫm trở về căn cứ, hắn đã khiến mọi người mở rộng tầm mắt, không chỉ mang về nửa tang thi, còn giải tán “3000 mỹ nhân”, bắt đầu ru rú sinh hoạt trong nhà. May mắn quan hệ hai người không công khai, cô không bị một đám người trả thù, không bao lâu sau họ bị Tư Đồ Lẫm sai đến các bộ phận khác. Những người trong căn cứ cứ tưởng hắn chỉ vui đùa nhất thời, mãi đến khi họ phát hiện rằng hắn nghiêm túc sống một mình hơn hai tháng. Người ngoài đều đồn rằng chỗ đó của hắn có vấn đề, nhưng cũng có lời đồn hắn đoạt cô dâu của tộc tinh linh mà kim ốc tàng kiều*, chỉ vì hai tháng trước, tộc tinh linh liên minh với thế lực Trung Quốc tấn công chi nhánh căn cứ Tây Hồ, hiện tại hai bên vẫn còn thù địch, nhưng số lần tang thi hoạt động đột nhiên tăng cao, rất nhiều tang thi tăng lên cấp 4, hai bên phải tạm thời ngừng chiến—— và không một ai liên tưởng cô dâu ấy với Nguyệt Linh là một.
*Kim ốc tàng kiều:nhà vàng cất người đẹp, dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nguyệt tổ trưởng, có người đã lấy thẻ khiêu chiến, đang ở sân A chờ, ngài…” Người phục vụ cung cung kính kính hỏi chỉ thị.
Nguyệt Linh đứng dậy khỏi ghế sofa, đáp: “Tôi đi qua đây.” Nói xong, cô đi ra khỏi phòng nghỉ riêng.
Người phục vụ mê mẩn nhìn theo bóng dáng cô lững thững đi xa, thì thầm: “Thật là một người tốt, đáng tiếc, mặt lại xấu.”
Hơn hai tháng qua, Nguyệt Linh dùng thực lực, phẩm chất, tính cách của bản thân, đạt được sự khẳng định của căn cứ. Là người có song thuộc tính, cô dẫn dắt một tổ có năm thành viên, khi tang thi triều đến thì đánh tang thi, bảo vệ căn cứ, khi sóng yên gió lặng thì ra ngoài săn thú, thu thập tinh hạch. Sáng sớm mỗi ngày, cô đều đến chỗ huấn luyện báo danh đấu trường, chăm chỉ cố gắng, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Dần dần, mọi người cũng không trông mặt mà bắt hình dong, thực sự công nhận cô.
Đi dọc theo hành lang dành riêng cho võ sĩ bước vào khán đài, ngay khi Nguyệt Linh bước ra, lập tức có tiếng reo hò vang lên, tiếng reo hò này thế mà to gấp mấy lần ngày trước, cô đang kinh ngạc thì thấy người đàn ông đối diện là ai, sự kinh ngạc liền biến thành bình thản.
Đây là một người đàn ông đa chủng tộc điển hình, chiều cao 1m76, làn da trắng nõn, con ngươi màu xanh biếc, diện mạo gần như hoàn mỹ lại có nét thanh tú và mềm mại mà người phương Tây khó có được. Nhìn qua anh cực kỳ tinh xảo, lông mày được sửa cẩn thận thành lông mày thanh mảnh, mặc một bộ quần áo thể thao màu tím bó sát, phơi bày ra cơ bắp của anh.
Anh là một trong bốn cường giả của căn cứ này, nổi danh người đàn ông phong nhã – Anh Tỉnh, cũng là một trong những nhân vật mà Nguyệt Linh muốn tránh tiếp xúc nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, tôi chờ em hơi lâu đó!”
Nguyệt Linh hơi hơi cúi người, như hành lễ, nói: “Tôi xin lỗi. Chúng ta bắt đầu chứ?”
Anh Tỉnh nhướng đôi lông mày mảnh mai của mình, mím miệng, không cam lòng nói: “Không thể nói thêm vài câu sao! Ngày thường em tàn trốn tránh tôi!”
Khán giả ở đây đều xôn xao, không ít người đã huýt sáo la hét.
Nguyệt Linh từ lâu đã quen với những điều vô nghĩa của anh, không hề hoảng sợ, đang muốn giải thích, cô đột nhiên cảm thấy ớn lạnh từ bên phải. Cô quay đầu nhìn, liền thấy bên tay phải, Tư Đồ Lẫm đang ngồi ở hàng đầu tiên trên khán đài, mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lạnh như băng.
Cô cảm thấy lạnh cả người, cau mày nhìn về phía Anh Tỉnh, không khỏi có chút bực bội: “Anh Tỉnh, đừng nói nhảm nữa. Đấu đi!”
Cô ra đòn phủ đầu xông lên phía trước, khán giả ngay lập tức đứng dậy, kêu to không ngừng: “Nguyệt tổ trưởng cố lên!” “Anh Tỉnh tổ trưởng cẩn thận!”…
Anh Tỉnh mỉm cười đấu với cô, nhưng hành động chỉ phòng thủ chứ không tấn công, như đang trêu đùa. Tiếng hò reo hừng hực trên khán đài thưa thớt dần, lúc này, ngay cả những người chậm chạp nhất cũng nhận ra ý đồ của Anh Tỉnh ——
“Trời ơi, không thể nào, Anh Tỉnh tổ trưởng thật sự đang theo đuổi Nguyệt tổ trưởng?”
“Tôi không thể tin vào mắt mình luôn…”
“ Ngoại hình Nguyệt tổ trưởng, cũng có thể sao…”
“Làm sao không được! Nguyệt tổ trưởng mặt xấu tâm đẹp nha!”
Nghe đám người xì xào bàn tán, tâm trạng của Nguyệt Linh càng thêm lo lắng, cô thậm chí có thể mơ hồ cảm nhận được ánh mắt của Tư Đồ Lẫm bắn thẳng qua đây, trong đó là hừng hực lửa giận. Cô không khỏi thất thần, động tác cũng trở nên chậm chạp, mắt Anh Tỉnh sáng ngời, nắm chắc thời cơ ôm cô vào lòng!
Anh nói nhỏ bên tai cô: “Em nói đi, vì sao tôi cứ luôn vô thức nhìn em?”
Giọng nói đầy mờ mịt lại bất đắc dĩ, còn có một tia mong đợi gần như không thể phát hiện.
Nguyệt Linh đẩy anh ra!
Cô nghiêm túc trừng mắt anh, đang định mở miệng cảnh cáo, cô lại thấy anh kinh ngạc nhìn mặt mình ——
Chẳng lẽ!?
Nguyệt Linh che đi khuôn mặt lộ ra ngoài, cúi đầu, lớn tiếng nói: “Thật xin lỗi mọi người, người tôi không khoẻ, trận này tôi nhận thua!” Dứt lời, xoay người quay lại con đường cũ.