Nhiệm vụ bất khả thi

Chương 20


Đọc truyện Nhiệm vụ bất khả thi – Chương 20 tại website TruyenChu.Vip

Thay đổi? Thay đổi gì chứ?
 
Nguyệt Linh nghi hoặc, nhưng không đáp lại lời anh, chỉ có nhìn anh đầy cảnh giác và khẩn trương. Cô ôm lấy cơ thể, bình tĩnh từ từ lui về phía sau. Cô biết, bẫy đằng sau là sụp đất, cô cần phải kích hoạt nó mới có thể chạy qua. Sẽ lãng phí một chút thời gian, nhưng lúc này cô không còn cách nào khác. Tộc Tinh Linh rất mạnh, tuổi thọ lại cao, nghe nói còn có dị năng trời sinh, nếu không phải vì tính không thích tranh chấp thì đã sớm thống trị nhân loại. Andre còn trẻ đã là người xuất sắc trong tộc Tinh Linh, thực lực nhất định từ cấp 4 trở lên, nhưng mạnh như nào thì cô cũng không rõ lắm.
 
Dường như Andre không hề nhận thấy động tác nhỏ dưới chân cô, cũng không để bụng việc cô không đáp lại. Anh nhẹ nhàng đưa tay ra, dịu dàng nói: “Lại đây, bảo bối, trở thành người của tôi, tôi sẽ đối tốt với em cả đời.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cảm thấy chân trái có chút không ổn, Nguyệt Linh dừng bước, rồi bỗng cô dẫm lên viên đá và đá mạnh về phía sau, bùm bùm! Mặt đất sau cô sụp đổ, lộ ra một cái hố to đường kính nửa mét. Cô lập tức xoay người nhảy qua cái hố to, tốc độ nhanh chóng, động tác dứt khoát, như là đã diễn tập mấy chục lần rồi.
 
Ngay khi tiếp đất, cô liền chạy như điên, bất chấp tấm lưng bị lộ ra ngoài.
 
Trên đường chạy khó tránh khỏi những vật cản làm rách quần áo, khiến tấm lưng như ngọc của cô hoàn toàn lộ hết. Dưới ánh trăng mờ ảo, làn da trắng nõn ấy như quả bơ tươi mới, gợi cảm mê hồn, còn toả ra một hương vị ngọt ngào. May mắn, cô vẫn luôn dùng tay ôm chặt lấy ngực, tránh cho việc cả người cô trần trụi.
 
Sau khi chạy được khoảng mười mấy phút, phía sau thế mà lại không có động tĩnh gì. Nguyệt Linh biết bản lĩnh của Andre, không dám thả lỏng, vẫn không ngừng chạy như điên về phía trước. Trên đường chạy, cô không biết bản thân đã vượt qua được bao hàng cây, những cành lá trên đó cứ nối tiếp nhau mà cọ xát qua người cô, phát ra từng tiếng xoạt xoạt. Lúc đầu, âm thanh ấy còn khiến cô hãi hùng khiếp vía, làm cô càng thêm cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng mọi lúc kẻ địch có thể tấn công, nhưng khi thời gian dần dần trôi đi, cô bắt đầu cảm thấy tê mỏi, rất khó để có thể tập trung tinh thần chú ý động tĩnh.
 
Tuy nhiên, ngay lúc cô xem nhẹ âm thanh từ cỏ cây, một vài cành liễu liền cọ qua đầu vai cô, đi xuống dưới nách quấn vòng quanh, bó chặt cánh tay phải của cô! Cô hoảng sợ, lập tức giãy giụa, muốn dùng tay kéo cành liễu ra thì một cành liễu khác rũ xuống! Nhanh chóng bắt lấy cổ tay trái cô mà vòng lên vòng xuống, nâng cổ tay trái của cô lên cao, sức lực mạnh đến kinh ngạc. Vèo, vèo… Mấy cành liễu khác lần lượt buông xuống, quấn lấy phần eo và đùi cô. Lúc này, Nguyệt Linh cực kỳ kinh sợ, tinh thần căng thẳng tới cực điểm, cơ mà cái khó ló cái khôn, cô dùng hết sức lực bản thân nhảy lên, lộn một vòng giữa không trung, mượn cái này tránh đi tấn công của cành liễu đồng thời cắt đứt 2 cái cành định đến bên cô!

 
Vừa lấy lại tự do, cô liền lao thẳng về phía trước, còn chưa ra được nửa mét, đã bị cành liễu rậm rạp vây lấy . Cô liều mình dùng sức giãy giụa cũng không thể nào chống lại, không bao lâu sau, cô bị chúng quấn thành kén kéo lên giữa không trung!
 
Bây giờ, Nguyệt Linh bị một số lượng lớn cành liễu nâng lên cao, như một con bướm bị mắc mạng nhện gắng chống cự mà không thành. Chiếc áo trên của cô đã bị rơi ra trong trận vật lộn vừa rồi, nửa người trên trần trụi bị trói bởi những cành liễu rậm rạp, hai bộ ngực mềm mại và đầy đặn bị quấn xung quanh, khiến cho chúng càng to càng mê người. Dưới ánh trăng sáng, mái tóc rối màu bạch kim chải dài đến phần mông, mặt nạ trắng đỏ che đi một nửa gương mặt, lại không khiến cô trở nên kì quái, chỉ vì nửa khuôn mặt bị lộ ra kia quá là mỹ lệ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mà trước đó, cô không hề có nửa khuôn mặt điên đảo chúng sinh như này…
 
Andre đứng trên cành cây, nhìn cô đầy trầm ngâm. Khuôn mặt tinh xảo anh tuấn hiện lên biểu cảm phức tạp, nhíu mày, đôi môi mím chặt, đôi mắt xanh trong như biển kia tràn đầy u ám thâm trầm, như đang quyết định một sự kiện hết sức quan trọng nhưng rồi lại do dự.
 
Loay hoay một hồi vẫn không thể nào thoát ra, Nguyệt Linh nhận thấy tình hình không ổn, cô hít một hơi thật sâu nhắc nhở bản thân bình tĩnh lại, thức thời mà nhẹ giọng nói: “Andre, thả tôi ra đi, chúng ta nói chuyện, được không?”
 
Cô không thể ngồi chờ chết được, người không động được thì vẫn còn miệng mà!
 
Một nhánh cây vươn dài ra để Andre đặt chân lên đứng trên đó, anh từ trên cao nhìn xuống Nguyệt Linh hiện đang chật vật, cười nhạo: “Giờ em lại muốn nói chuyện với tôi?”  Mắt anh ngả ngớn liếc nhìn bộ ngực trần của cô, trong đôi mắt xanh đó xuất hiện dục vọng, cũng có một tia cố ý trêu chọc.
 

Nguyệt Linh tự động lọc ra lời châm chọc của anh, cố gắng bỏ qua ánh mắt nóng bỏng đó, đè xuống cảm xúc xấu hổ, thầm nghĩ: “Anh ta là heo, là heo, bị anh ta nhìn cũng không mất miếng thịt nào.” Ở ngoài thì nói: “Dù sao tôi với anh quen nhau đã được một tháng, cũng coi như có chút tình bạn, đâu đến nỗi phải làm ra chuyện như này.” Cô ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn anh, “ Anh thấy đúng không? Andre.”
 
Vẻ dịu dàng hiếm có này của cô hình như đã tác động đến Andre. Mặt Andre dịu đi, anh nhẹ giọng đáp: “Em nói đúng, bảo bối.” Cành dưới chân anh bỗng kéo dài ra rồi dừng ở trước mặt Nguyệt Linh. Mặt hai người đối diện nhau chỉ cách tầm 5 cm, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở đối phương. Nguyệt Linh theo bản năng quay đầu đi thì bị một bàn tay to ép quay lại, cô đang thấy hoa mắt, đột nhiên mặt nạ bị tháo xuống.
 
Nguyệt Linh tức giận, cô cực kỳ không muốn lộ ra điểm xấu đó, không khỏi cau mày, rồi lại đè nén cảm xúc.
 
Anh giữ lấy cằm cô, thế mà lại không để ý nửa khuôn mặt xấu xí bên trái, đôi mắt xanh thằm nhìn chăm chú vào đôi mắt đen của cô. Sau đó nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Hãy tin anh, bảo bối, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng cách này để có em. Nhưng anh không chờ được nữa rồi. Anh cần phải có em, nếu không ——” nói tới đây, anh nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nói nửa vế sau: “Anh sẽ điên mất”, rồi trao cho cô nụ hôn. Anh nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi cô, tinh tế nhấm nháp, liếm mút, đưa lưỡi tiến vào khoang miệng cô, đoạt lấy hương vị ngọt ngào trong đó. Nguyệt Linh lạnh nhạt nhìn khung cảnh trước mắt. Vẻ mặt của anh say mê, mỗi một động tác đều toát ra tình yêu thương trìu mến.
 
Cô thật sự không hiểu, sao anh ta lại thích cô chứ?
 
Dù cho cô không có thuận theo, nhưng cô không hề từ chối —— nghĩ như vậy, lúc Andre kết thúc nụ hôn này, anh mở mắt ra vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Nhưng thứ đập vào mắt anh chính là hình ảnh vẻ mặt lạnh lùng cùng chán ghét trên mặt cô. Lòng Andre trầm xuống, anh bỗng thấy ngực khó chịu. Anh theo bản năng giữ chặt lấy cằm cô, khiến Nguyệt Linh vì đau mà nhíu mày, nhưng cô không hề oán giận một câu, chỉ rũ đôi mi xuống che đi cảm xúc tiêu cực, cố bình tĩnh dịu dàng nói: “Andre, chúng ta đến với nhau từ từ nha. Cho tôi chút thời gian, để tôi chấp nhận anh, được không?”
 
Andre lạnh lùng nói: “Cho em thời gian để em càng ngày đẹp rồi vứt bỏ tôi sao?”
 
Nguyệt Linh kinh ngạc ngước mắt lên, liền thấy mày anh nhíu lại, môi mím chặt, trong mắt không hề có tia vui mừng, chỉ đầy u ám.

 
Sao cảm xúc của người đàn ông này lại thay đổi nhanh như vậy?
 
Cô không hiểu nổi, sau đó cô nghe thấy âm thanh cành lá đung đưa, nhánh cây trói chặt chân cô thả lỏng, hai chân cô thế mà được khôi phục tự do! Nhưng sự tự do này cực kỳ ngắn ngủi, ngay sau đó từng cành liễu quấn lên cổ chân, kéo hai chân cô sang hai bên!
 
Nguyệt Linh hoảng hốt, cô không thể nào bình tĩnh được nữa vội la lên: “Andre, nếu anh làm vậy, chúng ta sẽ không bao giờ có cái kết tốt đâu!”
 
Andre giễu cợt: “Không sao cả, tốt hay xấu cũng được, tôi và em nhất định phải có một kết quả!”
 
XOẸT! Anh dùng dao găm rạch ra quần dài, quần lót của cô, hai cành liễu vươn ra kéo lấy tấm vải khiến tiểu huyệt cô hoàn toàn lộ ra ngoài!
 
Anh thu lại dao, đưa tay ra sờ lên vật yếu ớt giữa hai chân cô, đầu ngón tay xoa mạnh lên cánh hoa huyệt. Thấy vẻ mặt chán ghét của cô, anh nheo mắt lại, cắm thẳng một ngón tay vào tiểu huyệt chật hẹp! Nguyệt Linh kêu lên một tiếng, hai hàng lông mày nhíu chặt, khuôn mặt vừa xấu vừa đẹp cũng khó che đi sự đau đớn mà cô nhận được.
 
Andre biết rõ còn cười hỏi: “Thoải mái không? Bảo bối.”
 
Chết tiệt!
 
Nguyệt Linh nghiến răng, không cam lòng yếu thế mà hung hăng trừng anh, nhưng mồ hôi trên trán lại bại lộ ra vẻ yếu ớt lúc này của cô.
 

Andre thấy cô như vậy, tim anh như thắt lại, ngực khó chịu, anh có chút không ra tay được. Anh lại gần, cúi xuống liếm lên trán cô, nhẹ giọng an ủi nói: “Nhịn một chút, bảo bối, một lát nữa là ổn thôi.” Anh hôn hôn cái trán của cô, nụ hôn từ trên trán kéo dài xuống phía dưới. Đồng thời, anh đưa tay lên xoa nắn bộ ngực mềm mại của cô, nhẹ nhàng niết nhũ hoa màu hồng nhạt. Mà ngón tay đang cắm sâu vào tiểu huyệt cô cũng chậm rãi thọc vào rút ra, một ngón tay khác thì lại vỗ về chơi đùa bên ngoài tiểu huyệt.
 
Dưới sự kiên nhẫn trêu chọc của anh, tiểu huyệt khô khốc bắt đầu tiết ra dâm thủy, một mùi hương đặc biệt cũng từ đó mà toả ra không khí.
 
Mùi hương này bay đến mũi Andre khiến anh không khỏi thở gấp. Ngay lập tức anh buông ra Nguyệt Linh, cởi quần bản thân, lộ ra nam căn, sau đó sai khiến cành liễu đẩy cô càng gần về phía anh. Anh nắm lấy hai cánh mông cô, nhắm ngay côn thịt của mình, đâm thẳng vào sâu trong tiểu huyệt của cô! Để hai quả trứng dính sát vào tiểu huyệt, đâm nam căn thật sâu vào huyệt ấm áp, sau đó nhanh chóng rút ra, rồi lại hung hăng cắm vào, mỗi một lúc lại mãnh liệt hơn, càng sâu hơn! Dưới sự giao hợp như vậy, Andre cảm thấy bản thân như hợp làm một với Nguyệt Linh, tuy hai mà một, tương lai của anh cũng sẽ gắn chặt với cô như này.
 
Anh thở dài thỏa mãn, ngước mắt lên nhìn biểu cảm lúc này của Nguyệt Linh ——
 
Cô khẽ cau mày, gương mặt nhuốm sự đau đớn lẫn vui sướng của dục vọng, sâu trong đáy mắt lại tràn đầy tức giận, lạnh lùng, xa cách.
 
Ngực anh đau nhói, đôi tay bóp cánh mông cô không khỏi mạnh hơn, nhưng vẫn không thể giảm đi nỗi lo lắng, bất an trong lòng. Anh cúi đầu xuống cắn lên nhũ hoa, cô không cầm lòng được mà “A” một tiếng. Nghe được tiếng rên từ cô, lòng anh lại hưng phấn lên, cảm xúc hưng phấn này thậm chí át đi cả nỗi lo lắng, bất an vừa nãy. Dường như anh đã tìm được cách để giải quyết, tập trung vùi đầu vào ngực cô mà liếm mà mút mà cắn, buộc cô phải kêu lên những tiếng rên êm tai, như là chỉ có cách này anh mới khống chế được cô ở trong tay. Chẳng mấy chốc, hai bầu ngực trắng nõn trở nên đỏ ửng, sưng tấy, xanh tím.
 
Thời gian trôi qua, tốc độ đẩy phần hông Andre càng ngày càng nhanh, hơi thở cũng trở nên nặng hơn, sau đó, anh ôm chặt lấy người Nguyệt Linh, vùi đầu vào cổ cô mà thở dốc, côn thịt sâu trong tiểu huyệt phun ra một lượng lớn tinh dịch ấm áp, mặc dù đã mềm nhũn xuống, anh vẫn không rút nó ra. Cứ duy trì tư thế này, anh ngẩng đầu lên hôn môi cô, thanh âm khàn khàn hỏi: “Thoải mái chứ? Bảo bối.”
 
Nguyệt Linh chậm rãi thở hổn hển, không nói lời nào. Nửa khuôn mặt mỹ nhân ửng đỏ, trong hơi thở để lộ ra tình dục nhàn nhạt, bất cứ ai nhìn thấy đều sẽ không khỏi nuốt nước miếng. Mắt xanh Andre dần dần chuyển tối, không hề báo trước mà xoa lên mặt cô —— đột nhiên Nguyệt Linh thấy má phải đau đớn, kinh ngạc nhìn con dao có vết máu trong tay anh, máu từ lưỡi dao đang chảy từng giọt xuống phía dưới.
 
Cô không thể tin được mà đôi mắt mở to, “Anh…”
 
Andre không hề hối hận nhìn thẳng cô,  đôi mắt xanh thẳm hiện rõ sự cố chấp cùng tình yêu say đắm, anh xin lỗi nhưng lại mỉm cười an tâm: “Bảo bối, em cứ tiếp tục xấu thế đi. Anh là tinh linh, tộc Tinh Linh vĩnh viễn không vứt bỏ bạn đời của mình.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.