Nhiễm Phải Pheromone Của Em

Chương 75


Đọc truyện Nhiễm Phải Pheromone Của Em – Chương 75

Sau khi ăn cơm trưa, Chư Nhân Lương gục xuống ghế sa lông, muốn ngủ một giấc cho thư thái.

Nhưng khi chuẩn bị chìm vào mộng đẹp, bên ngoài lại vang lên những tiếng động rất lớn.

Thầy Chư nằm nghiêng, nằm sấp, thậm chí bịt chặt lỗ tai để ngủ, nhưng cũng không ngăn được những âm thanh ồn ã ngoài kia. Cuối cùng, ông giật cái mũ trên đầu xuống, nhảy dựng khỏi sa lông: “Làm phản à!”

Ông nổi giận đùng đùng xắn cao tay áo đi xuống tầng hành chính, sau đó liền trông thấy một đám học sinh bu kín trong phòng hội trường, còn thường xuyên vỗ tay khen hay.

Đám nhóc kia ồn ào ầm ĩ, bất chấp quy định về giờ nghỉ trưa của nhà trường. Người nào không biết còn tưởng có khỉ ở đâu tới đây diễn xiếc nữa.

Chư Nhân Lương nghiêm mặt, quát lớn: “Làm cái gì đấy hả?!”

Tại trường Trung học Nam thành phố, ông là người mà mọi học sinh đều sợ. Giáo viên trong trường còn thường xuyên lôi tên ông ra để hăm dọa học trò. Tiếng quát của ông đã khiến rất nhiều cô cậu choai choai hoảng đến tè cả ra quần. Nhưng không ngờ, lần này nó lại hoàn toàn vô dụng!

Một nữ sinh đứng ngay phía trước ông quay đầu lại, líu ríu gọi: “Thầy Chư! Mau đến xem đi ạ! Có người đang nâng cao uy tín của trường chúng ta!”

“Cái gì?” Chư Nhân Lương không hiểu gì, đẩy mọi người ra để chen lên phía trước.

Lạc Hành Vân đang ngồi ngay ngắn ở khoảng đất trống ngay trung tâm của đám người, mắt còn bị bịt kín bằng một cái khăn lụa. Bốn bàn cờ được bày xung quanh cậu, đầu bên kia của mỗi bàn cờ đều có một học sinh đang ngồi. Bọn họ trông có vẻ đăm chiêu, thậm chí còn vò đầu bứt tai liên tục.

Hoắc Tư Minh và Thích Vũ dựng thẳng sống lưng đứng ở một bên, tường thuật lại nước đi của các đối thủ cho Lạc Hành Vân bằng giọng nói dõng dạc rõ ràng, rồi lại điều khiển quân cờ theo chỉ thị của cậu, ra tay nhanh như chớp, cực kỳ mạnh mẽ dứt khoát.

Chư Nhân Lương dốt cờ có tiếng, trông thấy trận thế này thì lắp bắp kinh hãi không thôi – đấu pháp quái quỷ gì đây?

Nhưng khi nhìn vào từng bàn, ông lại vui đến sáng bừng con mắt: “Lợi hại quá!”

Cuối cùng, ông đứng khoanh tay, vừa cười ha ha vừa xem cuộc chiến cùng đám học trò.

Phần lớn những người có mặt ở đây đều không hiểu về cờ vây, nhưng việc ấy cũng chẳng ảnh hưởng đến chuyện bọn họ sùng bái anh đại trường mình.

Giữa chiến trường khói lửa, Lạc Hành Vân bất động như núi, chỉ nói chứ không hề ra tay.

“5-4.”

“11-3.”

“18-19.”

“Tinh vị phía trên bên trái.”

(*) Bàn cờ vây gồm một lưới các dòng kẻ kích thước 19×19 (mỗi bề là 18 ô vuông và 19 giao điểm – nút). Các con số bên trên là tọa độ LHV nói để TV và HTM đặt quân cờ. Tinh vị là các chấm in đậm ở trên bàn cờ. Tinh vị phía trên bên trái là chấm đậm ở góc trên bên trái bàn cờ.

Theo những chỉ thị bình tĩnh của cậu, quân đen xâm lược mạnh mẽ như lửa cháy lan đồng cỏ, liên tục đoạt đất chiếm thành.

Ẩn sau những nước đi đầy mưu tính là phong độ của một đại tướng quân quyết thắng trên vạn dặm đường.

Rất nhanh đã có người bị siết cổ đại long (*), sắp sửa thua trận.

(*) Trong cờ vây, đại long chỉ một nhóm cờ có rất nhiều quân.


Sau đó là người thứ hai, thứ ba rơi vào tình trạng tương tự.

Loading…

Nỗi đau khi trường Trung học số 1 liên tục dẫn đầu trong các kỳ thi liên trường của trường Trung học Nam thành phố bỗng chốc được xoa dịu trong cuộc giao đấu này.

Càng ngày càng có nhiều bạn học từ bốn phương tám hướng chạy tới, người trước thò cổ người sau nhón chân, luôn miệng kêu gào.

“Nhường một chút nhường một chút… Để tôi xem Lạc thần đánh bại trường số 1!”

“Không thể chen nổi!”

“Đừng lên tiếng! Sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của Lạc thần!”

Ba bàn cờ đã bị dọn sạch, những tiếng “quân đen thắng”, “quân đen thắng” liên tục vang lên. Bạch Thuật ngồi ở bên kia bàn cờ còn lại cũng dần mất đi vẻ tự tin và thong dong vốn có.

Nếu nói, ban đầu hắn bị sự mặt dày mày dạn bám riết không tha của Lạc Hành Vân làm cho nổi trận lôi đình đến mất đi lý trí thì hiện giờ, hắn đã thật sự cảm nhận được áp lực từ quyết tâm tàn sát của đối phương.

Cờ vây là một trò chơi thiên về tính toán, ai tính được nhiều hơn thì người đó thắng.

Một đánh bốn lại còn bịt mắt, hắn chỉ nghĩ là đối phương đang làm trò.

Nhưng khi thực sự bước vào trận đấu, hắn mới dần nhận ra – kẻ to mồm khiêu khích bằng đủ từ ngữ chọc tức chết người này cũng không phải chỉ biết suông!

Dù là vây công, hắn cũng không chiếm được thế thượng phong nào.

Đồng bọn nối đuôi nhau thua trận, đầu óc Lạc Hành Vân càng được giải phóng, dồn hết sự tập trung về phía hắn.

Khoảng thời gian suy nghĩ vốn được nhân 4 đã bị rút ngắn dần, tiến vào giai đoạn đánh giáp lá cà 60 giây cho một nước đi.

Sự tính toán trong đầu liên tục tăng lên, mỗi nước đi, hắn phải suy nghĩ lắm mới hạ quân được. Mà Lạc Hành Vân thì ngược lại, lững thững thảnh thơi rồi quyết đoán chỉ huy.

Một giọt mồ hôi chảy dài trên gương mặt ngăm đen.

… Hắn còn có thể chống đỡ bao lâu? Năm nước? Mười nước?

“Đúng rồi, ban nãy tôi quên nói.” Làn môi căng bóng như miếng ngọc nhẹ nhàng hé ra, giọng nói trong trẻo của thiếu niên mang theo sự lạnh lùng hiếm thấy: “Người thua phải nuốt quân cờ đấy.”

Bạch Thuật cứng đờ.

Tiết tấu bị phá, hắn vội vàng hạ xuống một quân cờ.

“Thắng rồi!” Chư Nhân Lương không giỏi chơi cờ, đương nhiên cũng không cảm thấy xem cờ không nói mới là quân tử. Lúc này ông chỉ muốn vỗ đùi cười như điên thôi.

Mình sẽ thua sao…

Đồng tử trong mắt Bạch Thuật co lại, hắn ngoan cố chống cự đến cùng.


Ba nước qua đi, Lạc Hành Vân quyết đoán kết thúc ván cờ. Hoắc Tư Minh đếm quân, nhanh chóng đưa ra kết quả: “Quân đen nhiều hơn quân trắng ba lần rưỡi, quân đen thắng!”

Lạc Hành Vân gỡ khăn lụa xuống, để lộ khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ, nhìn Bạch Thuật rồi nhíu mày, nói: “Trường số 1 các cậu đúng là chẳng ai ra gì.”

Bạch Thuật cắn răng.

Cảm giác thua kém hồi cấp hai vốn đã phai mờ nay lại trở nên rõ nét, khiến hắn không thở nổi.

Lạc Hành Vân cầm một quân cờ trong hộp đựng lên, nghiêng người về phía hắn: “Sao còn chưa há miệng ra?”

Bạch Thuật cứng ngắc đứng lên, lùi về phía sau một bước, hất bàn cờ đi.

Một đống quân cờ trắng, đen rơi đầy mặt đất.

“Không dám à?” Làn môi mỏng màu hồng nhạt tựa cánh đào phai khẽ cong lên, đôi mắt sáng trong tựa viên ngọc nhỏ tỏa ra hơi lạnh: “Vậy vừa rồi cậu nói cái gì?”

Bạch Thuật: “…?”

Người này gióng trống khua chiêng, lại còn đưa ra yêu cầu như thế là vì Bùi Diễn?

Lạc Hành Vân đứng dậy, vừa ngắm nghía quân cờ đen bóng trong tay, vừa đi đến bên người Bạch Thuật. Dõi mắt nhìn thẳng về phía Bùi Diễn đang đứng ở cách đó không xa, cậu nhẹ giọng nói: “Nếu còn không biết giữ mồm giữ miệng, một ngàn quân cờ này, tôi sẽ tự tay đổ hết vào bụng cậu.”

Đầu ngón tay vẩy lên, quân cờ vẽ một đường cong giữa không trung rồi chuẩn xác rơi vào hộp đựng ở sau lưng cậu.

Trong tiếng hoan hô ầm ĩ của đám học sinh trường Trung học Nam thành phố, Lạc Hành Vân thản nhiên nện bước, nghênh ngang đi về phía tòa nhà dạy học.

Trên bậc cầu thang trước cửa tòa nhà, Bùi Diễn đang đứng dưới một cành mai.

Không gian thoang thoảng hương mai, cả hoa và người đều tĩnh lặng.

Lúc đi ngang qua, Lạc Hành Vân chớp mắt với đối phương.

Không một ai có thể sỉ nhục Bùi Diễn.

Không một ai.

Bạch Thuật ngồi trên xe buýt của trường số 1, nhìn lá cờ rực rỡ của trường Trung học Nam thành phố, ánh mắt không khỏi tối đi.

“Lạc Hành Vân đúng không, tao sẽ nhớ kỹ mày.”

Chiều hôm đó, diễn đàn trường Trung học Nam thành nổ tung.

【Chủ đề: Cơn sóng Lạc thần này đánh cao đến cỡ nào】


Lầu 1: Xế chiều hôm nay, đám ghen ăn tức ở kia lại đến đòi thi đánh cờ, cuối cùng bị Lạc thần của chúng ta một chấp bốn đánh cho tan tác. Không nói nhiều nữa, có ảnh đây, tuy tôi không hiểu cờ vây cho lắm nhưng hình như rất là lợi hại nha. [ảnh chụp] [ảnh chụp] [ảnh chụp]

Lầu 2: Xô pha! Chỗ nào có Lạc thần chỗ đó sẽ có tôi!

Lầu 3: Không hiểu nhưng chắc chắn là rất lợi hại +1

Lầu 4: Thế giới của học thần tôi không sao hiểu nổi.

Lầu 5: Người yêu thích cờ vây sẽ giải thích một chút, bình thường chơi cờ vây sẽ giống như thế này [ảnh chụp] một chọi một, không che mắt [cười ra nước mắt]

Bịt mắt gọi là cờ mù, độ khó cực kỳ cao, phải có người bên cạnh báo cáo đường đi nước bước của đối thủ, suy nghĩ xong lại nói ra quyết định của mình. Toàn bộ quá trình đều không được dùng mắt, chỉ dùng tai. Nói cách khác, Chỉ! Cần! Nhớ! Nhầm! Một! Nước! Thì! Sẽ! Không! Thể! Chơi! Tiếp! Được!

Đúng! Cậu ấy phải ghi nhớ vị trí của tất cả các quân cờ thì mới có thể chơi cờ mù được!!!!!!!!!

Mà cậu ấy lại không chỉ chơi một bàn, mà là bốn bàn cùng lúc!!!!!

Mỗi nước đi, cả suy nghĩ và đặt quân đều chỉ có 60s.

Tuyệt vời nhất chính là cậu ấy đánh thắng, lại còn đánh thắng cả bốn người.

Nếu không phải đối phương đến từ trường số 1, Lạc thần đại diện toàn trường ra trận, tôi thật sự sẽ cảm thấy tất cả chỉ là sắp đặt thôi.

Thật sự muốn quỳ orz!

Lầu 6: Tuy không hiểu cờ vây nhưng nghe lầu 5 miêu tả tôi lại thấy cực kỳ hưng phấn! Lạc thần ra trận! Diệt sạch không chừa một cọng cỏ nào!!!!!!

Lầu 7: Thế này tương đương với chạy bốn chương trình không gian đoạn (*) cùng một lúc, ầu, đây thật sự là não người mà không phải máy tính hả?!

(*) Chương trình không bị hệ thống gián đoạn của windows ngắt nhằm giảm sự quá tải cho CPU và tiếp tục chạy mãi cho đến khi tắt máy tính.

Lầu 8: Những người có mặt ở hiện trường ngay khi vụ việc này xảy ra đều biết, đối phương toàn là học sinh ưu tú trong ban Tự nhiên của trường số 1. Thế nên mấy người được chọn ra để đánh trận kia cũng chẳng vừa.

Lầu 9: Đẳng cấp của cờ vây nghiệp dư đã quá trâu rồi, cả nước cũng chẳng có mấy tuyển thủ chuyên nghiệp đâu.

Lầu 8: Xin phép chen vào một câu, trong kỳ thi Olympic Vật lý vừa diễn ra, Lạc thần là người có số điểm cao nhất trong phần thi tự luận + phần thi thực hành, đè bẹp một đám, trở thành người dẫn đầu. Vì thành phố S của chúng ta là đơn vị hành chính đặc biệt, nên học kỳ sau cậu ấy sẽ trực tiếp bước vào kỳ thi mùa xuân cấp Quốc gia. Mấy thầy cô trong ban Tự nhiên ngồi trong văn phòng nói chuyện, toàn hô Quốc nhất tiến lên.

Lầu 10: Quốc nhất là gì?

Lầu 11: @Lầu trên, Quốc nhất chính là giải nhất của kỳ thi Olympic Vật lý cấp Quốc gia. Top 50 thí sinh dẫn đầu của cuộc thi này sẽ được chọn vào đội tuyển Quốc gia, có cơ hội đại diện Trung Quốc tham dự các cuộc thi quốc tế. Nếu giành được giải nhất thì sẽ được tuyển thẳng vào khoa Vật lý của Đại học Q.

Lầu 12: Đờ mờ!!!!!!!! Lạc thần trâu bò!!!!!!! Học sinh Nam thành phố chúng ta đã mấy khóa không có người đỗ vào Q rồi đúng không?!!

Lầu 13: Khối 11 năm nay ít nhất cũng có hai người, Lạc thần và Bùi thần.

Lầu 14: Lạc thần ra trận, một ngọn cỏ cũng không thoát được!!!

Lầu 15: Lạc thần Bùi thần cố lên!!!!!

Lầu 16: A a a a a a a a Lạc thần phù hộ để điểm thi tháng của tôi được 200 đi!

Lầu 17: Lạc thần phù hộ tôi được trên 200 điểm thi tháng +1

Lầu 18: Mẹ kiếp, vì sao tôi cố sống cố chết học thi mà người ta lại được tuyển thẳng vậy! Người với người khác biệt nhiều đến vậy sao?

Lầu 19: Tôi và Lạc thần chỉ kém một cái đầu, chính là cái đầu của cậu ấy.

Lầu 20: Các người đều mê đầu óc của Lạc thần, tôi thì khác, tôi ham nhan sắc của cậu ấy.


Lầu 21: Cùng ham nhan sắc!!! Cậu ấy quá đẹp trai! Vừa nhìn đã biết là một nam sinh trong sáng lại thoải mái, sau đó càng nhìn lại càng thấy tuyệt tuyệt tuyệt!!!!

Lầu 22: Bịt mắt tưởng tượng về đủ loại nam chính trong các tác phẩm cổ phong, vẫn thấy hình tượng đại boss mắt mù là hợp gu nhấtttt

Lầu 23: [Ảnh chụp] Ảnh Lạc thần đánh cờ, bạn tui làm ở ban Truyền thông, tui phải năn nỉ xin cô ấy bức đẹp nhất đấy [mặt đáng thương]

Lầu 24: Đậu má, đậu má đậu má, xin nhận thầu nụ cười tuyệt đẹp này! Hơi lưu manh lại có chút xấu xa!

Lầu 25: Cậu ấy đẹp quá *khóc lóc giả vờ đáng thương* Lạc thần đã lọt vào mắt tôi rồi.

Lầu 26: Đề nghị nhóm hotboy trường phải thêm thành viên! Tui nhất định phải có được họ tên đầy đủ của Lạc thần! Chúng ta đã có đế vương lạnh lùng, có hotboy bá đạo, nhưng vẫn thiếu một học thần như ánh mặt trời! Cần duy trì sự đa dạng trong danh sách hotboy trường ta!

Lầu 27: Ôm lấy ôm lấy~

Thích Vũ giơ nắm tay lên trước mặt Lạc Hành Vân, tiến hành phỏng vấn: “Xin hỏi được phong hotboy trường có cảm giác thế nào?”

Lạc Hành Vân đang đắm mình trong bài thi, không bố thí cho cậu một ánh mắt: “Cũng rất sảng khoái.”

Cậu không phải người sẽ để ý đến việc người khác bàn luận ra sao về mình, càng chẳng ham muốn trở thành người nổi bật. Tuy hành vi cử chỉ của Lạc Hành Vân vẫn có sự ngây thơ đặc biệt của một thiếu niên, nhưng do quá khứ đặc biệt, về mặt nội tâm, cậu sớm đã trưởng thành hơn các bạn cùng trang lứa, sự bình thản là bản chất thật của cậu.

Nhưng không thể phủ nhận, những lời khen này khiến cậu rất vui.

Những lời tán dương giúp cậu nhận ra bản thân cũng tỏa ra hào quang trong mắt người khác, càng lúc cậu càng gần Bùi Diễn hơn.

Sự sảng khoái này khiến niềm vui đơn thuần thăng cấp thành cảm giác ngọt ngào.

“Úi chà, sao lại có tin vỉa hè về lớp trưởng thế này?” Thích Vũ vừa refresh liền thấy một bài post mới.

Mí mắt Lạc Hành Vân giật giật, ngó qua, bài post có tiêu đề:【Tám về mấy chuyện lúc còn trẻ của P】

“Mau xóa.” Lạc Hành Vân lãnh khốc.jpg

Quản trị viên Tiểu Thích của trường Nam thành phố lập tức online, xóa bài post ngay tức thì.

“Ban luôn cả cái IP đấy đi!” Lạc Hành Vân cuồng bảo vệ chồng, đập bàn diễn tả sự phẫn nộ.

Thích Vũ tặc lưỡi: “Vì yêu mà hóa phát xít.”

Bỗng nhiên có người gọi cậu: “Lạc thần!”

Lạc Hành Vân ngẩng đầu, Chư Nhân Lương đang đứng ở cửa.

Cậu đã sớm soạn sẵn bản kiểm điểm trong đầu, về việc cậu đã không tuân thủ kỷ luật của trường ra sao, lợi dụng thời gian nghỉ trưa để đánh cờ vây với nhóm trường số 1, còn đe dọa các bạn của trường hàng xóm tới nhận thưởng. Không ngờ hôm nay Chư Nhân Lương lại ôn hòa hiếm thấy: “Ngày mai là lễ kỷ niệm thành lập trường, trò là học sinh ưu tú đại diện lên phát biểu.”

“Em?” Lạc Hành Vân chỉ chỉ mũi mình: “Sao lại là em? Lễ kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường, chẳng phải nên là Chủ tịch Hội Học sinh kiêm hạng nhất khối Bùi thần lên sao ạ?”

Chư Nhân Lương lập tức biến sắc: “Cậu ta là người chủ trì.”

Lạc Hành Vân nhẹ nhàng thở ra, tưởng “con đường làm quan” của Bùi Diễn bị ảnh hưởng vì ngôn luận vô căn cứ.

Chư Nhân Lương tưởng cậu đang tỏ ra uể oải: “Nhận tiền xong tiện nói hai ba câu mà cậu còn không bằng lòng à?!”

Lạc Hành Vân: “…”

Tiện cái kiểu này, đúng chuẩn tác phong của trường Nam thành phố rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.