Nhị Vương Phi Hai Mặt

Chương 28: Hẹn hò


Đọc truyện Nhị Vương Phi Hai Mặt – Chương 28: Hẹn hò

Tôi chỉ vào người ngồi trên xe lăn, lại xoay cổ tay chỉ vào mặt mình, cơ mặt cứng ngắc hỏi lại:

“Hẹn hò? Anh nói anh và ta, hai người chúng ta đi ra ngoài… hẹn hò?”. 

Tề Nhan thản nhiên lăn xe đi vào phòng, quay đầu xe nhìn tôi gật đầu một cái:

“Đương nhiên là hai chúng ta hẹn hò, ta đang nói chuyện với nàng mà. Tiểu Ánh bảo ở thời đại của các nàng, hẹn hò chính là chuyện không thể thiếu của những đôi tình nhân. Nàng còn đứng ngây ra đấy làm gì, mau đến giúp ta hoán dung”.

Hả? Từ khi nào mà “Ngô tiểu thư” đã thăng cấp thành “Tiểu Ánh” rồi? Gọi tên trực tiếp như thế, hai người này khẳng định là thông đồng với nhau, trèo lên đứng chung một thuyền rồi. Còn có cái gì mà “hẹn hò là chuyện không thể thiếu của những đôi tình nhân”? Tôi chống nạnh lườm anh ta:

“Ai là một đôi với vương gia nhà anh!”.

Tề Nhan chống cằm lên bàn, nhướn mày cười với tôi:

“Chúng ta trời sinh một đôi, chẳng phải thế sao? Đừng chậm chạp nữa, mau đến đây nào”.

Tôi bĩu môi, không nhúc nhích. Sao tôi phải nghe lời anh ta chứ. Thấy tôi như vậy, Tề Nhan lắc đầu làm bộ thở dài, rồi vừa chậm rãi cởi y phục vừa nhàn nhạt nói:

“Nàng khoanh tay bỏ mặc, ta chỉ đành tự mình làm lấy. Nhưng là… bản vương không biết cải trang thì nên bắt đầu từ đâu. Thôi ta cứ đổi y phục trước… sau đó…”.

Tôi đóng sập cửa, phóng tới hung hăng đẩy xe đưa Tề Nhan đến trước bàn trang điểm. Đổi y phục cái rắm! Kẻ này rõ ràng đang cố ý chỉnh tôi mà. Chẳng phải người cổ đại đều mở miệng ra là “nam nữ thụ thụ bất thân” hay sao, tên vương gia này vì cớ gì cứ phải khác người như thế, da mặt dày đến phát bực. Tôi đem “đồ nghề” đặt lên bàn. Trang phục và tóc không cần thay đổi, chỉ cần đổi cho Tề Nhan một gương mặt khác là được. Ngày nào sự uy hiếp của thái hậu vẫn còn đó, Tề Nhan vẫn phải sống dưới vỏ bọc của kẻ tàn phế, bệnh tật. Đừng nói dốc sức vì quốc gia, dân chúng gì đấy, riêng việc đi lại như người bình thường đã là không thể thực hiện rồi. Tôi vừa động tay vừa tập trung suy nghĩ, không chú ý Tề Nhan đang nhìn tôi rất lạ. Ánh mắt như đầm sâu, muốn hút chết tôi chắc? Tôi trợn mắt:

“Nhìn cái gì, nhắm mắt lại đi. Không nghe lời bản cô nương biến mặt anh thành mặt heo bây giờ”.

Tề Nhan ngoan ngoãn khép mắt, chỉ có khóe môi là bướng bỉnh vẽ một đường cong. Đường nét trên gương mặt Tề Nhan rất đẹp, lúc bình thường đều khiến tôi nhìn thấy phát ghét. Chỉ có lúc anh ta yên tĩnh thế này mới có cảm giác thân thiết, giống như đêm chúng tôi chung phòng ở Tướng phủ. Tề Nhan khi ngủ cũng mang nét mặt yên bình thế này, không có ánh mắt buồn bã khiến người khác nhìn mà không đành lòng, chân mày không còn cả ngày nhíu chặt. Tiểu Ánh nói không sai, sinh ra là vương gia đâu phải chuyện Tề Nhan có thể tự mình chọn lựa. Phải chăng tôi đã quá khắt khe với anh ta rồi? Tôi nhìn gương mặt Tề Nhan gần trong gang tấc, không nén được thở dài một tiếng.

“Nàng thở dài cái gì? Có phải hiện tại mới nhận ra bản vương rất anh tuấn, sợ ta ra đường sẽ bị các cô nương tranh giành với nàng? Liễm nhi chớ lo lắng, bản vương sẽ không để ý nữ nhân nào khác…”.

Một câu bản vương, hai câu bản vương. Anh đắc ý cho ai xem chứ? Tôi giơ tay bịt miệng Tề Nhan, ngăn không cho anh ta tiếp tục lắm lời. Đầu ngón tay truyền đến cảm giác tê rần như điện giật, tôi vội rụt tay như phải bỏng. Khốn kiếp, môi đàn ông chẳng phải rất thô ráp hay sao? Sao lại mềm mại như vậy… 

Tề Nhan mở mắt, ngẩng đầu vô tội hỏi:


“Liễm nhi… sao nàng lại đỏ mặt?”.

“Ta đỏ mặt thay anh đó… Lời đáng xấu hổ như vậy mà anh cũng nói ra được, chẳng ra dáng vương gia gì cả. Đây, xong rồi đấy. Anh tự soi gương xem đi. Ta vào bên trong thay đổi một chút”.

Tôi nói rồi bước nhanh về phía bình phong để che giấu vẻ ngượng ngùng trên mặt. Vì quen tay nên thao tác cũng mau hơn, tự mình hóa trang xong, tôi nhón chân lấy cây quạt trên nóc tủ. Lần trước ra ngoài với Tiểu Hắc định mang theo quạt còn bị anh ta trêu một phen, thoắt cái đã qua mùa rồi. Tôi nhếch môi nhìn xuống bộ dạng tay không rời quạt, thắt lưng đeo ngọc bội của mình. Dường như tôi đã dần hòa mình vào thời cổ đại này mất rồi. Có tiếng Tề Nhan bên ngoài vọng vào:

“Hôm nay ta không phải vương gia, chỉ là một nam nhân bình thường ra ngoài cùng thê tử du…”.

Tề Nhan còn chưa dứt câu, tôi đã dùng quạt vén màn bước ra, đường hoàng đĩnh đạc nói:

“Không phải thê tử, là huynh đệ”.

Ánh mắt Tề Nhan hiện lên vẻ kinh ngạc, chuyển ánh nhìn đến trước khuôn ngực “rắn chắc” của tôi, lại chú ý đến hai bàn tay bên ngoài tay áo. Đôi tay nhỏ nhắn của thiếu nữ cũng đã được tôi cẩn thận “đắp” thêm da thịt. Tề Nhan chép miệng tấm tắc khen:

“Quả không hổ danh là đường đệ của Tề Nhan này”.

Tôi buồn cười nhớ đến mấy câu chuyện cười trong kịch bản lúc làm diễn viên, nam sinh viên đến ký túc xá thăm bạn gái đều tự nói là đi thăm “em họ” bị bệnh. Nhìn lại Tề Nhan, tôi nghĩ một chút rồi thay anh ta đổi cả tên họ:

“Anh là Lưu Đường, anh họ của Lưu Vân. Chúng ta không ai quen biết Tề Nhan cả”.

Tề Nhan mủm mỉm cười:

“Được, đều nghe theo đệ”.

Tôi không lạ gì với tài ứng biến và khả năng nhập vai của Tề Nhan, hài lòng gật đầu. Trông thấy anh ta định đẩy cửa bước ra thì vội giữ lại. Cùng anh ta đường đường chính chính đi ra khỏi phòng, đùa tôi chắc? Để người khác trông thấy hai người đàn ông lạ mặt mới sáng sớm đi ra từ phòng vương phi, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa oan được. Tôi kéo Tề Nhan nhảy qua cửa sổ rồi cẩn thận tránh người trong phủ bí mật trèo tường ra ngoài. Tới ngã ba đường, tôi ngước lên nhìn Tề Nhan cao ráo đứng bên cạnh, hỏi:

“Chúng ta đi đâu?”.

“Nàng muốn đi đâu?”.


Ơ hay, anh hẹn hò mà không lên sẵn lịch trình trước à? Đúng là kẻ ngốc, chẳng có tí kinh nghiệm yêu đương gì cả. Nhưng là… tôi cũng mù tịt chuyện “hẹn hò” này. Bình thường tôi ra ngoài sẽ tìm chỗ uống rượu, còn không sẽ kiếm người tỷ thí một phen để hoạt động gân cốt. Nhưng Tề Nhan không biết uống rượu, không thể rủ anh ta đi chè chén được. Nếu là trước đây có khi tôi đã dắt anh ta tới hoa lầu để anh ta “mở mang tầm mắt, học hỏi kinh nghiệm”, còn bây giờ bị Tiểu Ánh nói loạn một hồi, tôi chỉ đành từ bỏ ý định gán ghép Tề Nhan cho người khác. Thấy tôi im lặng, Tề Nhan đề nghị:

“Trước tiên chúng ta ăn sáng đã. Trên đường Ngọc Lộ có một tửu lâu rất nổi tiếng, ta đưa nàng đến đấy. Dùng bữa xong ta thuê cỗ xe ngựa cùng nàng ra ngoại thành, thời tiết hôm nay không tệ”.

Tôi cũng thấy hơi đói bụng liền đáp ứng. 

Hai người bọn tôi đi bộ qua hai con đường lớn, dọc đường đi không chỉ các tiểu cô nương e thẹn liếc mắt nhìn mà đến các bà cô lớn tuổi cũng đỏ mặt đánh mắt tới. Trước nay không ai dám tỏ thái độ gì trước mặt Tề Nhan vì e sợ thân phận vương gia uy nghiêm của anh ta, hơn nữa các tiểu thư quan lại đều được dạy dỗ nghiêm khắc. Song bách tính bình dân thì không như vậy, người đẹp sinh ra là để kẻ khác ngắm cho thích mắt mà. Đi ngang một gian hàng trang sức nhỏ bày bên đường, người bán là một phụ nữ trung niên trông thấy bọn tôi liền đon đả chào hàng:

“Hai vị công tử mua trâm tặng cho tiểu nương tử đi. Nếu chưa có ý trung nhân thì để ta giới thiệu cho các ngài. Người trong thành này ta đều quen cả”.

Hàng son phấn kế bên, đứng sau quầy hàng cũng là một “bà cô”, che miệng cười nói:

“Thím Dương à, người ta khôi ngô như thế sao lại chưa có thê tử được. Thím vội tìm nhà tốt cho Tiểu Dung nhà thím phải không?”.

Vốn tưởng Tề Nhan sẽ không để ý mấy lời nói đùa như vậy, nhưng xem bộ dạng mất tự nhiên kia mới rõ, thì ra anh ta chỉ giỏi mặt dày với mỗi mình tôi. Tề Nhan nhìn tôi hỏi ý xem tôi có thích mua gì không. Tôi không có hứng thú với mấy đồ trang sức trâm cài, nhưng lại đặc biệt hứng thú với việc trêu chọc Tề Nhan. Tôi cầm lên một món trang sức, quay đầu nhìn Tề Nhan hỏi:

“Đường ca ca, huynh còn chưa có ý trung nhân, chi bằng đệ giúp huynh chọn chút đồ trang sức làm quà. Tiểu Dung muội muội của thím Dương đây khẳng định là cô nương tốt, đệ thay huynh hỏi người ta có bằng lòng với huynh hay không, có được chăng?”.

Hai mắt thím Dương phát sáng nhìn Tề Nhan chờ câu trả lời. Anh ta ngẩn ra một lúc rồi đột nhiên đi đến nhéo mũi tôi:

“Tiểu tử vô lương tâm này, biết rõ ta chỉ thích mình đệ, lại nói ra lời khiến tim ta đau như vậy”.

Thím Dương trợn mắt há hốc mồm, “hàng xóm” bên kia cũng che miệng chết đứng nhìn bọn tôi. Tề Nhan mặt không đổi sắc, vẫn “dịu dàng” dùng ánh mắt nửa cưng chiều nửa đau lòng để đối phó tôi. Chiêu này cao! Được, được. Xem như vương gia nhà anh lợi hại. Tôi vội móc hầu bao chi tiền chọn đại một cây trâm rồi kéo tay Tề Nhan đi như chạy rời khỏi nơi hai nhân chứng vẫn còn chưa hoàn hồn phía sau. Đi một quãng xa, vừa định giáo huấn tên mặt dày bên cạnh thì Tề Nhan lại ung dung nói:

“Đến rồi”.

Tôi nhìn lên tửu lâu bên cạnh, biển hiệu rất phô trương thanh thế, xem chừng là nơi khá đắt đỏ. Tốt, đợi ăn no lấy lại sức rồi tôi sẽ tính sổ với anh ta. Một tiểu nhị của quán tươi cười tiến tới dẫn đường đưa bọn tôi vào bên trong. Tề Nhan chọn chiếc bàn trống bên cửa sổ lầu hai, lúc gọi món rất có khí thế của “kẻ lắm tiền”:

“Mỗi món một đĩa, toàn bộ mang lên”.


Tiểu nhị vui vẻ đáp ngay:

“Vâng, khách quan đợi một chút sẽ có ngay”.

Tôi cũng vui vẻ bổ sung một câu:

“Thêm một bình rượu, loại ngon nhất của quán đấy nhé!”.

“Khách quan yên tâm, rượu của chúng ta đều là loại thượng hạng, sẽ phục vụ các ngài loại tốt nhất. Đảm bảo hai vị vừa ý”.

Tôi nhếch môi nói mỉa:

“Vừa ý hay không phải xem cái lưỡi của ta, còn người này, có đưa rượu thượng hạng cho anh ta cũng chỉ phí phạm mà thôi. Anh ta làm gì biết thưởng rượu”.

Tề Nhan lườm tôi rồi quay mặt ra ngoài cửa sổ. Tiểu nhị cảm giác hơi lạnh tỏa ra từ người Tề Nhan thì rụt cổ nói vội:

“Trà cũng quán cũng là loại thượng hạng. Tiểu nhân lập tức đi đặt món cho hai vị”.

Tiểu nhị đi rồi, Tề Nhan vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng không thèm để ý đến tôi. Biết thừa là anh ta vẫn chưa quên chuyện bản thân say gục mặt xuống bàn lần trước đây mà. Đến lúc món ăn được mang lên rồi mà Tề Nhan vẫn im lìm, tôi đành xuống nước trước:

“Thôi đừng giận dỗi nữa. Đường… ca… ca…”.

Tôi kéo dài giọng, lại chớp chớp mắt mấy cái. Tề Nhan liếc nhìn tôi đang cầm ly rượu, nhăn mặt không vui:

“Biết đệ tửu lượng không tệ nhưng đừng có tham uống mà hại thân thể. Còn chưa ăn gì đã…”.

Thấy anh ta đã chịu làm hòa, tôi nhe răng cười.

“Được, được. Ăn trước uống sau. Để ta xem đồ ăn quán này có ngon như huynh nói hay không nào”.

Tề Nhan cười cười, điềm đạm gắp thức ăn cho tôi. Giữa bữa ăn thì nghe thấy bên ngoài có tiếng huyên náo. Tôi gọi tiểu nhị đến hỏi thì được cho hay bên ngoài đang có tỷ võ, lại nghe nói là “hoạt động thường niên” nên có rất nhiều cao thủ hội tụ. Tỷ võ? Lại còn là cao thủ? Chỉ nghe thôi đã thấy cả người ngứa ngáy. Tề Nhan lắc đầu vẻ bất đắc dĩ:

“Đệ thích thì ăn xong chúng ta đi xem. Nhưng không được đánh nhau với người ta, để bị thương ta sẽ nổi giận đấy!”.

Tôi không cho là đúng, nói ngay:


“Làm ta bị thương? Chắc huynh đang nói đùa…”.

“Những người tham gia tỷ võ đa số đều không đáng chú ý nhưng cũng không phải chỉ toàn kẻ vô dụng. Không ít người còn có thể đánh thắng được A Lãnh”.

Lãnh tiểu đệ võ công không tệ, Tề Nhan lại khẳng định như vậy thì xem ra đúng là có cao thủ thật rồi. Tôi khó hiểu hỏi:

“Nơi này là kinh thành. Chẳng phải người trong giang hồ thường kỵ nơi ở của quan lại, hoàng đế ư? Mà hoàng thượng cũng không cấm cản việc tỷ võ trong thành à?”.

“Đệ thấy võ công của ta và huynh ấy thế nào?”.

Tề Quán không phải đối thủ của tôi nhưng cũng không đến nỗi nào, Tề Nhan võ công thâm sâu khó dò, lần nào đánh với tôi đều không dốc toàn lực, hơn nữa anh trai hồ ly từng nói nhị vương gia võ công không có đối thủ. Tôi cười cười:

“Cũng không tệ”.

Tề Nhan không chấp nhặt lời khen nửa vời của tôi, thấp giọng nói:

“Nhiều đời nay đều có lệ, mỗi hoàng tử đều có sư phụ dạy võ công riêng. Sư phụ của ta và sư phụ của hoàng huynh đều là người trên giang hồ. Sư phụ của các hoàng tử thời tiên đế cũng vậy. Hoàng huynh cho phép tỷ võ tất nhiên là có dụng ý. Tác dụng nằm ở đâu, ta tin chắc đệ hiểu rõ hơn ai hết”.

Thì ra là vậy. Tề Quán bí mật chiêu mộ nhân sĩ giang hồ, một số đương nhiên sẽ bảo vệ anh ta, còn lại sẽ dùng trong chiến tranh. Đánh nhau với nước khác không chỉ binh lính hai bên xông lên chiến trường chém giết là quyết định được thắng thua. Dùng người trong tối bí mật thăm dò tin tức tình báo, thời cơ tốt còn có thể ra tay ám sát tướng bên địch. Tề Quán có chút xấu tính nhưng trên cương vị là một hoàng đế, tôi cảm thấy anh ta làm rất tốt. Kẻ khác có thể nói là anh ta không quang minh chính đại nhưng tôi lại không cho rằng Tề Quán làm thế có gì không tốt. Tùy việc dùng người. Hơn nữa kinh tế nơi này phát triển phồn thịnh, tôi đến nơi này cũng đã được một thời gian đương nhiên có nghe Tề quốc so với các nước khác lớn mạnh thế nào. Tôi có chút tò mò, nếu Tề Nhan làm hoàng đế, so với anh trai anh ta thì có làm tốt hơn không?

Tiếng huyên náo càng lúc càng lớn, tôi giục Tề Nhan đi xem náo nhiệt, kẻo bỏ lỡ trò hay. Tề Nhan nhìn bộ dạng đứng ngồi không yên của tôi mà chịu thua, theo chân tôi đi tới nơi tỷ võ. Vừa nhập vào đám đông người xem thì trông thấy một bóng lưng cao lớn sừng sững trên lôi đài. Kẻ nọ cười to càn rỡ đầy cao ngạo:

“Đánh với những kẻ tệ hại như ngươi chỉ làm phí thời gian quý báu của ta. Kiếp sau đầu thai nên học võ công cho tốt rồi hãy vác mặt ra đường”.

Nhận ra người đang thua trận phía đối diện là người đã cùng tôi uống rượu một trận quay cuồng đầu óc, tôi ngạc nhiên nhìn người đó:

“Vương Ngôn?”.

Tề Nhan quay đầu hỏi tôi:

“Người quen của đệ?”.

Còn chưa kịp đáp lời anh ta, trên đài kẻ ngạo mạn kia đã vung đao lên muốn chém bay đầu Vương Ngôn xuống đất, tôi rút vội cây trâm vừa mua ban nãy nhằm vào bàn tay kẻ đó phóng tới. Đao dừng giữa không trung, kẻ nọ quay đầu ánh mắt sắc lạnh bắn về phía bọn tôi:

“Tiểu tử, là ngươi vừa giở trò?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.