Bạn đang đọc Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta – Chương 68: Giải cứu Rose
Ken quay về biệt thư Phạm gia thì nhìn thấy Rin đang mặc một chiếc váy cưới sang trọng, trên người cô lấp lánh bởi những viên đá quý mà chính anh đã chọn. Ken say mê nhìn Rin đi đến gần cô.
– Ra ngoài hết cho tôi. – Ken ra lệnh ọi người đang trong phòng.
Tất cả mọi người nghe thấy liền bỏ lại những thứ đang chuẩn bị mà bước ra khỏi phòng, không quên đóng cửa lại.
– Rin, em thật xinh đẹp. – Ken đứng phía sau, nhìn Rin qua chiếc gương lớn phía trước.
Rin im lặng cũng không nhìn Ken.
– Anh vừa đi thăm con bé, nó vẫn an toàn em không phải lo lắng. Hãy vui vẻ để làm một cô dâu xinh đẹp nhất của anh. – Ken vòng tay từ phía sau ôm lấy cơ thể Rin/
– Mau buông ra, một hôn nhân không tình yêu, bị cưỡng ép anh nghĩ tôi có thể vui vẻ có thể hạnh phúc sao/ – Rin dùng lực hất cánh tay Ken ra.
– Anh yêu em, từ khi gặp em đầu tóc rối bời, chân không mang giày trốn trước nhà anh, anh đã yêu em đã cố gắng muốn bảo vệ cô gái yếu đuối này. – Ken ôm chặt Rin trong tay, không muốn rời xa.
– Nếu như được chọn, tôi sẽ không chọn quen biết anh, không gặp gỡ anh để Pi phải đau đớn vì anh, để kẻ hèn như anh lại lấy chính con gái mình uy hiếp tôi.- Rin buông thẳng hai tay, mắt đẫm lệ nói, cô đau thương cho Pi.
– Anh xin lỗi, chỉ vì anh quá yêu em, anh không muốn mất em một lần nữa.
– Có được tôi, anh nghĩ mình có thể chiếm được trái tim tôi.
– Anh tin, tình yêu của anh sẽ chuyển hóa được tình cảm của em.
Rin không trả lời, cô tin Minh Trí sẽ đến đưa cô đi. Cô đã từng xem Ken như một người bạn nhưng hiện tại vì sao Ken lại trở thành một con người như vậy. Rin hiểu rằng một tình yêu sai lệch sẽ biến con người ta đi theo hướng xấu xa đi.
Minh Trí rời khỏi nhà cũ cho xe đi tới khách sạn Bảo Ngọc đang giữ Rose.
Bảo Ngọc được tin báo Minh Trí đang đến thì cô ta hé môi hơi cười đáp lời bọn thuộc hạ:” Nói nhân viên khách sạn hẹn cậu ta ở quầy bar, tôi sẽ xuống gặp.”
Chiếc xe màu đen của Minh Trí được lái đến khách sạn Hoàng Hà, khách sạn này trước kia thuộc về Trịnh gia, nhưng nay dưới sự quản lý của Trần gia nên trên dưới rất ngạc nhiên khi giám đốc điều hành công ty lại đến một khách sạn này. Minh Trí bước đến quầy lễ tân:
– Cho tôi gặp giám đốc khách sạn. – Minh Trí miệng hơi cười.
– Dạ, anh tên là gì? – Cô lễ tân choáng ngợp với vẻ đẹp trai của Minh Trí.
– Tôi là Trần Minh Trí, phiền cô. – Minh Trí vẫn giữ nguyên thái độ nhẹ nhàng.
– Dạ.
Sau khi vị giám đốc khách sạn nghe tên anh thì nhanh như gió mà vội vàng chạy ra sảnh tiếp tân mà đón tiếp.
– Giám đốc, anh đến khách sạn có việc gì sao? – Vị giám đốc nữ vội lên tiếng.
– Vâng, tôi muốn nghĩ ngơi nên cần một phòng, phiền cô. – Minh Trí cười đáp.
– Vâng, tất nhiên không phiền. – Quay sang lễ tân. – Mau chuẩn bị phòng VIP nhất cho giám đốc.
– Dạ, dãy phòng VIP đã được đặt full chổ rồi thưa giám đốc. – Cô lễ tân kiểm tra danh sách mà nói.
– Nếu đã như thế, tôi sẽ tìm khách sạn khác. – Minh Trí tựa như muốn đứng lên.
– Giám đốc Minh Trí, chúng tôi sẽ sáp xếp. – Vị giám đốc kia hốt hoảng nói, được giám đốc con trai của tổng tài RoYal đến ở lại là một tin hết sức tốt cho việc kinh doanh khách sạn.
– Có thể sao. – Minh Trí không đứng lên mà tựa lưng ngồi xuống.
– Dạ, ngài có thể đợi chúng tôi vài phút.
– Được.
Giám đốc khách sạn được sự đồng ý của Minh Trí thì mừng như gặp hội, cô ta liền đi lê khu VIP của khách sạn. Vì lễ tân nói rằng khu VIP được một người đặt bao hết nên cô hy vọng cô gái kia sẽ nhường lại một phòng, dù có giảm cho cô ta 50% cũng không sao. Nếu giám đốc RoYal đến đây nghĩ ngôi một đêm, chắc chắn các vị cấp cao sẽ theo đến qua đêm. Vì ai cũng như ai, luôn nghĩ giám đốc Minh Trí luôn tìm đến những nơi tối nhất, như vậy há phải khách sạn sẽ ngày càng nổi tiếng.
Cửa phòng VIP A1 vang lên, Bảo Ngọc cảm thấy kì là không lẽ Minh Trí lên đến nơi tìm cô sao. Cô hé nhìn qua cửa, khi thấy là giám đốc khách sạn thì vội khoá công tắc nguy hiểm mà mở cửa phòng.
– Có chuyện gì sao? – Bảo Ngọc ngạc nhiên hỏi.
– Vâng, thưa Bảo Ngọc tiểu thư, tôi là giám đốc khách sạn, tôi có việc muốn thương lượng mong cô giúp đỡ.
– Là chuyện gì?
– Chúng tôi đang cần một phòng VIP ột vị khách quý, hiện nay các phòng đều được cô bao trọn gói nhưng cô chỉ sử dụng một phòng này. Liệu cô có thể nhường lại cho khách sạn chúng tôi một phòng, chúng tôi sẽ giảm giá 50% tổng hoá đơn thanh toán.
– Là nhường cho ai? – Bảo Ngọc nghi ngờ.
– Dạ, là giám đốc của tập đoàn RoYal.
– Không cần giảm 50%, nếu đưa anh ta đến ở căn phòng kế bên. – Bảo Ngọc nhoẻn miệng cười.
– Vâng, thật cảm ơn tiểu thư.
– Không có gì. – Bảo Ngọc nói rồi, đóng cửa lại quay bước vào bên trong miệng khẽ nói:” Em trai, không lẽ lại sống lâu hơn chị.”
Minh Trí được giám đốc khách sạn đưa đến phòng VIP A2 nằm kế bên phòng của Bảo Ngọc. Minh Trí không nói gì, đi vào phòng đóng cửa lại, anh nhấc điện thoại gọi.
– Thiếu gia, tôi nghe.
– Mau đưa người lẻn vào khách sạn, bắt bọn thuộc hạ của cô ta một cách bí mật. Còn cô ta, tôi sẽ không để bước chân ra ngoài. – Minh Trí lạnh lùng nói.
– Thiếu gia cẩn thận, tôi cảm thấy căn phòng đó rất kì lạ, không chừng có bẫy. – Trần Hậu vội nói.
– Được, tôi sẽ cẩn thận. Phải giải quyết vấn đề trước 9h tối. Tôi còn có chuyện phải làm. – Minh Trí vừa mở cửa vừa nói.
– Vâng.
– Bên Trịnh gia, vẫn ổn.
– Vâng, họ luôn được bảo vệ.
Minh Trí cúp máy, mở cửa phòng ra đi đến phòng kế bên khẽ gõ cửa.
Bảo Ngọc bên trong khẽ mỉm cười, đi đến mở cánh cữa đã khoá thiết bị nguy hiểm lại ra. Nhìn Minh Trí khẽ nói:” Anh tìm ai?”
Minh Trí cũng cười nói:” Chỉ là tôi nghe nói cô đã nhường phòng nên có lời cảm ơn.”
– Không có gì, tôi cũng không dùng tới. – Bảo Ngọc nhìn sang mà nói.
– Không dùng tới lại bao hết dãy VIP, xem ra tiểu thư đây thuộc tầng lớp thượng lưu.
– Cũng không hẳn, tôi cũng chỉ là ăn bám gia đình.
– Gia đình. – Minh Trí hơi cuối đầu cười.
Bảo Ngọc nghe Minh Trí nói hai chữ gia đình liền thấy bị anh làm nhục, từ trước giờ cô luôn sống một mình với một bà người làm luôn theo sát cô. Tiền bạc đều được cha gửi sang nhưng cô không hề cảm nhận được tình thương yêu của ông ấy, đến khi gặp mẹ và được mẹ kể về mối thù của gia đình thì cô hạ quyết tâm sẽ trả thù giúp mẹ thì chỉ duy nhất cô cảm nhận được tình thương từ người mẹ này.
– Nếu không có chuyện gì, tôi cần nghĩ ngơi. – Bảo Ngọc cầm cửa định đóng lại.
– Nếu được, tôi muốn mời cô một bữa. Chiều nay có thể chứ. – Minh Trí ngăn cánh cửa lại nói.
– Được, hẹn chiều gặp. – Bảo Ngọc đóng mạnh cửa lại.
Minh Trí thu ánh mắt cười cợt lại, nhìn cánh cửa một cách lạnh lùng. Dù sao cũng là chị anh, con gái của người mẹ mà anh vô cùng thương yêu, liệu có thể vì thế mà Minh Trí nương tay với cô ta.
Buổi tối, Minh Trí mặc một bộ vest màu xám đi sang phòng Bảo Ngọc gõ cửa. Bảo Ngọc cũng diện một bộ váy đầm đơn giản nhưng hợp với cô gái đứng tuổi như cô. Trong bữa ăn, hai người không ai nói gì chỉ có Bảo Ngọc nhìn xung quanh tìm thuộc hạ nhưng có vẻ toàn người xa lạ.
– Cô tìm người quen sao? – Minh Trí không nhìn cô, đưa miếng thịt vừa cắt vào miệng.
– Không, tôi chỉ muốn xem cách trang trí của khác sạn. – Bảo Ngọc hơi ngượng.
– Bọn họ đã bị người của tôi đưa đi cả rồi.
– Anh nói gì, tôi không hiểu.
– Có lẽ lúc cô và tôi nâng ly rượu khi nãy thì Rose cũng được mang đi an toàn. – Minh Trí ngước mặt nhìn Bảo Ngọc mỉm cười.
– Trước khi đến đây, tôi đã cho người đến canh giữ. Xem ra người của anh cũng không qua được bọn người được đào tạo từ Mỹ.
– Họ nhận tiền của cô sao? – Minh Trí khẽ cười khẩy.
– Tất nhiên.
– Tiền của cô, là tiền của Trần gia cung cấp mà người tạo nên nó là RoYal. Bọn họ được đào tạo từ Mỹ nên đủ thông minh phải nghe lời của ai, tôi chỉ nói rằng tôi là giám đốc RoYal và tôi sẽ không bảo trợ cho cô nữa.
– Anh… hừ, anh nghĩ bắt lại được con bé đó, thì mọi chuyện được giải quyết sao? – Bảo Ngọc ung dung nói.
– Tất nhiên là không, tôi chỉ muốn con bé an toàn. – Minh Trí uống một hớp vang nhẹ, lau miệng đứng lên. – Bữa tối kết thúc, hẹn gặp cô vào ngày mai.
– Hừ, cậu không thể phá giải lời nguyền đó, chỉ có tôi có thể và tôi nhất quyết không bao giờ tha cho nhà họ Trịnh. – Bảo Ngọc nói khi Minh Trí quay lưng đi.
– Cô cứ làm theo những gì cô muốn, tôi sẽ không để cho Hà My có bất kì tổn thương nào, kể cả lấy mạng một người chị cùng mẹ khác cha. – Minh Trí không nhìn lại nói.
– Tôi lại không dễ chết như vậy, chính cậu và người cha của cậu phải xuống địa ngục, cả nhà họ Trịnh đáng nguyền rủa kia.