Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 53: Anh là đồ khốn


Bạn đang đọc Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta – Chương 53: Anh là đồ khốn

Chiếc xe màu đen từ xa chạy vào biệt thự hoa hồng nhanh như bay khiến cho người làm trong nhà một phen hoảng sợ. Trên xe, Minh Trí bước xuống với dáng vẻ tức giận, đi một vòng qua chiếc xe bóng loáng ra phía cửa bên mở mạnh cánh cửa, anh cúi người xuống không nói gì ôm cô gái trong xe đi thẳng vào biệt thự trong tiếng hét của cô gái kia.
– Anh muốn làm gì, mau thả tôi xuống. – Rin hét lên mặc ọi người làm đều nhìn hai người.
– Các người mau đi làm việc của mình, có lẽ quá rãnh rỗi. – Minh Trí nói lớn khiến mọi người đều lảng đi.
– Anh là gì sao lại bắt tôi, tôi sẽ kiện anh bắt người trái phép. – Rin tức giận mà nói.
– Cô muốn kiện tôi sao, để xem cô có thể bước ra khỏi nơi này. – Minh Trí cười nhạo.
– Anh… anh bắt cóc tôi…? – Rin mở to đôi mắt kinh hoàng.
– Vì cô mà hôn phu của tôi đã đi rồi, không phải cô nên đền bù vào chỗ trống sao. – Minh Trí bá đạo nói trong khi đã bế cô trên tay đi vào phòng.
– Tên khốn kiếp nhà anh, mau bỏ tôi ra. Chuyện của các người không liên quan đến tôi, anh là đồ khốn Trần Minh Trí. – Rin vừa nói thì đã bị Minh Trí quăng mạnh xuống giường nhưng cô nhanh chóng ngồi dậy mà bỏ chạy về phía cửa
– Cô nói lại, ai là đồ khốn? ai khốn kiếp? – Minh Trí nắm lấy tay Rin kéo mạnh vế phía tường, dùng tay chặn hai tay cô trên tường.
– Anh.. anh không được làm như vậy? – Rin rút tay về nhưng sức mạnh của Minh Trí khiến cô không thể kéo ra.
– Cô phải ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, không được phép ở cùng một chổ với bất cứ tên đàn ông nào khác. – Minh Trí đưa miệng vào tai của Rin nhẹ nhàng nói rồi cắn nhẹ.
Toàn thân Rin ớn lạnh với cử chỉ của Minh Trí, cô không cử động được nữa. Rin cúi đầu đáp: Anh không có quyền ép tôi, đây không phải nhà của tôi. Tôi… tôi muốn về cùng Pi, tôi còn phải nuôi dưỡng bé con.
Minh Trí đưa miệng mình hôn lên giọt nước mắt rơi ra từ mắt Rin, mơn trớn trên bờ má của cô nhẹ nhàng dùng đôi môi chiếm lấy đôi môi của Rin. Một nụ hôn nhẹ nhàng của anh miên man trên bờ môi không nhúc nhích của cô.

Đôi bàn tay Minh Trí không còn giữ lấy hai tay cô nữa mà ôm lấy eo kiến con của Rin. Đôi bàn tay được thả lỏng, Rin dùng sức đẩy Minh Trí ra khỏi, một cái tát của cô thật mạnh vào mặt của anh.
– Tên khốn, anh nghĩ tôi dễ dãi đến mức sau bao nhiêu chuyện lại muốn cùng anh hôn sao. – Rin giận dữ mà hét.
Minh Trí sau khi nhận được cú tát vào mặt lúc đầu thì kinh ngạc nhưng rồi lại cười nhạt: – Cô gái, muốn được tôi hôn không phải chuyện dễ dàng.
– Buồn nôn, tôi cả đời không muốn anh hôn tôi. – Rin lạnh lùng tuyên bố. ( t/g: mạnh dữ :)) )
– Cô nói thật? – Minh Trí tiến về phía cô, đưa ngón tay sờ lên đôi môi mỏng đỏ của Rin.
– Cút đi. – Rin hất tay Minh Trí ra khỏi gương mặt.
– Rin, cô có hai lựa chọn. – Minh Trí cười lạnh, quay mặt ngược về phía Rin ngồi xuống chiếc ghế rót một ly rượu đỏ đưa lên môi khẽ nhấp. – Một là cô tự nguyện về đây sống cùng tôi, tôi sẽ cho cô một phòng để nhang khói cho Pi và chăm sóc con của cô ấy. Hai là từ hôm nay cô sẽ không thể ra khỏi đây.
– Tôi không chọn gì cả, tôi sẽ về biệt thự hoa hồng trắng. Cuộc sống của tôi không liên quan đến anh nữa. – Rin lạnh lùng đáp.
– Cô nghĩ mình còn quyết định khác sao? – Minh Trí khẽ cười nhạt.
– Quyết định là ở tôi. – Rin cương quyết.
Minh Trí đứng dậy đi tới hướng về phía Rin đang đứng mà nói: nhị tiểu thư à, cô là của tôi và cô chỉ có quyền chọn một trong hai.:
– Tôi là của anh, nực cười Trần Minh Trí anh nghĩ anh là ai mà có quyền quản tôi.
– Tôi là người đàn ông của em. – Minh Trí vừa nói, bàn tay ôm lấy nâng Rin lên rồi đi về phía giường phía trước.

– Minh Trí, anh thả tôi ra, tôi không muốn, anh mau cút đi. – Rin dùng tay đáp lung tung trên người Minh Trí nhưng chỉ làm tăng thêm va chạm vào người Minh Trí.
Minh Trí đặt mạnh Rin xuống giường, bàn tay không khống chế mà một tay xé rách chiếc váy trên người Rin, tấm thân trắng nõn của Rin hiện lên trước mắt Minh Trí. Rin lấy hai tay che tấm thân trần trên người lại mà khóc thét.
– Anh muốn làm gì? Không được, tôi không muốn. – Rin khóc thét trong hoảng sợ.
– Có thật em không muốn. – Minh Trí cười lạnh, bàn tay va chạm vào cơ thể cô. Một tay Minh Trí nắm lấy đôi bàn tay không chịu yên của Rin, tay còn lại thám hiểm trên cở thể trắng mịn trên người cô. Đôi môi anh không hôn vào môi cô mà liếm sạch nước mắt trên bờ má rồi đi xuống chiếc cổ xinh xắn từ từ tiến về phía nâng lên đầy kiêu hãnh của người phụ nữ.
Rin như bị một sự kích thích mạnh liệt trong người, không tự chủ khẽ kêu lên một tiếng. Minh Trí cười khẽ rồi nhanh chóng cởi bỏ lớp quần áo vướng víu trên người anh mà lao vào trận tình ái mãnh liệt với người phụ nữ mà anh luôn nhớ tới.
*********************************************
Rin thức lại thì trời đã tối, bụng cô đói cồn cào trong một căn phòng rộng lớn. Trên chiếc giường màu trắng chỉ còn một mình cô nằm đó, Rin khẽ ngồi dậy trong đầu nhớ tới khi nãy mà bất giác nhìn xung quanh thì không hề thấy Minh Trí nơi nào. Cô ngồi dậy định vào nhà vê sinh, quần áo đã bị anh ta xé mất hiện giờ muốn trốn thì cũng không thể ra ngoài được.
Rin tìm trong tủ quần áo của Minh Trí được một chiếc áo sơ mi khá dài có thể mặc tạm vào che đi thân thể. Trên áo vẫn còn mùi hương nam tính của Minh Trí, cô khẽ lắc đầu mà thầm nói: Không được, không được yêu anh ta. Hà My, không được nghĩ tới Trần Minh Trí nữa.
Rin ngắm nhìn thân thể mình trong tấm gương lớn trong phòng tắm, có lẽ sau cú sock vừa rôi nên thân thể đã ốm của của nay còn gầy đi hơn nữa. Cô nhìn những vết bầm tím trên người sau trận kích tình với Minh Trí liền khẽ lắc đầu: Anh ta vẫn bá đạo và mãnh liệt như ngày nào.
Cô khẽ mở cửa phòng ra, bên ngoài không thấy một ai nhưng nghe được tiếng rất nhiều người phía dưới. Rin rón rén đi về phía cầu thang len lén nhìn xuống thì liền nhìn thấy Trần Hậu đang chỉ đạo mọi người dọn dẹp một góc để một chiếc bàn thờ vào trong. Rin thắc mắc trong lòng nhưng không dám lên tiếng mà cứ thế đứng nhìn, cô gái người làm trong nhà bỗng dưng nhìn lên thấy Rin thì há hóc mồn với cách ăn mặc của cô, Rin đưa tay lên miệng phát hoảng ý kêu cô ta im lặng rồi vẫy tay cô ta để cô ta đi về phía mình.
– Tiểu thư, cô gọi tôi.
– Cô có thể cho tôi mượn một bộ quần áo. Quần áo tôi… tôi vô ý làm ướt hết cả rồi. – Rin đỏ mặt.
– Tiểu thư, đây là chiếc áo mà Minh Trí thiếu gia rất quý. Cô mặc thế này sẽ làm thiếu gia tức giận. Đây là quà tặng cuối cùng của phu nhân dành cho thiếu gia nên cậu chủ rất quý.

– Thật sao. Chết rồi, cô mau cho tôi mượn một bộ quần áo. – Rin hoảng hốt, anh ta mà tức giận sẽ làm gì cô không thể tưởng tượng.
– Quần áo của chúng tôi đều là quần áo bình thường, sợ không phù hợp với tiểu thư.
– Không quan trọng đâu, có thể cho tôi mượn được không?
– Vậy tiểu thư đợi tôi một lát.
Cô gái vừa đi thì Rin đi thẳng vào phòng vì lo sợ Minh Trí sẽ thấy mình mặc chiếc áo này mà tức giận. Nhưng không may cửa phòng liền bật mở, Rin bất giác trùm kím mềm lên khắp người.
– Lạnh sao? – Minh Trí thấy Rin trùm kín chăn liền hỏi.
– À, haha có một chút lạnh. – Rin cười đáp nham nhở.
– Máy lạnh không mở, nhiệt độ trong phòng khá cao, cô lại nóng. – Minh Trí tiến tới gần Rin đặt tay lên trán cô.
– Tôi không sao, anh không phải quan tâm. – Rin hất mặt ra khỏi tay Minh Trí.
– Cô rất lạ. – Minh Trí nhìn thẳng vào mắt Rin.
– Tôi bình thường mà. – Rin quay mặt tránh ánh mắt Minh Trí.
Một tiếng gõ cửa bên ngoài, Minh Trí nhìn ra phía cửa rồi đứng lên, Rin vội nói:
– Đừng mở cửa.
– Vì sao? – Minh Trí nhìn Rin kì lạ.
– Tôi… tôi. – Rin không tìm ra được lí do.

Minh Trí thấy lạ liền nói: Mau nói chuyện gì đã xảy ra.
– Tôi.. không có chuyện gì.
Tiếng gõ cửa lần nữa lại vang lên, một giọng nói con gái bên ngoài vọng vào: Tiểu thư, tôi mang quần áo đến cho cô thay đây, cô mau mở cửa thay chiếc áo đó ra trước khi thiếu gia nhìn thấy.
Từng lời của cô gái kia vang lên, tim Rin như vọt ra khỏi lòng ngực. Rin giả vờ cười cười rồi quay mặt tránh ánh mắt của Minh Trí.
Minh Trí đi tới về phía Rin, dùng tay hất mạnh chiếc mền trên thân thể của Rin. Minh Trí nhìn thấy chiếc áo của mẹ anh tặng anh lần cuối cùng nên anh rất quý trọng đang ở trên người Rin.
– Cô sợ sao? – Minh Trí khẽ nói.
– Xin lỗi, tôi không biết anh rất quý chiếc áo này. Chỉ là tôi mượn mặc tạm sẽ thay ra ngay lập tức. – Rin cười cười trả lời.
– Xin lỗi, đã làm cô sợ.
Rin nghe lời nói nhẹ nhàng từ Minh Trímaà trong lòng cảm thấy là lạ liền nói.
– Tôi mới phải xin lỗi, tôi sẽ thay ra ngay. – Rin đứng lên đi về phía cửa phòng.
– Không cần, cô thật quyến rũ khi mặc trên người chiếc áo này. – Minh Trí từ phía sau ôm lấy Rin.
– Anh… anh mau buông tôi ra. Cô gái kia đang đợi.
– Cứ để cô ta đợi.
Minh Trí hôn vào cổ Rin, hít thở mùi hương trên cơ thể Rin. Một cơn kích tình vụt qua cơ thể liền dùng đôi tay luồn vào bên trong chiếc áo sơ mi rộng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.