Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 31: Bắt đầu nguy hiểm


Bạn đang đọc Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta – Chương 31: Bắt đầu nguy hiểm

Buổi sáng khi Rin tỉnh giấc thì đã thấy Minh Trí mặc một bộ âu phục sang trọng chuẩn bị đến công ty, cô cứ thế ngắm nhìn người đàn ông phía trước như nhìn một bức tranh đẹp hoàn mĩ. Minh Trí nhận thấy được ánh mắt của cô đang hướng về phía anh liền quay mặt nhìn lại Rin khiến Rin đỏ mặt vì bị phát hiện trộm nhìn anh.
– Xem ra nhị tiểu thư tối qua chưa nhìn tôi đủ. – Minh Trí trêu đùa.
Rin đỏ mặt liền đi về phía nvs quay mặt lại nói: – Sáng sớm, không muốn tranh luận cùng anh. – Sau đó liền bỏ vào trong mà trốn ánh mắt trêu đùa từ Minh Trí.
Cô vào nvc làm xong vscn nhưng lần lựa không dám ra ngoài, cô lắng tai nghe phía ngoài im lặng khẽ mở cửa thì phòng lại trống trơn. Có lẽ Minh Trí đã đi làm rồi, cô vội nhớ đến tiết học hôm nay liền vội vàng thay quần áo. Cô qua phòng Pi xem nhưng Pi có lẽ vẫn còn ngủ, cô cũng biết là người mang thai thường rất thèm ngủ và nghĩ ngơi nên cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng thật khẽ không để Pi giật mình. Cô bước xuống lầu thì gặp Minh Trí đang ngồi trên bàn ăn sáng, anh gọi cô.
– Mau đến dùng bữa sáng.
– Tôi đi học, trễ giờ rồi. – Cô trả lời nhưng không nhìn mà hướng về phía cửa.
– Tạm thời cô không cần đến trường nữa, cứ ở tại nhà cùng bạn của cô. – Minh Trí hướng ra phía cửa mà nói.
– Anh có quyền gì mà cấm tôi đi học chứ. – Cô tức giận nói.
– Tôi đã xin phép nhà trường cho cô nghĩ 2 tuần để nghĩ ngơi. Tôi cảm thấy bạn của cô cũng cần cô bên cạnh. – Minh Trí nhẹ nhàng đáp không để ý đến việc cô tức giân.
– Vì sao anh lại quan tâm đến bạn tôi như vậy. Hay là anh có ý muốn giam lỏng tôi. – Cô bước tới gần Minh Trí mà nói.
– Cô yên tâm, có thể sau hai tuần nữa cô sẽ được tự do.- Minh Trí nhàn nhạt trả lời, ánh mắt không một cảm xúc, sau đó lấy từ bóp ra một tấm car đưa đến cho Rin.
– Đây là gì? – Rin nhìn tấm car mà hỏi. – Hai tuần nữa anh sẽ để tôi đi khỏi nơi này sao?
– Đây là thẻ thanh toán riêng của tôi tại RoYal, cô chỉ cần đến nơi nào thuộc tập đoàn Royal mua bất kì thứ gì và đưa tấm thẻ này ra thanh toán. – Minh Trí giải thích
– Anh đưa cái này cho tôi là có ý gì? Chổ của anh không thiếu thốn thứ gì tôi cần phải mua thêm gì mà sử dụng. – Cô đưa tấm car lại cho Minh Trí.
– Tình nhân của tôi, ít nhất phải có chút tiền trong người. Nếu không cô mang tin tôi không cho cô thứ gì thì thật mất mặt. – Minh Trí nhớ đến chuyện cô nói lúc trước mà trêu đùa.
Rin nhớ lại chuyện mình nói lúc ở nhà Pi liền đỏ mặt xấu hổ liền chữa thẹn: Lúc ấy tôi chỉ nói đùa với Trần Hậu thôi, anh không cần phải làm như vậy.

– Cô cứ cầm lấy nó, cô không muốn dẫn bạn mình đi mua một ít đồ sao? – Minh Trí vừa ăn xong thì đứng lên nói rồi đi ra phía cửa chính. – Tôi đi đây, nên nhớ trong hai tuần cô không được tới trường, muốn đi nơi nào thì phải để Trần Hậu đưa đi. Nếu không muốn Trần Hậu theo thì tốt nhất cô hãy ở nhà càng tốt. – Nói rồi không đợi cô trả lời mà đi ra ngoài.
Rin khó hiểu nghe những lời Minh Trí nói, cô nhìn tấm thẻ trên bàn sau đó cầm bỏ vào túi áo. Hôm nay cô định sẽ đến trường sau đó sẽ về nấu cơm cho Pi ăn, nhưng anh ta không cho cô đến trường nên bây giờ cô thật rãnh rỗi không biết làm gì. Cô lấy điện thoại gọi về ẹ cô dưới quê, mẹ cô nghe máy:
– Mẹ, mẹ khoẻ không, em trai con khoẻ không. – Cô nhẹ nhàng hỏi
– Rin, mẹ khoẻ, con có khoẻ không? Em trai con từ khi phẫu thuật về tình hình tiến triển tốt, nhưng mấy ngày hôm nay bệnh viện nói là viện phí vài ngày qua không còn được đóng, ta lại sợ không dám gọi cho cha mẹ ruột của con. – Mẹ cô lo lắng nói
Thì ra là từ ngày cô đi, Trịnh gia cũng không còn lo cho em trai cô nữa. Trong lòng cô cười chua xót liền nói với mẹ:
– Mẹ đừng lo, chắc do họ có quá nhiều việc nên họ quên chi trả. Mẹ và ba cứ yên tâm, ngày mai sẽ có người thanh toán hết. – Cô cố gắng cười nói với mẹ cô
– Con gái, mẹ rất nhớ con. Khi nào con rãnh hãy về thăm bố con và Tuấn Hà.
– Mẹ yên tâm, nếu không có gì thay đổi thì hai tuần nữa con sẽ về cùng bạn và ở với ba mẹ một thời gian.
– Vì sao con lại về đây, có chuyện gì xảy ra sao Rin.
– Không có gì, con về mẹ có còn thương con không, mẹ sẽ nuôi con chứ. – Cô giả cười nũng nịu.
– Con gái, mãi mãi là con gái của mẹ. Con cứ về ở bao lâu cũng được, đây cũng là nhà của con mà.
– Mẹ, con cảm ơn mẹ đã nuôi con, yêu thương con dù con không phải con ruột của ba mẹ. – Hai dòng nước mắt co lăn dài.
– Rin, con dù có phải mẹ sinh ra hay không thì mãi là con gái ngoan của ta.
– Mẹ, con sẽ về với ba mẹ, không nơi nào ấm áp bằng gia đình chúng ta.
– Rin, con và cái cậu đẹp trai hôm nọ sao rồi, hôm nào nhơ dẫn cậu ấy về chơi. Tuấn Hà chỉ một đêm ngủ cùng cậu ta mà rất quý mến, cứ nhắc cậu ấy mãi.

– Con đã nói là không có quan hệ gì mà.
– Không quan hệ mà theo đến tận nhà, được rồi, mẹ phải mang cơm cho ba con. Nhớ khi nào về thì dẫn cậu ấy về chơi.
Không đợi cô giải thích thì mẹ cô đã cúp máy, cô chỉ mỉm cười nhìn điện thoại rồi cất đi. Từ trên lầu Pi đi xuống thấy trên má Rin có dòng nước mắt nhưng môi thì lại khẽ cười làm Pi khó hiểu liền đi tới.
– Rin, cậu làm sao mà vừa khóc vừa cưới vậy. – Pi đưa tay lên trán Rin trêu chọc.- Chúng ta có cần đến bv não khám cho cậu, haha
– Cậu đó, nếu không có bé con bảo vệ cậu thì mình đã cho cậu một cước rồi. – Cô vui vẻ đáp.
– Haha, hôm nay cậu không đến trường sao? Hay là muốn lấy chồng rồi nên không thèm đến trường nữa. – Pi nhìn Rin cười nham nhở
– Ai bảo cậu, tên Minh Trí đó tự dưng xin phép ình nghĩ 2 tuần nghĩ ngơi, thật sự chẳng hiểu anh ta đang làm gì. – Cô nhớ lại liền bực bội.
– Thật sự cậu cũng cần phải nghi ngơi mà, buổi tối phải làm việc quá sức haha. – Pi nhớ lại chuyện tối qua liền cười lớn.
– Cậu nói cái gì? – Rin mở to mắt nhìn Pi.
– Xem như mình không có nói gì? – Pi không nhịn nổi cười.
– Hôm qua tên Minh Trí đã nói gì với cậu, mau nói ình biết. – Cô tức giận mà nghiến cả răng đe doạ.
– Haha, được rồi để mình kể. Đêm qua đợi mãi mà cậu không về phòng, mình hơi mệt nên chợp mắt môt chút lúc tỉnh lại vẫn chưa thấy cậu về nên đi qua phòng bên đó tìm cậu. Mình gỏ cửa mãi một lúc thì Minh Trí ra mở cửa, mình nhìn vào trong thì thấy cậu đang nằm trên giường. Anh ấy nói với mình rằng: Cô ấy vừa làm việc kiệt sức nên không thể ngủ cùng cô được, vả lại phòng ngủ của cô ấy là ở nơi này tiểu thư cảm phiền nghĩ ngơi một mình. Sau đó liền đóng của phòng lại.
– Hừ, cái tên khốn kiếp này. Được, đã vậy tớ sẽ trả thù hắn. – Mắt Rin loé lên tia gian ác, rút trong túi tấm car của anh.
– Đây là gì vậy? – Pi nhìn tấm car trong tay Rin mà hỏi

– Cậu mau thay quần áo, chúng ta sẽ đến trung tâm thương mại RoYal, hôm nay thoả sức mua sắm muốn mua gì thì mua, tốt nhất ôm hết cái trung tâm ấy về nhà càng tốt. – Sau đó cô gọi toàn bộ người làm trong nhà tập trung lại liền nói: Các cô chú anh chị em, từ hôm đến nơi này đã làm phiền mọi người rất nhiều, hôm nay tiện thể tôi đi ra ngoài mua vài thứ nên các vị ai thích gì cứ nói tôi sẽ mua tặng. Ai cũng phải chon ít nhất một món nhé, nếu là quần áo thì ghi rõ size, hàng điện tử thì ghi rõ loại.
Tất cả mọi người nghe được liền vui mừng mà lập lên một bảng danh sách dài rất nhiều thứ được họ chọn, các cô gái thì chọn quần áo hiệu hoặc điện thoại. Các vị lớn tuổi thì lại thích hàng điện tử trong nhà. Cô hả hê cầm tấm car trên tay mà cùng Pi đi đến trung tâm thương mại RoYal.
– Trần Hậu, anh thích gì tôi sẽ mua tặng anh. – Rin ngồi trên xe hả hê với kế hoạch trả thù của mình.
– A, không, tôi sẽ không nhận. – Trần Hậu ấp úng trả lời.
– Anh là người giúp đỡ tôi nhiều nhất từ khi tôi đến Trần gia mà, anh cứ chọn lựa đi tôi sẽ tặng anh. – Rin thuyết phục.
– Đó là nhiệm vụ của tôi, không cần cô phải mua cho tôi thứ gì cả, tôi xin nhận tấm lòng của cô. – Trần Hậu ra sức từ chối.
Pi cầm danh sách trên tay mà hốt hoảng, quay sang nhìn Rin mà lắc đầu. Cô bạn của Pi thật sự thích chơi ác người khác mà, trong lòng lo lắng rằng Minh Trí sẽ nổi giận vì chuyện này.
– Rin, cậu xem cậu có làm quá đáng không. Anh ta nổi giận thì sao? – Pi lo lắng
– Mình là muốn cho anh ta nổi giận đó, anh ta đã đưa mình dùng thì mình dùng thôi. – Rin đắc ý.
Pi lắc đầu chịu thua, xe lăn bánh đến trung tâm thương mại RoYal sang trọng. Rin và Pi cùng nhau bước vào, cô quay về phía sau lưng nói với Trần Hậu.
– Anh đi mua những thứ này cho tôi đi, tôi và Pi sẽ đi cùng nhau. – Cô đưa bảng danh sách cho Trần Hậu ý muốn đuổi anh ta đi không muốn anh ta bám theo.
Trần Hậu hiểu ý, liền gọi cho bảo vệ đứng gần đó nói: Minh Trí giám đốc muốn mua những thứ này, anh mau đi lấy cho đủ. Tên bảo vệ nghe tên Minh Trí liền luống cuống cầm bảng danh sách mà vội đi. Trần Hậu quay sang pi và Rin đang tròn mắt nhìn liền nói:
– Bảng danh sách đã giải quyết xong, chúng ta có thể đi rồi.
Rin từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận, cái tên Trần Hâu này đi đâu cũng theo sát không cho cô một chút riêng tư, nhưng đó là lệnh của Minh Trí cả cô cũng không thể cải lại thì tài xế như anh ta dám cãi. Cô không vui cầm tay Pi mà kéo đi.
Cô và Pi kéo nhau đến một gian hàng bán đồ cho trẻ sơ sinh, cô chăm chú lựa chọn Pi nhìn buồn cười mà nói: – Xem cậu như bà mẹ trả sắp sinh con vậy, bé con chỉ gần 3 tháng thôi chưa cần phải mua những thứ này
– Không, phải mua hết những thứ này. Trung tâm này họ bán toàn hàng cao cấp xài rất tốt, mình phải mua những thứ tốt nhất cho bé con và cả cậu nữa. – Hai tuần nữa là phải rời xa anh ta rồi, lúc ấy muốn đến nơi này cũng khó mà mua những thứ tốt nhất cho Pi và bé con.
Rin mua đủ thứ loại đồ dùng cho em bé, mua quần áo trẽ em đến lúc 6t. Nhìn đống quần áo trẻ con chất thành núi mà Pi hoảng hốt ép Rin dừng lại thì cô mới chịu dừng. Sau đó cô liền kéo Pi sang một cửa hàng thời trang bầu, cô thấy bộ nào ưng ý liền mua hết không đợi Pi thử vì sợ Pi sẽ mệt. Cô chọn nhiều đến mức Pi ngăn cản hết lần này đến lần khác thì cô mới chịu đi thanh toán, Pi liền xoay qua hỏi Rin.

– Những quần áo nơi này rất đắt tiền, có những thứ lên đến vào chục triêu. Mình không cần những món đồ quá đắt tiền như vậy.
– Không sao cả, đây là Royal, mình mang tiền của royal đi mua hàng trong Royal thì cũng trả về chủ cũ thôi. Yên tâm đi, mình chỉ muốn cậu và bé con phải luôn mạnh khoẻ. – Rin tươi cười nhìn Pi.
Pi im lặng nhìn Rin, trong lòng thật xúc động khi quen được một người bạn như Rin.
– Tiểu thư, những thứ trong danh sách đã được chọn xong. Cô hãy xác nhận lại. – Trần Hậu lên tiếng sau khi nhận một cuộc điện thoại từ bộ phận bán hàng trong trung tâm.
– Vâng, tôi tới ngay. – Rin liền đi đến nơi thanh toán .
Rin thanh toán bằng tấm thẻ của Minh Trí xong, tất cả được nhận viên mang ra xe chất lên cao như núi. Nhìn những đồ trên xe, Rin hả hê cười tươi đi về phía trước liền lên xe về biệt thự.
Minh Trí ngồi torng phòng làm việc, điện thoại liên tục được gởi tin nhắn đến, anh lặng lẽ mở ra xem rồi mỉm cười bỏ lại lên bàn. Anh khẽ nâng tách cà phê mà Ngọc Diệp pha sẵn lên môi.
– Cô gái nhò này, thật là chỉ biết lo cho người khác.
Nói là đi shopping nhưng cô không hề mua cho bản thân mình bất cứ thứ gì, khi cô về đến nhà thì mọi người đều vui mừng rạng gỡ khi được cầm trên tay những thứ mà họ từng ao ước. Rin thấy mọi người vui mừng thì cô cũng rất vui.
Minh Trí cầm trên tay một số tấm hình những căn biệt thự mà Ngọc Diệp đã đưa vào buổi sáng. Nhìn một căn biệt thự màu trắng, thiết kế sang trọng tỏ ra hài lòng. Anh nhấc máy gọi cô thư kí vào.
– Giám đốc gọi em.
Anh đưa tấm hình căn biệt thự màu trắng cho Ngọc Diệp rồi nói.
– Tôi chọn căn này, mau làm thủ tục mua ngay nó.
– Vâng thưa giám đốc. – Nói rồi cô cầm tấm hình trên cúi đầu chào anh bàn quay lưng ra ngoài. Cô mỉm cười vì đây cũng là căn mà cô hài lòng nhất. Không ngờ lại trùng ý anh…
– Căn này để tên chủ sở hữu là Trịnh Hà My cho tôi. – Mắt anh nhìn vào màn hình máy tính làm việc trước mắt mà nói.
Ngọc Diệp hơi bất ngờ, sau đó nói: Dạ, thưa giám đốc. – Sau đó liền rời bước ra ngoài, sắc mặt tươi tắn trở nên đen đi, trong lòng một cơn ganh tỵ nổi lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.