Bạn đang đọc Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta – Chương 27: Đã tìm được Pi
Rin bước ra khỏi cửa phòng làm việc của anh, hai dòng nước mắt trên mi lặng lẽ rơi xuống. Cô dùng tay tự lau khô chúng, lặng lẽ bỏ về phòng ngủ.
Buổi sáng, khi cô thức giấc thì trời đã gần trưa. Cả đêm hôm qua cô trằn trọc suy nghĩ mông lung nhiều việc, trái tim cô cứ thế mà loạn nhịp khi nghĩ đến Minh Trí, cô đau đớn khi biết mình đã trót yêu một người không nên yêu, nước mắt khẽ tuông rơi cô mệt mỏi vào giấc ngủ. Cô làm vscn xong, liền đi ra ngoài mở cửa phòng lại thấy cô người làm mọi hôm.
– Thưa tiểu thư, cậu chủ dặn khi cô thức giấc thì mời cô xuống ăn sáng. – Cô gái cúi đầu nói
– Anh ta bắt cô phải đứng ngoài đây đợi tôi sao? – Rin ngạc nhiên
– Vâng ạ, cậu chủ bảo đợi đến khi cô tỉnh thì mời cô xuống.- Cô gái nhỏ nhẹ đáp
– Anh ta đâu rồi? – Giọng nói Rin tức giận
– Cậu chủ đã đi làm vào sáng sớm thưa tiểu thư.
– Được rồi, lần sau mặc kệ những gì anh ta nói, cô không cần đứng ở đây đợi tôi nữa. Tôi thực sự không quen khi làm phiền cô như vậy. – Cô vừa đi xuống dưới nhà vừa nói
Cô dùng bữa sáng thì Trần Hậu đi lại phía cô chào hỏi.
– Nhị tiểu thư, tối qua cô ngủ ngon không ạ.
– Hơi lạ chổ nên tôi khó ngủ một chút. Anh đã ăn sáng chưa cùng ngồi ăn với tôi. – Cô cười mời Trần Hậu.
– Tiểu thư tự nhiên dùng, tôi ra ngoài đợi cô. – Trần Hậu cười rồi định quay đi
– Hôm nay tôi không có tiết học, không cần phải ra ngoài. – Cô nói theo phía Trần Hậu ra ngoài.
– Thiếu gia căn dặn đưa cô đến một nơi. – Trần Hậu quay đầu lại nói
– Là nơi nào? – Cô tò mò
– Thiếu gia nói cô đến nơi sẽ biết, không được phép cho cô biết trước. – Trần Hậu hơi cười
– Nói với anh ta, nếu anh ta không nói tôi sẽ không đi. – Cô tức giận đáp
– Nhị tiểu thư, quả thật Minh Trí thiếu gia rất hiểu cô. Cậu ấy đã căn dặn nếu cô không chịu đi thì tôi phải trói cô lại mang đến. Tôi thật không muốn phải trói cô mang đi, nên mong cô… – Trần Hậu không nói thêm, vẻ mặt hơi cười.
– Cái gì, cái tên Minh Trí này… đi thì đi tôi mà sợ anh sao? – Cô nói vì sợ bị trói đi.
Trần Hậu chở cô đến một khu nhà trọ cũ, xem ra nó còn cũ kĩ hơn căn phòng mà trước đây cô từng sống. Vì cô từng sống vài năm ở những nơi như vậy nên cô không tỏ ra lạ lẫm. Nhưng đối với Trần Hậu anh ta có vẻ không thích nơi này.
– Trần Hậu, anh là chở tôi đến nơi này sao? – Cô ngạc nhiên hỏi, không lẽ anh ta chán ghét mình nên thả mình vào khu nhù trọ này ( chị Rin mơ à )
– Đúng, nhưng nơi này thật khó cho xe vào. – Trần Hậu tỏ ra lúng túng.
– Anh mau tìm nơi nào đậu xe, nơi này xe lớn không thể vào được đâu.
Trần Hậu cho xe đậu phía ngoài, liền bước xuống mở cửa xe mời Rin xuống, cô nhìn xung quanh liền xoay người hỏi: Anh ta bảo anh mang tôi đến đây ở sao
– Tiểu thư đi theo tôi. – Trần Hậu không trả lời mà đi về phía trước.
Trần Hậu dẫn co đi hết dãy phòng này sang dãy phòng khác nhưng vẫn chưa đến nơi, cô liền nói: Này, thiếu gia các người muốn tôi tập thể dục sao, ở đâu mà đi mãi không đến
– Tiểu thư, xin lỗi, có vẻ tôi đã bị lạc. – Trần Hậu cuối đầu lí nhí nói
– Cái gì, thì ra nãy giờ chúng ta lạc trong này sao? – Cô thấm mệt, giọng nói nặng nề. – Mau đưa tôi xem địa chỉ.
Trần Hậu từ trong điện thoại mở ra số phòng và số nhà. Vì quen thuộc với các kiểu đặt tên phòng nên cô dễ dàng tìm được nơi mà theo địa chỉ trong sdt kia gửi cho Trần Hậu. Trước mặt cô là một căn phòng bé tý, có vẻ rất xuống cấp rồi. Không phải hắn ta chán ghét cô đến mức bắt cô phải ở căn phòng này. Ngày xưa cô tự nuôi bản thân cũng không ngược đãi mình như vậy. Cô quay sang nhìn Trần Hậu liền ấm ức nói.
– Anh xem, thiếu gia nhà anh thật biết hành hạ người khác, anh ta muốn tôi ở trong căn phòng này sao?
– Tiểu thư, ý cô là gì? – Trần Hậu ngạc nhiên
– Không phải anh ta muốn anh mang tôi đến đây để ở nơi này sao. Thật biết chọn nơi ở, trước kia phòng trọ của tôi còn đẹp hơn người thừa kế tập đoàn Royal chon. – Cô thật sự ấm ức nghẹn lời.
– Tiểu thư, có vẻ cô hiểu lầm rồi.
Rin chưa kịp hỏi thì từ phía ngoài, một đám người mặt mày dữ tợn xông vào phía họ đang đứng quát tháo.
– Có phải nó ở phòng này không, hôm nay không đòi được tiền thì phá hết đồ nó cho tao. – Một tên đi đầu tức giận hét.
– Cô gái này đứng trước cửa đây có phải quen với chủ nhà này sao? – Một tên phía sau nhìn cô đang đứng trước cửa phòng liền hỏi
– Không, tôi không biết người các anh cần tìm. – Cô hoảng sợ nói.
– Không quen biết thì mau cút cho tao làm việc. – Sau đó liền hất người Rin sang một bên.
Trần Hậu nhanh tay đi đến đỡ lấy cả người cô nên cô không phải tiếp đất. Trần Hậu ôm cô sang một bên đứng, không muốn phiền phức với lũ du côn.
Cửa phòng bị những tên đó đập gọi cửa nhưng không thấy ai mở cửa, bọn chúng tức giận liền dùng sức đạp cửa xong vào. Rin hoảng sợ liền nói: Không biết người trong ấy gây thù oán gì với chúng, nhìn bọn chúng thật hung dữ.
– Tiểu thư, những việc không liên quan đến mình cô không nên bận tâm tránh xảy mâu thuẫn không đáng có. – Trần Hậu nhìn về phía đông người nói.
Từ bên trong phòng có tiếng thét của một người con gái, Rin mở tròn mắt khi nghe tiếng thét ấy, nghe rất quen thuộc làm lòng Rin càng thêm hoảng sợ. Cô liền chạy đến bên cửa nhìn cho rõ mặt cô gái trong phòng những đã bị những gã kia bao vây lấy. Trần Hậu thấy cô chạy đi liền chạy theo gọi
– Tiểu thư, không nên vào đó chuyện này chúng ta không nên chen vào.
– Trần Hậu, tiếng thét đó, tiếng thét đo rất giống bạn tôi, mau mau cứu lấy cậu ấy. – Cô quả quyết, không thể nào sai được, cô làm sao mà quên được giọng nói của Pi.
Trần Hậu nhìn Rin có vẻ khó tin nhưng cũng bước vào phòng lên tiếng.
– Các vị đại ca, chẳng hay cô gái này làm gì mà khiến các vị tức giận. – Trần Hậu nhỏ nhẹ lên tiếng.
– Nó nợ tiền tụi tao, mày là thằng nào mà dám xen vào. – Tên đại ca lên tiếng.
Tên đại ca đi về phía Trần Hậu, liền hở ra một khe hở xung quanh người ngồi chính giữa sợ hãi. Rin nhìn vào thì thấy chính là Pi của cô đang ngồi đó, ánh mắt sợ hãi cùng nước mắt. Cô đau khổ liền chạy vào ôm lấy Pi.
– Pi, là cậu phải không? Nói ình biết chuyện gì đã xảy ra? – Rin không khỏi đau lòng mà khoé mi rơi lệ
Pi nhìn Rin rồi ôm Rin không nói lời nào mà khóc nức nở.
– Tụi mày khóc đủ chưa, con kia mau đưa số tiền trên tay đây. Bao nhiêu đó vẫn còn thiếu những gì mày nợ chúng tao. – Một tên trong đám nói.
– Rin, cứu mình, đừng để bọn họ lấy đi số tiền này. – Pi hoảng sợ ôm chặt số tiền trong người.
Rin nhìn Pi rồi quay sang bọn họ nói: – Cô ấy nợ các người bao nhiêu tiền?
– Một trăm triệu, phải trả trong ngày hôm nay, nếu không thì nó sẽ phải đi với tụi tao để làm gái mà trả nợ. – Tên đó trả lời.
Một trăm triệu, cô làm sao có một số tiền lớn như vậy mà trả đây. Mặc dù là nhị tiểu thư Trịnh gia nhưng mọi chi phí đều có người chi trả sẵn, tiền trong tài khoản chắc có lẽ Trịnh gia cũng phong toả vì cô bỏ đi rồi. Cô thật không biết phải làm sao. Cô quay sang Pi nói: Pi, không có gì phải lo cả, mình không phải đã là con nhà giàu rồi sao, mình sẽ trả món nợ này cho cậu. Không phải lo gì cả, tiền này họ sẽ không thể động tới của cậu.
Cô gọi Trần Hậu ra ngoài bàn bạc.
– Tiểu thư, chuyện này chỉ cần trả tiền cho bọn họ thì bọn họ sẽ không phiền vị tiểu thư kia nữa. – Trần Hậu lên tiếng
– Nhưng… nhưng số tiền lớn vậy tôi không có. – Cô lo lắng
– Hả, cô không có số tiền đó sao? – Trần Hậu ngạc nhiên.
– Có gì mà anh phải ngạc nhiên, từ khi tôi đi Trịnh gia đã phong toả tài khoản của tôi rồi. Con thiếu gia nhà các anh thật keo kiệt, tôi xem phim người ta làm tình nhân giám đốc nhà lầu xe hơi còn tôi một xu cũng không có. – Cô chu mỏ trách móc.
– Sao, tôi đã đối xữ tệ với cô sao? – Từ xa, Minh Trí đi tới nghe lời cô nói liền trả lời
Rin giật mình quay đầu lại thì thấy Minh Trí đang từ từ tiến lại, cô ngại ngùng cúi mặt xuống. Đáng ra chỉ nói thế thôi không hề có ý bắt anh ta mua gì ình, nhưng bây giờ cô thật sự cần tiền trả nợ cho Pi nên xoay sang trách móc vậy thôi.
– Sao anh biết mà tới đây? – Cô ngạc nhiên.
– Thật lạ, cô nhờ tôi tìm giúp bạn cô. Tôi tìm được chẳng lẽ lại không biết nơi? – Anh lạnh lùng nhìn về phía cửa phòng. – Xem ra bạn cô gặp rắc rối không nhỏ nhỉ.
– Bạn ấy nợ người ta một trăm triệu. Thật may anh vừa đến, anh có thể cho tôi mượn được không? – Cô loé lên tia hy vọng.
– Tất nhiên là không? – anh thẳng thừng đáp.
– Cái gì, anh là cái đồ ác độc, thấy chết mà không cứu. Anh làm chủ cả cái tập đoàn Royal mà lại keo kiệt với một tình nhân chỉ có một trăm triệu, chuyện này đồn ra ngoài thì sao nhỉ? – Cô hết cách đành uy hiếp.
– Haha, cô đang uy hiếp tôi sao? – Anh cười lạnh nhìn cô
– Anh mau cho tôi mượn 100tr, nếu không tôi tung tin đồn này ra ngoài, xem anh còn mặt mũi. – Cô cười hả hê.
Anh khẽ đưa đôi môi vào tai Rin khẽ nói: Nhị tiểu thư, tôi sẽ cho cô mượn 100tr, nhưng chuyện cô uy hiếp tôi hậu quả là cô sẽ nhận lấy . Nói xong liền bước chân vào căn phòng chật hẹp.
– Mày là ai, tụi mày có chịu trả tiền không? – Tên đại ca nhìn Minh Trí quát lớn.
– Chỉ một trăm triệu mà ức hiếp một cô gái, đúng là những kẻ tầm thường. – Anh lạnh lùng nhìn Pi nói.
– Mày là thằng nào mà dám hống hách. – vừa nói hắn ta vừa định đấm Minh Trí
Không đợi Minh Trí ra tay, Trần Hậu đã chạy đến tung một cước đạp tên đại ca té xuống sàn. Rin tròn mắt nhìn Trần Hậu ngưỡng mộ.
– Trần Hậu, anh biết võ công sao, anh thật giỏi quá đi. Lái xe cũng giỏi, lại giỏi võ công. – Nói rồi quay sang Minh Trí. – Ai như ai đó.
Cô chạy đến bên Pi, liền ôm Pi đang ngồi dưới sàn nhà lên chiêc ghế duy nhất trong căn phòng ngồi.
– Pi, không sao cả, mọi chuyện đã được giải quyết. Pi đừng sợ đã có Rin ở đây. – Cô ôm pi đang run sợ vào lòng.
– Các người mau đưa hắn ta đi, bảo với chủ nhân các người trong hôm nay sẽ có người chuyển đúng 100tr vào tk hắn ta. Từ nay không được làm phiền Pi tiểu thư. – Trần Hâu lớn tiếng quát đám du côn.
Đám du côn thấy đại ca bị một cước mà té xuống sàn nằm bất động liền tỏ ra vẻ sợ hãi, nghe Trần Hậu nói liền ôm tên đại ca bỏ đi hết.
– Mọi thứ đã xong, bạn cũng đã tìm được. Còn chuyện của chúng ta, tôi sẽ tính sau. – Minh Trí nhin Rin nói đầy ẩn ý.
– Dù sao cũng cảm ơn anh đã giúp. Tôi còn có một việc xin phép anh. – Rin cảm thấy rất biết ơn anh ta.
– Chuyện gì? – Anh lạnh lùng hỏi
– Tối nay tôi muốn ở lại cùng Pi. – Cô vẫn ôm Pi mà nói.
– Không được, nơi này rất mất an ninh. Nếu cô muốn trò chuyện cùng bạn cô, có thể mời cô ta về biệt thư. – Anh đã có điều tra qua Pi nên biết đây là bạn tốt của Rin.
– Tôi có thể mời cô ấy về đó sao. Minh Trí, đôi lúc anh thật tốt tôi nhìn không ra. – Cô trêu chọc.
Minh Trí không trả lời chỉ quay đầu đi ra hướng để xe của anh, trên môi hiện lên một nụ cười hiếm có.