Bạn đang đọc Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta – Chương 2: Người mới
Trong lớp học, nhỏ Pi quay qua nói với nó:
– Rin biết gì chưa, trường mình có anh siêu đẹp trai, giàu có vừa từ nước ngoài về, học ngành NH, trên mình 1 khoá.
– Ờ, rồi sao
– Hình như học chung lớp với chàng của pà nữa
– Thì sao?
– Đúng là, thì nếu chàng của Rin chơi vs anh ấy thì không phải dễ hơn
– Haha, đừng nói ý Pi là mún làm mai cho Pi nhé.
– Haha chỉ có Rin hiểu ý Pi
– Pi à, tỉnh mộng đi. Đã siêu đẹp siêu giàu thì làm sao mình vớ tới, mà hắn ta sao không học trường nào tốt hơn, vô học chung với toàn dân tỉnh như tụi mình nhỉ
– Nghe nói hiệu trưởng là bác của anh ấy, nên anh ấy vô đây học.
– Người ta mới tới mà Pi điều tra đâu kinh vậy?
– Kaka, trai đẹp sao qua được tầm mắt tui.
– Đồ mê trai
– Kệ tui, chỉ có những người hạnh phúc như Rin thì làm sao hiểu được cảm giác của FA.
Cô cười, nhìn ra ngoài trời nhớ về anh, không biết anh đã tới trường chưa nhỉ. Cô vẫn chưa kể với anh về việc mai cô sẽ về quê, cô lấy đt ra gọi cho an
– Alo, anh nghe Rin
– Mẹ bảo mai em về quê có việc gấp, tối nay mình gặp nhau nhé.
– Ukm, có việc gì thế em, em không đi làm sao
– Việc gấp, em cũng chưa biết, chiều em sẽ xin nghỉ
– Ok, vậy nhé, tối gặp em
Giờ ra chơi, cô cùng Pi đi xuống căn tin trường để lấy nước. Vì để tiết kiệm nên cô thường không ăn sáng, chỉ uống nước miễn phí trong trường cầm hơi thôi. Đang đi thì Pi kéo tay cô nói vào tai:
– Đó, người mới đó, đẹp trai không thể tả luôn. Á, anh yêu của Rin đang đi cùng anh đẹp trai kìa
Cô nhìn theo tay Pi, hai mắt nheo lại, thì ra là tên hách dịch, thì ra người mới chuyển vào là hắn ta. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, mà sao anh lại đi chung với tên này nhỉ, đúng là xem ra anh vẫn còn non nớt với dòng đời này quá không biết lựa bạn mà chơi. Đang suy nghĩ thì đã bị Pi kéo tới chổ hắn và anh đang đứng, cô nhìn anh mỉm cười.
– Anh, đang ăn sáng ạ?
Anh nhìn lên thấy cô liền mỉm cười:
– A, Rin, ngồi xuống đây đi, cả Pi nữa. 2 đứa xuống ăn sáng sao?
– À, em đi lấy nước thôi, em đã ăn rồi. Cô nói dối anh, vì cô không muốn anh lo lắng cho cô, cũng không muốn phụ thuộc tiền bạc vào anh.
– Á, anh Minh, ai đây, giới thiệu chút đi anh.
– Đây là Hoàng thường gọi là Ken, bạn mới chuyển tới của lớp anh, ngồi gần anh nên anh dẫn xuống căn tin cho biết đường.
Cô nhìn hắn, hắn cũng nhìn cô.
Đôi mắt cô căm hờn
Đôi mắt hắn lạnh lùng, miệng hơi cười nhếch mép.
Pi không hiểu gì, tươi cười nói: Em là Thư, mọi người gọi là Pi, còn đây là My gọi là Rin, rất vui được làm quen anh
– Xin lỗi, tôi không có ý muốn làm wen với các cô em.
Gương mặt Pi đang tươi cười, bỗng dưng đơ ra, cô nhìn còn buồn cười, nhưng trong lòng thì giận như lửa, cái đồ hách dịch. Cô trả lời:
– À vâng, thành thật xin lỗi công tử hách dịch, bạn tôi thật ngây thơ nên mới nghĩ những người bình thường có thể kết bạn với những kẻ bất bình thường.
Hắn ta nhìn cô, cười khinh khi: Cô em biết điều hơn tôi nghĩ đó, nếu vậy thì làm ơn đừng cố gắng để tôi chú ý
– Haha, chú ý, anh làm ơn đừng chú ý tới tôi và cả bạn của tôi. Vì người bất bình thường thường có hành động kì hoặc lắm.
– Vậy tốt nhất nên tránh xa tôi ra tý nhé, tôi rất không thích kẻ nghèo mạc như các cô.
Hoàng Minh thấy tình hình căng thẳng liền nói: Thôi nào, em đừng nóng mà, cậu ấy là người mới, đùa em tý thôi mà.
Cô nhìn anh, cũng không nói gì, anh đã nói vậy thì thôi, cô nhịn. Cô kéo tay Pi đi, Pi vẫn còn đơ mặt ra cho tới khi cô cốc 1 cái rõ đau vào đầu thì cô ả mới chịu tỉnh người.
– Á, sao cốc Pi
– Cho tỉnh.
– Hoàng tử đẹp trai lạnh lùng, y như những truyện mà Pi đã đọc.
– Hoàng tử cái con khỉ đó, tên hách dịch đó đừng để Rin gặp lại được.
Tối, cô cùng anh hẹn nhau ra công viên hóng gió.
– Anh, anh đừng chơi với tên hách dịch đó nhé. Cô nũng nịu nói
– Sao vậy Rin, anh thấy Ken là người tốt mà, đôi khi hơi trêu chọc mọi người thôi mà.
– Hứ, hắn ta khinh người, xém tý đâm chết em còn không biết xin lỗi! ( chị Rin hơi phóng đại tí)
– Hả, đâm xe hả, sao lại chạy xe không cẩn thận như vậy?
Rồi cô mang chuyện ban sáng ra kể lại cho anh nghe, anh cười nhìn cô rồi nói:
– Rin à, thông cảm Ken mới từ nước ngoài về không quen đường mà, em thành bà già khó tính rồi đấy!
– Hả, ai là bà già hả?
– Haha, bà già này, có chịu đi theo ông già này cả đời không haha
Cô đỏ mặt nhìn anh, không nói gì quay đi ra bộ hờn dỗi, theo cả đời sao, cô cũng hy vọng là vậy, mối tình đầu của cô. Cô sẽ yêu anh mãi mãi.
Nhưng Rin ơi, đâu phải cái gì cũng là mãi mãi chứ ( tác giả )