Bạn đang đọc Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta – Chương 144: TYĐS phần 33
Buổi sáng, mặt trời soi sáng mọi u tối, soi sáng sự thật đang bị che giấu. Rose tỉnh lại, trên người đau nhức cộng với những vệt tím trên người khiến cô khó khăn ngồi dậy. Cô nhìn sang người đàn ông vẫn còn đang nằm kế bên mình, trải qua những chuyện đêm qua khiến cô vô cùng khó nghĩ. Anh gọi cô là Rose, chẳng phải anh đã nhận ra cô rồi hay không.
Rose mỉm cười, nghĩ Tuấn Khôi đã nhận ra mình, cô ngắm nhìn gương mặt thân quen kia, tưởng chừng như mình đã quên mất tự khi nào. Rose đưa đôi bàn tay tiến gần về phía Tuấn Khôi thì đôi mắt anh khẽ mở, Rose nhanh chóng giật tay mình lại. Tuấn Khôi nhìn cô, không nói gì, gương mặt trờ nên lạnh lùng khó đoán.
Rose nhận ra ánh mắt kia, rất lạnh, vô cùng lạnh… Rose run sợ, phải chăng anh không hề nhận ra cô. Đối với anh, cô chỉ là một cô gái xa lạ, lừa đảo mọi người nhận thân phận.
Tuấn Khôi đứng lên, bỏ một mình Rose ngồi trên giường lớn, đi vào nhà vệ sinh không nói một lời.
Rose ôm bản thân mình, nhìn anh cô thật không thể đoán ra được anh đang nghĩ gì, có phải anh đang hối hận vì đã làm chuyện không nên với cô hay không, hoặc đang khinh bỉ rằng cô không hề chống chọi, lại tự mang thân mình đến để anh tận hưởng. Lỡ như, anh không nhận ra cô thật, mãi mãi không muốn thừa nhận cô, cô phải làm sao đối diện với cuộc sống sau này.
Tiếng mở cửa vang lên, Tuấn Khôi đã chỉnh tề bước ra, gương mặt vẫn lạnh như băng không thể hiện một chút cảm xúc. Rose nhìn Tuấn Khôi, bỗng dưng trong lòng lại trỗi lên một cơn đau đớn, không hiểu vì sao cô và anh hiện tại ngay trước mắt nhưng cô lại cảm giác rất xa, rất xa.
– Cô…. – Ánh mắt anh lướt qua cô. – Mau mặc y phục vào, tôi không có nhiều thời gian.
Rose đã hiểu, cô đã giải đáp được thắc mắc trong lòng nhưng… lại cố chấp.
– Tôi muốn hỏi anh một việc. – Rose khẽ nói.
Tuấn Khôi đi đến chiếc ghê ngồi xuống, lưng dựa hẳn vào ghế, nhắm mắt lại khẽ nói:” Cô nói đi.”
– Tôi tên gì? – Rose nói, giọng rung lên.
– Tuyết Nhi. – Tuấn Khôi đáp, mắt vẫn nhắm ghiền lại, giọng nói trầm tư đầy tâm sự.
Rose nhận được câu trả lời của anh, tuy đã chuẩn bị tâm lý trước khi hỏi nhưng cô không khỏi đưa ra nét u buồn thất vọng. Rose im lặng, mặc lại y phục của mình sau đó nhìn qua Tuấn Khôi vẫn ngồi vị trí cũ mà nói:” Tôi về trước, anh không cần đưa tôi về đâu.”
Tuấn Khôi không trả lời, đưa tay vẫy vẫy ra hiệu cô hãy đi đi, như không quan tâm đến cô.
Rose lặng lẽ tiến về phía cửa, cô tự cười bản thân mình lừa gạt mình. Anh chỉ xem cô là Tuyết Nhi, không phải là Rose mà anh yêu thương. Rose không muốn hỏi chuyện đêm qua, sợ chỉ bị anh sỉ nhục hơn mà thôi, im lặng ra về là cách an toàn nhất của cô hiện tại.
Đêm qua, anh gọi tên Rose suốt đêm. Anh dành tình yêu cho Rose nhiều như vậy, nhưng lại không thể nhìn ra cô. Rose hiện tại, không biết nên vui hay nên buồn, Tuấn Khôi đang lạnh lùng với một cô gái xa lạ vì sợ Rose buồn. Nhưng… vì sao… trái tim cô lại thắt lại khi nhìn thấy vẻ dưng dưng của anh.
Rose mở cánh cửa phòng khách sạn, bất ngờ trước một đám đông phóng viên đang hướng máy về phía mình lia lịa chụp, những phóng viên khác thì như muốn lao vào cô.
– Xin chào, tôi là phóng viên báo KT, có phải đêm qua cô cùng Trần tổng đã qua đêm tại nơi này không?
– Cô có phải là nhân tình của anh ấy, hai người quen nhau lâu chưa?
– Cô có biết Trần tồng vừa hủy bỏ hôn lễ với Phạm tiểu thư, có phải vì chuyện giữa cô và Trần tồng?
Rose tuy đã nhiều lần tiếp xúc báo chí, nhưng lần này giống như bị bọn họ hỏi cung khiến Rose ấp úng cúi mặt, cô phải trả lời thế nào đây. Rose muốn bỏ chạy nhưng phía trước cửa phòng vây kín, cô chọn đường thoái lui, quay lưng lại thì nhìn thấy Tuấn Khôi đang bước tới phía mình. Anh ôm cô úp mặt vào lòng anh, ánh mắt trừng trừng nhìn những phóng viên đang hướng về phía anh, người mà bọn họ cho rằng sẽ giải đáp được tất cả thắc mắc và chính là tiêu đề hot nhất vào ngày mai.
– Trần tổng, anh và cô gái này từng xuất hiện tại buổi lễ từ thiện của bênh viện. Có phải anh vì cô ấy là hủy lễ cưới cùng Phạm tiểu thư?
– TRần tổng, anh có cảm thấy có lỗi với Phạm tiểu thư không?
– Xin hỏi, việc này sẽ ảnh hướng đến mối quan hệ hợp tác giữa hai công ty, anh không lo lắng Phạm gia trở mặt vì con gái sao?
Tuấn Khôi gương mặt trở nên hắc ám, đôi mắt sắc bén nhìn bọn họ. Giọng nói lạnh như dao thốt lên đe dọa.
– Tôi không phải nghệ sĩ nỗi tiếng, các người không có quyền xen vào đời tư của chúng tôi.
– Anh không thể nói như vậy được, xin anh hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi?
– Tất cả các người nghe rõ đây, chuyện hôm nay nếu các người dám đưa lên báo, tôi sẽ cho tòa soạn đó đóng cửa. Còn chủ bài viết, sẽ được ăn cơm tù miễn phí, hiểu rỏ chưa. – Tuấn Khôi nói như thét. – Bây giờ nếu các người không giải tán, bảo vệ sẽ lôi cổ từng người cút ra khỏi nơi này. Các người quên khách sạn này thuộc quyền quản lý của ai sao?
Tuấn Khôi vừa nói dứt lời, một toán bảo vệ đã đi tới mà mời các phóng viên rời khỏi khách sạn. Rose hoàng hồn nhìn bọn họ rút đi hết liền rời khỏi bờ ngực rộng của anh, Rose nhìn anh rồi quay lưng đi.
– Hãy tự chăm sóc bản thân mình. – Tuấn Khôi nhìn Rose mà nói, anh thật sự muốn ôm người con gái ấy vào lòng hơn bao giờ hết. – Mọi chuyện tôi sẽ giải quyết ổn thỏa, cô không cần lo sẽ bị phiền toái.
Rose dừng lại, nhưng không quay lại nhìn Tuấn Khôi. Nước mắt giấu tận trong tim bỗng rơi khỏi khóe mắt, cô tiếp tục bước đi, không muốn người đàn ông phía sau biết cô yếu đuối. Rose là mạnh mẽ, là tự tin.
Rose rời khỏi khách sạn, bước đến một chiếc ghế đá ở công viên gần đó khóc sướt mướt. Bao uất ức, bao đau thương trào ra, cô không quan tâm mọi người dòm ngó, không quan tâm bao nhiêu người cười chê vì người cô muốn được anh quan tâm thì anh lại trở nên lạnh nhạt.
Hôm sau, mặc dù lời nói của Tuấn Khôi rất oai hùng nhưng những báo mạng mới mở muốn câu lượt xem, giật tít nên liều mạng đăng bài, hình ảnh Tuấn Khôi ôm Rose vào lòng khiến người xem tin rằng vị tổng giám đốc trẻ này thật lắm tài nhiều tật.
Rose giả cầm trên tay Ipad đọc qua tin của Tuấn Khôi miệng nhoẻn cười. Cô bỏ thuốc vào trong ly sữa nhầm câu dẫn anh ta, ai ngờ anh ta lại đi tìm cô gái khác sao. Có lẽ anh ta nhận ra cô là giả rồi hay sao, Rose giả nhìn thấy Rin từ trên lầu đi xuống liền thay đổi nét mặt òa khóc.
– Mẹ, mẹ ơi, Tuấn Khôi… anh ấy…huhu. – Rose giả òa khóc khi gặp Rin.
– Có chuyện gì sao? – Rin khó hiểu hỏi.
– Mẹ xem. – Rose giả đưa Ipad cho Rin đọc tin tức bên trong. Rin ngẩng người đôi chút, Tuấn Khôi của cô, lại có bản tính này sao?
– Có lẽ có hiểu nhầm, con cần phải bình tĩnh đợi Tuấn Khôi về giải thích đã. – Rin vỗ về Rose giả, không muốn con dâu quá đau lòng.
– Không… con không muốn gặp anh ấy nữa…. con muốn quay về nhà. – Rose giả đứng lên tiến về phía phòng mình.
– Con không nên vội vàng như thế, ít ra hãy để Tuấn Khôi nói rõ mọi việc.
Rose giả nhất quyết đi lên phòng mình, hiện tại cô ta chỉ muốn rời khỏi nơi này. Đã khá lâu cô không dám liên lạc với Trương Luật, cô đang không biết phải giải quyết tình hình như thế nào. Nhân cơ hội này cô phải bỏ đi…
Rose rời khỏi biệt thự Trần gia, Rin nhìn Rose giả rời đi mà trong lòng lo lắng công thêm sự lạ lẫm.
– Rose bình thường rất nghe lời mình, lại không giải quyết mọi chuyện một cách kì lạ như vậy. Rose… có phải là con gái mình hay không, hoặc là cô gái xa lạ lần trước nói sự thật. – Rin nhận thấy tình yêu thương từ đôi mắt của Rose thật, nhưng không thể nào tin cô gái đó.
************************
Tuấn Khôi quay trở về biệt thự nhận được tin Rose giả đã rời đi, anh nhoẻn miệng cười.
– Cô ta chắc chắn đi tìm đồng bọn rồi, tưởng đặt bẫy Tuấn Khôi này, không ngờ lại tự tay dẫn đường mình tìm nơi bọn chúng.
Tuấn Khôi mở máy tính lên, dò theo vị trí mà anh đặt chip trong điện thoại cô ta, xác định được vị trí của cô ta đang tới.
Tại phòng đọc sách, Minh Trí ngồi trên tay cầm một quyển sách chăm chú đọc.
– Thiếu gia, Tuấn Khôi đã đi rồi. – Trần Hậu nói.
– Tuổi thằng bé con quá trẻ và nóng nảy. Một mình nó có thể làm gì bọn chúng chứ. – Minh Trí lắc đầu.
– Vì vậy, chúng ta nên…. – Trần Hậu lấp lửng.
Minh Trí gật đầu, tay vẫn cầm quyển sách, mắt vẫn hướng về phía từng trang sách.
– Thiếu gia không đi sao?
– Tôi còn vài chuyện cần làm trước đã. – Minh Trí đáp.
– Vâng, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này, tôi… sẽ không bỏ qua cho bọn chúng, tất cả bọn chúng. – Trần Hậu nhận mạnh.
Minh Trí im lặng, sau đó gật đầu.
Trần Hậu rời khỏi thì Rin từ ngoài vào trong, cô nghe hết mọi chuyện nhưng chưa hiểu rõ. Rin nhìn Minh Trí khẽ nói.
– Anh có thể nói em biết, chuyện gì đang xảy ra hay không?
Minh Trí nhìn Rin đi tới, đặt quyển sách trên tay xuống, ánh mắt tràn đây yêu thương nhin cô.
– Rin, có một chuyện anh sẽ nói em biết?
– Em đang nghe đây.
– Anh yêu em. – Minh Trí cười, ánh mắt trìu mếm nhìn Rin.
– Haha, chúng ta đã có tuổi rồi đó Trần tổng của tôi. Nhưng mà, anh không thể đánh lừa em lảng sang chuyện khác đâu.
– Quả thật em càng lúc càng nguy hiểm.
– Mau nói em biết.
Minh Trí trầm mặt, nhìn Rin ưu tư, không một nét cười.
– Rin, tình yêu giữa chúng ta trải qua thật nhiều sóng gió, cũng không ít kẻ ganh ghét ghen tỵ. Và anh phát hiện, vì chúng ta sống quá hạnh phúc, lòng thù hận của bọn họ lại dâng cao hơn, chúng đang dùng một âm mưu thâm độc để quấy phá chúng ta. Và chúng nhắm đến là Tuấn Khôi, và người con trai chúng ta yêu là Rose.
– Là ai? Chẵng lẽ…
– Đúng, là Tố Uyên.
– Không phải cô ta đã vào tù để trả giá cho những tội lỗi cô ta gây ra rồi sao? – Rin căm hận, cô ta… chính là người giết Pi.
– Cô ta quá mưu mô… không thể nghĩ rằng một người phụ nữ yếu đuối lại có thể nham hiểm như vậy.
– Minh Trí, chúng ta phải làm sao đây. – Rin lo lắng, cô cảm giác được nguy hiểm đang rình rập.
– Rin, anh thề bằng mọi giá, anh sẽ bảo vệ ngôi nhà này, gia đình này. – Minh Trí ôm Rin vào lòng.
Minh Trí rời khỏi biệt thự Trần gia, một mình lái xe đến khu biệt giam nơi mà Tố Uyên đang bị giam giữ bên trong. Tại một căn phòng thăm nuôi, hai người ngồi đối diện nhau, ánh mắt Minh Trí tỏ ra khinh miệt, Tố Uyên cười cợt.
– Hôm nay, Trần Minh Trí lại đến thăm tôi sao, quả thật đáng ngạc nhiên.
– Cô dừng lại, tôi sẽ xem như chưa từng có việc gì xảy ra.
– Dừng lại sao, tôi bị giam trong này, có thể làm điều gì.
– Cô nghĩ có thể qua mặt Minh Trí tôi sao, cô… vì sao lại chỉ sống trong thù hận.
– Haha, tôi… dù có chết cũng sẽ theo gia đình họ Trần nhà anh, đến khi các người không còn gì từ tiền tài đến hạnh phúc.
Minh Trí nhìn Tố Uyên bằng đôi mắt vướn màu máu, chỉ là anh tội nghiệp cô ta sống trong môi trường không tốt, anh và cô ta cũng đã từng có khoảng thời gian bên nhau, nhưng có lẽ anh đã nhầm, bản chất là không thể thay đổi.
– Xem như cơ hội cuối cùng cô cũng đã cho qua, tôi sẽ không dung túng nữa. – Minh Trí nói xong, đứng lên.
– Nếu được chết trong tay anh, tôi cũng sẵn lòng. – Tố Uyên nhoẻn miệng cười.
– Giết cô, chỉ làm bẩn tay tôi. – Minh Trí quay lưng bỏ đi.
***********************************
Tuấn Khôi đi theo vị trí trên máy tính, một nơi hoang sơ hẻo lánh. Chính giữa rừng cây là một căn nhà khang trang được làm bằng gỗ. Nhìn từ xa anh đã thấy bóng dáng của Rose giả bên trong, Tuấn Khôi tiến lại gần hơn một chút, núp vào bên cửa lắng nghe bọn chúng nói.
– Đại ca, có lẽ bọn chúng đã biết con là giả rồi. Con không thể quay về được, rất nguy hiểm. – Rose giả lo sợ nói.
– Ta cũng nghĩ như vậy, theo như lời con nói. Có lẽ chúng ta phải làm theo kế
hoạch hai rồi, không thể dùng con tiến vào phá hoại Trần gia được nữa.
– Con xin lỗi, nhưng… mẹ của con… thế nào rồi ạ.
– Yên tâm, bà ấy đang điều trị hóa trị, sẽ tiến hành phẫu thuật trong nay mai.
– Con cảm ơn vì đã cứu lấy mẹ con. – Rose giả khẽ rơi nước mắt.
Tuấn Khôi nghe xong, trong lòng mặc dù rất hận cô ta vì đã khiến Rose của anh chịu nhiều tổn thương, nhưng… cô ta làm điều đó là vị mẹ cô ta cần tiền chữa bệnh.
– Anh là ai? – Từ phía sau, một giọng nói vang lên.
Tuấn Khôi vội quay đâu lại, nhìn thấy một tên canh cửa đang đi tới liền dùng chân đạp ngã hắn ta.
Bên trong nghe có động, Trương Luật cùng đàn em nhanh chóng lao ra. Hiện tại Tuấn Khôi đang bị thế bao vây, khó lòng mà đánh hạ được bọn chúng.
– Mày gan to thật, lại dám vác xác tới đây. – Trương Luật nhận ra Tuấn Khôi liền nói.
– Vì sao anh biết nơi này mà tới? – Rose giả tròn mắt ngạc nhiên.
– Haha, nó đã cài chip trong điện thoại của cô, tôi biết điều đó nên đã đợi nó nãy giờ.
Tuấn Khôi không ngờ mình lại trúng mưu của TRương Luật, Tuấn Khôi nhìn Rose giả rồi Trương Luật nói.
– Các người có hận thù gì với Rose, vì sao hãm hại cô ấy.
– Người bọn ta muốn hại là Trần gia. Là Trần Minh Trí. – Trương Luật đáp.
– Baba tôi đã làm gì, ông ấy là một người công tư phân minh, luôn làm việc với lập trường kiên định và tuyệt nhiên không hề hãm hại ai.
– Tao phải trả thù cho Tố Tố, mày biết Tố Tố đúng không? Mày là người đã giết con gái tao. – Trương Luật bước tới, đưa súng vào đầu Tuấn Khôi.
– Tố Tố là con gái ông sao? Vậy Tố Uyên, bà ta là vợ ông?
– Trần gia mày, đã giết chết con gái duy nhất của tao. Bọn mày phải trả giá cho điều đó. – Trương Luật kích còi, đôi mắt ánh lên thù hận.
Tuấn Khôi nhớ đến Tố Tố liền cảm thấy thương xót.
– Cô ấy là một cô gái đáng yêu và nghĩa khí. Dùng mạng sống để bảo vệ ngươi cô ấy trao tình cảm, cả đời có lẽ tôi không thể quên được hình ảnh người con gái gục xuống trước mắt tôi. Ông nói đúng, cái chết của Tố Tố chính là do tôi.
– Tao sẽ lấy mạng mày để con gái tao yên nghĩ.
– Một mạng đổi một mạng, chí mong ông đừng làm hại Rose nữa. Cô ấy không liên quan đến thù hận của chúng ta. – Tuấn Khôi nói.
– Được, tao nhất định sẽ không lôi theo người vô tội vào cuộc nữa. – Trương Luật hận Trần gia giết con gái, lần Tố Uyên nói phải giết Rose khiến ông đã mất ngủ hằng đêm vì cảm thấy tội lỗi.
– Được, ông bắn đi. – Tuấn Khôi nhắm mắt lại, anh cò thể chết vì Rose… nhưng anh không muốn Rose thương tiếc anh, càng hận sâu càng tốt. Tuấn Khôi ngửi thấy mùi nguy hiểm trong chuyện này, đành lạnh lùng đẩy cô ra xa mình, lại càng không thể thú nhận rằng anh đã nhận ra cô ngay từ lúc cô bước vào lễ đường vạch mặt cô gái kia. Anh sợ cô gặp nguy hiểm, sợ cô lại đau đớn khi lỡ như anh gặp phải chuyện không may. Tuấn Khôi cảm thấy vô cùng an tâm, ít ra nếu như anh chết cô có thể sống bình an vô sự.