Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 137: Kế hoạch hẹn hò.


Bạn đang đọc Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta – Chương 137: Kế hoạch hẹn hò.


Tuấn Khôi nhìn Rose một cách kì lạ, cô gài này chẳng phải ngày trước còn đi mua nhẫn cưới cùng hôn phu sao, hôm nay lại muốn hẹn hò cùng anh. Lại nghĩ, cô ta đúng quả thật rất ngây thơ không hề biết anh là ai, phụ nữ muốn hẹn hò cùng Tuấn Khôi có vô số, đúng là không tự lượng sức mình. Nhưng trong lòng Tuấn Khôi cảm thấy vô cùng tò mò về cô gái này liền dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Rose.
Rose nhìn thấy ánh mắt kì lạ kia nhìn mình liền mỉm cười nói tiếp.
– Anh không cần dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi chỉ là muốn nhờ anh giúp tôi diễn một vở kịch trong ba ngày trước mặt Minh Tuấn, để anh ấy hận tôi mà bỏ tôi, không muốn kết hôn cùng tôi nữa. – Rose nói với giọng nói rành mạch, muốn Tuấn Khôi hiểu rõ.
– Cô không yêu anh ta sao? Bị ép kết hôn? – Tuấn Khôi hỏi.
– Không hẳn, nhưng tôi chắc chắn người phụ nữ kia yêu anh ấy gấp ngàn lần tôi. Tôi muốn Minh Tuấn hạnh phúc, dù anh ấy có ghét hay hận tôi đi chăng nữa tôi cũng cam tâm. – Rose nhìn ra phía xa mà nói.
– Cô nghĩ rằng khi cô làm như vậy, anh ta sẽ quay về cùng người phụ nữ kia sao. Nếu anh ta thật sự yêu cô, anh ta sẽ cố gắng dành lại cô. – Tuấn Khôi nói, cô gái này quả thạt suy nghĩ thật đơn giản.
– Vì vậy, tôi mới cần anh giúp. Tôi muốn anh khiến anh ấy không còn một chút hy vọng. – Rose cười buồn nói.
Tuấn Khôi khẽ nhếch môi mỉm cười, người Rose ra chưa có một phụ nữ nào dám nghĩ rằng anh sẽ giúp cô ta một cách chắn chắc. Tuấn Khôi quay mặt lại gần Rose khẽ nói.
– Vi sao cô nghĩ tôi sẽ đồng ý?
– Tôi… là vì… tôi chỉ nghĩ chỉ có anh mới có thể giúp tôi thôi. – Rose tránh né va chạm với Tuấn Khôi, lùi mình về phía sau.
– Nếu tôi từ chối thì sao? – Tuấn Khôi tiếp tục tiến tới.
– Tôi sẽ năn nỉ anh. – Rose đỏ mặt với khoảng cách quá gần.
Tuấn Khôi nhìn thấy Rose gương mặt ngượng chín đỏ ửng liền cảm thấy khá hứng thú. Anh lui về phía ghế của mình, miệng cười khẽ như không cười đáp.
– Cô xem chỉ mới có một chút thân mật cô đã ngượng ngùng như vậy rồi, làm sao có thể khiến anh ta tin rằng chúng ta đang yêu nhau chứ.
– Nghĩa là anh đồng ý giúp tôi. – Rose vui mừng nói.
– Đổi lại, tôi cũng có điều kiện. – Tuấn Khôi cười nham hiểm.
– Là điều kiện gì?
– Đến lúc anh ta từ bỏ cô, tôi sẽ nói. – Tuấn Khôi nói tiếp:” Từ ngày hôm nay, Tuyết Nhi cô chính là bạn gái của Tuấn Khôi tôi, và nhất nhất phải nghe theo sự sắp đặt của tôi.”
Tuấn Khôi cho xe chạy thẳng đến một trung tâm thương mại khác thuộc sở hữu của RoYal.
Anh xuống xe đi về phía bên kia mở của cho Rose. Anh đưa mắt nhìn Rose nói khẽ:” Khoát tay vào tay tôi.”
Rose tuy ngượng ngùng nhưng đã hứa sẽ phải nghe theo lời anh ta nên đành đặt tay mình khoác vào khuỷu tay Tuấn Khôi như một cặp tình nhân thật sự.
– Muốn làm bạn gái của tôi, trước tiên cô phải chỉnh chu lại bề ngoài của mình. – Tuấn Khôi nhìn Rose từ đầu đến chân đều không hài lòng, trang phục trên người cô không phù hợp.
– Chỉ là bạn gái anh trong ba ngày mà thôi, không cần anh phải để ý kĩ như vây chứ. – Rose tỏ ra Tuấn Khôi quá quan trọng hoá, dù gì anh ta cũng chỉ là nhân viên trong RoYal, cần gì phải nghiêm trọng như vậy. Vả lại cô đi trong tay trắng, muốn mua quần áo tại trung tâm này thì là một vấn đề lớn.

– Dù là một ngày, tôi cũng không thích người khác đánh giá thấp người phụ nữ của tôi. Theo tôi. – Tuấn Khôi lạnh lùng nói, sau đó bước đi.
Rose nghe câu người phụ nữ của tôi thì bỗng dưng đỏ mặt bừng bừng, anh ta nói như vậy người khác sẽ hiểu nhầm sao. Rose chấn tĩnh thì đã bị Tuấn Khôi bỏ một đoạn thì nhanh chân chạy theo anh.
Tuấn Khôi đưa Rose vào một quầy thời trang vừa bắt đầu lựa cho Rose rất nhiều trang phục và bắt cô liên tiếp thử. Rose thử đến mệt nhoài, bộ nào Tuấn Khôi lựa qua đều vừa vặn với cô và rất phù hợp, xem ra anh ta rất có mắt nhìn.
– Tất cả những bộ quần áo cô ta vừa thử, gói hết lại cho tôi. – Tuấn Khôi nói với cô nhân viên.
– Dạ. – Cô nhân viên cười đỏ mặt trước vẻ đẹp trai của Tuấn Khôi, lại ghen tỵ với cô gái tốt số kia.
– Này, này…. chỉ ba ngày thôi, cần thiết phải mua nhiều như vậy không. – Rose nhảy dựng lên.
– Tất cả đều phù hợp và tôi không có thời gian lựa chọn. – Tuấn Khôi nói xong, rút thẻ thanh toán liền bỏ đi mặc cho Rose xách theo một đóng túi phía sau.
Ra đến xe, Tuấn Khôi đưa Rose đến một nhà hàng lớn, gọi những món ăn sang trọng phía trước để cùng nhau dùng bữa tối.
– Anh cho tôi biết, lương ở RoYal rất cao sao, tôi cảm thấy anh rất là giàu có nha. – Rose tò mò, anh ta không suy nghĩ mua một núi quần áo giày dép túi xách cho cô, lại đưa cô đến nơi sang trọng này chỉ là vì cô và anh đang trong giai đoạn hẹn hò giả.
– RoYal tất nhiên trả lương phù hợp với tài năng của nhân viên. – Tuấn Khôi nhàn nhạt nói, tiếp tục ăn.
– Vậy lương anh bao nhiêu?
– Tôi không có lương. – Tuấn Khôi không để tâm mà đáp.
– Haha, xem ra anh là kẻ bất tài nên không được trả lương sao, anh vừa nói họ trả lương theo tài năng mà. – Rose cười ngất lên với suy nghĩ ngu ngốc của mình.
– Vì tôi phải trả lương cho họ. – Tuấn Khôi lắc đầu với cô gái này.
Rose ngẩng người, liền nhìn Tuấn Khôi tỏ vẻ không tin tưởng.
– Ý anh nói, anh chính là tổng giám đốc của RoYal.
– Cô hiện tại chính là bạn gái của tổng giám RoYal, vì vậy hãy tỏ ra thông minh một chút, đừng nói những lời ngu ngốc nữa.
– Anh đưa thẻ tôi xem. – Rose đưa tay về phía Tuấn Khôi.
– Tổng giám đốc phải đeo thẻ sao? – Tuấn Khôi chịu thua. – Vậy cô nghĩ, tối hôm đó cô có thể dễ dàng đột nhập phòng làm việc của tổng giám trong khi nơi đó bộ phận bảo vệ làm việc ngày đêm sao?
– Quả thật… tôi đã nghĩ như vậy. – Rose cúi mặt xấu hổ nói. – Anh là tổng giám đốc RoYal thật sao, anh còn trẻ như vậy… thật là khó tin.
– Vì vậy, cô biết mình phải làm gì rồi chứ.
– Vâng, tôi sẽ bớt nói ra những câu ngu ngốc, sẽ ăn mặc thật đẹp khi đi cùng anh, sẽ nghe lời người tài giỏi như anh… – Rose thao thao bất tuyệt.
Tuấn Khôi nhìn cái vẻ đáng yêu trên gương mặt kia liền khẽ bật cười, bao nhiêu muộn phiền bỗng tan biến mất khi đi cùng Tuyết Nhi này. Cô gái này là ai, vì sao lại mang đến bên anh muộn như vậy. Nếu như trong trái tim anh không phải lả Rose đã chiếm hết, thì có lẽ anh sẽ yêu cô gái này… một cô gái khiến anh có cảm giác bình yên.
Tuấn Khôi đưa Rose vể lại nhà mà Minh Tuấn để cô ở tạm. Rose nhìn những túi quần áo liền lúng túng, không biết phải nói thế nào.

– Không phải cô muốn hắn ta từ bỏ cô sao? Mang những thứ này vào, hắn hỏi thì cứ nói được tôi mua tặng. – Tuấn Khôi đoán được trong ánh mắt kia có một chút không nỡ.
– Nhưng…
– Không phải cô nói sẽ nghe theo sự sắp xếp của tôi. Mau vào bên trong đi, sáng mai tôi sẽ đến đón cô sớm, nhớ những gì tôi đã căn dặn.
Rose không muốn cải lời Tuấn Khôi vì sợ anh không giúp cô nữa, dù gì cô cũng đã hứa với anh. Rose vừa xuống xe thì Tuấn Khôi cho xe chạy đi, cô từ từ cùng với đống túi xách đi vào bên trong ngôi nhà kia, biết chắc rằng Minh Tuấn đang đợi mình, vì cả buổi tối anh gọi cô không hề nghe máy.
– Em đi đâu vậy? – Minh Tuấn nhìn thấy Rose đi vào liên hỏi.
– Em ra ngoài… – Rose lảng đi như muốn đi về phòng.
– Những thứ trên tay em là gì vậy. – Minh Tuấn nhìn thấy Rose đang mang trên tay khá nhiều đồ.
– Đây là… quà tặng từ Tuấn Khôi… hôm nay, em và anh ấy đã hẹn gặp.
Minh Tuấn trong lòng vô cùng không vui bước đến phía Rose, hất những thứ trên tay cô xuống đất nhìn vào mắt cô.
– Em và hắn ta đi đâu, vì sao em không nói trước với anh… và không nghe điện thoại của anh.
– Từ… từ khi nào… em đi đâu cũng phải báo cáo với anh…
Minh Tuấn ngạc nhiên trước thái độ của Rose, cô ấy từ trước đến giờ chưa bao giờ có thái độ nóng giận với anh/
– Tuyết Nhi, anh không phải là có ý đó. Chỉ là anh quá lo lắng cho em, em đi với ai cũng được nhưng phải nói cho anh biết hoặc khi anh gọi em hãy nghe máy, như vậy anh mới yên tâm. – Minh Tuấn nhẹ nhàng ôm lấy Rose nói.
Rose cảm thấy trong lòng vô cùng áy náy, nhưng mà… hình ảnh cô gái Mai Ly kia khiến cô không thể không giữ lời mình đã hứa. Rose khẽ đầy Minh Tuấn ra nói:” Em mệt, em đi nghĩ trước.” – Sau đó thu gom lại mọi thứ mà đi vào phòng.
Minh Tuấn đứng đó nhìn bóng dáng Rose bước đi, trong lòng không hiểu sao cảm giác lo sợ tràn đầy, anh sợ sẽ mất cô, sợ cô sẽ bỏ anh mà đi lần nữa. Minh Tuấn nhìn chiếc nhẫn trên tay mình khẽ tự động viên bản thân:” Ít ra khi ra ngoài, Tuyết Nhi vẫn mang theo chiếc nhẫn kia trên tay.”
Rose vừa bước chân vào phòng liền ngồi ngã vào cánh cửa đã đóng chặt, trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi với Minh Tuấn. Nếu như cô biết mọi chuyện sẽ như thế này, ngay từ đầu cô đã cự tuyệt anh, không mang tình cảm chưa xác định của mình để đánh cược. Rose nhìn chiếc nhẫn trên tay, nó thật đẹp và tinh tế nhưng chiếc nhẫn này đáng ra phải thuộc về người khác, một ngươi thật sự yêu Minh Tuấn. Rose khẽ rơi giọt nước mắt:” Minh Tuấn, em xin lỗi…”
Ngày đầu tiên…
Rose mặc chiếc đầm mà hôm qua được Tuấn Khôi mua cho, mang đôi giày cao và trang điểm thật xinh đẹp bước ra ngoài. Cô nhìn thấy ánh mắt của Minh Tuấn nhìn cô có vẻ thích thú… nhưng nếu anh biết cô trang điểm lộng lẫy không phải vì anh thì anh sẽ thất vọng thế nào…
– Hôm nay, em thật đẹp. – Minh Tuấn đang ngồi đọc báo mà nói.
– Cảm ơn anh, hôm nay em có việc cần ra ngoài sớm. – Rose nhàn nhạt đáp.
– Em đi đâu vậy? – Minh Tuấn thắc mắc.
– Em có hẹn với Tuấn Khôi ra ngoài. – Rose nói không dám nhìn Minh Tuấn.

Minh Tuấn tỏ ra không hài lòng, vì sao người đàn ông kia biết rõ Tuyết Nhi đã có anh chính là chông sắp cưới nhưng lại thích hẹn hò cô ra ngoài đi riêng như vậy. Nhưng nếu không cho cô đi, anh sợ cô nghĩ anh độc tài khiến cô không vui.
Mãi suy nghĩ khi nhìn lại đã không còn thấy bóng dáng của cô đâu nữa, Minh Tuấn nhanh chóng dđi ra phía cửa nhìn về phía xa. Tuấn Khôi lái một chiếc Benly đến, ăn mặc chỉnh chu đón Rose đi như những cặp tình nhân mới yêu nhau. Minh Tuấn tuy tức giận nhưng không biết phải làm thế nào, anh không tin cô thay đổi chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tự nói với bản thân rằng có lẽ cô và Tuấn Khôi chỉ là bạn bè mà thôi.
Trên xe, Rose đưa ra gương mặt khá buồn bã không một chút mùa xuân…
– Nhìn thái độ của Minh Tuấn, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với anh ấy… đáng ra tôi không nên làm như vậy…
– Bây giờ quay lại vẫn còn kịp nếu như cô hối hận và muốn kết hôn cùng hắn ta. – Tuấn Khôi lạnh lùng nói như không muốn quan tâm.
– Nhưng… tôi… tôi.
– Nếu đã không thể quay lại thì phải nhìn con đường phía trước mà đi thẳng, nếu cô cứ lấp lững ở chính giữa, xem ra hắn ta sẽ còn đau khổ nhiều hơn bây giờ.
– Tiếp theo, tôi sẽ phải làm gì. – Rose tiếp tục hỏi.
– Qua đêm với tôi. – Tuấn Khôi trả lời thẳng.
Rose cả kinh, lui người về một phía cách xa Tuấn Khôi ấp úng.
– Tôi… và… anh… chỉ là hẹn hò giả mà thôi.
Tuấn Khôi nhếch miệng cười nhìn về phía Rose mà nói:” Cô đang suy nghĩ điều gì vậy, cô gái ngốc ngếch.”
– Anh nói qua đêm… với anh… là ý gì.. – Rose vẫn trong trại thái đề phòng.
– Nghĩa là đêm nay cô đừng về nhà nữa, tôi và cô ở cùng một chỗ.
– Anh… anh… không thể được… tôi phải giữ gìn cho chồng tương lai của tôi. – Rose đỏ mặt hét lên hy vọng anh ta sợ mà tan biến cái âm mưu đén tối kia đi.
– Haha, tôi nói tôi và cô ở cùng một chổ chứ không nói là muốn làm gì cô. Cô yên tâm, tôi cũng đã có vợ sắp cưới rồi, tôi tất nhiên không làm gì có lỗi với cô ấy. – Tuấn Khôi cười lớn.
Rose nghe Tuấn Khôi nói anh ta đã có vợ sắp cưới thì phần nào yên tâm, nhưng bỗng dưng lại có cảm giác buồn bã không vui. “ Anh ta có vợ rồi thì có liên quan gì đến mình chứ.” Rose tự chấn tỉnh bản thân.
Đêm đó, Rose tắt điện thoại… cô và Tuấn Khôi cùng ở trong phòng VIP tại khách sạn Ciz…
– Có lẽ Minh Tuấn đang rất lo lắng cho tôi. – Rose ngồi bên trong mà lo lắng.
– Cô có nói rằng đi với tôi hay không? – Tuấn Khôi hỏi.
– Có. Tôi nói ra ngoài cùng anh.
– Vậy cô yên tâm đi, chờ một lúc nữa anh ta sẽ gọi cho tôi. – Tuấn Khôi nhìn điện thoại của mình đang đặt trên bàn.
Quả đúng như lời Tuấn Khôi dự đoán, chưa đầy 5p sau thì số của Minh Tuấn đã gọi cho Tuấn Khôi. Tuấn Khôi khẽ cười, xem ra hắn ta cũng không phải người bình thường, gia đình cũng phải có quyền thế mới có thể tìm ra số của anh nhanh như vậy. Tuấn Khôi nhàn nhạt nhấc máy.
– Alo!
– Anh có phải là tổng giám đốc RoYal, Trần Tuấn Khôi. – Minh Tuấn xác nhận.
– Đúng vậy, anh là ai? – Tuấn Khôi giả vờ hỏi, anh thừa biết người đầu dây bên kia là ai.
– Tuấn Khôi, tôi là Minh Tuấn chúng ta đã gặp tại RoYal lần trước.
– À! Chào anh, anh tìm tôi?

– Sáng nay, anh và vợ tôi có hẹn gặp bên ngoài, hiện tại cô ấy chưa về và cũng không liên lạc được. Tôi muốn hỏi anh và cô ấy đã chia tay nhau ở đâu. – Minh Tuấn lo lắng nói.
– Chúng tôi chưa chia tay, hiện tại cô ấy đang ở bên cạnh tôi. – Tuấn Khôi khẽ đáp.
– Cho tôi nói chuyện với Tuyết Nhi. – Minh Tuấn trong lòng khẽ tức giận, giờ đã quá trễ để hai người họ gặp mặt.
– Xin lỗi nhưng tôi e không tiện, hiện tại cô ấy đã ngủ rồi. – Tuấn Khôi nhếch miệng cười đáp
Rose mở to đôi mắt nhìn Tuấn Khôi, xem ra anh ta chơi một cú khiến Minh Tuấn đau lòng đến chết.
– Cái gì, anh đang ở đâu. Tôi sẽ đến cô Tuyết Nhi. – Minh Tuấn khẽ gầm trong điện thoại.
– Nơi này sao? Đây là một căn phòng khá sang trọng, gồm chiếc giường lớn đủ cho hai người nằm và cả chiếc bàn để hai người có thể uống rượu mà trò chuyện… nơi này không gian rất thoải mái thêm cách bố trí khá lãng mạng. – Tuấn Khôi châm chọc. – Anh yên tâm đi, nơi tốt thế này Tuyết Nhi của anh sẽ không bị cảm lạnh được đâu. Hiện tại có lẽ cô ấy rất mệt nên đã ngủ rất ngon bên cạnh tôi. Ây da, tôi cũng khá mệt rồi, xin phép cúp máy.
– Mày… mau nói mày đang ờ đâu. – Minh Tuấn hét lên trong điện thoại, máu sôi sùng sục.
– Ngày mai, tôi sẽ đưa cô ấy về. Lúc đó anh hỏi Tuyết Nhi, cô ấy sẽ kễ cho anh nghe. – Tuấn Khôi nói xong liền cúp máy, tắt luôn nguồn.
Rose đơ người nhìn Tuấn Khôi, những lời anh ta nói chẳng khác nào đang nói cô và anh ta đã…. Rose đỏ bừng bừng hai má, giận dữ nói.
– Anh… anh nói như vậy, tôi còn mặt mũi nào gặp Minh Tuấn.
– Cô không phải nói rằng muốn hắn ta thù hận mà từ bỏ cô sao. Đàn ông rất ít kỉ, chỉ muốn độc chiếm người phụ nữ của mình. Hắn ta biết cô là loại phụ nữ lăng loằn, sẽ chán ghét mà từ bỏ cô mà thôi.
– Nhưng anh dùng cách này…
– Ây da, cô sợ anh ta không tin sao. – Tuấn Khôi bắt đầu trêu chọc. – Cũng đúng, anh ta là bác sĩ mà sẽ có cách kiểm tra… hay là… chúng ta làm thật… anh ta sẽ không còn gì để không tin nữa.
Rose nghe xong liền co người lại, ánh mắt khiếp sợ nhìn Tuấn Khôi.
– Anh… không được tời gần tôi. Anh đã nói sẽ không làm gì có lỗi với vợ anh mà.
– Haha, tôi là đàn ông mà, ra ngoài ăn vụn một chút có lẽ cô ấy cũng bỏ qua. – Tuấn Khôi càng trêu chọc càng thích thú với thái độ của Rose.
Tuấn Khôi đi tới phía Rose đặt mình sắt với gương mặt cô. Rose hoảng sợ ôm lấy cơ thể không biết phài phàn kháng thế nào.
– Nhìn gần, cô cũng rất hấp dẫn nha. – Tuấn Khôi đưa lưỡi liếm mép như những tên dâm ô thật sự.
– Anh… mau cút cho tôi. – Rose la lớn.
Tuấn Khôi không chịu dừng lại mà cứ thế tiến gần hơn như muốn hôn cô.
Rose hoảng sợ, tung chân đạp Tuấn Khôi ngã xuống sàn mà hét:” Đồ biến thái, mau cút đi.”
Tuấn Khôi đau đớn nằm biệt dưới đất, Rose lấy lại bình tĩnh nhìn Tuấn Khôi nhăn nhó dưới sàn mà khó hiểu. Sức của cô đâu đủ mạnh mà khiến anh ta đau đến như vậy, hay là cô đã đạp trúng thứ không thể đạp được. Rose nhảy dựng lên, gương mặt lo lắng đi tới hỏi.
– Anh có sao không?
– Tuyết Nhi, nếu như tôi không thể sinh con được nữa, cô sẽ phải bên cạnh hầu hạ tôi suốt đời. – Tuấn Khôi hét lên trong đau đớn. – Nhà họ Trần sẽ nguyền rủa cô.
Rose cảm thấy hối hận đôi chút nhưng cũng tại vì anh ta doạ hôn cô. Rose không còn sợ con sói già bất lực này nữa mà nhe răng cười nói:” Nếu anh mà không có con được, tôi sẽ hy sinh mà lấy anh làm chồng vậy.” – Sau đó cô ngồi trên chiếc ghê cười haha, quên mất đi những chuyện rắc rối đang chờ cô trước mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.