Bạn đang đọc Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta – Chương 133: Cảm giác quen thuộc
Đêm biểu diễn của Hoàng Quân cũng đến, mọi thứ được chuẩn bị hoàn hảo nhất. Vé đã được bán hết từ tháng trước, người hâm mộ chàng ca sĩ nổi tiếng này quá nhiều. Hội trường khách ngồi đông đúc, khách mời cũng đến đầy đủ, mọi thứ đều đã được sẵn sàng.
– Em sẵn sàng chưa Anh Thư. – Hoàng Quân đi đến phía sau Anh Thư đang ngồi trên bàn trang điểm nhìn vào gương.
– Hi, em có chút hồi hộp. – Anh Thư khẽ đáp. – Đây có thể nói là lần đâu tiên em đứng trước một sân khấu đông người như vậy, cảm giác hàng ngàn ánh mắt nhìn theo em, nghe giọng hát của em thật khiến em khó thở.
Hoàng Quân nhìn xung quanh, mọi người đều chăm chú công việc của mình. Anh liền nắm lấy tay Anh Thư chặt trong bàn tay mình khẽ nói:” Anh đang truyền sức mạnh cho em này, em sẽ thành công.”
– Cảm ơn anh… – Anh Thư khẽ cười.
– Sau buổi biểu diễn, anh muốn gặp em một chút. – Hoàng Quân nói nhỏ.
– Có việc gì sao? – Anh Thư tò mò.
– Hẹn em ở cổng sau nhé, anh sẽ đợi em. – Hoàng Quân mỉm cười nói sau đó quay lưng đi.
Anh Thư hơi ngẩn người nhìn Hoàng Quân đi tới vị đạo diễn để bàn bạc điều gì đó. Trong lòng cô rất quý Hoáng Quân, lần đầu gặp mặt cô còn một chút e dè nhưng trải qua bao nhiêu thời gian cùng nhau tập luyện, Hoàng Quân đã giúp đỡ cô rất nhiều vì vậy tình cảm hai người càng ngày càng trở nên thân thiết. Còn Thiên Bảo, Anh Thư quyết định quên đi người đàn ông này, cô muốn dành hết vào công việc, không muốn suy nghĩ về cuộc sống riêng tư vì hiện tại cô chính là người của công chúng.
Anh Thư xuất hiện trên sân sấu với một bài song ca củng Hoàng Quân và một bài solo, nhận được sự ủng hô của nhiều khán giả khiến cô vô cùng vui sướng, trên sân khấu Anh Thư trở thành một con người hoàn toàn khác đi. Cô nhập tâm vào bài hát mình trình bày, quên hết mọi phiền muộn, quên hết những bất hạnh của cuộc sống của bản thân và trên hết là quên đi người mà cô đặt một thứ tình cảm mà tự bản thân mình biết rằng không có kết quả.
Phía sau hậu trường, khi Anh Thư đã trình bày xong phần trình diễn của mình, Hoàng Quân liền đi tới phía Anh Thư đang ngồi khẽ nói.
– Em làm tốt lắm.
– Cám ơn anh, tất cả là nhờ anh đã giúp đỡ em rất nhiều. – Anh Thư cưới đáp.
– Nhớ cuộc hẹn của chúng ta nhé, chương trình cũng sắp xong rồi. – Hoàng Quân ghé tai Anh Thư nói nhỏ.
– Vâng, em sẽ đợi anh xong việc. – Anh Thư không tiện từ chối.
Hoàng Quân nghe xong liền mỉm cười hài lòng mà bước ra sân khấu sau khi MC giới thiệu phần trình diễn của anh. Anh Thư ngồi bên trong phòng nghĩ, nhìn đồng hồ nhẩm chỉ còn khoảng 30p nữa thì chương trình sẽ kết thúc, không hiểu Hoàng Quân muốn gặp cô nói chuyện gì nhỉ. Hay là anh ta muốn cùng cô hợp tác ra đĩa sao.
– Hát cùng tên đó, cảm thấy rất vui sao. – Một giọng nói từ phía cửa phòng nghĩ vang lại, giọng nói có chút ghen tuông.
– Anh… vì sao lại vào được nơi này. – Anh Thư quay lại, bắt gặp ánh mắt như muốn đi sâu vào tận tâm can cô.
– Cô quên tôi là ai rồi sao? – Thiên Bảo nhếch miệng cười, cô ta quá xem thường anh rồi.
– Tôi biết anh là diễn viên nổi tiếng, nhưng nơi này không dành cho anh. – Anh Thư cảm thấy kì lạ, người không có trách nhiệm không được phép vào nơi này mà.
– À, tôi có quen với đạo diễn chương trình này. Tôi nói với ông ta rằng sắp tới tôi đóng vai một ca sĩ nổi tiếng nên muốn tham quan một chút bên trong để lấy được cảm hứng nhập vai. Và hiện tại nơi này tôi được tự do đi lại. – Thiên Bảo nhúng vai nói.
– Vậy anh cứ tự nhiên tham quan. – Anh Thư như không muốn tiếp tục nói chuyện với anh, cô đã nhủ lòng không được yêu anh, phải quên anh đi. Nếu như càng nhìn thấy anh sẽ càng khó lòng làm được.
– Thật tình cờ, lại gặp cô nơi này. Xem ra sau khi rời khỏi nơi của tôi, cô sống rất tốt và còn lại vui vẻ như vậy. – Thiên Bảo nói ra, giọng khàn khàn khó đoán.
– Tất nhiên rồi, con nợ và người tự do phải có tâm trạng khác nhau. – Anh Thư quay mặt vào trong nói, không muốn Thiên Bảo nhin thấy nét mặt không vui của cô.
– Hiện tại, em đang ở đâu. – Thiên Bảo hỏi, ánh mắt không nhìn Anh Thư nữa mà chuyển đến một vùng xa xăm.
– Anh không cần phải quan tâm. Không phải anh đã nói chúng ta tốt nhất đừng gặp lại nữa, tốt nhất là không nên có mối quan hệ nào cả. Vậy hiện tại anh hỏi tôi đang sống để làm gì.
– Em sẽ không nói sao? – Thiên Bảo không vui nói.
– Tôi không muốn nói và anh cũng không cần phải biết. – Anh Thư cứng gắn nói,
Bên ngoài, buổi biểu diễn đã kết thúc, Hoàng Quân đang chào fan hâm mộ của mình.
– Đã hát xong vì sao cô chưa về nữa. – Thiên Bảo nhìn xung quanh, nơi đây chỉ còn một mình Anh Thư ở lại.
– Tôi có hẹn. – Anh Thư khẽ nói, sau đó đứng lên đi về phía cửa nơi Thiên Bảo đang đứng.
– Hẹn với ai. – Thiên Bảo lại nói.
– Tôi cần báo cáo với anh sao? – Anh Thư đáp.
Tiếng vỗ tay ngoài khán đài vang vọng vào bên trong kết thúc một đêm diễn thành công.
– Là với hắn ta? – Thiên Bảo nhíu mày nhìn ra hướng sân khấu.
– Không liên quan đến anh, mau tránh ra. Đến giờ tôi phải đi rồi. – Anh Thư đừng đối diện Thiên Bảo tại cửa ra vào.
– Em không được phép đi với hắn. – Thiên Bảo nổi nóng, nắm chặt tay Anh Thư kéo đi.
– Buông tôi ra, tôi không muốn đi với anh. Mau buông ra. – Anh Thư bị sức mạnh của Thiên Bảo kéo đi, vừa đi vừa hét.
– Nếu em muốn ngày mai mọi người đều biết chuyện này cứ hét to lên. Tiền của tôi có thể ngăn chặn những thông tin xấu về tôi nhưng cũng có thể làm em mất hết tất cả. – Thiên Bảo đe doạ.
Anh Thư lo sợ, quả đúng như lời Thiên Bảo nói. Anh ta hiện tại chính là người nổi tiếng, nếu nhà báo nhìn thấy cảnh tượng này sẽ viết bài nói rằng cô đeo bám anh, hoặc tốt hơn chính là hai người đang hẹn hò. Nhưng cô là một ca sĩ trẻ, nếu dính tin đồn có bạn trai thì xem như không thể nào tiến xa hơn nổi. Vì vậy Anh Thư ngoan ngoãn im lặng đi theo Thiên Bảo.
Hoàng Quân đứng phía cổng sau đợi Anh Thư nhưng lại nghĩ cô vẫn còn trong phòng nghĩ nên đi vào bên trong tìm kím, nhìn xung quanh lại thấy bóng dáng cô đang đi phía trước mắt và lại đi cùng Thiên Bảo liền nhanh chóng đi tới.
– Anh Thư, em đang làm gì ở đây vậy. Không phải chúng ta đã hẹn rồi sao? – Hoàng Quân dùng tay nắm lấy tay còn lại của Anh Thư kéo lại.
Tình thế hiện tại, hai bàn tay của Anh Thư bị hai tên đàn ông nắm chặt và đều muốn cô đi về phía mình.
– Cô ta sẽ đi cùng tôi. – Thiên Bảo lạnh lùng nói.
– Nhưng cô ấy đã có hẹn với tôi. – Hoàng Quân đáp lời.
– Hai anh, có thể buông tay tôi ra trước. Nếu người ngoài nhìn thấy, người thiệt thòi nhất là tôi.
Cả hai dù nghe Anh Thư nói vậy đều không buông ta ra, sợ người bên kia dành cô mất.
– Thiên Bảo, anh buông tôi ra trước. – Anh Thư quay về phía Thiên Bảo nói.
Thiên Bảo nhìn ánh mắt buồn rượi hơi ươn ướt nước mắt thì trong lòng có một chút bối rối đành buông tay cô ra, sợ giọt nước mắt kia rơi xuống.
– Hoàng Quân, anh có thể buông ta em ra? – Anh Thư nhìn về phía Hoàng Quân nói.
Hoàng Quân thấy Thiên Bảo đã buông thì cũng không muốn làm khó Anh Thư.
– Anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao? – Anh Thư quay về phía Thiên Bảo mà nói.
– Tôi có việc riêng cần nói với em. – Thiên Bảo đáp.
– Vậy sáng mai, tôi sẽ liên lạc với anh để sắp xếp cuộc hẹn. Hôm nay tôi bận. – Anh Thư đáp, nhìn về phài Hoàng Quân. – Chúng ta đi thôi.
– Nhưng tôi chỉ muốn nói với em vào hôm nay. – Thiên Bảo kéo tay Anh Thư lại, không muốn cô đi cùng hắn ta.
– Tôi đã có hẹn cùng anh ấy, còn anh Trần Thiên Bảo, tốt nhất nếu được chúng ta hãy xem như chưa từng quen biết.
Anh Thư nói xong liền đi theo Hoàng Quân về phía cổng sau để lại một mình Thiên Bảo với bóng dáng cô đơn lẻ loi. Anh chợt nhận ra bản thân mình quá độc tài, luôn cho rằng tình cảm duy nhất chỉ dành cho Rose, không nhận ra thứ tình cảm thiêng liêng của Anh Thư. Để giờ đây cô bước theo một người đàn ông khác không phải anh, lại khiến anh cảm giác đau lòng như vậy.
******************
Rose tìm kiếm trên báo để tìm được việc làm nuôi sống bản thân. Mấy ngày qua đi xin ở rất nhiều nơi nhưng không nơi nào chịu nhận cô vào làm việc, bởi vì giấy tờ của cô là do Minh Tuấn làm dành cho người bị thất lạc người thân, bằng cấp hiện tại không có nên các công ty không thể nhận.
Rose lật phía sau tờ báo nhìn thấy một cuộc thi tìm kiếm tài năng của tập đoàn RoYal, trong bài là một cuộc thi thiết kế trang sức của RoYal, giải thưởng lên đến hàng chục triệu. Người đạt giải nhất có thể được nhận vào RoYal làm việc. Điều này khiến Rose vô cùng đặc biệt để ý đến, không hiều sao khi đọc xong bài viết này trong đầu cô lại nảy ra rất nhiều ý tưởng về trang sức. Rose tìm một cây bút chì, một mảnh giấy bỏ trên bàn phác hoạ bằng tay vài mẫu trang sức đang hiện ra trong đầu.
– Woa, không ngờ mình có tài như vậy, biết thiết kế trang sức này. – Rose nhìn tác phẩm bằng tay bắt mắt của mình.
Rose đi tới tập đoàn RoYal để đăng kí tham gia cuộc thi. Trong vòng hai ngày cô phải gửi cho họ một bản thảo vẽ một bộ trang sức dành ột cô gái năng động.
– Em có thể ngồi nơi này vẽ được không chị. – Rose khẽ hỏi người nhận hồ sơ đăng kí.
– Em định vẽ ngay tại nơi này luôn sao, đây là một cuộc thi lớn không phải trò đùa đâu em. Hãy mang về nhà châu chuốt cho kĩ càng.
– Không cần ạ. Em sẽ vẽ ngay và nộp ngay luôn, chỉ cần em có một chổ ngồi. – Rose mỉm cười nói.
– Vậy em qua bên bàn bên kia đi. – Cô gái ái ngại nhìn Rose rồi chỉ sang phái bàn trống
Rose ngồi trên chiếc bàn bên trong RoYal, cô như không để y xung quanh mà tập trung vào bản vẽ của mình.
Tuấn Khôi từ bên ngoài đi vào liền nhìn thấy chiếc bàn trống hằng ngày anh đi ngang qua nay lại có một cô gái lạ mặt đang ngồi đó tập trung vào những tờ giấy. Tuấn Khôi dừng lại phía xa xa nhìn về hướng cô gái, sau đó liền hỏi nhân viên bảo vệ.
– Dạ thưa tổng giám, cô ta là người tham gia cuộc thi thiết kế của công ty. Cô ta xin ở lại để vẽ rồi sẽ nộp luôn ạ.
– Được rồi, cảm ơn anh. – Tuấn Khôi để anh bảo vệ quay về vị trí cũ, ánh mắt lướt qua Rose một lần nữa, xem ra trên đời còn rất nhiều người kì lạ.
Tuấn Khôi không để tâm tới việc của Rose quá nhiều, cho đến lúc tan ca trở về thì anh vẫn nhìn thấy cô đang hý hoáy tại chiếc bàn ấy. Tuấn Khôi tò mò đi tới, cầm một tờ giấy đang đặt lung tung trên bàn nhìn qua.
– Cô định mang thứ này để tham gia sao? – Tuấn Khôi lên tiếng.
Rose vì quá tập trung mà quên cả thời gian, quên ca ăn uống chỉ ngồi tại nơi này mà thiết kế. Nghe giọng nói của một người đàn ông đối diện liền ngẩng đầu lên nhìn.
– Này, ai cho phép anh đụng tới bản thiết kế của tôi hả. – Cô giật lại tờ giấy trên tay Tuấn Khôi.
– Tôi chỉ xem qua thôi, những bản thiết kế này không đúng yêu cầu đâu. – Tuấn Khôi nói.
– Vì sao anh biết không đúng yêu cầu chứ, anh thì biết gì mà nói. – Rose cảm thấy mình bị chê bai bời người đàn ông có gương mặt khá quen thuộc này.
– Cuộc thi đòi hỏi cô phải thiết kế bằng vi tính, những bản vẽ bằng tay sẽ không được nhận. – Tuấn Khôi cười lớn, ai lại đi thi mà không đọc yêu cầu bài thi như cô gái này.
– Thật sao? Vậy sao khi thấy tôi vẽ bằng tay cả ngày mà họ lại không nói chứ. Nhưng tôi không biết dùng máy tính, phải làm sao đây?- Rose dùng gương mặt tiu ngĩu buồn bã giận hờn.
– Công việc của họ không phải là nhắc nhở cô. – Tuấn Khôi một lần nữa cầm trên tay bản vẽ của Rose vừa nhìn vừa nói. – Bản thiết kế của cô cũng không tồi, cô học trường nào?
– Tôi không có đi học. – Rose đáp. – Nhưng anh là ai. – Rose nhìn Tuấn Khôi rồi dùng gương mặt rạng rỡ nói. – Có phải anh cũng đang tham gia cuộc thi đúng không. – Nói như đúng rồi.
– Cô nghĩ vậy sao? – Tuấn Khôi tự hỏi bản thân mình không ra dáng một tổng giám đốc sao?
– Nếu không vì sao anh lại nắm rõ quy định như vậy. Nhưng nếu anh cũng tham gia thì… – Rose giật bản thiết kế của mình lại. – trả lại cho tôi, không được phép coppy bài của tôi.
– Cô lại nghĩ xấu tôi đang coppy bài của cô sao, tôi lại đang có ý định sẽ giúp cô đưa những bản vẽ tay này thành bản thiết kế trên máy tính. – Tuấn Khôi không hiểu sao lại có nhã ý giúp đỡ cô gái ngốc ngếch này, nói chuyện với cô ta lại cảm thấy vô cùng thoải mái như vậy.
– Tôi và anh không quen biết, anh lại muốn giúp tôi sao? – Rose dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tuấn Khôi.
Tuấn Khôi nhìn ánh mắt của Rose, trong lòng liền cảm thấy quen thuộc nhưng không thể nhận ra.
– Tất nhiên rồi, vì tôi là người tốt mà.
Ngoài trời nhá nhem tối, anh bảo vệ nhìn thấy Tuấn Khôi đang đứng nói chuyện với Rose nên không dám đi tới nhắc nhỡ cô ta đã đến giờ phải ra về rồi, vì mọi ngươi trong cty ai nấy cũng đã ra về trừ hai người.
– Cô ngôi đây đợi một chút. – Tuấn Khôi muốn trêu chọc cô gái này một chút.
Sau đó, anh quay ra phía anh bảo vệ nói rằng anh ta đừng quan tâm đến anh và cô gái kia sẽ làm gì, cứ làm tốt nhiệm vụ của mình ở bên ngoài.
– Chúng ta cần một máy tính để hoàn thành bản vẽ này. – Rose nói với Tuấn Khôi khi anh đi tới.
– Ở nơi này, tôi biết có 1 máy tính thuộc loại tốt nhất. Nếu thiết kế trên chiếc máy tính ấy thật là dễ dàng.
– Nó nằm ở đâu?
– Phòng tổng giám đốc. – Tuấn Khôi dẫn dụ cô, xem cô gái này cả gan tới cỡ nào.
– Giờ này, có lẽ tổng giám đốc cũng về rồi. Chúng ta mượn máy ông ta một chút. – Rose ngây thơ đứng lên đi.
– Cô đi đâu vậy? – Tuấn Khôi đi theo hỏi.
– Lên phòng tổng giám đốc.
Tuấn Khôi khẽ cười, sau đó liền nói:” Cô không sợ bị phát hiện sao?”
– Có anh đi chung mà, chúng ta sẽ chia tội ra làm hai. – Rose quay đầu lại cười tinh nghịch.
Cả hai cùng vào bên trong thang máy, sau đó Rose bấm tầng cao nhất.
– Cô biết phòng tổng giám đốc ở tầng này sao? – Tuấn Khôi ngạc nhiên.
– Tôi không biết, chỉ là bỗng dưng bấm vào. – Rose cũng không hiểu vỉ sao mình lại chọn nút ấy. – Nhưng tôi nghĩ những người như bọn họ, thường hay chọn những nơi cao nhất để làm việc.
– Theo cô là vì sao nhỉ?
– Thường thì những tên tổng giám đốc là những tên bụng phệ, xấu xí lại rất lăng nhăng. Bọn họ chọn những nơi cao như vậy để dắt những cô gái ham tiền đến mà bày trò đằng sau lưng vợ mình. Nếu như vợ ông ta có đến thì ông ta đã được cấp dưới thông báo, bà ta phải mất một đoạn đường dài để đi lên phòng làm việc, khoảng thời gian đó đủ để ông ta dọn dẹp chiến trường rồi. – Rose luyên thuyên nói, không để ý đến sắc mặt của Tuấn Khôi.
– Những tổng giám đóc trong mắt cô đều bụng phệ, xấu xí ư. – Tuấn Khôi đỏ mặt che giấu tức giận lửa cháy trong lòng.
Rose chưa kịp trả lời thì cửa thang máy mở ra, đúng như cô đoán đây chính là tầng của tổng giàm đốc. Cô nhanh chóng chạy đến phòng của tổng giám đốc mở cửa nhưng cửa đã bị khoá rồi.
– Bị khoá rồi, làm sao đây?
– Để tôi. – Tuấn Khôi đi tới nhìn qua cái ổ khoá dấu vân tay đưa tay mình vào. Cánh cửa mở ra ngay sau đó.
– Anh làm sao hay vậy, mở được rồi. – Rose không quan tâm đến quá trình, chỉ chú trọng vào kết quả mà bị Tuấn Khôi qua mặt như vậy.
Rose nhanh chóng đi vào phòng làm việc của Tuấn Khôi, cô nhìn xung quanh bổng cảm thấy nơi này khá quen, dường như cô đã đi vào nơi này rất nhiều lần.
– Chúng ta mở máy làm việc thôi. – Tuấn Khôi nhanh chóng mở máy, đăng nhập mật khẩu trong khi Rose còn nhìn xung quanh.
– Không ngờ công ty to thế này, lại bị chúng ta đột nhập một cách dễ dàng như vậy. Xem ra an ninh nơi này quá kém. – Rose đứng phía sau Tuấn Khôi lắc đầu chê bai.
Tuấn Khôi không hiểu vì sao lại nhanh chóng giúp cô gái này hoàn thành những nét thiết kế trên vi tính y như bản vẽ tay của cô. Cả đêm hai người cùng nhau làm việc, cùng nhau nói chuyện vui vẻ cứ như đã từng quen nhau rất lâu trước đây.
– Cô tên gì, nhà ở đâu? – Tuấn Khôi hỏi.
– Tôi tên Tuyết Nhi, tôi ở nhà trọ gần đây.
– Cô không phải người thành phố sao, giọng nói của cô rất giống một người tôi quen. – Tuấn Khôi nói, gọng nói của cô ta hệt như giọng nói của Rose.
– Tôi cũng không biết mình là người miền nào, tôi bị thất lạc gia đình. Hiện tại tôi đang đi tìm họ.
– Vì sao bị thất lạc, tôi sẽ giúp cô.
– Một ngày nọ tôi tỉnh lại, không biết mình là ai và gương mặt bị phá huỷ. – Rose buồn bã nói, cô ít khi chia sẽ cùng ai nhưng hôm nay lại có cảm giác tin tưởng vào người đàn ông này.
– Gương mặt hiện tại của cô, cũng không đến nổi xấu xí. – Tuấn Khôi nhìn thấy ánh mắt kia buồn bã liền trêu chọc.
– Đây là nhờ một vị bác sĩ tốt bụng đã cho tôi lại một gương mặt hoàn toàn khác này. Vì vậy con đường đi tìm người thân của tôi quá là đen tối.
Tuấn Khôi nhìn nét mặt buồn bã kia liền không nhắc tới chuyện này nữa.
– Xong rồi đây, tôi đánh giá cao về bản thiết kế của cô đấy.
Rose mĩm môi nói:” Tôi không cần anh đánh giá, chỉ cần giám khảo đánh giá.”
Anh đây không phải là giám khảo hay sao, cô gái này quả là thật sự khờ khạo đến như vậy. Một tập đoàn lớn với đội ngũ bảo vệ nghiêm ngặt, cô ta lại cho rằng chui vào phòng tổng giám dễ dàng như vậy sao.
Cả hai cùng nhau rời khỏi RoYal thì trời đã tối, ánh đèn đướng sáng rực cả một toà cao ốc to lớn.
– Cảm ơn vì anh đã giúp tôi, tôi sẽ mời anh ăn tối.
– Không ngờ cô thật rộng rãi như vậy nha. – Tuấn Khôi vui vẻ đi bộ theo phái sao Rose.
Rose đưa Tuấn Khôi đến một quán ven đường, cả hai cùng vui vẻ ăn những món ăn bình dị nhất. Tuy Tuấn Khôi là tổng giám của RoYal, ăn những nhà hàng sang trọng, nhưng quá khứ của anh chính là một đứa trẻ cơ cực, anh không hề tỏ ra khinh khi mà ngược lại cảm thấy rất vui và thú vị khi đi chung với cô gái xa lạ nhưng có cảm giác vô củng gần gũi. Mọi mệt mỏi, buồn phiền khi ở bên cạnh cô ta đều tan biến. Tuấn Khôi cho rằng hôm nay là một ngày vui đối với anh, khi gặp được một cô gái thú vị.