Đọc truyện Nhị Tiến Chế – Chương 47: Ngoại truyện 3b: Until death do us part
Hệ Nhị Phân
Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Ngoại truyện 3b
“Anh nghe rõ đây, em thích anh, em chỉ thích anh thôi! Anh là nam thì em thích nam, anh là nữ thì em thích nữ!”
.
Một ngày nọ, Lan Tri dẫn Hàn Kính đi tham dự lễ kết hôn của một người bạn.
Nước K gần đây vừa mới thông qua luật kết hôn đồng tính, nên cậu bạn này nhanh chóng tổ chức đám cưới với người tình đồng giới của mình.
Cả hai người họ đều theo đạo Công giáo, hôn lễ được cử hành tại một nhà thờ lớn. Nước K rất thoáng chuyện giới tính, nên đám cưới cũng rất đông người đến dự, náo nhiệt vô cùng.
Hàn Kính chật vật trong bộ tây trang, cố gắng ngồi ngay ngắn cạnh Lan Tri trên hàng ghế dài trong thánh đường.
Lúc tuyên thệ, một trong hai chú rể trịnh trọng đọc:
“I, Adam Box, take you, Cathy Dawson, to be my husband, to have and to hold, from this day forward, for better, for worse, for richer, for poorer, in sickness and in health, until death do us part.”
(Chỗ này t hơi buồn cười quá vì chị tác giả ghi nhầm cmnr, Cathy là tên con gái 100% =]]]]]] chắc ở đâu đó cho vào đại =]]]]])
Hàn Kính nghe nghe, đột nhiên quay đầu lại hỏi Lan Tri: “Mấy câu này sao em nghe nó cứ quen tai thế nào ý?”
Lan Tri chẳng buồn quay đầu nhìn hắn, anh vẫn ngồi thẳng lưng,mặt không chút thay đổi nào, đưa tay chỉnh sửa lại nơ cà vạt ở trên cổ.
“Thì em đã nghe khi tham dự một đám cưới khác thôi.”
“Làm sao thế được! Em trước giờ có tham gia lễ cưới của người nước ngoài nào đâu.”
“Vậy thì chắc là em nghe được trong bộ phim nào đấy trên TV.”
Hàn Kính nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ừ cũng có thể lắm chứ.
Vừa lúc ấy chú rể thứ hai cũng đọc lời tuyên thệ giống y như vậy.
“Không phải!” Hắn đột nhiên vặn lại Lan Tri. “Em nhớ đoạn tiếng Anh này, hình như em nghe được từ anh!”
Lan Tri rốt cuộc cũng chịu quay đầu nhìn thoáng lấy Hàn Kính
“Chắc không?” Lan Tri vẻ mặt vẫn thản nhiên, hỏi lại hắn: “Anh nói thế khi nào, em có nhớ chính xác không?”
Hàn Kính bắt đầu hoài nghi. Lan Tri rất bình tĩnh phủ nhận, có khi nào mình nhớ nhầm thật không?
Hắn cứ vò đầu bứt tai suy nghĩ suốt cả buổi lễ, thẳng đến khi hôn lễ kết thúc, đám người bắt đầu lục tục bước ra giáo đường, hắn cũng chưa nghĩ ra được hắn nghe câu nói ấy ở đâu.
Lan Tri cũng bắt đầu đứng lên, mặc áo khoác và choàng khăn.
Hàn Kính vừa nhìn thấy cái khăn choàng cổ màu đỏ sậm, não đột nhiên lóe lên.
“Lan Tri!” Hắn hồ hởi: “Mấy năm trước em treo khăn choàng cổ của anh lên cây đại thụ ở dưới quê, hứa sẽ yêu anh cả đời, khi ấy anh đã trả lời em bằng câu gì?”
Tay Lan Tri đang choàng khăn cổ bỗng khựng một chút.
“Anh không nhớ.” Lan Tri gọt lỏn trả lời hắn.
Hàn Kính nghe ba chữ “không nhớ rõ” phát ra từ miệng thầy-giáo-Lan-Tri-có-trí-nhớ-siêu-phàm, khóe miệng bất giác cong lên. Hắn nhớ ra rồi. Đúng vậy, năm đó Lan Tri đã trả lời hắn bằng một đoạn tiếng Anh.
Lúc đó Hàn Kính vẫn còn đang ù ù cạc cạc ngoại ngữ, nghe chẳng hiểu chính xác những thứ anh đang nói. Nhưng chẳng sao, hắn hiểu rất rõ Lan Tri. Giờ nhìn thấy anh giả vờ ngó lơ, nhắm mắt hắn cũng đoán được năm ấy anh đã nói gì với hắn.
Hắn theo Lan Tri ra ngoài giáo đường, cười xấu xa ghé vào tai anh thì thầm:
“Em nói em sẽ yêu thương anh suốt cuộc đời, sau đó anh nói lại một câu tiếng Anh với em, chính là lời tuyên thệ kết hôn có phải không?”
Gió bên ngoài khá lạnh, thổi lên gương mặt Lan Tri, làm hai má anh bỗng nhiên đỏ ửng.
“Chuyện năm sáu năm trước rồi, anh không nhớ rõ.” Lan Tri vẫn tiếp tục giả vờ, không chịu thừa nhận.
Hàn Kính “Hứ” một tiếng. Lại còn chối. Để xem lần sau lên giường em sẽ làm cho anh hết chối được luôn!
Sau buổi làm lễ trong giáo đường là một buổi tiệc sôi động.
Hàn Kính chẳng biết mấy ai trong này, tuy rằng Lan Tri có cố gắng dẩn hắn đi giới thiệu với bạn bè và đồng nghiệp của mình, nhưng phần lớn là giáo sư tiến sĩ học vị cao, toàn mấy lão năm mươi sáu mươi, chẳng hợp với lứa tuổi của Hàn Kính. Đứng cùng mấy người ấy hắn thật chẳng biết nói gì.
Nhưng Lan Tri lại rất tận dụng dịp này, cho rằng đây là một cơ hội xã giao rất tốt, bèn tụ họp trò chuyện với các giáo sư và giảng viên, bàn về những dự án lớn và các chương trình chính phủ có thể xin tài trợ được.
Hàn Kính nhàm chán ngồi chơi một mình. Lan Tri đang thảo luận về công việc, hắn cũng chẳng dám mặt dày chen ngang làm phiền. Hàn Kính bèn bỏ đi đến quan bar uống rượu.
Hàn Kính cũng không mấy rành rượu Tây, thế là hắn bèn có bao nhiêu loại rượu trong quầy đem ra uống thử hết, thứ này một ít thứ kia một ít. Rất nhiều rượu Tây uống vào không có gì đặc biệt, nhưng thật chất cực mạnh. Hơn nữa nhiều loại rượu trộn với nhau sẽ càng rất dễ say.
Thế là chẳng máy chốc Hàn Kính bắt đầu thấy người mình nóng lên như phát sốt.
Lúc này ban nhạc đã bắt đầu chơi, rất nhiều người tiến ra giữa sân khiêu vũ.
Hàn Kính giỏi nhất là nhảy. Năm đó chẳng phải hắn ở gay bar múa may một hồi liền tới tấp nhận được danh thiếp làm quen đó sao!
Hơn nữa, đánh mắt qua Lan Tri, hắn thấy anh vẫn còn quần áo chỉnh tề nghiêm túc cùng với một nhóm giáo sư già thảo luận, thần thái thong dong bình tĩnh, phẳng lặng như mặt hồ, đương nhiên sẽ không ra cùng hắn nhảy nhót rồi.
Thế là Hàn Kính một thân một mình phi ra giữa buổi tiệc nhún nhảy.
Hàn Kính vốn nhảy đã tốt, lần này rượu vào, trong cơn ngà say, cơ thể đung đưa của hắn lại còn hấp dẫn hơn nữa.
Chỗ này không phải gay bar, nên những người bị hắn hấp dẫn, chính là các cô gái trẻ tuổi.
Hàn Kính chỉ cảm thấy xung quanh bắt đầu có các cô gái vây quanh, cùng nhau điên cuồng đong đưa thân thể. Rượu cồn làm hắn chẳng còn tỉnh táo, đến nhìn cũng không rõ. Hắn chỉ lờ mờ thấy những bóng người vây quanh.
Hàn Kính cố gắng chớp mắt. Hắn thấy một bóng người thanh tú, mặc một chiếc váy rất đẹp, trên gương mặt trang điểm xinh xắn, đang tiến về phía hắn. Hàn Kính cố gắng nhìn kỹ, thật chẳng ngờ, gương mặt người đó chính là Lan Tri!
Lan Tri mặc váy của phụ nữ, lại còn son môi!
Hàn Kính hưng phấn, liền tiến đến hôn sâu lên đôi môi của người đó.
Người kia cũng rất nhiệt tình đáp lại cái hôn của hắn.
Hàn Kính dứt ra khỏi nụ hôn, quay lại nhún nhảy theo điệu nhạc, thì lại tiếp tục hoảng hốt khi thấy một cô gái nữa, tóc dài và áo choàng lông, nhưng vẫn là gương mặt của Lan Tri.
Hàn Kính mơ mơ màng màng nghĩ, hôm nay Lan Tri sao thế nhỉ, tự nhiên lại nổi hứng giả gái?
Nhưng rượu cồn làm đầu hắn đau đến muốn nứt ra, làm gì còn tỉnh táo suy nghĩ thêm! Chỉ cần Lan Tri thích là được rồi, cả anh vốn cũng rất xinh đẹp, dù mặc váy hay tóc dài cũng vẫn xinh đẹp như vậy.
Thế là hắn đi hôn lấy hôn để tất cả những phụ nữ có gương mặt Lan Tri trong sàn nhảy, hôn đến mức hắn cảm thấy như tất cả nhãn hiệu son môi và nước hoa trên thế giới này đều ở trong miệng hắn hết.
Thẳng đến khi Hàn Kính cảm thấy cạn kiệt sức lực, hắn ngã lăn ra sàn nhảy, bất tỉnh nhân sự.
Thứ cuối cùng hắn thấy trước khi ngất đi là đôi môi khép hờ của Lan Tri.
“Anh chối mãi làm gì?” hắn lèm bèm trong miệng: “Muốn cưới thì mình cứ cưới thôi!”
oOo
Lúc Hàn Kính tỉnh dậy,đã là sáng ngày hôm sau.
Hắn mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên giường ở biệt thự của Lan Tri. Hắn và anh đã sống với nhau thêm được vài năm. Hè năm nay hắn vừa hoàn thành đợt du học, tốt nghiệp ngành máy tính của đại học N, tìm được một công việc kỹ sư phần mềm gần đó, đã đi làm được nửa năm.
Đám cưới là thứ bảy, thế thì chắc hôm nay là chủ nhật rồi.
Hàn Kính không nhớ được chính xác chuyện gì xảy ra đêm hôm qua.
Lan Tri không nằm cạnh hắn, Hàn Kính ngồi dậy, phát hiện mình vẫn còn đang mặc đồ đi dự đám cưới tối hôm qua. Ối trời ơi, sao hắn có thể không thèm thay đồ mà vẫn lăn ra ngủ luôn vậy. Lan Tri ưa sạch sẽ, hắn lại ở bẩn thế này, anh chắc chắn không ưng rồi.
Hàn Kính vừa nghĩ nghĩ được một tý, đầu hắn lại đau. Hắn quyết định ra phòng tắm thay quần áo bẩn và tắm táp cho tỉnh táo lại.
Hàn Kính tình cờ phát hiện Lan Tri trong phòng tắm.
Anh đang cẩn thận cạo râu trước gương, thấy hắn tiến vào liền dừng động tác lại, nhìn hắn chăm chăm.
Lan Tri dường như đêm qua cũng không ngủ ngon, dưới mắt anh hằn một quần thâm xanh nhạt.
Bọt kem cạo râu màu trắng bám xung quanh gương mặt Lan Tri, tạo nên một sự gợi cảm kỳ lạ. Người Hàn Kính bắt đầu nóng lên, hắn tiến tới, ôm lấy vòng eo nhỏ xíu của Lan Tri, cọ dương v*t đã bán cương lên rãnh mông anh. Hắn thì thầm: “Anh đói không, mình “ăn sáng” một chút nhaa?”
Lan Tri cau mày, đẩy hắn ra: “Em có soi gương khi vừa ngủ dậy không đấy?”
“Không!” Hàn Kính vẫn còn cố gắng trêu chọc Lan Tri, hắn làm mặt buồn bã: “Em vừa mở mắt dậy liền nghĩ đến cảnh anh sẽ tức giận thôi.”
Lan Tri đứng im một lát rồi giãy giụa khỏi lồng ngực hắn, mở nước lau sạch bọt kem cạo râu còn dính trên mặt.
“Sao vậy?” Hàn Kính nhận ra tâm trạng Lan Tri đang không được tốt, thấp thỏm lo lắng: “Em xin lỗi, em không nên uống quá nhiều rượu. Lan Tri à, sau này em sẽ không dám uống nhiều nữa đâu.”
Nguyên tắc đầu tiên khi hắn thấy Lan tri có vẻ giận, là phải tức tốc nhận sai trước, dù hắn có sai thật hay không. Dù sao nhận sai cũng chẳng mất mát gì. Lan Tri vốn tính tình đã trầm buồn, có thể làm cho anh thoải mái hơn thì xuống nước một chút, Hàn Kính cũng cảm thấy chẳng thiệt thòi.
Nhưng lúc này Lan Tri dường như chẳng bị lời nhận lỗi của hắn tác động.
“Em…em còn quên thay quần áo, làm drap giường bị dơ.” Hàn Kính tiếp tục vắt óc tìm lỗi sai: “Em làm anh tối qua ngủ không ngon. Anh đừng giận, em sẽ đi tắm rửa sạch sẽ, rồi giặt luôn drap giường cho anh nhé.”
Lan Tri lia mắt nhìn hắn từ đầu đến chân, rồi thản nhiên bảo: “Tắm rửa sạch sẽ đi, rồi xuống phòng khách gặp anh. Anh có chuyện muốn nói với em.”
Nói xong anh cũng chẳng buồn quay đầu lại, một mạch bước ra cửa.
Hàn Kính ù ù cạc cạc không biết mình đã làm sai điều gì, nhưng thấy Lan Tri không muốn nói, hắn cũng không dám ép anh. Lòng Hàn Kính ngứa ngáy như có trăm ngàn con kiến đang bò trong đó, hắn nhanh chóng chạy đến vòi hoa sen, tức tốc cởi quần áo, định tắm rửa thật nhanh để ra phòng khách nói chuyện cho ra lẽ với anh.
Trong lúc cởi quần áo hắn vô tình nhìn vào gương.
Hàn Kính bàng hoàng.
Hắn đã hiểu vì sao Lan Tri hỏi hắn có soi gương khi tỉnh dậy không rồi.
Tóc Hàn Kính rối bù, mặt mũi hắn dính đầy vệt đỏ – tất cả đều là son môi của phụ nữ, đủ màu, đậm có nhạt có, trây trét khắp nơi, loang lổ như một đứa trẻ đang phá phách màu sơn dầu trên nền vải.
Hộp sọ Hàn Kính như nổ bung ra. Hắn quên cả tắm rửa, hộc tốc mở cửa phòng lao ngay xuống phòng khách.
“Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì!” Hắn rống lên kinh hoàng: “Em đã ngủ với con gái à?”
Lan Tri ngồi trên ghế sofa trước tấm kính cửa thủy tinh lớn, mặt không chút cảm xúc ngẩng đầu lên nhìn hắn. Ngoài trời đang là giữa đông, cây cỏ đều héo rũ. Khung cảnh trắng bệch ngoài cửa chiếu vào, làm gương mặt Lan Tri vốn đã lạnh lùng càng trở nên xa cách không tưởng.
Hàn Kính cũng không phải lo lắng mình có đi ăn miểng bên ngoài không, hắn quan tâm đến chuyện khác nghiêm trọng hơn.
“Người đó là ai? Em có mang bảo hộ không?” Hắn hoảng loạn đến cực điểm.
Tuy nước K cũng không phải Trung Quốc, lỡ lên giường với con gái người ta là phải cưới luôn. Nhưng nếu như hắn không sử dụng áo mưa, làm cô gái ấy có thai, thì biết làm sao bây giờ. Chẳng phải mối quan hệ với Lan Tri phải cố hết sức hắn mới nối lại được,sẽ bị đập cho tan tành luôn rồi sao.
“Em không lên giường với phụ nữ.” Lan Tri lạnh lùng trả lời hắn.
Mặc dù ở nhà, nhưng Lan Tri vẫn ăn mặc hết sức chỉnh tề, áo sơ mi thẳng thớm cài đủ các nút, không hề qua loa.
Hàn Kính ngơ ngác nhìn anh vài giây rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn trời đất.”
Hàn Kính cúi xuống hôn lên trán Lan Tri: “Thật sự cảm ơn trời đất. Em còn tưởng chúng ta sẽ phải chia tay.”
Lan Tri nghiêng đầu né tránh nụ hôn của hắn, khó chịu nói: “Trước tiên em có thể làm ơn rửa hết mấy vết son kia được không?”
Hàn Kính lúc này mới sực nhớ ra, khi nãy hắn quá sợ hãi đã quên béng luôn chuyện tắm rửa. Hắn vội vã quay về phòng tắm, kỳ cọ cho đến khi không còn nghe thấy mùi bất kì phụ nữ nào nữa mới yên tâm trở ra.
Vì hắn không bị “trật đường ray”, nên tâm tình cũng thả lỏng được đôi chút.
Hắn trở lại phòng khách, ngồi bên cạnh Lan tri.
“Em xin lỗi, em đi hôn người khác, là em sai rồi. Em uống rượu vào là làm mấy chuyện gì đâu, em xin lỗi.” Hắn cầm tay Lan Tri không ngừng hôn vụn lên đó, tiếp tục cố gắng nhận sai, “Lan Tri à, tha lỗi cho em đi, em sẽ không bao giờ uống rượu nữa, một giọt cũng không. Em thề nếu em còn uống rượu, em sẽ không bao giờ cương được nữa luôn! Được không?”
Hắn nói thật lâu, nhưng cảm giác như một chữ cũng không lọt được vào tai lan Tri.
Hắn ngẩng đầu nhìn anh một cái, phát hiện ánh mắt anh đang nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
“Lan Tri à?” Hắn cẩn thận gọi.
Lan Tri sực tỉnh, nghiêng đầu nhìn hắn.
Hàn Kính vội trưng ra một nụ cười đẹp trai nhất, xởi lởi hỏi: “Anh muốn ăn sáng với gì, em nấu cho anh ăn nhé!”
Lan Tri không trả lời hắn. Anh im lặng hồi lâu, rồi mới mở miệng, ngập ngừng hỏi hắn. “Hàn Kính, đã bao giờ em nghĩ…em có thể yêu…. một người phụ nữ không?”
Hàn Kính ngẩn người. Hắn cảm thấy chỉ số thông minh của mình sẽ chẳng bao giờ cùng vũ trụ với chỉ số của Lan Tri.
“Gì cơ?” Hắn không hiểu vì sao anh lại hỏi câu hỏi kì lạ như vậy nữa, lắc đầu nguầy nguậy: “Không có, em không bao giờ thích con gái đâu. Anh sao lại hỏi em như vậy?”
Lan Tri lại tiếp tục im lặng một lúc, rồi thận trọng nói: “Khi anh tìm thấy em đêm qua, em đang rất tình cảm với một cô gái trẻ.”
Anh chọn từ cẩn thận và tế nhị, nhưng Hàn Kính cũng đã đủ hiểu được ý anh là gì.
“Thế anh nghĩ rằng em gặp phụ nữ thì vẫn có thể cứng đúng không?” Hắn nói lại ý tứ của anh bằng những từ ngữ đơn giản hơn.
Lan Tri có hơi bất an: “Hàn Kính, anh nghĩ em nên đi khám bác sĩ tâm lý, vì có lẽ em không thật sự thích đàn ông….”
“Em thích anh!” Hàn Kính ngắt lời Lan Tri, bắt lấy vai anh ấn lên cửa kính.
Hắn có chút lớn tiếng thô bạo nói: “Anh nghe rõ đây, em thích anh, em chỉ thích anh thôi! Anh là nam thì em thích nam, anh là nữ thì em thích nữ!”
Hắn vừa dứt câu thì nhào đến mạnh mẽ hôn lên môi Lan Tri, đến khi anh như sắp ngạt thở, mới chịu nhả ra.
“Em chỉ thích anh.” Hắn nâng cằm Lan Tri lên, bắt anh nhìn thẳng vào mắt hắn, “Chuyện đơn giản thế này, chẳng cần bác sĩ tâm lý làm gì đâu!”
Hàn Kính có thể hiểu dược sự lo lắng của Lan Tri, vì thế hắn kiên nhẫn giải thích thêm: “Tối hôm qua tuy em không nhớ gì rõ ràng, nhưng mà anh biết vì sao em lại hôn những cô gái ấy không? Vì em bị ảo giác, nhìn thấy những cô gái ấy chính là anh. Em đã nghĩ đấy chỉ là anh đang mặc quần áo của phụ nữ thôi. Đúng, em đã sai khi hôn người khác, nhưng nếu đó không phải là anh, thì dù nam hay nữ, em đều thật sự không có hứng thú!”
Lan Tri nhìn hắn, khẽ mỉm cười.
oOo
Suốt một tuần sau đó, Lan Tri cũng không nhắc đến đề tài này nữa. Nhưng Hàn Kính cảm giác được, nó có ảnh hưởng đến anh khá nhiều. Có đôi khi hắn còn bắt gặp anh đang thở dài buồn bã nữa. Nếu đổi lại là Hàn Kính, nhìn thấy Lan Tri đang vui vẻ hôn hít với con gái, dù là đang say rượu, hắn cũng sẽ rất khó chịu thôi. Hơn nữa nếu người yêu của hắn có hứng thú với phụ nữ, hắn tự nhiên sẽ sinh ra một cảm giác tội lỗi áy náy vì nghĩ chính mình đã làm người kia thay đổi xu hướng giới tính theo mình.
Lan Tri chắc chắn cũng có suy nghĩ giống hắn.
Nhưng mà Hàn Kính khác Lan Tri, hắn chủ động hơn anh nhiều!
Hàn Kính cả tuần sau đều lo lắng suy nghĩ xem làm cách nào để anh vui trở lại.
Tính đi tính lại mãi cho đến thứ năm, mặt trời đứng bóng trong trời đông chiếu những tia sáng miễn cưỡng xuống mặt đất, rọi sáng luôn cả não bộ hắn, Hàn Kính mới bừng tỉnh, muốn làm cho Lan Tri vui vẻ, chẳng phải chỉ cần làm cho cả đời hắn dính liền với anh là được sao?
Vì thế thứ sáu ngày mai, hắn xin nghỉ làm sớm hai tiếng, đánh xe đến siêu thị đồ Á xa xôi để mua bằng được nguyên liệu nấu món sườn sốt bánh gạo anh thích ăn, rồi về nhà tỉ mẩn chế biến.
Sau đó hắn mở laptop, in ra một chồng giấy thật dày, chờ Lan Tri trở về.
Lan Tri vừa tan tầm về nhà nhìn thấy Hàn Kính bày vẽ, có chút bất ngờ.
“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi hắn.
Hàn Kính đem Lan Tri đến bàn ăn, ấn anh ngồi xuống, hắng giọng: “Tuần trước suýt chút nữa em đã lên giường với phụ nữ, hôm nay cố ý xin tan tầm sớm đế nấu món anh thích ăn, coi như xin lỗi anh!”
Lan Tri nghe hắn nhắc đến chuyện này, sắc mặc khẽ thay đổi, bàn tay đang định với lấy chiếc đũa cũng khựng lại.
Anh trầm ngâm một chút,vẫn là nhắc lại đề nghị cũ: “Anh vẫn nghĩ em nên đi bác sĩ tâm lý…”.
Hàn Kính không để anh có cơ hội nói hết câu, hắn lấy chồng giấy thật dày kia ra ấn vào lồng ngực anh.
“Đây là cái gì?” Lan Tri kinh ngạc hỏi.
“Anh cứ đọc sẽ biết.”
Lan Tri cúi đầu đọc thử. Anh lập tức biết được những trang giấy này viết những gì.
Đây chính là những bản thảo email trong suốt bốn năm đại học Hàn Kính viết cho anh, nhưng chẳng bao giờ gửi đi.
Mỗi vài ngày hắn sẽ viết một thư, tổng cộng bốn năm đã được một ngàn lẻ một lá thư, chi chít trên hai mặt giấy. Mỗi lá thư viết cũng không dài, nhưng những cảm xúc dày đặc đã bị phủ rêu qua thời gian, lại tràn trề tuôn ra theo từng con chữ.
Lan Tri im lặng đọc rất cẩn thận. Hàn Kính chợt thấy gọng kính mắt trên sống mũi anh có hơi run lên nhè nhẹ.
Hàn Kính lấy tay che mặt giấy lại, nhẹ nhàng nói: “Anh ăn cơm đi, em đọc cho anh nghe.”
Lan Tri ngẩng đầu nhìn hắn. “Anh tự đọc được rồi.”
“Anh đã từng phải phẫu thuật, cơ thể rất yếu, nên phải ăn cơm đúng giờ thôi.” Hàn Kính lấy lại xấp giấy, đặt đũa vào tay Lan Tri.
Lan Tri cau mày: “Em không cần phải thế. Hôm đám cưới anh không giận em. Ngồi xuống ăn với anh, nếu muốn đọc thì ăn xong rồi đọc.”
“Không!” Hàn Kính đã đặt chồng giấy lên đùi, bắt đầu tìm kiếm một bức thư đáng để đọc: “Em hiếm hoi lắm mới có hứng lãng mạn thế này, anh sao nỡ lòng nào đánh đồ hết vậy?”
Lan Tri có đôi khi chẳng thể nào giải thích được hứng thú của Hàn Kính, nhưng anh vẫn luôn rất khoan dung với những hành động hay ham muốn khác người của hắn. Vì thế anh đành nghe lời hắn, tiếp tục ăn và để cho hắn đọc.
Hàn Kính đã tìm được một vài lá thư hắn viết kha khá tốt, bắt đầu đọc thật chậm rãi.
Thư viết rất nhiều, toàn mấy lời buồn nôn sến súa, đọc một hồi Hàn Kính cảm giác như hắn đang chơi trò tình thú gì vậy, cả người như trần truồng đứng trước mặt Lan Tri, đem cả lục phủ ngũ tạng ra khoe với anh.
Tuy Hàn Kính đang ngượng chín mặt, nhưng Lan Tri thì vẫn rất thản nhiên, cúi đầu thong dong ăn cơm, chẳng phản ứng gì. Chỉ đến khi nghe đến đoạn Hàn Kính dùng tên anh viết bằng mã Unicde16 làm mật mã máy tính, anh mới ngừng ăn một chút, nghiêng đầu nhìn hắn qua khóe mắt.
Hàn Kính vừa đọc vừa quan sát Lan Tri sít sao. Thấy anh có phản ứng bèn lật đật bổ sung: “Là thật đó, anh không tin có thể thử máy tính của em.”
Nhưng Lan Tri lại bình thản hỏi hắn: “Đọc lâu vậy em có khát nước không?”
Thật là mất hứng mà! Hàn Kính lắc đầu nguầy nguậy: “Không khát, anh cứ ăn đi, em lại tiếp tuc đọc.”
Lan Tri cũng không buồn hỏi thêm, quay lại tiếp tục ăn món sườn sốt bánh gạo của mình.
Hàn Kính rất hiểu Lan Tri. Anh ăn cơm sẽ chẳng bao giờ dùng đũa xới tung hay lựa chọn thức ăn trong dĩa, cứ theo thứ tự sắp xếp mà ăn. Nếu bánh gạo ở trên thì ăn bánh gạo trước, nếu sườn ở trên thì ăn sườn trước, cứ thế ăn từ trên dần xuống đến khi hết thì thôi. Cách anh ăn cơm cũng giống như tác phong làm việc hằng ngày, có thứ tự có lớp lan, gọn gàng và ngăn nắp xử lý từng công việc một.
Hàn Kính vừa đọc vừa lén lút quan sát anh.
Đến khi thấy Lan Tri đã ăn đến gần hết, trên bát chỉ còn sót lại duy nhất một miếng bánh gạo dưới đáy, hắn bèn lôi lá thư sớm chuẩn bị sẵn ra đọc.
“Lan Tri, ngày mai em sẽ đáp máy bay đến nước K đó.” Hắn từng chữ từng chữ đọc phong thư cuối cùng kia, “Em muốn đến trước mặt anh, chính miệng nói cho anh biết, bốn năm qua, em đều chưa từng quên anh, mỗi một giây một phút trôi qua, em đều yêu anh.”
Lá thư ngắn, Hàn Kính chỉ tốn không đến nửa phút đã đọc xong. Hắn ngẩng đầu nhìn Lan Tri trước mặt.
Đúng như hắn dự liệu, Lan Tri không hề đang ăn cơm. Trên tay anh đang gắp miếng bánh gạo cuối cùng, nhìn đến đáy bát.
Nằm dưới miếng bánh gạo cuối cùng, là một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn được gói tinh tế bằng một lớp giấy chống thấm trong suốt, ngăn cho dầu mỡ không làm bẩn. Hàn Kính hôm nay đã lái xe đến trung tâm thương mại sầm uất mua về.
“Lan Tri, gần bảy năm nay, em luôn một mực yêu anh, mỗi một giây một phút trôi qua, đều yêu anh.” Hàn Kính tùy tay đặt chồng giấy thư xuống đất, đi đến bên cạnh anh. Hắn lấy chiếc nhẫn dưới đáy bát ra, đặt lên khăn giấy thấm khô, rồi cẩn thận tháo lớp giấy gói bên ngoài, “Cho nên, Lan Tri à, suốt những giây phút từ giờ đến cuối đời, anh có thể cho em cơ hội yêu anh mãi được không?”
Hắn cầm nhẫn, quỳ một chân xuống, ngước nhìn anh với tất cả sự yêu thương.
Hàn Kính hít hơi thật sâu, thu hết can đảm nói: “”Lan Tri, anh sẽ đồng ý lấy em chứ?”
Lan Tri dịu dàng nhìn Hàn Kính. Ánh sáng trên ngọn đèn chiếu rọi vào mắt anh, ánh lên những tia lấy lánh.
“Không được đâu.” Anh trả lời.
Hàn Kính sững người. Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, Lan Tri đã vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên. Anh cúi thấp người, chăm chú nhìn Hàn Kính đang quỳ dưới chân.
“Nhưng mà, em có thể gả cho anh, Hàn Kính.” Lan Tri mỉm cười, lấy chiếc nhẫn trong tay Hàn Kính, nắm lấy tay hắn đeo lên ngón áp út.
(Ngoại truyện 3 – Hoàn)
(Toàn văn hoàn)
– –oOo—
Thế là từ đó, Hàn Kính đổi họ thành Lan Kính =]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]
À mà tự nhiên nhớ nó lúc chịch có hay nói ko chịch chết thầy thì nó đổi cmn họ thành họ thầy ấy =]]]] giờ nghiệp quật cho sấp mặt =]]]]]]]]]]
Nói chứ chương này sến vcl vừa gõ phím vừa nổi cả da gà =]]]]]]]
Cả bộ truyện thấm nhuần tư tưởng hệ nhị phân 1+1= 1-0 nha =]]]] lúc đầu còn tưởng gì deep lắm đi search đọc hết mấy tính chất của HNP xem có cái nào khớp với truyện ko, té ra chỉ là câu chuyện về alpha thụ và omega công aka thằng vợ con chồng =]]]]]]
Tớ sẽ tiếp tục edit khúc đầu cho hoàn chỉnh bộ này, và sub luôn cả bốn phần kịch truyền thanh nhé. Cảm ơn các cậu đã theo dõi từ đầu đến giờ, chưa đến hai tháng mà đã xong hết rồi huhu:((
Tặng nhẹ mọi người tấm art vẽ thầy và Kính huhu
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– –
*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:”(
*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé
*Cảm ơn mọi người nhiều xD