Đọc truyện Nhị Tiến Chế – Chương 41
Hệ Nhị Phân
Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Chương 41
Cách một cái Thái Bình Dương, nửa vòng Trái đất. Đây chính là khoảng cách giữa hắn và Lan Tri.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Hàn Kính luống cuống khoa chân múa tay hỏi: “Người nằm ở đây vài ngày trước ở đâu rồi? Người đàn ông, dáng cao cao, hơi gầy, rất đẹp trai?”
Cô gái lắc đầu: “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì, tôi ở đây từ đầu tuần rồi.”
Hàn Kính ngây dại, đất trời như đảo lộn. Hắn đứng sững người trong giây lát rồi đột ngột la hét: “Con mẹ nó cô nói hươu nói vượn cái gì vậy? Đừng quanh co nữa, mau nói tôi biết các người đem anh ấy giấu đi đâu?”
Đúng lúc ấy một y tá đi ngang qua, thấy thế liền chạy đến can ngăn: “Anh bình tĩnh lại! Bệnh nhân Lan Tri làm phẫu thuật cơ tim đầu tuần đã xuất viện rồi.”
Hàn Kính lủi về sau, càng không ngừng lắc đầu: “Các người đừng có nói bậy! Các người gạt tôi đúng không! Hôm qua tôi còn nhận được điện thoại của điều dưỡng báo anh ấy tình trạng đều rất tốt…”
Đúng rồi, điều dưỡng!. Hắn như người chết đuối vớ được cọc, vội vàng móc di động, bấm số của điều dưỡng viên: “này, anh Trần, anh đang ở đâu đấy? Y tá nói Lan Tri đầu tuần đã xuất viện, anh mau nói cho họ biết là họ nhầm rồi đi!”
Điều dưỡng bên đầu dây điện thoại chợt im lặng.
“Tiểu Hàn à, xin lỗi cậu. Lan Tri hoàn toàn chính xác đầu tuần đã xuất viện rồi…”
“Sao lại có thể! Hôi qua tôi hỏi anh Lan Tri ra sao anh còn bảo rất tốt!” Hàn Kính ngắt lời, “Anh quên rồi sao, tôi hỏi anh hôm qua Lan Tri ăn hết cơm không anh còn bảo hết….”
“Tiểu Hàn, nghe tôi nói.” Giọng nói điều dưỡng viên phát ra từ điện thoại lạnh lẽo như một mũi giáo nhọn bằng băng tuyết đâm thẳng vào tim Hàn Kính: “Lan Tri trước khi xuất viện đã tìm tôi, đưa tôi một ít tiền, nhờ tôi đừng báo cho cậu anh ấy đã rời đi..”
Hàn Kính toàn thân như hóa đá rồi, đến hít thở cũng không nổi.
“Lan Tri đã biết được cậu nhờ tôi trông nom anh ấy.” Điều dưỡng nói tiếp: “Tôi chăm sóc anh ấy hơn hai tháng, cũng có chút cảm tình, không đành lòng từ chối, nên phải lừa cậu…”
Đã bắt đầu có nhiều y tá chạy tới kéo Hàn Kính ra: “Cậu tỉnh táo lại đi. Bệnh nhân trước khi xuất viện đều phải ký xác nhận, cậu không tin bọn tôi có thể cho cậu xem biên lai…”
Hàn Kính cứ như vậy bị người ta nửa lôi nửa kéo ra ngoài. Hắn chết lặng nhìn các y tá tìm viện đơn.
Quả đúng như thế, dưới tờ xác nhận rất dài chính là chữ ký như rồng bay phượng múa của anh.
Hàn Kính vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng, hắn vẫn còn cố gắng níu kéo tia hy vọng cuối cùng: Có lẽ Lan Tri ở bệnh viện quá lâu quá nhàm chán rồi, nên vừa hết thời gian dưỡng bệnh liền xuất viện? Có lẽ bây giờ anh ấy đang ở nhà đọc sách chờ đợi hắn…
Hàn Kính run rẩy chạy về nhà, tra chìa khóa mở cửa.
Hắn liền nhận ra cửa khóa khác mọi hôm. Hàn Kính trước khi đi học quân sự khóa cửa ngoài, mà giờ đây cửa đang được khóa trong, là khóa tự động khi được đóng lại.
Lan Tri khẳng định đã mở cửa!
Hàn Kính liền bắt đầu hy vọng: Cửa không khóa hoàn toàn, Lan Tri…..có khi đang thể đang ở trong nhà thôi…
Hàn Kính run rầy mở cửa tiến vào nhà.
“Lan Tri ——” Hắn vừa đẩy cửa vào vừa gọi.
Trong nhà tĩnh mịch, ánh mặt trời ấm áp chiếu qua tấm rèm, phủ lên giọng nói của hắn..
Không có người đáp lại.
Hàn Kính chậm rãi khép cửa, đi vào phòng khách
“Lan Tri, tôi đã về rồi.” Hắn lại tiếp tục gọi.
Vẫn không có tiếng đáp lại hắn.
Thanh âm hắn một mình rung lên trong ánh sáng màu vàng nhạt.
Hàn Kính đi từng phòng, mở tung từng cánh cửa, phòng tắm, phòng bếp, phòng ngủ…. Mỗi lần mở cửa hắn đều kiên trì gọi: “Lan Tri, tôi đã về rồi.”
Nhưng mỗi cánh cửa mở ra, hắn đều chỉ thấy những gian phòng trống rỗng, nặng nề phủ dày thêm nỗi thất vọng của hắn.
Hàn Kính vẫn chưa từ bỏ, hắn nặng nề tiến tới tủ quần áo. Có lẽ Lan Tri chỉ đang đùa giỡn hắn mà thôi, có thể anh đang núp trong tủ quần áo này chăng?
Nhưng khi cánh cửa tủ quần áo mở toang, Hàn Kính lại lần nữa thất vọng.
Hay nói đúng hơn, là tuyệt vọng.
Chiếc tủ quần áo thẳng đứng dựa vào tường đã trống mất một nửa.
Lan Tri đã đem hết quần áo của anh đi. Áo sơ mi, âu phục, cà vạt, bít tất, khăn choàng cổ, găng tay…. Không còn gì sót lại.
Hàn Kính vô lực trượt theo cánh cửa tủ ngồi bệt xuống sàn.
Nhà không mở điều hòa, rất oi bức. Hàn Kính cứ như vậy ngơ ngác nhìn căn phòng trống, mặc kệ mồ hôi đã bắt đầu rịn ra ở trán, như những giọt nước mắt, tong tong nhỏ trên sàn nhà gỗ.
Cuối cùng Hàn Kính cũng cảm thấy thật sự mất nước. Hắn tự ép mình đứng lên xuống bếp rót một ly nước.
Hắn tình cờ phát hiện trên bàn sách có một xâu chìa khóa đè trên một phong thư màu vàng nhạt.
Chùm chìa khóa này là của Lan Tri, Hàn Kích nhác thấy liền nhận ra ngay. Hắn chậm rãi đi đến bàn học nhìn lá thư bên cạnh.
Trên mặt thư là chữ viết tay của Lan Tri. Phong thư to như vậy nhưng anh chỉ viết vỏn vẹn ba câu:
“Hàn Kính,
Cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi hơn hai tháng nay.
Chúc cậu học tập thật giỏi.
Đừng nhớ đến tôi.”
Dưới cùng Lan Tri thậm chí còn không ghi lạc khoản (*), chỉ là ghi thêm một dòng chữ nhỏ: “P/S: Mật mã là sinh nhật của cậu.”
(*) Lạc khoản: Phần ghi tên người viết thư, kiểu
Dear A,
…….
from B,
*kí tên*
chỗ “from B” đó gọi là lạc khoản
Hàn Kính run rẩy mở phong thư, bên trong còn im lặng giấu kín một quyển sổ tiết kiệm không kỳ hạn.
Bìa sổ đỏ thẫm, giấy viết thư vàng nhạt, mực đen vô tình rải rác những con số, cứ như vậy tạo thành bức tranh với những gam màu rực rỡ sáng chói nhảy múa trước mặt Hàn Kính.
Hắn ngơ ngác nhìn thật lâu.
Sau đó hắn như phát điên mà chồm lên vò nát tờ giấy viết thư, vo tròn thành một cục, như có thể đem tất cả những kỷ niệm về anh mà xóa hết.
“Ai cần tiền của anh! Ai cần anh cảm ơn!” Hắn phẫn uất gào thét, lôi máy hủy tài liệu dưới gầm bàn ra, “Còn “đừng nhớ”, ai thèm nhớ đến anh? Anh là ai cơ chứ? Anh yên tâm tôi tuyệt đối sẽ chẳng bao giờ nhớ đến anh nữa đâu!”
Hắn cứ như vậy trải tờ giấy nhăn nhúm ra nhét vào khe hủy giấy, hung hằng bấm vào nút khởi động.
Sau đó hắn lập tức hối hận.
Đây chính là thứ cuối cùng Lan Tri để cho hắn.
Nếu như sau này không thể tìm được anh nữa, thì đồ vật kỉ niệm gì với anh cũng đều không có.
Hắn lập tức rút ngay điện của máy hủy tài liệu, mở nắp máy cố gắng rút lá thư của Lan Tri ra.
Khoảnh khắc hắn mở hộp chứa của máy hủy, Hàn Kính kinh ngạc.
Ngoại trừ tờ giấy Hàn Kính vừa bỏ vào còn bị kẹt lại ở miệng máy, thì bên trong toàn là những mảnh giấy viết thư màu vàng nhạt bị cắt thành những mảnh nhỏ, trải nhiều như một cánh đồng hoa cải mùa xuân.
Đúng là như vậy, Lan Tri để ghi được lá thư cho hắn này, anh đã phải viết đi viết lại không dưới mười lần bản nháp. Mỗi lần không hài lòng anh lại ném vào máy hủy tài liệu.
Hàn Kính đổ đống vụn giấy vàng ra đất, rồi kiên nhẫn mà lắp ghép lại. Hắn liều mạng lâu thật lâu, quên ăn quên uống thậm chí không thiết tha đi ngủ.
“Hàn Kính, cảm ơn cậu đã hiến máu cho tôi. Sau này đừng vừa hiến xong lại dầm mưa…..”
“Hàn Kính, đừng buồn. Tôi biết cậu hy vọng tôi cho cậu thêm cơ hội, nhưng mà tôi…”
“Hàn Kính, cảm ơn cậu chăm sóc tôi hơn hai tháng nay. Cháo cậu nấu rất ngon, súp cũng không hề nhạt…”
“Hàn Kính, tôi rất vui khi cậu đậu được vào Đại học. Đại học là một chân trời mới, tôi hy vọng cậu có thể bắt đầu một cuộc hành trình khác không có tôi….”
“Hàn Kính, tôi lớn tuổi hơn cậu nhiều lắm, hiện tại chuyện của tôi thành ra như vậy, tôi suy nghĩ rất nhiều rồi, cảm thấy chúng ta không thể tiếp tục…”
“Hàn Kính, cuộc sống của cậu chỉ mới bắt đầu, cậu sẽ có cơ hội của riêng cậu, học tập và sự nghiệp….”
“Hàn Kính, đây là chuyện tự tôi quyết định, đừng tự trách mình. Không phải tôi không muốn tha thứ cho cậu, mà là…”
Mỗi một bản nháp chỉ viết một câu mở đầu đầy cảm xúc, rồi bị anh bỏ đi một cách tàn nhẫn.
Hàn Kính ngộ ra, Lan Tri đã biết tất cả mọi thứ.
Anh biết hắn hiến máu, anh biết hắn dầm mưa, biết hắn trong đêm bật khóc mong anh tha thứ, cũng biết được hắn sẽ vào đại học.
Lan Tri đã biết tất cả, anh chỉ là đang vật lộn trong suy nghĩ.
Hàn Kính thừ người ngồi trên mặt đất, đọc lại những bản nháp đã thành mảnh vụn của anh, khẽ nhoẻn miệng cười lặng lẽ.
Hắn lại lấy lá thư màu vàng nhạt đã hoàn thành của anh đọc lại lần nữa.
Ba câu vỏn vẹn, kìm chế và tỉnh táo, hệt như tính tình xa cách người khác của anh… Cũng giống như những mảnh nháp tình cảm đã bị nghiền thành vụn trong máy hủy tài liệu kia, những cảm xúc chân thanh tha thiết và dịu dàng nhất của anh đều bị anh giấu kín, khóa chặt trong lòng không muốn ai nhìn thấy.
“Lan Tri,” hắn khẽ nói, “Lá thư anh gửi cho tôi, vậy mà lại là phiên bản tệ hại nhất trong tất cả các bản nháp đó.”
Nói xong câu này hắn cảm thấy mỏi mệt đến cực điểm, nhưng cũng hạnh phúc đến cực điểm. Hắn nằm nhoài ra sàn nhà, cả người đè lên những mảnh vụn nháp tình cảm của Lan Tri, ngủ say.
(*chỗ này ngộ nhỉ bình thường nếu giận sẽ là xé nát luôn cho nhanh chứ chẳng ai đã vò cục r lại còn vuốt thẳng ra để vào máy hủy bấm nút lum la để nghiền cả…. chị tác giả cho cháu Hàn phát hiện thư cũ của thầy hơi gượng ép rồi…)
.
Hàn Kính ngủ một mạch đến rạng sáng hôm sau.
Hắn mở to mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Hiểu được tình cảm của Lan Tri thì cũng có ích gì, anh cũng đã đi mất rồi. Đất trời bao la, biết tìm anh ở đâu.
Việc đầu tiên Hàn Kính có thể làm, là chạy đến phòng nhân sự đại học Z tìm đồng nghiệp cũ hỏi thăm.
“Lan Tri tuần này vừa từ chức rồi.” Người đồng nghiệp cho hắn biết.
Hàn Kính ngây người trong chốc lát, rồi gượng gạo nở ra một nụ cười.
Đúng vậy, Lan Tri giờ đã mang tiếng xấu, dụ dỗ chính cha nuôi mình làm chuyện loạn luân đồng tính luyến ái, làm sao có thể tiếp tục giảng dạy trong trường đại học được? Phía nhà trường không trực tiếp đuổi anh mà để anh chủ động từ chức, đã là nể mặt anh lắm rồi.
Mà hắn hơn hai tháng nay vẫn còn khờ khạo cho rằng Lan Tri vẫn có thể ở lại đại học Z, có thể tiếp tục giảng dạy, nghiên cứu như xưa. Hắn thậm chí còn vui mừng vì hắn trúng tuyển vào đại học Q rất gần đại học Z, định sẽ mỗi ngày tan tầm, cùng Lan Tri vui vẻ về nhà.
Bây giờ nhớ lại, Lan Tri trong bệnh viện rất hay một mực lặng im nhìn ra cửa sổ, chỉ sợ lúc áy cũng là đang suy nghĩ tương lai bản thân anh rồi sẽ đi về đâu.
Không chỉ là danh dự cá nhân, mà công việc và cả những dự án tâm huyết của anh đã bị tờ giải thích kia hủy hoại cả rồi. Từ giờ về sau, anh còn dựa vào cái gì để nuôi sống bản thân nữa đây.
Hàn Kính thấy hai tháng nay hắn đã suy nghĩ quá đơn giản rồi. Hắn nhớ lại Lan Tri ngày này cũng làm việc đến tốt mịt mới xong, vậy mà bao nhiêu công sức bỗng chốc như dã tràng se cát, lòng lại đau như cắt.
Cuối cùng hắn lại tự trách bản thân. Đều là do sự ngu xuẩn của hắn gây ra. Nếu sớm dẹp hết mấy lòng tự trọng ngu ngốc, nói cho Lan Tri biết hắn có quan hệ với Quách Kiệt, thì chuyện đã không đi xa đến thế này.
Thêm nữa, cho dù sự việc đã đến thế, nếu như hắn học hành đàng hoàng, lại có tiền, thì Lan Tri đâu cần phải lo kế sinh nhai thêm nữa? Hàn Kính không ngại nuôi Lan Tri, nếu được hắn nguyện ý nuôi anh cả đời.
Nhưng mà, Hàn Kính không có tiền. Hắn còn không thể nuôi sống bản thân, làm sao có thể lo được cho Lan Tri.
Đúng là không biết trời cao đất dày.
Hàn Kính thống hận sự bất lực của mình vô cùng tận. Nói cho cùng hắn căn bản không có một chút năng lự nào để giữ anh lại bên người.
Hàn Kính thật sự suy sụp.
Người đồng nghiệp cũ thấy hắn sắc mặt khó coi liền hỏi: “Cậu bị làm sao vậy?”
Hàn Kính lắc đầu
Người đồng nghiệp nhìn nhìn bốn phía, rồi kéo tay Hàn Kính qua một bên, thấp giọng hỏi: “Cậu tìm Lan Tri làm gì? Tôi nói cậu nghe, tên này không có phẩm hạnh đạo đức gì đâu, không những ham mê đàn ông, còn không biết nhục mà đi dụ dỗ cha nuôi có công ơn với mình. Căn bản không phải là người tốt đâu! Hắn không từ chức thì cũng chẳng có mặt mũi lại đâu.”
Hàn Kính nhìn người đồng nghiệp hồi lâu rồi nghiêm túc nói: “Anh ấy là người đàn ông tốt đẹp nhất trên thế giới.”
Người đồng nghiệp cực kì kinh ngạc, há há miệng định cãi lại, Hàn Kính đã nói tiếp: “Lan Tri đã từ chức rồi, vậy hồ sơ công tác trả về đâu?”
Hồ sơ phải đi kèm với công việc. Nếu Lan Tri tìm công việc mới, ắt hẳn phải cần lại hồ sơ. Hàn Kính giờ phút này hết sức tỉnh táo.
“Hắn bảo tụi tôi gửi trả hồ sơ về địa chỉ trong hộ khẩu rồi.”
“Là ở đâu?” Hàn Kính gặng hỏi.
Người đồng nghiệp tìm tìm rồi nói cho hắn địa chỉ.
Địa chỉ kia chính là chỗ ở trước kia của anh, là căn nhà của Dương Anh Chu Thành để cho anh ở. Xem ra trên giấy tờ Lan Tri và hai người này vẫn còn danh nghĩa cha mẹ và con nuôi.
Hàn Kính cảm ơn người đồng nghiệp cũ, ôm hy vọng mong manh đến khu nhà cũ của Lan Tri.
Trời rất nóng nhưng hắn bỏ ra mấy tiếng xuyên thành phố ra nội thành, chỉ vì một tia hy vọng bé nhỏ.
Cũng không ngoài dự liệu của hắn. ngôi nhà kia đã bị Chu Thành lấy lại, cho một đôi vợ chổng thuê, không có chút bóng dáng nào của Lan Tri.
Hàn Kính bần thần đứng dưới của nhà, chưa chịu rời đi. Hắn vẫn chưa nản lòng đâu.
Cách đó không xa chính là siêu thị nhỏ Hàn Kính từng ghé mua xương sườn,bánh ngọt, quà mừng năm mới còn mua cả gà tơ.
Màn đêm dần buông xuống, đèn neon rực rỡ sáng lên, trong không gian đều phảng phất mùi cơm chín.
Không biết vì sao, Hàn Kính lại ngỡ như Lan Tri đang ngồi ăn cơm trước mặt hắn.
Lan Tri lúc ăn cơm cũng rất im lặng, không nói chuyện câu nào.
Nhưng mà người đàn ông này,chẳng phải dù không ăn cơm cũng không thích nhiều lời hay sao.
Hàn Kính vươn tay, muốn chạm vào Lan Tri, nhưng rồi hắn lập tức ý thức được đó chỉ là tưởng tượng của mình hắn mà thôi.
Hàn Kính đau khổ ngồi sụp xuống. Không có Lan Tri cạnh bên, Hàn Kính nhớ anh đến phát điên lên rồi. Hắn thậm chí còn tuyệt vọng theo bản năng lấy di động ra gọi vào số anh.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Giọng nữ ngọt ngào vang vọng hết lần này đến lần khác, hòa quyện với khung cảnh đêm của thành phố hoàng hôn tuyệt đẹp phía chân trời.
Hàn Kính không biết từ nay về sau, tình cảm của hắn nên để ở đâu cho phải.
Trong nháy mắt hắn cảm thấy như một năm nay đều là giấc mộng. Lan Tri chưa từng tồn tại, người đàn ông xinh đẹp và hoàn hảo ấy chỉ là do hắn tưởng tượng ra.
Cuối cùng hắn quyết định đến quán bar Lan Tri đã từng dẫn hắn đi.
Cảnh vật vẫn như cũ, chỉ có người là chẳng thấy đâu.
Hàn Kính chưa hết hy vọng, hắn ngụp lặn trong quán bar, vịn từng người mà hỏi thăm: “Xin hỏi anh gần đây có gặp Lan Tri không?”
Đáp án nhận được chỉ đều là những cái lắc đầu.
Rất nhiều người biết Lan Tri, nhưng mà cùng anh chuyện trò thì chẳng mấy ai. Hiểu biết của họ về Lan Tri chỉ dừng lại ở những tin đồn về kỹ thuật giường chiếu.
“Lan Tri à?” Một người đàn ông Âu phục thẳng tắp, say bí tỉ reo lên: “Mấy năm trước không phải cùng hai anh em của tập đoàn T vào khách sạn chơi 3p. Kết quả hai đại thiếu gia thân là top nhưng phải vào viện cấp cứu luôn sao! Ở đây ai cũng nghe kể qua, danh như sấm rền, không phục không được nha~”
Người bên cạnh cũng say, ngả nghiêng mà phụ họa: “Đúng rồi đúng rồi. Lan Tri bề ngoài xinh đẹp, trên giường thì thoải mái. Anh lấy là bottom nổi tiếng nhất ở quán bar này đấy. Nhưng mà..lâu rồi tôi chưa gặp lại Lan Tri.”
“Chắc là đổi quán bar khác chơi rồi?”
Trong quán rượu nhạc ầm ĩ, mùi tình dục nồng nặc trong không khí, Hàn Kính chen chúc hỏi thăm trong đám người, chỉ nhận được những mảnh nhỏ ký ức chắp vá về Lan Tri.
Kỳ thật Hàn Kính bây giờ nghe người khác bình phẩm về đời sống tình dục của Lan Tri, lại chẳng cảm thấy khổ sở hoặc khó chịu, mà còn cảm thấy được an ủi. Vì những câu chuyện kia khăng định Lan Tri là người có thật. Lan Tri từng tồn tại, cùng người khác trò chuyện, uống rượu, cùng người khác lên giường.
Lan Tri không phải là do hắn tưởng tượng ra.
Hàn Kính chen tới chen lui, trong đầu đần độn u mê. Chợt có một bàn tay chạm lên vai hắn.
“Hàn Kính.” Một người đàn ông lạ mặt chuẩn xác mà gọi tên hắn.
Hàn Kính quay đầu lại, cảm thấy giọng nói nghe rất quen.
“Cậu nghĩ thế nào mà lại đến đây chơi đây?” Người đàn ông hỏi, nhưng rồi thấy vẻ mặt hoang mang của hắn, bèn cười cười chìa tay: “Đúng rồi, chúng ta chưa từng trực tiếp gặp mặt nhau.”
Hàn Kính nghi nghi ngờ ngờ mà bắt lấy tay người lạ.
“Tôi tên Kha Chấn Nam.” Người đàn ông rất bình thản giới thiệu tên mình.
Hàn Kính vừa nghe đến ba chữ Kha Chấn Nam liền muốn lao vào đánh nhau.
Lần trước Lan Tri tính mạng nguy cấp, hắn rơi vào đường cùng phải nhờ xin Kha Chấn Nam hiến máu, cuối cùng lại bị tên này từ chối thẳng thừng.
Hàn Kính trợn trắng mắt hung hăng nhìn Kha Chấn Nam.
Kha Chấn Nam ngược lại lại có hứng thú với Hàn Kính, hắn có thể không biết rõ Hàn Kính, nhưng lại biết rõ Lan Tri. Lan Tri ngày đó trong căn hộ của hắn kiên định nói: “Tôi có chơi có chịu.”. Chỉ một câu nói lại làm cho Kha Chấn Nam sinh ra hứng thú ghê gớm với Hàn Kính.
Kỹ thuật trên giường thế nào, “thần khí” thế nào mới có thể để cho Lan Tri vốn rất khắt khe khó chiều lại đi tình nguyện buông tay đánh bạc một phen như vậy. Kha Chấn Nam chắc chắn Lan Tri bị thu hút bởi cơ thể của Hàn Kính, vì thế hắn cũng muốn tự mình thử một chút.
(eww anh Nam vậy anh nằm giữa hả, linh hoạt vậy….)
Cho nên hắn cũng không tức giận, lại mời nói: “Hàn Kính, cậu nếu không có chuyện gì làm thì ngồi xuống uống với tôi ly rượu nhé.”
Hàn Kính làm sao có thể dễ bị dụ như vậy? Trong đầu hắn giờ chỉ toàn Lan Tri thôi, không hề tồn tại bất kì một người đàn ông nào khác.
“Anh gần đây có gặp Lan Tri không?” Hắn đi thẳng vào vấn đề.
Kha Chấn Nam bị hỏi, có chút mất hứng: “Không. Chẳng phải anh ta đang nằm viện dưỡng bệnh sao?”
Đã không gặp Lan Tri, Hàn Kính cũng không còn gì để nói với Chấn Nam, liền đứng dậy rời đi.
Kha Chấn Nam thò tay níu hắn lại, Hàn Kính lập tức đẩy ra: “Tôi không hứng thú với mấy thể loại “chym” bé như anh!”
Kha Chấn Nam sững sờ: “Cậu nói cái gì?”
Hàn Kính khinh thường liếc mắt một cái: “Còn giả bộ gì nữa?”
“Ý cậu là, chỗ đó của tôi rất nhỏ?” Kha Chấn Nam kinh ngạc, tuy hắn khống chế cảm xúc rất tốt nhưng vẫn lộ ra vài phần khó chịu. “Ai nói với cậu mấy tin vớ vẩn vô căn cứ như vậy?”
Hàn Kính thấy hắn sống chết không thừa nhận, lại nghĩ đến hai tháng trước hắn một mực từ chối hiến máu cho Lan Tri, suýt chút nữa làm trễ nãi ca phẫu thuật của anh, liền cố ý muốn hạ nhục Chấn Nam.
Hàn Kính cười lạnh một tiếng: “Đừng giả bộ nữa, lừa là lừa ngựa là ngựa, anh có dám lấy ra so trực tiếp với tôi luôn không?”
Kha Chấn Nam căn bản rất thông minh, rất nhanh đã đoán ra được, liền hỏi: “Là Lan Tri nói cậu nghe phải không?”
Hàn Kính hếch mũi lên trời hừ một tiếng: “Anh ấy để chút mặt mũi cho anh, không có nói thẳng. Nhưng mà nhìn size hộp bao cao su anh để lại trên đầu giường anh ấy thì cũng đủ hiểu rồi.” Hàn Kính làm động tác buồn nôn, khoa tay múa chân chỉ vào giữa hai chân mình: “Lúc mềm tôi còn không đeo vừa size đó nữa ý!”
Kha Chấn Nam vừa có học vị tiến sĩ vừa làm chức cao trong một công ty lớn, bị Hàn Kính dùng lời lẽ khích bác thấp hèn, hắn có chút lúng túng, nhưng rất nhanh vẫn kìm chế được, bình tĩnh phủ nhận:
“Tôi chưa từng có thói quen để lại đồ đạc trong nhà người khác. Hộp bao size nhỏ kia…”
Hắn ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục: “…cậu cũng biết, công đoạn chuẩn bị trước khi làm tình của Lan Tri có hơi phức tạp đó.”
Hàn Kính sửng sốt.
Tuy Kha Chấn Nam nửa úp nửa mở, nhưng Hàn Kính cũng không phải quá ngu, làm sao không hiểu được. Trong đầu hắn lại xuất hiện hình ảnh sau khi Lan Tri trừng phạt hắn ngày hôm đó, đã lấy một cái bcs thành thục mà chụp vào cái dildo bé tý kia, đưa vào trong cơ thể để khuyếch trương.
Chẳng lẽ…chẳng lẽ những cái bcs kia, là Lan Tri dùng để bôi trơn hay sao.
Hàn Kính đột nhiên nhớ lại, lúc Lan Tri mở ngăn kéo trên đầu giường, hắn thấy trong đó cũng có để hộp bao size nhỏ.
Không chỉ một hộp, mà là vài hộp.
Có loại có mùi, loại siêu mỏng, loại có vân, gai… đủ tất cả các loại bcs size nhỏ.
Hàn Kính nhớ rất rõ ràng, vì lúc ấy anh còn ngại đêm qua không được tắm rửa kỹ lưỡng còn cố ý chọn một bao có mùi hoa nhài.
Nếu nói bao cao su là do Chấn Nam để lại, hiển nhiên sẽ thấy vô lý, vì chẳng ai đi 419 mà lại mang theo cả hộp bao như thế.
Kha Chấn Nam thấy Hàn Kính á khẩu không đáp lại được, cười đắc ý: “Cậu thấy tôi rất tương đầu ý hợp với Lan Tri nên ngứa mắt tôi. Lan Tri vì muốn thuyết phục cậu đến cho tôi chỉ bài Hóa học, nên mới cố ý lừa gạt cậu thôi.”
Hàn Kính không phục trừng mắt nhìn Kha Chấn Nam.
Đúng vậy, tại sao hắn chưa từng nghĩ đến trường hợp Lan Tri lừa hắn.
Lúc ấy hắn biết được chỗ đó của Chấn Nam rất nhỏ nên thật đắc ý, không hề suy xét đến những điểm bất hợp lý. Lan Tri lúc nào cũng hiểu rõ tính cách và suy nghĩ của hắn như lòng bàn tay vậy.
Nhưng lòng Hàn Kính đột nhiên chùng xuống.
Lan Tri có thể hiểu hắn nhiều như thế, vì cớ gì tại sao hết lần này đến lần khác đều trốn tránh hắn. Anh chẳng lẽ không biết được hắn sẽ khổ sở thế nào, phát điên thế nào nếu không có anh bên cạnh sao?
Hoặc cũng có thể, Lan Tri nghĩ rằng….hắn sẽ không như vậy? Hắn rồi sẽ quên được anh?
Kha Chấn Nam thấy hắn hồn phách trên mây, cũng biết đêm nay hắn cũng không muốn đi vui vẻ, thức thời sửa sang quần áo, chào Hàn Kính một tiếng rồi dợm ra về.
“Đợi đã.” Hàn Kính trong quán bar chạy đuổi theo ra, “Anh có biết Lan Tri thường đi đến đâu nữa không?”
Sau đó hắn tóm tắt toàn bộ chuyện của Lan Tri cho Chấn Nam nghe qua một lần.
Kha Chấn Nam nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa. Huống chi giới học thuật rất nhỏ, chỉ lòng vòng bao nhiêu đó người. Nhưng Lan Tri bằng cấp rất lớn, cũng có không ít nghiên cứu đóng góp. Nếu là tôi, tôi sẽ ra hẳn nước ngoài mà sống, không bao giờ trở lại nữa.”
Hàn Kính nghe Lan Tri có thể sẽ xuất ngoại, hắn hoang mang tột độ, Những giọt mồ hôi bắt đầu tuôn ra nhỏ tý tách xuống.
Kha Chấn Nam nhìn thấy, cũng động lòng mà an ủi: “Không cần lo lắng quá. Đi nước ngoài thủ tục xin visa các kiểu cũng khá rườm rà, không phải một hai ngày mà đi được đâu. Anh ấy có lẽ còn ở trong nước thôi, chỉ có điều trốn tránh không muốn gặp cậu. Cậu hãy cố gắng tìm kỹ hơn nữa xem.”
Kha Chấn Nam thảy cho Hàn Kính một cái phao hy vọng, nhưng mà biển người mênh mông, thành phố A có biết bao nhiêu vạn nhân khẩu, biết đi đâu tìm Lan Tri của hắn đây?
Hàn Kính kiên nhẫn phát số điện thoại mình cho từng người trong quán bar, nhờ vả nếu có tình cờ gặp Lan Tri ở đâu hãy gọi ngay cho hắn. Hắn vẫn chưa có ý định từ bỏ, đến những nơi đông người như quảng trường, phố xá sầm uất mà rảo qua rảo lại, hy vọng có thể gặp được anh.
Ngày hôm sau, trong đầu Hàn Kính bỗng lóe lên ý nghĩ: Lan Tri không phải có xe sao? Nếu như anh ấy có ý định xuất ngoại, chắc chắn sẽ bán xe đi.
Hắn tức tốc gọi điện cho Lưu Minh. Cha Lưu Minh là cục trưởng công an thành phố A, hắn nghĩ tiện tay tra một phát sẽ có manh mối thôi.
Lưu Minh vẫn còn nhiệt tình giúp đỡ hắn lắm, hôm sau đã có kết quả, gọi điện báo cho hắn rồi.
“Xe đã bán đi rồi. Là mua bán trực tiếp, giao dịch bằng tiền mặt. Chủ xe cũng không để lại địa chỉ mới, chỉ có một số điện thoại.”
Số điện thoại cũng tốt lắm rồi. Hàn Kích không ngừng thúc giục Lưu Minh đọc cho hắn số.
“Hàn Kính,” Lưu Minh lại nói, “Tao có một tin, biết mày sẽ không muốn nghe nhưng tao vẫn muốn nói.”
Tay cầm điện thoại của Hàn Kính theo bản năng run lên một chặp.
“Mày cũng biết tao làm bên quản lý xuất nhập cảnh mà nhỉ,” Lưu Minh tiếp tục nói, “Giúp thì giúp cho trót, tao cũng tra một phát bên chỗ tao. Lan Tri mày đang tìm chiều hôm qua đã lên chuyến bay quốc tế của hãng O ra khỏi nước rồi.”
Hàn Kính lặng người ba giây đồng hồ.
Hắn đã từng nghĩ hắn sẽ không chịu nổi tin tức này, nhưng hắn giờ phút này lại tỉnh táo dị thường.
Có lẽ hắn đã sớm biết đã không còn có thể hy vọng gì rồi, nên khi tin xấu đến, hắn không còn phản ứng nữa.
“Anh biết anh ấy bay đến đâu không?”
“Thành phố P nước K.”
Hàn Kính ừ một tiếng, rồi nói: “Cảm ơn anh.”
Hắn đột nhiên phát hiện từ lúc nào hắn cũng trở nên lễ độ như Lan Tri rồi.
Sau khi cúp điện thoại, hắn cảm thấy cả người như bị rút cạn sức sống, trống rỗng và lạc lối. Lan Tri từ khi nào đã len lỏi vào tâm hồn hắn, lấp đầy trong từng mạch máu thớ thịt, hòa với hắn gần như làm một. Vậy mà anh cứ như vậy dứt ra khỏi hắn, để lại cho hắn một linh hồn không còn vẹn nguyên.
Hàn Kính thẫn thờ ngồi xuống, bật máy tính mở google map. Hắn rất nhanh xác định được vị trí của thành phố P ở nước K.
Cách một cái Thái Bình Dương, nửa vòng Trái đất. Đây chính là khoảng cách giữa hắn và Lan Tri.
Hàn Kính thẫn thờ nhìn màn hình trong chốc lát, sau đó hắn rất bình tĩnh tắt máy tính, lập tức thu dọn đơn giản đồ đạc, chuyển về trong ký túc xá, bắt đầu cuộc sống mới ở đại học.
– —
Nói chung là, toai không thể mỗi ngày không yêu thầy Lan hơn..
…Mấy cái thứ vụn vặt tưởng không có gì nhưng đều là ý tứ quan tâm của thầy uhuhu đúng là người đàn ông hoàn hảo nhất trái đất:(((
Còn 3 chương nữa là hoàn rồi, t đang giở lại mấy chương đầu để edit lại, thấy ngày đầu gặp thầy cute cute ngồi quắn quá trời quắn luôn:(((
À mà nước K, cách nửa bán cầu và thái bình dương thì là châu Mỹ đó, có thể là Hoa Kì hoặc Canada xD xD
Nếu là Hoa Kì thì thành phố P chắc là Phoenix hoặc Philadelphia =]]]]
Mấy thứ bonus.
Chẳng là thấy bài này hợp quá nên dịch nhẹ một chút. Đáng lẽ làm clip luôn mà máy tớ vừa đi sủa chưa kịp cài lại After Effect nữa nên thôi để xong rồi t vòng lại làm luôn, giờ dịch chay trước.
ALL I WANT – Kodaline
https://youtu.be/n6BwAWiHcSg
Tất cả những gì tôi muốn, chẳng có gì hơn,
Là được nghe tiếng anh gõ cửa lần nữa.
Vì nếu có thể được nhìn thấy gương mặt anh lần nữa
Tôi nghĩ rằng có thể chết đi trong mãn nguyện đấy.
Khi anh để lại lời tạm biệt cuối cùng,
Tôi như chết trong lòng một ít.
Lăn lộn với nước mắt trên giường cả đêm.
Tôi cô đơn quá khi không có anh bên cạnh.
Anh khơi dậy những điều tốt đẹp nhất của tôi.
Những điều mà tôi nghĩ rằng sẽ không bao giờ tồn tại.
Tâm hồn tôi thuần khiết nhờ có anh gột rửa.
Tình cảm của chúng ta đẹp như những thước phim.
Nhưng nếu anh vẫn còn yêu tôi,
Tại sao lại để tôi ở lại.
Này, hãy đem tôi theo đi
Cho tôi một cơ hội.
Vì tôi nghĩ tất cả những gì tôi muốn
Chỉ là tìm một ai đó
Để nhớ anh mà thôi.
– –
*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:”(
*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé
*Cảm ơn mọi người nhiều xD