Nhị Tiến Chế

Chương 33


Đọc truyện Nhị Tiến Chế – Chương 33

Hệ Nhị Phân

Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Chương 33

“….for better, for worse, for richer, for poorer, in sickness and in health, till death do us part.”

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Sáng hôm sau, điện vẫn chưa có.

Hàn Kính giới thiệu Lan Tri với ba mẹ mình. Đương nhiên vì để tránh phiền toái, hắn cũng không nói thật quan hệ của hai người, chỉ dùng lý do tối hôm qua lừa Hàn Minh ra nói lại.

Ba mẹ Hàn Kính rất thích người thanh niên nho nhã học thức đeo kính mắt này. Đặc biệt lại còn là giảng viên đại học, hai ông bà càng thêm vui vẻ.

Hàn Kính trước giờ toàn kết bè kết bạn với đám lông bông lưu manh trong xóm, chẳng có cái gì tốt đẹp, hôm nay dẫn về một người bạn là thành phần trí thức, hai bác luôn miệng dặn dò hắn phải học tập anh, đừng cả ngày lêu lổng ngoài đường. Hai bác thậm chí còn đưa Lan Tri số điện thoại chị Hàn Minh, dặn nếu phát hiện Hàn Kính làm chuyện gì xấu thì hãy gọi số của chị.

Lan Tri cười tủm tỉm nhận số điện thoại: “Vâng ạ hai bác yên tâm.”

Hai bác càng trò chuyện với Lan Tri càng ngày càng vui vẻ cực kì, hỏi han đủ chuyện, còn gắp cho anh rất nhiều thức ăn. Chỉ lát sau thức ăn trong chén anh đã vun lên như một ngọn núi nhỏ.

Ăn xong điểm tâm Lan Tri chào bác trai bác gái và chị Hàn Minh, lên đường ra thị trấn trở về. Hàn Kính đương nhiên không thể nào để anh đi bộ trong tuyết như cũ, hắn xung phong lấy xe đạp đèo anh đi.

oOo

“Không ngờ ba mẹ tôi thích anh nhiều vậy luôn.” Hắn vui vẻ nói: “Trước đây đám bạn tôi ba mẹ chẳng ưa đứa nào, anh là ngoại lệ đấy!”

Tuy tối hôm qua Lan Tri vẫn cho hắn ra rìa, nhưng nghĩ đến ba mẹ mình rất có cảm tình với anh, không huơ dao múa kiếm như mọi ngày, đối xử dịu dàng đến chết đi được, hắn lại rất hài lòng và yên tâm đôi chút. Về sau nếu lỡ phải công khai quan hệ với anh, ba mẹ hắn chắc cũng sẽ dễ dàng chấp nhận thôi.

Hàn Kính vui đến mức cười toe toét, lọc cọc đèo sau lưng một người đàn ông mét tám lên dốc xuống đèo chẳng thấy mệt mỏi, miệng còn ngâm nga mất câu hát dân ca.

Đến một sườn núi quá dốc, Hàn Kính không đèo nổi, hai người đành xuống xe dẫn bộ qua.

Sườn núi nghiêng là của một sơn cốc, tuyết trắng như bông, cảnh vật đẹp như tranh vẽ.

Hàn Kính quay đầu lại nhìn Lan Tri, anh đang khẽ cúi đầu, hai tay đúi trong túi áo, tập trung đi đường. Anh mặc lại bộ trang phục hôm qua, đen nhánh từ trong ra đến áo khoác ngoài, trên cổ buộc một cái khăn choàng cổ màu đỏ, tương phản mãnh liệt với nền tuyết trắng, tạo nên một sự gợi cảm không thể gọi tên.

Hàn Kính đưa tay sờ khăn choàng anh, đụng lên vành tai thấp giọng cười: “Khăn choàng cổ mà anh mang màu đỏ, anh cũng đang có tâm tư quá nha.”

Hắn không đợi Lan Tri kịp hiểu, thò tay cởi khăn của anh ra, leo ra khỏi đường cái mà đi sâu vào trong núi. Trên sơn cốc có một gốc cây cổ thụ to lớn. Hàn Kính leo lên, buộc khăn cổ trên một nhánh cây cao. Sau đó hắn tụt xuống, ra lại đường cái, đắc ý nói với Lan Tri:

“Cái cây này là thần cổ thụ ở thôn tôi đấy. Nó sống cũng được mấy trăm năm rồi. Nghe bảo treo dây đỏ lên cây, thần linh sẽ phù hộ cho nhân duyên của cặp đôi đó mãi vững bền. Giờ mình không có dây đỏ, nhưng mà sử dụng khăn cổ của anh chắc là vẫn được đi.”

Khăn choàng cổ Hàn Kính vừa treo lên được gió thổi phất, chậm rãi bay bay, màu đỏ tươi thấm loang trên nền núi tuyết trắng xóa, đẹp như một bức tranh rung động lòng người.

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi, mây chuyện mê tín dị đoan thế này cũng tin nữa?” Lan Tri liếc hắn một cái.

“Hầy!” Hàn Kính không hài lòng: “Tôi vừa rồi cũng mạo hiểm lên núi trèo cây quấn khăn lên, anh tốt xấu gì cũng phải khen tôi một câu đã chứ.”

Lan Tri chẳng biết làm sao khen hắn, anh cúi đầu sửa sang lại cổ áo, lạnh lùng nói: “Ngã chết cho chừa.”

Ngay lập tức tay anh bị bắt lấy. Hàn Kính kéo anh đi thẳng đến đường lộ bên cạnh, đối mặt với cây cổ thụ.

“Tôi biết mấy lời tôi sắp sửa nói rất buồn nôn, nhưng mà tôi nghĩ buồn nôn như vậy mới có thể biểu đạt được tình cảm tôi dành cho anh.”


Hắn hít sâu một hơi, chặt chẽ nắm tay anh, hướng mặt về cây cổ thụ, nói tiếp:

“Thiên địa làm chứng, tôi toàn tâm toàn ý yêu thương Lan Tri đến đời đời suốt kiếp.”

Gió bất ngờ thổi mạnh làm khăn choàng cổ càng bay phấp phới, phần phật trong gió. Khắp núi phủ đầy tuyết trắng, chỉ có màu đỏ tươi trên nhánh cây như một đốm lửa hồng, lan tỏa ấm áp cả một vùng núi.

Lan Tri không nói một lời.

Hàn Kính cười khổ. Quả nhiên là “sến” quá, Lan Tri buồn nôn mất rồi. Ngữ văn hắn chỉ tạm sử dụng được chứ không giỏi giang lắm, ngoại trừ trực tiếp nói huỵch toẹt như vậy, hắn cũng không biết làm thơ văn gì để ý nhị kín đáo hơn.

Hắn lúc nãy tháo mất khăn cổ của Lan Tri, sợ anh lạnh bèn tự mình tháo khăn của hắn ra thắt lại lên người anh.

Sau đó hắn thấy anh nắm tay hắn, thì thầm nhẹ nhàng nột câu rất dài:

“….for better, for worse, for richer, for poorer, in sickness and in health, till death do us part.” (*)

Cả câu rất dài bằng tiếng Anh, Lan Tri nói rất nhẹ và lưu loát, Hàn Kính nghe không kịp, ngẩn người một lúc mới kịp phản ứng:

“Câu đó nghĩa là gì vậy tôi nghe không hiểu.”

Lan Tri nhìn hắn.

Hàn Kính thấy mặt anh bỗng đỏ lên, chắc là bị gió lạnh thổi trúng.

“Không có gì.” Lan Tri trả lời

(*) TRỜI ƠI NÓ LÀ WEDDING VOWS ĐÓ CỨU!! Thầy Lan không sến thì thôi đã lên cơn thì không ai sến bằng uhuhuhu L(((

Nguyên văn câu này là:

“I, ____, take you, ____, to be my lawfully husband (wife), to have and to hold, from this day forward, for better, for worse, for richer, for poorer, in sickness and in health, until death do us part.”

Dị là đôi trẻ coi như là kết hôn…lâm sàng dồi đó hí hí. Lấy khăn thay nhẫn =]]]

.

Hàn Kính tiễn Lan Tri đến tận bến xe thị trấn.

Bên trong bến lộn xộn bát nháo, bụi đất tung bay, chờ đợi vất vả một hồi xe mới đến. Vì xe thì ít người thì đông, mà mỗi người lại còn tay xách nách mang thêm nào bao nào túi, nên ai cũng ùn ùn cố gắng xông lên xe trước giành chỗ.

Hàn Kính nhìn Lan Tri đứng phía cuối đám đông, hai tay đút vào túi áo khoác ngoài, thong dong bình tĩnh, tựa hồ chẳng tha thiết gì đến việc giành chỗ ngồi. Hàn Kính cả giận. Đường đi thì hơn một giờ mới đến, hơn nữa còn rất hay kẹt xe, Lan Tri tối hôm qua đã đội tuyết đi bộ rất lâu rồi, nếu để anh phải đứng trên xe chật chội, đường đi thì xóc nảy như vậy, hắn không cam lòng.

Hắn biết kiểu người như Lan Tri chẳng bao giờ đi giành giật chỗ ngồi đâu. Nhưng chẳng sao, anh không làm thì hắn làm.

Hàn Kính nắm tay Lan Tri, dứt khoát kéo anh lên xe. Hắn cật lực dùng tay chen lấn mở đường, mặc kệ những tiếng la ó chửi rủa phía sau, tìm được một chỗ trống gần cửa sổ, hắn lấy tay phủi bụi cho sạch sẽ rồi ấn anh ngồi xuống.

Lan Tri mắt kính bị đụng lệch, tóc có chút rối, còn dính thêm tí bụi, khá là chật vật. Hàn Kính đã quen thấy anh tỉ mỉ trau chuốt, giờ nhịn không được cười ha ha mấy tiếng.

Cười xong hắn lại thấy đau xót. Thị trấn nhỏ quá, xe taxi cũng không có. Nếu có nhiều tiền hắn chắc chắn sẽ mua hẳn một chiếc ô tô chở anh đi. Hàn Kính thở dài, đưa tay chỉnh lại kính mắt cho Lan Tri, còn vuốt sạch sẽ tóc anh nữa.

“Tôi sẽ cố gắng học thật giỏi, sẽ không làm anh thất vọng đâu.” Hắn nhẹ nhàng nói.

Nếu không phải trong xe có quá nhiều người, hắn đã hôn anh một cái rồi.

Lan Tri cũng không phản ứng gì với lời hứa hẹn của hắn, chỉ liếc hắn một cái: “Cậu tốt nhất nên xuống xe nhanh đi.”

Một chút cũng không có gì là cảm động luôn.

Hàn Kính lúc đầu còn tưởng Lan Tri đuổi mình, sau đó ngoái lại hắn mới hiểu ý anh. Xe mỗi lúc một lèn chặt đầy ắp người và hành lý, nếu không tranh thủ xuống bây giờ, lát nữa hành khách lên đủ thì đừng nói chuyện đi xuống, ngay cả nhúc nhích thôi cũng đã khó khăn rồi.


Hàn Kính sửng sốt một chút, rồi dứt khoát mặt dày nắm lấy tay vịn:

“Tôi không nỡ để anh một mình đâu, tôi theo anh tới sân bay luôn.”

Hàn Kính một mực ở lại trên xe theo Lan Tri đến tận sân bay.

“Hai ngày nay tên Chu Thành kia có làm gì anh không?” Trong lúc chờ làm thủ tục sân bay, Hàn Kính lo lắng hỏi.

Lan Tri lắc đầu: “Người không may mới là ông ta.”

Hàn Kính biết rõ hắn đánh Chu Thành rất thê thảm rồi, nghe nói ông ta xin nghỉ đến hai tuần ở nhà dưỡng bệnh. Hắn hừ một cái nói:

“Giờ cho vàng lão ta cũng chẳng dám! Nếu lão còn dám đụng vào anh, lão đụng tay trái tôi chặt tay trái, đụng tay phải tôi chặt tay phải lão ra luôn.”

Lan Tri vỗ vai hắn: “Cậu về đi. Khi nào về lại thành phố thì gọi cho tôi, tôi tới ga tàu đón cậu.”

Hàn Kính lưu luyến Lan Tri không rời, mãi đến khi anh qua cửa check-in mất hút cuối hành lang, hắn mới chịu quay về.

oOo

Lan Tri đang đợi chuyến bay thì điện thoại đổ chuông. Là Kha Chấn Nam gọi.

“Tôi hỏi cậu cái này, cậu giải một phần ba đoạn tài liệu bị mã hóa kia nhanh hơn, hay là đọc một quyển luận văn sinh học thống kê dài 23 trang sau đó làm một phép tính so sánh nhanh hơn?

Hiển nhiên Kha Chấn Nam dùng toàn bộ ngày nghỉ Tết để nghiên cứu luận văn của Chu Thành rồi.

“Cậu gửi luận văn vào mail tôi đi, khoảng bốn giờ nữa tôi sẽ báo cậu tôi có thể giải tính hay không.”

“Bốn giờ? Cậu đang ở chỗ nào thế?”

“Tôi đang đợi chuyến bay, bốn giờ sau tôi mới về lại thành phố.”

Kha Chấn Nam “À” một tiếng: “Tôi cũng đang muốn gặp cậu trực tiếp, nên cậu cho tôi số chuyến bay đi, tôi ra sân bay đón luôn.”

oOo

Về đến trị trấn, Hàn Kính không vội về nhà ngay mà ghé bệnh viện thăm ông Quách một chuyến.

Ông Quách hôn mê đã tỉnh lại rồi, người vẫn còn yếu lắm, nhưng thần trí bù lại rất tỉnh táo. Hàn Kính hỏi ông số điện thoại Quách Kiệt, rồi nhanh chóng tìm một bốt điện thoại công cộng đánh một cuốc điện báo tin cho hắn.

Quách Kiệt nghe được tin liền hoảng hốt: “Tao về quê ngay!” Sau đó cảm ơn Hàn Kính rối rít: “Ôi Cục Gạch, cả nhà tao thật sự may mắn khi có mày đấy. Tao thiếu nợ mày một ân tình này rồi, sau này mày cần giúp đỡ gì cứ nói nha, tao sẽ giúp đến cùng!”

oOo

Bốn giờ sau, Kha Chấn Nam đón Lan Tri về thành phố A.

“Gu ăn mặc của cậu càng ngày càng kém vậy?” Kha Chấn Nam vừa nói vừa tiện tay lật lật khăn choàng cổ của anh xem nhãn hiệu: “BUNberry? (**)Mặt trời mọc đằng Tây rồi! Cậu gần đây thiếu tiền lắm sao? Vậy mà nghe nói cậu vừa đổ cho công ty S vài trăm vạn vào mấy hạng mục nghiên cứu nha.”

Khăn quàng cổ kia là của Hàn Kính. Hàn Kính tháo khăn Lan Tri treo lên cây cầu nguyện, rồi sợ anh lạnh, bèn tháo khăn của hắn thắt bù lên cổ anh.

(**) Bunberry fake của Burberry ý =]]] giống KFC và KFG, Nike và Hike ý =]] nhà cháu Kính nghèo chỉ mua được fake 50k chợ đầu mối =]]]

Lan Tri không thèm đáp lại mấy lời châm chọc của Kha Chấn Nam, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

“Luận văn cậu gửi tôi xem qua rồi, cho tôi một buổi, tôi có thể giải được phép tính.”


Kha Chấn Nam liếc nhìn đồng hồ đeo tay một chút: ba giờ chiều.

“Tới nhà tôi đi.” Kha Chấn Nam nói: “Tôi vốn là muốn thông qua phép toán này để kiệm nghiệm số liệu kết quả gốc của thí nghiệm có chắc chắn là bị thay đổi hay không, nên cũng phải nhúng tay vào quá trình giải.”

Lan Tri theo Chấn Nam về nhà. Căn hộ của hắn ở tầng cao nhất một tòa chung cư xa xỉ ngay khu đô thị ven sông mới.

Đợi đến khi hai người cùng giải hết phép tính, điều chỉnh này nọ, lại đưa vào giá trị mới cho hàm số vận hành, thì đã đến nửa đêm rồi.

Căn hộ của Chấn Nam có cửa kính rất lớn, từ trên cao nhìn xuống, thành phố A sáng rực ánh đèn, có con sông uốn lượn qua, phồn hoa và cũng thật tấp nập.

Kha Chấn Nam rót hai ly rượu:

“Khi nào thuật toán mới có kết quả?”

Lan Tri có chút mệt mỏi ngồi ngay ngắn trên đệm, dựa đầu vào mặt cửa kính, tính toán một chút rồi nói:

“Khoảng hai ngày.”

Chấn Nam đưa đến cho Lan Tri một ly rượu. Anh đón lấy, lịch sự nói: “Cảm ơn.”

Kha Chấn Nam cũng đến ngồi cạnh anh.

Hai ngày sau là có kết quả, có thể cho Chu Thành thân bại danh liệt rồi.

Hai người cứ như vậy, lặng im nghiêng đầu ngắm cảnh phố đêm.

Uống rượu trong im lặng rất dễ say. Lan Tri và Chấn Nam uống đến đầu bắt đầu nặng nề, Chấn Nam bèn hỏi:

“Lan Tri, cậu lúc trước sao lại quay về nước.”

Lan Tri miết ly rượu trong tay, không trả lời.

Cũng bởi vì lúc trước Dương Anh nhờ một câu, anh bèn lập tức trở về nước. Kết quả, lại làm cho bà thất vọng rồi.

Kha Chấn Nam lại nói tiếp:

“Tôi học hành chán rồi nên về nước tìm việc làm. Còn cậu thì sao? Tôi thấy cậu vẫn còn thích nghiên cứu khoa học. Nói thật ra, bằng tiến sĩ của cậu cũng có giá ở nước K lắm, nến muốn nghiên cứu khoa học, lúc trước nên tiếp tục ở lại. Giờ về nước làm, lại không có vốn liếng hay người chống lưng. Vốn cha nuôi cậu có thể giúp đỡ nhưng giờ cậu lại muốn vặn ngã ông ta…”

“Nhà cậu nóng quá.” Lan Tri cắt ngang lời hắn, đặt ly rượu xuống bàn, quỳ thẳng lưng đưa tay hé mở cánh cửa sổ thủy tinh.

Gió đêm rét lạnh lập tức ùa vào, thổi tóc Lan Tri bay bay. Đèn neon phản chiếu vào cặp kính mắt gọng vàng, lóe lên những tia sáng kỳ quái.

Kha Chấn Nam ngồi dưới đất, ngửa đầu yên lặng ngắm anh.

Gió đêm thổi làm bức màn voan xoáy lên, như những đám mây trắng mà cuốn lấy thân thể Lan Tri vỗ về. Cổ áo anh bị gió thổi phất, như có như không ẩn hiện xương quai xanh gợi cảm.

Kha Chấn Nam cũng đặt ly rượu xuống, vịn cửa sổ thủy tinh, chậm rãi quỳ thẳng. Hắn hậm chí còn cảm nhận được từng lọn tóc mềm mượt của anh bị gió thổi loạn mà phất lên mặt, lên cổ hắn đã bị rượu cồn hun đỏ ửng.

Hắn đưa tay từ phía sau ôm lấy eo Lan Tri, lần mò, bắt đầu cởi khuy áo sơmi anh từ dưới lên trên.

Một khuy, lại một khuy, hắn cởi cũng rất có kiên nhẫn.

Cuối cùng hắn cũng cởi xong khuy cuối cùng trên cổ. Áo sơ mi lập tức bị gió thổi phần phật.

Lan Tri cảm thấy lạnh, quay đầu lại nhìn hắn: “Cậu muốn làm gì?”

Lan Tri và Chấn Nam đều đã ngà say rồi.

Kha Chấn Nam cúi đầu, cắn gọng kính anh tháo nhẹ ra đặt xuống thảm.

“Chúng ta thử lại lần nữa được không?” Hắn hỏi Lan Tri: “Tôi lại…tiếp tục ở phía trên nhé?”

Lan Tri trầm tư nhìn hắn. Hai người mặt đối mặt, không nói một tiếng nào, hoàn toàn im lặng, thậm chí có thể nghe được những âm thanh ngoài cửa sổ vọng vào.

“Không.” Lan Tri dứt khoát từ chối Kha Chấn Nam.

Hơi nước theo câu nói Lan Tri thoát ra, chậm rãi đọng trên tấm kính cửa sổ một vệt trắng, tựa hồ làm nhòe đi ánh mắt Chấn Nam.


Hắn hiểu sai ý của Lan Tri.

“Cậu nếu muốn ở phía trên, tôi cũng có thể chiều cậu.”

Lan Tri hé mắt, lập tức duỗi ngón trỏ thon dài gõ lên mặt kính đầy hơi hai cái.

“Nope, tôi không muốn làm.”

Câu trả lời đầy đủ ý nghĩa: anh từ chối cùng Chấn Nam lên giường.

Kha Chấn Nam ngẩn người, rượu cồn vẫn hun cho hắn tràn đầy tình dục. Hắn đành buông Lan Tri ra, thò đầu ngoài cửa sổ để gió lạnh phả vào mặt làm dịu đi ham muốn.

“Cậu lần này là đang nghiêm túc đó hả?” Hắn vừa hóng gió vừa hỏi Lan Tri

Lan Tri lúc này đã men theo cánh của ngồi bệt xuống, hai tay ôm gối.

“Cái gì nghiêm túc?” Anh vừa hỏi vừa tìm nhặt lại kính mắt lúc nãy bị Chấn Nam tháo ra.

“Cùng tên nhóc ngày nào cũng điện thoại hỏi đề hóa luyện thi Đại học cho tôi nghiêm túc.” Kha Chấn Nam bổ sung. Hắn công tác bận rộn nên cũng không nhớ rõ tên Hàn Kính.

Lan Tri giơ mắt kính gọng vàng lên, bình thản nhắm ngay chỗ bị bụi bẩn mà thổi phù hai cái.

Kha Chấn Nam xoay người, áp tay lên trán Lan Tri.

“Cậu đâu có sốt đâu nhỉ?” Hắn cười khẩy nói: “Không ngờ cậu như vậy mà cũng có lúc thật lòng đó nha. Cậu quên rồi sao, năm ngoái cậu dụ dỗ con trai trưởng tập đoàn T cùng với em trai hắn vào khách sạn chơi 3P, kết quả cậu nằm dưới mà chơi được hai quý công tử phải nhập viện cấp cứu luôn. Đây là một trong số các “giai thoại” về cậu còn đang lưu truyền đấy.” (…..alpha thụ là có thật…)

Lan Tri đã lau xong kính mắt, lần nữa mang lên, trả lời hắn:

“Chỉ có cái gì cũng đều chơi đùa qua rồi, mới biết được lòng mình thật sự muốn gì.”

Kha Chấn Nam ngẩn người một lúc rồi lập tức cười ha ha: “Lan Tri, không ngờ người cậu muốn lại là một cậu nhóc chưa có nổi tấm bằng đại học đấy.”

Lan Tri đã bắt đầu cài lại khuy áo, vẻ mặt “Tùy cậu nghĩ.”

“Cậu thật biết đùa.” Kha Chấn Nam thấy anh biểu lộ như thế ngược lại rất ngạc nhiên, lần nữa ngồi xổm bên cạnh anh hỏi tiếp: “Cậu chắc là lớn tuổi hơn tên nhóc đó nhiều nhỉ?”

“Ừ. Cách nhau chín tuổi.”

“Chín tuổi!” Kha Chấn Nam đỡ trán, lại vì hơi men mà phát biểu linh tinh: “Cậu qua lại với một người nhỏ hơn cậu những chín tuổi! Cậu có uống lộn thuốc không?”

(Thiệt ra theo cách tính bên VN thì là 10 tuổi nhỉ… 20 và 30 mà….)

Lan Tri đã cài xong khuy áo, bắt đầu cầm điện thoại di động của mình: “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi xin về trước.”

Anh hiển nhiên không muốn đề cập đến vấn đề tình cảm của mình nữa.

Kha Chấn Nam bắt lấy cánh tay hắn níu lại: “Cậu hiểu rất rõ mà, hiện giờ cậu ba mươi hắn hai mươi, cũng không thấy gì quá chênh lệch. Nhưng mà qua mười năm nữa, khi cậu bốn mươi, tên nhóc đó chỉ mới bước sang ba mươi, phong độ ngời ngời, sau mười năm nữa, ngươi năm mươi tóc đã chớm bạc, hắn chỉ mới bốn mươi, đàn ông bốn mươi tuổi hào hoa phong nhã…”

Lan Tri mặc kệ hắn nói, anh tập trung bấm điện thoại gọi taxi.

Kha Chấn Nam vẫn chưa chịu ngừng, tiếp tục khuyên anh: “Nhóc đó cách tuổi cậu nhiều như thế, lại là thuần 1, tùy tiện đi đến đâu cũng được hoan nghênh. Cậu dùng ngón chân nghĩ cũng hiểu mà, hơn chục năm nữa, khi cậu đã có tuổi, liệu hắn có thể còn thấy cậu hấp dẫn nữa không.

Ngón tay Lan Tri chợt khựng lại. Anh trầm mặc nhìn màn hình điện thoại lập lòe.

“Tôi nói đúng không?” Kha Chấn Nam thấy Lan Tri đã bắt đầu xúc động, bèn để tay lên vai anh: “Giờ quay lại vẫn còn kịp. Cậu chơi bời chán rồi, muốn nghỉ chân thì cũng được đi, nhưng mà phải tìm người nào có thể an tâm mà tựa vào.”

Lan Tri vẫn nhìn chăm chăm vào điện thoại thật lâu.

“Không sao.” Cuối cùng anh vẫn cự tuyệt lời khuyên của Kha Chấn Nam: “Chuyện này… cũng giống như một canh bạc vậy. Không thể nói trước ai thắng ai thua. Nhưng tôi có chơi có chịu, cậu yên tâm.”

– –

*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:”(

*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé

*Cảm ơn mọi người nhiều xD


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.