Đọc truyện Nhị Tiến Chế – Chương 27
Hệ Nhị Phân
Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Chương 27
Lan Tri vẫn tiếp tục ôm cứng cổ hắn: “Cậu…cậu bế tôi lên giường nha.”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Hàn Kính đang t*ng trùng xộc não thì điện thoại của hắn vui vẻ mà đổ chuông.
Dĩ nhiên là hắn mặc kệ. Lúc nãy hắn cũng quăng bừa điện thoại ở đâu chẳng nhớ, giờ trong tay lại đang ôm ấp người đẹp, trời có sập cũng không bắt hắn đứng dậy đi tìm điện thoại nổi. Nhưng mà người gọi điện cho hắn cũng thật là kiên trì, gọi một lần không được thì thêm lần hai, lần ba… cứ thế tiếng chuông điện thoại đổ liên tục ầm ĩ trong nhà.
Lan Tri lại không chịu được phiền nhiễu, thò tay đẩy Hàn Kính ra.
“Cậu nghe máy đi. Chắc có việc gì quan trọng đó.”
Hàn Kính thấy anh khó chịu, đành không cam lòng mà tụt xuống bàn, bụng mắng chửi tên nào dám gọi điện ngay “giờ hoàng đạo” không thôi.
Hàn Kính tìm được điện thoại đang lông lốc trong góc phòng. Hắn toan dập máy luôn cho nhanh nhưng nhác thấy người gọi là Quách Kiệt, hắn bèn phải bấm nghe.
Hàn Kính với Quách Kiệt là đồng hương. Lúc ở trong trại giáo dục lao động Quách kiệt cũng giúp đỡ hắn rất nhiều, gần đây cũng rất tận tình giúp đỡ hắn, còn ném cho hắn một cục tiền. Hàn Kính đần độn cách mấy cũng hiểu là Quách Kiệt muốn làm thân với hắn.
“Alo Cục Gạch.” Quách Kiệt ở đầu dây bên kia đã bắt đầu nói. “Hôm qua mày nhờ tao tra địa chỉ gửi hàng gì đấy giờ có kết quả rồi này, bọn đàn em vừa báo…….”
Hàn Kính liếc nhìn Lan Tri qua khóe mắt. Anh đang nằm ngửa trên bàn làm việc, hai má đỏ hồng, đôi mắt xinh đẹp vì ái tình mà ầng ậng nước đang chăm chú nhìn hắn nghe điện thoại. Thật sự quá gợi tình. Hắn hận không thể ngay lập tức bổ nhào vào người anh mà xỏ xuyên liên tục, làm cho anh bắn ba lần bảy lượt vẫn sẽ không dừng lại, nhưng mà Quách Kiệt bên kia đầu dây nào có biết tâm tình hắn, tiếp tục bô lô ba la không ngừng nghỉ.
Hàn Kính không muốn Lan Tri biết mình và gã lưu manh Quách Kiệt này có quen biết, hắn huơ tay ra hiệu cho anh mình sẽ đi ra ngoài nghe điện thoại một lát, xỏ qua loa cái quần, nhanh chóng chạy ra ngoài lan can.
“Cảm ơn anh nhiều lắm, Tư Béo.” Hắn cũng không nói là mình đã tìm được địa chỉ hôm qua. Dù sao Quách Kiệt rất nhiệt tình không ngần ngại mà giúp đỡ mình hết lòng. “Hôm nào tôi mời anh ăn cơm nha.”
Quách Kiệt cũng không buồn hỏi hắn tra địa chỉ để làm gì, chỉ cười nắc nẻ: “Trong người mày còn dính bao nhiêu xu đâu mà đòi mời cơm tao hử?” Tỉnh lại đi. Không bằng mày giúp tao một chuyện.”
Nghe Quách Kiệt nói nhờ hắn giúp đỡ, Hàn Kính bỗng chột dạ. Chuyện Quách Kiệt nhờ có khi nào tốt đẹp đâu cơ chứ….Không bắt hắn đi cướp của giết người đã là may mắn lắm rồi.
“Là…là chuyện gì?” Hắn nơm nớp hỏi lại.
“Nói vậy thôi mà cũng sợ?” Quách Kiệt ha ha cười chế nhạo, “Mày yên tâm tao biết chú em mày muốn hoàn lương rồi, mấy chuyện phạm pháp tao cũng không muốn nhờ mày làm đâu. Chả là nghe nói Tết mày có về quê phải không?”
Hàn Kính Tết Âm lịch sắp tới đúng là có dự định về quê thật. Vì hắn sắp sửa thi Đại học nên cần phải về quê xin chứng giấy tờ để báo danh, tiện về thăm cha mẹ luôn. Tuy hồi hắn gây chuyện bị tống vào trại cải tạo hai vị thân sinh đã muốn từ mặt hắn lắm rồi, nhưng tốt xấu gì cũng là người một nhà, Tết thì cũng phải đoàn viên.
“Đúng rồi.” Hắn xác nhận.
“Tao năm nay bận công chuyện không về được, có mua ít quà cáp với ít tiền, mày về quê thì xách giùm đưa cho ông già tao dưới đó luôn được không? Bà má tao chết sớm, tao lại không về, để ông già lủi thủi một mình sợ ổng buồn.”
(chỗ này t cố tình dùng ngôn ngữ địa phương ở miền tây nam bộ. ông già, bà già là chỉ cha mẹ, ổng = ông ấy. Tại theo chủ quan của t, nếu truyện ở VN thì team lưu manh của Hàn Kính rát hợp với ng miền nam còn thầy giáo Lan là người Hà Nội Tràng An nhẹ nhàng sang chảnh…)
Nhờ vả cũng đơn giản, Hàn Kính lập tức gật đầu. “Yên tâm tôi sẽ đưa tận tay cha anh. Giờ tôi đang có việc phải gác máy, lát nữa gọi lại sau nha.”
Quách Kiệt còn ráng nói thêm vài câu nữa mới chịu dập máy.
Lan Tri đã không hề còn nằm trên bàn làm việc, anh giờ đang ngồi trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, nheo mắt nhìn chăm chăm vào laptop trông có vẻ rất hứng thú.
Áo sơ mi bị Hàn Kính cởi hơn nửa vừa nãy cũng không buồn mặc lại, ẩn ẩn hiện hiện làn da trắng nõn nà của anh, mà xuyên qua khóa kéo quần bị mở bung, tính khí của anh cũng bán cương sau lớp quần lót trắng.
Màn hình laptop quay mặt vào trong nên Hàn Kính cũng không rõ Lan Tri đang xem cái gì, nhưng mà loa ngoài truyền đến mấy âm thanh “Ưm…ưm…a….a…” Kèm theo bộ dáng câu dẫn gợi tình của anh, hắn đoán là do mình đang chọc cho anh hung phấn mà nửa đường lại bỏ đi nghe điện thoại, anh không có chỗ xả nên phải mở GV xem để tự “giải quyết”.
(Chàng trai này có suy nghĩ thặc thú dzị…)
Hàn Kính hí hửng móc dương vật mình ra khỏi quần, cười cười tiến lại: “Tôi đi nghe điện thoại có tý mà anh đã chờ không được rồi nha.”
Lan Tri rất bình tĩnh dời tầm mắt từ màn hình laptop sang dương vật thô rắn cực đại của Hàn Kính đang huơ huơ trước mặt. Hắn thấy anh có hứng thú bèn đem hạ thân mình tiến gần mặt anh hơn nữa.
Lan Tri nhẹ nhàng nghiêng đầu né tránh, cười như không cười mà nói: “Tôi vừa xem được một đoạn video rất thú vị.” Sau đó anh vươn tay nắm chặt lấy dương vật Hàn Kính, ngẩn đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ánh sáng phản chiếu vào gọng kính kim loại của Lan Tri, làm cho ánh mắt anh lúc đó như quắc lên một tia sáng, trông rất….nguy hiểm.
Lan Tri vẫn đều đều giọng nói: “Hàn Kính, không biết cậu có hứng thú xem video đó với tôi không?”
Hàn Kính nghe xong còn tưởng Lan Tri nổi tình thú, muốn cùng hắn vừa xem GV vừa làm, cười hi hi đồng ý. Hắn đưa tay xuống định gỡ tay Lan Tri đang nắm chặt hạ thân mình ra, nhưng hay hắn vừa chạm Lan Tri đã siết chặt năm ngón tay lại không cho hắn gỡ.
Hàn Kính hoang mang nhìn Lan Tri, anh vẫn đang ngửa đầu híp mắt nhìn hắn, khóe miệng nhếch cong lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.
Hàn Kính nhác thấy, bỗng dưng rợn tóc gáy, mồ hôi lạnh túa đầy người. Cái biểu cảm này đích thị là không phải chơi tình thú rồi, đây chính xác là biểu cảm “miệng nam mô, bụng một bồ dao găm”. Không ổn, không ổn xíu nào!!! (thôi xong, RIP anh Kính =]]]])
Đầu óc Hàn Kính xoay vòng, cố lục lọi trong trí nhớ xem mình đã đắc tội gì với anh, nhưng xoay mãi không ra. Chẳng lẽ lúc nãy đi nghe điện thoại lâu quá nên anh giận?
Lan Tri cũng không có kiên nhẫn mà chờ cái đầu có thành phần 90% làm từ gỗ của hắn suy nghĩ ra, anh đột ngột chồm lên trước. Lan Tri không xoay laptop lại cho hắn nhìn mà nắm hạ thân hắn kéo mạnh, bắt hắn đánh nửa vòng bàn đến bên cạnh mình.
Họa mi Hàn Kính bị bóp đến tím tái, đành xanh mặt thất tha thất thểu từng bước bị anh kéo đi, miệng không quên gào thét: ” Ahh Lan Tri! Thầy Lan ah! Đau quá đau quá anh nhẹ tay xíu.”
Lan Tri vòng tay ra sau lưng Hàn Kính mạnh mẽ kéo hắn nhào vào lòng mình.
Tư thế hiện giờ trông rất….sai, nhưng mà dương vật hắn vẫn còn đang bị anh siết chặt, hắn đương nhiên không dám ý kiến, ngoan ngoãn mà ngồi lên đùi anh.
( trời ơi ai cứu tôi huhu thầy Lan tui ngầu quá uhuhu =]]]])
Lan Tri từ phía sau liếm nhẹ vành tai hắn, “Đây, cậu xem thật kỹ vào.” Hơi thở nhột nhạt theo câu nói phà vào lỗ tai Hàn Kính, mà tay Lan Tri nãy giờ siết đau hạ thân hắn cũng đã thả lỏng mà bắt đấu vuốt ve. “Lát nữa xem hết tôi sẽ hỏi đấy.” Hàn Kính bị Lan Tri trêu chọc, kích thích nãy giờ làm hạ thân hắn to thêm mấy vòng, hơi thở cũng bắt đầu nặng nề. Hắn mông lung nửa hiểu nửa không nhìn vào màn hình laptop.
Đoạn video được quay bằng điện thoại, độ phân giải thấp tè, còn rung lắc rất nhiều. Âm thanh cũng không nghe thấy mấy tiếng ưm a lúc nãy mà toàn tạp âm, còn có cả tiếng TV trong đó.
Hàn Kính buồn cười nói, “Anh xem GV gì kém chất lượng vậy, quay chẳng chuyên nghiệp. Để tôi giới thiệu anh mấy bộ hay hay tải về luyện dần.” Nói xong hắn lớn mật sờ tay lên hạ thể Lan Tri.
Lan Tri cũng không phản đối, mặc hắn tùy ý xoa nắn, cười nhẹ một tiếng. “Đúng rồi video này lấy được từ một kẻ rất không chuyên nghiệp.”
Trong khung hình video đột nhiên xuất hiện gương mặt cực lớn, cười haha nhìn vào camera rống rõ to: “Ta là cam tâm tình nguyện bị họa mi siêu bự của anh hai Hàn chơi nha~”
Hàn Kính chỉ nghe “Bùm” một cái. Suy nghĩ đầu tiên hắn có được là: Ơ đây là thằng Lưu Minh mà!!!, thằng này đi đóng phim heo từ khi nào vậy!! Mà đóng thì đóng tại sao lại réo tên hắn trong phim heo.
( đến quỳ lạy sự ngu của anh Kính =[]]]]]])
Sau đó hắn mới kịp tỉnh ra: cmn đây không phải GV không phải GV KHÔNG PHẢI GVVVV!!! Đây là video hôm qua hắn bắt Lưu Minh quay để làm chứng khi đi vụng trộm. Lan Tri khi nãy cả folder nên theo cái video chết dẫm này luôn rồi!
Hàn Kính tái mét mặt mày. Hắn giật giật môi vừa định há miệng giải thích thì bờ môi Lan Tri lại ngậm lấy vành tai hắn.
“Chắc cậu cũng biết GV này không chuyên nghiệp ở chỗ nào, nhỉ.”
Hàn Kính lúc này còn có thể nói gì được nữa, hắn chỉ còn biết nước mắt lưng tròng nhìn video dần chạy đến đoạn hắn và Lưu Minh cởi quần áo ve vuốt nhau.
Lan Tri đầu ngón tay lại bắt đầu với vào hạ thân đã bị dọa sợ đến mềm nhũn của Hàn Kính, nhẹ nhàng xoa bóp. “Chính là chỗ này này, chẳng có tý chuyên nghiệp, lúc cần sử dụng thì lại chẳng buồn cứng.”
Đầu Hàn Kính chợt lóe lên một tia sáng. Đúng rồi, tuy là bị bắt gian tại trận, nhưng mà hạ thân hắn lúc đó cũng không cương nổi. Bây giờ da mặt phải dày, chống chế được chỗ nào hay chỗ đó.
Hắn ngượng ngùng cười cười: “Thầy giáo Lan, anh cứ nói đùa. Hạ thân của tôi là toàn tâm toàn ý chỉ phục vụ mỗi anh, làm sao có thể cứng được với người khác nữa chứ?”
Lan Tri lập tức làm biểu cảm ngạc nhiên, tay vẫn tiếp tục vuốt ve hạ thân Hàn Kính: “Thì ra là như vậy, cậu TOÀN-TÂM-TOÀN-Ý-HẦU-HẠ tôi”. – anh nhấn mạnh từng chữ – “Chậc, vậy là tôi đã trách oan cậu mất rồi.”
Giọng điệu anh vẫn không nhanh không chậm, đều đều mà nói. Hàn Kính nghe xong cũng không biết anh nói thật hay đang nói mỉa hắn nữa. Hắn lén lút nhìn anh một cái, thấy anh vẫn bình lặng như mọi ngày, không có vẻ gì là đang giận, bèn lớn mật thò tay gập laptop lại.
Hàn Kính vừa định đứng dậy nịnh nọt Lan Tri vài câu, anh đã mạnh bạo nắm lấy lưng quần hắn, xoay người ấn hắn vào ghế, một phát mà kéo tụt quần hắn xuống.
Hàn Kính quần bị tụt xuống tới đầu gối, hạ thân lõa lồ lập tức cảm thấy luồn khí lạnh thổi xộc vào. Hắn theo bản năng lấy tay che lấy nơi nhạy cảm, lắp bắp kêu lên: “Lan…Lan Tri…”
Còn chưa kịp hoàn hồn tay hắn đã bị nắm lấy, Lan Tri bắt đầu lột tới áo hắn. “Cậu không phải vừa mạnh miệng bảo toàn tâm toàn ý phục vụ tôi sao, bản lĩnh của cậu đâu hết rồi?” Lan Tri dùng đầu gối cọ xát vào hạ thân mềm nhũn của Hàn Kính, cười chế nhạo.
Anh cơ hồ như ép cả người Hàn Kính dính sát vào lưng ghế, từng hơi thở phun ra, phả vào mặt hắn.
Hàn Kính thật sự hoang mang không biết Lan Tri thật sự là muốn gì nữa. Nói anh giận thì nhìn anh cũng không giống giận, mà nói anh không giận thì thấy cũng không đúng. Nhưng mà não bộ của Hàn Kính không rảnh để suy nghĩ sâu xa hơn nữa, hắn chỉ biết rõ ràng một điều là Lan Tri đang khiêu khích hắn, khinh bỉ hắn là đàn ông to xác mà bất lực.
Hắn lột cái quần còn đang kẹt ở đầu gối ra luôn, trần truồng mà bắt đầu vuốt ve cởi bỏ quần áo Lan Tri.
Đến khi cả Lan Tri và hắn đều không còn mảnh vải nào trên người, họa mi của hắn lần nữa lại hót líu lo.
“Anh nhìn xem, chỉ cần tôi muốn cương thì tích tắc là cương được thôi.” Hắn đắc ý cười cười, ôm lấy Lan Tri mà điên cuồng hôn hít, dùng dương vật vừa cương cứng của hắn cọ vào mặt đùi trong anh.
Lan Tri cũng nhiệt tình mà đáp lại. Anh vùi mặt vào cổ, vào hõm vai Hàn Kính, hít ngửi thân thể hắn. Tay kia của anh luồn ra sau tấm lưng dày rộng, lần mò theo rãnh lưng mà tiến dần xuống mông, nhẹ nhàng vuốt ve đáy chậu cùng tinh hoàn hắn.
Thanh niên Hàn Kính non nớt kinh nghiệm nào giờ có được hưởng thụ qua loại kích thích này, đã sướng đến chín tầng mây. Hắn rướn người dùng hạ thân cọ dọc ở đùi trong Lan Tri một đường dài, rồi cố tình chà xát vào hậu huyệt anh, miệng mồm vì hưng phấn mà dùng từ bậy bạ: “Anh không phải muốn biết tôi bản lĩnh thế nào sao, hôm nay tôi mà không đ*t anh đến kêu cha gọi mẹ thì không còn là đàn ông nữa!”
Hắn vốn đang bị Lan Tri đè ép vào lưng ghế, giờ nói mấy câu hùng hồn đương nhiên không thể bị áp ở dưới thân được. Hắn bật dậy toan dùng sức mà xoay Lan Tri xuống bên dưới.
Nhưng mà do hắn bật dậy mạnh quá, cả hai người cùng cái ghế đều lật nhào xuống đất.
(bố khỉ cái thằng dở hơi =]]]]])
Hàn Kính quyết không bỏ cuộc, vẫn bò lên người Lan Tri đè anh xuống, dùng đầu lưỡi không kiêng nể gì mà liếm mút dọc theo cổ anh. Tay hắn cũng không nhàn rổi mà bấu chặt cánh mông tròn lẳng của anh nhào nặn liên tục.
Lan Tri tựa hồ như cũng bị mấy hành động thô lỗ của hắn làm hung phấn. Anh vươn tay vít cổ Hàn Kính xuống, cọ cái cằm lún phún râu của hắn lên cổ mình, thấp giọng thủ thỉ: “Hàn Kính, mình lên giường làm có được không?”
Ngữ điệu Lan Tri bỗng dưng dịu dàng lạ kì, khác hẳn với vẻ băng lãnh hằng ngày. như một tấm nệm mềm mại, đã lỡ sa vào vĩnh viễn cũng không muốn bước ra. Hàn Kính cả người đều nhũn ra hết rồi, gật đầu liên tục, nói: “Được được, tất cả đều nghe theo lời anh. Anh thích giường thì chúng ta lên giường.”
Lan Tri vẫn tiếp tục ôm cứng cổ hắn: “Cậu…cậu bế tôi lên giường nha.”
Hàn Kính cảm thấy đất trời chao đảo. Là Lan Tri, là Lan Tri lạnh lùng cao quý, “nữ hoàng băng giá” mọi ngày, đang ngọt-ngào-mà- làm-nũng-với-hắn. Hắn cúi đầu nhìn kỹ Lan Tri, toàn thân anh trắng muốt, bao phủ một lớp mỏng mồ hôi, hai gò má ửng hồng hồng, tóc anh vì ướt mà dính lại thành từng lọn ở sau gáy. Đôi mắt anh phong tình ầng ậng nước, quan trọng hơn là anh đang nhẹ nhàng mà cười với hắn. Tim hắn nện binh binh, toàn thân hắn đêu nóng lên đến chảy thành nước hết rồi.
Hàn Kính cho rằng, đích thị tối hôm qua mình làm anh hùng cứu mỹ nhân, hành động quả cảm, nên Lan Tri đã yêu hắn say đắm mất rồi. Đúng đúng, rất hợp lý. Nếu hắn mà là Lan Tri lúc đó chính hắn cũng cảm động đến rơi nước mắt, nguyện lấy thân mình báo đáp suốt đời thôi! (má ơi t gõ mấy dòng này mà còn thấy ngượng tay =]]]]])
Hàn Kính tim hồng bay phấp phới, đã chẳng còn nhớ gì tới tội trạng “ăn miểng” cùng cái video tang chứng còn lơ lửng trên đầu kia. Hắn bóp mông Lan Tri vài phát nữa, tay cố tình vuốt từ kẽ mông vòng qua eo, nâng anh lên. “Rất hân hạnh được phục vụ.”
Lan Tri cười tít mắt, hai chân quấn lên eo Hàn Kính, đung đưa cơ thể: “Nhanh lên…Tôi đợi không kịp mất!”
Hàn Kính cũng sốt ruột lắm rồi. Hắn không rề rà nữa mà xốc anh lên. Lan Tri hôm nay lộ ra bộ dáng mềm yếu dựa dẫm càng làm cho hormone giống đực của hắn kích thích dữ dội, sinh ra ý muốn bảo hộ mãnh liệt. Hắn xếp cặp chân dài miên man đang quấn ngang hông của mình về phía trước, luồn tay vào khuỷu chân, bế bổng Lan Tri lên theo tư thế bồng công chúa.
Lan Tri rúc vào lồng ngực hắn, khóe miệng càng cười đến mê người. “Cậu mạnh mẽ thật đó!”
Được nam thần khen ngợi, lỗ mũi Hàn Kính nở ra như trái cà chua. Hắn ưỡn ngực: “Chút chuyện nhỏ thôi. Tôi còn chẳng dùng sức mấy.”
Cái này là hắn đang nói dối. Lan Tri cao hơn m8, tương đương hắn, dù có gầy gò, nhưng anh vốn là nặng xương đó. Hàn Kính bế anh một cái thì cũng được, nhưng mà bế Lan Tri 70kg như vậy đi từ phòng làm việc xuyên qua phòng khách tới phòng ngủ thì cũng bở hơi tai. Đã thế hắn lại còn chọn tư thế bế công chúa, cái tư thế càng phải dùng nhiều lực. Nhưng mà đã lỡ phóng lao, hắn đành phải ngậm ngùi theo lao. Hắn cắn răng dùng hết sức bình sinh ẵm Lan Tri từng bước đến giường.
Đợi đến khi Lan Tri ngã người được vào nệm giường thì hắn đã mệt đến không thở nổi.
– ——–
(ông trời ngó xuống mà coi có vô dụng ko =]]] người ta ko có đầu óc thì cũng có sức mạnh bù đắp, thanh niên này đầu đã gỗ lại còn yếu đúi vl ra =]]]]])
À đây chỉ là sự tĩnh lặng trước cơn bão của thầy Lan huhuhu =]]] thanh niên Hàn Kính sắp ăn hành =]]]]] Thầy ơi thầy ngầu quá uhuhuhu =]]]]]
– –
*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:”(
*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé
*Cảm ơn mọi người nhiều xD