Nhị Tiến Chế

Chương 23


Đọc truyện Nhị Tiến Chế – Chương 23

Hệ Nhị Phân

Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Chương 23

Trên gương mặt anh không lộ vẻ gì. Không kinh ngạc, không có khổ sở, không vui sướng, cái gì cũng không. Anh chỉ như vậy, trầm tĩnh nhìn Hàn Kính.

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

.

Kế tiếp mấy cái cuối tuần Hàn Kính đều chú tâm vùi đầu vào sách vở.

Cái gì hắn cũng không muốn làm, chỉ muốn mỗi ngày đều phải học học học.

Hắn thậm chí còn không biết tại sao hắn phải học.

Lúc trước hắn muốn đi luyện thi, đậu lên đại học, là để xứng đôi với Lan Tri. Nhưng hôm nay hắn và anh đã thành người dưng rồi, tiếp tục học hành, có nghĩa lý gì nữa đâu?

Hàn Kính cảm thấy chuyện này cũng có một điểm đáng mừng, đó là, hắn không có số điện thoại Lan Tri, Lan Tri cũng không tự mình chấm bài, nên cũng không biết số hắn.

Giờ hắn đã chuyển ra khỏi nhà gã bán đĩa CD, nên Lan Tri cũng chẳng biết hắn đang ỏ đâu, mà Lan Tri dọn nhà hắn cũng không biết nơi ở mới của anh là đâu.

Tại cái thời đại khoa học kỹ thuật phát triển này, hắn và Lan Tri đã hoàn toàn mất liên lạc.

Nhưng chỉ có mất liên lạc như thế, mới có thể quên đi nhớ thương, lần nữa bắt đầu.

Cứ thế Hàn Kính u mê đần độn trôi qua một tháng.

Thời tiết dần trở lạnh, mỗi ngày sáng sớm hắn đi đến lớp học, gió bấc vù vù thổi vào người, lạnh thấu xương, giống như chữ “cút” Lan Tri nói với hắn, đôi mắt cũng lạnh buốt như thế, làm cho hắn phát run.

Rất kỳ quái, hắn cảm thấy rõ ràng chuyện này là do Lan Tri sai, là Lan tri phụ hắn, nhưng thỉnh thoảng hắn cũng sẽ vẫn rất nhớ anh.

Lan tri giống như đã mọc rễ trong tâm trí hắn. Lúc làm toán hắn cũng sẽ nhớ Lan Tri, nhớ lần đầu tiên hắn gặp anh. Khi ấy sắc trời đen kịt mưa to như trút nước, Lan Tri lấy ra một thẻ nhân viên, trên có một tấm ảnh chân dung, dưới viết “Lan Tri, phó giáo sư toán học ứng dụng đại học Z.”

Lúc bị giáo viên gọi trả lời hắn cũng nhớ về Lan Tri, nhớ đến hôm anh phát hiện hắn lén lút trà trộn vào lớp học, cố ý gọi hắn lên trả lời câu hỏi. Hắn vẫn nhớ như in câu hỏi kia: “Hàm số hiệu dụng có tính chất gì?”


Lúc hắn an ủi bằng GV tự nhiên cũng sẽ nhớ đến Lan Tri, nhớ anh dưới thân hắn vừa cấm dục vừa dâm đãng. Rất kì lạ, cấm dục và dâm đãng rõ ràng là hai thứ đối lập nhau, vậy mà trên người Lan Tri, lại hoà hợp vô cùng, thành một thể thống nhất.

Có một ngày, vào buổi tối hắn đang làm bài bỗng thấy đầu óc choáng váng, ngồi thở dốc một hơi hắn cũng nhớ đến Lan tri. Hắn nhớ đến lần cuối cùng hắn và anh ân ái, là trên cửa phòng ngủ, kết quả Lan Tri ngất đi. Hàn Kính khi ấy đã muốn khuyên anh đi gặp bác sĩ.

Nhưng bây giờ, đã không còn cách nào khuyên được.

Thời gian cứ như vậy, tưởng niệm tràn đầy mà đi qua thực nhanh. Đến một ngày, Hàn Kính bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại.

Người gọi đến là nhân viên phụ trách lớp luyện thi phụ thuộc đại học Z, xác nhận hắn có phải là Hàn Kính không, rồi đi ngay vào vấn đề, hỏi Hàn Kính có phải đang muốn tham gia lớp luyện thi của bên ấy không.

Hàn Kính ngạc nhiên: “Không phải bên anh chỉ nhận học sinh đậu nguyện vọng hai kì thi đại học năm ngoái sao?”

“Bọn tôi có thể phá lệ vì cậu.” Bên kia nói, “Học phí cậu cũng không cần phải lo lắng, chờ khi cậu thi xong thì trả cũng được.”

Hàn Kính không tin là có cơ hội tốt đến vậy, liên tục hỏi lý do bên đại học Z phá lệ.

Đối phương hiển nhiên không muốn nhiều lời, nghe Hàn Kính lải nhản một hồi liền mất kiên nhẫn, rống to: “thế rốt cuộc là cậu có muốn tới học hay không hả? Dây dưa thế này chắc không muốn tới rồi ha?”

“Tới tới tới!” Hàn Kính hoảng sợ liên tục gật đầu.

Lò luyện thi trường trung học phụ thuộc đại học Z là nơi luyện thi tốt nhất thành phố, có thể vào đó học, Hàn Kính cầu còn không được.

Sang ngày hôm sau hắn đã đường đường chính chính ngồi vào lớp luyện thi của đại học Z. Trường chuyên luyện thi quả không giống với nơi khác, trên vách tường còn dán một hàng chữ nổi bật: “Cách kì thị đại học còn XXX ngày” để đánh dấu đếm lùi. Tiến độ dạy học thì Hàn Kính suýt chút nữa cũng không theo kịp, mỗi ngày đều sứt đầu mẻ trán.

Nhưng hắn tiến bộ cũng rất nhanh, đợi đến tháng mười hai, trong kì thi thử hắn đã từ đứng bét lớp lên top mười.

Tháng mười hai còn có một sự kiện.

Năm nay tổ trưởng khoa số học kì thi đại học đến thành phố A mở toạ đàm. Buổi toạ đàm diễn ra trong hai ngày thứ bảy chủ nhật, chủ yếu ôn lại trọng điểm kiến thức, và quan trọng nhất là tiết lộ một ít thông tin về xu hướng ra đề và nội dung đề thi có thể ra.

Loại toạ đàm có tiết lộ hướng để thi này học sinh nào mà chẳng ham, chạy theo như vịt. Trung học phụ thuộc đại học Z cũng là trường chuyên cấp ba có tiếng, học sinh đang luyện thi cũng được ưu tiên báo danh.

Nhưng mà lệ phí đăng ký đắt đến doạ người.

Hàn Kính không có thu nhập, tiền sử dụng đều là từ năm vạn tệ Quách Kiệt đưa cho. Tiền thuê phòng, ăn cơm, các loại tư liệu ôn tập đã ngốn không ít tiến của hắn. Đợi đến lúc thi tốt nghiệp trung học cũng phải về địa phương hộ tịch mà thi, một đống tiền xe cũng không phải nhỏ, cần phải tính toán thật kỹ.

Hắn cân nhắc thật lâu, vẫn là quyết định không báo danh đăng ký lớp toạ đàm kia.

“Cậu xác định không đăng ký?” Người phụ trách hỏi hắn “Cơ hội này ngàn năm có một đấy.”


Hàn Kính vẫn lắc đầu.

Dù sao cũng không ở cùng Lan Tri nữa, cũng không nhất định phải đậu vào một trường thật tốt, giờ thậm chí thi hay không cũng không khác nhau nữa rồi.

Hàn Kính trong nháy mắt đã có suy nghĩ như thế.

Mà Lan Tri, người cùng hắn bao đêm, đã sớm như mây khói, biến mất khỏi cuộc sống của hắn.

Sau khi kết thúc buổi toạ đàm được khoảng hai tuần, Hàn Kính đi luyện thi về khuya, tình cờ gặp gã bán đĩa CD trên đường.

“Ối Cục Gạch, tìm cậu cực khổ muốn chết!” Gã đàn ông nhìn thấy hắn lập tức nhiệt tình rống lên. “Tui không có nổi số điện thoại cậu để gọi đây này!”

Hàn Kính nghĩ thầm ông xạo xạo cái gì, muốn số cứ hỏi Quách Kiệt là ra thôi mà!

“Nè Cục Gạch!” Gã bán CD nói, “Cỡ hai tuần trước tui có nhận được một bưu kiện gửi cho cậu, mà không biết sao ghi địa chỉ nhà tui. Tui nghĩ chắc hồi đó cậu ở nhà tôi một thời gian, nên người ta còn nghĩ cậu ở đó ấy.”

Hàn Kính nhíu mày hỏi: “Bưu kiện? Bên trong có gì vậy?”

“Ai mà biết, một chồng dày cui. Cậu có rảnh không, ghé nhà tôi cầm về nè.”

Hàn Kính đi theo gã bán CD đến cầm bưu kiện đi. Phần thông tin người gửi không có ký tên, địa chỉ gửi là đánh máy, nhìn cũng không ra chữ viết của ai.

Hàn Kính mở ra, liền ngây ngẩn cả người.

Bên trong dày đặc một chồng tài liệu giáo trình, đều là tài liệu từ buổi toạ đàm mà Hàn Kính không tham gia.

Hắn mở thử, bên trong còn có nét bút dạ quang đánh dấu những chỗ cần lưu ý. Ngoài ra từ trong ra ngoài không có lấy một chữ viết tay.

Cái này, là ai gửi đây?

Trong nháy mắt, Hàn Kính xuất hiện trực giác, cảm thấy những tài liều này là của Lan Tri gửi đến.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện tay Hàn Kính đã phát run, chồng tài liệu trượt khỏi tay rớt lả tả trên mặt đất.

Hàn Kính cảm thấy mình thật buồn cười. Đã lâu như vậy, vì cái gì vữa nghĩ đến việc Lan Tri quan tâm hắn, tay đã phát run?

Lan Tri làm sao có thể gửi tài liệu ôn tập cho hắn? Lan Tri là giáo sư đại học, không liên quan đến trường cấp ba, sao có thể để ý những chuyện này. Hơn nữa làm sao anh biết rõ hắn không tham gia hai buổi toạ đàm kia? Thậm chí hắn chuyển chỗ luyện thi sang trường trung học phụ thuộc đại học Z cũng chưa chắc anh biết nữa là. Nếu như Lan Tri thật sự quan tâm đến hắn, quan tâm đến cảm xúc của hắn, thì cũng sẽ không bướng bỉnh, dũng khí thừa nhận chuyện đã làm cũng không có!


Hàn Kính càng nghĩ càng khổ sở. Hắn cố gắng lắc đầu, cố gắng đánh tan nhưng ý nghĩ về Lan Tri trong trí óc, ép mình lần nữa lại vùi vào việc học hành.

Tháng mười hai cũng rất nhanh qua đi, chớp mắt là đến Tết nguyên đán.

Tết nguyên đán lớp luyện thi nghỉ 3 ngày. Hàn Kính trong lúc vô tình nghe được trung tâm thành phố có hội sách, rất nhiều sách mới được đưa ra thị trường, sách báo giáo khoa tất cả đều giảm 80%. Thật sự là hắn cũng cần thêm tư liệu học tập, nên đón xem tìm đến hội sách.

Hội sách rất đông đúc. Hàn Kính tập trung tìm sách hay, cũng không để ý xung quanh, thẳng đến khi có một bàn tay đập lên vai hắn.

“Hàn Kính, đã lâu không gặp.” Người nọ thân mật kề vào gáy hắn hà hơi.

Hàn Kính quay đầu lại, ngây ngẩn cả người.

Hắn không chỉ ngây ngẩn cả người, mà còn khiếp sợ, nên lỏng tay, bốn cuốn giáo trình trượt ra, nặng nề rơi trên mặt đất.

Đứng trước mặt hắn chính là tên sinh viên khi ở quê Hàn Kính từng “ấy” qua sau đó phải ngồi trại cải tạo.

Hắn còn nhớ rất rõ, tên sinh viên gọi là Lưu Minh.

Hàn Kính thấy Lưu Minh phản ứng đầu tiên là muốn quay người chạy mất. Người này hắn không muốn dây vào, không khéo lại tiếp tục vào trại cải tạo ngồi.

Lưu Minh chặn hắn lại: “Thấy tao sợ dữ vậy đó hả?”

Hàn Kính cười mỉa, không khách khí: “Tôi tưởng lỗ thí của anh thấy tôi thì cũng sợ v~ ra chứ!”

Lưu Minh vậy mà không tức giận, ngược lại còn dán cả người lên Hàn Kính: “Nó không phải thấy mày thì sợ.” Lưu Minh chậm rãi vuốt tay lên người hắn, hạ giọng nói: “Nó…muốn mày đó.”

Đầu Hàn Kính nổ “đùng” một cái.

“Nó muốn mày đó”? Đây là ý gì?

Chẳng lẽ thằng này là M ngầm, bị ch*ch một phát đâm nghiện mê tơi? Đã như vậy thì lúc đó còn muốn trả đũa, hại hắn vào trại cải tạo làm gì?

Hàn Kính tóc gáy dựng đứng, liên tục đẩy hắn ra, ghét bỏ nói: “Tránh xa tôi ra! Tránh càng xa càng tốt!”

Hắn đẩy Lưu Minh ra, quay đầu định chuồn mất, nhưng mới đi vài bước, hắn chợt phát hiện ở giá sách không xa, có một người đứng đấy, bình tĩnh im lặng quan sát hắn và Lưu Minh.

Đầu óc Hàn Kính vừa nổ tung đã bị đóng băng cứng đờ.

Vì người đang đứng đấy im lặng nhìn hắn, chính là Lan Tri đã hai tháng hắn chưa gặp.

Lan Tri mặc một chiếc áo khoác nỉ đen dài, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng cổ caro đỏ xám nhạt, càng làm cho làn da anh trở nên trắng nõn. Ha tay anh đút vào túi áo khoác, cả người trước sau như một vẫn sạch sẽ và xinh đẹp, chỉ là gầy đi một tý.

Trên gương mặt anh không lộ vẻ gì. Không kinh ngạc, không có khổ sở, không vui sướng, cái gì cũng không có. Anh chỉ như vậy, trầm tĩnh nhìn Hàn Kính cùng Lưu Minh bên cạnh.

Anh dù biết Hàn Kính đã phát hiện ra mình, cũng không vội vàng rời đi, chỉ chậm rãi xoay người sang chỗ khác, trấn định cầm xuống một quyển sách trên giá xuống, cúi đầu đọc qua, không hề nhìn đến Hàn Kính và Lưu Minh.

Một lọn tóc anh hơi rũ xuống, cọ lên khăn quàng cổ màu xám tro, cùng những sọc caro đỏ trên khăn giao thoa cùng một chỗ, tạo nên một loại phong tình không nói nên lời.


Hàn Kính cứng người đứng im tại chỗ, đều đã quên mất hắn còn phải đi trốn Lưu Minh.

Ý Lan Tri là gì? Thấy hắn, lại giả vờ như không nhìn thấy?

Suy nghĩ của hắn đang hỗn loạn, Lưu Minh đã lần nữa cạ cạ lên vai hắn.

“Sao, không đi à, đổi ý rồi hả?” Hắn cười cười với Hàn Kính, “Tao biết trong lòng mày còn chưa nỡ xa tao~”

Hàn Kính liếc Lưu Minh: “Nhiều người như thế muốn mất mặt không?”

Lưu Minh vô tư nhún vai: “Ra là mày ngại nhiều người.” Nói xong hắn ngẩng đầu lên nhìn quanh quất, đã thấy khu giá sách bên cạnh rất vắng vẻ, chỉ có một người đứng đó. Lưu Minh nhanh nhảu nắm Hàn Kính lôi đến đấy.

Da đầu Hàn Kính tê dại, Lưu Minh kéo đến chỗ nào không kéo, lại nhè ngay chỗ Lan Tri đang đứng mà lại. Hắn vội la oai oái: “Nè nè, anh làm gì vậy?”

Lưu Minh cười nói: “Không phải mày chê nhiều người sao? Tìm chỗ vắng cho mày dễ nói chuyện thôi.”

Nói xong hắn đã đem Hàn Kính kéo đến bên cạnh Lan Tri, hai người vùng vẫy quá mạnh còn vô tình đánh lên người Lan Tri mấy cái. Anh nghiêng người, vẫn không có biểu cảm gì nhìn hai người bên cạnh.

Lưu Minh không quen biết Lan Tri, cười trừ làm lành: “Xin lỗi anh, bọn tôi vô ý.”

Lan Tri lịch sự trả lời: “Không có gì,” Sau đó cúi đầu, tiếp tục đọc sách trong tay,

Có thể vì sách mới, giấy còn dính khó sang trang, hoặc tay anh đang run nhẹ nhẹ, mà Hàn Kính chú ý Lan Tri nãy giờ cũng không lật được một trang sách.

Lưu Minh không nhìn ra sự kì lạ của Hàn Kính và Lan Tri, chỉ nhìn Hàn Kính nói: “Lần đó tao đúng là giận ghê lắm, mà mày ra tay với tao cũng có nhẹ nhàng gì đâu, nên ông già tao mới tức tìm cách chơi lại mày. Nhưng mà..ha ha, “hoạ mi” của mày cũng xịn xò dữ, lúc hết giận xong tao lại đâm ra nhớ thương gì đâu. Giờ ngẫm lại, chuyện hồi đó cũng tốt ghê. Kỳ thật trong lòng mày cũng đâu quên tao, đúng không? Hay là…mình thử chơi như trước nữa xem.”

Hắn cật lực mời mọc Hàn Kính, nhưng chỉ thấy Hàn Kính sượng sùng nhìn qua Lan Tri. Lưu Minh cho rằng Hàn Kính ngại nơi này nhiều người, nói chuyện không tiện, bèn hắng giọng quay qua Lan Tri: “Anh gì ơi.”

Lan Tri ngùng lật sách, ngẩng đầu nhìn hai người.

Lưu Minh ý đồ muốn Lan Tri rời đi, bèn ôm lấy bả vai hàn Kính, cười cười: “Tôi với bạn có chút chuyện muốn nói với nhau, anh có thể rời đi….”

“BỘP ——” Lan Tri không đợi hắn nói xong, liền đóng sách lại.

“Xin lỗi.” Anh lãnh đạm đáp lại, mặt tái nhợt không chút máu, “Là tôi quấy rầy hai người rồi.”

Nói xong anh cất sách lại trên giá, xoay người rời đi.

– –

*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:”(

*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé

*Cảm ơn mọi người nhiều xD


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.