Nhị Tiến Chế

Chương 11


Đọc truyện Nhị Tiến Chế – Chương 11

Hệ Nhị Phân

Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Chương 11

“Đĩa bánh gạo sốt sườn kia cậu làm cho tôi phải không?” – Lan Tri đột nhiên hỏi hắn.

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Hàn Kính lại nhớ đến đoạn phim đen quay lén Lan Tri cùng lão viện trưởng Chu trên xe, lòng hắn liền chùng xuống.

Nhưng giờ cũng không phải là lúc để so đo chuyện này. Ngày hôm qua Lan Tri say rượu, tinh thần chắc chắn không tốt. Hàn Kính cảm thấy để Lan Tri vui vẻ mới là quan trọng nhất, những thứ khác đều là chuyện nhỏ nhặt.

Hắn cúi đầu nhìn dương v*t của mình, cái dương v*t còn to tướng cứng ngắc dây này. Hàn Kính nghĩ dù Lan Tri không thích hắn, nhưng chắc chắn phải thích dương v*t của hắn chứ! Cơ hội ngàn năm có một, còn đi suy nghĩ chuyện ngoài lề làm gì, đợi “làm” xong lại tiếp tục tìm hiểu cũng chưa muộn.

Nghĩ vậy Hàn Kính cũng không buồn đắn đo chuyện tấm ảnh chụp nữa, lại bắt đầu tiếp tục tìm quần tây Lan Tri

Hắn trần truồng lục lọi trong phòng anh cả nửa ngày mới tìm ra chiếc quần đã được Lan Tri treo trên giá quần áo sau cánh cửa.

Hàn Kính khép cửa phòng lại rồi mò mẫm vào túi quần lôi ra một hộp bao cao su. Hắn vội vàng lấy một cái, xé ra đeo lên dương vật mình.

Cái này thì vừa rồi, Hàn Kính rất hài lòng. Hắn vừa định quay trở lại phòng tắm, hùng hùng hổ hổ làm Lan Tri sướng đến chết mới thôi, bỗng đột nhiên nghe thấy tiếng mở khóa cửa lách cách.

Hàn Kính đang trong trạng thái hoàn toàn không có mảnh vải nào che thân, theo phản xạ nép ngay người lại vào trong. Tiếng mở cửa! Có người vừa vào trong. Người này lại có chìa khóa nhà, nhưng Lan Tri ở một mình mà!

Người kia là ai?

Hàn Kính nấp trong phòng ngủ, không dám đi ra.

Chỉ một lúc sau trong phòng tắm truyền đến một giọng nam quen thuộc đang rít lên giận dữ: “Tiểu Lan, tại sao cả ngày hôm qua tắt máy không nghe điện thoại!”

Giọng nam quen thuộc ấy chính là của Chu Thành.

Khoan đã! Tại sao Chu Thành lại có được chìa khóa nhà Lan Tri. Lúc trước khi Hàn Kính giải vây Lan Tri khỏi sự quấy rối của lão, rõ ràng Lan Tri còn cảm ơn hắn, chứng tỏ anh cũng không muốn dây dưa gì với lão. Vậy tại sao Chu Thành lại có chìa khóa nhà anh?

Hàn Kính càng nghĩ càng rối, càng rối lại càng tức giận. Hắn miên man nghĩ ngợi lung tung trong phòng, cũng không buồn lắng nghe hai người kia đang nói chuyện gì nữa. Thẳng đến khi Chu Thành gào lên như sấm rền vang dội cả nhà, hắn mới sực tỉnh.

“Hai ngày nay tao đi xoay tiền đến sứt đầu mẻ trán, còn mày lại rảnh rang đi bar tìm trai, sung sướng nhỉ. Nếu năm đó không phải mày quyến rũ tao..”

“Tôi không có quyến rũ ông.” Lan Tri đột nhiên xem vào, ngữ điệu bình tĩnh tương phản rõ rệt với giọng Chu Thành đang gào thét phẫn nộ.

Sau đó cả ngôi nhà chìm vào sự im lặng đáng sợ.

Hàn Kính dán sát lỗ tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh, nhưng cả căn nhà im phăng phắc, một tiếng vang cũng không có.


Rồi bất thình lình, một tiếng tát vang lên.

Hàn Kính còn chưa hết sững sờ, tiếng tát thứ hai lại vang đến, kèm theo tiếng mắng chửi của Chu Thành: “Thằng đê tiện.”

Giọng lão rít lên sắc lẻm như một lưỡi dao nhọn, vặn vẹo đâm lên ngực Hàn Kính.

Chu Thành dám đánh Lan Tri! Dám nhục mạ Lan Tri! Hàn Kính tính tình vốn đã nóng nãy, giờ lại còn nghe thấy người trong lòng mình bị sỉ nhục, sao còn có thể đứng im tại chỗ được nữa? Hắn giận điên người tông cửa chạy ra, hét lớn: “Con m* nó ông chửi ai đó! Sáng không súc miệng hay sao mồm thối vậy!”

Chu Thành không ngờ trong nhà còn có người khác, lão cả kinh xoay đầu lại, ngơ ngác nhìn Hàn Kính đang cởi trần trùng trục.

Hàn Kính lúc này đã lao tới, hùng hổ giằng cánh tay Chu Thành đang nắm lấy Lan Tri ra, tách lão ra khỏi người anh.

Lan Tri cả người vẫn còn ướt sũng, khoác hờ áo choàng tắm, khóe môi đã bắt đầu rướm máu vì hai cái tát. Hàn Kính xót hết cả lòng, hắn quay ngoắt đầu lại đấm một phát vào mặt Chu Thành, quát: “Chó má!”

Phản ứng của Chu Thành cũng khá nhanh nhạy, lão kịp nghiêng người đi nên cú đấm không trúng ngay thẳng vào mặt, nhưng mũi lão cũng bị chảy máu ròng ròng. Lão cố gắng tỉnh táo lại, ôm mũi trừng mắt nhìn Hàn Kính.

Hàn Kính lúc này tự thấy hắn như một vị anh hùng đang giải cứu mỹ nhân, nên hai mắt trợn trừng hùng hổ hăm dọa Chu Thành: “Sao? Vẫn chưa sợ?”

Chu Thành bất giác lui về sau hai bước, đột nhiên nghiêng đầu hỏi Lan Tri phía sau: “Bảo vệ trường sao lại ở đây?”

Lan Tri vẫn giữ gương mặt lạnh băng. Anh không buồn trả lời Chu Thành, chỉ nhẹ nhàng vươn tay níu bả vai Hàn Kính trước mặt lại.

Lòng bàn tay Lan Tri còn vương vài hạt nước ấm, dính vào đầu vai Hàn Kính, xoa dịu đi phần nào nhiệt độ lạnh băng từ tay anh.

Hàn Kính hiểu Lan Tri đang muốn hắn đừng xông lên xen vào việc của anh, nhưng Lan Tri của hắn bị người ta tát đến chảy máu, sao có thể bắt hắn làm ngơ? Hàn Kính vừa định xông lên lần nữa, Chu Thành đã gào toáng lên: “Lan Tri, cái thể loại đàn ông này mày cũng có thể lên giường cùng?”

Hàn Kính rõ ràng cảm nhận được bàn tay đặt trên đầu vai mình run lên nhè nhẹ.

“Dù tôi là loại đàn ông nào cũng vẫn tốt hơn thể loại chó má như ông!” Hàn Kính tức giận vặn lại.

Chu Thành thấy hắn đang lửa giận bừng bừng nên cũng không dám dây dưa với hắn, lão lại lùi hai bước, tiếp tục nghiến răng nghiến lợi chì chiết Lan Tri: “Ranh con đủ lông đủ cánh rồi lại muốn bỏ đi, ăn cháo đá bát? Mày đừng quên nếu không có tao và bà ấy, mày vẫn đang chỉ là một thằng đầu đường xó chợ mà thôi!”

Chu Thành càng nói càng quá đáng. Lão tự biết mình đánh nhau không lại Hàn Kính, bèn dùng miệng lưỡi công kích Lan Tri.Hàn Kính giận đến nghẹn cổ, hắn xoay người chạy ra ban công cầm lấy cây lau nhà.

“Lan Tri tao cho mày biết hôm nay mày thoát được không có nghĩa…”

Chu Thành vẫn còn vừa bụm mũi vừa mắng, nhưng chưa hết câu đã bị một cây lau nhà vung lên trước mặt. Cây lau khi nãy vừa dọn xong bánh gạo sốt sườn chưa rửa, giờ bị vung lên nồng nặc mùi đồ ăn trong phòng.

“Cút!” Trong mùi thơm nức mũi, Hàn Kính dù đang đói bụng vẫn quát một tiếng rõ to, tự cảm thấy mình thật uy phong lẫm liệt.

Chu Thành thấy hắn hùng hổ, cả người cơ bắp rắn rỏi lại còn cầm cây lau nhà, lão cũng bắt đầu sợ, nuốt nửa câu chửi còn lại vào bụng, ôm cái mũi vẫn còn rỉ máu chạy đến cửa nhà.

“Tụi mày cứ chờ đó!” Lão bỏ lại một câu rồi tập tức xoay người mở cửa chạy ra khỏi nhà.

Hàn Kính giơ đồ lau nhà đuổi tới cửa: “Ông có ngon tới đây lần nữa xem tôi có đập què giò ông không!”

Hàn Kính đuổi lão Chu Thành đáng ghét đi rồi, liền khoá cửa kỹ càng rồi đặt cây lau nhà xuống, quay đầu nhìn Lan Tri.


Lan Tri ngồi trên ghế sofa, mặt cúi gằm không biết đang nhìn nơi đâu. Nét mặt anh vẫn lạnh lùng như vậy, chỉ có khoé môi còn đọng lại một vệt máu đỏ tươi nổi bật trên nền da trắng nõn, càng toát ra vẻ quyến rũ đến lạ kỳ.

Hàn Kính đi đến trước mặt anh, quỳ một chân, dùng tay lau đi vệt máu: “Đau không?” Hắn hỏi Lan Tri, giọng có chút oán trách: “Loại súc sinh như lão ta, đánh anh sao anh không đáp trả?”

“Tôi không có quyến rũ ông ta.” Lan Tri lại nhỏ giọng lặp lại câu nói khi nãy.

Hàn Kính sững sờ. Tất cả sự việc xảy ra vừa nãy, Lan Tri chỉ nói đúng một câu duy nhất này.

Hàn Kính chật vật an ủi: “Tôi tin anh mà.”

Lan tri nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lia mắt đánh giá hắn từ đầu đến chân.

Hàn Kính lúc này mới phát hiện ra cả người hắn nãy giờ vẫn trần truồng không mảnh vải che thân. Hắn cúi đầu, còn thấy thêm chỗ hoạ mi đang lủng lẳng cái bao bao su vừa nãy. Hàn Kính đành phải ngượng ngùng cười trừ.

Lan Tri duỗi những ngón tay thon dài chậm rãi tháo bao xuống. dương v*t vốn đã mềm nhũn xuống bị ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, lại hùng dũng hiên ngang ngẩng cao đầu giữa hai chân, hướng thẳng vào Lan Tri như nghênh đón.

Cứng nhanh mềm chậm, kích thước to, thời gian dài, Hàn Kính hoàn toàn tự hào với “hoạ mi” nhà mình.

Lan Tri tháo xong bao liền đứng dậy định ném đi. Hàn Kính đang hứng tình thấy anh đứng dậy, tưởng anh định bỏ đi bèn nắm cánh tay níu lại: “Đừng!”

Lời vừa thốt ra Hàn Kính tự cảm thấy hắn quá tay nhanh hơn não, bèn ngượng ngùng rút tay về, lấp liếm: “À…ý tôi là…cái bao này chưa sử dụng, vứt đi thì tiếc lắm.”

“Xé bọc rồi, để lại lần sau cũng không dùng được.” Lan Tri trả lời.

Giữa trưa mặt trời lên thật cao, ánh sáng tràn ngập trọn cả gian phòng, phủ lên người Lan Tri một lớp màu vàng nhạt sạch sẽ.

Hàn Kính lại bị kích thích, hắn mặt dày ôm lấy eo Lan Tri, thúc chân vào sau đầu gối làm anh khuỵu xuống, rồi ép anh trở lại ghế sofa: “Vậy mình sử dụng nó luôn bây giờ đi!”

Lan Tri bị hắn ép sát vào nệm ghế, áo tắm trên người tuột ra, để lộ cơ thể trần truồng hoàn mỹ.

Hàn Kính càng nhìn càng cứng, nhưng Lan Tri lại chẳng có gì hào hứng. Anh thò tay đẩy hắn ra.

Lập tức Hàn Kính như một con cún to xác nhào vào lòng Lan Tri không cho anh đẩy ra. Hắn ỷ mình vừa cứu anh, nên gan hẳn ra, cọ cọ dương v*t căng cứng lên người anh, nhỏ giọng năn nỉ: “Anh nhìn xem, tôi cứng lắm rồi, nhịn sáng giờ muốn hỏng. Anh…anh….anh thương tôi nhé, đâu thể thấy chết không cứu được…đúng không!”

Lan Tri ngẩng đầu nhíu mày nhìn hắn, không thèm trả lời.

“Nể tình tôi khi nãy đuổi người giúp anh, anh có thể giúp tôi được không…chọt..chọt vào hai cái thôi cũng được!” “Hàn Kính đáng thương vùi mặt vào ngực Lan Tri.

(trời ơi cảnh này cưng quá huhu le team chó con công:((()

Lan Tri vẫn nhíu mày không nói tiếng nào.

“À!” Hàn Kính như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, kêu lên một tiếng, thuận tay giật lấy cái bao cao su Lan Tri vừa gỡ ra khi nãy, quy củ đeo lại vào dương v*t, nghiêm túc trợn mắt nói: “Anh nhìn nè, tôi rất nghe lời điều anh nói, tôi đã mang “áo mưa” đây.”


Lan Tri ngạc nhiên một lúc rồi bỗng phì cười một tiếng.

“Vậy là anh chịu rồi phải không?” Hàn Kính hớn hở hỏi, không nhịn được nữa mà thúc người về phía trước, chỉ chực chờ Lan Tri gật đầu một cái liền làm thật.

Ngay lúc đó bụng hắn bỗng phát ra một tiếng “ọt ọt” thật to như đang biểu tình đòi quyền lợi sau khi bị bỏ đói từ sáng đến quá trưa.

Hàn Kính “đàn áp” biểu tình, vuốt bụng vài cái cười trừ với Lan Tri: “Tôi to xác nên ăn nhiều hơn người thường một chút.”

Nhưng Lan Tri không cười nữa, trên gương mặt anh mang thêm một chút mệt mỏi và lười nhác, nửa nằm trên sofa nghe Hàn Kính ngụy biện.

Hàn Kính thấy anh không phản ứng bèn ôm chặt lấy, tiếp tục thăm dò: “Vậy…tôi…đi vào nhé?”

“Ọt–ọt—–“. Bao tử Hàn Kính tiếp tục phẫn nộ.

Lan Tri thò tay đẩy hắn ra, xoay người ngồi dậy.

“Cậu đói bụng rồi.” Anh nhẹ nhàng nói, thuận tay dùng áo tắm lau khô tóc và cơ thể.

Hàn Kính nhìn cặp mông căng tròn của Lan Tri, nuốt nước bọt đánh ực một cái. Còn gì bất lực hơn thấy món ngon mà không ăn được, miếng mỡ thơm lừng vừa dâng lên miệng mèo, chưa kịp ăn đã bị vuột mất. Hàn Kính không chịu chấp nhận từ bỏ, vẫn còn cố vớt vát: “Thầy Lan tôi không đói bụng….”

“Cậu không đói nhưng bụng cậu đói.” Lan Tri ngắt lời, quay người vào phòng ngủ mặc lại quần áo.

Hàn Kính ngồi phịch xuống ghế sofa, chán nản nhìn “hoạ mi” giữa hai chân vẫn còn ngẩng cao đầu. “Hoạ mi” như bị hắn nhìn dữ quá, cũng sợ hãi từ từ mềm nhũn rụt cổ lại.

“Mặc quần áo vào.”

Hàn Kính ngẩng đầu, thấy Lan Tri đã ăn mặc chỉnh tề, mái tóc còn hơi ướt được chải gọn gàng chỉn chu.

Hàn Kính hoảng sợ: “Thầy Lan, thầy… muốn đuổi tôi đi sao?” Chẳng lẽ khi nãy hắn mặt dày đòi làm tình đã chọc giận anh rồi?

Hàn Kính đang bắt đầu thấy hối hận vì khi nãy lớn mật thì bụng hắn tiếp tục òn ọt réo vang.

Lan Tri chậm rãi cúi thấp người nhìn thẳng vào mắt Hàn Kính. Đôi mắt anh thật đẹp với đồng tử trong veo, được ánh mặt trời hắt vào lấp lánh lên những tia sáng như măt hồ buổi sớm.

“Mặc quần áo vào, chúng ta đi ăn cơm.” Anh ghé sát vào chóp mũi Hàn Kính, nói nhẹ nhàng như thở.

Hàn Kính ngây người như phỗng, một lúc sau mới sực tỉnh: “À đúng rồi, ăn cơm!” Hắn nói nhanh một câu rồi ù té đi mặc đồ.Nếu còn chần chừ Hàn Kính e là máu mũi hắn sẽ phun trào ngay tại đó mất.

Lên đồ đàng hoàng tử tế rồi, Hàn Kính lén lút ngắm mình trong gương, tuy đồ hắn mặc không đẹp bằng Lan Tri nhưng hắn lớn lên cũng coi như cao ráo, tướng tá không tồi, tự đánh giá nếu miễn cưỡng chắc cũng xứng đôi với Lan Tri đó!

Hàn Kính đói bụng đương phấn khởi vì sắp được đi ăn, đột nhiên nhớ đến hắn chẳng còn xu nào trong người, lập tức ỉu xìu.

“Tôi nghĩ…tôi không cần đi ăn cũng được.” Hắn nói với Lan Tri, bất giác vuốt vuốt túi quần.

“Tôi mời.” Lan Tri nhanh chóng trả lời Hàn Kính, rất nhanh gỡ rối cho sự xấu hổ của hắn. Nói rồi anh cầm chìa khoá, mở cửa ra ngoài.

“Chờ chút đã!” Hàn Kính đuổi theo lôi Lan Tri vào lại nhà. Anh cau mày nhìn hắn.

“Miệng anh còn máu đây này.” Hàn Kính nhỏ giọng nói, lập tức chạy vào phòng tắm lấy một cái khăn nhúng nước lạnh rồi áp lên mặt anh.

“Giờ mà không chườm, mai cả mặt đều sẽ sưng lên đấy.” hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng đặt khăn lên bên má còn hằn đỏ năm ngón tay, xoa nhẹ. Thấy Lan Tri đang nhìn hắn bằng một ánh mắt lộ vẻ kì quái, Hàn Kính hoảng loạn bèn lúng túng giải thích: “Sưng lên xấu lắm.” Không nói thì thôi càng nói càng thấy có vấn đề, hắn lại tiếp tục ấp úng: “Á thầy Lan, ý tôi không phải chê…chê anh, anh lúc nào trong mắt tôi cũng đều rất đẹp.”

“Dĩa bánh gạo sốt sườn kia cậu làm cho tôi phải không?” – Lan Tri đột nhiên ngắt lời, hỏi hắn.

Hàn Kính không hiểu vì sao Lan Tri lại hỏi chuyện khi nãy, hắn theo quán tính đổi khăn chườm từ má trái sang má phải, cả buổi mới lẩm bẩm: “Tiếc quá, bị đổ hết cả rồi…..”


“Cậu làm cho tôi ăn phải không?” Lan Tri lần nữa lại ngắt lời hắn.

Bàn tay đang thoa trên mặt anh thoáng run rẩy. “Ừm.” Hàn Kính nhẹ nhàng xác nhận: “Tôi nhớ có lần anh nói anh thích ăn món này.”

Lan Tri không nói thêm gì, đứng tại chỗ tuỳ ý để Hàn Kính thoa mặt.

oOo

Lan Tri mang Hàn Kính đến một nhà hàng có tên “Khiết Trai”. Tên gọi khá kì lạ, mà trong nhà hàng trang trí cũng rất lịch sự tao nhã, hình như là một nhà hàng cao cấp.

Lan Tri quả là nam thần của hắn, ăn cơm cũng phải có gu thưởng thức cao như vậy. Hàn Kính trong lòng cực kỳ tự hào, cứ như Lan Tri có phẩm vị như vậy thì hắn cũng sẽ giống theo được như thế.

“Cậu đói bụng rồi, chọn món trước đi.” Lan Tri chống một tay lên bàn nói với Hàn Kính.

Đúng là Hàn Kính đã đói đến da bụng dính tẹt vào xương sống lưng luôn rồi, hắn cũng không phải dạng cả nể, nghe Lan Tri nói thế bèn nhẹ gật đầu, mở menu ra trước.

Kết quả vừa đảo mắt vào menu một cái, tay Hàn Kính liền run lên bần bật.

Không bàn đến chuyện tên các món trong menu đều hoa mỹ đến đọc không hiểu gì, mà cái giá cạnh bên giá nào cũng phải thêm 3 4 số không đi kèm. Hàn Kính chợt cảm thấy may mắn vì lúc nãy không dám mạnh miệng bảo Lan Tri hắn có thể tự trả bữa cơm này, chứ nếu không hắn sẽ phải úp mì thay cơm vài ba tháng mất.

Tuy thế Hàn Kính cũng không muốn Lan Tri tốn kém quá nhiều, vì thế hắn lật tới lật lui một hồi rồi chọn ra hai món rẻ nhất.

Lan Tri chờ hắn gọi xong liền mở menu gọi thêm một món canh cải thảo. (*)

Hàn Kính vụng trộm liếc lại menu một cái, phát hiện cái canh cải thảo kia chỉ có cải và nước mà cũng đắt lè lưỡi. Hắn ngước mặt lên thấy Lan Tri vẫn còn lật menu như định gọi thêm món nữa.

Hàn Kính xót tiền. Hắn nghiễm nhiên coi Lan Tri là người một nhà, nên cảm thấy tiền của anh cũng như tền của hắn vậy. Vì thế hắn vội vươn tay ra cản lại:” Gọi trước ba món này thôi. Tôi..kì thật cũng không phải rất đói.”

Lan Tri dời mắt khỏi menu, chậm rãi chuyển sang người Hàn Kính. Ánh mắt anh xuyên qua thấu kính, hắt lại ánh sáng trong nhà hàng, phát ra một tia nhìn sắc bén như muốn đâm thủng lời nói của Hàn Kính.

“Nếu như không đủ…” Hàn Kính lắp bắp bổ sung, “Chúng ta có…có thể ăn xong rồi gọi thêm…”

“Phạch–!” Lan Tri dứt khoát gập menu lại cắt ngang lời Hàn Kính nói.

Hàn Kính bị doạ xanh mặt không dám hó hé thêm câu nào.

“Gà kho hạt dẻ.”(**) Lan Tri không buồn nhìn đến hắn, lại gọi thêm một món.

– —

(*) Canh cải thảo: (开水白菜): Món này tên tiếng anh là Steamed Chinese Cabbage in Supreme Soup (cải thảo hấp với nướp súp), món khá nổi tiếng có nguồn gốc từ Tứ Xuyên. Cái nước súp này là ninh nhừ thịt gà, xương heo, giò heo.., thêm nước cốt gà, rượu, gừng, hành tây, có thể thêm vài trái kỷ tử, rồi lược cặn cho nước trong, sau đó bỏ cải hấp vào.

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

(**) Gà kho hạt dẻ: (栗子鸡): Món này thì đơn giản như tên, nguyên liệu gồm có gà, hạt dẻ, nấm, cà rót. Nêm nếm có hành tây, rau mùi, rượu, tiêu và nước tương. Bỏ gà vô xào trước cho săn r bỏ thêm mấy kia vào, sau đó thêm nước tương r đậy nắp chờ 15p là xong.

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– –

*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:”(

*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé

*Cảm ơn mọi người nhiều xD


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.