Nhị Thủ Vương Phi

Chương 10


Đọc truyện Nhị Thủ Vương Phi – Chương 10

Ta giải quyết xong chính vụ, như một thói quen thường ngày trực tiếp quay trở về Vương phủ.

Hỉ Quý thấy Gia trở về, cười hì hì mật báo: “Gia, hôm nay Vương phi tự tay làm cơm,  đều làm những món Ngài thích, đang chờ Ngài trở về nhấm nháp, bởi vậy có thể thấy được, Vương phi không phải chỉ quan tâm Gia mà là rất quan tâm coi trọng Gia!”

Ta ngạc nhiên “Thật không?”

Ta vội vàng bước nhanh vào trong đã thấy Đổng Phi Hà đang bố trí thức ăn ra bàn, bộ dáng ôn nhu đang vì ta mà bận rộn, tâm ta không khỏi giao động.

“Vừa vặn đúng lúc Ngài trở về, có đói không?” Phát hiện Ứng Trị đi vào phòng, nàng ấm áp mỉm cười.

Nụ cười tươi sáng chói mắt kia ấm áp như ánh nắng mặt trời ngày mùa hè làm cho Ta hoảng hốt lạc thần một lát, thật vất vả mới phục hồi lý trí. “Như thế nào? Hôm nay tự mình nấu cơm? Món ăn muốn Gia ăn phải đạt đến trình độ không thấp a`! Gia khẩu vị thưởng thức rất cao, tuy rằng là ngươi làm như cũng không phải ngoại lệ……”

Nàng không nghe những lời vô nghĩa của Ứng Trị, quay đầu phân phó hạ nhân mang lên thêm đồ ăn.

Ta một bên rầy rà, một bên thay đổi bộ xiêm y, chờ đến khi ta ngồi vào bàn ăn, nói cũng nói xong, vừa vặn đồ ăn đều đã dọn lên hết.

Ta nhìn đến thức ăn trên bàn toàn bộ là những món ta thích,  ta vui vẻ như được tặng một lễ vật quý giá, trong lòng tràn đầy hưng phấn mặt mày hớn hở, cầm lấy chiếc đũa cùng tiểu thê tử triển khai tranh đấu.

Tuy có nhiều món như ta vẫn chú ý nhìn xem nàng định chọn món nào, thì ta nhanh trước ra tay cướp lấy dùng lực uy miết liếc mắt nàng.

Nàng tức giận chụp cái bàn  “Tốt..Tốt ăn cơm, đừng quấy rối!” âm thanh nàng tiếng nói của nàng càng lúc càng vang dội hữu lực, Ứng Trị vẫn không giảm cười.

Bổng hoàng tử, ta đây sơn hào hải vị muốn cái gì mà không có. Như rất ít khi có cơ hội được  người nhà tự tay làm đồ ăn ── Mẫu thân Vinh phi sẽ không chú ý đến việc ăn, mặc,  của hoàng tử chỉ có thể dùng lễ nghi nghiêm khắc trong hoàng cung an bài, ngay cả đường kim hoàng thượng cũng không dám hi vọng mẫu thân sẽ tự mình xuống bếp.

Mặc dù là Đổng Phi Hà, thân phạm Vương phi, có thể phái nô tài làm hết những việc lớn nhỏ kẻ cả việc này, chuyện gì cũng không cần nàng động tay vào, nhưng nàng phải làm như vậy, chắc không phải do nhất thời tâm huyết dâng trào, mà đều chứng minh một đều trong lòng nàng đã có ta ……

“Gia!” Nàng quan sát sắc mặt Ứng Trị đang cao hứng, vì thế mở miệng.

“Cái gì?” Gọi kiều mị như vậy, cố ý quyến rũ ta sao?

“Có chuyện cần  nói cùng Ngài.”

“Nói đi!”  Ta trong lòng phấn khởi chờ mong.

“Nghe nói Ngài gần đây đang theo dõi Lưu gia, Lưu gia đang gặp không ít chuyện rắc rối, liên lụy vô số……” Nàng vừa nói xong, phát hiện Ứng Trị mỉm cười trên khuôn mặt tuấn tú chậm rãi kết băng, vì thế âm thanh nàng càng nhỏ lại.

Ta buông bát đũa “Rồi sau?”

“Ngài có không buông thành kiến, trước…”

Nàng nói còn chưa xong, đã bị Ứng Trị ….

“Câm mồm!”

Ta không cần lại nghe xong nàng nói cũng đã biết được ý đồ của nàng, đơn giản là đã biết ta muốn bắt Lưu Thuận Nghiêu, nên vì chồng trước đang rơi vào tình cảnh gian nan nên nàng mới tự mình xuống phòng bếp  làm cơm cầu tình ta, ta quả thực rất giận!

“Đáng giận! Ngươi tự làm cờm chờ Gia, biểu hiện ôn hoà đối với Gia, đối với Gia cười tựa như phong tình như vậy, đều là để giúp  Lưu Thuận Nghiêu sao?”

“Không có chuyện này!” Nàng ấn ấn hai má, khó có thể lý giải nàng là như thế nào phong tình? Nàng lại không có làm ra cử chỉ gì dụ hoặc ám chỉ!

“Ta không phải vì hắn!”

“Nói sạo! Ngươi cả ngày ở trong phủ, như thế nào biết được việc này?”

“Mông Cổ công chúa có đến đây.”

“Cái gì? Nàng đến nói gì? Các ngươi quan hệ tốt lắm sao?”

“Ta cùng nàng không có giao tình, nhưng người ta nếu đến cầu cứu, cũng nên cho đối phương có một chút mặt mũi.”

“Ha!..Haha…. Ngươi muốn làm thánh nhân a? Người ta đoạt trượng phu của ngươi, ngươi còn sợ nàng ta mất mặt mũi, có phải hay không vì nàng ta chân tình cảm hóa, thậm chí ước định về sau sẽ làm hảo tỷ muội a?”

“Ngài nói chuyện đừng không tốt như vậy.”

“Ngươi làm chuyện tốt sao? Gia mới là của ngươi trượng phu, ngươi không lấy lòng Gia, lại đi quan tâm ta nam nhân khác bên ngoài ngươi thật ra muốn cái gì? Không ăn!”

Nhìn Ứng Trị oán hận phất tay áo tử rời đi.Nàng trợn mắt há hốc mồm, nhìn đầy bàn đồ ăn, bất đắc dĩ thở dài.


Nàng có thể xác định Ứng Trị thực chán ghét Lưu Thuận Nghiêu, nhưng Lưu Thuận Nghiêu vẫn chưa chủ động trêu chọc quá Ứng Trị, Ứng Trị tai sao  như vậy để ý Lưu Thuận Nghiêu, chẳng lẽ thật sự là bởi vì nàng?

Nàng cảm thấy hoang mang, nàng vẫn nghĩ đến Ứng Trị cùng nàng cùng một chỗ chỉ do tốt chơi đùa, Ứng Trị là hoàng tử có nữ nhân nào mà chưa thấy qua, cho nên sẽ  không có khả năng đối nàng động tình.

Ứng Trị cũng nói qua, cưới nàng chính là vì nàng cự tuyệt Ứng Trị, nhưng mà hai người càng ở chung, Ứng Trị đối nàng càng vô cùng thân thiết, nàng có thể cảm nhận thật thoải mái cuộc sống, nàng có thể buông tay xuống mối tình cũ đã gây cho của nàng nhiều thương tổn.

Ứng Trị dung túng hành vi bá đạo của nàng, nàng có thể nhéo lỗ tai Ứng Trị, dung túng nàng phản đối Ứng Trị ngôn hành cử chỉ, dung túng nàng mọi khi mất hứng đưa lưng về phía Ứng Trị không biện luận nói đến nửa câu ……

Nàng ngẫm đi ngẫm lại phát hiện, Ứng Trị đối nàng rất tốt, nhìn vào tính tình của Ứng Trị mà nói, quả thực rất khó có thể đối đãi với mọi như thế, như mà Ứng Trị lại dung túng nàng như vậy, đáp án chỉ có một…

Ứng Trị thích nàng?

Nàng chạy ra cửa, hỏi hạ nhân, “Vương gia đi nơi nào?”

Hạ nhân dâng lên ngón tay chỉ hướng thư phòng, nói cho nàng biết, Ứng Trị vừa mới nổi giận đùng đùng tiêu sái đi vào.

Nàng phân phó hạ nhân đem đồ ăn mang đi hâm nóng nóng lên, để khi khuyên được Ứng Trị trở về chắc cần phải đến một chút thời gian, nàng phải chuẩn bị sẵn sảng, phân phó xong nàng cũng hướng đi đến thư phòng.

“Gia!”

“Đi ra ngoài!” Ta bực mình uấn tức vang lên,

“Muốn càu tình đừng nói thêm nhiều ta một chữ một lời nói cũng không muốn nghe!”

Nếu là trước kia, nàng khẳng định sẽ biết khó mà lui, nhưng cùng Ứng Trị ở chung lâu một thời gian, nàng biết rõ đối mặt với Ứng Trị không nên lùi bước, huống hồ

Ứng Trị  “Dung túng” nàng như vậy, nàng bảo đảm biết được Ứng Trị sẽ không làm vì nàng nên nàng dũng cảm tiến tới.

“Ta không phải đến vì bọn họ mà là vì Ngài!”

Nàng đi đến trước mặt Ứng Trị, giọng điệu mềm nhẹ.

Ta ngồi sinh hờn dỗi, nghe xong nàng giọng ôn mềm, lửa giận nhất thời giảm bớt uy lực.

“Nhà bọn họ thật sự chiếm đoạt dân chúng đất đai, còn hại đến chết người, vậy thì phải nghiêm trị, nếu không nghiêm trị thì còn xem sao có thể giữ vững quốc pháp! ” Nàng dịu dàng nói.

Ta buồn bực, xem kỹ sắc mặt mềm mại của nàng.

“Vậy ngươi hôm nay vì sao đối Gia đặc biệt tốt?”

Nàng bình thường đối với Ứng Trị rất xấu sao? Nàng suy tư nghĩ tìm không thấy đáp án.

Trong trí nhớ của nàng, nàng quả thật đối Ứng Trị có vẻ hung dữ, nàng có điểm hổ thẹn, nhưng mà không hung dữ căn bản áp không được Ứng Trị, một chút hổ thẹn vừa nhoáng lên chỉ trong nháy mắt liền biến mất!

“Ngươi nếu không nghĩ quản chuyện này! Tại sao lại lấy ra nói cùng ta”

“Ta nghĩ hỏi Ngài là muốn biết có phải Ngài vì ta mới ghi hận bọn họ, mới có cố ý đối phó với bọn họ?”  Nàng luôn luôn bào trì vẻ mặt cười cười.

Nếu nàng có thể buông xuống tình cảm giành choLưu Thuận Nghiêu, vì sao không thể lại mở lòng thích người khác; Nếu nàng cùng Ứng Trị đã là vợ chồng, vì sao lạị không thử thương yêu Ứng Trị?

Nếu Ứng Trị cũng đối với nàng hữu tình, vì sao nàng không thể đáp lại Ứng Trị?

Không biết tương lai sau này có bị thương hay hạnh phúc, như ít nhất hiện tại, nàng tưởng nghĩ cần phải đối chính mình tốt một chút, phải chửa khỏi vết thương lòng, như vậy bọn họ mới có thể cùng nhau hòa hợp thể xác và tinh thần, biết trân trọng lẫn nhau, mới có thể vì đối phương, vì chính mình, mới có thể tạo nhiều vui vẻ hạnh phúc..

Đầu tiên, nàng muốn biết này Ứng Trị tâm có bao nhiêu yêu thích nàng?

“Không phải!” Ta mạnh miệng phản bác tay nâng lên kéo kéo vài sợi tóc thả trên vai.

“Gia  làm không phải vì ngươi.”

Nàng tiến đến trước mặt Ứng Trị, bốn mắt nhìn nhau, muốn xem tình cảm ẩn núp trong đôi mắt trong suốt của đối phương.

“Ta  muốn nghe lời nói thật lòng.” Nàng ôn nhu nói.

Ta còn muốn phủ nhận như lại bị ánh mắt ôn nhu của nàng, bỗng nhiên liền mất đi sức chống cự, ta không phản kháng được nàng.

“Cho dù…… Cho dù là vì ngươi thì như thế nào?”


Nàng muốn cãi lại Ứng Trị, cúi đầu cười trộm, trong nháy mắt nàng đã hiểu được hết tâm tư của Ứng Trị── Thừa nhận thích nàng, thương nàng, yêu nàng sẽ làm hắn thẹn thùng sao?

Nàng đã nhìn thấu bí mật trong lòng Ứng Trị, nàng biết có một số việc không thể vội, cần tiến hành từ từ mới có kết quả ứng ý.

Nàng săn sóc không hề ép hỏi:

“Thiếp nghĩ quên đi những người đó, Vương gia, Ngài có thể giúp Thiếp được không?”

Nàng khẩn cầu, ánh mắt ôn nhu, trong lòng muốn đem Ứng Trị tra tấn đến khi Ứng Trị chấp chịu khuất phục.

Ta bức chính mình không nên nhìn tới nàng, không nên thấy ánh mắt động lòng người của nàng, hung tợn nói:

“Quên cái gì quên? Đối phó những người đáng ghét đó, không thể như vậy tùy tiện, nghe Gia ngươi đừng quản!”

“Quên bọn họ! Điều đó không có nghĩa lòng Thiếp rộng lượng, mà là bọn họ không có ý nghĩa để Thiếp thương tâm càng không để Thiếp để tân đến bọn họ, bọn họ không đáng Thiếp nhớ thương, cũng không đáng giá để Ngài bận tâm truy cứu.”

Nàng để vựa sát vào Ứng Trị, thật  lòng nói: “Ngài nếu không buông tha bọn họ, sẽ làm cho Thiếp quên không được, người ngoài sẽ đã cho rằng Thiếp còn ghi hận nên đối phó với bọn họ.”

“Ngươi muốn Gia như thế nào buông tha?” Ta nghiêm túc đứng lên, Ta quả thật bị nàng hoa ngôn xảo ngữ đả động tâm, nhưng vẫn kiên quyết không muốn nhẹ đến những kẻ xem thường quốc pháp!

“Thiếp cũng không muốn Ngài ở trong mắt người khác là một vị Vương gia  không sáng suốt, cho nên Thiếp muốn nói cùng Ngài, đối với việc này Ngài khi dùng đúng quốc pháp hi vọng Ngài xử lý thời điểm công chính một chút tránh để người nói Ngài vì việc riêng.”

“Gia vốn chính người công chính!”

“ Thế thì tốt, tốt…Chúng ta trở về ăn cơm đi!” Nàng cười kéo kéo xiêm y Ứng Trị.

Ta lo lắng, “Ngươi thực không vì Lưu gia mà biện hộ?”

“Thiếp tin tưởng nhân phẩm của Ngài. ” Nàng phải lấy lùi để tiến.

Biết rõ Ứng Trị chán ghét Lưu gia mà còn vì bọn họ nói chuyện, chẳng phải là tìm thêm càng phiền phức sao?

Đổi cái phương pháp, khích lệ nhà nàng Vương gia, tỏ vẻ đối Ứng Trị tin cậy, có lẽ hiệu quả hơn.

Ta đánh giá Đổng Phi Hà đặc biệt hồn nhiên khuôn mặt tươi cười, đột nhiên cảm thấy chính mình luôn bài dưới tay nàng.

Thành thân sau tổng thời gian ta luôn vây quanh nàng, kết quả đem chính mình bị nàng khắc chế, cuối cùng bị nàng hung hăng, đánh bại.

Ta càng nghĩ càng không cam lòng, đang muốn mở miệng giáo huấn nàng một chút.

Nàng  phảng phất phát hiện, trước khi Ứng Trị dạy bảo:

“Tam gia, cám ơn Ngài.”

“Cái gì?” Ta nghe đến tâm thoáng hoảng, ta đâu có không đáp ứng yêu cầu gì của nàng, nàng cám ơn ta cái gì?

“Ngài giúp Thiếp rời đi Lưu gia, lúc trước thiếp lại còn nghỉ Ngài có thể mang danh dự của chính mình vì vui đùa mà phá hư. Đến khi Ngài nói Thiếp nên cảm kích Ngài, thiếp khi đó cảm thấy cho rằng rất không đúng; Hôm nay Thiếp gặp qua Mông Cổ công chúa, thiếp mới phát hiện chính mình không hề bị đi nàng ta tâm tình ảnh hưởng…… Mà thiếp phát hiện ra hiện tại  cuộc sống của thiếp rất vui vẻ, đều là bởi vì Ngài bang tặng cho thiếp.”

Những câu  nàng nói đều phát ra từ nội tâm,  ánh mắt nàng nhìn Ứng Trị vô cùng ấm áp.

Ta ngơ ngác theo sự dẫn dắt của nàng quay trở về phòng, trên đường đi trở về phòng trong đầu của ta cứ lặp đi lặp lại liên tiếp những lời nói của nàng, càng suy nghĩ lòng ta loạn càng thêm loạn ── Ta ngẩm nghĩ những lời nàng nói, cảm ra được nàng cố ý nói cho ta biết, nàng yêu ta, nàng thích ta, hiểu đến đấy ta thật cao hứng như lòng ta bổng chợt nghĩ đến người Lưu gia tâm lại rơi vào cảm giác bất an.

“Ngươi thật sự không thích Lưu Thuận Nghiêu?” Ta cẩn thận nhìn chằm chằm nàng.

“Hắn là trượng phu của người khác, thiếp còn thích hắn để làm cái gì?”  Thật là… Ngài còn để  ý làm gì?  Nàng đã lâu không vì hắn mà đau lòng rồi.

“Đúng vậy, đúng vậy, ngươi hiểu được thế là tốt rồi, người nhớ được thế là tốt tốt rồi, ta mới là trượng phu của ngươi, muốn thích thì phải thích ta mới đúng, trượng phu của người khác ngươi không nên để tâm đến.”

“…… Người nghĩ ta để tâm đến trượng phu người khác là Ngài ấy, không phải ta.”

“Ha ha ha ha!  Chúng ta đều không cần nghĩ!”

Nhìn thấy giương mặt vui vẻ của nàng, với những lời nói ngữ điệu trong trẻo của nàng rốt cục đã đem những nghi vấn phức tạp trong lòng ta hóa giải, nhất thời ta lại cảm giác Lưu Thuận Nghiêu con người này thật ra cũng không đáng chán ghét lắm!


Hai người trở lại bàn ăn, hạ nhân một lần nữa mang thức ăn đã được hâm nóng dọn lên.

Phu thê hai người không giống vừa rồi tranh cướp thức ăn, mà là chính mình lựa chọn những món ăn cho rằng ăn rất ngon, đưa đến trong bát đối phương.

Vừa ăn vừa lén nhìn biểu tình đối phương, phát hiện đối phương coi trọng chính mình, tâm tình vui vẻ sung sướng theo từ trong cơ thể của hai người thể hiện ra ngoài cuồn cuộn không ngừng khuếch tán, cuốn hút lấy đối phương, ý cười trên mặt mỗi người càng hiện lên ra rỏ.

Hạ nhân canh giữ ở ngoài cửa, ngạc nhiên người này nhìn người kia ngẩn ngơ, không thể hiểu được, chẳng phải Vương gia cùng Vương phi mới lúc nảy còn đang giận dỗi sao? Vừa rồi còn khắc khẩu nhau, sao giờ nhìn vào tựa giống như tình chàng ý thiếp nồng thắm thế?

Quả nhiên, không bình thường, Vương gia thực có uy lực quá cường đại rồi, mang Vương Phi là một người bình thường trở nên một người không bình thường…… Bọn hạ nhân kinh sợ đều thối lui từng bước, cách xa cửa một chút, sợ rằng đứng gần quá chính mình cũng sẽ bị Vương gia ảnh hưởng đến.

……………………………………..

Cuối cùng, Ta đem vụ án Lưu gia chiếm đoạt đất đại của dân chúng, tìm cớ chuyển giao cho quan viên khác xử lý.

Đối với Lưu gia, xem như ta không có bỏ đá xuống giếng mà là vươn tay đánh khẽ, việc này không hoàn toàn bởi vì nàng mà trọng yếu hơn là, ta nhận được thánh chỉ phải nhanh chóng lên đường đi đến đất phong.

Phụ Hoàng cho Ta một mảnh đất giàu có ở Giang Nam,  lệnh cho ta trong vòng một tháng phải rời đi Kinh thành.

Tin tức vừa công bố, trong  triều các quan đại thần hưng phấn từng bừng đốt pháo ăn mừng, ngay cả huynh đệ của Ứng Trị cũng có vài người vui mừng bao tửu lầu vui chơi suốt đêm ăn mừng.

“ Đi xem cho ta những người đó là ai?” Nghe nói tin tức này, ta lập tức phái người đi điều tra danh tánh.

Nàng nghe được tin vội chạy nhanh đến thư phòng: “Quên đi, chúng ta đã chuẩn bị đi rồi, đừng để ý đến bọn hắn, Ngài không nên truy cứu, không đáng Ngài phải để tâm đến, nếu như Ngài liền để ý đến chẳng phải nâng giá trị của bọn họ sao? ”

Nàng không thể không khuyên can, khuyên giải an ủi Ứng Trị chỉ vì còn vài ngày nữa là rời đi Kinh thành rồi không nên cứ thế mà gây thêm phiền phức.── Thời gian còn lại nên giành cho người thân,  nên mới để Ứng Trị “Nén giận”

Vì phải chuẩn bị đi đến đất phong nên phu thê họ rất bận rộn, nhưng mặc kệ nhiều việc, Ứng Trị vẫn giành ra thời gian “Tra tấn” Nàng.

Thời gian dần dần đi qua, trong nháy mắt, đã gần đến ngày phải rời Kinh, nàng trở về Đổng gia một chuyến, lần này cáo biệt, song thân lưu luyến không muốn rời đi nàng.

Vào thời gian này! Trong triều truyền ra tin Thái tử bị phế chức đi  lưu đài. Vụ việc lần này hoàn toàn không phải là do Ứng Trị gây ra.

Sau này mặc kệ ai làm Thái tử ai ngồi lên ghế rồng, thì Ứng Trị đã ở nơi xa, còn có đất phong, vô luận đại vị của Đổng gia trong tương lai hưng thịnh hay thất thế trong triều đình, vẫn cón có chỗ để dựa vào.

Đổng lào gia nói: “Tam gia tuy là người có bệnh, như Tam gia đối quốc gia và dân chúng là có lao tâm, lao lực rất nhiều, Tam gia xử lý mọi việc luôn thẳng thắng, gây ra đắc tội rất nhiều quan viên có địa vị cao trong triều đình, ngay cả huynh đệ cũng không loại trừ, danh tiếng chuyên gây phiên toái cho người  không ngừng vang xa. Con thân phận là Vương phi cần phải trợ giúp nhiều cho Tam gia, nếu đến đất phong có cần tương trợ vì cứ nói với phụ thân.”

Phụ thân dạy bảo nàng, nàng phải giúp Ứng Trị mở rộng thế lực.

“Dạ! Nữ nhi hiểu.” Không cần phụ thân dặn dò, nàng cũng sẽ vì chính tương lai của mình mà tích cực cố gắng, bởi vì Ứng Trị, bởi vì chình nàng, nàng cần phải làm thế, cần phải trân trọng chính mình.

Nương nắm lấy tay nàng, kéo nàng đến một chổ riêng nói chuyện: “Phi Hà à!…Con phải tự chăm sóc tốt chình mình, nhanh chóng sinh vài đứa nhỏ, như vậy địa vị mới có thể giữu vững được. Sẳn hôm nay, đại phu đến xem bệnh cho tẩu con vẫn chưa rời phủ, con cũng cho đại phu bắt mạch xem, thuận tiện kê vài đơn thuốc bổ, nói không chừng dùng xong con sẽ càng dễ dàng hoài thai.”

“Nương……”  Nàng rất khó xử, muốn cự tuyệt lại sợ ý tốt của nương như lại sợ nương không được vui.

Trừ đối với Ứng Trị nàng có thể không câu nệ như đối với mọi người, mặc dù là người nhà của nàng, nàng vẫn bị lễ phép trói buộc, không thể ngôn hành cử chỉ tùy theo tâm nàng.

Sự thật nàng cùng người nhà trước giờ luôn rất thân thiết, vậy mà khi cùng người nhà ở chung, ngược lại sự tự do, tự tại so ra kém hơn cùng Ứng Trị ở chung một chỗ. Tại sao lại như vậy?

Nàng vẫn nghỉ không rõ, trong đầu nàng dần dần hiện ra bộ dáng một đám tiểu hài tử. ── Đứa nhỏ của nàng cùng Ứng Trị sẽ có bộ dạng tính tình như thế nào?

Nàng vô cùng chờ mong a`! Nghĩ nghĩ lại thấy cảnh tưởng trong miếu hiện nhanh trong đầu nàng….Con xin cầu nguyện phật trời đùng cho đứa nhỏ có tính tình giống Ứng Trị……

Bất quá cho dù giống, nàng cũng không sợ hãi nhiều, dù sao cũng có nàng bên cạnh đứa nhỏ, nàng có thể kịp thời sửa chửa bảo bối của nàng ngay từ nhỏ khi hắn phạm phải sai!

Nàng nếu làm nương, tuyệt đối sẽ vì đứa nhỏ cố gắng dạy bảo, ngăn chặn sau này lại suất hiện thêm một “Tam gia” gây loạn thiên hạ!

Nàng theo nương trở lại phòng của nàng trước khi xuất giá, nương cho người đi thỉnh đại phu.

Nàng nhìn đến phòng mình được nương cho người don dẹp sạch sẽ giống như nàng vẫn còn ở  nhà, lòng dâng lên một cảm xúc nghẹn ngào.──Nàng tại đây nơi này lớn lên, rồi rời đi khi đến tuổi lập gia,  rồi bởi vì bị trượng phu bỏ rơi, quay về vẫn ở căn phòng này thương tâm khóc, cuối cùng nàng lại gả một lần nữa, gả đến một nam nhân nàng hoàn toàn không thích, nhưng hiện tại nàng một chút tiếc nuối vẫn không có, ngược lại cảm thấy chính mình ngày ngày cuộc sống đi qua thật tự do, thật thư thái.

Cuộc sống hiện tại, của nàng vui vẻ như thế không phải vì trượng phu của nàng là một hoàng tử, nàng có thể hưởng thụ phú quý mà là trượng phu luôn để cho nàng làm mọi việc tùy tâm, làm cho nàng không hối hận khi rời đi Lưu gia, trượng phu cho nàng một hoàn cảnh sống càng ngày càng tiêu dao tự tại.

“Chúc mừng Đổng phu nhân, chúc mừng Vương phi.”

Đại phu sau khi kiểm tra, nói ra những lời ngoài dự đoán của mọi người:

“Vương phi đã có thai hai tháng.”

Nàng sửng sốt kinh ngạc, tính tính ngày, chẳng lẻ là thành thân sau vài ngày liền hoài thai.

Nương vui vẻ, xin đại phu kê vài phương thuốc dưỡng thai, để cho nàng mang về Vương phủ.

Nàng vuốt ve nhìn đến bụng mình lúc này vẫn chưa hiện ra lớn, các loại cảm giác ùn ùn kéo đến. Nàng thật vui sướng! Thật vui sướng!

Nàng bắt đầu đoán đến sắc mặt Ứng Trị sau khi nghe đến tin tức, chắc sẽ rất cao hứng?

Càng nghĩ nàng càng muốn nhìn thấy đến bộ dáng vui mừng của Ứng Trị……


Có chuyện gì người nàng nghĩ đến trước tiên đều là Ứng Trị, cho dù Ứng Trị có những lời nói, cử chỉ nàng không vừa lòng. Nàng phát hiện không biết từ khi nào nam nhân này đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng nàng.

Cuối cùng chuyển giao chính vụ qua nửa ngày đã xong, ta cảm thấy mệt mỏi, trở lại Vương phủ, gặp trong phủ có khách nhân, vội hỏi mới biết khách là người Đổng gia.

Hỉ Quý, thần bí hề hề hướng Ứng Trị thông báo: “Vương gia…Vương gia có tin tức tốt, Ngài mau vào đại sảnh đi.”

“Chuyện gì cao hứng như vậy?”

“Vương phi không cho nói, muốn Ngài đi vào, Vương Phi muốn đích thân nói cho Ngài.”

“Chuyện gì cần bảo mật nghiêm như vậy? Tốt, ngươi đừng nói, Gia đi đại sản.” Ta tò mò hưng trí, bước nhanh đi vào đại sảnh.

Người Đổng gia  thấy ta, mặt hiện ra rất vui vẻ.

Đây chính là chuyện lạc a`!  Bình thường nhìn thấy ta đều nơm nớp lo sợ, hôm nay cư nhiên cười đến như thế, ta thật kinh ngạc.

“Chuyện gì vui vẻ như vậy?”

“Ngài lại đây.” Nàng ngồi ở vị trí chủ vị hướng Ứng Trị ngoắc ngoắc, ngay cả nói chuyện cũng không điệu cũng không tôn kính.

Người Đổng gia vừa thấy, kinh ngạc ── Tam gia trở về, nàng không hành lễ, còn ngồi vững đó, tay vẩy vẩy gọi Tam gia giống như gọi con chó nhỏ.

Tam gia thì ngoan ngoãn nghe lệnh chạy đến!

“Ngồi.” Nàng một tay giữ chặt xiêm y Ứng Trị, một tay chỉ đến vị trí ngồi kế bên mình.

Đổng gia gặp Ứng Trị ngoan ngoãn ngồi xuống, sắc mặt càng đại biến, xem ra thật đúng là giống ra lệnh cho chó con── Lại đây, ngồi xuống, có nghe lầm không? Kế tiếp có phải hay không vẩy vẩy cái đuôi vài cái?

“Đến tột là có chuyện gì?” Ta kiên nhẫn nhìn thê tử, nàng thanh lệ trên mặt tỏa ra ôn nhu ý cười, kiều mỵ động lòng người, làm ta như tựa như đang uống rượu, phiêu phiêu say.

“Ngài sờ sờ xem.” Nàng kéo Ứng Trị tay, đặt tại chính mình bụng.

“……Tay sờ, tay sờ, còn chưa có vẩy cái đuôi.” Người Đổng gia thừa dịp phu thê bọn họ không chú ý, kề vào tai nhau nói nhỏ.

“Tam gia là người,  không có cái đuôi a!”

Ta điều chỉnh trái tim, suy đi nghỉ lại ta thật hiểu không rõ à, trước mặt người ngoài tại sao nàng lại yêu cầu ta âu yếm nàng à?

Nhưng mà làm nam nhân của nàng, ta vẫn nên nể tình nàng lập tức sờ sờ bụng nàng……Cảm giác không sai, sờ nhiều vài cái.

“Ngươi không có béo.” Một bên sờ một bên an ủi thê tử vậy.

“Ta có.” Nàng tức giận nói, nhìn váo ánh mắt Ứng Trị. “Hai tháng.”

“Sao?”  Ta sửng sốt một chút, sau một lúc lâu mới hiểu được lý của thê tử,  lại còn nói mò ám không chịu nói tỉ mỉ rõ, ta hai mắt sáng ngời, vội vàng việc việc hô:

“Kêu đại phu! Không, đi trong cung thỉnh ngự y!”

“Đừng đừng đừng, đã muốn xem qua.”  Nàng vội chạy nhanh ngăn lại Ứng Trị.

“Ngươi có thân thai, không thể chạy như vậy!”

“Ngươi, đi trong cung truyền một tiếng, nói Gia không đi, phải đợi đứa nhỏ sinh ra!”

Nàng luống cuống tay chân ngăn cản. “Không cần phải vậy, không có sao, đại phu nói  vận động thích hợp, không cần mệt nhọc là được, chúng ta có thể vừa đi vừa du ngoạn.”

“Thế cũng được, không cần đi gấp, chậm rãi chơi đùa cũng tốt.” Ta ngẫm lại cũng không phản đối, lại sinh ra chủ ý mới: “Chúng ta nên đặt tên cho đứa nhỏ là gì?”

“Đợi chút!” Nàng kéo Ứng Trị cánh tay rồi chỉ đến vị khách. “ Đây là những đứa cháu nhà ta muốn bái phỏng Ngài.”

“Không rảnh chiêu đãi, lần sau lại đến.” Ta lập tức hạ lệnh đuổi khách.

“Không có lần sau!” Nàng không thể nhịn được nữa, ấn Ứng Trị  ngồi xuống vị trí chủ vị, không tự giác chẳng lẽ lại muốn nàng nhéo lỗ tai.

“Ngồi xuống cho ta, đạo đãi khách còn muốn ta dạy cho Ngài?”

“Đãi cái gì khách? Bọn nhỏ, Gia cấp tiền tiêu vặt, các ngươi chính mình trên đường trở về mua đồ vật ăn đi nha!”

“Ngài đừng náo loạn!”

“Nhẹ chút, nhẹ chút, đã nói với ngươi biết bao nhiêu, như thế nào vẫn còn dã man như vậy?”

Đang ngồi người Đổng gia kinh ngạc im lặng không dám thở── Theo bọn họ biết Đổng Phi Hà là một người dịu dàng hiền lành, này trước mắt họ Đổng Phi Hà lại vừa nhéo lỗ tai trượng phụ vừa lớn tiếng la trách, đây là ai Đồng Phi Hà này với Đổng Phi Hà bọn họ biết hoàn toàn đối lập như hai người khác nhau.

Nhà bọn họ Phi hà như thế nào lại trở nên như vậy?  Còn Ứng Trị, trong truyền thuyết “Tam gia “ bị nhéo lỗ tai mặt mày còn hớn hở, vui sướng, thật.. thật có phải là  “Tam gia Ứng Trị” không?

Mọi người cảm thấy như đang ở trong mộng như tự là thực, nghĩ nghĩ cố mở to mắt


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.