Nhị Thứ Nguyên Chi Phi Thiên Thành Tiên

Chương 65: Cho tiểu loli ăn kẹo


Đọc truyện Nhị Thứ Nguyên Chi Phi Thiên Thành Tiên – Chương 65: Cho tiểu loli ăn kẹo

Nhìn thiếu nữ Quách Phù cưỡi ngựa đỏ, đây chắc là Quách Tĩnh ở Mông Cổ đại mạc đoạt được Hãn Huyết Bảo Mã, tên là Tiểu Hồng Mã, thân hình khỏe mạnh, cước bộ có lực, thượng phẩm ngựa tốt không giống phàm trần, theo Lý Thông đánh giá dù Nhất Lưu võ giả cũng không thể theo kịp, đồng thời cũng là con ngựa tốt nhất mà hắn từng nhìn thấy!

Lý Thông còn đang suy nghĩ thì thiếu nữ đã từ trên ngựa nhảy xuống, lao thẳng đến chỗ Hoàng Dung, liền nghe giọng nữ ngọt ngào truyền đến: “Mẫu thân.”

Thiếu nữ một thân váy dài màu thẫm đỏ, tóc đen như thác nước rủ xuống, khi đang chảy đến làm lung lay mê người vòng eo tinh tế, khuôn mặt tinh tế trắng nõn, đôi mắt như nước trong veo nhấp nha nhấp nháy, tinh khiết như là sao trời. Dù chỉ chạy ngang qua Lý Thông như mơ hồ vẫn ngửi ra mùi thơm trên thân thể của thiếu nữ, thật là lôi cuốn.

Hoàng Dung ôm lấy thiếu nữ, sủng ái cung chiều nhưng vẫn nhẹ mắng nói: “Phù nhi, tại đây không phải nhà mình, nữ hài tử mà la to thế, còn ra thể thống gì.”

Một bộ dạng thuỳ mị tuyệt sắc, một cái thanh xuân xinh đẹp…

Hai mẹ con đứng chung một chỗ căn bản cũng không như mẹ con, nói là tỷ muội cũng không quá.

Lý Thông trong lòng thầm nghĩ: Quả đúng là Quách Phù, kế thừa mụ mụ Hoàng Dung khuôn mặt mỹ lệ, dù còn nhỏ tuổi mà đã có khuôn mặt phấn diêu mài ngọc tiểu mỹ nhân, lớn lên chắc chắn là mỹ nhân bại hoại tuyệt phẩm cấp bậc.


Một lúc sau, theo Hoàng Dung hai mẹ con dẫn đầu đến chỗ Lý Thông, theo sau còn có 3 đứa bé trai.

Dù sao cũng ở lại lâu trên trên địa bàn người ta, Hoàng Dung cũng nên giới thiệu liền chỉ nữ hài đứng gần người vào ba tên nam hài phía sau nói: “Lý đại giáo chủ, đây là Quách Phù con gái ta, ba tiểu tử phân biệt là Võ Tu Văn, Võ Đôn Nhu, còn có Dương Quá, sau này sẽ ở lại đây rèn luyện.”

Sau đó chỉ vào Lý Thông hướng 4 người nói: “Đây là Lý Thông Lý đại giáo chủ, các ngươi mau chào hỏi một tiếng.”

Quách Phù nháy đôi mắt đẹp, nhìn Lý Thông ngọt ngào nói: “Lý đại giáo chủ, ngươi tốt.”

Võ Tu Văn, Võ Đôn Nhu, Dương Quá cũng đồng thời lễ phép gọi theo, bọn họ tuy còn nhỏ nhưng ở Cái Bang lâu như thế đương nhiên cũng nghe nói qua Lý Thông người này, đây là một trong tam đại chủ nhân Phi Thiên Chi Thành, nơi có nhiều linh được, nguyên liệu thức ăn cao cấp, còn có không ít bí tịch võ công lợi hại mà Trung Nguyên không có là 《Long Tượng Bàn Nhược Công》.

Lý Thông gật đầu xem như chào hỏi, nhìn Võ Tu Văn, Võ Đôn Nhu, đây là Võ gia huynh đệ, mặt mũi sáng lánh, con mắt có thần vậy mà trong Thần Điêu ai cũng phải công nhận là hai tên ngu ngốc, mỗi lần nhìn đến đều hận không thể treo lên đánh.

Đối với ngu ngốc, Lý Thông cũng thèm để ý, ngu mới dể quản lí mà dù có ngu nữa chắc cũng không ngu hơn Đạt Nhĩ Ba đệ tử của Kim Luân Pháp Vương, không thấy Đạt Nhĩ Ba dù ngu cũng có đất dụng võ sau.

Tiếp tục nhìn đến Dương Quá, dù chỉ mới 10 tuổi mà gương mặt anh tuấn, phong lưu tiêu sái, làm người ta có cảm giác bất cần đời, Lý Thông cũng phải công nhận thằng này mặt trắng hơn mình, nhưng nhìn làm sau cũng có cảm giác như bọn buôn người, ép gái bán vào thanh lâu. Hắn trong lòng thầm nghĩ: Tốt nhất là không nên phá hư quy cũ của Phi Thiên giáo, bằng không dù ngươi có là ai thì cũng sẽ là đối tượng kế tiếp thử thuốc mới.

Mắt nhìn Quách Phù cùng trong nguyên tác cũng có chút điêu ngoa nhưng không mất nữ hài đáng yêu nhịn không được nói: “Nữ hài tử thật đáng yêu ah!”

Hoàng Dung nghe Lý Thông lời ấy xuất phát từ bản năng làm mẹ, nàng cảm thấy lời ấy rất đúng, sắc mặt nhìn Quách Phù càng ôn hòa, không khó để người ngoài thấy được mặt lộ ra mấy phần trìu mến cùng kiêu ngạo, như thể muốn tuyên bố với tất cả ‘đây là con nàng’.

“Đại giáo chủ. . .” Quách Phù tinh xảo đáng yêu khuôn mặt hiện lên một mảnh đỏ ửng, bị người như vậy khích lệ, đặc biệt là người có địa vị khá cao không thua gì phụ nhân mình khen như thế, Quách Phù trong lòng không khỏi có chút ngọt ngào.

“Ta luôn thích nữ hài đáng yêu, tiểu muội muội ngươi có thể gọi ta là đại ca ca, đây xem như là quà lần đầu gặp đi.” Lý Thông tâm tình khá tốt, từ trong không gian Vina Card lấy ra cái hộp nhỏ đưa cho Quách Phù.


Quách Phù tiếp lấy hộp ngọc, nhẹ nhàng mở ra lập tức mùi thơm nhàn nhạt truyền đến.

Hoàng Dung nhìn thấy đồ vật bên trong cũng sững sờ, ba viên to nhỏ như hạt đậu, màu vàng óng trong suốt nhìn rất thích mắt, hơn nữa còn tỏa hương thơm nhìn là biết không phải phàm vật chắc chắn là thứ tốt.

Quách Phù trong đôi mắt dị thải liên tục, đối với đồ vật đẹp mắt, thì bất kỳ nữ nhân nào đều có lực sát thương to lớn, nhìn Quách Phù liền có thể biết một, hai, liên tục nhìn Hoàng Dung trưng cầu ý kiến có nên nhận không.

Hoàng Dung càng xem càng cảm thấy đẹp mắt, nhưng xuất phát từ người mẹ cẩn thận nên kinh ngạc hỏi: “Đây là vật gì?”

Lý Thông đối với mĩ nữ trò chuyện rất là kiên nhẵn, tỉ mỉ giải thích nói: “Đây là kẹo, tên là kẹo mật ong, dùng để ăn rất ngon ah! Nguyên liệu chính là Phi Thiên giáo đặc sản một trong Ngọc Phong Tương, đây là nguyên liệu có chất lượng khá cao, sau đó được làm lạnh ở nhiệt độ thích hợp, sẽ tan từ từ khi bỏ vào miệng, không nhưng có tác dụng bảo trì dung nhan, mà còn rất tốt cho sức khỏe.”

“Có thể dưỡng nhan? Còn tốt cho sức khỏe!” Vừa nghe công hiệu, Hoàng Dung lập tức càng ngày càng bị câu ra hứng thú, nàng có đẳng cấp khá cao về nấu nướng, đương nhiên biết rõ nhiều nguyên liệu, đây chắc chắn là phẩm cấp còn cao hơn cấp 2 Ngọc Phong Tương mà hôm qua nàng dùng để nấu ăn. Nếu viên kẹo này dùng đến Ngọc Phong Tương cấp 3 loại tương đối hiếm nguyên liệu mà trong Phi Thiên giáo cũng ít gặp thì chắc có thể dưỡng nhan và tốt cho sức khỏe!

Lý Thông nhìn Quách Phù thúc dục nói: “Tiểu muội muội! Ngươi ăn trước một hạt thử xem.”

Quách Phù cao hứng cầm lên, sau khi được Hoàng Dung cho phép nhưng vẫn khó khăn nói: “Đại ca ca! Kẹo mật ong này cũng quá đẹp đi, ta thật sự có điểm không nỡ ăn…”


Lý Thông không buôn tha cơ hội dụ dỗ, thanh âm tràng đầy du hoặc: “Tiểu muội muội! Ngươi không cần phải lo, sau này cứ ở lại đây lâu dài, mẫu thân ngươi là thành viên cao cấp hằng tháng sẽ được nhận kẹo.”

Quách Phù không nói thêm gì, mở ra khiêu gợi miệng nhỏ, bỏ vào miệng.

Ngọt! Truyện được tại http://TruyenCv[.]Com

Hảo ngọt!

Phi thường ngọt!

Đây là lần đầu trong đời Quách Phù được ăn đồ vật ngọt như thế, dù đã ăn rất nhiều món ngon do mẫu thân làm, nhưng chỉ có kẹo mật ong mới khiến vị giác người ta thoải mái, mà đáy lòng cũng cảm giác ngọt ngào, như thể mẫu thân đang ôm ấp bảo bộc, khiến người ta có một loại cảm giác phi thường hạnh phúc.

Quách Phù cảm giác được nhịp tim đập của chính mình đang không ngừng tăng nhanh, dường như có một con nai con ở ngực loạn va, cảm giác tuyệt vời như bị hạnh phúc bao vây, tựa như trầm luân bên trong đại dương, không nhịn được phá tan hết thảy ràng buộc muốn ôm lấy toàn bộ thế giới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.