Đọc truyện Nhị Thứ Nguyên Chi Phi Thiên Thành Tiên – Chương 53: Bá đạo đến từ hạt gạo
Khi Lý Thông vừa về Hồ Lô cốc đã đem kết quả khảo sát chuyển qua cho Thạch Sùng hai người qua Vina Card chức năng truyền tin, ba người thông qua trao đổi liền quyết định lập tức xuất phát, nhưng để Lý Thông khá bất ngờ là Long Nhất của Thanh Long đong binh đoàn đang chờ hắn ở phòng khách Phi Thiên giáo.
Lúc đó, Lý Thông cũng không chậm trễ để người khác chờ lâu, nói vài câu với Tiểu Long Nữ rồi đi thẳng đến phòng khách.
Sau khi tốn 10 phút đồng hồ, Lý Thông đã đến cửa phòng, trong phòng lúc này chỉ có ba người, Thạch Sùng và Long Nhất không biết đang nói gì nhưng trao đổi rất vui vẻ còn Thạch Sanh chỉ ngồi im lìm một chỗ thấy nói câu nào.
“Đại ca! Ngươi đã đến rồi.” Thạch Sùng thấy Lý Thông đã đến, mặt đầy vui vẻ đứng lên chào đón.
Sau khi mọi người chào hỏi vài câu, bốn người đều ngồi xuống ghế. Thạch Sùng mở đầu câu chuyện nói: “Đại ca! Long Nhất ca biết chúng ta sắp đi Tử Vong Sâm Lâm liền đến cảm ơn chúng ta đã giúp Thanh Long đoàn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.”
Thạch Sùng không hổ tên Thạch Sùng, không thua chút nào trong truyện cổ tích khả năng ngoại giao rất tốt có thể nói hắc bạch đều ăn, tuy bận với việc kinh doanh của mình nhưng Thạch Sùng không quên ngoài sáng tặng không ít đan dược cho Thanh Long đoàn người nhất là Long Nhất dù ít gặp mặt nhưng cũng có thể xưng huynh gọi đệ, trong tối thì mua chuộc không ít đạo tặc quan lại xung quanh, chỉ cần có gì ảnh hưởng bất lợi đến Phi Thiên giáo thì có thể xử lí kịp thời.
Cùng la người Đại Việt nên dể nói chuyện, Long Nhất tuy là Long Biến cảnh sắp gần đột phá đến Ngũ Trọng nhưng vẫn là người rất để gần gủi nói: “Thật phải cảm ơn Phi Thiên giáo các ngươi! Nếu không nhiệm vụ phát gạo của đoàn chúng ta không sớm như vậy hoàn thành, dù dự tính là 3 năm nhưng nhờ có Phi Thiên giáo tuyên truyền, tu tập vô số nạn dân ăn mày các loại đến nay chỉ chưa đến 7 tháng đã hoàn thành mỹ mãn chúng ta cũng có thể trở về rồi!”
Long Nhất lời nói không sai, phải biết vì có Phi Thiên giáo tịch cực phát huy mà Hồ Lô cốc nổi danh gần xa, vừa được phát cháo tuy chỉ một ngày có 1000 phần lại được bái thần phật nơi gủi gấm xoa diệu tâm linh còn được nhận gạo chỉ cần đến là có phần, đối với đế quốc Bắc Tông đang có chiến tranh đây không khác nào Thánh Địa nơi mà ai cũng muốn hướng đến.
Bất quá coi như là như vậy, Lý Thông hắn cũng phải cảm ơn Thanh Long đoàn vì chiếu cố Phi Thiên giáo không ít, phải biết tại đây đạo tặc nơi tiếng đông đảo nếu không có cường giả Long Biến cảnh như Long Nhất ở đây thì không biết Phi Thiên giáo của Lý Thông hắn đến bao giờ mới phát triển được như bây giờ. Lời khách khí cảm ơn qua lại cứ để Thạch Sùng nói, Lý Thông cùng Thạch Sanh im lặng nghiêm túc lắng nghe.
Đoàn người dù sao cũng sắp đi nên Thạch Sùng cũng mặt dày tò mò hỏi: “Long Nhất đoàn trưởng! Huynh đệ chúng ta rất muốn biết tại sau Đại Việt lại xuất nhiều gạo đi cứu đói nước khác đến như vậy, phải biết nước chúng ta rất coi trọng an ninh lương thực ah.”
Tinh thần tự lực tự cường của Đại Việt rất cao chăm chỉ luyện võ rèn thân thể, cần cù lao động nuôi sống bản thân gia đình, cũng thường xuyên giúp đỡ các nước xung quanh, nhưng với số lượng lớn như vậy là đó là lần đầu, đây cũng là thắc mắc trong lòng của Lý Thông. Nói ra cũng tội đám huynh đệ Lý Thông, dù sao trước đó trình độ còn chưa đủ để biết những tin tức dạng này đương nhiên không thể so với Thanh Long đong binh đoàn đã hoạt động lâu năm.
Vì cũng không phải là tin tức gì cần bảo mật, đã hoàn thành nhiệm vụ Long Nhất tâm tình rất tốt lại là người hào sảng liền thoải mái nói ra: “Kỳ thực đây là giao dịch! Số lượng lớn gạo cho 1 châu ăn trong 1 năm đương nhiên sẽ không cho không rồi!”
Dừng một lúc sắp xếp từ ngữ, Long Nhất tiếp tục nói: “Lần này giao dịch có ba bên Bắc Tống đại diện cho Trung Nguyên, Đại Việt chúng ta, một vương quốc khác ngoài biển phía đông. Bên vương quốc ngoài biển lấy lượng lớn tiền tài, tài nguyên mua lương thực từ Đại Việt chuyển đến Bắc Tống. Bắc Tống đại diện cho toàn Trung Nguyên lấy toàn bộ đảo gần bờ phía đông bán cho bên vương quốc kia từ đây chỉ Trung Nguyên chỉ chú trọng ổn định tình hình đại lục. Đại Việt chúng ta có lượng lớn tài nguyên từ việc bán lương thực tất cả đều vui vẻ.”
Lúc này, Lý Thông trong lòng mới hiểu hóa ra là như vậy, nhưng tại sao ở đây vẫn không có tin tức gì về chuyện này, không lẽ ‘anh ấy’ lại trò cũ soạn lại, dù sao cũng là mối làm ăn với Đại Việt, Lý Thông không ngại thích vương quốc kia một tay. Lý Thông thầm nghĩ: “Đợi thời cơ thích hợp phải để tất cả mọi người trên đại lục biết mới được, Lý Thông không ngờ ‘anh ấy’ lại khổ đến thế bán vài đảo phía đông Trung Nguyên vì lương thực, chắc đây là thời đại hạt gạo lên giá, hắn sợ nhất là ‘anh ấy’ sau khi xong việc, lâu lâu lại nói các đảo phía đông chưa bán, lương thực từ Đại Việt là tự mình bỏ tiền mua, ‘anh ấy’ mà hành xử như thế hắn không có gì bất ngờ nhưng không thể để việc này ảnh hưởng Đại Việt mất uy tín với các nước đã làm ăn, phải xử lí gọn gàng, nhanh chóng mới được.”
Không để ý đến Lý Thông trong đầu đang suy nghỉ ‘bá đạo đến từ hạt gạo’, Thạch Sùng và Long Nhất tiếp tục nói chuyện trên trời dưới đất, mãi đến tận Long Nhất đã ra về, Thạch Sùng mới làm Lý Thông tỉnh lại từ ý nghĩ đang tính trong đầu.
“Đại ca! Chúng ta cũng nên lên đường rồi.” Thạch Sùng tâm tình khá tốt, vẻ mặt đầy ý cười nói với Lý Thông.
Thạch Sùng từ khi nhận được truyền tin của Lý Thông đã ra lệnh đệ tử trong Phi Thiên giáo chuẩn bị và lên đường trước, dù sau nhóm Lý Thông sẽ ngồi xe ngựa tất nhiên nhanh hơn đoàn người vận chuyển vật tư rồi. Từ đây khai sáng sự nghiệp của mình đương nhiên là vui rồi, Thạch Sùng lúc này trong đầu suy nghĩ làm sao từ Tử Vong Sâm Lâm kiếm được nhiều tài nguyên nhất, không chỉ làm lợi cho mình và đệ tử còn có thể trao đổi nhiều hàng hóa hơn từ Đại Việt.
“Được! Chúng ta cũng lên đường bắt kịp đoàn người thôi.” Lý Thông lúc này cũng thở ra một hơi vì nghỉ tương lai tự do tươi sáng không bị ràng buộc, hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình bảo về an nguy sau này của Phi Thiên giáo.
Nhiệm vụ của Lý Thông hắn chỉ khảo sát xem khu Băng Nguyên có đường thông đến Tử Vong Sâm Lâm không, đường từ Hồ Lô cốc đến Tử Vong Sâm Lâm mặt phía Bắc chỉ từ một đường thế là có thể đơn giản đi rất nhiều chuyện, không thể đánh vận dụng lượng lớn quân đội đánh bất ngờ Phi Thiên giáo vì chỉ có một đường bằng phẳng đã được chú trọng phòng bị, một đường ít người có thể đi là vực cao yêu thú thành đàn trừ vài người là Tông Sư, Đại Tông Sư cao thủ mới đi lại dể dàng được.
Ngồi thoải mái trên xe ngựa, nhìn con đường bằng phẳng rộng gần 12 mét được làm bằng đá đỏ đi thằng đến ngoại vi Tử Vong Sâm Lâm nơi đặt căn cứ mới Phi Thiên giáo, Lý Thông cảm thấy mình đã áp dụng thành công dùng người đúng việc. Làm lão đại muốn làm cái gì thì cứ mạnh dạng mà làm, chỉ cần nắm chắc phương hướng phát triển, cụ thể sự vụ có thể giao cho người hiểu việc đi xử lý.
Thông qua Thạch Sùng giới thiệu, căn cứ mới như là thế ngoại đào nguyên, tại ngoại vi Tử Vong Sâm Lâm một gốc nhỏ có thung lũng rộng lớn được bao quanh bởi các ngọn núi cao, chỉ cần bảo vệ được lối vào duy nhất tại đó, sẽ không ai có thể đi vào thung lũng kia, như vậy sẽ không sợ thế lực khác đến chèn ép. Như thế là có 2 lớp phòng ngự từ Bắc Tống là tại thung lũng và Hồ Lô cốc, đi lại dể dàng hơn với Đại Việt, cách Tây Hán với các ngọn núi, kéo khoảng cách Đông Tùy, nguy hiểm có thể chạy lên Hoàng Liên Sơn chốn.
Ngược điểm cũng không phải không có, tuy là ngoại vi Tử Vong Sâm Lâm nhưng có không ít yêu thú cấp 2, 3. Đối với các này Lý Thông đám người từ Đại Việt cho là cơ hội tốt rèn binh, dù sau ra nhiều tiền tài công sức như vậy, nếu đệ tử quá vô dụng nuôi chỉ tốn lượng thực. Đương nhiên còn phải chứ trọng tuyển đệ tử có tu chất cao để trọng điểm bồi dưỡng, Lý Thông đám người có thể buôn tay mà chú trọng luyện võ tích cực hơn.