Nhị Thứ Nguyên Chi Phi Thiên Thành Tiên

Chương 4: Thủy Tinh khế ước


Đọc truyện Nhị Thứ Nguyên Chi Phi Thiên Thành Tiên – Chương 4: Thủy Tinh khế ước

“Cốc cốc cốc”

Nghe tiếng gõ cửa Lý Thông đóng quyển Đại Việt Sử Ký Toàn Thư đang xem lại. Quay ra ngoài cửa hô: “Mời vào”.

Cánh cửa mở ra, hai thiếu niên bước vào, Lý Thông lập tức nhận ra đây là Thạch Sanh mà hôm qua mình cứu giúp, lúc này khí sức hồng hào hơn rất nhiều, người con lại nghe nói Thạch Sanh tiểu đệ Thạch Sùng hai người thường đi săn yêu thú, thu thập linh dược với nhau.

Thạch Sanh cao 1m85, khôi ngô tuấn tú, lấp lánh hữu thần cặp mắt, dáng người khỏe mạnh có tiếng là người thật thà.

Thạch Sùng cao 1m82, tuy thân thể không được như Thạch Sanh nhưng khuôn mặt tự tin sáng sủa, thông minh, khôn khéo được người trong làng cho rằng có đầu óc làm ăn kinh doanh lớn.


“Đa ta ân công hôm qua đã xuất dược cứu mạng, Thạch Sanh sẽ mãi ghi trong lòng”.

“Đa ta ân công cứu đại ca, Thạch Sùng sẽ mãi ghi trong lòng”.

Thạch Sanh, Thạch Sùng vừa thấy Lý Thông liền quỳ gối đập đầu tạ ơn. Thạch Sanh thông qua Thạch Sùng biết được, khi mình bị trọng thương thì Lý Thông xuất ra Tam Phẩm Linh Đan cứu mình, phải biết Tam Phẩm Linh Đan cái loại này linh đan chỉ có trong Hoàng tộc vì trù bị chống quân xăm lược nên không phải có tiền mà mua được.

Lý Thông không ngờ hai huynh đệ quỳ tạ ơn nhưng lập tức phản ứng lại nói: ” Đứng lên đi, có gì ngồi xuống ghế rồi nói”.

Hai huynh đệ họ Thạch ngồi xuống ghế, Thạch Sanh làm người hiền lành ít nói mọi việc thường lấy đệ đệ mình Thạch Sùng làm chủ. Thạch Sùng trên tay một tấm Vina card đưa về phía Lý Thông nói: “Trong đây có 1000 kim tệ mặc dù giá trị không bằng Tam Phẩm Linh Đan nhưng xin ân công nhận lấy, nghe nói ân công mới đến làng nếu có gì cần cứ việc nói hai huynh đệ tại hạ có thể giúp một hai”.

Thần Võ đại lục tiền tệ giao dịch quy định phải đúc thành đồng xu. Mỗi đồng xu nặng 100g, được làm từ Hoàng Kim, Bạch Ngân, Thanh Đồng. 1 kim tệ = 100 ngân tệ, 1 ngân tệ = 100 đồng tiền.

1000 kim tệ là giá trị Tam Phẩm Linh Đan mặc dù không phải lúc nào cũng mua được cộng thêm Lý Thông hắn đang cần hoàng kim làm nhiệm vụ liền nhận lấy. Lý Thông nhận lấy Vina card nhẹ gật đầu: “Ta tên là Lý Thông đa tạ nhị vị hậu lễ vừa mới đến làng còn mong nhị vị hướng dẫn nhiều hơn”.

Thạch Sùng thấy Lý Thông nhận lễ liền mỉm cười đồng thời giới thiệu tên hai huynh đệ mình một bên quan tâm hỏi: “Ta tên là Thạch Sùng, kế bên là đại ca ta tên Thạch Sanh, ân công là lớn nhất huynh đệ ta xin nhận ân công là đại ca, dám hỏi ân công là người Đại Việt”.


Lý Thông thản nhiên trả lời: “Không sai, ta là người Đại Việt làm sau người biết”.

“Tất cả người Đại Việt huyết mạch thức tỉnh long lực đều cảm ứng được nhau, tiểu đệ nhận ra cũng là bình thường, hình như đại ca chưa tu luyện qua Chân Long Cửu Thức “. Thạch Sùng nghĩa chính ngôn từ thản nhiên nói rằng.

“Không sai, trong cơ thể ta chỉ có khí lưu động còn chưa ngưng tụ ra long lực, Thạch Sùng tam đệ có thể chỉ dạy thêm?” Lý Thông nhẹ nhàng gật đầu đồng thời làm quen hỏi.

“Đây là Chân Long Cửu Thức đại ca nghe kĩ.” Thạch Sùng thản nhiên nói đồng thời đem quan hệ ba người thân thiết hơn.

Lý Thông ngồi trên ghế lắng nghe Thạch Sùng nói, đồng thời trong đầu mặc niệm Chân Long Cửu Thức. Một lúc sau, cơ bắp ẩn chứa lực lượng của Lý Thông bành trướng gấp đôi không thua gì Thạch Sanh, tóc biến thành bạch kim, trong cơ thể Hàn Băng chi khí xung quanh Băng Tinh không ngùng xoay tròn ngưng tụ thành hình hai con Băng Long. Vui sướng, Lý Thông lập tức mở mắt ra, hai con ngươi màu xanh nhìn kỹ có thể thấy ẩn hiện lấp lánh băng tuyết, lãnh khốc con ngươi làm cho người nhìn vào cảm thấy linh hồn cũng run lên lạnh.

Thạch Sùng một bên quan sát hết thảy vui mừng khi thấy cơ bắp bành trướng biết là Lý Thông đã thành công, nhưng khi thấy hai con ngươi thêm vào Hàn Băng xung quanh như liên tưởng đến cái gì liền biến sắc đứng bật dậy: “Băng Long, vạn người khó tìm Băng Long”.


Thạch Sanh thấy đệ đệ mình phản ứng thập phần không hiểu nên ngồi đó không nói gì. Lý Thông vừa tỉnh lại nghe Thạch Sùng nói liền hỏi: ” Ồ, tam đệ ta ngưng tụ ra Băng Long cũng không cần phản ứng lớn vậy ah”.

Thạch Sùng vốn nhớ ơn cứu mạng mà quyết định bái Lý Thông ân công làm đại ca, nhưng khi thấy Lý Thông ngưng tụ ra Băng Long liền định hai huynh đệ mình sau sẽ theo Lý Thông đại ca lăn lộn liền vui vẻ đáp: “Đại ca có thể không biết Băng Long thập phần hiếm, như đại ca ta Thạch Sanh cùng ta Thạch Sùng đều thức tỉnh Hắc Long, dân làng đa phần ngưng tụ là Thổ Long đều là bình thường, đại ca thử nghĩ trên Hoàng Liên Sơn quanh năm đóng tuyết, gần ½ đại lục là tuyết ở hoàn cảnh đó chiến đấu chỉ Băng Long của đại ca là vô địch, hai huynh đệ ta muốn đi theo đại ca lăn lộn, mong ân công đại ca dừng từ chối”.

Hóa ra là coi trọng ta Băng Long, Lý Thông suy nghĩ một chút là hiểu đại lục đa phần là tuyết mình nếu chiến đấu liền chiếm đại tiện nghi. Cao thủ giao thủ cũng có phần thắng nhờ hoàn cảnh như Thủy Tinh đánh chỗ nào không đánh lên núi đánh Sơn Tinh để ăn hành toàn tập rồi thất bại mà về. Có hai huynh đệ họ Thạch đi theo cũng tốt giảm được nhiều việc liền nói: “Tốt, vậy Lý Thông ta làm đại ca, nhị đệ, tam đệ cứ yên tâm theo ta, ta chắc chắn không để hai người chịu thiệt”.

Lý Thông như nhớ đến cái gì, không biết từ đâu lấy ra Thủy Tinh khế ước đưa hai huynh đệ họ Thạch nói: “Hai đệ nếu tin ta liền ký nó, ta liền có thể cung cấp các người nhiều chỗ tốt”.

“Thủy Tinh khế ước”. Thạch Sanh, Thạch Sùng nhìn tên khế ước không hiểu lắm đọc tiếp nội dung bên dưới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.