Nhị Thứ Nguyên Chi Phi Thiên Thành Tiên

Chương 31: Từng người tiến bộ


Đọc truyện Nhị Thứ Nguyên Chi Phi Thiên Thành Tiên – Chương 31: Từng người tiến bộ

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt Lý Thông đã tu luyện 《Long Tượng Bàn Nhược Công》 được bốn tháng, trong bốn tháng thời gian này ngoài sinh hoạt bình thường, Lý Thông thường chịu khó ngồi xếp bằng tu luyện, 《Long Tượng Bàn Nhược Công》đột phá đến tầng thứ bảy sơ thành, mỗi lần đột phá nồng đậm linh khí đều bao phủ xung quanh gia cố thêm vòng chân khí hộ thể, 《Chân Long Cửu Thức》 cũng có tiểu đột phá từ Long Biến Tam Trọng sơ kỳ đến Long Biến Tam Trọng trung kỳ, tốc độ đó có thể nói là khá nhanh, đương nhiên phần nhiều là nhờ Băng Tinh hộ trợ thúc đẩy chuyển hóa thành Băng Long lực lượng.

Mà trong bốn tháng thời gian này, nhóm người Thạch Sanh cũng có không ít tiến bộ, Thạch Sùng cũng đột phá tới Long Biến Tam Trọng trung kỳ tên này lười tu luyện vì lo buôn bán, Thạch Sanh hiện tại đã đột phá tới Long Biến Tứ Trọng cũng ngưng tụ ra thần thức, tốc độ như vậy khiến cho đám người Thanh Long đong binh đoàn phải sợ hãi không thôi, phải biết Thạch Sanh chỉ khoảng 20 tuổi mà thôi, tiền đồ sáng lạng ah. Chỉ có Lý Thông biết đó là do Thạch Sanh khắc khổ tu luyện, đương nhiên cũng có một phần công lao đan dược của Lý Thông.

Mà khiến cho người chú ý nhiều nhất lại là Kim Luân Pháp Vương, trong vòng ba tháng, tuy không có đột phá lên Tông Sư trung kỳ võ giả nhưng nhờ có 《Hoạt Huyết Tán》 《Long Tượng Bàn Nhược Công》đã đột phá tầng thứ tám, tinh huyết đủ đầy giúp Kim Luân Pháp Vương không còn gầy như trước, có được thành quả trước mắt, Kim Luân Pháp Vương càng ra sức làm lớn mạnh Phi Thiên giáo, không chỉ truyền 《Long Tượng Bàn Nhược Công》 ra ngoài còn chỉ điểm một số đệ tử có cống hiến cao làm tất cả khi làm việc càng thêm ra sức.

Mà người tiến bộ nhanh nhất chính là Tiểu Long Nữ, trong vòng bốn tháng, Tiểu Long Nữ đã từ Tam lưu sơ kỳ võ giả đột phá tới Tam Lưu hậu kỳ võ giả, sức chiến đấu bằng với đám người Lý Thông.

Lý Thông nhìn thấy thực lực của Tiểu Long Nữ thì cũng vô cùng kinh ngạc, tuy cũng nhờ ở gần hắn, có Băng Tinh tinh lọc Băng Hàn chi khí thêm tinh thuần nhưng tu vi của nha đầu này cũng thật nghịch thiên, không uổng phí tu chất cực cao của mình.


Nhờ tích cực phát cháo, đền Thủy Tinh có thể nói nổi tiếng gần xa, thu hút du khách thập phương đến tháp hương vái lạy gửi gấm tâm linh.

Hiện tại danh tiếng của Phi Thiên giáo tại Bắc Tống cũng đã đại chấn, đặc biệt là Kinh Châu càng ngày càng có nhiều người gia nhập vào, trong vòng bốn tháng, quy mô của Phi Thiên giáo đã 10 tên đệ tử Huyền cấp giờ đã gần 100 tên, hơn nữa những người này đều cam tâm tình nguyện đi vào.

Đồng thời Lý Thông cũng từng hứa hẹn với tất cả đệ tử Phi Thiên giáo, chỉ cần đệ tử Phi Thiên giáo có cống hiến thì cũng sẽ được ban thưởng, cống hiến càng lớn thì phần thưởng càng cao, cao nhất có thể đạt tới Tứ Phẩm linh dược, thấp nhất cũng được vào phòng tu luyện vài ngày.

Vừa nghe nói có thể có được phòng tu luyện, tất cả mọi người đều cao hứng và kích động. Phòng tu luyện là Thạch Sùng lấy bảo châu gia trì, tu tập linh khí xung quanh, đối với luyện nội lực thực là sức hút chí mạng, sợ rằng cả Bắc Tống cũng không có bao nhiêu, công hiến cao không ngờ lại có đãi ngộ như vậy.

Điều mà Lý Thông coi trọng nhất chính là làm ăn lâu dài, đối với người buôn bán phải có người làm lâu dài mới phát triển nhanh được, đối với người có nhiều công hiến hằng tháng còn được thưởng không ít kim tệ, đãi ngộ như vậy so với các môn phái cấp bậc trưởng lão bên ngoài thực sự còn tốt hơn. Đệ tử Phi Thiên giáo nghe thấy vậy thì liền cảm động.

Đối với chút vật ngoài thân, Lý Thông đám người không để ý, Thạch Sùng buôn bán rất thành công, cho nên kim tệ giờ đối với Lý Thông đám người chỉ là một con số mà thôi, chỉ cần có thực lực bảo vệ thì kim tệ khắp nơi đều có chỉ cần biết buôn bán thì người ta sẽ tự đem kim tệ đến mà thôi.

Nhìn thấy Lý Thông đám người đưa ra đãi ngộ với đệ tử, Kim Luân Pháp Vương kinh ngạc không thôi, thủ bút này thật sự cũng quá lớn, không biết hắn kiếm đâu ra nhiều kim tệ và đan dược như vậy, đặc biệt mỗi háng còn có vài viện đan dược Tam Phẩm cho người có công hiến cao, thật sự là quá xa xỉ.

Sau khi ủng hộ sĩ khí, Lý Thông cũng nhắc nhở quy cũ Phi Thiên giáo, không thích có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng đã là đệ tử thì nghiêm cấm cướp của giết người với mọi hình thức, có làm thì mới có ăn, không làm thì biến, lăn đi cho nó sạch trời. Về phần sai lầm sẽ bị xử phạt nghiêm khắc, đối với chuyện này, mọi người không hề dị nghị, chỉ là lao động khổ sai đập đá vài chục năm bù lại tổn thất, cho dù chạy đến chân trời góc bể thì cũng phải bắt về xử trí.


……………..

Đền Thủy Tinh, trong căn phòng lớn có mười mấy người đang ở đó, những người này đa phần là nhóm đệ tử Phi Thiên giáo chuyên thu thập tình báo và tuyên truyền.

“Diệp Thiên sư huynh, ngoài trừ thờ Thủy Tinh tại sao Phi Thiên giáo chúng ta còn thờ thêm Long, Lân, Kim Quy, Phượng Hoàng, Thanh Ngưu vậy?.” Một tên đệ tử Huyền cấp Phi Thiên giáo nói với một thanh niên tên Diệp Thiên bên cạnh.

Diệp Thiên mấy tháng nay xuân phong đắc ý, mặc dù chỉ có tu vi là Nhị Lưu võ giả nhưng hắn đã là đệ tử Địa cấp của Phi Thiên giáo, địa vị của hắn cũng không hề nhỏ, để đạt được địa vị ngày hôm nay, hắn đã cố gắng cống hiến rất nhiều, đặc biệt trong việc tuyên truyền về bảo châu giúp cửa hàng bán lời không ít.

“Cái này còn phải hỏi, Phi Thiên giáo chúng ta tuyên truyền tự do tín ngưỡng, ngoài trừ thờ Thủy Tinh – Thần của biển cả còn thờ thêm nhiều Thần thú như vậy, nếu cái này mà không tính là tự do thì còn là cái gì.” Diệp Thiên nghĩa chính ngôn từ nói rằng.

“Nghe đồn xưa nay chúng ta vẫn thờ Bạch Hổ sau, tại sao lại biến thành Thanh Ngưu.” Một tên đệ tử khác mới vào có chút học thức không nhịn được nói.


“Phi Thiên giáo phải có đặc sắc của mình nếu không làm sau có nhiều người biết đến.” Diệp Thiên phi thường xú thí trả lời, sau đó kiên nhẫn giải thích: “Bạch Hổ chủ sát phạt, sát khí quá nặng, giáo chủ không muốn trong giáo có đánh nhau chém giết, còn thờ Thanh Ngưu giúp chúng ta luôn ghi nhớ phải chăm chỉ làm việc mới được giàu sang, đương nhiên nếu người không thích có thể rời đi.”

“Khái khái.” Tên đệ tử vừa hỏi ho lên hai tiếng, giấu sự lúng túng của mình nói: “Làm sau rời khỏi, đối với tín ngưỡng đệ không để ý lắm, đệ chỉ muốn làm thật nhiều nhiệm vụ kiếm chút tiền nuôi cha mẹ mà thôi.”

“Nghe nói gần đây có một tên đạo sĩ đồn là tu linh hồn hiến Khốn Thú Quyển đạt được nhiều cống hiến cũng được làm Địa cấp.” Một tên đệ tử khác đầy hâm mộ và khát vọng nói. Truyện được tại http://TruyenCv[.]Com

“Khốn Thú Quyển là một pháp bảo dùng để chế phục yêu thú, rất khó luyện chế, đạt được nhiều cống hiến cũng bình thường, nhưng các ngươi không cần quá lo, chỉ cần càng chăm chỉ tiếp nhiệm vụ tuyên truyền với tình báo chúng ta sẽ giữ vững địa vị của mình.” Diệp Thiên nghiêm mặt nói.

“Diệp Thiên sư huynh nói không sai, chúng ta nếu không cố gắng hơn nữa, thì không thua vào đám đạo sĩ thì cũng thua vào vài tên võ giả chuyên săn giết yêu thú, thu thập linh dược.” Một tên đệ tử khác cũng kích động nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.