Đọc truyện Nhị Thiếu Tà Ác – Chương 57: Khí Chất Dương Cương
Lạnh lẽo biết bao! Một câu nói, Kỷ Thiên Hạo đã nhẹ nhàng đâm thủng sự bi thương tuyệt vọng của Cố Niệm Niệm, làm cô đôi mắt cô vốn vô hồn lại lần nữa hiện lên sự sợ hãi: “Kỷ Thiên Hạo! Anh!”
Cố Niệm Niệm cảm thấy hít thở không thông, đối diện với sự uy hiếp của Kỷ Thiên Hạo, cô cảm thấy sự lãnh lẽo từ trong xương cốt.
U ám, cô vốn vừa chống thân thể lên, giờ khắc này lại mềm oặt xuống.
Kỷ Thiên Hạo buông cô ra, cô mềm oặt trượt theo tường xuống đất.
Cô đem đầu chôn giữa hai chân, nghẹn ngào, bất lực như vậy, thê lương như vậy…
Thời gian như dừng lại, rất lâu, Kỷ Thiên Hạo mới nhẹ thở dài.
Anh cúi người xuống, ôm thân thể mềm nhũn của Cố Niệm Niệm vào lòng, mang theo chút ấm áp, thản nhiên.
Cố Niệm Niệm không cử động, chỉ dựa vào cái ôm của Kỷ Thiên Hạo, cảnh tượng vốn xinh đẹp lại cô ra ý thê lương.
“Niệm Niệm, thay tôi chăm sóc Selena, đây là nghĩa vụ của cô.” Kỷ Thiên Hạo đột nhiên mở miệng, lại làm Cố Niệm Niệm không nhịn được co rút lại.
Nghĩa vụ? Anh hai cũng đã từng nói vậy, anh nói: “Niệm Niệm, đây là nghĩa vụ của em…” Bây giờ Kỷ Thiên Hạo cũng nói vậy, vậy trên người cô cuối cùng phải chịu bao nhiêu nghĩa vụ mới có thể biết rõ từng khoản nợ này?
Cô không nói gì, nhưng Kỷ Thiên Hạo lại muốn cô mở miệng thừa nhận: “Trả lời tôi, cô sẽ chăm sóc Selena!” Anh bóp cằm cô, bức cô nhìn thẳng anh.
“Kỷ Thiên Hạo, dựa vào cái gì?” Sắc mặt cô bình tĩnh, ngay cả khi hỏi câu đó cũng có ngữ điệu nhàn nhạt.
Kỷ Thiên Hạo nhíu mày, khuôn mặt không vui, đột nhiên lóe lên sự lạnh lẽo.
Ngữ khí nói chuyện của anh có sự lạnh lùng, ánh nhìn đôi mắt của Cố Niệm Niệm u ám khác thường: “Cố Niệm Niệm, đừng con mẹ nó không cần mặt mũi! Cô chỉ là công cụ mà Cố Thanh Hoa dùng để đổi lấy Cố thị, còn dám chạy khỏi ánh mắt gia, gia con mẹ nó sẽ hủy hoại cô!”
Cô Niệm Niệm không có cảm xúc, nhìn đi, đây chính là Kỷ Thiên Hạo, đây chính là khuôn mặt chân thực nhất anh ta đối với cô.
Trong mắt anh ta, Cố gia tính cái gì? Chỉ là sủng vậy Long nhị gia anh ta nuôi, lúc vui sẽ trêu chọc, lúc không vui thì có thể đánh chết!
Cô đẩy anh ta ra, từ từ đứng dậy, khóe môi lại hiện lên ý cười ngọt ngào nhất: “Kỷ Thiên Hạo, tôi đột nhiên cảm thấy câu nói đó của Lý An Nhiên rất có lý.”
Kỷ Thiên Hạo nhìn cô, lạnh lùng mở miệng: “Câu gì?”
“Có thể được Long nhị gia anh đùa chết, thực ra là một loại hưởng thụ.”
“…”Kỷ Thiên Hạo kinh ngạc, đột nhiên nắm tay Cố Niệm Niệm: “Con mẹ nó! Sau này cô cách bà điên Lý An Nhiên xa một chút cho tôi!”
Cô Niệm Niệm không nói chuyện, chỉ cười, cười trong nước mắt.
Kỷ Thiên Hạo phiền não châm điếu thuốc, trên thế giới này có rất ít chuyện làm Long nhị gia anh bất an như vậy.
Nhưng mà, Cố Niệm Niệm cô lại làm được.
Cô làm Kỷ Thiên Hạo cảm thấy sợ hãi, cảm thấy sợ hãi mất đi chưa từng có, khói thuốc lượn lờ, bao vây trong làn khói đó là khuôn mặt anh tuấn lo lắng bất an của Kỷ Thiên Hạo anh.
“Cố Niệm Niệm, cô có phải thật sự rất muốn về bên cạnh Cố Thanh Hoa không? Một luồng khói trắng bay ra từ đôi môi gợi cảm của Kỷ Thiên Hạo, chậm rãi, thản nhiên, lan khắp bầu không khí.
Cố Niệm Niệm sững người, qua làn khói trắng, cô nhìn không rõ biểu cảm lúc này của Kỷ Thiên Hạo, chỉ là cảm giác được sự lạnh lẽo lạ thường, tim giống như vì lời nói của Kỷ Thiên Hạo mà đông cứng.
“Giúp tôi chăm sóc Selena, tôi sẽ đống ý cho cô quay về bên Cố Thanh Hoa.” Giọng nói đàn ông trầm ổn truyền đến từ làn khói trắng, lại làm cả người Cố Niệm Niệm sững sờ đứng nguyên tại chỗ: “Chỉ cần cô đảm bảo với tôi sẽ chăm sóc tốt cho Selena, không cho bà điên Lý An Nhiên chạy loạn, tôi hứa sẽ cho cô về bên cạnh Cố Thanh Hoa.”
Nói xong câu này, Kỷ Thiên Hạo dập đầu thuốc lá, không đợi Cố Niệm Niệm mở miệng đã đẩy cửa thư phòng.
Cố Niệm Niệm chăm chú nhìn anh, tạm thời mất đi thanh âm: Chỉ cần cô đảm bảo với tôi chăm sóc tốt cho Selena, không cho bà điên Lý An Nhiên chạy loạn, tôi hứa sẽ cho cô về bên cạnh Cố Thanh Hoa.
Thì ra, cô gái đó lại quan trọng với Kỷ Thiên Hạo như vậy…
Cố Niệm Niệm cảm thấy trong lòng đột nhiên lạnh lẽo, cắn chặt môi, cô giống như nghe thấy mùi máu.
“Kỷ Thiên Hạo, anh nói thật chứ?” Cô Niệm Niệm không hiểu sao mình lại hỏi câu dư thừa như vậy, nhưng lúc này, cô lại hỏi ra miệng.
Động tác nắm cửa của Kỷ Thiên Hạo bóp chặt, giọng nói lạnh như băng giá từ từ bay đến: “Kỷ Thiên Hạo tôi quyết không nuốt lời!”
“Được! Tôi hứa…”
Lúc lời hứa của Cố Niệm Niệm vang lên, đôi mắt lạnh lẽo u ám thâm thúy của Long Ngạo Tiên co rút, thật sâu, thật sâu, giống như hai cái động không thấy đáy, cứ như vậy nhìn Cố Niệm Niệm.
Thật lâu sau, anh mới từ từ mở miệng, ngữ điệu lười biếng giống như trước đây: “Vậy tôi yên tâm rồi…” Anh chậm rãi rời khỏi thư phòng, không chút nào lưu luyến quay đầu lại!
Thấy Kỷ Thiên Hạo ra khỏi thư phòng, Selena nhanh chóng đứng dậy hôn một cái nồng nàn lên khuôn mặt anh tuấn dã tính của anh.
Kỷ Thiên Hạo sững sờ một chút, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Anh dẫn em về phòng, thân thể không tốt phải nghỉ ngơi nhiều.”
“Được! Nhưng một mình em không ngủ ngon, tối nay anh ở cùng em, có được không?” Selena ôm tay Kỷ Thiên Hạo, nhẹ nhàng lắc lắc.
Kỷ Thiên Hạo yêu thương cười cười, đặt nụ hôn lên mái tóc dài của cô ta: “Đi đi.”
Lý An Nhiên nắm chặt nắm tay trừng mắt nhìn hai người dắt nhau rời đi, không nhịn được hận cắn răng! Cố Niệm Niệm sau đó ra khỏi thư phòng, vừa đúng lúc nhìn thấy Kỷ Thiên Hạo hôn Selena, cong khóe môi, từ từ cụp mắt.
Trong phòng, Selena sắp xếp đồ trong hành lý ra, sau đó bày biện: “Thiên Hạo, em chiếm phòng người ta thế này thật sự không sao chứ?” Cô từ từ áp cơ thể lại gần.
Ánh mắt Kỷ Thiên Hạo đặt trên vết sẹo dưới xương đòn cô, ánh mắt thâm sâu dần co rút: “Không sao, anh hai không phải đồng ý rồi sao?”
“Vậy thì tốt, lần này em tới thật sự sợ làm phiền mọi người.” Cô nheo đôi mắt dài yêu mị, cười ngọt ngào.
Kỷ Thiên Hạo cười lại, sau đó ưu nhã mở miệng: “Selena, vết sẹo đó…”
Selena nghe, nhìn theo ánh mắt của Kỷ Thiên Hạo: “Em không muốn xóa nó, giữ lại như vậy rất tốt.” Cô chu chu miệng, bộ dạng không để ý.
Kỷ Thiên Hạo sững lại một chút, ánh mắt có chút phức tạp.
Anh nhớ, trước khi rời đến Mỹ anh đã tìm được bác sĩ phẫu thuật tốt nhất xóa vết sẹo này cho Selena, không nghĩ tới cô ấy lại giữ lại.
“Thiên Hạo, anh tìm thấy cô gái tên Tiểu Nhã chưa?” Selena đột nhiên tò mò hỏi.
Lúc ở Mỹ, cô vô tình nghe Kỷ Thiên Hạo nhắc đến cô gái đó, cho nên để ở trong lòng.
Đôi tay Kỷ Thiên Hạo giúp Selena thu dọn đồ đạc dừng lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Thấy trên mặt cô ngoại trừ tò mò đơn thuần thì không còn gì khác mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Vẫn chưa, nhưng đã qua nhiều năm như vậy rồi, có lẽ tìm không thấy.”
“Anh đừng bỏ cuộc, tin rằng chỉ cần tiếp tục tìm, nhất định sẽ tìm thấy.” Selena đối lưng với Kỷ Thiên Hạo, khuôn mặt kiều diễm động lòng người trở nên vặn vẹo.
Móng tay đỏ dài của cô đâm sâu vào lòng bàn tay, bóng lưng như không có gì xảy ra như vậy thật sự không phải là một người phụ nữ đơn thuần sẽ có.
“Ừ.” Kỷ Thiên Hạo tùy tiện trả lời một tiếng, cũng không cảnh giác với việc Selena đột nhiên nhắc tới tên Tiểu Nhã.
“Lần này em không về cùng Ngải Đức Sâm sao?” Kỷ Thiên Hạo như không để tâm nói.
“Không có, Ngải Đức Sâm về trước, bố nói có chuyện muốn anh ấy xử lý.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Selena đều là ý cười nhẹ nhàng.
Kỷ Thiên Hạo mặt lạnh quay sang: “Sao thầy lại yên tâm để em về một mình? Lỡ xảy ra chuyện gì…”
“Thiên Hạo! Anh đừng xem em như trẻ con giống bố, có được không? Lần này em về là có công chuyện, điều này nói rõ em đã lớn rồi.” Hai tay cô ôm cổ Kỷ Thiên Hạo, chu môi đỏ nhõng nhẽo.
Kỷ Thiên Hạo ôm eo cô, bất đắc dĩ cười cười: “Ở trong mắt anh, em vĩnh viễn là em gái không lớn nổi.”
Sắc mặt Selena thay đổi, đôi mắt xinh đẹp lóe lên ánh sáng lạnh lùng mê hoặc.
Nhưng rất nhắt cô đã ngăn lại, chôn đầu thật sâu trong lòng Kỷ Thiên Hạo, hít một hơi thật sau khí chất dương cương dễ ngửi trên người anh.
Lý An Nhiên ngồi trên sofa mềm mại thoải mái, tức giận trừng mắt Cố Niệm Niệm: “Cố Niệm Niệm, sao cô ngốc như vậy! Đó là phòng của cô và Kỷ Gia Phong, dựa vào cái gì mà con hồ ly tinh đó chiếm!”
Cố Niệm Niệm quay đầu nhàn nhạt nhìn Lý An Nhiên, trong lòng cảm thấy cô gái này thực sự không phù hợp với vai diễn bệnh vực kẻ yếu, nhưng hôn nay, trong phòng ăn, cô đã làm chuyện còn quá đáng hơn nữa, không phải sao?
“Cô nói chuyện đi! Cô không cảm thấy Kỷ Thiên Hạo và con hồ ly tinh đó rất quá đáng sao? Gì mà vị hôn thê? Tôi thấy cô ta căn bản là tự biên tự diễn! Nhưng là dựa vào sự yêu thương của Kỷ Thiên Hạo, nói nhăng nói cuội mà thôi! Hứ! Qua mấy ngày nữa, bà cô tôi phải vạch mặt lòng dạ ác độc của cô ta!” Lý An Nhiên tức giận bất bình, đó là oán khí đầy bụng không có chỗ xả!
Cố Niệm Niệm vẫn trầm mặc, chỉ là cởi quần áo trên người, sau đó đổi sang đồ ngủ bọt biển dễ thương.
“Cố Niệm Niệm! Tôi đang nói chuyện, cô rốt cuộc có nghe thấy không!” Lý An Nhiên tức giận hét to.
Cố Niệm Niệm đã sớm chui vào trong chăn, đắp chắn, nhắm mắt, lúc nghe thấy Động An Nhiên nổi giận hết, thở dài: “Lý An Nhiên, cô thật sự không cần lớn tiếng như vậy, tôi nghe thấy.”
“Vậy cô không tức giận? Con hồ ly tinh, đây gọi là gì? Đây gọi là khách chiếm chỗ chủ! Đơn giản làm người ta thật tức giận!”
“An Nhiên, cô có từng nghĩ không? Bây giờ cô tức giận như vậy, đối xử như vậy với Selena, chỉ làm Kỷ Thiên Hạo càng chán ghét cô.” Cố Niệm Niệm bất đắc dĩ nhìn Lý An Nhiên, yếu ớt nói.
Cô thật sự cũng không rõ, cô nói lời này cuối cùng là vì tốt cho Lý An Nhiên, hay đơn thuần là đang chấp hành mệnh lệnh của Kỷ Thiên Hạo.
“Cô, lời này của cô có ý gì?”
“Rất rõ ràng, bất kể Selena có phải vị hôn thê của Kỷ Thiên Hạo không cũng không thể phủ nhận, Kỷ Thiên Hạo rất xem trọng cô gái này, cho nên, anh ta trăm phương nghìn kế muốn bảo vệ cô gái này, thay cô ấy loại bỏ tất cả các việc có hại.
Mà cô…” Cô dừng lại một chút: “Nếu lại nói những lời sắc bén với Selena, không chỉ tăng thêm cảm giác chán ghét của Kỷ Thiên Hạo đối với cô, thậm chí có khả năng thật sự sẽ bị anh ta đuổi đi.”