Đọc truyện Nhị Thiếu Tà Ác – Chương 49: Thương Hoa Tiếc Ngọc Cô Cũng Xứng!
Thương hoa tiếc ngọc? Cậu hai nhà họ Long đương nhiên hiểu, chỉ đáng tiếc Đồng Mặc Phi cô không phải là “hoa” và “ngọc” của cậu hai nhà họ Long, cái này là đang oán giận ai?
Vẻ mặt của Kỷ Thiên Hạo dường như rất nhàn nhã ngồi trên sofa, đôi chân thon dài lười biếng gác lên chiếc bàn phía trước.
Anh lật lòng bàn tay mình lên, vết máu nhìn thấy mà giật mình cư như vậy bày ra trước mặt mọi người.
Đương nhiên, cái “mọi người” kia chỉ có một mình Đồng Mặc Phi, mà một mình cô ta đã đủ rồi.
“Wow! Kỷ Thiên Hạo anh đi vụng trộm sao? Sao lòng bàn tay lại rách nát thành cái đức hạnh này!”
Thấy Đồng Mặc Phi hét lên, cơ thể Cố Niệm Niệm cứng lại, cô nhìn Cố Thanh Hoa hốt hoảng nói: “Anh cả, em đi xem một chút.”
Cố Thanh Hoa vẫn chưa kịp nói gì, thì Có Niệm Niệm đã chạy về phía Long Ngạo Thiên.
Đôi mắt anh sâu thẳm, khẽ quay lại, khuôn mặt dịu dàng lúc nãy liền lóe lên một tia sáng.
“Kỷ Thiên Hạo, tay của anh….anh biến thành như này lúc nào?” Cố Niệm Niệm sợ hãi hét lên, nhìn chằm chằm vào “bàn chân gấu” vô cùng thê thảm kia, có chút đau lòng, cô vội vàng đi lấy hộp thuốc, giúp Kỷ Thiên Hạo xử lý vết thương, sau đó cẩn thận giúp anh bôi thuốc.
Đôi mắt Kỷ Thiên Hạo đang nhắm lại đột nhiên mở ra, anh nhìn Cố Niệm Niệm cẩn thận, dáng vẻ giống như sợ làm anh đau nên động tác rất nhẹ nhàng, không nhịn được cổ họng động mấy cái.
Ngước mắt lên, anh nhìn về phía Cố Thanh Hoa, một tia khiêu khích không nén nổi xoẹt qua ánh mắt.
Bởi vì trước đó trong nhà giam do dùng quá nhiều lực xoay cây gậy nên tay của Cố Niệm Niệm và Kỷ Thiên Hạo đều bị thương.
Nhưng Kỷ Thiên Hạo lại phải lái xe trở lại trong thời gian dài, bàn tay bị thương cầm vô lăng đi hết đoạn đường khó khăn này đến đoạn đường khó khăn khác, nên so với Cố Niệm Niệm vết thương của anh thật sự nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Nhưng, cũng không đến mức không chịu đựng được.
Vì vậy, cậu hai nhà họ Long của chúng ta hét lớn, ngạc nhiên như vậy là vì muốn thu hút sự chú ý của người nào đố, nhân tiện để người nào đó ghen tị.
Kỷ Thiên Hạo trong lúc Cố Niệm Niệm bôi thuốc cho anh, không đánh mất thời cơ “rít” một tiếng, làm cho Cố Niệm Niệm vô cùng đau lòng: “Đau sao? Tôi sẽ cẩn thận một chút, anh chịu đựng một chút nhé.” Vành mắt cô là vì một tiếng kêu đau của Kỷ Thiên Hạo mà ửng đỏ.
Cổ họng Kỷ Thiên Hạo thắt lại, anh giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Niệm: “Không sao!”
Cố Niệm Niệm không phải hiện ra hành động của Kỷ Thiên Hạo, cô cúi xuống, nửa quỳ nửa đứng trước mặt Kỷ Thiên Hạo, chỉ cẩn thận xử lý vết thương trên tay của Kỷ Thiên Hạo.
Kỷ Thiên Hạo khẽ mỉm cười, nhìn cô bé đau lòng trước mặt.
Nhưng, suy nghĩ rất đẹp, thực hiện lại rất khó khăn.
Vì vậy, anh kéo giọng nói của mình nói với Cố Niệm Niệm: “Cô bé.”
Cố Thanh Hoa nghe thấy vậy cơ thể cứng lại, đối diện với ánh mắt của khinh thường của Kỷ Thiên Hạo trong lòng lại cảm thấy đau.
Bảo bối của anh, Niệm Niệm của anh, lại quỳ trước mặt người đàn ông khác cẩn thận giúp anh ta băng bó vết thương, lúc này Cố Thanh Hoa cảm thấy rất khó thở, trái tim dường như bị ai đó xe toang, vô cùng đau đớn! Anh hít một hơi thật sâu, quay người lại rời khỏi nhà họ Kỷ.
Cố Niệm Niệm xử lý xong vết thương của Kỷ Thiên Hạo, ngẩng đầu lên tìm Cố Thanh Hoa, lại phát hiện trong phòng khách không thấy bóng dáng của anh.
Cô có chút buồn bã nhìn Đồng Mặc Phi: “Anh cả tôi đâu?”
“Đi rồi! Không đi, ở lại để xem màn trình diễn ấm áp của các người à!” Cô ta tức giận dậm chân đi lên tầng.
Cố Niệm Niệm nhìn xuống, ánh mắt buồn rầu.
“Tay của em cũng bị thương, qua đây bôi thuốc đi!” Kỷ Thiên Hạo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm của cô, dịu dàng lên tiếng, nhưng trong giọng nói mang theo sự bá đạo không cho phép hoài nghi.
“Không sao, cái này tôi có thể xử lý được.” Cố Niệm Niệm trở lại bình thường, lập tức kéo dài khoảng cách, cầm hộp thuốc chạy vào phòng.
Kỷ Thiên Hạo nhìn dáng vẻ chạy trốn của cô, khóe miệng liền nở nụ cười: Cô gái nhỏ này, nhà sư chạy không qua nổi chùa.
Lúc Cố Niệm Niệm quay lại phòng, liền thở ra một hơi, ánh mắt trở nên mơ mơ màng màng.
Hôm nay, việc Kỷ Thiên Hạo đưa cô đến bệnh viện khiến cô nảy sinh sự lo lắng.
Khẽ lắc đầu, cô biết bản thân không thể tiếp tục như vậy với Kỷ Thiên Hạo.
Nếu như thật sự ngoài ý muốn, cô phải đối mặt với đại ca như thế nào, sao có thể đối mặt với chồng của mình.
Vò mái tóc loạn lên, Cố Niệm Niệm cảm thấy lúc này cực kỳ đau khổ.
“Sao thế? Chuyện gì khiến em phiền lòng như vậy?” Kỷ Gia Phong không biết đi vào phòng lúc nào, đứng trước mặt cô dịu dàng lên tiếng, Cố Niệm Niệm đột nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt quan tâm của anh, cơ thể cô cứng lại, theo bản năng muốn kéo dài khoảng cách.
Kỷ Gia Phong không chú ý đến sự bất thường của cô, đôi mắt mang theo sự ấm áp nhìn vào bàn tay nhỏ mềm mại của cô: “Bị thương rồi?” Anh ta cầm lên, dường như có chút đau lòng.
Cố Niệm Niệm có chút phòng bị nhìn Kỷ Gia Phong, không hiểu người đàn ông này tối nay sao lại kỳ lạ như vậy.
Cô cắn chặt môi dưới, im lặng không lên tiếng.
Kỷ Gia Phong cấm lấy hộp thuốc ở trên bàn, lấy bông gòn ra, cẩn thận giúp cô xử lý vết thương trước, sau đố mới bôi thuốc và giúp cô băng lại.
Cả quá trình diễn ra rất lưu loát, Cố Niệm Niệm nhìn mà không thể hiểu nổi.
“Cái này không có gì, lúc nhỏ thường giúp Thiên Hạo, thói quen thôi.” Anh khẽ lên tiếng, nụ cười như có như không.
Cố Niệm Niệm sững sờ vẫn đứng nguyên tại chỗ không di chuyển, cảm thấy Kỷ Gia Phong tối nay rất kỳ lạ.
Mặc dù cô tiếp xúc với anh không lâu, nhưng biểu hiện tối nay của người đàn ông này quá kỳ lạ, điều này khiến cô không muốn phát hiện cũng khó.
Từ từ đặt hộp thuốc trong tay xuống, Kỷ Gia Phong có chút thê lương nhìn chằm chằm Cố Niệm Niệm: “Niệm Niệm, có phải hôm nay em đi đến bệnh viện?” Giọng nói của anh rất nhẹ, giống như bông gòn lơ lửng trên bầu trời.
Cố Niệm Niệm lập tức cứng đờ tại chỗ, đôi mắt vốn mơ màng liền trở nên vô cùng hoảng loạn.
Thậm chí cô có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình, yếu ớt mà hỗn loạn: “Em….” Cô khẽ mở miệng muốn giải thích, nhưng lời giải thích lại mắc kẹt trong cổ họng, không có cách nào nói ra được.
Cả người cô căng thẳng đến mức đầu óc trống rỗng, ánh mắt mang theo sự sợ hãi, thậm chí cô còn không dám nhìn thẳng vào mắt của chồng mình.
Kỷ Gia Phong đột nhiên bật cười, nụ cười lơ lửng bất định: “Quả nhiên, đúng là em.” Anh nắm chặt tay, cảm thấy ớn lạnh khắp người: “Niệm Niệm, em đi bệnh viện làm gì? Nói với anh! Chỉ cần em nói, anh đều tin!” Anh đột nhiên nắm chặt cánh tay của Cố Niệm Niệm, vẻ mặt có chút điên cuống.
Cố Niệm Niệm sợ hãi nhìn anh, cuộn tròn người lại, muốn thoát khỏi sự trói buộc của anh.
Nhưng Kỷ Gia Phong lại không buông cô ra, khăng khăng muốn câu trả lời: “Nói đi! Niệm Niệm, em đi bệnh viện làm gì?” Anh ta nhìn chằm chằm, đôi mắt giống như có một sự xót xa đang âm thầm gào thét!
Cố Niệm Niệm nhìn xuống, đối mặt với sự ép buộc của chồng mình lúc này cô cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí cảm thấy cả người mình đều bị làm bẩn.
Sắc mặt cô tái nhợt nhìn Kỷ Gia Phong, một đôi mắt đẹp đẫm nước mắt.
Cô cắn môi, trong lúc này cô thật sự muốn thú nhận và chuộc lỗi với anh! Nhưng, cô không thể, anh cả của cô bây giờ đang dựa vào Kỷ thị, là một người của Kỷ Gia Phong.
Nếu như mọi thứ bị vỡ nở, nếu như Kỷ Gia Phong thẹn quá hóa giận, nỗ lực của anh cả lập tức biến thành mây khói.
Cô không thể mạo hiểm như vậy, không thể đẩy anh cả đến vực thẳm muôn đời muôn kiếp không quay lại được….
Ánh mắt ảm đạm của cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đẹp trai ở trước mặt, đôi mắt chứa đầy nỗi buồn.
Lúc này, cô lại cảm thấy cuộc đời mình đúng là một trò hề: Yêu Cố Thanh Hoa, lại gả cho Kỷ Gia Phong….
Cô có chút không thể thở nổi, khẽ giơ tay lên, xoa nhẹ lên lồng ngực đang đau đớn của mình: “Kỷ Gia Phong, em….”
“Không cần nói! Không cần lên tiếng!” Đột nhiên, Kỷ Gia Phong thay đổi ý định, anh buông Cố Niệm Niệm ra, nhìn chằm chằm vào không mặt nhỏ nhắn trắng mịn của cô, bất giác lùi về phía sau: “Niệm Niệm, có một số chuyện, nếu như em muốn giấu, thì hãy giấu cả đời này, đừng cho tôi biết cái gì cả….” Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn cô, hít một hơi thật sâu, dường như danh đã khôi phục lại dáng vẻ của một chàng trai nho nhã: “Đã muộn rồi, ngủ đi!”
Khi Kỷ Gia Phong bước ra khỏi phòng Cố Niệm Niệm, khóe miệng vô tình nở một nụ cười lạnh: Kỷ Thiên Hạo, điểm yếu cả mày trở thành tay cầm của tao, chính là lúc mày hoàn toàn sụp đổ!.