Đọc truyện Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ – Chương 81: Bi Ai Của Ảnh Thất
Ngay khi Công Nghi Tuấn vẫn nhìn chằm chằm hai người đang ngang nhiên thân thiết bên ngoài xe thì thằng bạn của hắn thật vất vả mới đứng dậy rồi lảo đảo chạy chở về, người nọ lập tức mở cửa xe mà chui vào trong, thở hổn hển vài cái, hắn rùng mình nói, “A Tuấn, chúng ta đi thôi.”
Công Nghi Tuấn dường như không nghe thấy, vẫn chằm chằm nhìn về phía trước, ngay khi người thanh niên vội vàng muốn khởi động xe thì Công Nghi Tuấn lại đột nhiên mở cửa rồi bước xuống xe.
Lúc này Bạch Phàm vừa mới dìu Ân Duệ vào trong xe, đang định cúi người để giúp Ân Duệ thắt dây an toàn nhưng khi hắn kéo lấy dây an toàn thì lại trầm mặc….Có ai nói cho hắn biết thứ bị xé nát này là cái gì hay không? Bạch Phàm nhìn sợi dây an toàn bị xé nát một cách bạo lực, hắn không biết nên lộ ra phản ứng như thế nào.
Ân Duệ rất mẫn cảm, hắn không nghe thấy âm thanh của Bạch Phàm thì không khỏi bất an mà giật giật, “Sao vậy?”
“A, không sao, sợi dây này là….ngươi xé nát à?”
Ân Duệ nghe như vậy thì ngượng ngùng cúi đầu một cách lúng túng, “Ta muốn đứng lên nhưng không biết phải tháo ra như thế nào, cho nên mới…”
“Không sao, không sao, đứt rồi thì thay cái mới.” Bạch Phàm vội vàng tỏ vẻ thứ mà Ân Duệ vừa phá hư không là gì cả, nhưng biểu cảm lại có một chút hoảng hốt, dây an toàn là để bảo vệ khi xảy ra tình huống nguy hiểm bất thình lình, đương nhiên phải cực kỳ cứng cáp, thế nhưng Ân Duệ lại dùng tay không mà xé nát dây an toàn, tuy rằng hắn biết khả năng của Ân Duệ là bất phàm nhưng trong khoảng thời gian qua đã quen với việc bảo vệ Ân Duệ cho nên hắn đột nhiên cảm thấy bị chấn động, tựa như có một cảm giác chênh lệch không thể thích ứng, đúng lúc này Ân Duệ đột nhiên ngẩng đầu lên, Bạch Phàm cũng nhìn theo hướng mà Ân Duệ đang ngẩng đầu, hơn nữa theo bản năng lại đứng thẳng thân mình, che khuất sợi dây an toàn bị xé đứt làm đôi.
Nhưng cử động này của Bạch Phàm ở trong mắt Công Nghi Tuấn lại mang theo một ý nghĩa khác, hắn không ngờ Bạch Phàm lại che kín người tình bé nhỏ kia (http://fynnz.wordpress.com/2012/02/07/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-81/” o “Powered by Text-Enhance) như vậy, không hề muốn người ngoài nhìn thấy dù chỉ một chút.
Công Nghi Tuấn luôn luôn là người thẳng thắn, hiện tại cảm giác không thoải mái cho nên câu hỏi cũng có vài phần khó chịu, “Ông chủ Bạch không giới thiệu người trong xe một chút hay sao?”
Bởi vì giọng điệu kỳ lạ của Công Nghi Tuấn nên Bạch Phàm ngẩng đầu nhìn đối phương một lúc lâu, hôm nay kể từ khi gặp mặt tiểu Tuấn thì hắn đã cảm thấy thái độ của người này có một chút khác thường, mới vừa rồi không nghĩ nhiều, chỉ tưởng là mình đa nghi, nhưng hiện tại xem ra quả thật là như thế, bất quá cũng không liên quan đến hắn, Bạch Phàm chỉ cười nhẹ, “Lần sau đi.” Sau khi nói xong câu đó thì Bạch Phàm trực tiếp mở ra cửa xe rồi ngồi vào trong, mặc kệ người vệ sĩ tiền nhiệm này đã trải qua chuyện gì mà lại cư xử kỳ lạ như thế, hắn và tiểu Tuấn cũng chẳng là gì của nhau, mặc dù hắn có lòng xem đối phương là bạn nhưng nếu người ta không muốn thì hắn cũng không cần phải ép buộc.
Công Nghi Tuấn ngỡ ngàng nhìn chiếc xe kia khởi động sau đó cứ như vậy mà rời đi trước mặt hắn. Không biết có phải là ảo giác hay không, khi Công Nghi Tuấn nhìn vào người thanh niên trong xe thì hình như người nọ đang quay đầu nhìn hắn, nhưng Công Nghi Tuấn nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, đôi mắt của người thanh niên bị bịt kín thì làm sao có thể nhìn thấy hắn.
Ở trên xe, Bạch Phàm lại bật lên một bản nhạc du dương, giống như chuyện vừa rồi không hề tồn tại, Ân Duệ lại đột nhiên mở miệng hỏi, “Phàm, vừa rồi là ai vậy?”
Bạch Phàm ngẩn người, “Người kia à? Cứ xem như là bạn của ta đi.”
“Phàm có rất nhiều bạn à?” Ân Duệ tiếp tục hỏi.
“Cũng không phải rất nhiều, ừm, sau này ta sẽ giới thiệu tất cả bạn bè của ta cho Duệ biết.” Bạch Phàm không hề nghĩ nhiều, vừa dịu dàng cười vừa nói. fynnz.wordpress.com
“Phàm đã nói thì phải giữ lời đó.” Không biết vì sao trên mặt của Ân Duệ lại nổi lên một nụ cười rất nhẹ.
“Nhất định.”
Nghe thấy Bạch Phàm hứa hẹn thì nụ cười trên mặt của Ân Duệ lại càng lúc càng sâu, bạn của Phàm à….
Bạch Phàm chạy đến công viên rừng rậm, ở nơi đó vui vẻ một ngày, trong khi bên xe của Công Nghi Tuấn thì lại ảo não quay trở về.
Người thanh niên chở Công Nghi Tuấn về biệt thự nhà Công Nghi, dọc đường đi cũng không dám nhiều lời, bởi vì sắc mặt của Công Nghi Tuấn thật sự khó coi đến cực điểm, đến nơi, Công Nghi Tuấn cúi đầu, lặng lẽ bước xuống xe, người thanh niên cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, hắn sờ sờ cần cổ, nhìn thấy dấu vết đỏ bầm trong kính chiếu hậu, hắn đành mắng thầm một tiếng, hôm nay thật sự là một ngày đen đủi.
Trong biệt thự của nhà Công Nghi, cậu hai của gia tộc Công Nghi là Công Nghi Bác đang nhanh chóng thu thập hành lý, thỉnh thoảng lại nâng tay nhìn đồng hồ, sau khi kiểm tra một lần cuối thì hắn chuẩn bị kéo vali ra khỏi cửa, nhưng bỗng nhiên bước chân lại chần chờ một chút. Hắn quay đầu nhìn trong phòng, tầm mắt nhìn lên hộp danh thiếp tinh xảo được đặt trên bàn làm việc, sau một lúc cân nhắc cẩn thận, hắn phát hiện nếu hắn không đem thứ kia đi theo thì chắc chắn sẽ không cam lòng, vì vậy hắn đành quay lại rồi đi đến bên cạnh bàn cầm lấy chiếc hộp đặt đầy danh thiếp, tìm kiếm một hồi, hắn rút ra tấm thanh thiếp có chất liệu vô cùng đặc biệt, nội dung cực kỳ ngắn gọn, chỉ có tên và số điện thoại, Công Nghi Bác nhìn hai chữ Bạch Phàm, hắn cất tấm danh thiếp vào trong người, sau đó mới ra khỏi cửa rồi đi xuống lầu.
Công Nghi Tuấn vừa về nhà thì liền đờ đẫn đi lên lầu, trong lúc bất cẩn lại va phải Công Nghi Bác đang đi xuống, Công Nghi Bác lập tức phát hiện Công Nghi Tuấn không thích hợp, “Tiểu Tuấn, em làm sao vậy?”
Công Nghi Tuấn dừng chân một chút, đôi môi hơi run run, nhưng rốt cục cũng không nói một tiếng nào, buồn rầu đi lên lầu.
Công Nghi Bác thấy em trai của mình rất kỳ lạ, mặc dù hơi lo lắng một chút nhưng thời gian không cho phép, vì không muốn lỡ chuyến bay cho nên hắn chỉ có thể xách vali ra khỏi cửa, chuyện của tiểu Tuấn cứ chờ thêm vài ngày, đợi đến lúc quay về rồi tính sau.
Thành phố Z, tuy rằng lần này đến đó là vì việc công nhưng cũng vì một ít ý niệm trong đầu, hắn không ngừng nghĩ đến tình cảnh khi ấy ở thành phố Z, cũng là lần duy nhất hắn ngẫu nhiên gặp người nọ, bất quá hiện tại người kia đang ở thành phố S, còn mình thì đến thành phố Z, chắc là sẽ không thể gặp mặt.
……
Lách tách, trong nơi tĩnh mịch một cách quỷ dị này, có lẽ chỉ có tiếng củi nổ của ngọn đuốc là âm thanh duy nhất vang lên ở đây.
Nơi này là chỗ mà bất kỳ ai ở trong Hắc Nguyệt thần giáo đều sợ hãi, giang hồ đồn đãi đây là địa ngục Tu La, hình đường của Hắc Nguyệt thần giáo, bọn đao phủ yêu thích tra tấn thỉnh thoảng đi tuần tra trước mỗi gian tù giam, nghe thấy tiếng thống khổ rên rỉ của những kẻ tù tội, đối với bọn họ mà nói thì đó chính là một sự hưởng thụ.
Nhưng trong khoảng thời gian này, ở đây lại có một ngoại lệ, tận sâu trong địa lao có một thân ảnh lặng lẽ ngồi yên giống như đã chết, nhưng bọn đao phủ đều biết người kia còn sống, hơn nữa có thể nói là sống tốt hơn rất nhiều so với đại đa số những người ở đây, ít ra các loại hình cụ của bọn họ vẫn chưa thể sử dụng trên thân của kẻ kia, không phải không muốn động thủ mà là vì không được Giáo chủ phân phó cho nên bọn họ không thể động thủ. Nhưng bọn họ không có lúc nào mà không mong chờ Giáo chủ hạ xuống một mệnh lệnh ngọt ngào, có thể làm cho bọn họ vui vẻ phát huy ra bản lĩnh của mình…..
Bên trong hình đường của Hắc Nguyệt thần giáo chưa bao giờ ngại có quá nhiều tiếng rên.
Không biết qua bao lâu, thân ảnh ngồi im bất động ở tận sâu trong địa lao lại ngẩng đầu một cách chậm chạp, trong mắt của hắn không hề có ánh sáng, khí tức trên người cũng quanh quẩn một loại trầm lặng, giống như đã mất đi sự sống, xuyên thấu mái tóc rối tung có thể nhìn thấy một khuôn mặt kiên nghị, mà lúc này trên khuôn mặt đó chỉ còn bi ai, đôi môi khô khốc khẽ giật giật, hắn kêu lên một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe thấy, “Giáo chủ……”