Đọc truyện Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ – Chương 78: Cái Gì Gọi Là Mặt Người Dạ Thú
Ngay khi hai anh em tiếp thu chuyện người nằm trên giường là một cậu thanh niên tóc dài thì Công Nghi Tuấn đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, hắn chỉ vào một chỗ trên thân thể trần trụi của người thanh niên tóc dài kia (http://fynnz.wordpress.com/2012/02/06/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-78/” o “Powered by Text-Enhance) rồi lắp bắp nói, “Cái, cái đó là gì vậy?”
Công Nghi Bác nghe thấy Công Nghi Tuấn sợ hãi kêu lên thì tầm mắt cũng trở nên ngưng trọng, nhìn kỹ lên thân thể của cậu thanh niên kia, người nọ thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ, có lẽ là sinh viên, nhưng khi chiếc khăn tắm trượt xuống rồi để lộ làn da không hề trơn nhẵn như một sinh viên chỉ biết ăn và học, mà lại dày đặc các vết sẹo, những vết sẹo này tuy rằng không rậm rạp nhưng số lượng tuyệt đối không hề ít, có một vài vết sẹo dường như đã có từ rất lâu, chỉ còn lại vài vệt nhợt nhạt, những vết thương này là do đâu mà tạo thành? Ở trong xã hội ngay nay mà một người còn trẻ như vậy đã phải chịu nhiều vết thương như thế hay sao? Công Nghi Bác nỗ lực nhận diện những vết sẹo này, kết quả hắn kinh hãi khi phát hiện đại đa số đều là vết roi….
Công Nghi Tuấn nhìn những vết sẹo này với thần sắc âm u, vừa rồi hắn đã nhận định hai người này có quan hệ bất chính, trong nháy mắt hắn liền nghĩ đến những lời của đám bạn xấu, khi đó hắn vừa thoát khỏi thân phận vệ sĩ, ngày thường cùng bạn bè đi nhậu nhẹt để cố vùi lấp khoảng thời gian trước đó, nhưng vẫn thường xuyên nhớ đến người nọ.
Có một lần thật sự nhịn không nổi, hắn liền kể về sinh hoạt hằng ngày của người nọ cho đám bạn của hắn biết, không hút thuốc không uống rượu, mỗi ngày chỉ đọc binh thư và một chút sử sách cổ xưa, đúng tám giờ tối sẽ lên giường ngủ, lại càng không ra ngoài tụ tập chơi bời với bất luận kẻ nào, quan trọng nhất chính là người nọ đã quá ba mươi tuổi mà không có vợ, nhưng lại rất giàu. Khi đó đám bạn của hắn vừa nghe xong đã cười vang một trận, nhất định bảo rằng trên thế giới này tuyệt đối không có người như thế tồn tại, nếu không phải bị bất lực thì chính là hắn bị người kia lừa bịp, những ai thoạt nhìn có tác phong nghiêm túc thường là sau lưng sẽ càng ghê tởm xấu xa hơn nhiều. Nghĩ đến chuyện đó, Công Nghi Tuấn có một chút mơ hồ, hắn lẩm bẩm nói, “Em đã nói mà, làm gì có người hoàn mỹ như vậy, làm sao mà có thể tự cấm túc nghiêm chỉnh như thế, hóa ra hắn không thích phụ nữ mà là thích đàn ông, hắn không chỉ thích đàn ông mà hắn còn là một tên biến thái bệnh hoạn.” Công Nghi Tuấn càng nói lại càng tức giận, giọng nói cũng càng lúc càng kịch liệt.
Công Nghi Bác đứng bên cạnh, vừa nghe Công Nghi Tuấn mắng chửi vừa giữ im lặng, tuy rằng là bạn bè quen biết nhau đã mười năm trên mạng, đáng lý hắn phải biện hộ thay cho đối phương, nhưng trong tình cảnh này thì thật sự làm cho hắn có muốn mở miệng cũng rất khó, nhất là với khả năng quan sát sâu sắc của hắn, hắn còn phát hiện cậu thanh niên kia cử động bất tiện cũng như không muốn rời xa Bạch Phàm, một thanh niên điển trai lại cử động bất tiện cùng một người đàn ông trưởng thành thuê phòng khách sạn, hơn nữa hành vi cùng tắm của hai người và vết thương như bị roi quất của cậu thanh niên thật sự rất khó làm cho người ta không hiểu lầm, trong xã hội ngày nay ngoại trừ một vài ngươi có ham muốn đặc biệt thì còn có ai lại thích xài roi?
Bạch Phàm giúp Ân Duệ lau khô tóc cũng phát hiện chiếc khăn tắm đã trượt xuống, hắn đưa tay kéo khăn lên người của Ân Duệ, khi giúp Ân Duệ quấn khăn thì khó tránh khỏi nhìn thấy những vết sẹo dữ dằn trên người của Ân Duệ, hắn có một chút xuất thần khi sờ lên vết sẹo nơi bả vai, hắn còn nhớ rõ những vết sẹo này đều là Ân Duệ khi còn nhỏ đã phải gánh chịu, ở trong thân thể của Ân Duệ mười năm qua, hắn nghĩ là mình đã sớm quên được những vết sẹo này, nhưng khi trở lại thân thể của mình rồi nhìn thấy vết sẹo trên người của Ân Duệ thì lại bắt đầu đau lòng.
Có thể là ngón tay vuốt ve lên xuống trên vết sẹo nên có một chút nhồn nhột khiến Ân Duệ trốn tránh, Bạch Phàm liền nhẹ giọng nói, “Mấy vết thương này còn đau hay không?”
Ân Duệ ngẩng đầu lên rồi vừa cười vừa nói, “Ngươi thổi một chút thì sẽ không đau.”
Cái tên xấu xa này, thật đúng là bạo dạn, Bạch Phàm bất đắc dĩ nở nụ cười, hắn ở trong thân thể của Ân Duệ lâu như vậy thì làm sao lại không biết mấy vết sẹo này tuy bề ngoài rất dữ tợn nhưng trên thực tế đã sớm mất cảm giác, nhưng mà….vẫn cảm thấy đau lòng lắm, Bạch Phàm nhìn vẻ mặt mỉm cười hồn nhiên của Ân Duệ thì liền chậm rãi kề sát……
Vốn chỉ thuận miệng nói như thế, bỗng nhiên Ân Duệ cảm giác khăn tắm trên bả vai được xốc lên một chút, sau đó là một hơi thở nhẹ nhàng ấm áp lướt trên vết sẹo nơi bả vai, hắn chợt cứng đờ, hơi thở nhẹ nhàng kia dường như không phải thổi đến bờ vai của hắn mà là thổi vào trong lòng, hô hấp của Ân Duệ cũng nhịn không được mà trở nên dồn dập, bàn tay chậm rãi siết chặt. Rất muốn, thật sự rất muốn ôm người ở trước mặt vào lòng, kể ra tình yêu của mình, nhưng bây giờ vẫn chưa được, bây giờ vẫn chưa được….
Bộp! Công Nghi Tuấn vỗ mạnh một cái xuống bàn, hắn đứng bật dậy, sắc mặt đỏ bừng mà nhìn chằm chằm cảnh tượng trên màn hình, “Đồ biến thái, biến thái.”
Công Nghi Bác muốn nói cái gì đó nhưng rốt cục cũng không nói ra khỏi miệng, người đàn ông trên màn hình máy tính đang hôn lên vết sẹo của người thanh niên kia làm cho một lời biện minh cuối cùng của hắn vì người nọ cũng vô lực biến mất.
“Được chưa, ta đã thổi xong rồi, nếu không còn đau thì ngoan ngoãn ngủ đi.” Bạch Phàm ngẩng đầu khỏi cổ của Ân Duệ, vừa cười vừa nói, hắn để cho Ân Duệ nằm lên giường, liếc mắt nhìn thấy máy tính vẫn còn mở, tập tin mà Công Nghi truyền đến cũng đã tải xong, hắn liền đi qua để nhìn một chút, lại phát hiện đó là một tập tin phần mềm quản lý tài chính, nhất thời có một chút mơ hồ, chẳng lẽ tập tin này đặc biệt hữu dụng cho nên Công Nghi mới cố ý chia sẻ cho mình?
Tuy rằng vẫn cảm thấy hơi khó hiểu một chút nhưng hiện tại thời gian đã không còn sớm, Bạch Phàm cũng không muốn gõ bàn phím làm phiền Ân Duệ nghỉ ngơi, vì vậy liền mỉm cười mà gõ xuống bàn phím, “Cám ơn tập tin của cậu, tôi sẽ dùng, đã muộn rồi, cậu cũng sớm nghỉ ngơi đi.”
Bạch Phàm ngồi trước máy tính, webcam quay cận mặt của hắn trên màn hình của hai anh em Công Nghi, khuôn mặt điển trai cùng với nụ cười luôn luôn nhu hòa, có thể nói là nhã nhặn điềm đạm, nhưng dừng ở trong mắt Công Nghi Tuấn mới vừa tự nhận rằng mình đã chứng kiến chân tướng mọi việc thì chỉ là giả dối, Công Nghi Tuấn hung hăng nghiến ra một câu, “Mặt người dạ thú.”
Đến lúc này Công Nghi Bác mới được nhìn cận mặt Bạch Phàm, một hình ảnh chớp lên trong đầu của hắn, cảm giác hơi quen thuộc lúc trước lập tức trở nên rõ ràng, hắn nhớ đến…..
Cùng lúc đó, bên kia Bạch Phàm tắt máy tính, cửa sổ video bên này lập tức tối om, nhưng Công Nghi Tuấn vẫn không thể bình tĩnh trở lại, hắn nghĩ đến Bạch Phàm tắt máy tính tắt đèn rồi sẽ làm cái gì với cậu thanh niên kia thì hắn liền lâm vào cảm xúc nôn nóng một cách cực đoan, thậm chí có một loại thúc giục hắn lập tức lái xe đi đến khách sạn để bắt gian hai người kia.
Công Nghi Bác lặng yên bất động nhìn Công Nghi Tuấn không ngừng đi lòng vòng trong phòng, vừa kích động mắng cầm thú rồi ngụy quân tử linh tinh này nọ, hắn khoanh hai tay trước ngực, giọng nói trầm thấp dễ nghe cất lên từ trong miệng, “Được rồi, hiện tại em nên giải thích cho anh biết là em quen người kia ở đâu và từ khi nào?”
Công Nghi Tuấn lập tức cừng đờ, hắn chậm rãi xoay người lại, “Anh hai….”
……
Mỗi ngày Bạch Phàm đều dẫn Ân Duệ đến bệnh viện, rửa sạch kết mạc, tiêm vào thuốc kháng nọc rắn, hoàn thành đợt trị liệu đầu tiên, kết quả kiểm tra rất đáng mừng, nọc độc trong mắt của Ân Duệ đã giảm bớt hơn phân nửa, Ân Duệ cũng cảm thấy ánh mắt của mình đỡ hơn rất nhiều. Bác sĩ nhìn kết quả kiểm tra, vừa cười vừa nói với Bạch Phàm, “Đôi mắt khôi phục rất nhanh, đợt trị liệu đầu tiên đã chấm dứt, hiện tại bắt đầu đợt trị liệu thứ hai, một tháng kế tiếp không được để đôi mắt tiếp xúc ánh sáng, hơn nữa phải thoa thuốc, ngoài ra còn phải chú ý….”
Bạch Phàm nghiêm túc lắng nghe những việc cần phải ghi nhớ, sau khi bác sĩ giải thích xong thì hắn do dự một hồi mới hỏi, “Bác sĩ, như vậy thoa thuốc sau một tháng thì mắt của cháu tôi có thể khôi phục đến trình độ nào?”
“Sau một tháng thoa thuốc thì theo lý sẽ khôi phục thị lực.” Bác sĩ vừa cười vừa nói.
“Thật sự sao?” Bạch Phàm lập tức kích động, đồng thời hắn cũng cảm thấy bàn tay của Ân Duệ đang siết chặt tay hắn một chút, nhất định Ân Duệ cũng rất cao hứng. fynnz.wordpress.com
Bác sĩ vừa đẩy gọng kính vừa nhìn bộ dáng kích động của Bạch Phàm thì liền mỉm cười mà nói, “Trường hợp bị nọc rắn bắn vào mắt rất ít gặp, nhưng chúng tôi tin tưởng có thể chữa khỏi, các anh cũng có thể tin tưởng vào chúng tôi, à, đúng rồi, tâm tình vui vẻ sẽ có hiệu quả vô cùng tốt đối với bệnh tình, cậu ấy còn trẻ thì không thể ở nhà cả ngày mà không ra ngoài, khi nào rảnh rỗi thì dẫn cậu ấy đi ra ngoài dạo chơi, tuy rằng không thể nhìn thấy cảnh đẹp nhưng không khí trong lành cũng có thể làm cho thân thể và tinh thần thoải mái.”
“Ha ha, cám ơn bác sĩ, đứa nhỏ này cũng ít khi ra ngoài, tôi sẽ dẫn cháu của mình đi dạo nhiều hơn.” Bạch Phàm sờ đầu Ân Duệ đang ngồi lặng yên một bên, vẻ mặt mang theo ý cười.
…….
Lần đầu tiên có tin tốt lành về việc chữa khỏi mắt cho Ân Duệ, vì vậy tảng đá nặng trĩu đặt trong lòng của Ân Duệ cũng lập tức giảm xuống, tâm tình thoải mái cho nên cuộc sống của hai người càng thêm vui vẻ, chẳng phải bác sĩ đã nói tâm tình thoải mái thì sẽ giúp bệnh tình mau khôi phục hay sao. Bạch Phàm nhìn Ân Duệ với đôi mắt bị bịt kín đang tĩnh tâm lắng nghe nhạc, hắn nâng tay thay đổi một bản khác từ máy hát đĩa, “Bản này thế nào, dễ nghe hay không?”
Ân Duệ không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nhưng vẻ mặt thả lỏng đã chứng tỏ Ân Duệ rất vừa lòng với bản nhạc này, Ân Duệ tựa hồ cũng bắt đầu tiếp nhận những sản phẩm điện tử mang đến tiện nghi ở thế giới này, và bắt đầu hưởng thủ những tiện nghi đó.
Bạch Phàm lấy ra một viên gì đó từ trong túi, nụ cười có một chút xấu xa, hắn tiến đến bên cạnh Ân Duệ mà dụ dỗ, “Nào, há mồm ra.”
Tuy rằng Ân Duệ không biết Bạch Phàm muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng, mơ hồ nghe thấy một vài tiếng lạch cạch, sau đó là một viên cứng rắn gì đó được nhét vào miệng, Ân Duệ sửng sốt một chút, lại ngạc nhiên khi viên cứng rắn gì đó tràn ra hương vị ngọt ngào, còn có một mùi hoa quả thơm ngát, vị ngọt nháy mắt tràn ngập khoang miệng, Ân Duệ chưa từng trải qua cảm giác này, sau một lúc sửng sốt thì hắn mới hỏi, “Đây là cái gì?”
“Đây là kẹo, hồi nãy đi cửa hàng mua đồ thì ta có nhìn thấy, vì vậy liền mua một ít đem về, thế nào, thích ăn hay không?” Bạch Phàm chống cằm, mỉm cười tủm tỉm mà quan sát mỗi một chút biểu tình của Ân Duệ.
“Ừ, thích lắm.” Chỉ cần là Bạch Phàm mua thì cái gì Ân Duệ cũng đều nói thích, nhưng lúc này không hề có giả dối, vị ngọt này thật sự không tệ.
Bạch Phàm nhìn Ân Duệ ngoan như vậy liền nhịn không được mà lại duỗi tay ra rồi nhẹ nhàng ôm Ân Duệ vào lòng, “Duệ, ngươi có biết hay không, khi ngươi còn bé, mỗi một lần ta nhìn thấy kẹo ở cửa hàng thì đều suy nghĩ nếu có thể đem cho ngươi ăn thì hay rồi, như vậy thật tốt, có thể ôm ngươi, có thể đút ngươi ăn kẹo, đây là giấc mộng mà bao nhiêu năm qua mới có thể trở thành sự thật.”
Ân Duệ trầm mặc một hồi, cũng nâng tay ôm lấy Bạch Phàm, động tác mạnh đến mức làm cho Bạch Phàm có một chút đau đớn.