Đọc truyện Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ – Chương 72: Kéo Về Đây
“Dạ.” Giáo chúng cũng đều trở nên phấn chấn, càng hướng sâu vào bên trong để tìm kiếm.
Đúng lúc này có một người đang đứng ở mặt sau đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, thần sắc khẽ động, lập tức bước lên rồi quỳ gối trước mặt Ân Nam Hàn, “Giáo chủ, thuộc hạ có việc bẩm báo.” Người này chính là người đã trải thang mây trên vách núi.
Ân Nam Hàn cúi đầu nhìn hắn một cái, “Nói.”
“Bẩm Giáo chủ, vừa rồi khi thuộc hạ trải thang trên vách núi có thấy chim chóc bị kinh động ở một hướng.” Lúc trước bởi vì người này không xác định ở dưới vực thẳm còn có người tồn tại cho nên mới đặt nghi hoặc mà mình đã nhìn thấy xuống đáy lòng, nhưng hiện tại nếu đã chứng thật trong sơn động có dấu vết của con người để lại cách đây không lâu, cũng chưa tìm được hài cốt của Thiếu chủ, như vậy những gì mà hắn đã nhìn thấy cũng rất đáng giá để cân nhắc, nếu Thiếu chủ thật sự chạy về hướng kia (http://fynnz.wordpress.com/2012/02/01/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-t%E1%BB%AD-ch%C6%B0%C6%A1ng-72/” o “Powered by Text-Enhance) thì hắn đã giành được công lớn.
Nghe xong thủ hạ bẩm báo, trên khuôn mặt thờ ơ của Ân Nam Hàn chậm rãi xuất hiện một chút biến hóa, nếu nói hành động đi tìm Ân Duệ là thuận buồm xuôi gió thì hiện tại chính là trời cũng giúp ta, hảo nhi tử của ta, ngươi trốn không thoát đâu, tâm tình ảm đạm nhiều ngày như vậy, rốt cục Ân Nam Hàn cũng cười nhẹ thành tiếng, “Ngươi dẫn đường, tiếp tục lục soát.”
……
Ảnh Thất không có một khắc dừng lại, trên mặt của hắn càng lúc càng nghiêm trọng, người đang đuổi theo phía sau rõ ràng đã khống chế phương hướng truy tìm, bọn họ đang thẳng tắp đuổi theo, chết tiệt, đã bị phát hiện, mồ hôi trên trán của Ảnh Thất nhiễu xuống lông mi, nhưng hắn không có thời gian lau chùi, chỉ có thể nhìn về phía trước, chạy sâu vào bụi rậm. Nhưng mặc kệ Ảnh Thất quen thuộc địa hình ở nơi này như thế nào thì cũng thúc thủ vô sách, lần này Ân Nam Hàn mang đến rất nhiều người, ngoại trừ một phần bám sát Ảnh Thất thì những người khác cũng phân tán ở khắp nơi trong sơn cốc, cho nên khả năng gặp phải nguy hiểm của Ảnh Thất rất cao, thật vất vả mới chui ra khỏi một bụi cây thì lại phát hiện bên ngoài không biết từ khi nào đã có một người đứng đó, cho dù Ảnh Thất nhanh chóng phản ứng mà quay đầu bỏ chạy nhưng người nọ sau một lúc dại ra thì vẫn dốc sức hét lớn, “Người ở trong này, ở trong này!”
Cứ như vậy Ảnh Thất tựa như một con thú bị vây bắt, trong phạm vị của giáo chúng Hắc Nguyệt thần giáo, hắn không ngừng tìm đường đột phá vòng vây, nhưng trên lưng phải cõng một người khác mà chạy liên tục trong một thời gian dài như vậy đã khiến hô hấp của Ảnh Thất bắt đầu nặng nề, cước bộ cũng không còn nhanh nhẹn như trước, mồ hôi trên trán liên tục nhiễu xuống, nhưng cho dù như thế thì hắn cũng không thả Ân Duệ ra, cho dù đôi tay đang nâng lấy Ân Duệ đã nổi lên gân xanh, mỏi nhức đến mức không còn cảm giác thì hắn vẫn không có ý định bỏ người rồi một mình chạy thoát.
Ngay khi Ảnh Thất đang cố sức kháng cự thì đột nhiên ở cách hắn trong gang tấc lại vang lên một giọng nói ý nhị trầm thấp khó diễn tả thành lời, “Quả thật là một thủ hạ trung thành.”
Ảnh Thất lập tức ngẩng đầu lên thì chỉ thấy cách mình chưa đến ba bước có một người không biết đã xuất hiện từ khi nào, có thể đến gần hắn ở phạm vi như vậy mà hắn không hề phát hiện, công lực của người này thật sự quá mức làm cho người ta sợ hãi, nhưng Ảnh Thất lại không có nửa điểm chất vấn nghi ngờ đối với người ở trước mặt, ngược lại có một chút tuyệt vọng khi chạy trời không khỏi nắng, là lão Giáo chủ, Ân Nam Hàn.
Ảnh Thất và Ân Nam Hàn chưa từng tiếp xúc, chỉ biết người này là phụ thân của Ân Duệ, ngồi ổn trên ngôi vị Giáo chủ Hắc Nguyệt thần giáo hơn hai mươi năm, khi Ân Duệ chưa phải là Giáo chủ, mỗi lần nhìn thấy người này thì không thể không cúi đầu, thân là ám vệ của Ân Duệ thì càng không có cơ hội ngẩng đầu. Sau khi Ân Duệ ngồi lên ngôi Giáo chủ thì Ân Nam Hàn tựa như một làn khói biến mất khỏi thế gian, không ngờ hôm nay hắn còn có thể nhìn thấy tiền Giáo chủ Hắc Nguyệt thần giáo ở khoảng cách gần như thế.
Ân Nam Hàn nói xong câu kia xem như tán thưởng, sau đó tầm mắt liền dời đến Ân Duệ đang nằm trên lưng của Ảnh Thất, như cười như không mà nói, “Hảo nhi tử của ta, ngươi thấy không, phụ thân nhớ ngươi đến mức xuống tận đây để tìm ngươi.”
Tuy rằng Ân Duệ không thể nhúc nhích cũng không nhìn thấy nhưng lại nghe thấy rõ ràng lời nói không có hảo ý của Ân Nam Hàn, ở trong lòng cuồn cuộn nổi lên sóng gió, hắn nghĩ rằng những người này có thể là do Ân Nam Hàn phái đến, nhưng không ngờ Ân Nam Hàn lại đích thân xuống đây, như vậy tỷ lệ thừa dịp loạn lạc để đào tẩu của hắn đã tuột xuống mức thấp nhất.
Ân Nam Hàn đợi một lúc lâu vẫn không thấy Ân Duệ đáp lại, nhịn không được mà nói một cách trào phúng, “Một thời gian ngắn không gặp vậy mà nhi tử của ta đã điềm đạm đi không ít….” Hào quang trong mắt của Ân Nam Hàn di chuyển một vòng, “Hay là không biết nên nói cái gì với phụ thân? Hử?”
Ân Nam Hàn biết lúc này là ban ngày, hiện tại linh hồn ở trong thân thể của Ân Duệ chính là nhi tử đã nhốt hắn hai năm mà không hề nương tay, kể từ khi thoát vây cho đến nay Ân Nam Hàn quả thật chưa được đối mặt với người nhi tử này của hắn, lúc trước cứu hắn ra khỏi biển lửa rồi rơi xuống vực thẳm đều là nhi tử ban đêm của hắn, nghĩ đến nhi tử ban ngày này trong hai năm có thể nói là hậu sinh khả úy trong việc dùng thủ đoạn thì ý cười nơi khóe miệng của hắn lại nhịn không được mà càng thêm mềm nhẹ, tuy nhiên những ai nhìn thấy thì chỉ cảm thấy lãnh ý đang tràn ra từ trong xương cốt. fynnz.wordpress.com
Bạch Phàm vẫn đang ghé sát vào tảng đá đen để xem động tĩnh ở bên trong, hắn nhìn thấy ý cười âm trầm vô hạn của Ân Nam Hàn thì càng thêm sốt ruột, toàn thân đều dán chặt lên tảng đá đen.
Lúc này Ân Duệ bị điểm huyệt toàn thân, không chỉ không thể động đậy, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng là hy vọng xa vời, có thể nói toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có mí mắt là có thể động đậy, cho nên đáp lại sự khiêu khích của Ân Nam Hàn cũng chỉ có trầm mặc, Ân Nam Hàn là người như thế nào, lúc đầu nhìn thấy Ân Duệ cho nên cảm xúc phập phồng khiến hắn nhất thời không phát hiện, nhưng thời gian lâu dài càng thấy không thích hợp, hắn từ trên nhìn xuống Ân Duệ đang được Ảnh Thất cõng trên lưng, “Vì sao không nói lời nào? Mấy ngày không gặp mà ngay cả đi đường cũng không đi nổi hay sao? Cần phải có người cõng mới được?”
Lời này của Ân Nam Hàn tuy rằng không tốt nhưng mí mắt của hắn lại khẽ giật giật, đột nhiên nghĩ đến vực thẳm cao như thế, lúc trước Ân Duệ vốn là bị trọng thương mà rơi xuống đây, nếu bị té ngã nghiêm trọng một chút thì thật sự sẽ trở thành phế nhân hoặc có khả năng sẽ trở thành một kẻ đần độn cũng không chừng.
Tâm tư của Ân Nam Hàn nhất thời trầm xuống, nhịn không đươc mà đi đến phía trước vài bước, Ảnh Thất lại theo bản năng mà cõng Ân Duệ lui ra phía sau, xoay người định bỏ trốn, Ân Nam Hàn lạnh lùng nói, “Không biết sống chết.”
Ảnh Thất cảm thấy chính mình vẫn chưa đi được vài bước thì phía sau đã có một lực lượng cực mạnh ập đến, Ảnh Thất lập tức xoay người, trường kiếm cầm sẵn trong tay nhanh chóng được đâm ra, không cho Ân Nam Hàn duỗi tay bắt lấy Ân Duệ. Ân Nam Hàn hừ một tiếng, cùng Ảnh Thất so chiêu, thân hình nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn kịp, sau khi tung ra vài chiêu thì bất chợt vang lên một tiếng rên rĩ, Ảnh Thất hộc ra một ngụm máu tươi rồi bị ngã khỏi vòng chiến, còn Ân Duệ thì lại bị Ân Nam Hàn bắt lấy trong tay.
Ảnh Thất ngã xuống ở nơi cách Ân Nam Hàn hơn mười thước, khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi, nhưng hắn vẫn giãy dụa mà ngẩng đầu lên, dùng hết sức lực để nhoài tay về phía Ân Nam Hàn, cất lên giọng nói khàn khàn, “Trả Giáo chủ….lại cho ta.”
Âm thanh khàn khàn yếu ớt mang theo một loại chấp nhất khó nói nên lời xuyên qua tảng đá đen rồi truyền vào trong tai của Bạch Phàm khiến Bạch Phàm như có một loại cảm giác bị búa tạ đánh vào tim, hắn luôn nghĩ Ảnh Thất là vì mục đích nào đó mà tiếp cận hắn, không ngờ ngay trong thời điểm này lại che chở hắn như vậy.
Ân Nam Hàn hoàn toàn không để ý đến Ảnh Thất đang giãy dụa dưới đất, hiện tại lực chú ý của hắn đều được tập trung trên người của Ân Duệ, một đôi bàn tay to chạm từ đầu đến chân của Ân Duệ nhưng không phát hiện gân cốt ở chỗ nào bị gãy đứt, dùng nội lực tìm kiếm thì mới nhận ra huyệt đạo toàn thân của Ân Duệ đã bị khống chế, hắn sửng sốt, bởi vì khi nhìn thấy bộ dáng trung thành hộ chủ của Ảnh Thất thì không ai ngờ Ân Duệ lại bị điểm huyệt toàn thân, nhưng hiện tại không phải là lúc để nghĩ về vấn đề này, Ân Nam Hàn đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn đưa tay phất lên người của Ân Duệ một cái, giải khai tất cả đại huyệt đang chế trụ Ân Duệ, “Tốt lắm, nếu không có việc gì thì đừng giả chết nữa.”
Được cử động tự do, Ân Duệ chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt hướng về phía có thể là nơi mà Ân Nam Hàn đang đứng, ánh mắt lại trống rỗng không có tiêu cự.
Đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng Ân Nam Hàn không thấy Ân Duệ tập kích thì cảm thấy có một chút kỳ lạ, không biết tiểu tử này rốt cục đang giở trò gì, nhưng khi tầm mắt của hắn nhìn vào mắt của Ân Duệ thì trong lòng liền phập phồng, ngay cả âm thanh cũng bất giác mang theo một chút nghiêm khắc, “Đôi mắt của ngươi bị sao vậy?”
Nghe xong câu hỏi của Ân Nam Hàn thì Ân Duệ liền nhếch khóe miệng, thản nhiên nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự khiến cho nụ cười của hắn có thêm vài phần mơ hồ, tuy rằng Ân Nam Hàn đang đứng trước mặt Ân Duệ nhưng lại không có cảm giác Ân Duệ đang nhìn hắn, Ân Nam Hàn âm trầm vươn tay ra rồi quơ quơ trước mắt Ân Duệ, không thấy Ân Duệ có bất kỳ phản ứng gì, suy đoán trong lòng xem như được nghiệm chứng, Ân Nam Hàn phất y mệ rồi hô một tiếng, “Gọi đại phu đến.” Mọi người đều không ngờ vị đại phu mà bọn họ dẫn theo chỉ vì phòng ngừa bất trắc lại thật sự hữu dụng.
Được Ân Nam Hàn đề khí đưa xuống, lão đại phu mới vừa được đưa xuống đây không bao lâu, đang chậm chạp bước đi thì lập tức bị một giáo chúng khiêng đến chỗ của Ân Nam Hàn, lão đại phu rõ ràng bị kinh hách, cảm thấy có một chút choáng váng.
“Đại phu, thỉnh xem đôi mắt của nhi tử ta đã xảy ra chuyện gì.” Ân Nam Hàn đích thân dẫn đại phu đến bên cạnh Ân Duệ, một tay cũng nhanh chóng phất lên đại huyệt quanh thân Ân Duệ, tiếp tục chế trụ hết thảy hành động của Ân Duệ, chỉ lưu lại khả năng nói chuyện, không có ai hiểu rõ nhi tử giả dối này của hắn bằng hắn, thật vất vả mới tìm được trở về, hắn cũng không muốn đối phương tiếp tục đào thoát, để đảm bảo thì tốt nhất là cứ đề phòng trước vẫn hơn.
Ân Duệ hiển nhiên không ngờ Ân Nam Hàn lại cẩn thận đến mức này, trên mặt hơi hơi cứng đờ, nhưng ngay lập tức lại trở nên bình tĩnh.
Lão đại phu ngồi xổm xuống trước mặt Ân Duệ, sau khi vén mí mắt của Ân Duệ để xem xét một lúc thì mới hỏi, “Đôi mắt của quý công tử bị vật gì gây thương tích?”
Nếu nói ở đây người quan tâm nhất đến ánh mắt của Ân Duệ có thể chữa khỏi hay không thì đó chính là bản thân của hắn, cho nên hắn rất thành thật, sau khi nghe xong câu hỏi của đại phu thì liền đáp lời, “Nọc rắn.”
“Nọc rắn? Như vậy là bị độc tố của nọc rắn cắn cho nên ảnh hưởng đến đôi mắt hay là bị nọc rắn bắn trực tiếp vào mắt?” Lão đại phu vừa vuốt râu vừa hỏi.
“Là nọc rắn bắn thẳng vào mắt.”
“Chậc, như vậy thì thật phiền phức a.” Trên mặt của lão đại phu lập tức xuất hiện thần sắc khó xử, “Đôi mắt là vật quý nhất của con người, nọc rắn bắn trực tiếp vào trong mắt thì tất nhiên sẽ tổn thương rất lớn đến mắt, hơn nữa tiểu công tử bị trúng nọc rắn nhiều ngày như vậy mà không được chữa trị kịp thời, thật sự là….vô lực hồi thiên, tha thứ lão hủ bất lực.” (vô lực hồi thiên=không có sức lực nào để xoay chuyển)
Đại phu vừa dứt lời thì sắc mặt của Ân Duệ lập tức trở nên tái nhợt, ngay cả sắc mặt của Ân Nam Hàn cũng trở nên khó coi, Ảnh Thất ở cách đó không xa cũng hiện lên vài phần áy náy ở trong mắt….Bạch Phàm đang dựa vào tảng đá đen lại nghe thấy một lời tuyên án vô tình như thế thì nhịn không được mà đôi tay càng lúc càng siết chặt, ngay cả một ít góc cạnh bén nhọn của tảng đá đâm vào lòng bàn tay mà hắn cũng không hề có cảm giác.
Ân Nam Hàn trầm mặc sau một lúc lâu rồi đột nhiên hỏi, “Ngươi chẩn đoán có sai lầm hay không?”
Đại phu vừa nghe xong câu đó thì lập tức nổi giận đến mức giương râu trừng mắt, ngay cả thân mình cũng run run vì thịnh nộ, “Thật sự là tức cười, ai mà không biết y thuật của lão hủ, lúc trước nếu không phải các ngươi ba lần bốn lượt đến thỉnh thì ngươi nghĩ rằng ta sẽ đến hay sao, cái danh thần y này không phải tự dưng mà có, ta nói cho các ngươi biết, lão hủ đã nói ánh mắt của hắn vĩnh viễn không thể chữa được thì trên đời này không có người nào có khả năng chữa trị!” Giọng điệu của lão đại phu oang oang hữu lực, tuy rằng nói như thế để chứng minh khả năng y thuật của mình, nhưng cũng đủ để đả thương người ta, Ân Nam Hàn thản nhiên nhìn lão thất phu này, từ đó đến nay chưa từng có người nào kiêu ngạo như vậy ở trước mặt hắn.
Vĩnh viễn không thể chữa được, vĩnh viễn không thể chữa được….Âm thanh này tựa như thần chú không ngừng chui vào trong tai của Bạch Phàm, nhất là trước mặt của hắn chính là gương mặt tái nhợt vì lo sợ và bất an của Ân Duệ thì trong lòng của Bạch Phàm lại xuất hiện cảm giác quặn đau mà trước nay chưa từng có, hắn nhìn Ân Duệ đang thất thần ngồi ở chỗ kia, đột nhiên dùng sức đấm vào tảng đá đen ở trước mặt đang ngăn cản hắn giống như để hả giận, lại giống như muốn dựa vào nội lực mà phá vỡ bức màn vô hình này. Bề mặt của tảng đá đen cũng không trơn nhẵn, rất nhiều chỗ lởm chởm, Bạch Phàm đấm xuống khiến cho mu bàn tay bị thương, vết máu thấm lên mặt đá, nhưng hắn vẫn không giảm bớt sức lực, không hề có cảm giác đau đớn, cứ hung hăng đấm xuống.
Toàn bộ tâm tình đều đặt vào hình ảnh bên trong tảng đá đen cho nên Bạch Phàm không chú ý máu tươi chảy ra từ mu bàn tay rồi thấm vào tảng đá lại nhanh chóng trở nên nhạt màu, cuối cùng hoàn toàn biến mất, giống như bị tảng đá hấp thụ, Bạch Phàm chăm chú nhìn Ân Duệ, không biết đấm đến bao lâu thì rốt cục cũng mệt mỏi, hắn suy sụp chống hai tay lên tảng đá nhưng dưới lòng bàn tay lại trở nên trống không, suýt tý nữa đã ngã nhào, Bạch Phàm khiếp sợ cúi đầu nhìn vào bàn tay của mình, chỉ thấy cổ tay đang xuyên thấu tảng đá đen…..
Hắn ngỡ ngàng nắm tay lại, hắn phát hiện bàn tay của mình đang ở trong tảng đá đen trong suốt, thật giống như bỏ tay vào nước, tuy rằng hơi hơi nhày nhụa một chút, nhưng cũng không gây trở ngại cho hắn, tay hắn xuyên thấu tảng đá, hắn cũng có thể nhìn thấy tay hắn ở bên trong tảng đá, đồng thời vẫn nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong thế giới kia, giống như tay của hắn đang – xuất hiện ở thế giới bên kia.
Nhận thức này làm cho nhịp tim của Bạch Phàm đập thình thịch một cách điên cuồng, hắn cơ hồ không hề do dự mà đưa tay về phía sau lưng của Ân Duệ, khi đầu ngón tay chạm được phần vải dệt mềm mại thì Bạch Phàm lập tức nắm chặt tay, dùng hết khí lực để kéo Ân Duệ ra sau. Cùng lúc đó Ân Duệ cảm giác được có một loại lực lượng kỳ dị đang bao phủ toàn thân của hắn, loại lực lượng này làm cho thân thể của hắn hoàn toàn cứng ngắc, không thể làm ra bất cứ động tác nào, cũng không thể tạo nên tiếng vang.
Hiện tại Ân Nam Hàn đang đi đến trước mặt đại phu, tranh luận cùng vị đại phu có tính tình cực nóng kia, dùng toàn bộ khí thế áp đảo đối phương, thời khắc này tầm mắt của mọi người đều bị Ân Nam Hàn và vị đại phu kia hấp dẫn cho nên không ai chú ý Ân Duệ vốn đang ngồi ở một chỗ đang chậm rãi bị kéo ra sau, trước tiên là phần đầu lặng lẽ biến mất, kế tiếp là bả vai, ***g ngực…..Bạch Phàm lợi dụng trong lúc mọi người đang lộ ra sơ hở thì chậm rãi trộm Ân Duệ về đây.
Khi có người phát hiện Ân Duệ xảy ra dị thường thì thân thể của Ân Duệ đã biến mất hơn phân nửa, chỉ còn lại đôi chân, không biết là người nào ngẫu nhiên quay đầu nhìn thoáng qua thì lại nhìn thấy một màn khủng khiếp như vậy, đối phương không khỏi kêu lên một tiếng thảm thiết, “Chân chân…..không thấy, không thấy!!”
Lực chú ý của mọi người lập tức bị kéo trở lại, nhưng vừa nhìn thấy cảnh này thì cho dù có là võ lâm cao thủ với lá gan tày trời thì cũng run rẩy sợ hãi, lông tơ đều dựng đứng cả lên, đây là, đây là ban ngày mà thấy quỷ a!
Không biết là bắt đầu từ lúc nào, sau khi người đầu tiên kêu thảm thiết thì những người khác cũng sợ hãi kêu lên, tiếng gào thét vang vọng, bọn họ nhanh chóng lui ra sau, rất sợ người thứ hai biến mất sẽ là mình, ngay cả lão đại phu thoạt nhìn gần đất xa trời cũng lập tức đi đứng linh hoạt, bỏ chạy không hề chậm hơn so với bất cứ kẻ nào.
Trong nháy mắt nơi này vốn đang đông đúc lại bỗng nhiên chỉ còn Ân Nam Hàn với thần sắc bất định cùng Ảnh Thất bị trọng thương nằm ở dưới đất.
Ân Nam Hàn nhìn đôi chân trơ trọi giữa không trung, không thừa nhận cũng không được, đây là chuyện kỳ dị nhất mà hắn đã từng nhìn thấy trong cuộc đời này. Tận mắt nhìn thấy đôi chân chậm rãi biến mất, từ trên đùi đến đầu gối, chỉ còn kém phần bắp chân thì Ân Duệ sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, Ảnh Thất vốn đang nằm dưới đất chỉ còn một chút khí lực để thở thì bỗng nhiên giãy dụa, nâng tay hướng về phía đôi chân đang dần dần biến mất, hắn lo lắng kêu lên, “Giáo chủ….”
Một tiếng này cũng đánh thức Ân Nam Hàn, hắn nhìn thấy bắp chân đã biến mất một nửa, trong lòng biết rõ nếu còn chần chừ thì e rằng Ân Duệ cũng thật sự vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này, nghĩ đến nhi tử có hai tính nết trái ngược của mình, Ân Nam Hàn lập tức nhảy đến, dùng sức nắm lấy phần chân còn sót lại, cất lên giọng nói lạnh lùng, “Yêu nghiệt phương nào, dám cướp người của bổn tọa.”
Bên kia Bạch Phàm thật vất vả mới kéo được hơn phân nửa thân mình của Ân Duệ thì đột nhiên nhìn thấy tình cảnh này, cho dù định lực có tốt cỡ nào cũng nhịn không được mà phun ra một tiếng, “Chết tiệt.”