Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

Chương 22: Không Thể Đắc Tội


Đọc truyện Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ – Chương 22: Không Thể Đắc Tội

Bạch Phàm lại uống một ngụm trà, vừa cười vừa nói, “Chị dâu của cậu còn chưa tìm được mà làm sao có thể dẫn đến.”

Vi Minh Ngạn nghẹn một chút, nhưng đôi mắt lập tức chuyển động, lại tiếp tục cười nói, “Nay mọi người đều đã không còn trẻ, vì sao anh không đi tìm một người đi.”

“Có thể là chưa gặp được người thích hợp.” Bạch Phàm tùy tiện ứng phó, đối với hạng người như Vi Minh Ngạn thì hắn thật sự không thèm đặt vào mắt.

“Không biết anh Bạch đẹp trai hiện nay đang làm chức vụ cao cấp ở nơi nào?” Vi Minh Ngạn giống như không nhận thấy Bạch Phàm đã mất kiên nhẫn mà cứ tiếp tục truy vấn.

Nghe một câu như thế, Bạch Phàm như cười như không mà nhìn Vi Minh Ngạn một cái, “Mở một cửa hàng nhỏ, miễn cưỡng sống tạm.” Cửa hàng trang sức đá quý của bà Bạch là do hắn đầu tư, cho nên nếu có nói là mở một cửa hàng nhỏ thì cũng không quá đáng.

Nhưng ba chữ cửa hàng nhỏ ở trong tai của Vi Minh Ngạn lại thật sự trở thành một cửa hàng nhỏ, trong mắt của hắn lộ ra một chút khinh thường khó phát hiện, nhưng vẫn trưng ra vẻ mặt nhiệt tình, “Hóa ra là buôn bán à, ấy da, đầu năm nay thị trường kinh doanh rất phát đạt, không giống như chúng tôi đi làm công nhận lương, mấy năm nay chắc anh buôn bán lời không ít, chắc đã mua được mấy căn hộ rồi?”

“À, hiện tại tôi ở cùng với cha mẹ.”

Nghe đến đó thì Vi Minh Ngạn đã biết được kha khá thông tin, trong lòng của hắn đã có thể kết luận về gia cảnh của Bạch Phàm. Mười năm mà còn chưa mua được một căn hộ, phải ở cùng cha mẹ thì chứng tỏ sự nghiệp cũng chẳng thành đạt gì, hơn ba mươi tuổi mà vẫn lẻ loi một mình, khó trách không có cô nào nguyện ý đi theo, hiện tại con gái không giống như trước kia (​http:​/​​/​fynnz.wordpress.com​/​2011​/​12​/​30​/​nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-22​/​” o “Powered by Text-Enhance​) chỉ thích mấy anh đẹp trai, nếu không nhà không xe thì ai muốn đi theo a? Nghĩ đến đây thì Vi Minh Ngạn quả thật có một loại cảm giác hãnh diện, mối nhục thời sinh viên mà Bạch Phàm đã gây cho hắn rốt cục có thể rửa sạch vào hôm nay. Đẹp trai thì thế nào, đàn ông nếu chỉ dựa vào gương mặt để kiếm tiền thì vứt đi cho rồi. Ngay cả Yến Yến bây giờ chẳng phải cũng đã chọn hắn hay sao.


Vi Minh Ngạn nhìn Bạch Phàm rồi thở dài, dùng giọng điệu khuyên nhủ, “Làm người thì phải chấp nhận sự thật, muốn yên ổn thì cứ sống thành thật là được. Phụ nữ có bề ngoài bình thường một chút thì dễ bầu bạn hơn, chứ phụ nữ xinh đẹp thì đều mắt cao hơn đầu, rất khó chiều chuộng, người nào mà không nhà không xe thì các cô sẽ không thèm quan tâm, trong mắt của các cô chỉ nhìn thấy những kẻ có tiền có bản lĩnh mà thôi.

Bạch Phàm nhướng mày, lần đầu tiên thật sự nhìn Vi Minh Ngạn với bộ dáng thuộc tầng lớp thượng lưu, trên cổ đeo cà vạt gắn kẹp vàng.

Vi Minh Ngạn chỉ là bạn cùng trường ngày xưa của Bạch Phàm mà thôi, nói những lời khuyên nhủ như vậy thì có một chút quá phận, nhưng người xung quanh đều thấy Vi Minh Ngạn đang gây khó dễ cho Bạch Phàm, tuy nhiên không có người nào đứng ra đỡ lời cho Bạch Phàm, ngay cả Hà Yến Yến cũng chỉ lặng lẽ kéo tay Vi Minh Ngạn một chút.

Kỳ thật có thể hiểu được tâm tư của những người ở đây, dù sao bọn họ và Bạch Phàm không có giao tình, hơn nữa cuộc sống của nhiều bạn bè so với Bạch Phàm còn nghèo khổ hơn, bọn họ sẵn sàng kết bạn với Vi Minh Ngạn vì mong muốn có thể được hắn giúp đỡ. Thậm chí có người cố tình lấy lòng Vi Minh Ngạn, chủ động nói thêm một câu, “Bạch Phàm, anh cần phải lắng nghe lời của anh Vi nha.”

Hôm nay phong cách ăn mặc của Bạch Phàm không hợp với nơi này nên bị người ta lầm tưởng là nghèo túng, nhưng bọn họ lại sai nối tiếp sai, Bạch Phàm mang theo hai túi thức ăn, đến khách sạn năm sao dự tiệc mà còn mang theo thức ăn, rốt cục phải là người thế nào mới có thể làm được? Bọn họ vì lễ họp mặt hôm nay mà ai không đặt mua một bộ đồ mới, ăn mặc chỉnh tề? Cho nên nhìn thấy Bạch Phàm xách hai túi thức ăn, bọn họ liền có định kiến với Bạch Phàm, vì thế nghe thấy Bạch Phàm và Vi Minh Ngạn đối thoại thì đương nhiên bọn họ cũng sẽ thiên về hướng của Vi Minh Ngạn.

Chú ý đến nơi này không chỉ có một bàn của Bạch Phàm, toàn thể những người ngồi ngay cái bàn nhỏ của La Suất cũng đều đang chú ý, trong đó có một người đàn ông hơi béo sau khi xem xong màn kịch thì nhịn không được mà nói một câu cảm thán, “Thật sự là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, nhân vật làm mưa làm gió ở trường  xưa kia lại có ngày hôm nay.” (ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây = thế sự thay đổi khó lường)

Đương nhiên cũng có người vì một ít nguyên nhân đặc thù mà nói chuyện có vẻ rất độ lượng, “Đúng vậy, bất quá Vi Minh Ngạn cũng quá so đo, có cần vì ân oán mười năm về trước mà chế nhạo người ta ở trước mặt nhiều bạn bè cũ hay không? Người này mặc dù có một chút thông minh nhưng lòng dạ quá thấp hèn. Đúng rồi, La tổng, khi còn đi học chẳng phải Bạch Phàm là bạn cùng phòng với anh hay sao.”  Người nọ nhìn về phía La Suất, trong lòng lại nhảy dựng, chỉ thấy trên mặt của La Suất đúng là thần sắc âm trầm và lạnh lùng mà trước nay chưa từng có “Này này, La tổng, anh muốn đi đâu?” Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn La Suất đang đi về hướng Bạch Phàm.

Bạch Phàm tự nhận thái độ của mình rất chừng mực nhưng cho dù là như thế thì hiện tại cũng phải nheo mắt lại, hắn đến tham gia lễ họp mặt này không phải vì mục đích tự chuốc lấy khó chịu, hơn nữa Vi Minh Ngạn chưa đủ tư cách để nói như thế ở trước mặt hắn. Bạch Phàm đang muốn mở miệng thì lại nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nam quen thuộc, “Trợ lý hành chính cao cấp, lương hằng tháng hai trăm ngàn, nghỉ hai ngày cuối tuần, khen thưởng cuối năm.”


La Suất thản nhiên liếc nhìn Vi Minh Ngạn, sau đó nói với Bạch Phàm, “Công việc này tôi luôn để dành cho cậu.”

Vi Minh Ngạn liền biến sắc, hết trắng lại xanh, xanh lại trắng, chết tiệt, làm sao mà hắn có thể quên thằng nhóc Bạch Phàm này trước kia có quan hệ rất tốt với La Suất, hiện tại người vốn làm cho hắn khinh thường còn được một công việc có đãi ngộ tốt hơn cả hắn. fynnz.wordpress.com

Đối với tình cảnh bất thình lình này, Bạch Phàm cũng có một chút trở tay không kịp, La Suất….Tâm lý của Bạch Phàm cũng rất phức tạp, hắn không ngờ sau mười năm xa cách thì người duy nhất đứng ra bênh vực hắn cũng chỉ có La Suất.

La Suất bình tĩnh nhìn Bạch Phàm, chờ đáp án của đối phương. Mười năm, hắn đã sớm không còn là thằng nhóc ngây ngô lúc trước, trong mười năm hắn từng đi lại với không ít đàn ông, hắn nghĩ rằng tình cảm trước kia đã phai nhạt, nhưng khi Bạch Phàm thật sự xuất hiện trước mắt thì hắn mới biết cái gì là lãng quên, cái gì là lòng lặng yên như nước, hoàn toàn đều là tự lừa mình dối người. Bạch Phàm vẫn có thể hấp dẫn tầm mắt của hắn như xưa, trái tim ngủ vùi đã lâu của hắn lại đập kịch liệt như mười năm trước, bất cứ chỗ nào trên thân của người này thì hắn đều muốn có được tất cả.

Vi Minh Ngạn dần dần đánh mất thể diện, khi trong lòng đang oán hận nghiến răng thì đột nhiên lại thấy tình hình có một chút bất thường, ánh mắt mà La Suất nhìn Bạch Phàm thật sự không thích hợp, quả thật có thể nói là có một chút lộ liễu, sở thích đặc thù của La Suất cũng không phải bí mật trong giới thượng lưu, bởi vì hắn chưa bao giờ cố ý che giấu, ông La năm đó đã giận đến mức đuổi hắn ra khỏi nhà, nhưng mấy năm nay một mình La Suất cũng có thể tự dốc sức tạo nên giá trị xa xỉ cho bản thân mình, hoàn toàn xứng đáng là con cháu ưu tú nhất của dòng họ La, thậm chí ông La năm đó tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với La Suất cũng thấp thoáng truyền tin muốn đón La Suất trở về.

Vi Minh Ngạn cũng làm trong ngành đá quý, đương nhiên cũng biết rất rõ tin tức lan truyền trong giới thượng lưu, có được điều kiện tiên quyết, Vi Minh Ngạn nhất thời cảm thấy giữa La Suất và Bạch Phàm có gì đó không đúng, hơn nữa sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Phàm thì Vi Minh Ngạn càng thêm tin tưởng suy đoán của mình.

Nói như vậy…..hiện tại La Suất che chở Bạch Phàm, kỳ thật cũng không phải là tình nghĩa bạn bè mà xuất phát từ chuyện mất mặt kia, cái gọi là trợ lý hành chính cao cấp nói cho chính xác là trợ lý trên giường, một tháng hai trăm ngàn cũng là giá trị của Bạch Phàm mà thôi, vả lại hai người kia khi học đại học cũng ở chung phòng, không chừng bọn họ đã bắt đầu từ khi đó.

Tâm tư của Vi Minh Ngạn bắt đầu rối bời, bởi vì hắn biết hắn cũng không phải không có cơ hội phản kích, chỉ cần hắn đem quan hệ của hai người công khai ra ngoài thì chắc chắn có thể làm cho hai người bọn họ mất hết mặt mũi trước mặt bạn bè cũ. Vì làm trong ngành đá quý nên hắn mới biết được một ít chuyện riêng tư của La Suất, nhưng những cựu sinh viên này lại không hề biết đến, chẳng qua chuyện này có đáng giá để hắn mạo hiểm hay không. Tuy rằng thân phận hiện tại của hắn không tệ nhưng cũng chênh lệch một chút so với La Suất, nếu đắc tội La Suất thì sẽ có một chút ảnh hưởng đối với tiền đồ của hắn.


Vi Minh Ngạn khẽ cắn môi, mặc kệ, lần này cứ liều mạng, công việc đánh mất thì có thể tìm lại, chứ hắn thật sự không nuốt nổi chuyện hôm nay, hơn nữa La Suất mở công ty về hệ thống mạng, thế lực của La Suất chỉ tập trung vào lĩnh vực IT, La Suất không thể nhúng tay vào ngành đá quý của hắn. Vả lại trong tay của hắn có rất nhiều khách hàng ruột, ông chủ sẽ không tùy tiện vì chuyện này mà ầm ĩ với hắn.

Mang theo một chút may mắn và rất nhiều kích động, Vi Minh Ngạn ngẩng đầu lên, nét mặt nén giận lúc trước đã hoàn biến mất, ngược lại còn mang theo một chút khoái cảm và hưng phấn vì có thể trả thù, hắn mở miệng kêu lên, “La tổng, ngài tìm MB cũng không nên tìm đến bạn cũ cùng khóa ngày xưa chứ, mấy thằng nhóc ở câu lạc bộ còn chưa đủ để ngài chơi đùa hay sao?”

Bạch Phàm và La Suất đồng loạt quay đầu nhìn về phía Vi Minh Ngạn, vẻ mặt của La Suất lập tức sẫm màu, trong mắt nhìn về phía Vi Minh Ngạn có phẫn nộ và tràn đầy cảnh cáo, tuy rằng nhất thời Bạch Phàm vẫn chưa biết MB nghĩa là cái gì, nhưng hắn có thể đại khái hiểu được ý tứ của Vi Minh Ngạn, đầu tiên là cả kinh, chuyện La Suất thích đàn ông mà Vi Minh Ngạn cũng biết, nhưng lập tức hắn liền hiểu được ý của Vi Minh Ngạn, đối phương muốn làm nhục hắn và La Suất ở trước mặt các bạn học cũ.

Vi Minh Ngạn hướng về bốn phía rồi vẫy tay, làm ra tư thế diễn thuyết, cất cao giọng nói, “Mọi người có muốn ta giải thích MB là cái gì hay không? MB chính là viết tắt của money boy, La tổng của chúng ta a, hắn thích….”(money boy=trai bao)

“Đủ rồi, Vi Minh Ngạn, cậu câm miệng lại cho tôi.” La Suất phẫn nộ quát to.

“Chu choa, La tổng nổi nóng rồi, bất quá trong ngành đá quý của chúng ta cũng không có nhân vật nào tên là  La tổng a.” Vi Minh Ngạn thản nhiên nói.

Ngành đá quý, ánh mắt của Bạch Phàm chợt lóe, hắn biết lúc này nhất định phải ngăn cái miệng của Vi Minh Ngạn lại, Bạch Phàm lên tiếng, “Vi Minh Ngạn, hiện tại cậu đang làm nghề gì?”

“Anh hỏi chuyện này để làm gì?” Vi Minh Ngạn hơi cảnh giác một chút, bất quá hắn nhanh chóng cảm thấy chính mình chuyện bé xé ra to, vì vậy lập tức nói một cách hào phóng, “Tôi cũng không sợ phải nói cho anh biết, tôi làm Giám đốc quan hệ khách hàng của Đá Quý Thế Gia, như thế nào, muốn sau này đến cửa kiếm chuyện hay sao? Coi chừng bị bảo vệ ném ra đường.”

“Đá Quý Thế Gia phải không?” Bạch Phàm vừa cười vừa xác nhận một chút.


“Đúng vậy.” Vi Minh Ngạn kiêu căng gật đầu thì lại thấy Bạch Phàm lấy ra di động, vừa nhìn thấy di động của Bạch Phàm thì hắn liền nheo mắt lại, trong lòng có một loại dự cảm không rõ.

Bạch Phầm ấn xuống một dãy số, đầu giây bên kia nhanh chóng bắt máy, lúc này hắn giống như thay đổi thành một người khác, thản nhiên phân phó, “Alô, tiểu Vương à, chúng ta có giao dịch với Đá Quý Thế Gia hay không? Ừm, được, hiện tại cậu gọi điện thoại cho người của Đá Quý Thế Gia bảo bọn họ lập tức đuổi việc một Giám đốc quan hệ khách hàng có tên là Vi Minh Ngạn, nếu không thì ngừng cung ứng nguồn đá quý cho bọn họ. Nhớ kỹ, là lập tức.”

Vi Minh Ngạn đứng bên cạnh nhìn Bạch Phàm một cách ngỡ ngàng, hắn đang lẩm bẩm một mình, có lẽ tên điên này tự mình làm trò. Nhưng cho dù hắn không dám tin thì điện thoại của hắn cũng nhanh chóng reo lên, nhìn vào màn hình thì nhận ra người gọi đến là cấp trên của hắn. Vi Minh Ngạn do dự bấm nút nghe, lại nghe thấy tiếng thở dài của cấp trên ở đầu dây bên kia, “Minh Ngạn a, tuy rằng rất xin lỗi cậu, nhưng tổng công ty vừa đột nhiên truyền lệnh xuống, cậu bị đuổi việc.”

Vi Minh Ngạn lập tức thoát lực, di động trên tay của hắn trượt thẳng xuống đất.

Bên kia, Đá Quý Thế Gia, cấp trên của Vi Minh Ngạn buông điện thoại xuống, vừa thở dài vừa hỏi trợ lý của tổng giám đốc, “Làm sao mà lại đột nhiên hạ lệnh như vậy, Vi Minh Ngạn đã phạm phải cái gì sai lầm hay sao?”

Trợ lý của tổng giám đốc đẩy gọng kính trên sóng mũi, “Tôi cũng không rõ, tổng giám đốc đột nhiên hạ lệnh như thế, hình như bên phía cung ứng ngọc bích ở Miến Điện yêu cầu.”

Cấp trên của Vi Minh Ngạn nhất thời hiếu kỳ, “Cậu ấy đắc tội với người nào không thể đắc tội ở Miến Điện hay sao?”

Trợ lý tổng giám đốc nhún vai, “Tôi cũng không biết, bất quá không thể đắc tội với phía cung ứng ngọc bích ở Miến Điện, họ vừa giàu vừa có thế lực, nguyên liệu tốt nhất lại do bọn họ nắm giữ, nếu bọn họ có ý định cắt đứt nguồn cung ứng hàng hóa cho chúng ta thì kinh doanh đá quý của công ty sẽ chịu ảnh hưởng rất nghiêm trọng.”

Cấp trên của Vi Minh Ngạn gật đầu đồng ý, ”Đúng vậy, không thể đắc tội.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.