Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

Chương 12: Đánh Cược


Đọc truyện Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ – Chương 12: Đánh Cược

Đa số các thương nhân bị hấp dẫn bởi viên ngọc bích lấp kín vết rạn lúc trước đều rời đi, chỉ còn lại một số ít vẫn đứng tại chỗ tiếp tục xem hòn đá da cát đen của Bạch Phàm.

Người tách thạch bắt đầu cắt một lớp ở mặt trên, sau khi cắt xong một lớp thì nhìn thấy một chút vết rạn, đi theo đường cắt, máy tách thạch chậm rãi mở ra, một nhát cưa đi xuống, vẫn là đá, Bạch Phàm đứng yên bất động, bởi vì hắn biết khu vực dị thường kia (​http:​/​​/​fynnz.wordpress.com​/​2011​/​12​/​25​/​nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-12​/​” o “Powered by Text-Enhance​) nằm ở bên trên phía tay phải, bây giờ vẫn chưa cắt đến nơi đó.

Nhát cưa thứ hai đi xuống, “Thấy màu xanh rồi, lại thấy màu xanh rồi.” Có người bất ngờ reo lên. Nhất thời đám thương nhân vẫn chưa đi xa liền nhốn nháo quay lại.

Người tách thạch cũng lộ ra một chút kinh ngạc, hắn không ngờ hôm nay lại liên tiếp tách ra hai viên ngọc bích, động tác của hắn nhất thời trở nên chậm rãi. Nhìn nửa viên ngọc thạch trong suốt dần dần lộ ra nguyên hình, Bạch Phàm thở phào nhẹ nhõm, kích thước cũng giống như lúc hắn đã thăm dò, to bằng quả trứng chim, hơn nữa bề mặt cũng không có vết rạn, có vẻ đầy đủ, nhưng mặc dù như thế thì Bạch Phàm vẫn không biết rõ giá trị của viên ngọc bích này, chỉ có thể lắng nghe các thương nhân nghị luận.

“Giá cao a, thuộc loại ngọc băng, hơn nữa cũng không có tỳ vết.”

“Đúng vậy, không biết viên đá này lúc đầu yết giá bao nhiêu, nếu bỏ ra dưới ba mươi ngàn thì lời to a.”

“Viên ngọc bích loại băng này ắt hẳn có thể đáng giá hơn bốn trăm ngàn, xem ra cửa hàng này nhập đá không tệ a, liên tiếp tách ra hai viên ngọc bích, đi một chút, chúng ta cũng vào xem.” Trong lúc nhất thời mọi người đang nhiệt tình nghị luận ở bên ngoài đều ùn ùn kéo vào cửa hàng, ông chủ cười đến mức toe toét, liền cho người treo một dây pháo ở trước cửa. fynnz.wordpress.com

Bạch Phàm cầm viên ngọc bích nghe nói có giá bốn trăm ngàn, hắn vẫn cảm thấy có một chút không thật, cứ đơn giản như vậy mà lời hơn bốn trăm ngàn? Thoáng chốc lời gấp cả trăm lần?


“Quản lý.” Bạch Phàm đang định quay đầu tìm quản lý của mình thì không ngờ bên cạnh đã không còn ai, vừa xoay người thì lập tức nhìn thấy quản lý cũng gia nhập lực lượng đang đỏ mắt để mua đá, Bạch Phàm nhất thời im lặng.

Bởi vì mới vừa rồi Bạch Phàm tách được ngọc bích, hơn nữa còn giúp chủ quán buôn may bán đắt như vậy cho nên chủ quán rất nhiệt tình hô to, “Chú em hôm nay vận may không tệ a, chọn thêm hai cục nữa đi.”

Bạch Phàm vừa cười vừa gật đầu, dù sao quản lý không muốn đi, hắn cũng không thể bỏ về trước, vì vậy đành đứng nhìn, bất giác vuốt ve viên ngọc bích trong tay, thật sự có giá bốn trăm ngàn hay sao?

Bởi vì trong lòng đang nghĩ đến viên ngọc bích cho nên Bạch Phàm cũng không thật sự chọn lựa, chỉ tùy tiện cầm xem một ít, thế nhưng chỉ chốc lát Bạch Phàm lại nghe ở sau lưng có động tĩnh, vừa quay đầu lại thì liền phát hiện mấy hòn đá mà mình mới xem qua đều bị mọi người nhặt lên nghiên cứu, trên mặt lộ vẻ hy vọng.

Bởi vì lo lắng có người tin tưởng vận may của mình rồi mua những hòn đá mà mình đã sờ qua, cho nên Bạch Phàm phải dừng tay, có trời mới biết những hòn đá mà hắn vừa chạm qua đều là đá bình thường, hắn không muốn hại người khác, mấy hòn đá mà hắn vừa xem cũng không hề rẻ, Bạch Phàm nhớ rõ có vài hòn đá giá đều lên đến hàng chục ngàn.

Bởi vì không có chuyện để làm nên Bạch Phàm liền đi đến bên cạnh quản lý, lúc này quản lý đã chọn được vài hòn đá, ông chủ còn cầm một hòn đá đã mở được một phần để giới thiệu với quản lý.

Đá thô đã mở một phần được xem là cược một nửa, bởi vì từ chỗ được mở ra có thể nhìn thấy tình trạng ở bên trong, tỷ lệ cược thấp hơn nhiều cho nên giá cũng tương đối cao.


“Anh xem màu xanh này đi, sắp vượt qua nguyên liệu bằng pha lê, chắc chắn là loại A, một trăm năm chục ngàn đã là giá thấp rồi, nếu mua thì tôi cũng lời không nhiều, chú em này đi theo anh mà mở ra được một viên ngọc bích, xem ra hôm nay vận may của hai người rất tốt a, ở đây ngoại trừ tinh mắt thì cũng phải dựa vào vận khí, ấy da, mua hay không mua thì anh tự xem đi, tôi cũng không nói thêm nữa đâu.” Ông chủ lắc đầu, lại đặt hòn đá đã được mở một phần xuống bàn một lần nữa, quản lý nhìn hòn đá kia thì lập tức cắn môi mà nói, “Đợi đã, tôi mua.”

Luôn luôn đang chú ý động tĩnh, ông chủ liền dừng tay một chút, khóe miệng nhếch lên một độ cong cực nhỏ, nhưng ngay lập tức bị mặt mũi hiền lành che giấu, hắn lại cầm lấy hòn đá kia đặt lên tay của quản lý, “Cược thạch, nơi này của chúng tôi có số lượng cược thạch rất cao, mấy chuyện một đêm phất nhanh nhiều đếm không xuể, chỉ là xem anh có dám cược hay không.”

Dường như quản lý bị lời nói của ông chủ thuyết phục, vẻ mặt trở nên kiên định hơn, vừa lúc này Bạch phàm đi đến, quản lý liền mở miệng kêu gọi, “Lại đây lại đây, tiểu Phàm, hôm nay vận may của cậu rất tốt, giúp tôi nhìn xem hòn đá này thế nào.”

Ông chủ kia nhìn thoáng qua Bạch Phàm, cũng vừa cười vừa nói, “Đúng vậy, chú em hôm nay vận khí rất tốt, truyền một chút may mắn cũng không sao a.”

Quản lý có lệnh, nào dám không theo, Bạch Phàm tiếp nhận hòn đá kia, đầu tiên xoay quanh hòn đá được yết giá một trăm năm mươi nghìn một chút, sau đó bắt đầu nghiêm túc nhìn hòn đá này, nội tức trong cơ thể lại lặng lẽ di chuyển, theo bàn tay truyền vào bên trong hòn đá. Hòn đá này bề ngoài thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, nhất là nơi được cắt mở có một miếng xanh biếc, trơn tru không tỳ vết, ngay cả người không chuyên nghiệp như Bạch Phàm cũng cảm thấy không tệ, nhưng đến khi nội tức dạo quanh một vòng bên trong hòn đá thì sắc mặt của Bạch Phàm lại trở nên kỳ lạ, trong hòn đá này chỉ có nơi được cắt mở là có một lớp ngọc bích mỏng manh mà thôi.

Hòn đá này có giá một trăm năm mươi ngàn, nếu quản lý mua nó thì chẳng phải là lỗ sặc vốn hay sao, đến lúc đó quản lý nhất định sẽ sầm mặt cho mà xem, Bạch Phàm đang muốn khuyên quản lý bỏ đi ý định mua hòn đá này thì bỗng nhiên nội tức đảo qua bên cạnh miếng ngọc bích làm cho Bạch Phàm dừng lại một chút, nơi này có điểm rất kỳ lạ….Bởi vì ngọc bích và hòn đá là một thể, nó nằm bên trong hòn đá, giữa hòn đá và ngọc bích sẽ có một nơi tiếp xúc, nói cách khác ở trung gian giữa hòn đá và ngọc bích sẽ có một phần trắng không ra trắng mà xanh không ra xanh, không phải đá cũng không phải ngọc bích mà là hỗn hợp của cả hai, nhưng khu vực ở điểm tiếp xúc bên trong lại quá mức rõ ràng, điều này làm cho Bạch Phàm có một loại cảm giác kỳ dị khó nói nên lời. Vẻ mặt của hắn lại trở nên nghiêm túc hơn một chút, vận chuyển thị lực cẩn thận nhìn vào nơi được mở ra sẵn của hòn đá.

Dưới sự trợ giúp của nội tức, mỗi một chi tiết trong hòn đá dần dần hiện lên rõ ràng, thậm chí những khu vực đã bị xem nhẹ hoặc căn bản không chú ý đến đều được phóng đại trong mắt của hắn.


Ông chủ có mặt mũi hiền lành thấy Bạch Phàm nhìn chằm chằm vào khe hở của hòn đá thì hơi chột dạ một chút, thầm nghĩ chắc không phải là người trong nghề, mới vừa rồi xem bộ dáng của hai người bọn họ cũng không phải lão luyện, tách được ngọc bích cũng chỉ là dựa vào vận khí mà thôi, chắc là không có khả năng phát hiện. Nhưng dù đã tự mình an ủi như thế thì trong lòng của ông chủ vẫn có một chút bất an, ngay khi hắn muốn mượn cơ hội để làm Bạch Phàm mất tập trung thì Bạch Phàm lại ngẩng đầu lên, “Ông chủ, ông không chân thật nha.””

Ông chủ biến sắc, “Cái gì, cái gì mà không chân thật?”

Bạch Phàm như cười như không mà nhìn hắn một cái, “Muốn tôi nói ra hay sao, chỗ này của ông còn có không ít khách hàng thì phải, vết dán như vậy là quá mức rõ ràng đó.”

Không cần Bạch Phàm tiếp tục thì ông chủ đã liên tục xua tay, trên trán toát đầy mồ hôi hột, “Thấp giọng, thấp giọng một chút.”

Bạch Phàm không nói lớn nhưng quản lý đứng bên cạnh vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, hắn lập tức ý thức được điều gì đó, sắc mặt liền thay đổi, nhìn về phía ông chủ với cặp mắt không thân thiện, “Ông dám bán hàng giả.”

Ngọc bích giả là một chuyện rất bình thường trong thị trường buôn bán  ngọc, quản lý biết mình bình thường không có nhiều thời gian tiếp xúc với ngọc bích, tất nhiên hắn kém hơn các thương nhân giao dịch thường xuyên ở thị trường ngọc thạch, cho nên mỗi lần đến mua đá đều phải cẩn thận, chỉ sợ là mua nhầm hàng giả, không ngờ hôm nay lại nhất thời không kiểm tra, suýt nữa đã bị hớ, nhớ đến hòn đá này có giá một trăm năm mươi ngàn đồng, hắn lập tức toát mồ hôi lạnh, nhìn về phía Bạch Phàm với đôi mắt tăng thêm vài phần tán thưởng và cảm kích.

Quản lý cầm lấy hòn đá trong tay của Bạch Phàm, lại nghiêm túc quan sát, hắn vốn có một sự hiểu biết nhất định đối với các loại ngọc giả, hơn nữa lúc này được nhắc nhở nên quan sát tỉ mỉ thì cũng nhìn ra nó là một loại ngọc giả, đây là một loại thủ đoạn thường gặp đối với ngọc giả, nguyên lý cơ bản ở chỗ cắt một miệng nhỏ trên cược thạch rồi dán miếng ngọc bích loại mỏng vào, có thể nhìn theo khe hở dán giữa miếng ngọc bích và hòn đá mà nhìn ra manh mối.

Rốt cục ông chủ phải hết lời xin lỗi, hơn nữa còn miễn phí mấy hòn đá có tổng trị giá ba mươi nghìn đồng mà quản lý đã chọn, quản lý cũng không quá mức dây dưa, dù sao bọn họ là người xứ khác, mà thành phố R lại là nơi có một thiểu số gia tộc danh giá chiếm đến 46% tổng dân cư, một thành phố đa dân tộc, có thể kinh doanh đá quý ở nơi này thì đều là người có chút của cải, không dễ dàng trêu chọc. Đương nhiên, cuối cùng mấy hòn đá ông chủ miễn phí cho quản lý vẫn không tách ra được ngọc bích, quản lý trải qua một lần kinh nghiệm nhớ đời, vì vậy sự cuồng nhiệt đối với cược thạch cũng bị giảm bớt không ít, hai người ngày hôm sau trở về thành phố Z.

Sau khi trở lại thành phố Z, hai người vẫn đi làm như cũ, nhưng xuất hiện không ít biến hóa, thứ nhất chính là nhân viên trong công ty phát hiện quản lý bảo thủ của mình chỉ sau một lần đi công tác lại đặc biệt thân thiết đối với Bạch Phàm, điều này làm cho bọn họ vắt óc suy nghĩ cũng không thể hiểu được, nhưng Bạch Phàm lại biết đây là quản lý cảm kích vì hắn đã giúp ông ấy không bị tổn thất hơn cả trăm ngàn đồng.


Một sự thay đổi thật lớn cũng xảy ra ngay chính trên người của Bạch Phàm, viên ngọc bích đã rời tay hắn, nhìn số dư tài khoản ngân hàng với bốn trăm sáu mươi ngàn đồng, hắn vẫn có một loại cảm giác không chân thật, nhưng mặc kệ như thế nào thì rốt cục hắn cũng có tiền để ngâm dược.

Ban đêm, Bạch Phàm với mái tóc rối tung ngồi trong thùng tắm đối diện với Ân Nam Hàn, kỳ thật ngâm dược nhiều cũng rất ngán, trước khi hắn đi ngủ đã ngâm hai tiếng đồng hồ, kết quả là vừa mở mắt thì liền bị Ân Nam Hàn gọi đến ngâm dược. Mái tóc dài dính vào tấm lưng toát đầy mồ hôi thật sự rất khó chịu, điều này làm cho Bạch Phàm có thói quen nhẹ nhàng khoan khoái với mái tóc ngắn đã nhiều lần muốn tự tay cắt bỏ, nhưng thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu, với nghĩa hiếu đạo ở thế giới này, chưa kể Ân Duệ có đồng ý hay không, chỉ cần Ân Nam Hàn nhìn thấy thì e rằng sẽ chưởng chết đứa con bất hiếu này. (thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu = thân thể tóc da là của cha mẹ – câu này trong Hiếu Kinh)

“Sao vậy?” Ân Nam Hàn trợn mắt, nhìn về phía Bạch Phàm đang không ngừng cựa quậy.

“Tóc dính trên người, ngứa.” Bạch Phàm cau mày nói, Ân Duệ có tướng mạo phần lớn giống mẫu thân đã qua đời của hắn, còn lại vài phần rất giống Ân Nam Hàn, tập hợp ưu điểm của hai người, tuy rằng hiện tại Ân Duệ còn nhỏ nhưng đã có thể thấy được tướng mạo ngày sau nhất định rất xuất sắc, lúc này khuôn mặt nho nhỏ cau lại có một loại đáng yêu rất đặc biệt.

Ân Nam Hàn đưa tay hất toàn bộ phần tóc bám phía sau cổ của Bạch Phàm rồi đặt lên nắp thùng tắm, hai hàng lông mày của Bạch Phàm nhẹ nhàng giãn ra, đáp lại một câu, “Cảm tạ.”

Ân Nam Hàn dừng lại một chút rồi thu tay về, “Tập trung tinh thần, chuyên tâm lĩnh ngộ.”

“Dạ.” Bạch Phàm tiếp tục nhắm mắt lại.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.