Nhĩ Đích Lục Mạo Ngã Lai Đái

Chương 29: Phiên ngoại 2 : €Bị” bắt bỏ trốn


Đọc truyện Nhĩ Đích Lục Mạo Ngã Lai Đái – Chương 29: Phiên ngoại 2 : €Bị” bắt bỏ trốn

Buổi chiều ánh mặt trời lười biếng chiếu tia nắng nhàn nhạt, Hạng Vinh đang ở trong vườn hưởng thụ thời gian thanh tịnh hiếm có – để tu sửa hoa cỏ. Thật đúng dịp may, từ hôm qua Tân Hân cùng Kỳ Thủ Bạc ra cảng mua sắm; Dương Hùng tạm thời đi công tác, sau đó sáng nay ba mẹ của Dương Hùng tự mình giá lâm đến đây đón An An, Dương Cố cùng tiểu bảo mẫu A Tú; sau đó nữa Lý mẫu lại xin phép về nhà thân người thân; giữa trưa người làm vườn nhận được một cuộc điện thoại rồi tức tốc chạy thẳng vào bệnh viện thăm con gái. Cả một nhà to lớn trong chớp mắt chỉ còn lại mình Hạng Vinh.

Nếu là người khác khi mệt sống mệt chết quản trên quản dưới ngày đêm không được nhàn hạ thì những lúc thế này không ăn không ngủ thì cũng sẽ uống trà phơi nắng ngủ một giấc trưa. Nhưng Hạng Vinh bẩm sinh là người vất vả, mỗi ngày công việc dí cậu đè lên đè xuống vội vàng gấp gáp thì cậu cảm thấy thật bình thường, nay ngọn núi đó bị triệt hạ thì bản thân cậu lại cảm thấy mất phương hướng.

Nhà trước nhà sau, trong phòng ngoài phòng đi lòng vòng nửa ngày, mới tìm được khu hoa cỏ chưa kịp sửa sang này. Đang vô cùng cao hứng bắt tay vào làm thì thấy một chiếc xe BMW Z4 màu xám.

Gầm rú chạy vào rồi rầm rầm dừng lại. Xuống xe thì ra chính là Liễu Phù Phong, thật hiếm khi cậu mặc âu phục mang giày da.

Hạng Vinh vôi vàng chạy ra đón: “Dương Hùng đi từ sáng sớm rồi, nói là đi…”

Liễu Phù Phong không kiên nhẫn cắt ngang câu nói: “Tôi biết, tôi đến tìm cậu.”

“Tôi?”

“Nhanh lên, thu dọn một chút vật dụng cá nhân của cậu rồi đi theo tôi.”

Hạng Vinh là người hay bị sai làm việc, thấy Liễu đại nhân lòng như lửa đốt thì không dám hỏi nhiều, vội vàng thu dọn chút hành lý rồi leo lên xe.

Chờ đến khi xe chạy đến nhà ga thì Hạng Vinh mới nhớ ra để hỏi là đi đâu.

Liễu Phù Phong nói đi sẽ biết. Vì thế nào là xe lửa, máy bay, ôtô đủ loại đều đi hết, cuối cùng nửa đem dừng lại ở một khách sạn xa hoa.

Liễu Phù Phong vốn tính đặt hai phòng, Hạng Vinh lại sống chết không chịu. Tuy rằng bây giờ cậu thu nhập không thấp, Dương Hùng cũng là tay hào phóng nhưng Hạng Vinh là đứa trẻ khổ cực quen tiết kiệm rồi, nghĩ mất hai ngàn để ở một đêm thôi thì chắc là người điên mới làm, kiên quyết muốn ở trong phòng khách hoặc bản thân sẽ ra ngoài tìm nhà khách cũng được.

Liễu Phù Phong giận: “Có sao đâu? Đâu có để cậu trả tiền.”

Hạng Vinh khẽ giải thích: “Cái này quá lãng phí, tôi ở nhà trọ bình thường được rồi, tôi không giống như cậu thanh nhã yếu đuối, tùy tiện ngủ ở đâu cũng được.”


Liễu Phù Phong cười lạnh: “Yếu đuối?”

Hạng Vinh ý thức mình đã nói sai nhưng lại không biết giải thích thế nào, mắt thấy sắc mặt Liễu công tử dần dần trầm xuống, thì giống như đang chờ chết. Đợi nửa ngày không thấy động tĩnh gì, ngẩng đầu lên nhìn, Liễu công tử đã từ tối chuyển sang sáng, sau đó cười sáng lạng với cậu: “Cậu nói cũng phải, thiếu chút nữa sai sót rồi.” Liền lôi kéo Hạng Vinh ra khỏi khách sạn, tìm một nhà khách bình thường ở.

Hạng Vinh nằm trên giường suy nghĩ mờ mịt, muốn hỏi Liễu Phù Phong một chút lại không dám mở miệng. Nhìn thấy cậu ta khi mới vào còn vui vẻ, rạng rỡ, không đến nửa giây liền mang sắc mặt mây đen đằng đằng sát khí. Suy nghĩ của vị công tử này thì cả đời Hạng Vinh cũng không thể hiểu được.

Trên đường đi Hạng Vinh đã muốn gọi cho Dương Hùng, nhưng bất đắc dĩ bị Liễu Phù Phong tịch thu điện thoại, sau đó còn nghiêm khắc trông chừng không cho cậu một cơ hội nào. Nhìn đồng hồ thấy cũng đã rạng sáng, đoán chắc Dương Hùng cũng đã về đến nhà, nghĩ đến việc hắn không nhìn thấy Hạng Vinh cậu thì có sốt ruột không, không biết giờ này hắn có tìm cậu không. Hạng Vinh càng nghĩ càng lo lắng, càng cân nhắc càng sốt ruột, nghe Liễu công tử hô hấp bình ổn chìm vào giấc ngủ liền nhẹ nhàng xuống giường đi thẳng đến quầy phục vụ.

Liễu công tử kỳ thực không ngủ, cậu ta đang chăm chỉ nguyền rủa người nào đó. Muốn Liễu Phù Phong cậu sao? Một thiên chi kiều tử sống trong nhung lụa, một đại thánh nhân bày mưu tính kế giết người không dấu vết, chỉ có cậu luôn luôn cao cao tại thượng nghĩ kế hại người thế mà hôm nay bị ép đến hoàn cảnh này thì sao cậu có thể ngủ chứ?

Đều do tên đáng chết nào đó, cầu ông trời, xin người kêu thiên lôi đánh chết tên đó đi, thứ người mang tai họa này không nên tồn tại trên đời này (Ông trời có đánh thì cũng sẽ đánh luôn cậu đó, người như cậu cũng không nên lưu lại)Liễu công tử chưa cầu nguyện xong thì chợt nghe Hạng Vinh có động tĩnh, đừng giỡn chứ, Liễu công tử giỡn chơi với người nào đó cũng đã mệt mỏi rồi, không rảnh chơi với Hạng Vinh đâu.

Vốn nghĩ Hạng Vinh ra ngoài ủ ê năm phút sẽ trở về, nhìn thấy mười phút trôi qua mà người vẫn chưa về. Liễu Phù Phong thấy không ổn, lập tức chạy đi tìm, trong nhà khách làm gì còn bóng dáng Hạng Vinh chứ.

Quay lại hỏi, người tiếp tân nói: “Tôi nói theo ngài dặn là nơi này không gọi được điện thoại đường dài, cậu ấy liền hỏi nơi nào gọi được, tôi nói đi hướng bắc 2km mới có. Sau đó cậu ấy muốn mượn xe, tôi không thể cho mượn, cậu ấy đi lòng vòng ngoài cửa rồi sau đó chạy về hướng bắc.”

“Chạy bộ sao?”

“Đúng vậy ạ.”

Liễu Phù Phong không thèm để ý hình tưởng trở mặt khinh thường, Dương Hùng kia vô đức vô năng, ông trời còn có mắt với hắn, thật là cánh rừng lớn thì loài chim nào cũng có.

Mười phút sau, Liễu Phù Phong đã đuổi theo Hạng Vinh, Liễu công tử bộ dạng lo lắng sợ hãi, tìm kiến xung quanh, tâm lực tiều tụy, cực kỳ thảm thương, sau khi tìm được Hạng Vinh thì dọa nạt, khiến cậu luống cuống giải thích, ân hận lúc đầu đã làm sai. Nhưng vừa nói phải quay về, thì cậu khép nép.

Liễu đại công tử cuối cùng không nhẫn nại: “Cậu rốt cục có đi hay không?”

Hạng Vinh hiếm khi muốn kiên trì giữ ý kiến của mình: “Tôi muốn gọi cho hắn một cú.”


Liễu Phù Phong bất đắc dị: “Cậu nhanh như vậy đã nhớ hắn sao?”

“Không phải, bọn trẻ không thấy tôi sẽ khóc nháo.” Hạng Vinh gấp gáp mặt đỏ bừng.

“Vậy cậu không cần lo lắng, tôi sắp xếp ổn hết rồi.”

“Cậu sắp xếp xong rồi a`!”

“Đương nhiên, cậu nghĩ xem, tiểu thuyết cũng không có nhiều sự trùng hợp như vậy nha.”

“Nga, vậy… vậy cậu có nói với hắn không?”

“Nói với ai?”

“Đương nhiên là với Dương Hùng rồi, trước khi đi không xin phép hắn sẽ tức giận, bây giờ thế nào cũng phải gọi một cú điện thoại, bằng không thật có lỗi với hắn…”

Liễu Phù Phong thực sự tiếc công rèn sắt không thành thép, nói: “Đầu óc cậu bị nước vào sao hả, cậu cứ u mê như vậy uổng phí để hắn chiếm giữ nhiều năm qua, bây giờ một không cướp tiền của hắn, hai không cướp người của hắn, cứ như vậy tự mình bỏ đi thì có gì mà phải xin lỗi hắn chứ?”

Hạng Vinh có chút ủy khuất nói: “Nhưng tôi đã đáp ứng với hắn là hễ ra khỏi cửa là phải xin phép, đáp ứng người khác thì nhất định phải làm.”

Liễu Phù Phong: “Cái thứ hiệp ước không bình đẳng đó thì không cần phải tuân theo! Cậu thiếu hắn cái gì mà tại sao chuyện gì cũng đều nghe lời hắn hết vậy, cậu cứ như vậy thì khác gì với người bị giam cầm không có tự do chứ? Cậu còn không bằng người ở tù nữa là, cậu nhìn đi phạm nhân phạm lỗi lầm, bị phán ba năm năm từ là được thả ra để làm lại cuộc đồi, còn cậu thì sao, không làm gì phạm pháp lại tự đeo án tù chung thân, cả đời cam tâm tình nguyện bị hắn khi dễ, cậu nghĩ sẽ có oan hay không hả.”

Hạng Vinh suy nghĩ một hồi, mới nói: “Không đúng nha, trước kia cậu đâu có nói như vậy, là mấy cậu nói tôi đùa giỡn đa dạng, rồi lạt mềm buộc chặt, rồi là dụ địch xâm nhập, kết quả là mỗi ngày hắn đều liều mạng xâm nhập…”

Từ trước đến nay Liễu Phù Phong luôn nhanh mồm lẹ miệng lại bị Hạng Vinh khiến cho không thể nói gì, cậu ta nghĩ kỹ mới nói: “Nhìn một vấn đề không nên chỉ nhìn một khía cạnh, tôi đang dạy cậu phải biết xem xét tất cả các góc độ của một vấn đề, mọi chuyện đều có rất nhiều khía cạnh…”


Hạng Vinh: “Cái này cao thâm quá tôi không hiểu, nhưng tình trạng ở nhà chúng tôi cậu không biết đâu, đến khi bọn họ trở về, tôi không có ở nhà, Dương Hùng nhất định sẽ nổi giận, nói không chừng hắn sẽ mắng Tân Hân, Tân Hân tức giận sẽ mắng Lý mẫu, Lý mẫu tức giận nhất định sẽ không tốt với bọn trẻ, trong nhà không chừng là người lớn ồn ào, con nít khóc, loạn cào cào cả lên, tất cả mọi chuyện đều là tại tôi.”

“Tại sao tất cả vấn đề đền đổ lên cậu?”

“Nói đạo lý nhất định cậu thắng, nhưng điện thoại thì tôi phải gọi.”

“Cậu không hiểu sao, tôi mang cậu đi chủ yếu là cho cậu một cơ hội.”

“?”

“Cho cậu một cơ hổi hiểu rõ bản thân cậu. Từ khi Dương Hùng nhìn trúng cậu, cậu đều không thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, sau này lại phải ép dạ cầu thân vì lợi ích của mọi người, tôi chỉ là thay cậu kêu oan.”

Liễu công tử tình ý sâu xa nói, “Bây giờ tôi mang cậu thoát khỏi sự giam cầm của hắn, cậu có thể tự mình suy nghĩ rõ ràng, hảo hảo suy nghĩ xem có muốn sống với hắn cả đời hay không. Nếu cậu nguyện ý, tôi cam đoan sẽ để hắn xuất hiện trước mặt cậu; nếu không muốn, tôi sẽ tìm cách sắp xếp để cậu ở nơi có thể nhìn thấy bọn trẻ nhưng lại không thấy Dương Hùng.”

“Thực sự có cách này sao?”

“Đương nhiên, tôi là ai chứ.”

Tới khi về nhà khách Hạng Vinh không chịu xuống xe, Liễu Phù Phong thật sự muốn đánh mình một cái tát. Bản tính là vốn tính trả thù Dương Hùng kia thấy chết mà không cứu, bây giờ xem ra chẳng những vác thêm gánh nặng mà còn giúp cho cái tên hỗn đãn đó, thật mệt a. Hừ! Trên đời này làm gì có chuyện người khác vui vẻ còn Liễu Phù Phong ta phải buồn bực chứ. Vì thế cười hề hề nói với Hạng Vinh “Cậu còn muốn gọi điện thoại cho Dương Hùng sao?”

“Chuyện này, dù sao cũng phải nói với hắn một tiếng.”

“Tôi sẽ giúp cậu nhắn cho hắn một tin, nói là cậu đi với tôi rất tốt, được không?”

“….Tôi…tôi…”

“Nè không đến mức là không nói chuyện với hắn thì ngủ không được a?”

“Không phải vậy.”

“Cứ vậy đi.”


“Tôi…”

“Sáng sớm mai nếu cậu quyết định ở bên hắn, tôi cam đoan rằng với tốc độ nhanh nhất hắn sẽ đến trước mặt cậu.” Liễu Phù Phong suy nghĩ nên lưu tên ngốc này lại một chút, nếu không thì quá tiện nghi cho hắn.

“Vậy… vậy cũng được.”

Đêm nay Hạng Vinh vẫn không ngủ, cậu cảm thấy đêm này đặc biệt rất dài, cậu nghe theo Liễu Phù Phong suy nghĩ thật rõ ràng, nhưng cậu cố gắng nghĩ thì lại không biết nên nghĩ cái gì, thầm muốn sáng sớm liền gọi điện thoại cho Dương Hùng.

Liễu Phù Phong ở bên này cũng không chợp mắt, tính ở đây một hai tuần, chờ đúng thời cơ sẽ cao chạy xa bay. Nhưng thấy Hạng Vinh vẫn kiên trì không chịu, còn muốn trở về. Cái giường thối tha này không biết tu mấy kiếp với có phúc đức được bổn đại gia nằm lên, thật muốn giết cái tên nào đó.

Một tuần sau, đám người Dương Hùng cũng gấp rút lao đến. Cảnh tương ngộ thật khiến người ta rơi lệ, rất cảm động, Hạng Vinh lần đầu tiên chủ động lao đến ôm lấy hắn, Dương Hùng đang trong cơn cuồng bạo cũng ôn nhu lại.

Tạm thời gió ngưng mưa tạnh, tứ hải thái bình, mọi người đều tỏ vẻ vui mừng, chỉ có duy nhất một người mặc dù là giữa trưa nắng chang chang vẫn cố gắng toát ra từng đợt khí âm lạnh (Còn đây chính là cái tên nào đó mà Liễu đại công tử đang chăm chỉ nguyền rủa.)

Điện thoại của Liễu Phù Phong gọi đến đúng lúc: “Đôi phu thê các anh có phải đang diễn phim tỉnh cảm ngoài đường không hả?”

Hạng Vinh nghe xong lập tức xấu hổ bảo trì khoảng cách với Dương Hùng, Dương Hùng căm giận nói: “Cậu là tên lừa gạt vợ người khác, tôi còn chưa tìm cậu hỏi tội còn dám can đảm ở đây nói mát*, có tin tôi đem giao cậu cho cái người nào đó không hả, để hắn ta hảo hảo dạy dỗ cậu?”

*Nói mát: nói châm chọc.

Cái người nào đó vù đến muốn cướp điện thoại, dọa Hạng Vinh lui xa ba bước.

Liễu Phù Phong ở đầu dây bên kia chẳng thèm để ý nói: “Anh dám sao, tự lo đi, bất quá lần sau anh không thể tìm vợ dễ dàng như vậy đâu.”

Dương Hùng lập tức cười nói: “Là anh em, sao tôi có thể giúp đỡ người ngoài chứ, tôi biết lần này là cậu đùa thôi sẽ không có lần sau đâu, cậu nghĩ xem Vinh Vinh của tôi vừa nghe lời vừa hiểu biết, một người vợ tốt như vậy đi đâu tìm chứ, tuyệt đối sẽ không để cậu ấy bỏ đi. Mà nói thật cái người nào đó cũng đáng đời, người nào không yêu lại cố tình đi yêu một yêu tinh xảo trá tai quái, chúng tôi còn phải cầu xin nhiều phúc cho hắn nữa là.” Nói xong vội vàng kéo Hạng Vinh rời khỏi nơi này.

Liễu Phù Phong đứng yên nghe gió biển thổi, ánh nắng chiếu chói lọi, đỏ cả da, nghĩ cái tên nào đó đang long trời lỡ đất người ngã ngựa đổ, kết quả mới biết thì ra vì cậu mà làm quần áo lễ phục cưới, bộ dạng đó nhất định rất đáng xem a. Liễu công tử càng nghĩ càng vui, càng cười càng chói, đến mức khiến cả bãi biển bất kể nam nữ đều đắm đuối mới chậm rãi trở về phòng nghỉ ngơi.

Dựa vào đâu chứ! Liễu Phù Phong tôi là ai hả? Muốn bắt tôi sao, tu luyện thêm ba trăm năm cũng đừng có mơ.

========== Hết PN 2 ==========


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.