Nhè Nhẹ Vào Lòng Anh

Chương 5: Lòng tiểu nhân


Đọc truyện Nhè Nhẹ Vào Lòng Anh – Chương 5: Lòng tiểu nhân

“Đúng vậy, nguyên gốc thuần túy. Không thể giả được.” Quên đi, chết thì chết đi. Dứt khoát quyết một lần, ngẩng đầu trả lời.

Khâu Tân vẫn nhìn cô, lại là im lặng không lên tiếng rồi, bên trong
phòng thoáng chốc lâm vào yên tĩnh. Đang vào lúc Trình Ti Tư cảm thấy
sống lưng đã sắp cứng ngắc lại rồi, thì Khâu Tân mở miệng.

“Được rồi, em về viết thêm một bài nữa, thơ cổ thuần túy, cứ dựa theo cách thức bài này là được, ngày mai giao cho tôi.”

“Hả?”

Trình Ti Tư hôn mê, Khâu Tân vẫn mang vẻ mặt lãnh đạm không cho cự tuyệt.

“Có vấn đề?”

Trình Ti Tư thật là đánh chết cũng không nghĩ đến lại ra kết quả này, rồi nhìn sắc mặt lạnh như núi băng của Khâu Tân kia, nhất thời lại nhụt trí rồi.

“Không có, không thành vấn đề, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn.”

Xong rồi, Trình Ti Tư, miệng mi thật tiện. TT~~TT.

Từ phòng thu âm buồn bã ỉu xìu trở lại phòng ngủ, đối mặt với máy vi
tính, Trình Ti Tư khóc không ra nước mắt. Chết tiệt, kể từ sau khi thi
tốt nghiệp trung học, ngay cả viết văn cô cũng chưa từng viết, giờ còn
bảo cô sáng tác bài hát, cô viết như thế nào? Lấy mạng viết à?


Trong lòng hung hăng nguyền rủa Khâu Tân này thật vô đạo đức không có chuyện gì lại đi kiếm chuyện một lần rồi một lần. Thật vất vả chắp vá
lung tung, tiêu tốn thời gian suốt một đêm rốt cuộc nặn được lời ca ra
ngoài, khi Trình Ti Tư đội đôi mắt sưng húp vừa nằm xuống không bao lâu, điện thoại di động liền vang lên, mơ mơ màng màng ấn nút trả lời, nhưng ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.

“. . . . . .”

“A lo.”

“. . . . . . Khò khò khò khò.” Có thể làm như cô thật chưa từng nghe thấy tiếng gì được không.

“Trình Ti Tư?”

“. . . . . .” Cô đang nằm mơ, đang nằm mơ, giọng nói của Khâu Tân là ảo giác, nghe nhầm.

“. . . . . . Trình Ti Tư đi ra ngoài.”

“Có.” %>_

“Cho em 30 phút, mang lời bài hát lên tòa nhà Kim Hồ trên đường Tử Sa, nếu đến muộn tự gánh lấy hậu quả.”

Bị cúp điện thoại không chút lưu tình, Trình Ti Tư vô cùng oán niệm
nhìn chằm hai con mắt gấu mèo, nhưng hôm nay cho dù có lời oán hận cũng
làm không lên tiếng được, quyền sinh quyền sát của mình còn bị anh ta
nắm trong lòng bàn tay, nếu cô bị treo môn này, vậy còn phải đợi đến năm thứ tư mới có thể tốt nghiệp.

Ai ai oán oán dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới tòa nhà Kim Hồ, dưới
chỉ thị của Khâu Tân tìm được tầng mười hai, ra khỏi tháng máy liền thấy vài chữ to đùng “phòng nghe lồng tiếng”, bên trái là một cửa thủy tinh
cảm ứng điện tử, cô vừa đi tới gần, cửa liền tự động mở ra.

Cô thò đầu nhìn vào bên trong, bên trong rất mát mẻ, có lẽ là do mở
điều hòa trung ương. Trình Ti Tư cẩn cẩn thận thận đi vào, nhìn quanh
một vòng, phát hiện bên trái có bốn gian phòng cách nhau không xa, nhưng đều đang đóng cửa, phòng khách vắng vẻ, đặt một chiếc bàn hình bầu dục
to, bên trên có mấy máy tính, trên bàn có nhiều giấy tờ nhưng không có
vẻ gì là bừa bãi. Góc phòng bày biện bồn cây màu xanh biếc và một ít đồ
trang trí đơn giản, toàn bộ bố cục vô cùng hợp lý hài hòa.

Đang lúc Trình Ti Tư thấy lạ vì sao bên trong không có ai, một cánh
cửa cô dựa vào gần nhất, đột nhiên bị mở ra, Khâu Tân với sắc mặt không
tốt, từ bên trong đi ra, khẽ nghiêng mắt, vừa vặn đối diện với Trình Ti
Tư đứng ở cửa.


“Khâu học trưởng.”

Vội vàng đứng thẳng người cung kính chào hỏi. Khâu Tân thu hồi tầm mắt.

“Theo tôi đi vào.”

Theo anh vòng qua cái bàn tròn đi vào bên trong, xuất hiện một gian
phòng làm việc đơn giản, Khâu Tân mở cửa dẫn cô đi vào, hất đầu một cái ý bảo cô ngồi xuống ghế sô pha, còn mình thì ngồi vào sau bàn công tác,
bắt đầu lật xem giấy tờ.

Mắt thấy Khâu Tân chỉ lo bận bịu công việc, Trình Ti Tư rất là lúng
túng, lấy lời bài hát đã in từ trong ba lô, chần chừ mãi lâu mới đứng
lên đưa lên trên bàn của anh.

“Cái đó, học trưởng, đây là lời bài hát. Em thấy anh đang rất bận, nếu không có việc gì khác, em đây có thể …. đi trước không?”

Khâu Tân liếc tờ giấy cô đưa tới một cái, đưa tay nhận lấy, chẳng qua là nhìn đại khái một lần, tức khắc nhăn mặt lại, thấy vậy lòng Trình Ti Tư bỗng chốc thắt lại, (>-

Khâu Tân quăng cái bút trong tay đi, cầm lời bài hát này ngả người ra sau, mắt nhìn bộ dạng căng thẳng của cô.

“Em viết ?”

“Vâng.”

“Nhưng vì cái sao so với bài tập lần trước em giao, phong cách lại khác nhau lớn như thế?”

Bởi vì đó không phải là cô viết a. Dĩ nhiên, lời này không thể nói.

“Ha ha, học trưởng anh cũng biết, linh cảm này nha, một đến hai đi ba hết sạch, ai cũng không nói chính xác được mỗi lần viết ra sẽ thế nào.”


Cô cười ngớ ngẩn, sắc mặt Khâu Tân lãnh đạm, bỗng nhiên khóe miệng cong lên, cho nên, Trình Ti Tư không cười được.

“Lời ca bình thường.” Khâu Tân cúi đầu nhìn trên giấy, “Mặc dù còn
chưa đủ tiêu chuẩn, nhưng lần đầu tiên có thể đến được trình độ này, đã
coi như không tệ.”

Không chú ý tới chữ “lần đầu tiên” trong lời nói của anh, Trình Ti Tư gần như là vô thức lập tức lùi ra sau một bước dài, đề phòng nhìn Khâu
Tân trong suy nghĩ của cô là có khuôn mặt băng sơn vạn năm, lại có vẻ
mặt ôn hòa như vậy?. Đây là tín hiệu gì? Nhất định là có, nguy, hiểm a.

Lập tức liên tưởng đến hành động của cô đối với anh hồi đó, cho nên
không hề nghĩ ngợi liền duy trì cự ly an toàn với anh, đề phòng trả thù.

Khâu Tân ngờ vực nhìn về phía cô, Trình Ti Tư lập tức nặn ra nụ cười khan.

“Vô cùng cảm ơn sự khích lệ của học trưởng, nói như vậy, có phải là em có thể ….”

“Mặc dù coi là vượt qua kiểm tra rồi, nhưng còn có rất nhiều chỗ cần
sửa đổi.” Thong thả đứng lên, cầm lấy lời bài hát lướt qua cô liền đi ra ngoài.

“Trước hết em ở lại đây đã, có vấn đề gì cũng tiện tùy lúc liên lạc.”

Nói xong, Khâu Tân đóng cửa lại đi rồi. Để lại một mình Trình Ti Tư
đứng trong phòng làm việc, mặc dù cảm thấy đây là bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng vì sao cô luôn có loại dự cảm, hôm nay đến đây tuyệt đối sẽ không có chuyện gì tốt xảy ra đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.