Đọc truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh – Chương 88
Một chiếc xe thể thao màu xám bạc lao thẳng vào sân trường, đậu ngay ở khu vực dành cho giáo viên.
Khắp trường dậy lên tiếng hò hét ầm ỹ, kéo theo sau đó là chuỗi âm thanh dồn dập của những tốp học sinh đổ bộ xuống hành lang và cả tiếng rầm rập thô bạo phát ra khi những cánh cửa sổ phòng học bị mở tung.
Duy Phong ôm theo Vy Anh bước xuống xe, nắng sớm hắt lên mái tóc đen ngắn và rải từng sợi đều trên chiếc áo sơ mi trắng đơn giản.
Vẻ xuất chúng và khí chất cao quí của anh thêm phần nổi bật, sắc mặt anh có phần mệt mỏi.
Tất cả học sinh đều đổ dồn về phía anh với những con mắt bấn loạn và ngỡ ngàng.
Trúc Vũ sau lần được anh nói chuyện cùng thì khoảng cách đã bị cô rút bỏ hoàn toàn, cô chạy tới giúp anh cầm balô, mặc dù rất lấy làm khó hiểu nhưng cô không cách nào hỏi được !
Vy Anh thì như ngủ mê, nằm im thin thít, đầu lại quay vào trong nên cô chẳng đoán được sự tình gì …
Rầm ầm !!!
Cánh cửa phòng học 11A1 bị đá tung ra, rung lên bần bật như sắp rơi đến nơi …
Sau khi dùng chân đạp cửa đầy táo bạo, Duy Phong đưa đôi mắt lạnh lùng lướt khắp phòng học rồi dừng lại ở chiếc bàn ngay gần cửa ra vào.
– Ơ … – Thấy những bước chân của anh đang soải dài, Trúc Vũ ngơ ngác, miệng lắp bắp, tay chỉ vào mặt bàn trống ở chính giữa – Anh …anh Duy Phong ơi, bàn … bàn của tụi em ở đây cơ mà !
Duy Phong không hề bận tâm đến những lời ấy.
Xoạt …!
Chỉ với cú đưa tay dứt khoát , hàng loạt sách vở, bút thước đang dăng đầy bạn bị anh lùa sạch xuống mặt đất .
Mọi người lúc ấy đều sững sờ nhưng vẻ si mê vẫn hiện ra thật rõ rệt.
– Thả ra !
Duy Phong cúi đầu nhìn Vy Anh, xen lẫn vào chất giọng trầm lạnh là đôi chút bực mình.
Người thừ ra, mặt cũng nghệt đi …học sinh ngơ ngác…
Thả ra ? Rõ ràng là anh đang bế Duy Phong, vậy nếu nói thả thì anh mới phải chứ !
Dấu hỏi to đùng ấy cho đến lúc Vy Anh được đặt xuống ghế mới có lời giải đáp.
Cô đang rất hung hăng mà cắn vào người anh.
Có tiếng thở mạnh gấp gáp …
Ngay lúc này và ngay nơi này, nếu không có Duy Phong ở đây thì chắc chắn là người đang tấn công kia sẽ bị lũ hám trai xé ra thành ngàn mảnh !
Đương nhiên, Trúc Vũ cũng sẽ góp mặt để chia nhỏ Vy Anh ra …tim cô đang tan nát đấy …
Vy Anh kia thật láo ! Dám làm tổn hại đến anh Duy Phong !
– Đây không phải bàn em. – Vy Anh cắn đã xong thì ấm ức nói, khuôn mặt nhợt nhạt không chút sức sống .
– Biết ! – Duy Phong khó coi nhìn vào vết tích trên áo mình rồi hướng Vy Anh, buông lời cảnh cáo – Cấm em đặt chân xuống đất !
Vy Anh nghe xong thì lập tức đưa bàn chân đang chỉ mang mỗi tất mỏng dẫm mạnh xuống nền , cơn đau từ chân nhanh chóng truyền tới khiến cô phải nhăn nhó nhưng đã lỡ … trêu người anh rồi nên cô cố gắng làm ra bộ dạng vênh váo.
Trong suốt hai ngày cuối tuần vừa rồi, cô nằm bẹp ở phòng mình, không ăn cũng không ngủ, đầu óc mang nặng những suy nghĩ ngổn ngang …
Bố mẹ anh và …chú Duy Thức, mẹ Diệp đều muốn nói chuyện với cô nhưng cô luôn trốn tránh…
Cô chỉ cho phép anh là người duy nhất được vào phòng mình , hay đúng hơn là cô không ngăn nổi anh.
Câu đầu tiên cô nói với anh là :
“ Anh đã quên em chưa ? ”
Anh có vẻ tức giận nhưng chỉ lặng lẽ ôm cô, cười nhàn nhạt.
“ Không, nhớ em. ”
“ Quên em đi ! Em muốn rời khỏi đây ! Em không muốn nhìn thấy anh ! ”
“ Ừ. Đợi nhé. ”
“ Ngay ngày mai, anh quên em đi ! ”
Lúc ấy anh không nói gì, chỉ sập mạnh cửa và bỏ đi …nhưng rồi quay lại, lặng lẽ làm việc qua laptop , để im cho cô ra sức đánh hay mắng …
Vy Anh cũng không hiểu tại sao lại chống đối và cư xử như thế.
Dường như cô đem anh ra để trút …
Ánh mắt Duy Phong tối lại, anh nhìn Vy Anh truy hỏi :
– Vừa làm gì thế ?
Vy Anh hứ hứ , tỏ ra không sợ.
Mà anh đâu cần biết mấy thứ đó, điều anh quan tâm là chân cô đang đau !
Anh hít nhẹ một hơi khi thấy đôi tất trắng dính cát bẩn, chân đã sưng tấy rồi, còn thêm thế này thì làm sao thôi …
Anh định xách Vy Anh về nhưng rồi lại kiên nhẫn ngồi xuống, kéo chân Vy Anh ra, cởi đôi tất và thảy vào sọt rác.
– Anh dám vứt đồ của em !
– Để anh thấy lần nữa, thứ anh vứt sẽ là em.
Vy Anh không dám ho he , mặt úp vào bàn , thở dài rất chán đời.
– Mấy giờ tan học ?
– Không tan học !
Duy Phong cười một tiếng…
– Đừng ai chạm vào Vy Anh !
Giọng sắc lạnh của anh vừa dứt, tiếng bước chân vững chãi lại vang lên .
Không khí trong lớp trở nên đầy mất mát …
Cả buổi học hôm ấy, Vy Anh tập trung vào bài giảng.
Vì lời dặn dò của anh nên không ai dám làm phiền cô, đến cả giáo viên bởi nếu cô bị gọi cô lên trả bài thì cả lớp lại nhao nhao :
“Không được, không được .”
Trúc Vũ chuyển ngồi cạnh cô để tiện giúp cô đi lại rồi luyên thuyên hôm đi với thư kí Hoàng về bị Mạnh Vũ mắng té tát, mặt mày thì ra vẻ nhăn nhó nhưng giọng nói lại rất vui vẻ.
Trúc Vũ hiếu kì hỏi một đống thứ, Vy Anh chỉ ậm ừ cho qua.
– Cậu đúng là thần kinh !Thái độ gay gắt với anh ấy như thế, có ngày anh ấy vứt cậu thật đấy.
Vy Anh xùy xùy mấy cái rồi úp mặt vào bàn, thở dài lại thở dài.
Điều duy nhất cô tiếp thu được qua suốt buổi học đó là chỗ ngồi này rất tiện !
Suốt cả tuần đó, không khí trường học vẫn luôn sôi nổi bởi mỗi sáng, Duy Phong luôn đích thân bế Vy Anh vào lớp, trưa hoặc chiều lại thấy anh đến đón cô !
Rồi hôm thứ 7, người ta thấy chiếc xe đua màu đen không còn lao vào trường nữa …chỉ thấy Vy Anh từ xe bước xuống, tự đi vào lớp.
Cả trường như rơi vào địa ngục, vừa tiếc nuối vừa hụt hẫng
…
Người thì bặm môi nhìn Vy Anh, người thì chạy tới quăng cho cô câu hỏi quan tâm kiểu như tại sao lại để chân hết đau thế, người thì tìm cách làm cho Vy Anh đau trở lại …nhưng vẫn là không ai dám manh động !
Còn Vy Anh, cô bỗng nhiên trở nên trầm tính hơn, đầu óc thường để quên ở đâu đó, sắc mặt lúc nào cũng tái đi và người thêm gầy.
Nhưng bên cạnh đó, sức học của cô nhảy vọt, điểm lúc nào cũng đạt tuyệt đối …
– Không ăn tối ?
– Em không. – Vy Anh cắn bút , cắm mặt vào ôn bài, tuần sau đợt thi cuối kì sẽ chính thức bắt đầu.
Duy Phong đứng ngay sau cô, nhìn cô với vẻ mặt trầm ngâm.
– Vy Anh, lát học ! Đi ra ăn đi !
Vy Anh cau mày, vừa lật giở sách vừa trả lời qua quýt :
– Em ăn mới nãy rồi. Không đói đâu. Anh đi ra ăn với mọi người đi !
Duy Phong đột nhiên cúi thấp người , hôn nhẹ lên môi Vy Anh rồi nhíu mày :
– Đừng ăn kem !
Vy Anh xấu hổ cầm sách che mặt lại :
– Kệ em ! Anh làm ơn để yên cho em học bài !
Duy Phong giật sách ra, không đủ kiên nhẫn để chiều cô thêm một lần nào nữa , anh trầm giọng hạ lệnh :
– Ăn !
– Em không muốn mà !
Duy Phong ngấc người ngang bướng kia lên, vẻ mặt tối hẳn đi nhưng lại nhẹ giọng có ý dỗ dành :
– Em đã rất gầy đi rồi. Ăn với anh một chút, được không ?
Vy Anh lắc mạnh đầu, tay bấu víu mép bàn không muốn rời đi.
Không phải cô giận dỗi , bỏ ăn như trẻ con mà cô cảm thấy thật sự chán chường, ăn không nổi và tốt nhất là giấu nhẹm đi sự tồn tại của mình trong mắt người lớn.
Duy Phong đành thả cô xuống, anh đi thẳng về phía cửa không nói với cô thêm một lời.
Vy Anh cũng ủ rũ lên giường nằm đọc sách.
Cô cẩn thận đặt báo thức lúc một giờ sáng để tránh tình trạng ngủ quên đến tận hôm sau.
Phải học, phải nỗ lực hết mình !
Chưa đọc hết trang thì có tiếng gõ cửa vọng vào.
Cô căng thẳng, đợi chờ động tĩnh từ ai đó …
Tiếng gõ cửa đều đều phát ra nhưng Vy Anh lại không hề nghe thấy người nào lên tiếng.
– Ai …ai đấy ạ ?
Vy Anh mất bình tĩnh hỏi, cô …sợ ma đấy nhé !
– Con dâu à, mẹ đây mà ! Xuống ăn tối đi con !
Nghe giọng nói dịu dàng của bà Hoàng , Vy Anh thở phào nhẹ nhõm, cô nói to nhưng rất lễ phép :
– Cháu ăn rồi ạ ! Mọi người ăn tối vui vẻ !
Tiếng thở dài đáp lại cô rồi …cửa phòng bị mở toang :
– Bác …anh, anh sao thế !
Vy Anh giật mình đánh rơi sách, một bàn tay lạnh lẽo nhặt lên ném thẳng về một phía.
Cuốn sách đáng thương đáp lên mặt bàn…
Duy Phong dí vào tay cô tô cháo nóng :
– Mẹ Diệp mới nấu. Em ăn đi !
Vy Anh nhè nhe lắc đầu , mắt nhìn chằm chằm tô cháo.
– Em muốn thế nào ?
Duy Phong nhìn sâu vào mắt cô, gằn cơn đau lên từng chữ, từng chữ …
Ăn ngủ thất thường đã hơn tuần qua rồi, người Vy Anh bây giờ mỏng manh đến nỗi có thể bị cuốn theo gió bất cứ lúc nào. Nếu cứ thế này nữa, liệu Vy Anh duy trì được bao lâu …
Vy Anh cúi mặt , lí nhí đáp :
– Em không muốn ăn thôi mà …
– Đây không phải việc em muốn thì được ! Vy Anh, tôi chiều em như thế đủ rồi ! Ngay bây giờ, em ăn đi !
Nhận ra được sự tức giận của anh , Vy Anh e dè đặt tô cháo gần đó rồi trốn vào chăn, mũi cô nghẹt lại :
– Em …không đói. Anh Duy Phong này,anh …quên em chưa ? Làm ơn, quên em đi.
Không gian thoáng cái đã trở nên tĩnh lặng đến nỗi tiếng gió vờn rèm cửa cũng nghe được rất rõ ràng.
Hơi thể lạnh lẽo xâm chiếm lấy căn phòng tươi sáng, những ngón tay khẽ siết lại …
Choang !
Dưới sàn nhà, từng mảnh sứ vỡ nát bét vương quanh nhau, lẫn trong cháo trắng , dậy lên mùi thơm ngòn ngọt.
Vy Anh im thin thít,sợ đến nỗi ngay cả mồ hôi lạnh cũng không thể toát ra.
Chân tay cô bủn rủn, thùy não căng ra hết cỡ …
– Đừng đi quá giới hạn tôi cho phép !
Những âm sắc lạnh theo nhịp thở nhẹ bẫng của anh thoát ra thật nặng nề, Duy Phong hướng ánh mắt đang bị bóng đêm chế ngự lên chiếc chăn màu mè…, bàn tay anh thêm siết chặt :
– Hoàng Vy Anh ! Nếu em còn hỏi tôi câu đó, thứ em phải nhận sẽ là sự trừng phạt lớn nhất từ tôi !
Duy Phong dẫm mạnh lên những mảnh vỡ bỏ đi, chân đá sầm vào cửa …
Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương 89