Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Chương 70


Đọc truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh – Chương 70


Nhiệt độ trong xe mát dịu khác hẳn với sự ngột ngạt bên ngoài.

Tôi nhanh chóng lấy lại được tinh thần, vừa ăn kem vừa ngắm anh.

Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng , tay áo xắn lên, mắt nhìn về phía trước.

– Duy Phong, anh từ công ty đến đón em à ?

Anh ừ một tiếng.

– Như thế rất bất tiện nhỉ ? – Tôi ngậm chặt chiếc thìa, vẻ mặt đăm chiêu – Anh bận như thế. Hay em nói bố đưa em đi, hay em đi xe bus, a, hay anh bảo anh Nguyên làm tài xế cho em . Em với anh ấy nói chuyện rất hợp. Anh Nguyên cũng hiền nữa.

Anh lắc đầu :

– Say xe.

Tôi nhìn anh chớp mắt :

– Em hết rồi ! Đó chỉ là quá khứ nông nổi thôi. Anh thấy em đi cùng anh đã bao giờ say xe chưa ?

Điều này tôi cũng thấy kì lạ…

Giọng anh không có chút cảm xúc nhưng ánh mắt tinh quái :

– Là vì Vy Anh say thứ khác.

Tôi cho thìa kem vào miệng, tò mò hỏi :

– Thứ gì vậy ?

Anh ngoảnh sang nhìn tôi, buông một từ thật thản nhiên :

– Anh !

Kem trong miệng tôi đắng nghét, đờ người sau đó ho sặc sụa, nghiêm mặt :

– Anh Duy Phong đang lái xe thì đừng nói chuyện !

Anh nhún vai, không nhìn tôi nữa.

Rõ ràng đã dặn mình là tránh tiếp xúc với người kia để giảm thiểu sự nguy hiểm nhưng tôi vẫn không ngăn được tính nhiều chuyện của mình.

– Hôm qua , em không đi học mà đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn. Hiệu trưởng em bị thay rồi !

Hiệu trưởng là bà ngoại của Hoài Vân, nhưng đột nhiên hôm qua bị hội đồng cắt chức…mà thầy phù thủy lớp tôi lên thay mới khổ chứ !

Anh ừ hử một tiếng.

– Còn nữa là , tất cả bạn cùng lớp đều biết anh là bạn trai em rồi.

Nhắc đến chuyện này , mặt tôi bí xị .

Phải nói là đám mê trai kia quá ghê gớm. Lần trước lúc tôi ném tờ giấy kia vào sọt rác mà bọn chúng cũng liếc thấy, sau đó mất một tháng ròng rã để tìm cách đối chứng chữ ở đấy với chữ của anh.

Lại còn điều tra họ hàng của tôi và anh nữa chứ !

Cũng may mà có hai người tên Vũ cùng Bùi Quang cứu vớt không thì tôi còn được là Vy Anh xinh tươi như bây giờ nữa không ?

Hừ , bọn mê trai kia bắt nạt tôi không được lại chuyển sang làm hòa, tiện thể ném cho tôi một 1000 câu hỏi về Hoàng Duy Phong !

Ngay cả người kia tôi còn không rõ thì trả lời mấy người đó kiểu gì đây !

Càng nghĩ càng bực mình !

Đấy ! Tôi thảm như thế mà anh lại chỉ gật đầu với vẻ thờ ơ.

– Anh Duy Phong, em hứa với họ là sẽ cho số điện thoại riêng của anh. Anh sẽ không để ý chứ ?

Anh trả lời tôi với chất giọng hờ hững :

– Anh không thích đồ ngọt !

– …

Mặt tôi nghệt ra.

Hình như câu trả lời của anh so với câu hỏi của tôi thì chẳng có tí liên quan nào thì phải.

Chợt tôi sực nhớ ra một điều, nhìn gói bánh bebe trong tay mới hiểu ra, hứ một tiếng :

– Em đâu định mời anh ăn đâu.

Hứ ! Lần trước mới thấy anh kiêu như vậy thì tôi đã từ bỏ ý định tốt bụng chia sẻ với anh rồi ! Lại còn không thích đồ ngọt ! Hứ hứ !

Tôi định đưa một miếng bánh vào miệng thì giọng nói ma mãnh của anh vang lên :

– Vy Anh, vị lúc sáng…

Không để anh nói hết lời, tôi nhét luôn miếng bánh kia vào miệng anh.

Người này…tuyệt đối không thể để anh ấy lên tiếng được !

***

Chiếc xe màu xám dừng lại…

Căn biệt thự màu trắng đã hiện ngay trước mặt, đài phun nước hoạt động nên khoảng vườn vẫn giữ được nguyên vẻ xanh mượt tươi mát.

Tôi vẫn áp dụng triệt để phương-pháp-cách-ly với người kia nên lẳng lặng bước xuống xe.

Âm thầm đi qua bãi cỏ ba lá có hương thơm yên lành.

Im lặng bước vào nhà…

Nhưng….người chợt đứng khựng lại.

Tôi từ từ nhìn người đang đi bên cạnh mình với ánh mắt khó hiểu :

– Anh không tới công ty à ?

Sao tự nhiên anh lại đi với tôi thế này ? Không lẽ định âm mưu gì nữa ?

– Sợ em nhớ anh.

Nhìn những điều trái đạo lý mà được anh nói ra với vẻ thản nhiên kia khiến tôi đứng bất động.

Tôi lườm anh, xí một tiếng :

– Em không thèm đâu !

Anh đặt tay lên vai tôi, nhẹ nhàng đáp :

– Không sao. Anh tự nguyện.

Tôi giật mình, né người, mặt bỗng nhiên nóng ran.

Anh tự nguyện gì chứ ? Tự nguyện dâng hiến ư ?

– Anh Duy Phong đừng nói những chuyện không trong sáng như thế !

Anh nghiêng ánh mắt ngập tia cười nhìn tôi, chất giọng vô cùng ngây thơ :

– Sao ? Vy Anh thấy chỗ nào không trong sáng ?

Tôi im bặt.

Vy Anh, thừa nhận đi, đầu óc trở nên đen tối rồi đấy ! Đang nghĩ cái gì ghê gớm thể !

Chẳng qua anh ấy tự nguyện…ở nhà thôi mà.


Và cho dù anh ấy có muốn …dâng hiến thế nào cũng kệ đi !

Tôi muốn lảng tránh những vấn đề đáng sợ này nên chỉ tay vào bức tường bên cạnh, tỏ vẻ ngạc nhiên :

– Ồ ! Bức tường này có màu trắng này !

Bốp bốp !

Có tiếng vỗ tay vang lên !

Đứng gần bể cá lớn, bác Duy Khánh vỗ tay, lên tiếng khen tôi :

– Vy Anh, con có mắt quan sát tinh tế thật đấy.

– …

Tôi đứng im bất động.

Ai nhìn vào cũng biết là bác ấy…khen đểu tôi.

Nhưng lúc tôi lấy lại thần trí , định chào bác Khánh thì vẻ mặt bác ấy trở nên xấu đi, mắt liếc qua phía nhà bếp rồi đi nhanh về phía cửa.

Đi qua chỗ chúng tôi thì vỗ vai anh :

– Con cố lên nhé !

Tôi cảm nhận được cánh tay của anh trở nên cứng ngắc, miễn cưỡng gật đầu.

Chuyện gì mà có vẻ nghiêm trọng thế nhỉ ?

Tôi ngơ ngác nhìn quanh thì bị một người lao tới ôm mạnh.

– Ôi, con dâu đã về rồi à ?

Mẹ anh không ngừng xoa đầu tôi cưng nựng :

– Con mệt không ? Đã ăn gì chưa ?

Sau khi hỏi một dăng câu hỏi mà không cần tôi trả lời , bác ấy quay người :

– Con trai…

Những lời sau, mẹ anh ngưng hẳn lại !

Vì…người mới nãy còn đứng bên cạnh tôi đã đi từ lúc nào.

Trên chiếc ghế sofa, mắt anh dán vào chiếc laptop đặt trên chân, vẻ mặt điềm tĩnh.

Bác ấy nhìn anh một lúc sau đó cười âu yếm hỏi :

– Bố Khánh đâu ?

– Bác ấy đi đâu rồi đấy ạ !

Đi đâu mà với vẻ rất vội vã…

Mẹ anh hơi nhíu mày như suy nghĩ điều gì đó , có vẻ chưng hửng nhưng rồi xoa đầu tôi :

– Hai con đợi mẹ lát nhé.

Tôi nhìn theo dáng vẻ hào hứng hớn hở của bác ấy đi vào bếp mà vẫn chẳng hiểu gì
nhưng hình như là bác Khánh và anh…trốn tránh bác gái !

Cảm giác bất an đột nhiên trỗi dậy…khiến tôi cũng muốn trốn.

Nhưng Vy Anh ngoan ngoãn sao có thể làm thế !

Tôi ôm balô đến ngồi cạnh xem anh làm việc , nhàm chán lên tiếng :

– Thưa Best CEO, anh không định nghỉ một lát à ?

Anh vẫn không rời mắt khỏi chiếc laptop màu xám bạc, tay di di trên con chuột ảo, gật đầu :

– Ừ, lát nhé.

Tôi thở dài :

– Kệ anh, em đi cho cá ăn đây .

Bể cá có thêm khá là nhiều cá mới, có những con cá bé tí xíu bơi cùng bể dễ thương cực kì !

Ha, tôi phát hiện ra con cá ham ăn kia rồi !

Vẫn theo như cách cũ, con cá kia bị tôi làm cho ngẩn ngơ, bơi đi bơi lại từ đầu đến cuối bể mà vẫn không ăn được gì !

Chắc hẳn là nhóc ta tức điên lắm rồi đấy.

Trong lúc tôi đang khoái chí thì cảm nhận được một mùi thơm đậm.

Hử…là từ món ăn !

Mẹ anh đặt trên bàn một đĩa thịt tẩm bột rán, hào hứng lên tiếng :

– Hai con ăn thử xem . Mẹ làm từ sáng đến giờ đấy nhé !

Tôi nhanh chóng ngồi yên vào bàn .

Anh chậm chạp đặt chiếc laptop sang một bên, vẻ mặt trầm ngâm nhìn đĩa thịt với ánh mắt rất phức tạp.

Sao anh có vẻ giống như đang đấu tranh tư tưởng thế nhỉ ?

Mẹ anh ở bên không ngừng thúc giục anh :

– Con trai cưng mau ăn đi !

Anh gật đầu, từ tốn ăn một miếng …sau đó…im lặng .

Hình ảnh này sao quen thuộc quá nhỉ ?

A…! Đúng rồi ! Rất giống với lúc anh ăn…món kia của tôi !

Mẹ anh có vẻ rất vui mừng , hai tay chắp vào nhau vẻ chờ mong :

– Con thấy thế nào ?

Vẻ mặt anh lạnh tanh, thả chiếc dĩa xuống,khẽ lắc đầu, chất giọng không cảm xúc :

– Không ăn được !

– ….

Nụ cười của mẹ anh tắt phụt chỉ trong chớp mắt, vẻ tràn đầy ngờ vực nhìn đĩa thịt ngon mắt trên bàn :

– Vẫn thế à ? Rõ ràng là mẹ đã làm đúng với công thức Diệp chỉ rồi mà !

Anh im lặng quay lại làm việc với chiếc laptop, dáng vẻ thờ ơ như không hề biết gì cả…

Hm…

Mùi thơm từ đĩa thịt lan tỏa , đánh thức bộ não vẫn đang ù lì , tôi cũng bắt đầu khá là thắc mắc.

Sao thế nhỉ ? Trông rất ngon mà…

Thịt tẩm bột rán từng miếng vàng đều, giòn tan, thơm nức.

Còn nữa, với lại qua việc kem mẹ anh làm ngon hơn cả quán Mun thì tôi có thể chắc chắn rằng mẹ anh nấu ăn nhất định tuyệt !

Chắc là do anh không biết thưởng thức đấy thôi.

– Cháu ăn nhé ?


Ánh mắt bác ấy sáng rực trước đề nghị của tôi , gật đầu lia lịa :

– Ôi, con mau ăn đi , mau ăn đi !

Nhưng tôi còn chưa kịp lấy dĩa thì một giọng trầm cắt ngang :

– Stop !

Tôi tròn xoe mắt đầy khó hiểu :

– Em…ăn mà ?

Vẻ mặt anh thoáng chút nghiêm nghị, lắc đầu :

– Không !

Tâm trí của tôi đang bị làm cho rối bời thì mẹ anh ở bên vỗ vỗ vai tôi, vừa liếc trộm anh vừa nói với tôi :

– Con ăn đi, ăn đi thôi .

Chiếc dĩa vừa được cắm miếng thịt thì ánh mắt anh tối lại, trầm giọng :

– Vy Anh !

Tôi giật mình, buông ngay chiếc dĩa kia xuống, ngơ ngác nhìn anh :

– Anh…làm sao thế ?

Tôi nghĩ không ra lí do anh cấm đoán như thế !

Ừm…cái này…không ngọt mà…

Mẹ anh thúc giục mạnh hơn :

– Con ăn đi, đừng sợ ! Không việc gì phải sợ Duy Phong cả, có mẹ ở đây. Con không sợ nhé !

Giọng bác ấy nhỏ dần bởi vì phát hiện ra ánh mắt lạnh băng của anh đang hướng thẳng về phía mình.

Ôi trời…lại còn dọa nạt cả mẹ …

Tôi hít một hơi sâu .

Mẹ anh cũng hít một hơi sâu, sau đó nhìn anh nhẹ giọng thỏa hiệp :

– Con dâu sẽ chỉ ăn một chút, một chút thôi ! Được chứ con trai yêu ?

Anh không đáp, cũng không bận tâm nữa mà lại tiếp tục đối mặt với chiếc laptop màu xám trên chân với vẻ bàng quan.

Sự ham ăn lúc nãy của tôi đã giảm đi mất nửa và cũng một phần …sợ anh nhưng nhìn thấy vẻ mặt đầy mong đợi của mẹ anh nên tôi nhanh chóng đưa một miếng thịt tẩm bột vào miệng…

Hự !

Vừa cảm nhận được mùi vị từ nó tôi lập tức đứng bật dậy, đưa tay bịt miềng, nhăn mặt đau khổ.

Mẹ anh hoảng hốt nhìn tôi rồi lại nhìn đĩa thịt đầy kinh ngạc.

Còn anh vẫn không ngừng làm những thao tác trên máy, không thèm đưa mắt nhìn tôi, giọng điệu lạnh lẽo bông một câu :

– Bên phải !

Lúc tôi chạy đi còn nghe thấy phía sau mẹ anh nói với vẻ không tin được :

– Con trai yêu, mẹ nấu khó ăn thế sao ?

– …

Tiếng bàn phím ngưng lại, anh nhìn theo cánh cửa nhà vệ sinh đang khép vào, vẻ mặt thoáng khổ sở.

Đâu phải là khó ăn nữa đâu…

Mẹ anh trước giờ luôn đem hai bố con anh ra để bắt thử bao nhiêu là món.

Rồi dần dần, bố anh không chịu được nữa nên luôn tìm cách lẩn trốn, để mình anh chịu trận !

Được thôi…

Anh cũng không phản đối, im lặng thử vậy.

Mà có lẽ, bệnh dạ dày của anh cũng do một phần từ đó …

Lúc mặn, lúc cay, lúc đắng…lúc nào cũng kinh khủng, đến nỗi mới chỉ đưa vào miệng anh đã muốn mất luôn vị giác !

Có lần, anh phải ăn một thứ mặn mặn đắng, liền sau đó, mẹ lại đưa kem hạnh nhân cho anh !

Anh liều mà thử luôn một lượt !

Ừm…thứ này lạnh , không ghê gớm như mấy thứ kia…

Được vậy …

Cứ xem như là anh thích thứ này đi !

***

Kinh khủng ! Quá kinh khủng !

Tôi không ngừng khoát nước lạnh vào mặt để làm bớt đi sự khủng khiếp vừa rồi !

Trời ơi ! Thật không ngờ bác ấy lại nấu ăn tệ hại đến như thế.

Vừa nghĩ đến lại khiến tôi rùng mình, xả nước lớn hơn.

Đáng lẽ ra thấy biểu hiện của anh thì tôi phải biết chứ !

À mà không đúng, anh có để bất kì biểu hiện gì đâu !!!

Ở gần người mà bẩm sinh không có tế bào cảm xúc thật nguy hiểm !

Đang lẩm nhẩm trong đầu thì vòi nước chợt ngưng lại.

Anh đứng bên cạnh từ lúc nào, lấy khăn sạch lau khuôn mặt ướt nhèm nước cho tôi.

Vẻ mặt anh vẫn lạnh lẽo, im lặng không nói gì nhưng tôi cảm nhận được anh đang nghĩ :
“ Đáng ! ”

Tôi đứng im cho anh lau nhưng không kìm được mà lên tiếng :

– Anh …phải chịu như thế này nhiều chưa ?

Anh gật đầu, đáy mắt sâu thẳm khó nắm bắt.

Tôi hít một hơi sâu.

Tuổi thơ của anh có lẽ dữ dội lắm. Ăn những thứ ấy thì khác gì tra tấn !

Tôi đột nhiên thấy anh…thật đáng thương, vẻ mặt cũng trở nên đầy tâm trạng.

Anh đặt chiếc khăn sang một bên, ánh mắt ngập tia cười :

– Vy Anh, lần em đưa đến công ty vẫn là nhất !

Mặt tôi cứng đờ …


Nhất…nhất gì chứ ! Tệ nhất thì có !

Tôi phẫn nộ nhìn anh nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị anh kéo đi .

***
Căn phòng có gam màu tối lạnh lẽo … Rèm cửa khép chặt lại…

Ánh nắng hè rực rỡ bên ngoài không thể nào len lỏi vào được, dù chỉ là một chút.

Anh ôm theo tôi ngã mình xuống giường, cánh cửa xám phía sau cũng được anh đá sập lại.

Tôi vẫn không ngừng giãy dụa, hoảng hốt la hét :

– Anh làm cái gì ? Anh định làm gì ? Anh muốn làm gì em ?

Làm gì mà tự nhiên lôi tôi vào đây là thế nào ?

Mắt anh nhắm lại , lười biếng đáp :

– Ngủ !

Tôi tìm cách đẩy tay anh ra nhưng không được, nhăn mặt khổ sở :

– Em không muốn ngủ. Hôm qua em đã ngủ cả ngày rồi. Em muốn ra ngoài, em muốn ra ngoài chơi !!!

Tay anh ôm chặt tôi, giọng trầm ấm :

– Anh muốn !

Từ lúc tỉnh dậy đến giờ anh đã chợp mắt được lúc nào đâu …

– Anh Duy Phong muốn ngủ thì ngủ đi . Em không liên quan. Em phải ra khỏi đây ! Em phải ra ngoài , em phải ra ngoài !

Anh vẫn nhắm mặt ngủ như không có việc gì , mặc kệ người kia đang ra sức chống đối.

Tôi thở dài :

– Em về phòng ngủ là được chứ gì. Anh thả em ra đi !

Tôi giãy dụa mãi không được, mệt nhừ người lên tiếng thỏa hiệp.

Còn anh vẫn im lặng, nằm nghiêng ôm gọn tôi trong chăn.

Hết cách, tôi đành ngoan ngoãn nằm yên, mắt quan sát khuôn mặt điển trai của anh thật kĩ.

Hơi thở anh nhè nhẹ…

Mùi hương dịu nhẹ từ anh thoang thoảng…

Dần dần, đầu óc tôi cũng trở nên mơ hồ, ngủ lúc nào cũng không hay…

Có một giấc mơ kì lạ…

Trong không gian nhỏ ẩm thấp , lạnh lẽo và không có chút ánh sáng.

Một cô bé có đôi mắt to tròn ngồi co người ở một góc, dáng vẻ đơn độc.

Cô bé này…hình như rất quen thuộc với tôi…

Không gian xung quanh không một tiếng động, vắng ngắt như đã chết !

Cố bé ấy đã ngồi như thế…rất lâu…rất lâu…cho đến khi cánh cửa gỗ được mở ra.

Một người phụ nữ bước vào .

Chút ánh sáng bên ngoài vừa mới lọt vào đã nhanh chóng bị lấy đi.

Bà ta có đôi mắt một mí, đến ngồi xuống trước mặt cô bé, cười chế giễu :

– Ôi ! Đáng thương nhỉ ? Đừng trách tao, là do mẹ của mày. Bám theo chồng tao, sinh ra thứ bỏ đi như mày !

Cô bé cúi gằm mặt, không dám thở mạnh, tay bấu chặt con gấu bông .

Bà ta nhìn cô bé vởi vẻ khinh thường :

– Mẹ con mày không bao giờ được bước vào nhà tao. Hiểu chưa ?

Cô bé gật đầu, nhỏ giọng :

– Cháu…muốn về với mẹ Diệp !

Bà ta nâng mặt cô bé lên, ánh mắt độc ác chiếu lên người cô bé, gằn giọng :

– Muốn à ? Không bao giờ !

Bà ta giật phăng con gấu bông , vứt đi nơi khác :

– Tao nói cho mày biết. Mày sẽ phải ở đây mãi mãi !!! Để cho con đàn bà kia không dám đi dụ dỗ chồng người khác nữa ! Nghe chưa !

Người cô bé cứng đờ, tay nắm chặt lại, hít một hơi sâu sau đó lắc mạnh đầu :

– Không phải ! Mẹ Diệp không như thế ! Bác không được nói xấu mẹ !

Giữa gian phòng tĩnh lặng, một tiếng động lớn vang lên…

Chát !

Cả người cô bé run lên, cắn chặt môi…

Người phụ nữ nhìn dấu tay của mình hằn trên má cô bé, cười lớn :

– Nói xấu à ? Không phải à ? Tao thử xem mày còn dám cãi lời hay không !

Cô bé nhìn thẳng vào mắt bà ta, giọng nói kiên quyết :

– Không phải ! Mẹ Diệp không phải như thế !

Chát !

– Nói xem, mẹ của mày có phải đứa xen vào gia đình tao hay không ?

– Mẹ…không phải !

Chát !

Bà ta hét lên :

– Con ranh này ! Tao cho mày nói lần nữa !

Mắt cô bé ngập nước, một bên má đỏ ửng, cả người run rẩy, mấy máy môi :

– Không phải !

Một vệt đỏ hằn lên trong mắt người phụ nữ, bà ta nhìn cô bé như muốn cắn xé ran gay lập tức, tay bà đưa lên .

Tiếp theo đó là những tiếng động mạnh phát ra xen lẫn cả tiếng khóc nấc bị kìm lại đến tắc nghẹn.

– Không được nói chuyện này với ai ! Không thì mày sẽ không bao giờ được gặp mẹ nữa. Rõ chưa !

Một tiếng vâng yếu ớt đáp lại…

Cánh cửa gỗ màu nâu nhạt bị đóng sầm…

Vẫn chỉ là một màu đen tối, lạnh lẽo và đầy vắng lặng…

Trong góc, cô bé chùi mặt vào hai chân, cả người run lên từng đợt, nước mắt không ngừng trào ra…

Tại sao thấy cô nhóc ấy như thế tôi lại cảm thấy như chính mình phải chịu đựng vậy…

Sau đó, cô bé ấy cắn chặt môi, đôi chân cố gượng dậy…lặng lẽ đi về phía gấu heo bị vứt…

***

Căn phòng xám lạnh lẽo…chiếc rèm cửa được khép chặt…

Mùi thuốc thoang thoảng lan tỏa…

– Cậu chủ, chỉ khoảng thời gian ngắn nữa thôi, cô chủ sẽ nhớ lại tất cả. Ký ức đang hồi phục với tốc độ rất nhanh.

Ngồi trên ghế sofa, một chàng trai có mái tóc đen ngắn, mắt anh nhìn vô định, vẻ mặt suy tư, anh im lặng gật đầu.

Người bác sĩ vừa cẩn thận băng lại vết thương cho anh vừa e dè nói :

– Cậu chủ, không có cách nào để cô bé ấy không nhớ lại được cả. Mọi người …nên chuẩn bị tinh thần.

Gió ùa vào khiến chiếc rèm cửa tung bay…

Sâu thẳm trong mắt anh lóe lên thứ anh sáng khó nắm bắt, anh đưa tay ra hiệu cho người bác sĩ ngưng lại và đi ra ngoài.

Người bác sĩ không hiểu gì nhưng vẫn nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc và rời đi.

Anh cũng nhanh chóng với tay lấy chiếc sơ mi mặc vào người.


Có tiếng bước chân đến gần…

Ngay khi cánh cửa màu xám được khép lại thì một tiếng hét lớn vang lên .

– Aaaaaaaaaaaa !

Tôi tự bịt mắt mình để không nhìn cảnh tượng trước mắt.

Vừa nãy thấy gì…

Anh ngồi trên sofa, áo xộc xệch, tay còn đang gài dở dãy cúc , nhìn tôi với ánh mắt mờ ám, nụ cười nửa miệng…rất rất không trong sáng.

Mặt tôi bỗng nhiên nóng bừng, không khí xung quanh cũng trở nên thật ngột ngạt.

Tôi hít thở sâu…lại hít thở sâu…mất bình tĩnh hỏi :

– Anh …đang làm gì ?

Giọng điệu của anh rất đỗi thản nhiên :

– Mặc áo.

Mặc …áo ? Hay lắm !

Nếu không cởi ra thì tại sao lại phải mặc vào cơ chứ !

Máu tôi đã muốn dồn lên tận đỉnh đầu , tay bịt mắt mình chặt hơn, run giọng :

– Anh…tại sao lại cởi áo ?

Đáp lời tôi là chất giọng ma mãnh của anh :

– Có việc !

Có việc…có việc…

Việc gì mà ban ngày ban mặt lại cởi áo !

Hơn nữa, anh đang ngủ cơ mà, tại sao lúc tôi tỉnh dậy thì anh không có ở đó mà lại chạy ra đây …cởi áo…

Thế nào ? Là thế nào ?

Tôi tức giận nhìn anh hét lên :

– Đồ-lẳng-lơ !!!

Anh đã mặc xong áo, đôi chân dài duỗi thẳng đặt lên bàn, hơi nhướm mày nhìn tôi.

Tôi vừa nói anh …lẳng lơ nhỉ ?

Có lẽ từ này anh không hiểu…mà thôi, thế là đúng đấy !

Không còn từ nào chính xác để dùng cho trường hợp này nữa đâu.

Tôi nhìn đi nơi khác lảng tránh ánh mắt của anh, không gian trở nên thật căng thẳng…

Giọng anh không chút cảm xúc, thấp thoáng nét cười tinh quái :

– Vy Anh, anh lẳng lơ với mình em !

– ….

Gì ?

Tôi vừa nghe thấy liền ho sặc sụa, muốn ngã ngay xuống sàn.

Thôi đi …mình không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì và cũng không biết gì cả…

Nhưng có cái gì đó khác thường thì phải.

Nơi đây…có mùi thuốc ?

Tôi hít mũi sâu hơn…Ồ, đúng là mùi thuốc ! Tuy rất nhẹ nhưng tôi vẫn nhận ra được !

Còn gì nữa nhỉ ?

À…phải rồi !

Lúc nãy…lúc nãy…lúc… hé mắt nhìn trộm …có thấy nơi ngực anh bị quấn băng một khoảng lớn.

Hình ảnh anh ho dữ dội trong chiếc áo sơ mí xảm mỏng ướt đẫm lại hiện về…

Tôi nhìn anh đầy nghiêm trọng :

– Anh bị thương phải không ?

Anh không nói gì, ánh mắt tĩnh lặng, nơi đáy mắt sâu thẳm có những thứ cảm xúc khó nắm bắt.

Tôi mím môi bước đến, nín thở lại, tay đưa ra chuẩn bị …cởi áo anh ra xem.

Anh để im, không có bất kì động tĩnh nào là muốn phản kháng.

Tay tôi run lên….

Anh khẽ thở ra, giọng nói trầm lạnh pha lẫn chút ma mãnh vang lên :

– Em lại tò mò rồi !

“ Cô ấy tò mò về cơ thể của tôi . ”

Ngay lập tức, tôi xấu hổ thu tay về, mặt nóng ran , cắn môi nhìn vẻ mặt đầy khiêu khích của anh.

Thảm cảnh này khiến tôi vừa ngượng lại vừa bực nên gắt lên :

– Em không thèm !

Cùng lúc đó, có một số ý nghĩ cùng nhảy ra, liên kết với nhau.

Một tháng nay anh đột nhiên mất tích…

Và anh xuất hiện ở quán Mun với thần thái mệt mỏi và không ngừng ho dữ dội.

“ Thời gian qua, anh…như thế nào ? „

“ Không có gì „

Có phải là anh gặp chuyện không….

Và ngày hôm đó, trên đường biển mưa đêm mạnh bạo…

Tôi có thấy một vụ tai nạn…chiếc xe đua màu đen bị cảnh sát vây quanh.

Tim tôi chợt thắt , ngực như bị đè nặng, giọng nói cũng tắc nghẹn :

– Ngày hôm đó…anh bị tai nạn à ?

Đôi mắt anh bị bao quanh bởi làn sương mỏng mờ mịt, im lặng nhìn tôi.

Vậy…là đúng rồi.

Tôi cắn môi, nói một cách khó khăn :

– Có phải anh biết trước mình sẽ xảy ra chuyện nên mới nói với em những lời đó ?
Phải thế không…

Nếu thế thì rất giống với trong phim !

Chàng trai vì biết mình sẽ chết nên mới tìm cách chia tay với cô gái.

Cô gái sau đó mang lòng hận thù , căm ghét mà không hề biết rằng chàng trai chỉ vì muốn tốt cho mình…

Thật giống…

Giống ở chi tiết…Hừm…Chi tiết nào nhỉ ?

Hoàn toàn khác nhau mà…

Tôi ấm ức nhìn anh, nghẹn giọng :

– Anh có thể nói thật với em mà. Lỡ may anh có chết thật hay là em căm ghét , thù hằn anh thật thì sao ?

Nếu giống phim thì sao ….!!!

Chỉ có bi kịch và bi kịch !

Nước mắt tôi chợt trào ra.

Anh nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu , nghiêng đầu hỏi :

– Vy Anh, em tỉnh ngủ chưa ?

Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương 71


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.