Đọc truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh – Chương 45
Tôi dựa vào người anh, lo lắng :
– Anh cũng nên về phòng nghỉ một chút .
Anh nhẹ giọng :
– Không cần.
– Vậy anh có đói không ? Ăn cái này nhé !
Tôi bóc sẵn bánh ra, cái này là bánh qui thuộc dòng Bebe, là nhãn hiệu nổi tiếng đấy ! Vì cái này mà tôi sẵn sàng tẩy chay cơm . Yêu không kém gì kem hạnh nhân đâu, mà ăn kèm với kem thì rất rất tuyệt.
Tôi đi đâu cũng mang theo một gói bánh nhỏ bên mình.
Anh nhìn lướt qua rồi cười :
– Thích cái này à ?
Tôi cực kì tự tin , giọng nói có chút khoe khoang :
– Vâng . Cái này còn có rất nhiều loại.
Thật ra nhiều loại của tôi ở đây là ám chỉ …nhiều màu. Mỗi vị thì trên bao bì mang theo một màu riêng. Tôi lần nào đi siêu thị cũng vơ hết tất cả các màu. Mỗi ngày một màu mà nhấm nháp.
Cuộc sống thật là đầy màu sắc.
Tôi đưa một chiếc bánh nhỏ cho anh :
– Anh ăn nhé .
Anh hơi nhíu mày :
– Anh không nghĩ là anh sẽ ăn được.
Tôi có chút không vui :
– Tại sao ? Từ trưa giờ anh còn chưa ăn gì mà.
– Anh không đói.
Tôi xụ mặt, đưa miếng bánh đó lên cắn cắn :
– Rất ngon đấy . Anh thật sự không muốn ăn à ?
– Ừ.
Tôi bắt đầu chuyển sang năn nỉ :
– Anh ăn đi nhé. Một chút thôi mà. Làm ơn đi.
– ….
Thấy anh có vẻ suy nghĩ, tôi lại tiếp tục :
– Duy Phong ! Anh ăn đi mà.
– ….
Thoáng qua trên gương mặt anh là sự phức tạp, anh nhìn tôi cười :
– Anh ngủ nhé ?
– ….
Được thôi ! Anh cứ ngủ đi, ăn một mình càng tốt !
Tôi buồn bực ăn bánh …nhưng lại không thể ngăn mình khỏi đưa mắt nhìn người ấy .
Mái tóc đen ngắn này…mắt đã khép lại này…
Đôi mắt này , có lúc nhìn vào thì thật dịu dàng ấm áp.
Có lúc lại thật lạnh lẽo và vô cảm, làm cho người ta dù có can đảm đến mấy cũng không dám lại gần.
Có lúc lại ngang ngược và pha chút ma mãnh.
Nhưng có điều không thể thay đổi ở trong đôi mắt đó…là một sức mạnh ma quái khiến người khác bị mê hoặc.
Lần đầu tiên trong ngày có chút thời gian để tâm trí ổn định, bình tâm lại nghĩ ngợi một chút.
Nhưng…thực ra cũng không có gì để nghĩ cả.
Chỉ là…anh chẳng bao giờ dứt ra khỏi tâm trí tôi mà thôi.
Tôi thất thần nhìn anh.
Căn phòng tĩnh lặng…cả thế giới đột nhiên biến mất.
Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đã đập sai nhịp…
Vẻ đẹp của anh làm người ta quên đi rất nhiều điều.
Tôi mím mím môi, vươn tay ra , nhẹ nhàng chạm thật khẽ vào môi của người ấy.
Anh hơi nhíu mày..
Tôi giật mình, rút tay về ngay lập tức.
A ! Anh đang nhìn tôi …
Tôi đánh thức anh rồi sao…
Nhưng chưa ai kịp nói thì thì một giọng điệu đầy nghiêm nghị vang lên , tất nhiên là pha lẫn gian ác :
– Bạn Vy Anh định ám sát tổng giám đốc của chúng tôi là không được đâu nhé !
Lấp sau cánh cửa, thư kí Hoàng cười đắc ý.
– ….
Oan hồn ! Oan hồn ! Người này rõ ràng là oan hồn !
Ối má ơi…thật hết chịu nổi.
Nhưng mà cũng may, oan hồn ấy đã giải thoát tôi khỏi sự lúng túng vừa nãy rồi.
Đột nhiên lúc này tôi lại nghĩ ra một câu – oan hồn là người bạn tri kỉ.
Nghĩ xong liền không khỏi rùng mình …
Nhìn vẻ mặt không hài lòng của anh, thư kí Hoàng rón rén bước vào , khẽ hắng giọng :
– Tôi không cố ý đâu. Tôi đến để bắt tên này. – Nói rồi bế cậu nhóc còn lại đi.
Lừa gạt…Đến để đưa đi nhưng mà không biết oan hồn kia đã đứng ở cửa bao lâu rồi.
Căn phòng thoáng chốc lại trở nên thật yên tĩnh.
Chiều dần buông, qua ô cửa sổ nhỏ, đã thấy vài vệt nắng chiều rải rác, yếu ớt chiếu vào
.
Giọng anh nhẹ nhàng vang lên :
– Em tiếp tục đi .
Tôi ngơ ngác . Tiếp tục gì cơ ?
Hừm…Không phải bây giờ đang im lặng à, vậy thì tiếp tục thôi.
Đợi một lúc, anh gọi tôi :
– Vy Anh.
Hừm…bảo người khác im lặng rồi lại cố ý lôi kéo người ta lên tiếng. Nham hiểm !
Tôi có chút đề phòng :
– Vâng.
– Lúc nãy có phải định cắn anh không ?
Hừm…anh đừng nên nghĩ linh tinh như thế chứ, lúc nãy tôi chỉ…Lúc nãy ? Cái gì cơ ?
Chết rồi…lúc nãy…lúc nãy…vậy là anh biết những hành động tội lỗi mà tôi đã làm.
Không phải là anh đang ngủ à…Tại sao ngủ mà còn có thể như thế. Ác!Độc!
Tôi đỏ mặt, gục đầu vào hai chân, nhỏ giọng :
– Không phải đâu. Em ngồi im từ nãy giờ mà.
Giọng anh đầy ý cười :
– Vậy à ?
Tôi vùi đầu sâu hơn, giọng cũng nhỏ hơn :
– Vâng, em không nói dối đâu.
– Được rồi. Mình nói chuyện đi.
Đã thoát ! Lần sau không nên nhìn anh nữa…nếu nhìn là mất hết kiểm soát . Quá nguy hiểm.Anh có một ngoại hình quá nguy hiểm.
Anh muốn nói chuyện à ? Nhưng sao tôi lại có cảm giác không bình thường nhỉ ?
– Anh muốn nói gì ? Em nghe đây.
– Nói chuyện yêu đương.
– ….
Trong khi tôi còn choáng váng nhìn người ấy thì…
Rầm !!!
Một tiếng động mạnh mẽ vang lên …
Rider Nguyên ngã nhào dưới đất, mặt nhăn nhó, hướng về phía cửa quát ầm ỹ :
– Damn it !!! Đã rình người ta rồi còn xô đẩy . Stupid !
– ….
Đã-rình-người-ta-rồi-còn-xô-đẩy. Những lời ngây thơ vô tội này mà cũng nói ra được sao ?
Lần này…vẻ mặt của anh tối sầm lại…đứng dậy…sải bước …mang theo mùi vị lạnh lẽo đầy sát khí.
Thư kí Hoàng đang đứng ở cửa, liếc thấy anh thì vội vàng chạy như bay vào , lôi Rider Nguyên vẫn còn hồn nhiên ầm ỹ đi ra.
Sau đó…còn hướng chúng tôi, mỉm cười thật nhã nhặn :
– Xin lỗi vì đã làm phiền. Hai người có thể tiếp tục được rồi.
Anh có vẻ là tức giận.
Nhưng mà…nhưng mà…
Anh vừa ngoảnh đầu lại…
Ngay lập tức…tôi liền :
– Ha ha !!! Hahaha…
Tôi không kìm được nên cười ra tiếng ! Cảnh tượng lúc nãy đúng là không thể chịu nổi mà.
Vì vậy…tôi cứ…cười lớn…mặc dù vẻ mặt của anh không được tốt cho lắm.
Nhưng chỉ vài giây sau, ánh mắt anh cũng trở nên có nét cười.
Nét cười này…vừa tinh quái vừa nguy hiểm.
Anh đi về phía cửa…đột ngột mở toang cánh cửa ra…
Ngay sau đó liền có tiếng hét chói tai vang lên :
– Aaaaaaa !!! Trời ơi. Giết người ! Giết người !
– Oh my godddddd !!! Sát nhân ! Sát nhân !
– ….
Tôi hiếu kì chạy ra xem thử .
À …thì ra là hai oan hồn kia vẫn ở ngoài. Bộ dạng trông cực kì thê thảm.
Thư kí Hoàng mang vẻ mặt đau khổ, không ngừng nắn bóp xoa xoa cái mũi đang đỏ lên.
Còn Rider Nguyên ngồi phệt dưới đật, nghệch mặt, không ngừng lắc lắc đầu.
Nhìn bộ dạng sắp khóc của họ, thương tâm thì ít mà dã tâm thì nhiều.
Tôi lại cười lớn.
Anh dựa người vào cửa, khoanh tay lại, điềm nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt.
Thư kí Hoàng …oán hận nhìn anh.
Rider Nguyên…phẫn nộ nhìn anh.
Ánh mắt của họ rực lửa, vẻ mặt của họ đầy tức tối.
Rồi họ…mỉm cười, cúi đầu :
– Tổng giám đốc, anh có muốn dặn bảo gì không ?
– ….
Biểu hiện của anh vẫn không hề thay đổi, đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ xám bạc :
– Hai người đi chuẩn bị.
Lại mỉm cười, cúi đầu :
– Vâng . Thưa tổng giám đốc.
Lúc họ đi rồi, anh nhìn tôi :
– 5 giờ 20.
Ồ , 5 giờ 20 rồi à. Chiều muộn rồi. Nếu được ở đây ngắm hoàng hôn sẽ rất đẹp. Tâm trí tôi trở nên mơ màng.
Đã có lần bố mẹ và tôi đến ngọn núi gần đây, chờ mặt trời lặn.
Cảm giác lúc đó là háo hức nhưng cũng không quá mong chờ.
Như một điều gì đó thật tự nhiên sẽ đến với mình.
Như..Như cái gì !!! 5 giờ 20 rồi ! Tôi không nghe lầm chứ ?
Đã 5 giờ 20 …
Tôi vật vã kêu thầm …
Bus ! Bus !
Thấy dáng vẻ vừa chật vật vừa hoảng hốt của tôi, anh nhíu mày :
– Bus ?
Tôi khóc không ra nước mắt , cắn môi nhìn mũi giày :
– Vâng. Em bị trễ bus rồi …Bị trễ rồi.
Thảo nào không thấy hai người tên Vũ. Hóa ra là đi rồi. Quá đáng !
Anh khẽ cười rồi kéo tôi đi.
Tôi bây giờ giống như…bỏ mặc tất cả. Trễ bus rồi ! Sao cũng được hết !
Đi theo anh vậy…
Là khoảnh sân đây mà…
A ! Hai người tên Vũ kìa…còn có cả các mẹ đang đứng đó nữa.
Lần này, tôi cảm giác như phía trước thật rực rỡ…kéo anh đi.
Các mẹ thấy tôi thì mỉm cười, ôm tôi dặn dò :
– Về thành phố học ngoan. Rảnh thì lại tới đây.
– Nghỉ hè rồi tới. Đi trong ngày rất mệt.
– …
Tôi gật đầu. Nhưng vẫn còn có cái gì đó thiếu thiếu.
Đúng rồi…Là nhóc em.
Tôi có chút mất mát :
– Mấy nhóc vẫn đang ngủ ạ.
– Ừ. Như vậy là tốt nhất. Để chúng nó biết các con đi, sẽ buồn hơn.
Tôi gật đầu nhưng cảm giác như mình là người bỏ mặc lũ nhóc vậy. Có chút không yên tâm.
Nhưng mà vừa lúc chúng tôi còn chuẩn bị đi thì nghe tiếng trẻ con vang lên :
– Đợi em !
– A, đợi em với.
Hử ? Mấy nhóc …tôi vừa quay người lại thì đã bị lũ nhóc ôm lấy, cả Mạnh Vũ và Trúc Vũ cũng bị.
Các mẹ cười thật tươi :
– Anh chị em nhà này như có thần giao cách cảm thế.
Tôi xoa xoa đầu bé Nhi :
– Ở đây ngoan . Nghe lời các mẹ. Nhớ chưa ?
Lũ nhóc gật đầu vâng dạ.
Goodbye kiss ! Nụ hôn tạm biệt nào…
Nhưng lần này người thực hiện sẽ là mấy nhóc.
Bé Nhi ôm cổ tôi, thơm thật manh lên má. Cô nhóc còn lại cũng vậy.
Bây giờ tới lượt mấy cậu nhóc.
Nhưng Bé Tít vừa định tiến tới thì đột nhiên tôi bị kéo đi, đứa bé bị mất đà suýt thì ngã, may mà Rider Nguyên nhanh tay đỡ kịp.
Mọi người ngơ ngác…
Tôi nhìn người vừa gây ra …Người ấy mang vẻ mặt hờ hững, thản nhiên như không.
– Anh …sao lại kéo em ?
Người ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, không hề biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào, giọng nói có chút nghiêm nghị :
– Không được phép !
A ! Chẳng hiểu gì cả.
Anh cũng không bận tâm nữa, nhìn đi nơi khác.
Thư kí Hoàng cười vài tiếng quái dị, hướng lũ nhóc còn đang chớp mắt nhìn anh :
– Các cậu nhóc sau này không được làm thế với chị Vy Anh nữa . Có biết không ?
– Tại sao ?
Tại sao ? Câu đó tôi cũng muốn hỏi.
– Vì các nhóc là con trai. Haha. Anh Duy Phong không cho phép ! Có hiểu chưa ?
À ! Thì ra là vậy ! Mà…vậy là sao ?
Tôi càng ngày càng rối không hiểu gì cả.
Còn ánh mắt mọi người đều rất giống nhau, có tia cười quái dị nhìn tôi và anh.
Mọi người ở đây thì trừ lũ nhóc ra.
Lúc chào tạm biệt các mẹ, tôi mới hiểu ra là tôi đi cùng anh về thành phố.
Thật là ngớ ngẩn mà. Hôm nay, toàn một mớ hỗn độn cứ thi nhau không ngừng nhảy vào đầu tôi làm mọi thứ cứ rối tung lên. Nhiều chuyện một lúc mà chuyện nào cũng không rõ ràng…
Tôi cứ thế , mang theo một đống suy nghĩ hỗn loạn lên siêu trực thăng lúc nào không hay.
Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương 46