Đọc truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh – Chương 10
Vì ngoan ngoãn, nghe lời nên học xong tôi đến công ty anh Huy. Lúc đầu, Trúc vũ đòi đi theo nhưng vừa nghe Mạnh Vũ bảo ở lại chơi bóng thì bỏ rơi tôi. Hai anh em nhà này đúng là đáng ghét.
Đứng trước cửa văn phòng, tôi đưa tay gõ nhẹ, nghe tiếng mời vào, tôi lại áp tai vào cửa, nghe ngóng rồi sau đó mới từ từ đẩy cửa bước vào. Đó là do di chứng của vụ lần trước.
Anh Huy ko vòng vo, đi ngay vào vấn đề chính :
– Em có biết gì về Hoàng Duy Phong ko ?
Tôi xịu mặt :
– Sao anh coi thường em quá vậy – Tôi bắt đầu đưa ngón tay ra, liệt kê – tên này, tuổi này, trường này, lớp này, những thành tích giải thưởng này … quán ăn thường hay lui tới này – cái này là vừa mới hôm trước, chị tóc tím gửi cho tôi.
Anh Huy kiên nhẫn nghe hết, rồi thở dài :
– Quá ít.
– Ít á ? So với những thông tin của anh ấy được công khai thì em biết thế này là nhiều rồi.
Anh Huy tỏ vẻ ko tin :
– Cái gì ? Em đi lùng những thứ đó xem ? Thế số điện thoại của cậu ấy đâu ? Em có cơ mà.
– E có nhưng mà…
Anh Huy bỗng đổi sang chuyện khác :
– Có biết tại sao hôm nay em đợi ở đó mà ko gặp cậu ấy ko ?
Tôi im lặng nhưng ánh mắt thể hiện rõ sự mong đợi .
– Cậu ấy bây giờ đang làm việc tại tập đoàn K.P. Cậu ấy ko có nhiều thời gian để dành cho việc học. Em cũng biết đấy, đại học thì điểm danh, cậu ấy chỉ đến trường những dịp quan trọng thôi.
Tôi vỡ ra, chả trách tôi ko gặp được anh ở đó. A, mà sao tôi lại ko nhghĩ ra nhỉ, anh Huy ko phải thân với anh Duy Phong hay sao, vậy mà từ trước tới giờ lại ko biết tận dụng nguồn tin này. Quá lãng phí.
Ngồi phía đối diện, anh Huy nhanh chóng phát hiện ra ý đồ của tôi, nhẫn tâm đạp chết nó :
– Vì anh làm việc với cậu ấy nên mới biết những thứ đó, còn lại, một chút anh cũng ko biết.
Cực kì hụt hẫng, cực kì thất vọng. Tôi lải nhải :
– Vậy cứ tưởng anh biết nhiều lắm, bày đặt gọi em tới, bày đặt chê em. Nếu ko nể tình anh là anh trai bạn thân của em, em đã ko đánh anh rồi. Thôi em về đây. Mà dù sao cũng cảm ơn anh, anh Huy nhé. – tôi cố kéo dài những chữ cuối.
Anh Huy gật đầu, vẻ mặt có chút nghĩ ngợi. Tôi mặc kệ, đi về.
***
Từ trên cửa sổ văn phòng nhìn xuống, có thể thấy rõ một cô nhóc đang mở khóa xe đạp, trước giỏ là một hộp bánh nhỏ xinh.
Nguyễn Huy lắc đầu :
– Ngốc nghếch, lần trước đưa tài liệu cho Duy Phong mà cũng ko biết . – Rồi tự vỗ nhẹ vào đầu mình – Cũng may mà ngốc, mình lỡ lời như vậy mà cũng ko phát hiện ra điều gì.Lần sau phải cân rthận hơn mới được.
***
Tại tập đoàn K.P, một người đang vùi mình vào công việc. Những ngón tay thon dài nhanh nhẹn lật giở tài liệu, rồi lại đánh máy như bay . Trán anh đôi lúc khẽ nhíu lại rồi chỉ trong tích tắc lại giãn ra.
Bị công việc cuốn vào, anh lại ko để ý đến chiếc di động đen bị bỏ quên ở nhà. Và giờ nó cũng đang một lần nữa … kêu réo rắt.
Tôi tắt máy, ngắm nhìn hộp bánh được đặt trên bàn. Anh lại bận nữa rồi. Hay là anh ko muốn nghe nhỉ ?
Tôi buồn bực lấy một chiếc bánh nhỏ lên cắn. Định nhắn tin cho anh mà thôi , khủng bố cũng cần có chiến thuật .
Điện thoại tôi đổ chuông . Quên đi , ko có chuyện suýt nữa thì cắn lưỡi đâu nhé , vì lần này…cắn thật rồi.
Số lạ . Là ai nhỉ ?
Tôi ấn nút nghe, áp máy vào tai, nín thở lắng nghe.
Người kia cũng im lặng.
Tôi dù có hâm đến đâu cũng ko nghĩ đó là anh.
Tôi cũng im lặng. Ai sợ, tôi đâu có gọi mà phải sợ tốn tiền. Tôi thả máy xuống, bật loa ngoài. Thong thả ăn bánh, uống sữa. Từ từ hưởng thụ. Nhưng mà do sự cố ngoài ý muốn, một chiếc bánh ngọt thắc, vừa đưa vào miệng tôi liền bị lỡm . Nhấp vội một ngụm sữa, lại bị sặc.
Tôi đưa hai tay che miệng nhưng vẫn ho ra tiếng.Với tay chuẩn bị nhấn nút tắt thì đầu dây bên kia nhẹ nhàng vang lên tiếng cười khẽ …rồi máy bị ngắt.
Tay tôi cứng đơ trong không trung , tiếng cười nhẹ ấy… giống y hệt tiếng cười lúc tôi hù anh Huy ở văn phòng.
Tôi đứng hình một lúc mới kiểm tra lại số lạ ấy. Ko thể nào, chắc là do ảo giác thôi nhỉ. Nếu nói anh ấy gọi cho tôi mà chỉ im lặng như thế… thì tôi ko tìm ra được lí do nào.
Thả người vào chiếc ghế xoay, mắt khẽ nhắm hờ, đôi chân dài thẳng tắp bắt chéo lên nhau. Và …chiếc điện thoại trắng đang nằm trong tay phải của anh. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
Dạo gần đây, Mạnh Vũ với Bùi Quang càng ngày càng thân với nhau. Hai người ấy cùng chơi bóng rổ, cùng tham gia lò luyện thi, rồi cùng ăn cơm với tôi và Vũ. Trúc Vũ cũng ko ý kiến, bảo Bùi Quang đỡ nhiều rồi. Mà ngay cả tôi cũng phải công nhận, càng ngày số lần Bùi Quang bị thầy cô nhắc nhở cũng ít dần. Tôi cũng ko còn ghét hắn nhiều nữa , vì vậy, tôi xếp hắn trước Nguyễn Phương. Nhắc đến tên mọt sách ấy lại thêm bực, tần suất hắn xuất hiện làm phiền tôi ngày càng nhiều và độ biến thái cũng tăng.
Như bây giờ, chúng tôi đang ăn trưa thì Nguyễn Phương bưng một hộp cơm tới, lôi ghế từ bàn bên cạnh đặt sát tôi , rồi ngồi ăn tự nhiên. Bọn tôi nhìn hắn với anh mắt kì quái. Hắn kệ, vẫn ngồi ăn ngon lành.
Trúc Vũ lên tiếng đầu tiên :
– Anh Phương, anh ngồi nhầm chỗ rồi.
Hắn lì lợm ăn tiếp.
Tôi xích ghế ra xa hắn một chút :
– Này. Anh bị gì thế hả ?
Lần này, hắn chịu ngẩng đầu lên, xích ghế sát người tôi, nhìn tôi lải nhải :
– Anh biết em yêu anh sâu đậm, mà anh vẫn chưa đáp lại tình cảm của em nên có lẽ điều đó khiến em buồn. Nhưng anh ko nghĩ em lại chuyển sang cặp kè với tên này – Chỉ thằng vào mặt Bùi Quang.
Cặp kè ??? Hắn dám dùng từ đó nói tôi . Dám vượt qua kiên nhẫn mà tôi cho phép. Dám xúc phạm tôi như vậy ? Cặp kè, cái từ mà tôi căm ghét . Tôi nghiến răng, quay sang chưa kịp làm gì thì nghe Trúc Vũ kêu lên.
Nguyễn Phương – mặt và người hắn dính đầy cơm.
Dưới đất, cơm văng tóe loe, hai hộp cơm bay ra xa nằm dưới đất.
Tôi sững người, bàng hoàng , phía đối diện , mặt bàn trống ko, Mạnh Vũ và Bùi Quang mặt hằm hằm.
Nguyễn Phương ngồi chết trân.
Mọi người xung quanh đổ dồn nhìn chúng tôi.
Mạnh Vũ thản nhiên đi gọi thêm suất cơm khác.
Bùi Quang cũng thản nhiên ngồi rung chân.
Tôi với Trúc Vũ nhìn nhau, chưa hết bàng hoàng, rồi lại nhìn Nguyễn Phương. Có lẽ do quá bất ngờ, phải một lúc sau hắn mới lấy tay phủi cơm xuống.
Bùi Quang liếc hắn bằng nửa con mắt.
Mạnh Vũ lấy cơm về, nhìn hắn :
– Cậu thôi làm phiền người khác đi. Nể tình cậu cũng từng ở trong đội bóng, chúng tôi mới nhịn cậu. Nhưng ko có nghĩa là sẽ cho qua hết lần này lượt khác như vậy
Trúc Vũ cũng trút hết :
– Lúc trước, tôi cũng chỉ đùa vậy thôi, ko ngờ anh lại bám theo vy Anh hoài. Ngày càng quá đáng. Lần này bị vậy cũng là nhẹ rồi đấy.
Tôi ghét Nguyễn phương thật nhưng nhìn hắn thảm như lúc này cũng ko nỡ chà đạp thêm :
– Từ nay đừng tìm tôi nữa, tôi thật sự ko thích anh.
Hắn nói giọng tức tối :
– Ko thích anh à, anh cũng ko thích em. Tưởng mình là ai ?
Trúc Vũ trừng mắt :
– Anh bị điên à, ko thích, ko thích, nếu vậy thì đừng có bám theo Vy Anh. Tôi nói lần cuối nhé. Anh thật kinh tởm.
Nguyễn Phương vẫn nhìn chằm chằm tôi như muốn ăn thịt :
– Kinh tởm ? Bùi Quang thì sao ?
Bùi Quang nhấc tay định ném thêm hộp nữa, Mạnh Vũ ngăn lại :
– Đừng lãng phí .
Bùi Quang gằn từng tiếng :
– Biến. Còn để bọn tôi thấy cậu lảng vảng làm phiền nữa thì thứ bay vào mặt cậu ko chỉ là hai hộp cơm đâu.
Tên Nguyễn Phương tất nhiên ko dám cãi, biến.
Tôi vô cùng áy náy , làm phiền tới cả mọi người. Bây giờ ăn được nữa mới lạ. Tôi đứng dậy :
– Mọi người sang bàn bên cạnh ăn tiếp nhé,để em đi mượn đồ dọn lại chỗ này.
Trúc Vũ lôi tôi ngồi xuống :
– Cậu hâm à, lát nữa hai đứa dọn sau.
– Em còn chưa ăn mà.
Bùi Quang chỉ chỉ vào ly kem :
– Tan rồi kìa.
Mọi người im lặng ăn một chút, chỉ một lúc sau, ko khí lại trở về như bình thường.
Được một lát, Bùi Quang đứng dậy , bỏ lại một câu :
– Người nào mặt dày thì đừng nghĩ sẽ làm hắn tổn thương. Cứ nghĩ là phải làm sao để mặt hắn bớt dày.
Mạnh Vũ cười phá lên :
– Chỉ có cậu mới nghĩ ra được mấy câu đó.
Bùi Quang kéo Mạnh Vũ lên :
– Cười cái gì, gây ra thì phải chịu. Đi lấy đồ về dọn với tớ.
Rồi hai người lúi húi dọn, tôi với Trúc Vũ cùng nhào vào giúp nhưng bị đẩy ra. Ngồi xem vậy. Nhìn hai người đó nhăn mặt , nhíu mày, vụng về dọn trông rất buồn cười.
Và cuối cùng tôi cũng biết được, Nguyễn Phương có thái độ như vậy bởi hắn thù vụ bóng lần trước. Số người trong đội ra quân tất nhiên ko thể thay đổi được, vì vậy, để Bùi Quang ra sân thì sẽ có một người phải rút. Người đó ko ai khác chính là Nguyễn Phương.