Nhảy, nhảy, nhảy

Chương 42


Bạn đang đọc Nhảy, nhảy, nhảy: Chương 42

Chương 42
Tôi mơ thấy Kiki. Tôi đoán đó là một giấc mơ. Không phải thế thì cũng là một trạng thái gần giống như mơ. Có thể người bình thường sẽ hỏi: “Thế nào là một trạng thái gần giống như mơ?” Tôi cũng không biết nữa. Nhưng có vẻ như nó có tồn tại. Giống như bao thứ khác mà chúng ta không thể gọi tên. Tồn tại trong miền lơ lửng phía trên ranh giới của ý thức.
Nhưng hãy cứ gọi đó là một giấc mơ, rõ ràng và đơn giản. Cách gọi này chắc là gần với hiện thực của chúng ta nhất.
Khi tôi mơ giấc mơ này, trời đã gần sáng.
Trong giấc mơ, trời cũng gần hửng sáng.
Tôi đang gọi điện thoại. Điện thoại quốc tế. Tôi quay số điện thoại mà có vẻ như là Kiki đã để lại cho tôi trên bậc cửa sổ trong căn phòng ở Honolulu.Bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp… Tôi nghe tiếng những đường dây điện thoại đang nối kết. Nối được rồi. Hoặc tôi nghĩ vậy. Các con số nối với nhau theo thứ tự của chúng. Một khoảng lặng, tiếng chuông ngắn. Tôi áp ống nghe vào tai và đếm tiếng chuông reo ở đầu dây bên kia. Năm, sáu, bảy, tám tiếng. Ở tiếng chuông thứ mười hai, ai đó bắt máy. Và ngay khoảnh khắc ấy, tôi ở trong căn phòng đó. Căn phòng rộng thênh thang và trống không ở khu trung tâm Honululu. Hình như đang là ban ngày. Chính xác là buổi trưa, ánh mặt trời chiếu xuống thẳng góc qua giếng trời. Những hạt bụi nhảy múa trong những luồng sáng thẳng đứng, láp lánh như ánh nắng phương Nam và sắc như vết dao cắt. Trái lại, những chỗ không có ánh sáng trong phòng lại âm u và lạnh lẽo. Sự tương phản rất rõ nét. Như ở dưới đáy biển, tôi nghĩ thầm.
Tôi đang ngồi trên một chiếc sofa, ống nghe bên tai. Dây diện thoại kéo dài trên sàn nhà, vắt qua vùng tối, qua vùng sáng rồi lại biến mất trong bóng tối. Một sợi dây dài, rất dài. Dài hơn bất kỳ sợi dây nào mà tôi từng thấy. Tôi đặt điện thoại lên lòng và nhìn xung quanh.
Đồ đạc trong phòng vẫn thế. Vẫn những thứ ấy ở đúng những vị trí ấy. Giường, bàn, sofa, ghế dựa, ti vi, đèn sàn. Chúng được đặt cách rời nhau theo kiểu gì đó không bình thường. Và căn phòng vẫn có cái mùi trước đây. Cũ kỹ và mốc meo, không khí tù đọng của một nơi hoang phế đã lâu. Nhưng sáu bộ xương người đã biến mất. Không ở trên giường, không ở trên sofa, không ở trên chiếc ghế trước ti vi, cũng không ở bên bàn ăn. Tất cả đều đã biến mất. Thức ăn thừa và bát đũa trên bàn cũng không thấy đâu. Tôi đặt điện thoại xuống sofa và đứng dậy. Tôi hơi đau đầu. Cảm giác như có âm thanh gì đó ong ong trong tai. Tôi lại ngồi xuống.
Tôi phát hiện thấy có gì đó chuyển động chỗ chiếc ghế xa nhất trong bóng tối. Tôi căng mắt nhìn. Một cái gì đó hoặc một ai đó vừa đứng dậy và tôi nghe thấy tiếng bước chân đến lại gần phía mình.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Đó là Kiki. Nàng xuất hiện trong bóng tối, đi cắt qua quầng sáng, lấy một chiếc ghế ở bàn ăn. Nàng ăn mặc giống hệt lần trước. Váy màu xanh da trời và túi đeo vai màu trắng.

Nàng ngồi đó, nhìn tôi chằm chằm. Nàng im lặng, dáng điệu thư thái. Chỗ nàng ngồi chẳng sáng cũng chẳng tối, chính xác ở giữa. Tôi định đứng dậy và lại gần nàng, nhưng rồi lại thôi. Thái dương tôi vẫn hơi nhói đau.
“Những bộ xương đi đâu hết rồi?” tôi hỏi.
“Em nghĩ vậy,” Kiki mỉm cười trả lời.
“Em làm thế à?”
“Không, tự họ biến mất. Hay là tại anh nhỉ?”
Tôi nhìn thăm chú vào chiếc điện thoại bên cạnh, lấy ngón tay xoa xoa lên thái dương.
“Sáu bộ xương người đó có ý nghĩa gì?”
“Họ chính là anh,” Kiki nói. “Căn phòng này là của anh. Mọi thứ ở đây đều là anh. Chính anh. Tất cả mọi thứ.”
“Phòng của anh,” tôi nhắc lại theo nàng. “Vậy còn khách sạn Cá Heo thì sao? Có cái gì ở đó?”

“Đó cũng là chỗ của anh. Tất nhiên rồi, Người Cừu ở đó. Còn em ở đây.”
Chùm sáng không lập lòe. Nó đứng im, không chuyển động. Chỉ có không khí và làn hơi trong đó khẽ lay động. Không cần nhìn kỹ tôi cũng nhận ra được.
“Hình như anh có phòng ở nhiều nơi nhỉ,” tôi nói. “Em biết đấy, anh vẫn mơ những giấc mơ đó. Về khách sạn Cá Heo. Và một người ở đó, đang khóc vì anh. Đêm nào anh cũng mơ những giấc mơ đó. Khách sạn Cá Heo trải dài và hẹp, và có một người ở đó, đang khóc vì anh. Anh nghĩ đó là em. Vì vậy anh biết anh phải gặp em.”
“Mọi người đều khóc vì anh,” Kiki nói, dịu dàng hơn bao giờ hết, giọng nàng như để xoa dịu sự căng thẳng. “Xét cho cùng, toàn bộ nơi đó cũng thuộc về anh. Mọi người ở đó đều khóc vì anh.”
“Nhưng em đã gọi anh. Đó là lý do khiến anh quay lại, để gặp em. Và rồi từ lúc ở đó… rất nhiều chuyện bắt đầu. Giống như hồi trước. Anh đã gặp đủ loại người. Người ta chết đi. Nhưng em đã gọi anh phải không? Em đã dẫn đường cho anh phải không?”
“Không phải em. Chính anh đã gọi bản thân anh. Em chỉ là một hình ảnh phản chiếu mà thôi. Anh dẫn đường cho chính mình, thông qua em. Em là bạn nhảy ảo giác của anh. Em là cái bóng của anh. Không gì hơn.”
Nhưng tôi đã không siết cổ cô ấy, tôi đang bóp nghẹt cái bóng của mình. Giá mà tôi có thể bóp nghẹt cái bóng của mình, như vậy tôi sẽ thấy thanh thản hơn.
“Nhưng tại sao mọi người lại phải khóc vì anh?”

Nàng không trả lời. Nàng đứng dậy, chân bước nhịp nhàng trên sàn, lại gần rồi đứng trước mặt tôi. Sau đó nàng quỳ xuống, vươn người để chạm đầu ngón tay vào môi tôi. Ngón tay nàng đẹp và mịn màng. Rồi nàng chạm vào hai bên thái dương tôi.
“Chúng em khóc cho tất cả những gì anh không thể khóc được,” Kiki thì thầm. Thật chậm rãi, như đang đánh vần từng từ một. “Chúng em trào nước mắt vì những điều anh sẽ không bao giờ để mình rơi lệ, chúng em khóc cho những thứ anh đã không khóc.”
“Tai em vẫn… giống như trước chứ?” tôi tò mò hỏi.
“Tai em…,” nàng dừng lại mỉm cười. “Nó vẫn hoàn hảo. Vẫn luôn như vậy.”
“Cho anh xem tai của em được không, chỉ một lần nữa thôi?” Tôi hỏi. “Đó là một sự trải nghiệm mà trước đây anh chưa từng biết, như thế cả thế giới này được hồi sinh vậy. Lần đó, trong nhà hàng, em đã hoàn toàn hạ gục anh. Anh không bao giờ quên được cảm giác đó.”
Nàng lắc đầu. “Có lẽ để lần khác,” cô nói. “Nhưng không phải là hôm nay. Đó không phải là thứ muốn xem lúc nào cũng được. Đó là thứ mà anh chỉ được xem tại đúng thời điểm thích hợp. Lúc đó là thời gian thích hợp. Hôm nay thì không. Em sẽ cho anh xem vào một dịp khác, khi anh thực sự cần xem.”
Nàng đứng lên và lùi về phía chùm sáng thẳng đứng từ trên xuống. Nàng đứng đó, cơ thể gần như tan chảy trong những đốm sáng rực rỡ.
“Kiki, nói với anh đi, em chết rồi phải không?” tôi hỏi. Nàng xoay vòng trong chùm ánh sáng, đối mặt với tôi. “Gotanda nghĩ anh ấy đã giết em,” Kiki nói.
“Phải, anh ấy đã nghĩ thế. Hoặc anh ấy đã làm điều đó.”
“Có thể anh ấy đã giết em. Với anh ấy, mọi thứ giống như thế. Trong tâm trí của Gotanda, anh ấy đã giết em. Anh ấy cần điều đó. Nếu không giết em, anh ấy sẽ vẫn bế tắc như vậy. Thật là một người đàn ông đáng thương,” Kiki nói. “Nhưng em không chết. Em chỉ biến mất thôi. Em đã biến mất. Em tới một thế giới khác, hoàn toàn khác. Giống như nhảy lên một chuyến tàu chạy song song vậy. Biến mất là như thế đấy. Anh có hiểu không?”
“Không, anh không hiểu,” tôi trả lời.

“Đơn giản thôi mà. Xem này.”
Vừa nói, Kiki vừa bước đi, rồi nàng đi thẳng về phía tường. Bước chân nàng không hề chùn lại, thậm chí khi đã chạm phải tường. Kiki bị bức tường đó nuốt chửng vào trong. Ngay cả vết chân cũng biến mất.
Tôi vẫn chằm chằm nhìn bức tường khi nó đã nuốt chửng nàng. Đó chỉ là một bức tường. Căn phòng im ắng. Chỉ có những hạt ánh sáng lấm tấm trong bầu không. Đầu tôi đau râm ran. Tôi day ngón tay vào hai thái dương, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào bức tường. Nghĩ lại hồi đó ở Honolulu, nàng cũng biến mất vào trong một bức tường như thế.
“Thế nào? Đơn giản chứ?” Tôi nghe thấy tiếng của Kiki. “Bây giờ anh thử làm xem.”
“Em nghĩ anh làm được ư?”
“Em đã nói là đơn giản mà, phải không? Nào, cứ thử đi, Cứ đi thẳng hướng anh đang đi. Đừng dừng lại. Rồi anh sẽ sang được bên này. Đừng sợ. Không có gì đáng sợ cả.”
Tôi cầm điện thoại lên và đứng dậy, đi thẳng vào bức tường mà nàng đã biến mất, dây điện thoại kéo lê đằng sau. Tôi hơi do dự khi tới gần, nhưng vẫn không chùn bước. Thậm chí lúc tôi chạm vào tường cũng không có cảm giác gì cả. Cơ thể tôi đơn giản là xuyên qua đó như thể nó là một túi không khí trong suốt vậy. Chỉ có không khí là dường như hơi thay đổi. Tôi vẫn cầm theo điện thoại khi đi xuyên qua bức tường và thế là tôi trở lại phòng ngủ của mình, trong căn hộ của mình. Tôi ngồi trên giường, điện thoại vẫn đặt trong lòng. “Đơn giản,” tôi nói. “Rất, rất đơn giản.”
Tôi áp ống nghe vào tai, nhưng đường dây đã ngắt.
Đây là giấc mơ của tôi. Hay là bất cứ cái gì đi chăng nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.