Nhảy, nhảy, nhảy

Chương 21


Bạn đang đọc Nhảy, nhảy, nhảy: Chương 21

Chương 21
Bọn họ xuất hiện hơn ba giờ một chút. Tôi đang trong buồng tắm thì chuông cửa reo. Khi tôi ra đến cửa, chuông đã reo đến hồi thứ tám. Tôi mở cửa, có hai người đàn ông đứng bên ngoài.
Một người trạc bốn mươi, người kia khoảng ba mươi. Người lớn tuổi hơn dong dỏng cao, trên mũi có một vết sẹo. Màu da hơi quá rám nắng so với mùa này trong năm, nước da màu đồng rắn rỏi mạnh mẽ như của một ngư dân chứ không phải thứ màu cầu kỳ có được nhờ các kỳ nghỉ ở biển hay trượt tuyết trên núi. Mái tóc rễ tre, bàn tay to và thô, áo khoác màu xám. Người trẻ thì thấp hơn, mái tóc hơi dài, cặp mắt nhỏ và sắc. Một thế hệ trước, hẳn anh ta đã bị gọi là đồ mọt sách. Cái loại mà ở các buổi gặp mặt của tạp chí văn học, vừa vuốt tóc vừa tuyên bố, “Mishima là người hùng của chúng ta”. Anh ta bận áo khoác có khóa kéo màu xanh đậm. Cả hai đi giày đen loại thường, rẻ tiền và rách nát. Loại ta sẽ chẳng bao giờ ngoái lại lần thứ hai nếu thấy chúng nằm bên vệ đường. Mà cả hai thằng cha này đều không phải loại muốn kết bạn.
Chẳng buồn giới thiệu, Mọt Sách rút ngay thẻ cảnh sát ra. Giống y như trong phim. Thực ra tôi chưa bao giờ nhìn thấy thẻ cảnh sát, nhưng chỉ một cái nhìn cũng đủ thuyết phục tôi đó là thẻ thật. Nó hợp với đôi giày rách rưới của họ. Có gì đó trong cách anh ta rút tấm thẻ ra khỏi túi, chắc hẳn anh ta từng đi bán tạp chí văn học từ nhà này sang nhà khác.
“Cảnh sát khu vực Akasaka,” Mọt Sách nói, rồi anh ta hỏi tôi xem tôi có phải là tôi không.
“À vâng”.
Ngư Dân im lặng đứng bên cạnh, hai tay đút túi áo khoác, thờ ơ đưa chân ra chặn cửa. Giống hệt trong phim. Tuyệt thật.
Mọt Sách cất thẻ cảnh sát rồi nhìn tôi một lượt từ đầu tới chân. Tôi đang mặc áo choàng tắm, tóc ướt nhẹp.
Mọt Sách mào đầu, “Chúng tôi cần anh đến trụ sở để hỗ trợ điều tra.”
“Thấm vấn à? Về chuyện gì thế?”
“Đến lúc cần anh sẽ biết,” anh ta nói. “Chúng tôi phải tuân theo một số thủ tục khi thực hiện những công việc kiểu này, sao chúng ta không đi ngay bây giờ nhỉ?”
“Vậy à? Thôi được, các anh có phiền không nếu tôi mặc thêm ít quần áo?”
“Ồ không, tất nhiên.” Mọt Sách hờ hững, sắc diện không hề thay đổi. Nếu Gotanda đóng vai cảnh sát, chắc cậu ta sẽ làm tốt hơn thế. Còn hiện thực thì chỉ thế này thôi. Bọn họ chờ ở cửa trong lúc tôi thay quần áo và tắt công tắc điện. Sau đó tôi xỏ chân vào đôi giày vải màu da trời của mình, cả hai tay cảnh sát cứ nhìn chằm chằm như thể đó là thứ mốt nhất trên thị trường vậy.
Một chiếc xe tuần tra đỗ gần lối vào khu nhà nơi tôi ở, một cảnh sát mặc đồng phục ngồi sau vô lăng. Ngư Dân ngồi vào ghế sau, sau đó đến tôi và cuối cùng là Mọt Sách. Lại giống như trong phim. Mọt Sách sập cửa và xe lăn bánh.
Đường phố đông nghịt, nhưng liệu họ có bật còi hụ lên không nhỉ? Không, họ làm như thể chúng tôi đang đi taxi. Chỉ không có đồng hồ cây số thôi. Chúng tôi dừng lại do tắc đường nhiều hơn là di chuyển, điều này tạo cơ hội cho những người ngồi trong xe khác và người đi bộ nhìn tôi chằm chằm. Không ai nói gì. Ngư Dân nhìn thẳng về phía trước, hai tay khoanh trước ngực. Mọt Sách nhìn ra ngoài cửa sổ, nhăn nhó như đang phải vắt óc nghĩ một bài tập làm văn. Trường phái ẩn dụ tăm tối và sôi nổi.Mùa xuân như một khái niệm trào dâng trong chúng ta, một cơn thủy triều ảm đạm của nỗi mong chờ. Sự hiện diện của mùa xuân đã khuấy động niềm đam mê trong lòng người ở khắp các ngõ ngách của thành phố, âm thầm quét sạch chúng tới những vũng lầy cát của sự phù phiếm.
Tôi muốn xóa cả đoạn văn trên khỏi đầu mình. Cái quái gì mà “mùa xuân như một khái niệm?” Còn “những vũng lầy cát của sự phù phiếm” là từ đâu ra? Tôi cảm thấy tiếc vì mình đã sa vào dòng suy nghĩ ngớ ngẩn này.
Shibuya nhan nhảm học sinh cấp II đầu rỗng ăn mặc như lũ hề, tất cả đều giống hệt nhau. Không niềm đam mê, cũng chẳng có vũng lầy cát.
Tại đồn cảnh sát, tôi được đưa lên phòng thẩm vấn ở trên tầng. Căn phòng chỉ rộng chừng ba mét vuông với một cửa sổ nhỏ xíu. Một cái bàn, hai cái ghế văn phòng bằng thép, hai cái ghế đẩu bọc nhựa, đồng hồ treo tường. Tất cả chỉ có thế. Trên bàn có một điện thoại, một cái gạt tàn, một tập hồ sơ. Không bình hoa. Hai tay cảnh sát tiến vào phòng và mời tôi ngồi xuống một trong hai cái ghế thép. Ngư Dân ngồi đối diện tôi, Mọt Sách đứng cạnh, sổ tay mở sẵn. Dường như họ đang giao tiếp ngầm với nhau.
“Vậy, đêm qua anh đã làm những gì?” cuối cùng Ngư Dân cũng lên tiếng sau một hồi lâu chờ đợi. Đó là những lời đầu tiên tôi nghe được từ miệng anh ta.
Đêm qua? Tôi đã làm gì nhỉ? Tôi chẳng thấy có sự khác biệt nào giữa đêm qua và các đêm khác. Thật buồn nhưng đúng là như vậy. Tôi nói với họ là tôi cần nghĩ lại xem đã.
“Nghe này,” Ngư Dân nói, húng hắng ho, “cứ theo quy trình hợp pháp thì rất lằng nhằng tốn thời gian. Chúng tôi đang hỏi anh một câu rất đơn giản: Từ tối hôm qua đến sáng nay, anh đã làm gì? Chẳng khó khăn gì, đúng không? Hại gì đâu nếu anh trả lời, phải không nào?”
“Tôi bảo anh rồi, tôi phải nghĩ đã,” tôi nói.
“Anh không thế nhớ nổi nếu không nghĩ sao? Chỉ là ngày hôm qua thôi mà. Chúng tôi không hỏi anh về tháng Tám năm ngoái, mà chắc là anh cũng chẳng nhớ gì,” Ngư Dân nhếch mép.
Tôi đã bảo là phải nghĩ mà, tôi đã định nói thế, nhưng sau đó lại cân nhắc. Tôi ngờ rằng họ chẳng biết chứng mất trí tạm thời là gì. Họ có thể cho rằng tôi bị chập ở đâu đó cũng nên.
“Chúng tôi sẽ đợi,” Ngư Dân nói. “Anh cứ nghĩ đi, bao lâu tùy anh.” Anh ta lôi trong túi áo khoác ra bao thuốc và châm lửa bằng một chiếc Bic. “Hút thuốc không?”
“Không, cảm ơn,” tôi nói. Theo tạp chíBrutus, hiện nay, tầng lớp thị dân mới không hút thuốc. Có vẻ như hai anh chàng này không biết đến điều đó, Ngư Dân hút Seven Stars, Mọt Sách hút thuốc lá hiệu Hopes, liên tục.
“Chúng tôi sẽ cho anh năm phút,” Mọt Sách nói, mặt tỏ vẻ nghiêm trọng. “Sau đó, anh sẽ cho chúng tôi biết vài chuyện đơn giản, chẳng hạn như anh đã ở đâu đêm qua và anh làm gì ở đó.”
“Đừng vội vàng thế. Anh ta là trí thức.” Ngư Dân nói với Mọt Sách. “Theo hồ sơ, đây không phải là lần đầu tiên anh ta dính đến luật pháp. Từng là sinh viên cấp tiến, gây trở ngại cho chính quyền. Chúng ta có dấu vân tay của anh ta rồi. Cả hồ sơ từng được gửi đến văn phòng của bên công tố. Anh ta đã quen với cách thẩm vấn lịch sự rồi. Tinh-thần-thép, ở đây ghi như vậy. Anh ta có vẻ không thích cảnh sát chúng ta lắm. Tôi cá là anh ta biết tất cả quyền lợi của mình như trong hiến pháp đã ghi. Có nghĩ là anh ta sẽ đòi gọi luật sư luôn bây giờ không?”

“Nhưng anh ta tự nguyện đi với chúng ta cơ mà, vả lại ta chỉ hỏi chúng một câu đơn giản,” Mọt Sách nói với Ngư Dân. “Tôi chưa nghe nói gì đến việc bắt giữ, anh thì sao? Tôi nghĩ chẳng có lý do nào để anh ta phải gọi luật sư cả. Như thế không hợp lý lắm.”
“Ồ, còn tôi thì tôi cho rằng đó không chỉ đơn thuần là một trường hợp kỳ thị cảnh sát. Quý ông đây có thái độ tiêu cực đối với những gì liên can đến nhà cầm quyền. Anh ta thà chịu khổ chứ không chịu hợp tác,” Ngư Dân tiếp tục.
“Nhưng nếu anh ta không trả lời những câu hỏi của chúng ta, thì ta có thể làm gì khác ngoài việc chờ đến khi anh ta trả lời? Trả lời rồi anh ta có thể về. Chẳng luật sư nào lại đến đây chỉ vì chúng ta hỏi anh ta đã làm gì tối qua. Luật sư là người bận rộn. Trí thức thì phải hiểu điều đó chứ.”
“Ồ, tôi cho rằng,” Ngư Dân nói, “nếu quý ông đây hiểu được nguyên tắc đó thì tất cả chúng ta có thể tiết kiệm được khối thời gian. Chúng ta rất bận, anh ta cũng thế. Là người chín chắn, chúng ta biết lãng phí thời gian quý báu thật sự là vô ích. Quả là phiền hà. Chúng ta đều không muốn vắt sức mình vô ích.”
Bộ đôi cứ thế tiếp tục màn kịch của họ trong khoảng năm phút nữa.
“Hết thời gian rồi đấy,” Ngư Dân cười. “Thế nào? Anh có nhớ ra được gì không?”
Tôi vẫn chưa nhớ nổi. Thực ra, tôi cũng chẳng cố nhớ. Ngoài tình trạng hiện thời, tôi quả là chẳng nhớ gì hết. Tảng đá chặn ở đó chẳng thể lay chuyển. “Trước tiên, tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra,” tôi lên tiếng. “Trừ khi các anh cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra, còn không thì tôi sẽ không nói gì cả. Tôi không muốn nói điều gì không thích hợp. Ngoài ra, giải thích tình huống trước khi đặt câu hỏi là phép lịch sự thông thường. Làm như các anh là vi phạm phép tắc cư xử.”
“Anh ta không muốn nói điều gì có thể khôngthích hợp.” Mọt Sách nói kháy. “Phép lịch sự thông thườngcủa chúng ta đâu rồi? Chúng tôi không muốn – anh gọi là gì ấy nhỉ – vi phạm phép tắc cư xử.”
“Tôi đã bảo quý ông này là trí thức mà,” Ngư Dân nói. “Anh ta có thành kiến. Anh ta ghét cảnh sát. Anh ta đặt muaAsashi Shimbun(28)và đọc tạp chíSekai.”
“Tôi không đặt mua tờ báo đó và cũng không đọc tạp chíSekai,” tôi ngắt lời. Cần phải thể hiện gì chứ. “Chừng nào các anh không nói cho tôi biết lý do tôi ở đây, tôi cũng sẽ không nói gì cả.
N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o…c.o.m. Các anh muốn hạ nhục tôi thì cứ việc. Tôi cũng như các anh có rất nhiều thời gian rỗi để ngồi đây tán dóc.”
Hai gã cảnh sát nhìn nhau.
Ngư Dân: “Anh nói rằng nếu chúng tôi tỏ ra lịch sự và giải thích cho anh mọi chuyện đang xảy ra, anh sẽ hợp tác và trả lời câu hỏi của chúng tôi?”
Tôi trả lời: “Có thể.”
Mọt Sách, khoanh tay trước ngực và ngước lên tường: “Anh chàng này thật là có khiếu hài hước.”
Ngư Dân vuốt vết sẹo dọc sống mũi. Xét qua cái kiểu vết sẹo kéo nhăn vùng da xung quanh, có lẽ đó là một vết dao cắt, tương đối sâu. “Nghe này,” anh ta trở nên nghiêm túc. “Chúng tôi rất bận, và đây không phải trò đùa. Chúng ta đều muốn kết thúc mọi việc để về nhà đúng giờ ăn tối với gia đình. Chúng tôi không có gì chống lại anh, và cũng không có gì để phàn nàn ở đây. Vậy nên, nếu anh chịu nói cho chúng tôi biết anh đã làm gì đêm hôm qua, sẽ không còn yêu cầu nào khác. Còn nếu anh cứ khăng khăng theo ý mình, thì tôi muốn biết việc nói ra cho chúng tôi biết có hại gì cho anh? Hay anh có cảm giác tội lỗi về cái gì đó?”
Tôi chăm chú nhìn cái gạt tàn.
Mọt Sách đóng phắt quyển sổ tay lại đút vào túi. Khoảng ba mươi giây sau đó, không ai nói lời nào. Ngư Dân thì kịp đốt thêm một điếu Seven Stars.
“Ý chí sắt đá đấy,” Ngư Dân nói.
Mọt Sách hỏi: “Có muốn gọi cho Ủy ban Nhân quyền nào không?”
“Xin anh,” Ngư Dân và đồng sự của anh ta lại lải nhải, “đây không phải vấn đề nhân quyền. Đây là nghĩa vụ công dân. Nó được viết ngay trong cuốnNhững tượng đài luật phápyêu thích của anh, người ta viết rằng các công dân có nghĩa vụ phải hoàn toàn hợp tác với hoạt động điều tra của cảnh sát. Vậy tại sao anh lại chống lại những quan chức luật pháp như chúng tôi? Chúng tôi rất có ích khi các anh bị lạc và muốn hỏi đường, chúng tôi cũng có ích khi các anh bị ăn trộm viếng thăm, nhưng chúng tôi lại chẳng đáng để các anh hợp tác chỉ một chút thôi ư? Giờ thử lại xem nào. Anh đã ở đâu đêm hôm qua và anh đã làm gì?”
“Tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra,” tôi nhắc lại.
Mọt Sách xì mũi một tiếng rõ to. Ngư Dân lấy một cái thước kẻ nhựa ra khỏi ngăn kéo và tự quất thật mạnh vào lòng bàn tay.
“Nghe đây, chàng trai,” Mọt Sách tuyên bố, ném mẩu giấy ăn bẩn vào sọt rác, “anh có nhận thấy rằng tình thế của mình ngày càng xấu thêm không?”
“Nên nhớ đây không phải thập kỷ sáu mươi. Anh không thể tiếp tục thái độ chống đối chế độ này được,” Ngư Dân bực tức nói. “Những ngày đó đã qua rồi. Anh và tôi, chúng ta bị trói buộc tại đây trong cái xã hội này. Chẳng còn cái gì gọi là chống đối với cả ủng hộ chế độ nữa. Đã qua hết rồi. Hệ thống này đã được thành hình. Nếu anh không thích nó, anh có thể ngồi im một chỗ và đợi một trận động đất lớn xảy ra. Anh có thể đào một cái hố mà đợi cũng được. Nhưng tỏ thái độ bất mãn với chúng tôi sẽ chẳng đi đến đâu cả. Đó là những nỗ lực vô ích. Anh có hiểu không?”
“Thôi được rồi, xin đầu hàng. Chúng tôi đã không tôn trọng anh đúng mức. Nếu đúng là như thế, tôi rất tiếc. Tôi xin lỗi.” Lại đến lượt Mọt Sách, anh ta lại mở cuốn sổ ra. “Chúng tôi cũng đang làm một vụ khác và đã không ngủ suốt ngày hôm qua. Năm ngày rồi tôi không gặp các con mình. Và mặc dù anh có thể không tôn trọng tôi, tôi vẫn là một viên chức nhà nước. Tôi cần phải đảm bảo an ninh xã hội. Khi anh từ chối trả lời một câu hỏi đơn giản, anh phải biết rằng nó sẽ khiến chúng tôi gặp khó khăn. Và khi tôi nói là mọi việc đang có chiều hướng xấu cho anh, đó là bởi càng mệt chúng tôi càng dễ bực tức. Một việc đơn giản vì thế mà rất có thể trở nên phức tạp. Tất nhiên là anh có quyền, luật pháp đứng về phía anh, nhưng đôi khi luật pháp cũng cần thời gian mới có thể can thiệp, và trong trường hợp đó, nó sẽ nằm trong tay những kẻ thi hành nhiệm vụ đang uể oải như chúng tôi. Anh hiểu ý tôi chứ?”
“Đừng hiểu nhầm, chúng tôi không dọa anh đâu,” Ngư Dân chen vào. “Anh ấy chỉ cảnh báo thân thiện thôi. Anh ấy không muốn có chuyện không hay xảy đến cho anh.”

Tôi im lặng nhìn vào cái gạt tàn. Một cái gạt tàn bằng thủy tinh đơn giản, cũ mèm và không có nhãn hiệu. Nó đã ở trên cái bàn này bao nhiêu thập kỷ rồi nhỉ?
Ngư Dân không ngừng tự quất thước kẻ nhựa vào tay. “Được thôi,” anh ta nhượng bộ. “Tôi sẽ giải thích nguyên do. Bước này không có trong thủ tục hỏi cung, nhưng vì chúng tôi cần sự tôn trọng của anh, nên chúng tôi sẽ tiến hành mọi việc theo ý anh.”
Anh ta nhấc một cái cặp tài liệu lên, bỏ phong bì ra và lấy ba cái ảnh cỡ lớn. Những bức ảnh đen trắng, không có vẻ gì là ảnh nghệ thuật cả. Nhìn qua một cái là biết ngay. Bức ảnh đầu tiên là ảnh một phụ nữ khỏa thân nằm úp mặt xuống giường. Chân dài, eo nhỏ, tóc xõa ra như cái quạt. Đùi cô gái hé mở đủ để có thể thấy giữa chúng là gì. Hai cánh tay cô dang ra hai bên. Có lẽ cô đang ngủ.
Bức ảnh thứ hai sinh động hơn. Cô gái quay lại, vùng lông mu, ngực và khuôn mặt mặt lộ rõ. Chân và tay cô đặt ở tư thế không tự nhiên lắm. Mắt cô mở to và đờ đẫn, miệng cô méo mó. Cô gái không ngủ. Cô đã chết.
Đó là Mei.
Bức ảnh thứ ba chụp cận cảnh khuôn mặt Mei. Mei. Không còn xinh đẹp nữa. Trông lạnh lẽo, như băng đá. Vết dây thừng hằn quanh cổ cô.
Miệng tôi khô khốc, tôi không nuốt nổi nước bọt. Lòng bàn tay tôi ngứa ran. Mei. Đầy sức sống và đam mê. Bây giờ lạnh ngắt và đã chết.
Tôi cố kiềm chế không lắc đầu và biểu lộ bất cứ cảm xúc nào. Tôi biết hai anh chàng kia đang theo dõi nhất cử nhất động của tôi. Tôi xếp ba bức ảnh lại trả cho Ngư Dân. Tôi cố tỏ ra thản nhiên.
“Anh có biết cô gái trong ảnh không?” Ngư Dân hỏi.
“Không.” Tôi có thể đã nói có, nhưng như vậy tôi sẽ lại phải kể với họ cả về Gotanda, người đã giới thiệu tôi với Mei, và cuộc sống của cậu ta có thể sẽ bị hủy hoại nếu tin này được đưa lên phương tiện đại chúng. Rất có thể chính cậu ta là người đã ho ra tên tôi. Nhưng tôi không biết chắc. Phải mạo hiểm thôi.Họcó vẻ như không định nhắc đến tên Gotanda.
“Nhìn lại lần nữa đi,” Ngư Dân chậm rãi nói. “Điều này rất quan trọng, nên anh hãy nhìn lại thật cẩn thận trước khi trả lời. Anh đã bao giờ nhìn thấy cô gái này chưa? Đừng hòng nói dối chúng tôi. Chúng tôi không phải lũ ngây ngô. Nếu phát hiện ra anh nói dối, anh sẽ gặp rắc rối đấy. Hiểu không?”
Tôi nhìn thật lâu ba tấm ảnh. Tôi chẳng muốn nhìn chút nào, nhưng như thế mới có thể giúp tôi ra khỏi đây.
“Tôi không biết cô ta,” tôi nói. “Nhưng mà cô ta chết rồi đúng không?”
“Chết rồi,” Mọt Sách nhắc lại lời tôi. “Chết đứ đừ. Chết hoàn toàn. Chết tuyệt đối. Như anh thấy đấy. Con cáo này trần truồng và đã chết, chẳng còn nước non gì nữa. Cô ta đã chết, như những người chết khác. Đành để mặc cho cô ta thối rữa, làn da dần nứt rỉ nước. Rồi mùi hôi thối! Cả dòi bọ nữa. Đã bao giờ nhìn thấy chưa?”
“Chưa bao giờ”, tôi nói.
“Ồ, chúng tôi thì thấy nhiều rồi. Thậm chí thấy cả những xác chết mà nếu nhìn thôi thì không thể xác định được đó là phụ nữ. Chỉ là một đống thịt đã chết. Một tảng thịt thối rữa. Nói cho anh biết nhé, nếu lỡ để cái mùi đó xộc vào mũi, anh sẽ không bao giờ nghĩ đến thức ăn nữa. Đó là thứ mùi không bao giờ quên được. Thật ra nếu để thật lâu, rất rất lâu, thì những gì còn lại chỉ là một nắm xương. Chẳng có mùi gì hết. Mọi thứ sẽ khô kiệt. Những khúc xương trắng loáng đẹp đẽ. Chẳng cần phải nói, cô gái này chưa bị bỏ mặc lâu đến thế. Và cô ta cũng chưa thối rữa. Chỉ là chết thôi. Cứng đờ ra. Khi người cô ta còn ấm hẳn phải nóng bỏng lắm. Nhưng nhìn thế này, đến tôi còn chẳng buồn động đậy nữa.”
“Kẻ nào đó đã giết cô gái này. Cô ấy có quyền được sống. Mới đâu chừng hai mươi tuổi. Kẻ nào đó đã thắt cổ cô ấy bằng một chiếc tất. Không phải cách ra đi nhanh chóng. Nó khiến nạn nhân đau đớn kéo dài. Nạn nhân biết mình sẽ chết. Cô gái sẽ nghĩ xem tại sao mình phải chết theo cách này? Cô muốn tiếp tục được sống. Rồi cô cảm nhận được ôxi trong cơ thể đang cạn kiệt dần. Đầu óc nạn nhân tối sầm lại. Nước tiểu tuôn ra. Chân mất sạch cảm giác. Thế rồi nạn nhân từ từ chết. Chẳng phải một cách hay để chết. Chúng tôi đang cố tìm ra kẻ khốn nạn đã giết cô gái xinh đẹp trẻ trung này. Và tôi nghĩ anh sẽ giúp được chúng tôi.”
“Trưa hôm qua, cô gái này đã đặt phòng đôi tại một khách sạn sang trọng ở Akasaka. Lúc năm giờ chiều, cô ta đến lấy phòng, một mình.” Ngư Dân tường thuật lại sự việc. “Cô ta nói với lễ tân là chồng mình sẽ đến sau. Tên và số điện thoại đều giả. Lúc sáu giờ, cô gọi dịch vụ và đặt bữa tối ột người. Thời điểm đó, cô ở một mình. Lúc bảy giờ, cái khay trống được đẩy ra ngoài hành lang. Tấm biển “Đừng làm phiền” được treo ngoài cửa. Thời gian trả phòng là mười hai giờ trưa. Nhưng cô gái không trả phòng, lể tân lên đó lúc mười hai giờ ba mươi. Không ai nhấc máy. Tấm biển “Đừng làm phiền” vẫn treo ngoài cửa. Nhưng không ai trả lời. Khi nhân viên an ninh khách sạn phá cửa vào, cô gái không mặc gì trên người và đã chết, y như anh thấy trong bức ảnh thứ nhất. Không ai thấy chồng của cô ta đâu cả. Khách sạn có một nhà hàng ở tầng thượng nên rất nhiều người ra vào. Một nơi nổi tiếng để hẹn hò.”
“Trong túi xách của cô gái không có thẻ căn cước,” Mọt Sách nói.” Không có giấy phép lái xe, sổ địa chỉ, thẻ tín dụng, hay thẻ ngân hàng. Trên quần áo cũng không có chữ viết tắt nào. Ngoài mỹ phẩm, thuốc tránh thai, và ba mươi ngàn yên, vật duy nhất được giấu kỹ trong ví của cô ta, rất kỹ, là một chiếc danh thiếp. Danh thiếp củaanh.”
“Anh vẫn còn định nói là anh thực sự không biết cô ta?” Ngư Dân thử lần nữa.
Tôi lắc đầu. Tôi cũng rất muốn hợp tác. Tôi cũng muốn thấy kẻ giết người bị bắt. Nhưng tôi cũng phải nghĩ đến cả người khác nữa.
“Nào, bây giờ thì anh đã biết rõ mọi chuyện, tại sao anh không nói cho chúng tôi biết anh ở đâu tối hôm qua và đã làm gì?” Mọt Sách lặp lại.
Ký ức của tôi ào ạt ùa về. “Lúc sáu giờ tôi ăn bữa tối một mình ở nhà, sau đó tôi đọc sách và uống một ít, rồi tôi đi ngủ trước nửa đêm.”
“Anh có gặp ai không?” Ngư Dân hỏi.
“Không. Cả buổi tối tôi ở một mình.”
“Anh có gọi cho ai không? Hay là có ai gọi cho anh?”

Tôi bảo họ là tôi không gọi cho ai cả. “Trước chín giờ một lúc, có người gọi vào máy trả lời tự động của tôi. Khi tôi bật băng lại thì một cuộc gọi liên quan tới công việc.”
“Sao lại bật máy trả lời tự động khi anh đang ở nhà?”
“Tôi đang trong kỳ nghỉ. Tôi không muốn phải nói chuyện công việc.”
Họ hỏi tên người gọi, tôi nói cho họ biết.
“Vậy là anh ăn tối một mình, sau đó đọc sách suốt buổi tối?”
“Phải, sau khi rửa bát đĩa.”
“Cuốn sách gì thế?”
“Có thể các anh không tin, nhưng đó là một cuốn của Kafka.Vụ án.”
Kafka.Vụ án. Mọt Sách ghi.
“Sau đó, anh đọc sách đến mười hai giờ,” Ngư Dân tiếp tục. “Rồi uống rượu.”
“Lúc mặt trời lặn tôi uống một ít bia. Sau đó là rượu brandy.”
“Anh đã uống bao nhiêu?”
“Hai lon bia, còn sau đó tôi nghĩ khoảng một phần tư chai brandy. À, tôi còn ăn một ít đào đóng hộp.”
Ngư Dân ghi lại mọi thứ.Ăn thêm một ít đào đóng hộp. “Còn gì khác không?”
Tôi cố nhớ, nhưng đó đúng là một buổi tối chẳng có gì đặc biệt. Trong khi tôi đang bình yên đọc sách thì ở một nơi nào đó trong màn đêm tĩnh lặng, Mei đã bị thắt cổ bằng tất chân. Tôi bảo họ là chẳng còn gì nữa.
“Tôi khuyên anh nên cố nhớ nó,” Mọt Sách nói và ho một tiếng. “Hẳn anh cũng nhận thấy rằng mình đang ở thế yếu chứ?”
“Nghe này, tôi chẳng làm gì cả, sao tôi lại ở thế yếu chứ? Tôi làm việc tự do, cho nên tôi đưa danh thiếp cho tất cả mọi người. Tôi không biết tại sao cô gái này lại có danh thiếp của tôi. Cô ta mang theo danh thiếp của tôi không có nghĩa là tôi đã giết cô ta.”
“Người ta thường không để một chiếc danh thiếp chẳng có ý nghĩa gì với mình ở nơi kín nhất trong ví,” Ngư Dân nói. “Chúng tôi có hai giả thiết. Thứ nhất, người phụ nữ này đã hẹn gặp một trong những người bạn làm ăn của anh ở khách sạn và gã đó đã giết cô ta. Sau đó, hắn tống thêm mấy thứ vào túi xách của cô ta để đánh lạc hướng chúng tôi. Nhưng riêng tấm danh thiếp đó thì hắn lỡ nhét quá sâu trong ví. Giả thiết thứ hai, người phụ nữ này là gái ăn sương chuyên nghiệp. Một con điếm. Cao cấp. Loại gái chỉ làm việc ở các khách sạn sang trọng. Loại gái không mang theo thẻ căn cước trên người. Nhưng vì một lý do chưa rõ, kẻ nào đó đã giết cô ta. Hắn ta không lấy chút tiền nào, rất có khả năng hắn ta có vấn đề về thần kinh, một kẻ tâm thần. Đó là thủ phạm của chúng tôi. Anh thấy thế nào?”
Tôi nghiêng đầu im lặng.
“Tấm danh thiếp của anh là đầu mối chính trong vụ này,” Ngư Dân tuyên bố, gõ gõ chiếc bút trên bàn.
“Một tấm danh thiếp chỉ là mẩu giấy có in tên người,” tôi nói. “Nó không phải là bằng chứng. Chẳng chứng minh được điều gì.”
“Cũng không phải là không chứng minh được điều gì.” Anh ta tiếp tục gõ bút lên bàn. “Nhóm thu thập dấu vết của chúng tôi đang rà soát kỹ căn phòng. Người ta cũng đang tiến hành khám nghiệm tử thi. Ngày mai chúng ta sẽ biết nhiều hơn. Anh biết không, anh sẽ đợi kết quả cùng chúng tôi. Trong khi đó, anh nên bắt đầu nhớ lại các chi tiết khác. Việc đó có thể mất cả đêm đấy. Cứ từ từ, rồi anh sẽ thấy ngạc nhiên với những gì anh nhớ ra. Sao ta lại không bắt đầu lại từ đầu nhỉ? Anh đã làm gì khi thức dậy vào buổi sáng?”
Tôi nhìn đồng hồ trên tường. Năm giờ mười. Tôi chợt nhớ ra cuộc hẹn với Yuki.
“Tôi cần phải gọi cho một người trước, được chứ?” tôi nói với Ngư Dân. “Tôi có cuộc hẹn lúc năm giờ. Rất quan trọng.”
“Một cô gái?” Ngư Dân hỏi.
“Phải.”
Anh ta đưa điện thoại cho tôi.
“Chú đang định bảo cháu rằng có chuyện bất ngờ xảy ra và chú không thể đến được đúng không?” Yuki nói ngay lập tức, khiến tôi bất ngờ.
“Chuyện bất thình lình. Thật đấy,” tôi giải thích. “Chú rất xin lỗi, đó không phải lỗi của chú. Chú bị lôi xuống đồn cảnh sát Akasaka để thẩm vấn. Họ thẩm vấn hơi lâu nên chú chưa báo cho cháu được, có vẻ như họ định giữ chú khá lâu nữa.”
“Cảnh sát à? Chú đã làm gì?”
“Chú chẳng làm gì cả. Có một vụ giết người, và cảnh sát muốn nói chuyện với chú. Chỉ thế thôi.”
“Thật là rắc rối,” Yuki bình luận, không hề xúc động.

“Biết sao được.”
“Chú không giết ai đấy chứ?”
“Tất nhiên chú chẳng giết ai cả. Chú là kẻ vụng về, chứ không phải một tên giết người. Họ chỉ hỏi chú về sự việc đó thôi. Nhưng chú rất xin lỗi vì thất hẹn với cháu. Chú sẽ bù lại sau vậy nhé.”
“Thật rắc rối,” Yuki nói rồi dập ống nghe theo cách riêng của con bé.
Tôi đưa trả điện thoại cho Ngư Dân. Họ đã cố dỏng tai nghe, nhưng có vẻ như chẳng được gì. Nếu họ biết đó là một cô bé mười ba tuổi, chắc chắn rằng quan niệm của họ về tôi vẫn không thay đổi.
Họ buộc tôi phải rà soát lại những mốc chính trong thời gian biểu của tôi suốt ngày hôm trước. Họ ghi lại tất cả những gì tôi nói. Tôi đã đi những đâu, đã ăn những gì. Tôi còn cho họ biết cả cách nấu mónkonyakumà tôi ăn vào bữa tối. Tôi cũng giải thích cả cách lạng mỏng thịt cá ngừ nữa. Họ không cho rằng tôi đang đùa cợt. Họ chỉ ghi lại tất cả. Xấp giấy dày lên nhanh chóng.
Sáu rưỡi họ gọi đồ ăn – quá mặn, ngậy mỡ, vô vị, thật tồi tệ nhưng cả ba chúng tôi đều hào hứng ăn. Sau đó tôi uống một tách trà ấm, trong khi họ hút thuốc. Sau đó cả ba quay lại với những câu hỏi và trả lời.
Tôi thay đồ ngủ lúc mấy giờ? Tôi đã đọc từ trang báo nhiêu đến trang bao nhiêu cuốnVụ án? Tôi cũng cố kể cho họ nghe nội dung cuốn sách nhưng họ chẳng hứng thú chút nào.
Tám giờ tôi phải đi tiểu. Họ cho phép tôi đi một mình, thật là hạnh phúc. Tôi hít thật sâu. Toa lét không phải là nơi thích hợp để hít sâu, nhưng ít ra tôi vẫn còn thở được. Tội nghiệp Mei.
Khi tôi quay trở lại, Mọt Sách muốn biết về người đã gọi cú điện thoại duy nhất cho tôi tối đó. Anh ta là ai? Anh ta muốn gì? Tôi với anh ta có quan hệ gì? Tại sao tôi không gọi lại cho anh ta? Tại sao tôi lại nghỉ việc? Tôi không phải kiếm sống à? Tôi có khai thuế không?
Câu hỏi của tôi, câu mà tôi không hỏi họ, là: Có phải họ thực sự cho rằng cái mớ ấy là cần thiết? Không chừng họđãđọc Kafka. Có phải họ đang cố gắng làm tôi lúng túng để phải nói sự thật? Vậy thì họ đã thành công rồi. Tôi rất mệt mỏi, rất căng thẳng, tôi trả lời bất cứ câu hỏi nào của họ với một bộ mặt vô cảm. Tôi đã có ấn tượng sai lầm là làm như thế sẽ khiến tôi ra khỏi đây nhanh hơn.
Đến mười một giờ, họ vẫn tiếp tục thẩm vấn. Và không tỏ ra muốn chấm dứt. Họ còn được lần lượt thay phiên, rời phòng thẩm vấn và ngủ một giấc ngắn trong khi người kia ở lại tiếp tục tra hỏi. Tôi thì không được cái vinh hạnh ấy. Thay vào đó, họ mời tôi uống cà phê. Cà phê hòa tan, có đường và bột sữa.
Mười một rưỡi tôi tuyên bố: “Tôi rất mệt và sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào nữa”.
“Thôi nào, xin anh đấy,” Mọt Sách uể oải nói, gõ ngón tay lên bàn. “Nghe này, chúng tôi đã cố gắng làm nhanh hết mức, nhưng cuộc điều tra này rất quan trọng. Chúng ta có một xác chết, và tôi e rằng chúng ta phải cố đến cùng.”
“Tôi khó mà tin được là những câu hỏi này có thể đem lại điều gì quan trọng,” tôi nói.
“Những chi tiết vụn vặt đều có thể có ích. Anh sẽ ngạc nhiên khi biết bao nhiêu vụ đã được giải quyết nhờ những chi tiết vụn vặt như thế này. Những thứ có vẻ vụn vặt hóa ra lại không hề vụn vặt chút nào, nhất là khi chúng dẫn tới hành động giết người. Giết người không hề là chuyện vụn vặt. Hay là anh ở lại đây thêm ít lâu. Nói thẳng ra, nếu muốn, chúng tôi có thể chỉ định anh là nhân chứng trực tiếp và anh sẽ mắc kẹt ở đây đến khi nào chúng tôi muốn. Nhưng thủ tục đó đòi hỏi rất nhiều giấy tờ. Mọi việc sẽ bị gián đoạn. Đó là lý do tại sao chúng tôi rất nhũn nhặn với anh, đề nghị anh hợp tác thật nhẹ nhàng và dễ dàng. Nếu anh chịu hợp tác, chúng tôi sẽ không làm khó anh đâu.”
“Nếu anh thấy buồn ngủ, ở tầng dưới có một cái giường,” Ngư Dân nói. “Hãy chợt mắt vài tiếng, có thể anh sẽ nhớ ra điều gì đó.”
Được thôi, ngủ vài tiếng đồng hồ cũng tốt. Biết đâu lại hơn cái hang mù mịt khói thuốc này.
Ngư Dân dẫn tôi xuống một hành lang tối tăm, rồi tới một cầu thang thậm chí còn tối hơn, sau đó là một hành lang khác. Đây quả là điềm xấu. Thực tế, căn phòng kê giường là một buồng giam.
“Chỗ đẹp đấy, nhưng liệu tôi có thể ở chỗ nào nom tử tế hơn không?”
“Hết sức xin lỗi. Chúng tôi chỉ có thế này.” Sắc mặt Ngư Dân không chút thay đổi.
“Không đời nào. Tôi về nhà. Sáng mai tôi sẽ quay lại đây.”
“Đừng lo, chúng tôi không khóa anh ở trong đâu,” Ngư Dân nói. “Một phòng giam cũng chỉ là một căn buồng khi không khóa cửa.”
Tôi quá mệt nên không buồn cãi lại. Tôi đầu hàng. Tôi loạng choạng bước vào và ngã người xuống chiếc giường cứng. Mảnh chiếu ẩm, cái chăn rẻ tiền, mùi nước tiểu. Tởm thật.
“Tôi sẽ không khóa cửa,” Ngư Dân nhắc lại khi sập cửa, tạo ra một anh thanh lạnh và đanh.
Tôi thở dài và kéo chăn trùm đầu. Có ai đó ở nơi khác đang ngáy lớn. Âm thanh nghe tưởng như từ xa vọng lại, nhưng chắc hẳn là từ phòng bên cạnh. Rất khó chịu.
Nhưng Mei ơi, Mei! Em đã ở trong tâm trí tôi đêm qua. Tôi không biết lúc đó em còn sống không, nhưng em đã ở trong tâm trí tôi. Tôi từ từ lột quần áo em ra, và sau đó chúng ta làm tình. Buổi họp lớp nho nhỏ của chúng ta. Tôi cảm thấy rất thoải mái, như thể ai đó đã nới lỏng cái đinh vít chính của thế giới này. Nhưng bây giờ, Mei ạ, tôi chẳng thể làm gì được cho em nữa. Chẳng làm được gì nữa. Tôi xin lỗi. Cuộc sống của chúng ta mong manh quá. Tôi không muốn Gotanda dính scandal. Tôi không muốn hủy hoại hình ảnh của cậu ấy. Gotanda sẽ không nhận được thêm việc nào khác sau một vụ tai tiếng như vậy. Một công việc rác rưởi trong một thế giới rác rưởi của những hình ảnh rác rưởi. Nhưng cậu ấy tin tôi, với tư cách một người bạn. Cho nên đó là vấn đề danh dự. Nhưng Mei, Mei Chăn Dê bé nhỏ của tôi, chúng ta đã có quãng thời gian đẹp đẽ cạnh nhau. Nó thật tuyệt vời. Như một câu chuyện cổ tích. Có thể em không thấy thoải mái, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên em. Xúc tuyết đến tận bình minh. Ôm chặt em trong thế giới của những hình ảnh, làm tình trên những khoản chi được khấu trừ thuế. Gấu Pooh và Mei Chăn Dê. Siết cổ là một cách thật đáng sợ để chết. Và em cũng không muốn chết, tôi biết. Nhưng giờ đây tôi chẳng thể làm gì cho em được nữa. Tôi chẳng biết thế nào là đúng, thế nào là sai. Tôi đang làm tất cả những gì có thể. Đây là cách tôi sống. Đó là cả hệ thống. Tôi cắn môi và làm những điều phải làm. Vĩnh biệt, Mei Chăn Dê bé nhỏ của tôi. Ít nhất là em không bao giờ còn phải thức dậy nữa. Chẳng bao giờ phải chết thêm lần nữa.
Ngủ ngon, tôi thốt lên thành tiếng.
Ngủ ngon, tâm trí tôi vọng lại.
Cúc cu, Mei hát.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.