Đọc truyện Nhảy múa trong tim anh – Chương 13:
Editor: Rum Bacardi
Hai ngày cuối tuần Trần Lưu chọn ra hạng mục ca khúc và sắp xếp tổng thể động tác vũ đạo, chuẩn bị vừa chỉ đạo vừa thực hiện điều chỉnh.
Hai học sinh, mỗi ngày rút ra thời gian giữa trưa và buổi tối đi tập luyện.
Nhưng mà, ngày đầu tiên, còn ở trong giai đoạn học tập, không đến nửa giờ, thầy Trần đã sấm rền gió cuốn* xông vào phòng hiệu trưởng, yêu cầu thay đổi người.
* 雷厲風行: làm việc thanh thế mãnh liệt, hành động nhanh chóng
Lý do: Lý Lâm Hàng không được.
Hiệu trưởng nâng mắt kính hỏi: “Sao không được?”
Mặt Trần Lưu đen lại.
“Nửa tiếng bắn ba lần, ngài nói được không?”
*
Nửa giờ trước, trong phòng vũ đạo.
Mới học năm phút đầu, Lý Lâm Hàng ở phía sau Bạch Chỉ liền nhăn mày lại, qua vài giây, vội vàng buông cô ra, cởi quần bắn về phía sàn nhà.
Rõ ràng cũng là học sinh mới, động tác lại thuần thục giống như học sinh trình độ ba, nghĩ cũng là thường xuyên không nín được, có kinh nghiệm bắn ra.
Trần Lưu liền đen mặt tại chỗ, Bạch Chỉ còn theo bản năng muốn quay đầu lại nhìn, bị anh kịp thời ngăn lại, che mắt, lạnh giọng phân phó Lý Lâm Hàng đi dọn dẹp sàn nhà.
Kế tiếp, Trần Lưu luôn chú ý đề phòng Lý Lâm Hàng.
Thế là lần thứ hai Lý Lâm Hàng nhíu mày, động tác của Trần Lưu so với cậu ta còn sớm hơn, kéo Bạch Chỉ lại đây.
Sắp bắn lại không bắn được, Lý Lâm Hàng rất khó chịu.
So với cậu ta Trần Lưu càng khó chịu hơn, “Tự mình vào WC giải quyết cho ổn đi.”
Tiếp tục sau khi xuất ra, còn mẹ nó có lần thứ ba.
Lần thứ ba Lý Lâm Hàng tranh đua một ít, thời gian dài một chút, mười phút mới nhíu mày.
Chỉ là khi Trần Lưu nói Bạch Chỉ lại đây, Lý Lâm Hàng không những không buông ra, ngược lại ôm chặt Bạch Chỉ, giống như chó đực, nhắm mắt hưởng thụ chà xát, Trần Lưu cứng rắn kéo mới lôi ra được, cậu ta còn dám lộ vẻ mặt bất mãn, duỗi tay muốn cướp Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ kinh hồn chưa ổn định, tránh ở sau lưng Trần Lưu.
“Cho cậu mười giây, cút ra ngoài!” Sắc mặt anh hung ác nham hiểm không dứt.
Mặt Lý Lâm Hàng vẫn ửng hồng trước khi bắn tinh, bị thầy giáo nổi giận dọa mềm, không nói gì bỏ chạy ra ngoài.
Trần Lưu chịu đựng tính tình của mình, để Bạch Chỉ đi về trước, tắm rửa xong ngủ một giấc, đừng nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Rồi mới xoay người đến phòng hiệu trưởng.
Tấm kính hiệu trưởng sáng ngời, “Nửa giờ ba lần? Vậy rất có năng lực.”
“Có năng lực? Cộng sự không phải búp bê bơm hơi cho hắn dùng để động dục.” Trần Lưu khinh thường cười lạnh, “Theo cách bắn này, đừng để đến lúc mệnh căn hủy hoại còn ăn vạ trên người học sinh của tôi.”
“Ôi trời, không phải tất cả mọi người đều có năm tháng tuổi trẻ khí thịnh sao. Bình thường, lúc cùng bạn múa mới ma sát, vốn còn có cảm giác mới mẻ và kích thích.” Hiệu trưởng nâng chung trà lên hô, “Không phải cậu cũng như vậy sao?”
“Tôi không có.”
“A?? Nhưng tôi nghe nói trước kia khi cậu còn biểu diễn, cũng cùng nữ cộng sự của cậu có tình cảm rất mãnh liệt đấy.”
“Lời đồn ngài cũng tin?”
“Vậy trước khi biểu diễn cậu khẩn trương cương cứng thì làm thế nào? Trên hàng trăm sân khấu biểu diễn, không thể một lần cũng không khẩn trương chứ?”
“Thật sự đúng là không có.”
“Có thể hay không thật ra là cậu không được hả?” Hiệu trưởng hỏi.
Trần Lưu hừ lạnh, “Ngài yên tâm, tôi hơn hai mươi năm vẫn còn biết làm. 30 phút bắn 3 lần, nhanh, ngắn, mềm.” Hôm nay thấy Trần, không chỉ đánh học sinh nào đó, còn cực lực nhục nhã một phen.
“Còn muốn tiếp tục cùng tôi nói chuyện này sao hiệu trưởng?”
“Không được không được, người trẻ tuổi mới so đo.”
“Tóm lại nhanh chóng đổi cho học sinh của tôi một bạn múa khác.” Tốt nhất là gay, hoặc trực tiếp là người bị bệnh liệt dương không cách nào làm việc kia.
Hiệu trưởng thở dài, “Em ấy và Lý Lâm Hàng qua giai đoạn cọ xát sẽ thích ứng ngay, cậu cần gì phải như vậy.”
“Nếu ngài muốn thấy cách đánh người thật sự của tôi thì đừng thay người.”
…
*
Hiệu trưởng bị Trần Lưu uy hiếp, đổi Lý Lâm Hàng, tìm một học sinh nam trình độ ba thay vào.
Học sinh nam lớp trên nhưng thật ra rất có khả năng kiềm chế, sẽ không vì một chút tiếp xúc nhỏ liền kích động cương cứng bắn tinh, hơn nữa đối xử với cộng sự vô cùng cẩn thận săn sóc.
Nhưng Trần Lưu đặc biệt càng nhìn lại không vừa mắt – tuy rằng anh không quấy nhiễu cơ hội trưởng thành của cô, nhưng “chỉ cần là người khác phái tiếp xúc với cô, bất luận chết hay sống, anh cũng nhìn không vừa mắt”, hai chuyện này không xung đột.
Chủ yếu chính là Bạch Chỉ một chút mâu thuẫn cũng không có, dần dần cùng bạn học nam càng trò chuyện càng hợp, khi hợp tác mười phần ăn ý, khi nghỉ ngơi cũng rất gần gũi, ở trước mặt Trần Lưu, kêu học trưởng học trưởng, trao đổi WeChat, hẹn nhau đi ăn cơm sau khi tan học.
Thỉnh thoảng còn mang một ít kẹo, bánh quy, sữa bò cho cô, cô cười với cậu ta so với đường bánh sữa còn ngọt hơn.
Mà mỗi ngày Trần Lưu mang cho cô sữa dâu tây, bắt chước đưa cho Lưu Họa uống.
Sắc mặt thầy Trần càng ngày càng… lạnh hơn.