Nhảy Disco Trên Mộ Phần Của Ngươi

Chương 8


Đọc truyện Nhảy Disco Trên Mộ Phần Của Ngươi – Chương 8

Edit: Sứa

Beta: Mỡ Bụng Uốn Éo

***

Tôn Diệu Quang cực kỳ chật vật, hắn ngồi xổm dưới chân tường quá lâu, giày đã bị tuyết thấm ướt nhẹp, hắn ngồi dưới đó quá lâu, hai chân đã sớm tê hết lại, hắn vừa mới đứng lên, cảm giác đau đớn ùn ùn kéo đến.

Lảo đảo một cái, nửa người muốn ngã vào trong đống tuyết.

Lại được đỡ lấy vững vàng.

Bóng người màu đen hiện ra trước mắt hắn, lạnh lùng hỏi, “”Ngươi là người ở đâu.””

Đến bây giờ mây mù vẫn chưa tan đi, Tướng quân sừng sững đứng giữa đám sương mù, tựa như “tiên giáng trần”.

Đáng tiếc là đôi mắt mù lòa, không nhận ra hắn.

Không đúng, chiến thần Nam Vinh Kỳ giỏi cưỡi ngựa bắn cung, công phu bách bộ xuyên dương (1), Lỗ Quốc không ai là không biết, không ai là không hiểu.

(1) Bách Bộ Xuyên Dương: Trong Chiến Quốc có đoạn “”Nước Sở có Dưỡng Do Cơ là tay thiện xạ, lá liễu ở cách xa trăm mét mà vẫn bắn trăm phát trăm trúng, ý chỉ người thiện xạ như thần.

Nhớ lại từng lời nói và cử chỉ của Tướng quân, Tôn Diệu Quang chợt nhận ra, hắn chưa bao giờ chủ động nói chuyện cùng người này.

Có thể… hắn biết đang xảy ra chuyện gì rồi.

“”Nói mau!””

“”Ngươi lớn tiếng như vậy làm cái gì.””

Đúng như dự đoán, hắn vừa mở miệng, Tướng quân liền cau mày nói, “”Tam điện hạ?””

Tôn Diệu Quang rất muốn cười, nhưng cười thật sợ rằng Tướng quân lòng dạ hẹp hòi sẽ giận dỗi, vì thế hắn nghiêm túc nói, “”Là ta, ta sáng nay vô tình ngã vào tuyết, không ngờ quấy rầy Lỗ Vương.””

Hắn im lặng không nói tới việc nhìn trộm Nam Vinh Kỳ.

Nam Vinh Kỳ cười khẽ, đưa tay hướng về phía Tôn Diệu Quang, “”Lên thôi.””

Như thế, nắng sớm liền tỏa ra xua tan mây mù, dương quang xuyên xuống, trong lúc chật vật, Tôn Diệu Quang cảm thấy mình cũng không phải là đanng chật vật ngồi giữa đất trời ngập tràn băng tuyết, mà là đang vui vẻ nằm ở trên đám mây mùa hạ, cả người đều nhẹ nhàng.

Mở to hai mắt nhìn Nam Vinh Kỳ, Tôn Diệu Quang cẩn thận từng tý đặt ngón tay thon dài của mình lên lòng bàn tay phía trên kia.

Bàn tay đầy vết chai dùng sức nắm lấy hắn, kéo hắn lên, “”Tam điện hạ, sau này không nên chạy trong tuyết, tránh bị té ngã như này.””

Tôn Diệu Quang đối với lời y vừa nói ngoảnh mặt làm ngơ, ngược lại ân cần nói, “”An Lỗ Vương sáng sớm đến thăm, cùng ta đi ăn sáng được không?””

————————

“”A a a a a a! Vinh Kỳ! Cố Nại về nước! Trưa mai mười hai giờ đến thành phố B! Chúng ta đi đón máy bay đi!”” Úc Vũ Hủy như điên như dại từ trong phòng ngủ chạy tới, cô cũng biết chắc nếu tự cô đi Thư Viễn Sâm sẽ không đồng ý, thế nhưng lôi kéo được Vinh Kỳ nữa thì sẽ khác, Thư Viễn Sâm khá coi trọng y, nói không chừng có thể lái xe đưa y đến sân bay.

Nam Vinh Kỳ còn chưa kịp đáp lại, cô đã xông đến, “”Anh lại được mua điện thoại, cái này mới ra mấy ngày trước mà! Rất đắt đó… chà chà, cậu tôi với anh thật tốt!””


Úc Vũ Hủy thực sự rất phiền, cô nói rất nhiều, ngoại trừ những chuyện có liên quan đến Cố Nại, Nam Vĩnh Kỳ không muốn nói thêm với cô một câu nào, “”Sao ngươi biết Cố Nại 12 giờ đến sân bay?””

Rõ ràng y cũng có Weibo, tại sao không thấy.

“”Tin tức của fan B thị, ai nha, nói rồi anh cũng không hiểu.””

Nam Vinh Kỳ cực kỳ cố chấp, hỏi: “”Ngươi nói, ta có thể hiểu.””

“Chính là mỗi ngôi sao đều có một khu vực fan, đến sân bay nào cũng sẽ lộ ra chút tin tức, fan sẽ tới đón máy bay, càng nhiều fan tới đón máy bay thì chứng tỏ ngôi sao đó càng được nhiều người yêu mến, có fan thì Cố Nại mới có thể ra tiếp bài hát mới! Không chừng có thể đóng phim truyền hình!””

……

Qủa thật có chút khó hiểu, Nam Vinh Kỳ âm thầm ghi nhớ trong lòng, hiện tại chưa hiểu, sau sẽ hiểu.

“”Cậu tôi đâu?””

Nam Vinh Kỳ chỉ buồng tắm, “”Đang tắm.””

“”Được rồi, vậy anh nhớ nói với cậu việc ngày mai đi sân bay!””

“”Ta nhớ rồi.””

Úc Vũ Hủy gật gù, vừa chuẩn bị đi đột nhiên quay đầu lại hỏi, “”Anh cũng có Weibo ư?””

Nam Vinh Kỳ trong lòng không thích cô nói như vậy, cả kinh một chút mới trả lời, “”Có chứ.””

Úc Vũ Hủy định cướp lấy điện thoại của y lại bị Nam Vinh Kỳ né được, “”Ngươi làm gì thế?””

“”Follow nhau! Tôi đảm bảo anh sẽ có nhiều fan, bức ảnh này mới đưa ra nửa tháng, đến giờ còn có người xin weibo anh!””

Nam Vinh Kỳ cẩn thận cất đi điện thoại, lạnh nhạt nói, “”Không cần.””

“”Ài, anh làm sao…”” Con ngươi Úc Vũ Hủy đảo một đường, lòng nảy một kế, “”Anh biết không, có nhiều fan thì có bao nhiêu là lợi ích, chưa chừng Cố Nại sẽ cho anh cái like, hoặc là có thể follow anh nữa!””

“”Follow ư?”” Nam Vinh Kỳ suy nghĩ một chút, “”Là việc ta đăng bài hắn cũng nhìn thấy sao?””

Úc Vũ Hủy vội vã gật đầu, “”Đương nhiên!””

“”Sao tự dưng ngươi lại tốt vậy?”” Từ phúc của Diêu Cơ ba ngàn năm trước, Nam Vinh Kỳ luôn cảm thấy một giây kế tiếp Úc Vũ Hủy sẽ làm ra chuyện kinh khủng gì đó, có điều y cũng là cảm thấy thôi, Úc Vũ Hủy trước mặt chỉ là học sinh cấp ba bình thường.

“”Anh có fan, tôi cũng có chút mặt mũi à.”” Đúng rồi, Úc Vũ Hủy còn là đứa bé ham hư vinh.

Lúc này Nam Vinh Kỳ mới đưa điện thoại cho cô.

“”Ui, ID của anh là cậu tôi làm cho đi, Nam Vinh Kỳ, đây không phải là tên người Tướng quân thời chiến quốc sao, cậu tôi có thể biết người tướng quân kia, có thể bởi vì vị đó là GAY ha ha ha….””

Gei?

“”Được rồi, follow thành công ~ anh đăng cái gì đi, chụp ảnh tự sướng đi, tôi không muốn mặt đẹp của anh trở nên lãng phí.””

Thư Viễn Sâm từ phòng tắm đi ra liền nhìn thấy cảnh con mình đang lôi kéo Nam Vinh Kỳ chụp ảnh, hắn hung hăng đi tới vỗ mạnh vào lưng cô, “”Làm gì đây!””


“”A!!”” Úc Vũ Hủy đưa tay ra sau lưng, đau đến độ nhe răng, “”Cậu đánh con làm gì! Đau chết mất.””

“”Muốn ăn đòn ư, đã sắp mười giờ còn ở đây nghịch điện thoại.””

“”Mai thứ sáu mà!!””

Nam Vinh Kỳ cười cười nhìn hai người họ ồn ào, cảm thấy có chút thú vị, đây là một trong những lần hiếm có y thấy Diêu Thuấn như vậy, trước giờ hắn là một người tao nhã lịch sự, Diêu Cơ cũng vậy, mặt khác như vậy cũng chưa có thể hiện qua.

Ba ngàn năm sau, đầu thai tái thế, bọn họ nhiều hay ít đều có chút biến đổi, không biết… Cố Nại lại là bộ dạng gì.

Buổi tối rảnh rỗi, mai lại là thứ sáu, ba người ngồi trên ghế xem phim, thuận tiện thảo luận một vài câu về nội dung phim.

“”Tôi cũng hồ đồ rồi, phim xuyên việt bây giờ đều làm sao vậy, hoàn toàn là dựa theo phong cách tiểu thuyết xuyên việt mấy năm trước nha.”” Úc Vũ Hủy không cầm được nhổ nước bọt nữ chính ở trước mặt Hoàng đế đang đàng hoàng đọc diễn cảm bài thơ cổ trong sách giáo khoa.

Là một giáo viên lịch sử, Thư Viễn Sâm thì lại ghét bỏ những lễ nghi cung đình quỷ dị trong phim, “”Chủ nhân đều đã quỳ xuống, nha hoàn thế mà lại đứng bên cạnh xem trò vui…””

Nam Vinh Kỳ lại khá ôn hòa, “”Ánh nến thật sáng.””

Đâu chỉ là sáng, là quá sáng.

“”Có điều Vương gia này thật đẹp trai, mắt to nữa.”” Úc Vũ Hủy khen ngợi cũng bị Thư Viễn Sâm ghét bỏ.

“”Mắt to liền đẹp? Cô có mắt thẩm mỹ không?””

“”Tôi thích mắt to đấy! Mắt to là đẹp trai 50% rồi!””

Úc Vũ Hủy là thích những người có mắt kiểu kia, như Cố Nại, to to tròn tròn, tròng mắt đều là thủy quang, trong suốt lại đen như bồ đào, không thích cũng khó.

“”Ha ha, nhìn đây, đây mới gọi là đẹp trai!”” Thư Viễn Sâm đặt tay dưới cằm Nam Vinh Kỳ, làm ra một bộ rất kiêu ngạo.

“”Cắt.”” Úc Vũ Hủy không phản bác.

Tuy rằng cô rất thích những đôi mắt tròn nhưng không thể phủ định, mắt của Nam Vinh Kỳ rất ưa nhìn, bên trong cong bên ngoài rộng, khóe mắt hơi nhếch lên, chính là tiêu chuẩn mắt phượng trong truyền thuyết.

Úc Vũ Hủy cũng đã nhìn thấy không ít mắt phượng, đều đặc biệt khó coi, cứ như dao sắc, cực kỳ cay nghiệt, không hiểu sao mắt Nam Vinh Kỳ là mắt hai mí, con ngươi lớn, tròng trắng ít, hai mắt như có thần, lông mi dài khiến người ta vô cùng ghen tị.

Ông trời thực sự không công bằng, từ khi gặp y Úc Vũ Hủy không bao giờ nói mắt phượng là xấu nữa.

Bọn họ tranh luận tướng mạo, Nam Vinh Kỳ không chen lời vào, có thể nghe Thư Viễn Sâm nói y đẹp trai y rất vui.

Rất nhanh, phim truyền hình liền chiếu xong, Úc Vũ Hủy chậm rãi xoay người, “Đi ngủ thôi, ngày mai còn có chuyện lớn phải làm đó.”

Nam Vinh Kỳ nghe hiểu thâm ý trong lời cô, “Được, ta cũng muốn đi ngủ.”

Chỉ có Thư Viễn Sâm vẻ mặt nghi hoặc, “Ngày mai không phải thứ sáu sao? Hai người muốn làm gì?”

“”Ngày mai Cố Nại về nước, mười hai giờ trưa máy bay đến B thị, đi đón máy bay.”” Nam Vinh Kỳ chậm rãi nói.


“”…”” Thư Viễn Sâm còn có thể nói cái gì, hắn chỉ có thể đáp, “”Tôi lấy xe chở hai người ra sân bay…””

Người hưng phấn nhất là Úc Vũ Hủy, “”Thật ư ~””

……

Sáng sớm hôm sau, bên ngoài cửa sổ ánh nắng mặt trời dịu dàng lặng lẽ chiếu xuống theo khe hở ở rèm cửa tiến vào trong thư phòng, rơi xuống mắt Nam Vinh Kỳ, lông mi tựa như lông vũ lưu lại trên gò má trắng như tuyết của y bóng râm, Nam Vinh Kỳ hơi nhíu mày, dùng tay che lấy mắt.

Một lúc lâu mới ngồi dậy.

Mặc quần áo, rửa mặt, chờ Thư Viễn Sâm ngủ dậy Nam Vinh KỲ đã sửa soạn xong xuôi, đang xỏ giày định xuống lầu chạy bộ.

“”Ai~”” Thư Viễn Sâm thở dài, một người cổ đại còn có thể dậy sớm chạy bộ, hắn lại không làm được, thậm chí ngay cả việc xuống lầu mua bữa sáng thuộc loại “vận động mạnh” cũng ít đi, “”Tý cậu lấy tiền lẻ trên tủ giày mua chút đồ ăn sáng đi.””

Lúc này đến Nam Vinh kỳ thở dài, “”Nếu như ở thời cổ đại…””

“”Nếu như ở cổ đại, tôi chính là người bệnh, ấm sắc thuốc, anh nói bao nhiêu lần rồi.””

Nam Vinh Kỳ cười với hắn, “”Ngươi biết là tốt rồi.””

Y sau khi ra cửa, Thư Viễn Sâm sờ sờ ngực, tự lẩm bẩm, “” Mới sáng sớm đã bị giật…””

Tuy rằng Nam Vinh Kỳ muốn khắc phục chứng sợ giam cầm của mình nhưng lúc này y vẫn chọn đi cầu thang bộ.

Từ tầng mười chín chạy xuống, lại đi đến công viên trong tiểu khu chạy hơn mười vòng, Nam Vinh Kỳ cảm thấy thân thể thoải mái hơn, nhìn lướt qua bốn phía, không biết có phải là ảo giác không nhưng y cứ có cảm giác mấy ngày hôm nay công viên có nhiều người hẳn lên, ngày thứ nhất chạy bộ cả công viên chỉ có vẻn vẹn mấy người.

“”Ôi, tiểu tử, chạy thật tốt nha.”” Cụ ông đi thể dục buổi sáng trong công viên không ngừng khen ngợi, “”Bây giờ chẳng được bao nhiêu thanh niên khỏe khoắn như con vậy.””

Nam Vinh Kỳ mím môi cười yếu ớt, tầm mắt dán vào Thái Cực Kiếm mà ông cụ cầm.

Tay có chút ngứa ngáy.

Nhìn thấy khát vọng trong ánh mắt, ông cụ hỏi, “”Có muốn học Thái Cực không, người trẻ tuổi nên thử vì người còn khỏe.””

“”Ngài có thể cho ta mượn thử ư?”” Nam Vinh Kỳ vẫn là không nhịn được.

“”Được chứ.”” Cụ ông nói xong đưa thanh kiếm qua.

Nam Vinh Kỳ nhận đến trong tay, ánh mắt nhất thời có chút ác liệt.

Phách, trảm, tiệt, liêu, khiêu, câu, thứ (2), những kiếm pháp cơ bản này Nam Vinh Kỳ có thể gọi là khí quán trường hồng, từng chiêu dứt khoát lại nhanh nhẹn, ông cụ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

(2) Là tên gọi mấy đường kiếm cơ bản.

Cũng chẳng phải bảo kiếm của mình, dùng không được tiện tay, tùy ý quăng quăng mấy lần Nam Vinh Kỳ liền trả lại.

“”Tiểu tử… không đơn giản nha.”” Cụ ông cầm kiếm đến gần, “”Nếu không con dạy ta chút đi.””

Nam Vinh Kỳ hơi buồn cười, “”Chỉ là cường thân kiện thể, ngài không cần học.””

Thời điểm quay mình muốn chạy tiếp, Nam Vinh Kỳ phát hiện đứng đằng sau mình là vài cô gái tóc dài mặc quần đùi áo may ô.

Không khỏi cau mày, thay đổi phương hướng đi về cửa hàng bán đồ ăn sáng.

“”Thật là đẹp trai…””

“”Soái quá!!””

“”Ai, các cô cũng không biết cậu ấy ở phòng nào sao?””


Nam Vinh Kỳ một đường chạy đến chỗ bán đồ ăn sáng, bây giờ vẫn chưa có ai, “”Bà chủ, giúp ta gói sáu cái bánh tao, ba cốc sữa đậu nành và sáu cái bánh quẩy.””

“”Được rồi.”” Bà chủ cười híp mắt đem bữa sáng đưa cho y, còn đưa thêm một quả trứng gà, “”Hay đến mua nha.””

Tiểu tử này rất tốt, từ sau khi y tới tiểu khu chạy bộ, khách tới mua hàng cũng nhiều hơn.

Mười giờ sáng, Nam Vinh Kỳ với Úc Vũ Hủy đứng trước gương bận rộn, mà Thư Viễn Sâm vẻ mặt bất đắc dĩ đứng dựa vào cửa nhìn hai người.

Trước đó vài ngày Thư Viễn Sâm đem bán mấy thỏi vàng, mua cho Nam Vinh Kỳ nhiều quần áo mới, để y cũng có đồ để chọn.

“”Cái này thế nào?”” Nam Vinh kỳ đổi một cái sơ mi trắng hơi nhuốm màu đào, hỏi Úc Vũ Hủy.

“”Không được không được, cái này xấu lắm, anh mặc cái màu đỏ nhất định sẽ đẹp.””

Nam Vinh Kỳ nhìn áo POLO màu đỏ, lắc lắc đầu, “”Cái này hắn mới thích.””

“”Hả? Ai?””

“”… Cố Nại.”” Kỳ thực Nam Vinh Kỳ muốn nói là Tôn Diệu Quang.

“”Cắt ~ Nói hay lắm cứ như anh và Cố Nại quen nhau lắm vậy, quên đi, anh mặc bộ này thì phối với quần trắng.”” Sau khi giúp Nam Vinh Kỳ chọn xong xuôi, Úc Vũ Hủy quay ra nghiên cứu cho mình, “”Cái váy phối thắt lưng màu đen này đẹp hay là váy màu trắng đến đầu gối này đẹp?

Nam Vinh Kỳ mím môi, chăm chú cân nhắc rồi trả lời cô, “”Mặc quần đi, chân ngươi thô lắm.””

“”Vinh Kỳ!!!””

“”Ha ha ha ha…”” Thư Viễn Sâm cười sắp ngất đi, vì thế hắn mới nói Nam Vinh Kỳ nhiều khi rất ngốc manh a! Loại này cực kỳ buồn cười, hắn không chịu được.

Bận rộn nửa tiếng đồng hồ, ba người cuối cùng cũng ra khỏi cửa, sân bay B thị ở ngoại thành, cách trung tâm thành phố khá xa, lái xe mất một tiếng, trên đường lại kẹt xe, lúc bọn hắn đến thì đã thấy một đoàn người đông đúc.

“”Thật nhiều người…””

“”Còn năm phút nữa, may là chúng ta không tới chậm.”” Úc Vũ Hủy liếc mắt nhìn thời gian, thở phào một hơi.

Nam Vinh Kỳ vừa xuất hiện liền bị một đống fan nữ vây xem, nhóm Vãn Vãn dồn dập hỏi đùa y có phải bị Cố Nại bẻ cong rồi không.

Nam Vinh Kỳ nhỏ giọng hỏi Thư Viễn Sâm, “”Cái gì là bị bẻ cong rồi? Cái gì là gei?””

Lỗ tai Thư Viễn Sâm đỏ lên, nhỏ giọng trả lời, “”Là… yêu thích nam nhân đó.””

Nam Vinh Kỳ nghe xong liền nở nụ cười, quay về phía nhóm Vãn Vãn đang trêu mình gật đầu, “”Đúng vậy.””

Đám con gái nháy mắt kinh ngạc kêu lên.

Đống fan đứng sau không biết chuyện gì xảy ra còn tưởng Cố Nại đi ra đây.

Sau năm phút, Cố Nại dưới sự bảo vệ của mười vệ sĩ áo đen đen chúc đi ra, hắn đeo kính râm, lộ ra cái trán, mặc một thân tây trang đen, khí tràng mạnh mẽ, đem lại cảm giác như lão đại hắc bang xuất môn, nhìn thấy hắn như vậy đám fan hét chói tai đến muốn mang sân bay xốc lên.

“”Tình huống thế nào!””

“”Các cô không để ý… Cố Nại hôm nay có hơi ăn diện à?””

“”Ngọa tào! Nhìn kiểu tóc! Hắn lúc nào chải ngược lên vậy! Còn mặc âu phục! Không xong rồi, tôi muốn hôn mê!””

***

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha, thấy có người gọi Nam tướng quân 233

Nam Vinh Kỳ: Ta họ kép Nam Vinh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.