Nhất Ý Cô Hành

Chương 36


Đọc truyện Nhất Ý Cô Hành – Chương 36

Đợi Tạ phu nhân tâm trạng ổn định trở lại, Tạ Duẫn Ninh mới đem đầu xoay về phía Tạ lão gia: “Con có chuyện muốn hỏi người.”

Tạ lão gia dường như không nghe được lời nói của Tạ Duẫn Ninh, tự nhiên nói: “Toà nhà của con bây giờ, là nơi mà mẹ con đã sống từ nhỏ đến lớn.”

Tạ Duẫn Ninh sửng sốt một chút, không tiếp tục nói nữa.

“Uhm, lúc đó, ba người chúng ta cùng nhau lén lút chạy ra ngoài chơi.” Tạ phu nhân nói, “Tiểu Nhu sức khoẻ không tốt, cho nên chúng ta mỗi lần bị phát hiện dẫn nàng ra ngoài luôn bị người nhà trách phạt.”

Tạ lão gia cũng mỉm cười: “Sau đó, nha đầu đó sẽ khóc đến nỗi thảm thiết còn hơn chúng ta bị đánh nữa.”

Tiểu Nhu, có lẽ chính là nói mẫu thân của bản thân Tạ Duẫn Ninh?

Tạ lão gia đột nhiên quay đầu lại, nhìn Tạ Duẫn Ninh, nói: “…Con lớn lên rất giống với Tiểu Nhu.”

“Ơ?” Tạ Duẫn Ninh sửng sốt.

“Thật, rất giống.” Tạ phu nhân cười xoa xoa mái tóc của Tạ Duẫn Ninh, “Nếu như là con giá, nhất định sẽ xinh đẹp như Tiểu Nhu.”

Nói như vậy…

Tạ Duẫn Ninh tỉ mỉ suy nghĩ dáng vẻ bình thường của chính mình.

Khoan hãy nói, mặc dù Tạ Duẫn Ninh khuôn mặt này chỉ có thể xem như là thanh tú, nhưng nếu như để tóc dài như con gái, ngược lại thật sự có vài phần quyến rũ.

Quả nhiên là bởi vì khuôn mặt này chỉ thích hợp phái nữ?


“Lúc nhỏ, còn giống hơn so với bây giờ.” Tạ lão gia thì thào nói. “Quá giống.”

Tạ Duẫn Ninh phát hiện, lúc Tạ lão gia nói chuyện với chính mình, không hề nhìn chính mình lâu, thường nhìn một cái, liền dời đi ánh mắt.

“Ta nhìn con, liền nhớ đến mẹ của con.” Tạ lão gia dường như rơi vào hồi ức của chính mình, hai mắt không biết nhìn về phương nào, chỉ là nhẹ nhàng nói, “Nếu như lúc đó, ta nói với nàng thì tốt rồi, nếu như lúc đó, ta tỉ mỉ hơn một chút thì tốt rồi, nếu như lúc đó…” Nói nói, nói không thành lời, ông gục đầu xuống thật sâu. “Ta a, thật sự là một người đàn ông ngu xuẩn.”

Tạ phu nhân lặng lẽ nhìn người đàn ông đã trải qua mười mấy năm đau khổ lại vẫn không có cách nào giải thoát đó, im lặng không lên tiếng.

Tạ Duẫn Ninh đại khái có thể hiểu được năm đó đã xảy ra chuyện gì, cũng có thể đoán được tại sao nhiều năm như vậy rồi mà Tạ lão gia chẳng quan tâm đến Tạ Duẫn Ninh.

Có lẽ là bởi vì áy náy? Hoặc là bởi vì sợ nhớ đến mẹ ruột của Tạ Duẫn Ninh?

Hoặc là cả hai đều có, hoặc là vẫn còn nguyên nhân gì khác nữa?

Chỉ là, phải đau khổ như thế nào, mới có thể vừa nhìn thấy khuôn mặt của con trai với khuôn mặt của người con gái đó đều sẽ buồn? Thà rằng không để ý đến đứa con của mình, cũng không có cách nào đối mặt với khuôn mặt này.

“Tiểu Nhu thật sự là đứa ngốc!” Người đàn ông đau khổ nỉ non. “Ta cũng ngốc nghếch!”

“Lúc Tiểu Nhu 13 tuổi, ông ấy lấy người vợ thứ nhất, cũng chính là mẹ của Tạ Đới Quân, Tiểu Nhu 18 tuổi còn chưa lập gia đình, ông ấy lại lấy mẹ của Tạ Diệc Đông, 1 năm sau, lại lấy mẹ của Tạ Thượng, ông ấy rõ ràng biết được Tiểu Nhu vẫn một mực chờ ông, lại không ngừng mà đem người con gái khác lấy về.” Tạ phu nhân thản nhiên nói, “Sau đó, Tiểu Nhu không có cách nào, chính mình đi tìm ông ấy. Sau đó liền có con.” Nói đến đây, vươn tay sờ sờ đầu của Tạ Duẫn Ninh, “Sau khi biết chính mình có con, Tiểu Nhu không để cho ông ấy khó xử, cũng không chịu chia sẻ một người đàn ông với nhiều người phụ nữa như vậy, viện cớ cãi nhau một trận với ông ấy, rồi rời đi.”

Chuyện kế tiếp, kỳ thực Tạ phu nhân không nói, Tạ Duẫn Ninh cũng có thể đoán ra được đại khái.

Nói thế nào nhỉ, mặc dù nói đoạn chuyện cũ này có chút thảm thương, nhưng theo như hắn thấy, cảm thấy đó vẫn là chuyện của người khác, cho dù là mẹ ruột của chính mình, cũng không có cảm giác chân thật gì.


“Vào ngày sinh con ra, ông ấy đang lấy mẹ của Tạ Ái Vãn.” Tạ phu nhân cười lạnh một tiếng: “Tiểu Nhu đang gào khóc đến tê tâm liệt phế ở phòng sinh, cũng không biết được là sự đau đớn này là từ thân thể hay là từ trong tâm.”

“…Đừng nói nữa.” Tạ lão gia dùng thanh âm vô cùng âm u bi thương nói. “Đừng nói nữa…”

Tạ phu nhân thở dài, không tiếp tục chủ đề này, chỉ là vươn tay sờ sờ đầu của Tạ Duẫn Ninh, nói: “Liên quan tới việc con không có quyền thừa kế, là do mẹ con quyết định. Nàng mặc dù hy vọng con có thể biết được cha ruột, lại cũng không hy vọng con tham dự vào chuyện tranh đấu giữa anh em, nàng chỉ hy vọng con lớn lên vui vẻ, làm một người phổ thông bình thường.”

Tạ Duẫn Ninh suy nghĩ một chút, sau đó cười: “Dạ.” Thì ra đây chính là nguyên nhân mà Tạ Duẫn Ninh không có quyền thừa kế?

Nhưng mà tuy là nói không có quyền thừa kế, trên thực tế, có lẽ là hậu bối của Tạ gia được yêu thương nhất đi.

Khó trách Tạ Diệc Đông sẽ nói ra lời như vậy.

Tạ Duẫn Ninh nhị thế tổ này thật đúng là chức nghiệp có tiền đồ.

Không có nguy cơ trở mặt thành thù với anh em, nếu có thì cũng rất ít, gia chủ nghiêm khắc nhất của Tạ gia đối với hắn cũng không có yêu cầu nghiêm khắc…

“Ta nghe Tạ Thượng nói rồi.” Tạ phu nhân đột nhiên nói.

Tạ Duẫn Ninh sửng sốt một chút, mới phản ứng lại.

…Luôn cảm thấy, có chút cảm giác cay đắng đang lan tràn trong miệng.

Tạ phu nhân cười cười, vươn tay xoa xoa tóc của hắn: “Con thích y sao?”


Tạ Duẫn Ninh im lặng một chút, gật gật đầu.

“Ừ, chúng ta biết rồi.” Tạ phu nhân cười, “Nếu như là con thích.”

Tạ lão gia có chút áy náy nhìn Tạ Duẫn Ninh mà mỉm cười: “Xin lỗi.” Sau đó vỗ vỗ vai của Tạ Duẫn Ninh: “Chỉ cần là con thích.” Ông vẫn chỉ nhìn Tạ Duẫn Ninh một cái, liền dời đi tầm mắt.

Vẻn vẹn chỉ một câu nói như vậy, Tạ Duẫn Ninh đã có thể cảm giác được hai người này cưng chiều chính mình đến không có nguyên tắc.

Chỉ là, người mà tôi yêu, có lẽ mãi mãi sẽ không yêu tôi đi.

Tạ Duẫn Ninh cũng nhìn cặp vợ chồng này mà mỉm cười.

Nhưng mà, nếu như có thể giúp đỡ người đó một chút xíu, tôi cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Cho dù y sẽ không yêu tôi, tôi cũng sẽ yêu người đó, mãi mãi chỉ chú ý đến y.

Bây giờ nhớ ra, có lẽ đây chính là cái gọi là số mệnh, hoặc là nói kiếp nạn?

Tạm biệt hai vợ chồng đương gia Tạ gia, Tạ Duẫn Ninh đi chầm chậm dọc theo con đường.

Hắn cũng không biết phải đi bên nào mới thích hợp.

Không muốn trở lại nơi lúc trước đã ở, cũng không muốn về nhà của Tạ Diệc Đông.

Sắc trời dần dần tối, nhiệt độ không khí cũng dần dần thấp, người trên đường đều bước đi vội vã.

Bọn họ có lẽ đều có nơi mà chính họ muốn đi.

Nghĩ đến điều này, Tạ Duẫn Ninh thở dài, trên mặt lộ ra nụ cười buồn.


Bây giờ cuối cùng cũng có thể hiểu được cảm giác từ trên cao rơi xuống.

Quả nhiên là càng cảm thấy hạnh phúc, một khi tỉnh lại thì cảm thấy càng đau.

Tôi của lúc trước, kỳ thực vẫn luôn giống như thực vật nhỏ bé không có mục đích sống trên thế giới này, ngược lại chính là mù quáng như vậy mà sống, đuổi theo hào quang của ánh mặt trời, chưa từng suy nghĩ đến việc sống có ý nghĩa gì, cũng chưa từng sợ hãi cái chết, cũng chỉ như vậy mà thôi.

Vốn dĩ cho rằng ít nhất có thể biến thành động vật có tri giác.

Nếu như phát hiện, chỉ là một giấc mộng tự cho là đúng mà thôi.

Sau khi tỉnh lại, phát hiện hào quang của ánh mặt trời vẫn xa xôi như cũ, mà tôi, vẫn là một gốc thực vật.

Điều duy nhất có thể làm chỉ là trông về nơi xa.

Tạ Duẫn Ninh cứ như vậy mờ mịt đi về phía trước.

Mãi cho đến khi đường phố lên đèn, mới phát hiện chính mình vậy mà đã đến toà nhà mà Tạ Diệc Đông đang ở.

Tạ Duẫn Ninh đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười khổ.

Đây là sao?

Đã trở thành bản năng như vậy rồi sao?

Đột nhiên, đằng sau truyền đến một lực lượng nào đó, đem chính mình kéo mạnh về phía sau, sau đó cả hai cổ tay đều bị nắm chặt.

Thanh âm trầm thấp quen thuộc vang lên: “Cậu đi đâu?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.