Nhật Xuất Đông Phương

Chương 6: Tuyết Sơn Săn


Đọc truyện Nhật Xuất Đông Phương FULL – Chương 6: Tuyết Sơn Săn


(*) săn bắt trên núi tuyết
– Cữu nhi.

– Thái tử Triết ngập ngừng, suy nghĩ một chút, do dự mà mở miệng:
– Đến Lư Hưng Bảo rồi, lo đi theo Hồ tướng quân đọc binh thư, tập trận pháp.

Chớ…!chớ kéo bè kết phái.

Phụ hoàng đã cử người đi theo rồi.

Cữu nghe xong, cũng không có phản ứng gì quá, khẽ cười đáp lại:
– Vương huynh cảm thấy ta sẽ làm những chuyện kia à?
– Phụ hoàng chèn ép như vậy, Cữu nhi bật lại cũng không quá đáng.

– Vương huynh, Cữu không phải loại người như vậy.

Mặc kệ thế nào, ta dẫu sao cũng là họ Đông Phương.

– Vương huynh tin ngươi.

Thái tử Triết quay người nhìn sang, trịnh trọng nói.

Cữu cười rộ lên, quay đầu nhìn đội quân hùng mạnh uy vũ phía sau.

Gió thổi tung bay góc áo bào của hắn, thân thể gầy yếu nhưng nét mặt kiên nghị:
– Vương huynh nhìn xem.

– Cữu cầm roi ngựa chỉ về phía sau, Thái tử Triết nhìn theo tay hắn.

– Đông Khởi chúng ta có binh lực cỡ này, có Vương huynh làm Thái tử.

Đông Phương Cữu ta ngoại trừ tắm máu sa trường, còn suy nghĩ nhiều làm gì nữa?
Thái tử Triết thở nhẹ một hơi, nở một nụ cười nhẹ nhõm:
– Vậy, Cữu nhi, Vương huynh không thể tiễn xa hơn được.

Ta ở đế đô, chờ ngươi trở lại.

Cữu chắp tay, không nói thêm nữa.

Vung dây cương, tuấn mã cất giọng “hí” vang, chân hăng hái giẫm theo đại lộ mà đi.

Một đường vô sự.

Một tháng sau, năm vạn quân mã đến Lư Hưng Bảo như đã định.

Cảnh trí vùng biên cương quả nhiên rất khác với đế đô phồn hoa.

Lư Hưng Bảo thuộc vùng phía Bắc Đông Khởi, lấy Tuyết Lộc Sơn làm ranh giới, tiếp giáp với Bắc Thần quốc.

Trên núi quanh năm đóng tuyết, dọc từ đỉnh núi đi xuống chỉ toàn mỏm đá đất sỏi sắc lẹm, không thấy một ngọn cỏ.

Gió Bắc lạnh rét có thể thổi đến hơn chín tháng trong một năm, khiến trăm dặm xung quanh Lư Hưng Bảo đều bị thổi thành đất cằn sỏi đá.

Mới vừa tiếp cận khu vực Bắc Cương, Cữu đã trùm lên một chiếc áo lông lớn, lông cáo trắng như tuyết quấn quanh cổ áo càng tôn thêm vẻ cao quý cho khuôn mặt trắng nõn ngọc ngà.

Làm cho dân chúng Lư Hưng Bảo đã quen nhìn đại hán mãn phu đều thảng thốt, cho rằng thật sự là thần tiên hạ phàm.

Hồ Duy Viễn cùng với tướng quân Trương Khải Xương bàn giao hoàn tất, tiến vào phủ Thủ Bị.

Sửa chữa một tòa dinh thự xưa cũ trong thành, tạm thời làm thành phủ Trí Viễn hầu.

Cữu giao cho quân nô thu dọn sắp xếp ổn thỏa, đổi thành áo bào đơn giản, chưa kịp sưởi ấm tay đã lập tức đi tới phủ Thủ Bị.

Hồ Duy Viễn vội vàng tiếp đón, ra lệnh pha trà nóng mang tới.

Cữu bưng tách trà khẽ nhấp một ngụm:
– Đã bàn giao xong xuôi với Trương tướng quân rồi?
– Về quân sự cơ bản xong xuôi, còn một ít việc vặt trong phủ vẫn đang sắp xếp.

– Ừ, chúng ta mới đến, nên hỏi kỹ Trương tướng quân, tránh cho sau này gặp khó khăn.

– Hầu gia yên tâm, mạt tướng tự nhiên tận tâm tận lực.

Cữu nở nụ cười ấm áp:
– Hồ tướng quân quá khách khí, ngài ta làm chung ít nhất là ba năm, hai chữ Hầu gia này thật sự chiết sát ta.

Hoàng thượng và phụ vương đều gọi tục danh của ta, ngài là trưởng bối, cũng gọi ta một tiếng Cữu là được.

– Cái này không được, mạt tướng có phóng lá gan cũng không dám gọi thẳng tục danh của Hầu gia.

– Vậy…!gọi Thế tử đi! Hai chữ Hầu gia này, quả thực không quen.

Hồ Duy Viễn cũng là người ngay thẳng, thấy Cữu nói như thế cũng không giả dối nhiều:
– Nếu vậy, mạt tướng bạo gan rồi.


Về sau vẫn xin Thế tử gia bỏ qua cho.

– Ngài ta tới Lư Hưng Bảo này là để biên cương Đông Khởi thái bình, dẫn đầu đảm nhiệm bảo vệ tốt biên giới.

Những thứ lễ nghi phiền phức kia miễn đi.

Ta vẫn còn trẻ tuổi, không chịu nổi đa lễ.

– Vâng, Thế tử gia.

Dưới quyền Trương tướng quân có vài tham tướng đến Lư Hưng Bảo chưa được hai năm, lần này không theo Trương tướng quân hồi kinh.

Ta cử hai người đi theo Thế tử gia, mọi việc có thể chiếu ứng lẫn nhau, cũng tiện cho Thế tử gia.

– Ồ? Đều là kiểu gì?
– Ba người Đô thống đội kỵ binh, quản lí dẫn dắt rất tốt, ta giữ lại trong doanh trại để trông nom việc quân mã.

Còn cặp song sinh lanh lợi thông minh, cho bọn họ đi theo Thế tử, không biết được không?
Cữu nghe nói, vội vàng kêu gọi tới nhìn thử:
– Bọn họ nên thuần thục dân phong quân bị ở Lư Hưng Bảo mới tốt.

Hồ Duy Viễn ra lệnh một tên lính nhanh chóng đi quân doanh tìm người.

– Thế tử gia yên tâm, ta đã hỏi qua, đều là người giỏi trong trại.

– Ừ, nếu vậy tất nhiên là tốt.

Chốc lát, hai tên tướng lĩnh trẻ tuổi mặc giáp bạc sáng bóng tiến vào, cúi người hành lễ với Cữu.

– Bái kiến Hầu gia.

– Mau đứng lên, không cần đa lễ.

Hai huynh đệ đứng lên, thi lễ với Hồ tướng quân xong, đứng ở một bên.

Cữu quan sát, tuổi cũng khoảng mười tám mười chín, mặc dù ở hai năm trong vùng biên giới khí hậu rét lạnh nhưng cũng không thô ráp, rất là anh khí, mắt sáng mày kiếm, nét mặt văn hoa.

– Ha ha, quả nhiên tướng mạo giống nhau.

Các ngươi là sinh đôi?
Hai huynh đệ gật đầu.

Cữu chỉ người bên trái hỏi:
– Vị này chính là huynh trưởng, đúng không?
Hai người kinh ngạc nhìn nhau:
– Hầu gia thật tinh mắt! Rất nhiều người đều không phân biệt được chúng ta là ai, Hầu gia lần đầu thấy đã phân biệt được trưởng ấu rồi.

– Ha ha ha, người ta nói song sinh lớn tuổi thì chất phác hơn, còn nhỏ tuổi sẽ lanh lợi hơn.

Ta nhìn ánh mắt của các ngươi đoán đại, vậy mà lại đúng.

Các ngươi tên gì?
– Hàn Sĩ Chiêu.

– Hàn Sĩ Đạc.

– Ừ, Hồ tướng quân có ý định sau này để huynh đệ các ngươi đi theo ta, không biết các ngươi có bằng lòng hay không?
Lại là rất ăn ý liếc mắt nhìn nhau:
– Mạt tướng vô cùng vinh hạnh, nguyện đi theo Hầu gia!
– Ha ha, mới vừa nói Hồ tướng quân xong, lại đến các ngươi rồi.

Từ nay về sau, gọi Thế tử là được.

Hầu gia này, vẫn nghe không được.

Huynh đệ họ Hàn nhìn Thế tử nhỏ tuổi vóc người vẫn chưa lớn, âm thầm thán phục: Không hổ là con cháu hoàng gia, con cháu của vua, giơ tay nhấc chân quả nhiên không giống người khác.

Muốn nói khác chỗ nào cũng khó, lại tồn tại sẵn một loại uy nghiêm.

Trong lòng tự sinh ra tôn kính.

Biên cương Bắc Cương tuy là kham khổ, nhưng Cữu cũng không phải tới đây để hưởng thụ.

Mỗi ngày đi tuần tra doanh trại quân đội, theo Hồ tướng quân học chút binh pháp, thao luyện quân mã.

Bàn tay da mỏng thịt mềm bị gió bấc thổi đến rướm máu, mặt cũng sần sùi, nhưng tinh thần không hề giảm sút.

Ba tháng sau, đã nắm rõ các quân vụ cao thấp trong doanh trại.

Thái tử Triết sai người chuyển cho một ít binh thư trận đồ, Cữu đặt ở đầu giường, mỗi ngày treo đèn đọc đêm, rất là chăm chỉ.

Giữa ban ngày lúc rảnh rỗi sẽ gọi huynh đệ họ Hàn chuẩn bị ngựa, đi tra xét địa hình cảnh vật xung quanh Lư Hưng Bảo.

Nơi này giáp ranh Bắc Thần, là chỗ sau này khai chiến phải đi qua, cũng là chỗ sẽ làm đại doanh, Cữu hiểu được lợi hại trong đó nên cũng đặc biệt lưu ý.


Một ngày nọ, khí trời quang đãng, sáng sớm Hồ Duy Viễn tràn đầy phấn khởi đi qua phủ Trí Viễn hầu mời Cữu lên Tuyết Lộc Sơn săn thú.

Đã bận rộn lâu ngày, vừa lúc Cữu cũng muốn thả lỏng gân cốt, vui vẻ nhận lời.

Chuẩn bị đầy đủ cung tốt tên nhọn, dẫn theo huynh đệ nhà họ Hàn rời đi.

Từ giữa sườn núi Tuyết Lộc Sơn trở lên tuyết rơi quanh năm, chỗ không tuyết thì cũng là đá sỏi đầy đất.

Con mồi thường là các loại thú nhỏ như thỏ, hồ ly, ít có mấy loại mập mạp như hươu, nai hay mãnh thú gấu hổ.

Cữu bắn cung năm ba lần, cũng chỉ săn được hai thỏ tuyết.

Bởi vì chạy trên núi, người ngựa đều có chút thở dốc, huynh đệ nhà họ Hàn cũng đi theo không rời một tấc.

Phía trước Hồ tướng quân dẫn người đuổi theo một con cáo lửa, đã chạy xa đến không thấy bóng dáng.

Cữu thả chậm ngựa, đi chậm rãi dọc theo đường núi.

Trong miệng mũi không ngừng thở ra khói trắng, mặt nổi lên một tầng ửng đỏ.

– Thế tử gia bắn cung rất khá! Ở nơi đầy tuyết như thế này, cách trăm bước chân có thể bắn trúng đầu thỏ tuyết không phải là chuyện dễ.

Hàn Sĩ Đạc cầm tai thỏ giơ lên, rất hưng phấn!
Hàn Sĩ Chiêu thở hổn hển, cười không nói.

Cữu cười nói:
– Tài bắn cung của Sĩ Đạc không tiến bộ, nhưng công phu nịnh bợ lại tinh tiến nhỉ.

Nói xong nhìn Hàn Sĩ Chiêu bên cạnh, hai người nhìn nhau cùng một biểu tình.

Những ngày qua đi theo, hai huynh đệ biết Đông Phương Cữu tính tình khoan hậu rộng rãi, không phải người hay gây khó dễ, cho nên trong lúc nói chuyện cười đùa nhiều hơn.

– Huynh đệ ta bắt đầu hiểu đạo lý đối nhân xử thế rồi.

– Tên làm ca ca cười trêu đệ đệ.

– Ca, Thế tử gia là loại người thích được vỗ mông ngựa sao? Ta cũng là dựa vào sự thật mà nói, chẳng lẽ không đúng à? Vậy ngươi bắn con thỏ đem tới cho huynh đệ nhìn thử xem?
– Được rồi được rồi, ngươi ở chỗ cao này cười nói lớn tiếng cũng không sợ mất sức à.

Hơn nữa con mồi cũng bị ngươi dọa chạy, chúng ta…!
Phía trước cách hơn ba mươi bước, một bóng trắng chợt lóe lên.

– Đó là cái gì?! – Hàn Sĩ Chiêu đột nhiên dừng lại, cùng lúc đó Cữu hỏi ra.

– Ta cũng nhìn thấy!
Hàn Sĩ Chiêu đạp ngựa vội vã chạy tới, kiểm tra xung quanh nơi xuất hiện bóng trắng, nhưng không phát hiện có gì bất thường.

Cữu và Hàn Sĩ Đạc chạy tới, cũng nhìn bốn phía.

– Không phải là Tuyết Linh chứ!? – Hàn Sĩ Đạc lầm bầm.

– Tuyết Linh?
– Là truyền thuyết của dân chúng Lư Hưng Bảo.

Nói rằng Tuyết Lộc Sơn có tà linh trông giữ, không cho phép người thường tùy tiện giẫm lên.

Tuyết Linh sẽ ở trong tuyết nô đùa chạy nhảy, thỉnh thoảng còn hú.

Không ít người đã từng thấy qua, ta tới đây đã hai năm, lên núi hơn trăm lần, nhưng chưa từng phát hiện tung tích.

– Có hại cho người à? – Cữu cau mày hỏi.

– Chẳng những vô hại, thậm chí còn tương đối sợ người.

Chỉ có điều, đến nay vẫn không ai có thể nói cụ thể dáng dấp của Tuyết Linh, bởi vì nó đều là lóe lên tức thì.

– Chúng ta đây chẳng phải là may mắn? – Hàn Sĩ Chiêu nói, con mắt vẫn đang nhìn quanh.

– Đó là người.

– Cữu bình tĩnh nói.

– Người?
– Ừ, ta đã thấy, hẳn là con người không sai.

Huynh đệ họ Hàn kinh ngạc nhìn nhau một chút, ngẫm lại, cũng cảm thấy có lý:
– Trên Tuyết Lộc Sơn này có thể có người nào à? Người không thể ở nơi này, lẽ nào cũng là săn thú?
– Chúng ta qua xem thử, nó chắc là chạy theo hướng này.

Cữu chỉ phía Bắc, cưỡi ngựa chạy nhanh tới.


Anh em họ Hàn vội vàng đi theo sít sao.

Vừa chạy chậm vừa cẩn thận kiểm tra động tĩnh bốn phía.

Chạy đến một chỗ trước sườn dốc, Cữu bỗng nhiên nhảy xuống ngựa, anh em họ Hàn ở phía sau không hiểu ý nhưng vẫn xuống ngựa theo.

– Suỵt…!đừng lên tiếng.

Ta nghe được một vài tiếng động.

Cữu đặt ngón trỏ dọc trước miệng mũi, sau đó chỉ vào một tảng đá lớn bên cạnh, ý bảo Sĩ Đạc giấu ngựa đi.

Tiếp theo cùng với Sĩ Chiêu, chậm rãi nằm xuống phía sau một cái dốc thoải, mắt nhìn chăm chú vách núi phía trước.

Sĩ Đạc giấu kỹ ngựa xong, cũng đi tới nằm xuống, Cữu chỉ phía trước:
– Là chỗ vách đá này, chúng ta yên lặng chờ một chút, nhìn xem có động tĩnh gì.

Anh em họ Hàn gật đầu, ba người tự mình im lặng ẩn nấp nhìn phía trước.

Cữu nhìn kỹ thật lâu, nhẹ giọng nói với anh em họ Hàn:
– Có thấy không, mỏm đá kia nhô lên ở phía sau, là một hang động.

Hai huynh đệ nhìn kỹ, đáp:
– Đúng là vậy.

Nếu Thế tử gia không nói, rất khó phát hiện.

– Ừ, cửa động của nó giấu chỗ mỏm đá kia, nhìn từ bên dưới sẽ rất khó phát hiện.

Ngay cả từ góc độ này của chúng ta, cũng chỉ lộ một khe hở nhỏ.

– Thế tử gia nghĩ bí mật nằm trong động?
– Tám chín phần mười.

Bóng trắng kia vụt qua trước vách đá rồi biến mất, ta nghĩ nó cảm giác được chúng ta đang tìm nó, cho nên tới nơi này trốn.

– Vậy chúng ta trực tiếp đi qua không được hả, vào động tìm hư thực.

– Không được, vẫn là chờ một chút xem, đả thảo kinh xà sẽ không tốt.

Nhìn tình hình rồi nói tiếp.

Qua khoảng nửa canh giờ, chân của ba người trên tuyết đã lạnh đến tê cứng, vẫn là một mảnh yên tĩnh.

Hàn Sĩ Đạc hơi mất kiên nhẫn.

– Thế tử gia, hay là chúng ta trực tiếp vào xem đi, phải đợi ở đây tới khi nào.

Đông hỏng ngài rồi chúng ta phải làm sao? Hồ tướng quân nhất định sẽ tìm chúng ta.

Cữu hơi nhíu mày, còn chưa kịp nói, đột nhiên, cửa động xuất hiện một vật thể màu trắng.

Ba người lập tức quên mất cái lạnh, nhìn chằm chằm hướng kia.

Vật màu trắng kia ló đầu ra xoay xoay hai cái, dường như đang quan sát động tĩnh, sau đó thấy không có gì dị thường, liền nhô ra khỏi mỏm đá.

Lúc này, cả ba người đều thấy rõ, rõ ràng là đầu một người nào đó đang trông ngó.

Bởi vì cách xa, không thấy rõ mặt mũi.

– Quả nhiên là người.

– Hàn Sĩ Đạc có chút hưng phấn.

– Hắn làm gì nhỉ? Chỗ trời băng đất tuyết này, hắn ở đây làm cái gì? – Hàn Sĩ Chiêu suy xét thật nhiều, nói ra nghi hoặc của mình.

Cữu không trả lời, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi bóng dáng quỷ dị kia.

Bóng người kia quan sát bốn phía một chút, lại lui về trong động.

– Chúng ta vào xem!
Sĩ Đạc chuẩn bị đứng lên, Cữu vội vàng đè hắn lại:
– Không, đi lấy ngựa, chúng ta đi về thôi.

– Trở về? – Sĩ Đạc mở to hai mắt.

– Ừ, Hồ tướng quân chắc đang tìm chúng ta.

Cữu lại nhìn chăm chú cửa hang kia một hồi, mới đứng dậy, phủi phủi đá vụn trên người.

– Sĩ Đạc, dắt ngựa tới đây, chúng ta bảo hộ Thế tử gia quay về.

– Sĩ Chiêu kéo đệ đệ đang không hiểu gì đứng lên, thúc giục hắn đi dẫn ngựa.

Chờ hội hợp cùng Hồ Duy Viễn, không cần Cữu dặn dò, ba người đều không nhắc tới cuộc gặp gỡ bất ngờ này.

Sĩ Đạc giao thỏ cho tùy tùng trong quân doanh.

Hồ tướng quân thu hoạch không ít, tay cầm hai cáo ba thỏ, vui vẻ đến râu mép đều vểnh lên.

– Ha ha! Không nghĩ tới nơi đất cằn sỏi đá này vậy mà lại có vài thứ, đáng tiếc không có lang sói hổ báo cho bổn tướng quân thỏa nguyện một chút! Thế tử gia, săn có thỏa thích không?
– Rất tốt! Núi tuyết trống trải, tung chạy một chuyến cũng là tốt, huống chi còn có con mồi.

Hồ tướng quân bách phát bách trúng quả nhiên danh bất hư truyền!
– Ha ha ha! Rảnh rỗi chúng ta sẽ quay lại! Chỉ cần không vượt qua cột mốc biên giới kia, Tuyết Lộc Sơn này mặc sức mà chạy!
– Ừ, bây giờ đi về, giao con mồi cho đầu bếp, nướng với rượu hoa điêu thượng hạng, Hồ tướng quân, chúng ta đêm nay không say không về, thế nào? – Cữu cười cong mắt, thoạt nhìn cực kỳ hứng thú.

– Được!
Hồ Duy Viễn vui đến gần như nhảy ở trên lưng ngựa, lập tức giục xuống núi.


Sắc trời hơi tối, hạt tuyết bắt đầu rơi lác đác, gió bấc cũng mạnh hơn.

Cữu phủ kín người bằng áo khoác lông cáo, quay đầu nhìn Tuyết Lộc Sơn phủ tuyết trắng mờ mịt, rồi thúc mã đi xuống chân núi.

Sáng sớm ngày tiếp theo, Cữu lưu loát xử lý sự vụ lớn nhỏ trong quân trại xong, chào hỏi qua Hồ Duy Viễn, liền dẫn Hàn thị huynh đệ quay về Hầu phủ.

Trang bị đuốc lửa cùng với các vật dụng chủy thủ phòng thân, cưỡi ba con ngựa chịu rét hướng thẳng đến Tuyết Lộc Sơn.

Đến bên dưới vách đá hôm qua, Cữu phân phó Hàn Sĩ Đạc giấu kỹ ngựa như lần trước.

Hướng tới mỏm đá che khuất hang động, Cữu nhẹ nhàng leo dọc theo vách đá gần như thẳng đứng đi lên.

Hàn Sĩ Chiêu theo sát bên người Cữu, rất cảnh giác chú ý động tĩnh bốn phía.

Hàn Sĩ Đạc ở dưới cách Cữu hơn một trượng, vừa leo trèo vừa quan sát địa hình.

Không bao lâu, Cữu đã dừng trên tảng đá kia, đứng ẩn nấp phía trước cửa động.

Hơi ổn định thân mình một chút, điều hòa hơi thở, lệnh cho Hàn Sĩ Đạc đốt đuốc, định bước vào trong.

– Thế tử gia, ta vào trước, ngài theo sau ta.

Hàn Sĩ Chiêu giơ cao cây đuốc, sải bước đi vào trong động trước:
– Sĩ Đạc, chú ý phía sau, bảo hộ Thế tử gia.

– Dạ, đã biết, ca.

Cữu theo sát Hàn Sĩ Chiêu, ba người nối đuôi nhau đi vào động.

Thạch động không rộng, là một đường đá hẹp dài, cây đuốc có thể rọi sáng hai bên vách đá.

Ba người thận trọng đi một đoạn, vẫn chưa gặp cái gì khác thường.

– Sợ là người hôm qua chỉ là tạm đến đây trốn tránh, thấy chúng ta đi rồi cũng rời đi, không có nhiều liên quan đến hang động này? – Hàn Sĩ Đạc hơi mất hứng.

– Tiếp tục đi xem, động này không có ngã ba, chúng ta đi tiếp cũng không lạc đường.

Trái lại cây đuốc cũng đủ dùng, cùng lắm theo đường cũ trở về là được.

– Cữu ngược lại muốn thăm dò.

Hàn Sĩ Chiêu ở tuốt đằng trước đột nhiên ngừng, “Suỵt…” chặn tiếng hai người phía sau, ba người nín thở tập trung nghe âm thanh khác thường ở phía trước truyền tới.

Ở chỗ sâu trong động truyền đến tiếng “sột soạt sột soạt”, không phân biệt được là người hay thú gây ra.

Hàn Sĩ Chiêu lập tức dập tắt cây đuốc, ba người liền rơi vào không gian tối đen như mực.

Yên lặng nghe, âm thanh “sột soạt” vang lên vài lần rồi ngừng.

Hàn Sĩ Chiêu mò mẫm đi về phía trước, mơ hồ thấy được ánh sáng.

Ba người tăng tốc độ bước tới chỗ ánh sáng, đến gần thì phát hiện là một khúc ngoặt.

Chỗ ba người cùng với chỗ phát ra ánh sáng vừa vặn tạo thành một góc nghiêng, Hàn Sĩ Chiêu vươn cánh tay ngăn Cữu lại, ý bảo chờ, tự mình lách người đi qua chỗ phát ra ánh sáng.

Cữu cũng không sợ sệt, lúc Sĩ Chiêu quẹo góc đi rồi cũng nhanh chóng đi theo, Sĩ Đạc theo sát sau lưng.

Mà hiện lên trước mặt ba người, cũng là một hình ảnh tương đối quái dị.

Là một không gian không lớn, trên vách đá bị đục vài cái lỗ, cho nên không cần đèn cũng sáng.

Thoạt nhìn hẳn là giống như phòng ở, trong góc phòng có mấy đống cỏ khô, trên đống cỏ là thứ gì đó như sợi bông cuộn thành đoàn.

Sát vách động có một bếp đá, bên cạnh bày ra vài cái hũ sành.

Ngoại trừ cái đó ra không có vật gì khác, nếu thật sự nói có người ở đây, vậy cũng quá đơn sơ rồi.

Trong góc song song với phương hướng của ba người, hình như có một vật thể màu trắng cuộn tròn.

Cữu tinh mắt, phát hiện trước, liền đi tới.

Đống vật thể kia đột nhiên giật mình, Hàn Sĩ Chiêu vội vàng ra trước bảo hộ trước mặt Cữu.

Ba người nhìn chằm chằm nó, mức độ ngọ nguậy dường như lớn hơn chút, Sĩ Đạc rút chủy thủ* từ ống giày ra, cầm trong tay.

(*) chuỷ thủ: dao găm
Từ từ, vật thể cuộn tròn kia dần dần hiện ra hình dạng một người.

Đầu tiên là nhô lên cái trán đầy tóc trắng, từ từ, cũng phân biệt ra hình dạng tay chân.

Thoạt nhìn là thân thể cực kỳ gầy yếu, vải bố bọc lưng lòi ra hình dạng đầu khớp xương.

Bởi vì tư thế ngồi chồm hổm, nhìn không được vẻ mặt ẩn dưới mái tóc bạc.

Dường như cảm thấy có khách không mời mà đến, cả người hơi run rẩy.

– Vãn bối Hàn Sĩ Chiêu, mạo muội làm phiền, xin hỏi tôn tính của tiền bối?
Không trả lời, người ngồi chồm hổm bắt đầu hướng sát vách đá.

Sĩ Chiêu tiến lên, đi vài bước tới gần, vươn tay thử chạm vào người kia.

Cũng không nghĩ tới hành động này làm cho hắn ngẩng đầu lên, Sĩ Chiêu chợt lui một bước.

Cữu và Sĩ Đạc đều hoảng hốt.

Trước mắt, là một gương mặt vô cùng kinh dị..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.