Đọc truyện Nhật Xuất Đông Phương FULL – Chương 42: Ngàn Vạn Sai
Đêm đến, bầu trời Sở Châu bị ánh rực rỡ của pháo hoa chiếu sáng như ban ngày.
Dưới sự thống trị của Đông Phương Cữu mấy năm qua, cuộc sống bách tính đầy đủ sung túc, nhưng mà, cố quốc chi tâm* bao giờ cũng mạnh mẽ.
Hôm nay một khi phục quốc, Sở nhân vô cùng vui vẻ, pháo trúc hoa màu trong kho của các cửa tiệm đều được bán đổ bán tháo đến sạch sẽ, nam nữ già trẻ ùa về đầu đường Sở đô, không khí vui mừng ngập tràn, tiếng hò reo không dứt.
(*) cố quốc chi tâm: trái tim/ tâm tư hướng về đất nước
Sở cung bị niêm phong lâu ngày, nay cửa cung lại được mở lần nữa, các quan lại cùng với nhóm quý tộc bị Cữu giáng làm thứ dân chưa từng bỏ chạy nơi xa, đã nháo nhào tụ tập trở về cung, Thừa Thiên Điện mở dạ yến (tiệc đêm), món ngon rượu ngọt, châu vi thúy nhiễu*, người tới lui liên tục.
Một lần nữa, Sở Thiên Minh khoác hoàng bào lên người, cao cao ngồi trên long ỷ, Nam Cung Ngọc Thiềm ngồi bên cạnh hắn, hắn bái phục Nam Cung Ngọc Thiềm đến nỗi gần như đầu muốn rạp xuống đất, chỉ hận không thể dâng hiến quốc gia để báo đáp đại ân này.
Trên bàn tiệc, tiếng nói cười huyên náo, ăn uống linh đình, tiệc rượu được mở trong vội vàng vậy mà lại rất vui vẻ.
(*) châu vi thúy nhiễu: châu = châu ngọc, thúy = ngọc thúy, vi + nhiễu = lượn quanh => châu vi thúy nhiễu = tài bảo trang sức khắp nơi
Mà xen lẫn trong tiếng cười vui toàn thành, Vân Hi Uyển của Sở cung, lại tĩnh lặng tựa như đã chết.
Giống như tâm tình lúc này của chủ nhân nơi ấy, không hề có một chút sức sống.
Gian phòng không có sinh khí vì tôi tớ chưa đến đủ, tiếng dây pháo xa xa truyền tới, chỉ khiến cho nơi này càng thêm giống như một ngôi mộ.
Giống như, một phần mộ muốn cắn nuốt người khác.
Nằm co rúc trên chiếc giường nhỏ, Sở Thiên Hi sớm đã mất đi toàn bộ cảm giác, không một ai bên cạnh nàng ấy, mà đối với Thiên Hi, có người hay không đã không khác nhau nữa rồi.
Cái lạnh lẽo phát ra từ trong ra ngoài bao lấy nàng ấy, trái tim và thân thể đều vì sự lạnh lẽo này mà trở nên chết lặng.
Trên dung nhan với biểu cảm đông cứng, nước mắt xuôi theo khóe mắt liên tục chảy xuống thấm vào trong chăn đệm, vô hình không tiếng động, thật giống như Cữu đã từng sinh động chợt biến mất trong tầm mắt của Thiên Hi, không còn tăm hơi.
Từ đầu đến cuối, chưa từng có một câu xin lỗi.
Bên trong hỗn độn phiền muộn, cố chấp cộng thêm hàm răng cắn chặt, bao nhiêu lần đối diện với ánh mắt Cữu, đã biết bản thân sai rồi lại sai, vậy mà vẫn không chịu nói một câu xin lỗi.
Cữu thì sao? Hận ý ngập trời, nhưng vẫn nuốt xuống, không hề trách móc đay nghiến nàng ấy, chưa bao giờ.
Đối với nàng ấy, người kia, tâm tư không thể cứng rắn nổi.
Nhưng mà lúc này đây, không ngừng thì thào.
Cữu, xin lỗi…!
Cữu, xin lỗi…!
Cữu, xin lỗi…!
Xin lỗi…!
Xin lỗi…!
Xin lỗi…!
Thế nhưng, đã không có người nghe nữa rồi.
Mặt khác, trong thung lũng của ngoại ô Sở quốc, bên trên khối đất bằng, vài tên Sở quân đang dùng xẻng sắt đào một cái hố.
– Ê, người này đã chết chưa? – Một tên binh sĩ dùng chân đá đá thi thể trên đất, hỏi đồng bạn.
– Đã bị loạn tiễn bắn thành như vậy, không chết há chẳng phải là phụ lòng Diêm Vương à?
– Cũng phải! Nếu không chính mắt nhìn người này chết, Hoàng thượng cũng không thể an tâm giao cho mấy người chúng ta.
Đây chính là đường đường* vua Đông Khởi Đông Phương Cữu đó!
(*) đường đường: ý chỉ vẻ vang trịnh trọng, có khí thế, khí phách
– Ồ? Nghe nói là một nữ nhân đấy, nhìn gương mặt này rất giống, xinh đẹp như thế, chỗ nào trông giống nam nhân chứ! Chúng ta nhìn thử xem là thật hay giả không?
– Nhìn gì mà nhìn? Không thấy bị tên đóng cho thành thi thể nát vụn rồi à? Đến hình người còn không nhìn ra được thì xem nam nữ cái gì? Nhanh nhanh lên, mau chôn người ta, xong việc chúng ta trở về uống rượu, giờ trong thành đang náo nhiệt lắm đấy!
– Đúng đúng, mau mau!
Mấy tên lính vừa nói vừa qua loa đào một cái hố cạn, dùng chân đá đá đẩy Cữu vào, dùng xẻng hất đất phủ lên.
Sau khi làm xong, người dẫn đầu phủi phủi tay, nói:
– Chúng ta đi thôi, chần chừ nhỡ sói hay thú dữ đến thì tiêu.
Chậc chậc chậc.
Vừa lắc đầu vừa nói:
– Ngươi nói xem, một đời anh hùng lại chết như vậy, sao mà nhắm mắt được chứ! Nam hay nữ cũng thế, không làm người yêu thương mình đau lòng sao? Ây da! Vương hầu tướng lĩnh này, không dễ làm mà!
– Thủ lĩnh? Ngựa đâu? Chi bằng ta đem về làm thịt ngựa đi?
Một người khác nói, kết quả bị người ở sau vỗ mạnh vào đầu:
– Tiểu tử ngươi ngốc à? Bây giờ Sở đô phồn thịnh rồi, thứ gì chẳng có? Ngươi tưởng rằng chúng ta đang ở trong núi hả?
– Hì hì, cũng đúng!
– Đi thôi đi thôi, trở về uống rượu đi!…!
Mấy tên lính đùn đẩy nhau, chậm rãi rời khỏi nơi này.
Cách đó không xa, có chiếc xe ngựa lặng lẽ dừng ở trong mảnh rừng nhỏ, mượn bóng cây mờ tối che chắn, không hề kinh động đám người này.
Chờ đám người đi xa, hai cái bóng nhanh chóng di chuyển đến chỗ chôn cất Đông Phương Cữu.
– Con bà nó! Thật đúng là con mẹ nó độc ác mà!
Một người trong đó thấp giọng nói, cắn răng nghiến lợi lầm bầm.
Mà một người khác, im lặng quỳ trên mặt đất, vội vã đưa tay cào đi lớp đất vừa mới đắp lên.
Không đến mấy lượt, khuôn mặt trắng bệch không một giọt máu của Đông Phương Cữu lộ ra từ trong mặt đất.
Đất cát dính đầy xen lẫn trong tóc và lông mi, vết ướt nơi khóe mắt đã ngưng tụ thành bùn bẩn.
Động tác dừng lại, một đôi tay thon dài trắng nõn cứng ngắc ở nơi đó.
Chốc lát sau, mới hơi run rẩy luồng vào trong đất, đặt dưới cần cổ Cữu, hơi dùng sức, chậm rãi ôm nàng ra khỏi hố đất.
Đất cát “sàn sạt” lướt qua thân thể Cữu, vô số vũ tiễn cắm trên tay chân đều rơi xuống, áo bào trên người đã nhuốm máu ướt sũng.
Nhờ lúc ấy ngửa mặt ra sau mà dung nhan vô cùng tuấn mỹ kia không bị tổn thương, ngoại trừ gương mặt, trên khắp toàn thân, đã không tìm được một chỗ toàn vẹn.
Tây Môn Hồng Tuyết cảm thấy lòng mình như bị ai dằn xé, từng cơn đau nhói xoáy thẳng vào tim.
Đông Phương Cữu thảm trạng như vậy, khiến cho Hồng Tuyết không còn sức lực mà ôm lấy nàng.
Bên trong đôi mắt xinh đẹp sáng như sao, bắt đầu long lanh nước, chỉ có thể dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng phủi đi vết bẩn trên mặt Cữu.
Dung nhan làm Hồng Tuyết vui vẻ và ấm áp đã không còn linh động rực rỡ, chỉ giữ lại vẻ tĩnh lặng và tuyệt vọng.
Khổng Nhậm ở bên cạnh nhíu chặt chân mày, sắc mặt buồn bã, không nói một tiếng.
Để Cữu tựa nửa người vào trong lòng, Hồng Tuyết đang cố gắng đè nén tâm tình ưu thương, bỗng cảm thấy khác thường.
Đông Phương Cữu trúng tên đã lâu, vậy mà cơ thể vẫn mềm mại, khuôn mặt vẫn giữ nhiệt độ người thường, chứ không phải là cứng ngắc lạnh lẽo vốn phải có.
Cúi đầu cẩn thận kiểm tra thương thế trên người nàng, tức thì nhìn thấy chỗ vị trí trái tim tuy bị mũi tên cắm xuyên áo bào, nhưng lại không đâm vào trong cơ thể.
Vạch áo bào đã bị rách tả tơi, một mảnh vải lót thật mỏng được khâu ngay vị trí ấy, bên trong nó, chứa một tấm bùa hộ mệnh hoàng kim.
Đôi mắt Tây Môn Hồng Tuyết sáng rực, đặt Cữu nằm xuống đất, lấy bình thuốc tùy thân ra, tỉ mỉ rắc bột thuốc lên từng vết thương ở trước và sau người nàng.
– Đây…!đây là sao? Đã biến thành như vậy, vẫn…!vẫn có thể cứu? – Khổng Nhậm sửng sốt mở to mắt.
– Không bị thương ở chỗ hiểm yếu nhất, chỉ cần còn một tia hy vọng, ta vẫn sẽ thử xem.
– Nàng, nàng chắc chắn?
Tay Hồng Tuyết ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Khổng Nhậm một lát, nói:
– E rằng y thuật của ta không thể, nhưng mà, sư phụ của ta có lẽ có thể.
– Sư phụ nàng? Ở đâu?
– Tây Côn Luân.
– Tây Côn Luân?? Chỗ đó cách nơi đây không dưới ngàn dặm, phải đi qua toàn bộ Tây Viêm, cho dù bây giờ chưa chết, nhưng đợi đến được nơi đó, người này đều thành xác khô rồi.
Chưa nói hết, đã có một bóng trắng nhanh chóng rơi xuống, thò tay định bắt lấy Đông Phương Cữu trên mặt đất.
Khổng Nhậm hoảng hốt, lách mình ra trước che chở Hồng Tuyết, sau đó bảo vệ Cữu, nhưng bị bóng trắng kia chưởng một chưởng lên ngực.
– Ư…!khụ! Khụ khụ khụ khụ…!
Nhất thời bị khó thở, lớn giọng ho khan.
Bóng trắng kia không tiếp tục ra tay đánh hắn nữa, chìa tay muốn bắt Cữu, cũng bị thảm trạng của Cữu dọa cho kinh hãi.
– Ngươi, ngươi là ai hả? Hả? Ngươi muốn giết người à?
Thật vất vả Khổng Nhậm mới ổn định trở lại.
Ở phía sau hắn, Tây Môn Hồng Tuyết nhìn người mặc bạch y cùng với mái tóc bạc trắng kia, thử dò xét hỏi:
– Ngươi là…!Bạch hộ vệ?
Cữu từng nói có hai người như thế theo nàng, Hồng Tuyết đã từng thấy qua Hắc Tiêu một lần, còn Bạch Yêu này, cũng là lần đầu tiên gặp mặt.
Bạch Yêu nghiêng đầu, nói:
– Ra mắt Tây Môn Công chúa! Ra mắt Khổng Thừa tướng!
– Hử? Biết bọn ta? Biết bọn ta mà ngươi còn đánh ta? Ngươi…!
– Bạch hộ vệ! – Hồng Tuyết cắt ngang Khổng Nhậm:
– Ngươi có võ công, đúng không?
Bạch Yêu gật đầu.
– Vậy thì, hiện tại ta cần ngươi hỗ trợ, cứu mạng nàng! Được không?
Bạch Yêu nhìn Tây Môn Hồng Tuyết, chợt quỳ một chân trên mặt đất:
– Xin Tây Môn Công chúa phân phó, Bạch Yêu nhất định không chối từ!
– Tốt!
Hồng Tuyết tập trung tinh thần, nói:
– Trước hết ngươi hãy phong bế kinh mạch toàn thân của nàng, làm cho máu, khí không lưu thông, ngũ tạng đều ngừng.
Bạch Yêu nghe xong, đưa tay điểm vài cái ở những vị trí chính yếu trên người Cữu.
– Xong rồi.
– Sau đó, gạt bỏ mấy mũi tên này đi.
– Gạt bỏ??!! – Tròng mắt của Khổng Nhậm gần như muốn rớt ra ngoài:
– Rút mũi tên ra rồi người còn có thể chữa trị hả?
– Thân mũi tên đã xuyên qua da thịt, đương nhiên không thể tuỳ tiện rút ra vì sẽ làm vết thương càng thêm nghiêm trọng.
Thân mũi tên đều làm từ gỗ, Bạch hộ vệ hãy vận nội công vào đầu ngón tay, đừng động vào thân tên, mà hãy bẻ gãy hai đoạn trước và sau của mũi tên còn lộ ra bên ngoài là được.
Ngươi hiểu ý của ta chứ?
Bạch Yêu gật đầu, giang cánh tay, trước tiên chọn một mũi tên ghim ở đầu vai Cữu, ngón cái và ngón trỏ bấm lấy đuôi tên, một tiếng “răng rắc” vang lên, đuôi tên được gắn lông chim lập tức bị bẻ gãy.
Tiếp sau, cùng một cách thức như vậy, đầu mũi tên cũng bị loại bỏ, lúc này trong thân thể Cữu lưu lại chỉ là một phần đoạn tiễn.
– Dựa theo cách này, bẻ gãy hết tất cả mũi tên ghim trên người nàng.
Hồng Tuyết đếm rõ số lượng vũ tiễn ghim trên người Cữu, để bảo đảm sau này lấy mũi tên không bị sót.
Tiếp theo phân phó Khổng Nhậm chạy đến xe ngựa mang hòm thuốc qua, lấy vài bình thuốc ra khỏi hòm thuốc.
Bạch Yêu nín thở tập trung, không đến nửa canh giờ, vũ tiễn ngổn ngang trên người Cữu đều được bẻ xuống.
Hồng Tuyết cau mày, mím chặt môi, dùng vài loại thuốc bột thuốc nước với công hiệu khác nhau mà cẩn thận bôi bôi rắc rắc trên người nàng.
Sau đó lấy một viên thuốc từ trong túi gấm bên người, cạy mở khớp hàm Cữu ra, đẩy vào trong miệng nàng.
– Đây là của sư phụ cho ta lúc ta sắp đến Đông Khởi.
Có thể bảo vệ nguyên khí không bị tiêu tan.
Nói rồi, Hồng Tuyết cúi đầu ôm Cữu vào lòng, gò má cọ sát mép tóc sau tai của nàng, nhẹ nhàng nhắm mắt.
– Hy vọng, thật sự có thể giữ được tính mạng của nàng.
Bạch Yêu và Khổng Nhậm cùng nhìn nàng ấy, vẻ mặt nghiêm túc như nhau.
– Tốt, bây giờ chúng ta xuất phát, đi Tây Côn Luân!
Khi đôi mắt kia mở ra một lần nữa, trong đôi mắt ấy là vẻ kiên nghị quả quyết, truyền cho hai nam nhân, lòng tin và dũng khí lớn lao.
Sở cung Vân Hi Uyển.
Sau buổi lễ mừng phục quốc long trọng, mỗi ngày trong Sở cung dần dần khôi phục lại cảnh tượng xa hoa ngày trước.
Nhóm cung nữ nội thị mới tuyển cùng với nhóm người cũ nhận được tin tức mà quay về, người nào cũng đều vô tích sự.
Chỗ của Thiên Hi được nhóm cung nhân mới tới hầu hạ, Sở Thái hậu Yên Như phân phó Bội Hà thiếp thân sang đấy, muốn Thiên Hi cũng có một người đắc lực bên cạnh.
Đối với Sở Thiên Hi mà nói, những thứ đó sớm đã không quan trọng, có trở về Sở cung cũng đã không còn ý nghĩa ban đầu.
Đông Phương Cữu đoạn tuyệt trước khi chết cùng với lúc chết vô cùng thê thảm đã hoàn toàn đánh gục nàng ấy, đau đớn liên tục giằn xéo, thậm chí không có cách nào xoa dịu mà chỉ có thể cam chịu mỗi lần nó ập đến.
Thiên Hi giờ đây như không còn cảm giác, không còn nước mắt để khóc nữa.
Thế giới của nàng ấy tựa như một mảnh hỗn độn: thiên địa, thị phi, quá khứ, hiện tại…!mọi thứ xáo trộn đó cứ quay cuồng trong thân thể Thiên Hi.
Chết rồi sao? Nhưng sao cảm giác nặng nề vẫn còn đây? Chẳng phải khi chết người ta sẽ ung dung nhẹ nhõm? Nhưng mà, chết thì sao chứ? Nàng sẽ không muốn gặp lại nàng ấy, vô luận sống hay chết, trong thế giới của Đông Phương Cữu, đã không cần nàng ấy nữa.
Lý công công ở tiền điện tới truyền chỉ, nói Hoàng thượng sẽ qua ngay lập tức.
Bội Hà nghe xong, không khỏi gấp gáp.
Đã nhiều ngày trôi qua, Sở Thiên Hi không có một hạt cơm vào bụng, một giọt nước cũng chưa thấm, thậm chí chưa từng rời khỏi chiếc giường, chỉ rúc ở trong đó hít thở mà tồn tại, Hoàng thượng nhìn thấy nhất định sẽ tức giận.
Bất đắc dĩ, đành phải cứng rắn nâng Thiên Hi suy yếu ngồi dậy, vội vội vàng vàng rửa mặt trang điểm.
Tuy rằng sắc mặt vẫn mất sức sống như trước, có điều chí ít nhìn từ bề ngoài, nói chung cũng có thể đối phó qua.
Mới vừa dìu nàng ấy ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn tròn, bên ngoài đã truyền Hoàng thượng giá lâm.
Sở Thiên Minh mang vẻ mặt trầm trọng chậm rãi tiến vào.
Nhìn Thiên Hi ngồi ở đó, bất mãn nheo mắt lại:
– Hoàng tỷ thật là khó hiểu.
Ánh mắt Thiên Hi hơi đờ đẫn, tầm mắt hạ xuống, từ từ nhắm mắt lại.
– Nghe bọn hạ nhân nói, Hoàng tỷ đã tuyệt thực, quả nhân rất ngạc nhiên, vì sao vậy nhỉ?
Căn phòng tĩnh lặng, không ai lên tiếng.
Sở Thiên Minh nhếch khóe môi, cười khẩy:
– Ngươi vậy mà lại dám cự tuyệt hôn sự với Nam Cung đại ca? Ngươi biết không, Sở quốc có thể có ngày hôm nay, đều nhờ huynh ấy trợ giúp! Ngươi đi theo yêu ma Đông Phương Cữu kia nhiều năm, sớm đã tàn hoa bại liễu rồi, Nam Cung đại ca không so đo ngươi, còn nguyện ý đáp ứng hôn sự lúc trước, vậy mà ngươi dám cự tuyệt, ngươi quả đúng là lấy oán trả ơn không biết suy xét mà? Ngươi cho rằng, ngươi vẫn là Sở Thất công chúa tuyệt sắc thiên hạ của xưa kia sao?
Nói, từng câu từng chữ truyền vào tai Thiên Hi, nàng ấy bất động không trả lời, trầm tĩnh tựa như đang ngồi thiền.
Sở Thiên Minh quay đầu nhìn cơm nước bày sẵn bên cạnh, rồi lại quay đầu nhìn chòng chọc vào mặt Thiên Hi, nói:
– Tuyệt thực? Ngươi muốn tìm chết? Muốn đi tìm Đông Phương Cữu kia sao? Ha, trái lại ngươi thật sự si mê, dĩ nhiên động tình với yêu ma kia, kêu ngươi đưa bản đồ bố phòng cũng không chịu đưa.
Đáng tiếc, ả đã vứt bỏ ngươi rồi, lúc chết cũng không muốn chết chung với ngươi, ngươi như hiện tại, ai có thể nhìn vào mắt hả?
Sở Thiên Minh chậm rãi kề sát mặt vào Thiên Hi, cầm muỗng múc nửa thìa canh, đưa đến miệng Thiên Hi:
– Uống nó, sau đó ngoan ngoãn theo Nam Cung đại ca về Nam Minh đi!
Thiên Hi không có bất kỳ phản ứng.
– Tốt nhất ngươi không nên để quả nhân nói lần thứ hai, hiện giờ quả nhân đã không có tính khí tốt nữa đâu.
Vẫn im lặng.
Sở Thiên Minh lộ vẻ hung dữ, trừng mắt, một tay nắm cổ Thiên Hi, tay kia cầm thìa cứng rắn đẩy vào trong miệng nàng ấy.
– Quả nhân kêu ngươi uống vào! Uống vào! Ngươi dám coi thường quả nhân!!
Thìa sứ đè trên môi Thiên Hi, đặt trên hàm răng, có giọt máu rỉ ra, nhưng nàng ấy cũng không hề phản kháng.
Nhóm cung nhân sợ đến nỗi quỳ đầy đất, không ai dám tiến lên khuyên can Sở Thiên Minh đang nổi giận.
Đang luống cuống thì Sở Thái hậu nhận được tin tức của Bội Hà đã vội vã chạy tới:
– Dừng tay! Thiên Minh!
Yên Như đứng ở cửa, thở hổn hển gọi một tiếng.
Sở Thiên Minh thấy mẫu thân đến, mới dừng động tác trên tay, buông Thiên Hi ra, chậm rãi đứng lên.
Lui một bước, đặt lại thìa vào trong bát, tiện tay vuốt vết nhăn trên áo bào cho phẳng lại.
Yên Như bước nhanh đến bên cạnh nữ nhi, cầm khăn tay lau đi nước canh đổ trên cằm cùng với vết máu bên môi Thiên Hi.
– Hi nhi, sao con phải khổ vậy chứ? Con…!- Đôi mắt Yên Như đỏ lên vì mãi lo lắng cho nữ nhi.
– Mẫu hậu, người mặc kệ đi.
Nàng bị yêu ma kia mê hoặc tâm hồn, hết cứu rồi!
– Minh nhi!
– Hừ! Vẫn nằm mơ à? Ngươi cho rằng ngươi ở đây tìm chết, là có thể trở về? Ta cho ngươi biết, Đông Phương Cữu đã bị loạn tiễn bắn thành con nhím, sớm đã thành một đống thi thể nát vụn rồi! Ngươi mau sớm dẹp ý niệm này đi!
Toàn bộ lời nói tàn nhẫn gai nhọn không hề làm cho Thiên Hi như tro tàn có phản ứng, nhưng duy chỉ có câu này, cấu xé trái tim nàng ấy, như có hàng vạn bàn chân giẫm lên.
Cổ họng căng thẳng, một ngụm máu tươi phun ra, bắn lên váy lưới nhạt màu, đỏ tươi chói mắt.
Nàng ấy không nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng của Cữu, từ ngày ấy cho tới nay, cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Vậy mà Sở Thiên Minh lại mang hiện thực tất yếu đến, đóng vào trong đáy lòng nàng ấy.
Loạn tiễn xuyên tim, không gì có thể thảm thiết hơn so với kết quả kia, một đế vương kiêu ngạo như vậy, lại rơi vào kết cục như thế.
Nếu Thiên Hi biết trước, thì sao có thể làm những việc kia chứ?
Thế nhưng, đã không có nếu như.
– Thiên Minh.
Cuối cùng Thiên Hi đã mở miệng, giọng nói khàn khàn tựa như mỗi lời thốt ra đều rất gian nan:
– Ta đối với Sở quốc, việc nên làm, đã làm tận tình tận nghĩa.
Nếu ngươi lại bước lên đế vị lần nữa, vậy sau này, hưng suy vinh nhục đều dựa vào ngươi cai quản, đã không liên quan gì tới ta nữa.
– Ngươi…!
– Hi nhi.
– Thái hậu Yên Như vội vàng mở miệng:
– Nếu không muốn đi Nam Minh nữa thì ở lại bên cạnh mẫu hậu đi, con ngàn vạn lần đừng làm khó bản thân…!
– Mẫu hậu! – Sở Thiên Minh kháng nghị.
– Ta đã phái người đi mời Vân Trung đại sư, con không muốn ở lại trong cung, thì đến chỗ ngài ấy đi.
Hi nhi, mẫu hậu xin con, tuyệt đối đừng…!
Thái hậu Yên Như ôm nữ nhi vào lòng, thân thể cực kỳ gầy yếu của Thiên Hi cấn phải ngực bà, tâm tư mẹ hiền bách chuyển thiên hồi, nhưng cũng không có năng lực che chắn gian khổ cho nữ nhi.
Chỉ có thể ôm chặt nàng ấy trong vô ích, rất sợ một khi buông lỏng tay, Thiên Hi sẽ từ từ biến mất trước mặt bà.
“Sư phụ, là Thiên Hi bất hiếu, cô phụ ân dạy bảo của người.
Cứ để Thiên Hi đi đi…”
“Có lẽ, là sư phụ đã sai.
Sư phụ không đạt được, tưởng rằng con có thể được, hóa ra, chung quy lại là một giấc mộng dài…”
“Bây giờ nếu như tỉnh mộng, Thiên Hi đã không còn gì lưu luyến nữa…”
“Thiên Hi, có chuyện gì dễ dàng hơn cái chết đâu? Có lẽ con cần phải nghĩ kỹ một số chuyện, nuôi một chút hy vọng chứ.”
“Sư phụ…”
“Coi như là con, nhất định phải trả giá lớn…”
*** Editor:
Mình nghĩ là sẽ có bạn thắc mắc vì sao Cữu bị trúng tên nhiều vậy mà vẫn không chết, có khi nào tác giả buff Cữu quá không? Vì bản thân mình cũng từng nghĩ vậy, lúc đọc phải bản qt khó hiểu á ???? Có 2 vấn đề thế này:
– Thứ nhất là trong truyện đã có nhắc đến, mũi tên chỗ tim được cản bởi tấm bùa hộ mệnh bằng vàng, nó chỉ xuyên qua áo chứ không ghim trúng tim Cữu.
– Thứ hai là vấn đề mũi tên xuyên qua thân thể, nguyên lí của nó cũng giống như đâm cây bút qua bịch nước.
Tất nhiên cơ thể người sẽ khác.
Trường hợp ở đây, mũi tên đâm xuyên thủng thì thường sẽ không vướng phải hiện tượng rỉ máu chỗ miệng vết thương do mũi tên dịch chuyển lung lay, và đông máu nơi mũi tên nằm trong thân thể.
Theo mình hiểu là vậy đó!.