Đọc truyện Nhật Xuất Đông Phương FULL – Chương 14: Triều Đình Kiếp
Điện Vĩnh Kiền là đại điện thứ hai của hoàng cung Đông Khởi, ngang hàng với chủ điện Hằng Nguyên và Cửu Dương.
Ngoài triều chính quân vụ, Đông Phương Bình thường ở đây để xử lý một số việc cá nhân gia đình.
Quan thị vệ dẫn Cữu đến trước điện, bẩm báo với Đông Phương Bình đang nằm trên long sàn*.
Đông Phương Bình khoát tay một cái, thị vệ lập tức lui xuống.
Cữu quỳ gối bái lạy, tổn thương trên lưng đau nhức tâm can nhưng vẫn không biểu hiện ra nét mặt.
(*) long sàn = giường dành cho vua
– Tham kiến Hoàng thượng, Ngô Hoàng vạn tuế.
Đông Phương Bình nằm nghiêng trên long sàn, hai mắt nhẹ khép, chưa từng có phản ứng.
Cữu đành phải quỳ sát tại chỗ, không nhúc nhích.
Một lát sau, từ trong mũi Đông Phương Bình thở ra một hơi thật dài, mới mở hai mắt ra, nhìn về phía Cữu đang quỳ trong điện.
Vẫn không nói lời nào.
Trương Hòa bên cạnh nhìn lướt qua Cữu, bưng một chén canh bạch ngọc tới gần:
– Hoàng thượng, đây là canh tổ yến Ngự Thiện phòng đưa tới lúc sáng sớm.
Đông Phương Bình hơi nâng người dậy, đưa tay lấy nắp chén ra, cầm thìa, ăn hai muỗng, sau đó đặt lại trong chén.
Tiếp nhận chén nước Trương Hòa mang tới, súc miệng xong, sau đó lại nằm xuống giường.
– Canh hôm nay làm ngon, mang qua cho Thế tử nếm thử đi.
– Vâng.
Trương Hòa không biểu lộ gì, bưng chén canh tổ yến Đông Phương Bình đã ăn mang đến trước mặt Cữu.
– Thế tử gia mời dùng.
Cữu vẫn quỳ lạy, hơi nghiêng đầu một bên, lưỡng lự một chút, mới mở miệng thăm dò:
– Thần không dám.
– Ha! – Trên giường, Đông Phương Bình cười lạnh một tiếng:
– Ngươi còn có việc không dám à? Chẳng lẽ chê trẫm dơ bẩn?
Lời vừa nói ra, Cữu biết không thể nói thêm gì nữa.
Thẳng người dậy, vẫn quỳ, cầm lấy thìa trong chén canh trên tay Trương Hòa, múc hai muỗng đưa vào miệng.
– Hoàng chất thấy thế nào?
– Ngọt mềm thơm ngon, thanh nhuận vừa miệng.
– Đây là loại tổ yến độc hữu của đảo Kỳ La, cực kỳ hiếm có.
Ngự Thiện phòng dùng phương pháp bí truyền trong cung để đặc chế thành.
Ngày thường, cũng chỉ có trẫm mới đủ tiền trả.
Đông Phương Bình nói rất bình thản, giống như bậc trưởng lão hiền từ đang tán gẫu cùng vãn bối, mà Cữu lại cảm thấy càng ngày càng ớn lạnh.
– Hoàng chất thấy ngon, về sau đừng ngại thường đến ăn.
Tuy nói tuổi cháu còn trẻ, nhưng thứ bồi bổ thân thể này, ăn nhiều chút bao giờ cũng có lợi.
– Đồ trong cung, Cữu không có phúc hưởng thụ.
Vẫn là Hoàng bá dùng nhiều chút, điều dưỡng thân thể thật tốt.
– Cữu biết ẩn ý trong lời nói của Đông Phương Bình, trả lời rất có chừng mực.
– Ha ha, vậy thường vào cung đi, như ngày hôm nay, không phải đã được nếm? Trong Hoàng cung ta đây còn nhiều đồ chơi kỳ xảo trân quý, cháu rảnh rỗi cứ tới.
– Hoàng thượng thiên vị, Cữu thật sự không dám nhận.
– Thiên vị? Ngoài miệng ngươi nói như thế, nhưng trong tâm sợ rằng đã hận trẫm đến tận xương tủy rồi.
– Thần chưa bao giờ có tâm tư này.
Mặc dù trong bụng Cữu cảm thấy không ổn, nhưng vẫn chưa hoảng loạn, vẻ mặt rất trầm tĩnh.
– Thấy Hoàng chất chật vật thế này, trẫm rất không đành lòng.
Đông Phương Bình nhẹ nhàng vòng vo câu chuyện.
Cữu hơi nhíu mày, chưa nói tiếp.
Mà lúc này, văn võ bá quan trước Hằng Nguyên Điện chờ vào triều đã lâu.
Phân ra đứng đầu nhóm văn thần võ tướng, Tề vương và Đậu Nguyên soái còn đang nghi hoặc, đã thấy một tiểu nội thị chạy ra khỏi hậu điện, vội vã chạy tới bên cạnh hai người, thấp giọng nói:
– Sáng sớm Hoàng thượng đã cho thị vệ dẫn Thế tử gia đi hướng Vĩnh Kiền Điện rồi.
Nói xong, vội vàng chạy đi.
Đông Phương Thái trong lòng chìm xuống, trên mặt Đậu Nghị cũng hiện vẻ u sầu.
Hai người thương lượng, an bài bách quan chờ tại chỗ, tự vòng qua Hằng Nguyên Điện, nhắm hướng Vĩnh Kiền Điện mà tới.
Lúc gần đi, Đậu Nghị do dự nhiều lần, vẫn là kêu Đậu Hưng Vinh tới phân phó:
– Mang vài tên Ngự Lâm quân của con đến trông chừng trước Vĩnh Kiền Điện, nếu Hoàng thượng truyền thị vệ, lập tức ngăn cản không cho vào.
Ta và tỷ phu (anh rể) con cố gắng cứu vãn, hôm nay nhất định phải giữ được tính mạng của Cữu nhi.
Nhớ rõ chưa?
– Nhớ rõ.
– Đậu Hưng Vinh trầm giọng đáp.
– Nếu như thật sự ngăn không được, con tự mình vào điện, ngoài mặt nghe Hoàng thượng phân phó, giải Cữu nhi đi.
Ra khỏi cửa cung, mang theo nhân mã, bảo vệ nó cao chạy xa bay, đợi chúng ta khuyên được Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý thì các ngươi hãy trở lại đế đô.
– Cha yên tâm, con hiểu rõ.
Nhất định bảo hộ Cữu nhi.
Đậu Nghị vỗ vỗ bả vai con trai, xoay người nhanh chóng đi cùng Đông Phương Thái.
– Hoàng chất, ngươi nghĩ trẫm nên làm gì ngươi mới phải?
Đông Phương Bình xoay cổ, giọng điệu như muốn hỏi, vừa như là tự nói.
Cữu nâng mắt đảo nhanh qua Đông Phương Bình, biết phản ứng tốt nhất đừng quá trầm mặc, chỉ cúi đầu, chờ đoạn sau của Đông Phương Bình.
Quả nhiên, Đông Phương Bình không chờ Cữu trả lời, đã nói tiếp:
– Phái ngươi dẫn binh ra ngoài, trẫm đương nhiên lo lắng; giữ ngươi trong triều, trẫm thấy ngươi sẽ nhớ hoàng nhi, đau thấu tâm can.
Ngươi nói vậy phải làm sao bây giờ?
Đông Phương Bình vừa nói vừa lắc đầu.
Trong lòng Cữu lại nghe ra câu tiếp theo trong lời nói của ông ta: Ngươi chỉ có một con đường chết, mới có thể làm trẫm thư thái.
Trên mặt hiện lên màu trắng xanh.
Một nội thị từ ngoài điện chạy vào, quỳ xuống bẩm báo:
– Khởi bẩm Hoàng thượng, Tề vương điện hạ và Đậu Nguyên soái ở ngoài điện cầu kiến.
– A? – Đông Phương Bình nhíu mày,
– Nhanh như vậy đã lấy được tin tức? Ha…!
Lắc đầu:
– Xem ra trong cung của ta, Tề vương cũng đã bỏ chút công sức.
Nói rồi nảy ra thâm ý khác nhìn Cữu, phân phó nói:
– Cho vào đi, trái lại trẫm muốn nhìn xem, cuối cùng ai làm Hoàng thượng!
Giây lát, Tề vương và Đậu Nguyên soái vội vã tiến đến.
Hành lễ xong, Đông Phương Thái liếc mắt nhìn Cữu quỳ bên cạnh, không đợi Đông Phương Bình mở miệng đã giành đặt câu hỏi trước:
– Hoàng huynh, vì sao hôm nay không vào triều, lại truyền Cữu nhi tới Vĩnh Kiền Điện.
– Hừ! – Đông Phương Bình cười gằn một tiếng:
– Tề vương đây là làm sao? Tính tình nóng nảy như vậy, không giống phong thái ngày xưa nhỉ?
– Liên quan đến tính mạng Thế tử của thần, trong lòng nôn nóng, không hợp quy cũ, thứ lỗi cho cử chỉ vượt rào của thần.
– Tình cảm cha con sâu đậm của Tề vương, trẫm nhìn thấy rất là cảm động.
Có điều là, Tề vương cũng biết, tình thương con kia, trẫm và ngươi hoàn toàn giống nhau.
Đông Phương Thái nhíu chặt mày rậm:
– Thái tử bị giết hại, thần cũng đau nhức tâm phủ (phủ tạng) giống hoàng huynh.
– Đau nhức tâm phủ? – Đông Phương Bình lắc đầu:
– Không không không, ngươi còn không biết đau đến tâm phủ là cảm giác gì.
Không phải đau nhẹ nhàng như thường, nếu thật sự đau đến tâm phủ, sẽ làm ngươi không còn tâm tư nghĩ tới bất cứ chuyện gì, chỉ nghĩ…!
Nói rồi, nhìn Đông Phương Cữu quỳ dưới đất, Đông Phương Thái nhìn theo ánh mắt của ông ta cũng nhìn con mình, cánh tay nhẹ run lên, trên trán chảy mồ hôi.
– Không bằng, đợi trẫm giết Thế tử, cho Tề vương cũng tự mình cảm thụ một chút, cái gì gọi là đau đến tâm phủ đi?
Nghe vậy, sắc mặt cha con Đông Phương Thái cùng trắng bệch.
– Hoàng thượng!
Đậu Nghị cau mày trợn mắt, chưa kịp nói tiếp, đã bị Đông Phương Bình quát:
– Đậu Nguyên soái! Ngươi muốn nói trẫm đều biết, trẫm không cần ngươi dạy trẫm nên làm như thế nào! Lẽ nào trẫm còn không biết lý lẽ lấy đại cục làm trọng của ngươi sao? Trẫm thấy ngươi nguyên lão hai triều, mới cho ngươi một bộ mặt, ngươi đừng cậy già lên mặt, đến lúc đó đừng trách trẫm không nể mặt!
Ánh mắt Đông Phương Bình toát ra sát khí.
Lão soái sững sờ tại chỗ, há nửa miệng, hàng râu mép run rẩy, lại không biết nên nói gì tiếp theo.
– Hoàng thượng.
– Vẫn trầm mặc ít nói, Cữu chợt lên tiếng:
– Có thể cho Cữu biết, vì sao Hoàng thượng phải đưa Cữu vào chỗ chết? Cho dù Cữu chết, cũng muốn làm con quỷ hiểu rõ ràng.
Đông Phương Bình đi xuống từ long sàn, vịn tay Trương Hòa, từng bước tới gần Đông Phương Cữu, nói:
– Ngươi nói xem vì sao? Cữu nhi, ngươi không nên trách Hoàng bá, muốn hận hãy hận ngươi không phải do Vân Nhu sinh ra, muốn hận hãy hận ngươi sinh ra ở Tề vương phủ, hãy hận tại sao Triết nhi chết trước mặt ngươi!
– Hoàng thượng, chỉ dựa vào những cái này đã muốn huynh đệ tương tàn à? Hoàng thượng là vua một nước mà làm việc bất nghĩa đến vậy, không sợ bách tính thiên hạ chê trách sao?
Cữu không tiếp tục thấp mi thuận mắt nữa, cái chết đến nơi sẽ bức ra lòng can đảm của con người.
– Cha con ta đối với Đông Khởi, một lòng trung thành! Nhiều năm qua Hoàng thượng dồn ép không tha, phụ vương nhượng bộ đủ kiểu, chỉ mong một đất nước thái bình! Hoàng thượng và phụ vương là anh em một mẹ, lại đi đuổi tận giết tuyệt! Hoàng thượng, đây cũng là cử chỉ của quân vương nhân nghĩa ngươi sao?
Tuy Cữu quỳ ở chỗ đó, nhưng vẻ mặt không hề ẩn nhẫn, giọng điệu dâng cao, câu chữ hùng hồn:
– Nếu như Cữu đúng là loại tiểu nhân tà ác, mơ ước ngôi vị Đông Phương gia như Hoàng thượng nghĩ, vậy thì những năm qua vì lẽ gì Vương huynh lại che chở Cữu? Vương huynh là một tay Hoàng thượng bồi dưỡng, lẽ nào Hoàng thượng không tin ánh mắt của huynh ấy sao? Vương huynh vì Cữu mà chết, Cữu đau lòng xót thương, tuyệt đối không kém chút nào so với Hoàng thượng! Trước khi Vương huynh chết, từng câu căn dặn, muốn Cữu đừng quên hưng thịnh Đông Khởi, Cữu cũng đã đáp ứng hoàn thành nguyện vọng thống trị của huynh ấy! Bây giờ, Hoàng thượng giết Cữu mà không có tội danh rõ ràng, ngày sau Cữu lấy mặt mũi nào gặp lại Vương huynh?!
Đông Phương Bình hoàn toàn không nghĩ tới Cữu sẽ lên tiếng chống đối, bắt đầu thở dốc dồn dập:
– Phản rồi phản rồi! Người đâu! Người đâu!! Lôi Thế tử Cữu ra Ngọ môn chém cho ta! Chém!
Đông Phương Bình đôi mắt đỏ như máu, gần như giậm chân.
– Hoàng huynh!
Tề vương sải ra một bước, nhìn chăm chú đôi mắt huynh trưởng:
– Tuy Cữu nhi không phải do Vân Nhu sinh ra, nhưng từ nhỏ cũng do Vân Nhu tự tay dạy dỗ, xem như con của chính mình.
Huống hồ Thái tử Triết vừa chết, Cữu nhi chính là huyết mạch duy nhất của Đông Phương gia ta.
Hôm nay ngươi hại tính mạng nó, ngày sau dưới cửu tuyền, ngươi còn mặt mũi nào đi gặp Vân Nhu? Còn mặt mũi nào hướng về liệt tổ liệt tông??
Hai người ép một, Đông Phương Bình thẹn quá thành giận, chậm chạp không thấy thị vệ tiến đến, chụp lấy đoản kiếm bên hông, giơ tay đâm về phía Đông Phương Thái.
– A!
Đông Phương Thái né tránh không kịp, lưỡi dao sắc bén cắm trực tiếp vào ngực, kêu lên một tiếng đau đớn, nâng tay che vết thương, trong chớp mắt máu thấm ướt triều phục (lễ phục khi vào triều).
– Cha!
Cữu hoảng hốt, nàng cho rằng đoản kiếm của Đông Phương Bình là vung về hướng mình, lại không ngờ xông tới cha, dưới tình thế cấp bách nàng nhấc chân đứng lên, đi tới muốn đoạt lấy đoản kiếm trong tay Đông Phương Bình.
Đông Phương Bình võ công cũng không kém, lại có vũ khí, cuối cùng động thủ với Cữu.
Vừa xuất chiêu, vừa gào lớn:
– Hai cha con ngươi phản rồi! Trương Hòa, nhanh đi truyền thị vệ vào! Bắt lấy súc sinh có ý đồ mưu phản này!
Trương Hòa nghe vậy, vội vã chạy ra ngoài.
Dù sao tuổi tác Đông Phương Bình đã cao, lại bởi vì đau thương mất con, mấy ngày liền tâm sức tiều tụy, thân thể tất nhiên là suy yếu.
Mặc dù Cữu bị thương trên người, nhưng thấy phụ thân bị thương, không suy nghĩ nhiều, từng bước ép sát, không tới mười chiêu đã đoạt lại thanh đoản kiếm từ tay Đông Phương Bình.
Bên cạnh, Đậu Nguyên soái nhìn thấy toàn bộ, ngây ngốc một chỗ, nhất thời không biết nên làm thế nào mới đúng.
Cữu nắm chặt đoản kiếm lao thẳng tới cạnh cha, dìu cha dựa vào lòng.
Lồng ngực Đông Phương Thái bị thương, máu tươi đang không ngừng trào ra.
– Cha! Cha!
Giọng điệu Cữu đã thay đổi.
Một lần nữa nàng cảm thấy sợ hãi, người thân sắp chết mang đến sợ hãi cực độ.
Mặt Tề vương trắng như tờ giấy, trên môi đã hiện lên xanh tím:
– Cữu nhi, về sau, phải dựa vào chính con.
Cữu mấp máy môi, khó nói ra lời.
– Hoàng huynh.
Tề vương hướng về Đông Phương Bình đứng cách đó không xa, từ trên hông kéo ra một khối ngọc bội long phượng, cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve:
– Hoàng huynh, ta biết ngươi đối với Vân Nhu nhớ mãi không quên.
Khối ngọc bội này vốn là Vân Nhu để lại, ta muốn làm vật kỷ niệm, ngày đó sẽ cầm đi gặp lại nàng.
Bây giờ, ta đưa nó cho hoàng huynh, chỉ mong…!
Đông Phương Thái dừng một chút, thở gấp một hồi.
– Chỉ mong hoàng huynh bỏ qua cho Cữu nhi, nể mặt Vân Nhu, giữ lại một mạng sống cho nó đi?
Nói rồi, đưa tay trái ra, giơ cao ngọc bội giữa không trung.
Đông Phương Bình nửa là tim đập loạn nhịp nửa là vẻ mặt hung ác, chậm rãi đi tới, do dự chìa tay tiếp nhận khối ngọc bội kia.
Bỗng nhiên, ánh mắt mê man của Đông Phương Thái bắn ra sát khí, tay phải rút ra một thanh dao găm sắc bén từ trong ống giày, Tề vương từ trong lòng Cữu nhảy vọt ra đâm vào ngực Đông Phương Bình.
Hậu điện truyền đến một tiếng kêu hoảng hốt yếu ớt, nhưng không ai bận tâm được nữa.
Hai huynh đệ đứng đối mặt nhau, Đông Phương Thái chậm rãi nở nụ cười:
– Như thế này mới tốt, ta chết cũng có thể nhắm mắt.
Ngươi không thể hại Cữu nhi của ta nữa rồi.
Đông Phương Bình kinh ngạc, vẫn không rõ chuyện gì đang diễn ra.
Cúi đầu nhìn dao găm ghim ở ngực mình, nói:
– Ngươi…!ngươi lại có thể mang hung khí vào cung?
– Ha ha…!- Khóe miệng Đông Phương Thái có vệt máu chảy xuống:
– Ngươi biết đây là chủ ý của ai không? Để ta nói cho ngươi biết, Hoàng huynh, đây là Vân Nhu dặn ta.
Từ ngày Cữu nhi ra đời, Vân Nhu đã giấu thanh dao găm này trong giày triều phục của ta, nàng nói, sẽ có một ngày ngươi nảy sinh sát ý với cha con ta, có phòng bị mới vô hại.
Mười mấy năm qua ta chưa từng buông lỏng cảnh giác, rốt cuộc đến hôm nay đã phát huy được tác dụng.
Đông Phương Bình mở to hai mắt, vẻ mặt khó tin cực kỳ.
– Vân Nhu đối với ngươi, thật sự không có một chút tình ý! Tâm tư của nàng chỉ đặt trên người hai cha con ta, Hoàng huynh, mặc dù ngươi làm được quốc quân cao quý, nhưng điểm này, cũng là mặc cho ngươi thế nào cũng không làm gì được!
– Nói bậy! Vân Nhu, Vân Nhu nàng…!
– Nàng chỉ hận ngươi tận xương!
– Không, sẽ không…!
Đông Phương Bình đẩy huynh đệ ra, lảo đảo hai cái.
Huynh đệ hai người lần lượt ngã xuống.
Đông Phương Thái mỉm cười nhắm hai mắt lại, mà Đông Phương Bình, mở to hai mắt nhìn, chết không nhắm mắt.
Cữu bị cảnh trước mắt dọa sợ đến mức chết lặng, trong tay vẫn cầm thanh đoản kiếm kia, đứng thẳng chỗ cũ, không thể làm ra bất kỳ phản ứng nào khác.
Trương Hòa vội vã tiến vào cửa điện cùng Đậu Hưng Vinh, nhìn thấy cảnh tượng này, chứng kiến Cữu cầm đoản kiếm cả người đầy máu.
Thất tha thất thểu chạy tới, nhìn Đông Phương Bình và Đông Phương Thái nằm trên đất, té nhào chạy ra ngoài điện, hướng tới tiền điện:
– Người đâu! Thế tử Cữu giết cha hành thích vua, Hoàng thượng băng hà!
– Người đâu! Thế tử Cữu giết cha hành thích vua, Hoàng thượng băng hà!
Lão soái Đậu Nghị nhìn con trai đứng ở cửa, khóe môi run rẩy hai cái.
– Hoàng thượng, là Đậu Nghị hồ đồ, nếu không phải do ta kêu Hưng Vinh chặn thị vệ, cũng sẽ không rơi vào kết cục này.
Tiên hoàng, cựu thần mang trọng trách, gây ra cục diện như hôm nay, thật sự không còn mặt mũi nào đối diện ngài nữa!
Đang thì thào, quay đầu, nói với Đậu Hưng Vinh:
– Nhớ kỹ lời ta nói, bảo trụ Cữu nhi.
Đậu gia ta đối với Đông Khởi, đời đời trung thành!
Đậu Hưng Vinh thấy không ổn, vội vã chạy tới trước, nhưng chưa từng nhanh hơn phụ thân.
Đậu Nguyên soái đoạt lấy thanh đoản kiếm trong tay Cữu, giơ lên cắt đứt yết hầu.
Nhìn thấy cổ họng ngoại công phun máu tươi, Cữu cứng ngắc, khớp hàm đóng chặt.
Chỉ trong một chớp mắt, ba người thân, ba nhân vật hết sức quan trọng với Đông Khởi lại bỏ mạng.
Tương lai không biết, chỉ biết trước mắt là thật sự kinh sợ và đau thương.
Rốt cuộc vì sao lại đến mức này? Với nước với nhà, kết cục như vậy là tổn thất khó có thể dự đoán.
Phụ thân vì mình, dùng hết khí lực cuối cùng.
Ngoại công vì tận trung với Đông Khởi, không sai lầm nhưng tự trách mình mà chết.
Bá phụ thì sao? Vì sao ông ấy phải chết? Ông ấy chết trong một cái khúc mắc.
Đến tột cùng là bởi vì cái gì có thể khiến ông ấy chọn lựa kết quả bất cần như vậy? Thì ra, một chữ “tình” là có thể làm người ta đánh mất tâm trí đến mức như thế.
Nếu như bá phụ sớm biết kết quả, sẽ hành động như vậy không, sẽ không bức bách lẫn nhau nữa sao?
Thế nhưng, không có khả năng như vậy rồi.
Điện Vĩnh Kiền máu tươi đầy đất, tanh nồng chói mắt.
Ngoài điện, binh sĩ chạy động, áo giáp đụng nhau, có âm thanh truyền đến:
– Bao vây tam điện! Đừng để nghịch tặc chạy thoát!
Theo tiếng la, một đội thị vệ võ trang đầy đủ cầm trường kiếm chạy thẳng vào cửa điện.
Cầm đầu, là Tả Thừa tướng Tôn Trường Quyền và Đô úy kỵ binh Viên Sùng Hải.
– Đông Phương Cữu! Ngươi thân là Tề vương Thế tử, gia phong hầu tước, nhận ơn trạch của Hoàng thượng, lại có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo tới vậy!
Cữu vẫn cúi đầu, chỉ giương mắt nhìn Tôn Trường Quyền đang nói chuyện.
Đậu Hưng Vinh thấy người tiến vào đều là thị vệ trong cung, tuy mình nắm giữ bốn mươi vạn Ngự Lâm quân, nhưng tất cả đều tập kết ở thao trường ngoài kinh thành.
Trong bụng thầm nghĩ không ổn, thế nhưng bất kể văn thần võ tướng vương công đại thần vào triều đều không được phép mang theo binh khí, chỉ đành lấy thanh đoản kiếm từ tay Đậu Nguyên soái, giành một bước đứng bảo hộ trước mặt Cữu.
– Tôn đại nhân! Ngươi đừng nghe Trương công công nói bậy! Lúc đó ta và lão cùng vào điện, chưa từng chứng kiến tận mắt tình cảnh trước đó như thế nào, có thể nào chỉ dựa vào lời nói của một bên mà đã kết luận bậy?
– Đậu tướng quân, nhìn tình cảnh này còn cần nhiều lời à? Hoàng thượng bị đâm, ngoại trừ Đông Phương Cữu, chẳng lẽ là Đậu Nguyên soái làm ra?
Đôi mắt tam giác của Tôn Trường Quyền hiện ra ngoan độc.
Ông ta biết rõ, một khi Đông Phương Cữu ngồi trên vương vị, ông nhất định khó có kết cục tốt đẹp.
Đông Phương Thái và Đậu Nghị vừa chết, chỉ còn chức vị của ông là cao nhất cả triều văn võ rồi.
Mới vừa rồi ông ở trước Hằng Nguyên Điện nghe được tin tức Đông Phương Bình băng hà, không đợi người khác có phản ứng, đã cùng với Viên Sùng Hải lập tức dẫn binh tới vây diệt Cữu.
Những đại thần còn lại vẫn đang chìm đắm trong đau thương đột ngột, ông lại vì mình mà tính toán thật tốt.
– Việc này…!
Đậu Hưng Vinh là võ tướng, vốn không giỏi ăn nói, bị Tôn Trường Quyền chặn một cái, sắc mặt đỏ lên, lại không thể phản đối.
Dù sao, tình cảnh lúc đó, hắn cũng không rõ ràng lắm.
– Hừ!
Tôn Trường Quyền không để hắn vào mắt:
– Bắt tên nghịch tặc Đông Phương Cữu cho ta!
Chúng binh sĩ nghe lệnh, chen nhau lên, giương đao kiếm kích, hướng tới hai người Đông Phương Cữu và Đậu Hưng Vinh.
Vẫn cúi đầu không nói, bỗng nhiên Cữu bắt lấy thanh trường kiếm của binh sĩ tới đâm nàng, lật tay đoạt được trường kiếm, vung kiếm hướng về nhóm thị vệ cung đình đang bao vây.
Đậu Hưng Vinh cũng đoạt một thanh giáo, nhập vào hỗn chiến..