Nhất Tuyệt Bộ

Chương 5: Lọt vào tướng phủ nguy thành an trở lại thành người lợi hay hại


Đọc truyện Nhất Tuyệt Bộ – Chương 5: Lọt vào tướng phủ nguy thành an trở lại thành người lợi hay hại

Nhưng trái ngược với bọn quân binh, vị thiếu gia lại tỏ ra không hoan nghênh lắm sự xuất hiện của nữ lang:

– Sao muội vẫn chứng nào tật nấy, không chịu sửa đổi? Tương tự hãy nhìn
lại bản thân muội lúc này xem, thật chẳng khác gì bọn a hoàn, trông muội đâu còn là tiểu thư, dù gì cũng là bậc trâm anh thế phiệt?

Nữ lang vẫn thản nhiên tiến lại gần:

– Đại ca cũng biết rõ chủ ý của muội rồi, vậy đừng nhăn nhó, cũng đừng
phí lời mong muội thay đổi. Nhưng thôi, vì được tin đại ca đã chế ngự
được thích khách, muội cũng quan tâm đến sự an toàn của bổn phủ, há lẽ
đại ca thật sự không thích có muội xen vào?

Vị kiếm khách nọ chợt lên tiếng:

– Tính khí của tiểu thư luôn sôi nổi, lại đầy nhiệt huyết. Huống hồ ở bổn phủ lâu nay luôn xảy ra nhiều chuyện khó hiểu, bây giờ có cơ hội minh
bạch, thật không dễ ngăn cấm tiểu thư cùng tham gia trường náo nhiệt
này.

Nữ lang mỉm cười:

– Bạch sư phụ quả là người am hiểu. Vậy phải chăng cũng đoán ra và tán đồng phương cách như tiểu nữ vừa mạo muội tỏ bày?

Thiếu gia trợn mắt cau mày:

– Vậy muội có biết suốt một năm qua mọi nguyên nhân gây ra cớ sự khiến
bổn phủ cũng tròn một năm quên ăn mất ngủ đều do tiểu tử này chăng? Đâu
thể dễ dàng bỏ qua cho hắn, lại còn bảo đấy là một phương cách nào đó
được muội quả quyết thế nào sư phụ ngu ca cũng tán đồng?

Nữ lang vẫn mỉm cười:

– Khác với đại ca ngay từ thủa nhỏ đã được phụ thân giáo dưỡng theo thiên hướng tiến thân trên đường hoạn lộ, muội vì thui thủi một mình nên
không thể không quen giao du với đủ loại người được. Đại ca xem thường,
cho họ chỉ là phường thảo dã. Nhưng nhờ đó muội có được những ý định
hoặc những suy nghĩ mà đại ca gần đây luôn chứng tỏ là không thể nào có
được.

Vậy muội xin hỏi đại ca, nha phủ của chúng ta có cần đề
phòng nữa chăng với Thần Ưng bang, vô tình có Tổng đàn ngay bên cạnh
chúng ta?

Thiếu gia cũng mỉm cười:

– Muội muội đừng hỏi
một câu quá thừa một khi cũng đã minh bạch như ngu ca, rằng chúng ta tuy không bao giờ có ý định hoặc bôn tẩu hoặc cùng những cao thủ trên giang hồ tranh giành những hư danh hay báu vật. Nhưng để đề phòng mọi bất
trắc, nhất là với cảnh ngộ nha phủ chúng ta ở quá gần Thần Ưng bang,
đương nhiên vẫn là điều không thể không lưu tâm.

Nữ lang chợt tự vỗ hai tay vào nhau:

– Vậy thì đúng rồi và chúng ta chỉ có lợi mà thôi nếu như nhờ có vị thích khách không mời mà vẫn tự đến này hoặc điểm chỉ hoặc nhượng lại cho
chúng ta một Đại Ưng đã được thuần phục. Huống hồ đấy là một con chim
ưng đích thực đã bị Thần Ưng bang tìm cách trừ khử. Vì nó sẽ chẳng bao
giờ quay trở lại hay tiếp tục nghe theo lệnh của Thần Ưng bang nữa. Đại
ca không nhận ra đấy là một diệu kế sao?

Vị khiếm khách họ Bạch gật đầu khen:

– Nào chỉ là diệu kế. Trái lại, giả như bổn phủ có một Đại Ưng như thế để gia tăng tuần phòng thì mọi bất lợi nếu thật sự xảy đến từ phía Thần
Ưng bang nhất định mọi động tĩnh của họ ắt sẽ được Đại Ưng phát hiện
trước, giúp chúng ta không phải lâm cảnh trở tay không kịp.

Đã hiểu, vị thiếu gia đành miễn cưỡng gật đầu và bất chợt quay lại với Tiểu Hồng:

– Ngươi đã nghe tất cả. Vậy chủ ý của ngươi thế nào? Thuận hay không
thuận, hầu đánh đổi với những gì dù là gián tiếp thì vẫn do ngươi gây ra cho bổn phủ suốt một năm qua?

Tiểu Hồng chưa kịp đáp lời, lại nghe nữ lang nói thêm:

– May cho ngươi là bổn tiểu thư nhờ có tính khí khác người nên chẳng lưu
tâm đến bộ y phục ngươi đang mặc chính là y phục thuộc sở hữu của bổn
tiểu thư. Thế nên ngươi hãy cân nhắc và chớ bỏ lỡ cơ hội có thể bảo đã
do bổn tiểu thư cố ý dành cho ngươi.

Tiểu Hồng gượng cười:

– Do mọi lời của tại hạ đều là sự thật nên không ngại những minh chứng để tiểu thư tin. Tuy nhiên vẫn có một khó khăn là lúc nãy tại hạ đã bảo
Trốc Đầu Ưng bay đi. Tại hạ hoàn toàn không thể biết liệu nó có tự quay
lại hay không và nếu có thì sẽ là lúc nào.

Nữ lang bảo:


Ngươi đã thuần phục được nó, tỉ còn nhờ nó thoát hiểm. Thiết tưởng nhất
định sẽ có lúc nó tự quay trở lại tìm ngươi. Vậy chỉ cần ngươi thuận
tình, còn về thời gian, dù chờ đợi trong bao lâu bổn tiểu thư vẫn đủ
nhẫn nại chờ đợi. Với điều kiện, trước khi Trốc Đầu Ưng của ngươi tự
quay lại, bổn phủ không thể không tạm khuất tất ngươi một thời gian.

Tiểu Hồng giật mình:

– Có nghĩa là tại hạ bị sinh cầm?

Nữ lang quả quyết lắc đầu:

– Ngươi đừng nghĩ như vậy. Trái lại, phải chăng bổn tiểu thư nghe không
lầm, rằng ngươi đã hứa lời sẽ chịu trách nhiệm về mọi tổn hại một năm
qua đã do Trốc Đầu Ưng gây ra cho bổn phủ? Vậy hãy xem bổn phủ tạm lưu
ngươi lại một thời gian cũng là tạo cơ hội cho ngươi bù đắp phần nào các tổn hại. Ý bổn tiểu thư muốn nói, ngươi sẽ lưu lại với thân phận như
một gia tướng của bổn phủ, cùng mọi người chung lo một trách nhiệm là đề phòng những bất trắc biết đâu sẽ thật sự do Thần Ưng bang khởi xướng.
Ngươi không thích chăng? Hoặc ngại việc trở thành một trong những gia
tướng của bổn phủ sẽ làm ngươi mất thể diện? Hãy đáp lại một cách thành
tâm và cũng đừng vì sự dễ dãi của bổn tiểu thư, ngươi tuy ngoài mặt
thuận tình nhưng trong lòng lại ngấm ngầm giả vờ ưng thuận hầu sau này
tìm cơ hội âm thầm bỏ đi. Ngươi nghĩ sao?

Thiếu gia bật kêu:

– Sao muội muội tùy tiện tác chủ theo sở thích bản thân? Liệu đã minh
bạch chưa sự xuất hiện của hắn ở đây lần này hoàn toàn đúng với những gì hắn cung xưng bày tỏ? Hay hắn chỉ bịa chuyện và muội vì cả tin nên càng thêm giúp hắn có cơ hội thực hiện mưu đồ? Theo ngu ca, hãy chờ xem chủ ý của phụ thân như thế nào đã.

Nữ lang tán đồng ngay:

– Hay lắm. Nhân tiện cũng xin cho đại ca hay. Ngay khi được bẩm báo mọi việc, muội vì kịp nảy ra chủ ý này nên đã thỉnh ý phụ thân. Và vì phụ thân đã đồng tình, có thể hiểu kể từ lúc này mọi sắp đặt dành cho kẻ thích
khách đều tùy vào muội. Đại ca chớ xen vào nữa đúng không?

Thiếu gia ngơ ngẩn:

– Hóa ra muội muội ngay từ đầu đã mục kích tất cả? Và sau khi tùy tiện tỏ bày ý định chỉ của riêng mình, lại đã thuyết phục phụ thân đồng tình,
kể như sự xuất hiện này của muội hầu như cố ý đặt ngu ca vào chuyện đã
rồi?

Nữ lang cười sảng khoái:

– Hiểu như đại ca chẳng hóa
ra cho muội có bản lĩnh cao minh, muốn đến là đến, đi là đi, kể cả Bạch
sư phụ cũng không phát hiện sao? Sai rồi, vì nói đúng hơn, muội chỉ may
mắn mục kích cảnh tượng lúc đầu, khi hắn nhờ bám hai chân Đại Ưng nên
được đưa đến phủ nha chúng ta. Kỳ dư mọi việc diễn tiến sau đó, muội chỉ nhờ nghe bẩm báo nên tự đoán biết. Nếu vẫn không tin, muội sẵn lòng

cùng đại ca đưa hắn đến gặp phụ thân. Phần muội chỉ hy vọng sau lần này, đại ca từ rày về sau đừng xem thường nữa, cho muội chỉ là hạng tiểu thư đài các khuê phòng, không đủ năng lực hoặc hiểu biết để phụ giúp mọi
người cùng chung lo cho sự an nguy của bổn phủ. Đại ca ưng thuận chăng?

Thiếu gia dù miễn cưỡng vẫn phải ưng thuận, lập tức nhấc Tiểu Hồng vào tay và cùng đưa đi:

– Được, ngu ca hứa sẽ không xem thường nữa nếu như mọi việc diễn ra đúng như muội vừa nói. Đi nào.

Cũng nhờ đó, Tiểu Hồng có cơ hội diện kiến phụ thân của họ, một vị tướng
quân đương triều mà hạng thảo dân thô lỗ phàm phu như Tiểu Hồng đâu phải lúc nào muốn cũng dễ dàng hội diện.

Nhưng dáng vẻ bề ngoài của
vị tướng quân nọ phần nào khiến Tiểu Hồng thất vọng. Vì khác với sự
mường tượng của bản thân, Tiểu Hồng chỉ nhìn thấy một tao nhân nho nhã,
chẳng có vẻ gì uy lẫm, cũng chẳng màng ngồi chờ trong một hổ trướng để
hiển hách ra lệnh cho bộ thuộc dẫn Tiểu Hồng được kể là một phạm nhân
tiến vào hầu, sẵn sàng dùng hổ oai hạ lệnh nghiêm trị.

Trái lại,
với bộ dạng thập phần hiền từ, vị tao nhân ắt vì nghe huyên náo nên đã
từ thư phòng chầm chậm bước ra, kể cả khi lên tiếng cũng tỏ ra ôn nhu
điềm đạm:

– Có chuyện gì khiến Bạch huynh đệ không thể tác chủ,
để bọn nghịch tử này đến, nhất định cũng sẽ mang theo nhiều phiền toái
cho Lạc mỗ?

Ngờ đâu vẻ hiền từ của vị tao nhân tự xưng ở họ Lạc
vẫn đủ uy lực khiến mọi huyên náo lập tức ngừng lại. Kể cả hai huynh
muội của vị thiếu gia cũng không dám lên tiếng, vì đã rõ đấy là câu hỏi
dành cho vị kiếm khách họ Bạch nên tuyệt nhiên chẳng dám mở miệng tranh
lời. Bạch kiếm khách cũng nhất mực thủ lễ với bậc tao nhân:

– Mong Lạc tướng quân lượng thứ. Chỉ vì …

Vị tao nhân xua tay và gượng cười:

– Lạc mỗ đã cáo lão hồi gia, mọi cân đai mũ mão đều giao trả tất cả cho
triều đình. Bạch huynh đệ lẽ nào vẫn chủ tâm quên, cứ gọi mãi Lạc mỗ
theo danh xưng ấy?

Bạch kiếm khách mỉm cười:

– Nhưng đối
với Bạch Thám Đáo này, Lạc tướng quân vẫn xứng là rường cột mà khi hữu
sự nhất định triều đình không bao giờ lãng quên. Tuy nhiên, cung kính
không bằng tuân lệnh, do Lạc lão huynh đã có lời, Bạch mỗ nào dám chẳng
tuân theo. Và sự thể lần này, Bạch mỗ xin có lời phúc bẩm như sau.

Và với thái độ vẫn luôn giữ lễ, vị kiếm khách có trọn tính danh là Bạch
Thám Đáo liền tuần tự thuật kể cho vị tướng quân họ Lạc nghe. Nhưng vì
nghe đến đâu, Lạc tướng quân đều gật đầu đến đấy, khiến thiếu gia nọ do
không kiềm nén nổi kinh ngạc nên ngay khi Bạch Thám Đáo dứt lời liền bật thốt kêu lên:

– Thái độ này là thế nào, phụ thân? Vì hài nhi
không tin Yến Chi muội đã được phụ thân đồng tình với chủ ý có phần quá
tin vào kẻ nếu không thật sự là gian tế thì cũng chỉ mới gặp lần đầu.

Lạc tướng quân cho dù mang dáng vẻ của một tao nhân nhưng không vì thế mà
chẳng bộc lộ sự quả đoán cũng như cung cách hành sự xứng là nhân vật
từng một thời có đầy quyền uy, vạn nhân chi hạ, Lạc tướng quân bảo:

– Phàm ai cũng nói:

“tri nhân tri diện bất tri tâm”, nhưng thuật dụng nhân lại đòi hỏi ở chúng
ta phải mau chóng có những nhận định càng chuẩn xác càng tốt về người
chỉ mới gặp lần đầu. Vậy phụ thân muốn hỏi Hào nhi tin được bao nhiêu
phần về phần những lời thuật kể của kẻ cứ tạm xem là từng có ý đồ bất
lợi cho chúng ta.

Thiếu gia tên Hào chép miệng:

– Nhưng
tuân theo lời phụ thân từng giáo huấn, hài nhi dù phần nào tin thì vẫn
còn chờ xem mọi hư thực cần phải được minh chứng hoặc được sáng tỏ như
thế nào. Đâu thể vội tin người, đúng không phụ thân?

Lạc tướng quân phì cười và bất chợt chuyển mục quang nhìn qua Tiểu Hồng:

– Qua lời nhận định của Bạch Thám Đáo, một cao thủ võ lâm được bổn nhân
thỉnh mời làm sư phụ của Thiên Hào, Đại thiếu gia của bổn phủ, có thật
ngươi chưa từng hành tẩu giang hồ và kỳ thực vừa thoát hiểm từ đáy vực
Tuyệt Mệnh, nhờ thu phục được một Đại Ưng xuất thân từ Thần Ưng bang?

Tiểu Hồng thừa hiểu số phận bản thân đều tùy thuộc vào nhân vật này nên lễ độ đáp lời:

– Tiểu dân tuyệt nhiên không có nửa lời dối trá. Và nếu thật sự có cơ hội như lệnh ái đề xuất, tiểu dân tự thân sẽ chứng minh bản thân đã luôn
thành tâm như thế nào.

Lạc tướng quân gật đầu:

– Cũng theo nhận định của Bạch sư phụ, phải chăng ngươi tuy có đôi chút bản lĩnh
nhưng để lâm trận thật sự thì chưa bao giờ? Điều đó cũng có thể hiểu vì
ngươi cũng chưa một lần cùng người giao thủ đối chiêu chăng?

Tiểu Hồng thán phục:

– Trước Thái Sơn, tiểu dân nào dám ngoa ngôn xảo ngữ, quả là chưa lần nào cùng người chạm chưởng giao chiêu. Huống hồ hơn thế nữa, do chỉ được
gia sư khẩu truyền sở học, sau đó tiểu dân buộc phải tự luyện một mình,
nào có ngờ chính vì thế những thành tựu của tiểu dân hóa ra chỉ đáng làm trò cười, nhất là đối với lệnh lang, bản lĩnh thật lợi hại.

Lạc tướng quân lại gật đầu, lần này còn độ lượng kèm theo một nụ cười:

– Vậy nếu bổn nhân thuận tình lưu ngươi lại, ngươi dám hứa tuyệt đối
không bao giờ mang dạ bất chính chăng? Đấy là chưa nói, nếu ngươi tận
tâm, dĩ nhiên bổn nhân sẽ có hậu đãi. Thế nào?

Tiểu Hồng thở phào nhẹ nhõm:

– Tiểu dân từ thủa nhỏ đã là cô nhi, hai năm qua lại bất hạnh, chỉ may
mắn lắm mới chi trì sinh mạng với cảnh ngộ luôn cô độc quạnh hiu. Nếu
được tín nhiệm và lưu dụng, tiểu dân nghĩ từ đây sẽ không còn cảnh đó
nữa, nào dám mang tâm địa bất chính đối với quý phủ đã độ lượng tỏ ý cưu mang.

Lạc tướng quân cười hài lòng:

– Hay lắm, kể từ nay
ngươi được kể là gia tướng của bổn phủ. Mong sao ngươi không để bổn nhân thất vọng. Nhược bằng ngược lại, chính hành vi của ngươi sẽ vô tình trở thành một đả kích đối với cung cách hành xử được kể là đầu đời của Yến
Chi, ái nữ của bổn nhân.

Nữ lang được gọi là Yến Chi chợt nhoẻn cười và thốt lời đa tạ phụ thân:

– Phụ thân đã không làm Yến Chi mất mặt. Điều này khiến nữ nhi vạn lần
thêm ngưỡng mộ phụ thân. Nhân đây nữ nhi hứa sẽ không bao giờ để phụ
thân thất vọng.

Đoạn nàng quay qua bảo đại ca:

– Phiền đại ca mau giải khai huyệt đạo cho hắn. Như hắn có tính danh là Hồng Bảo Kỳ, đúng không?


Thiên Hào chợt gật gù và hấp háy mắt nhìn Yến Chi:

– Muội giỏi lắm. Tuy nhiên, dù dám qua mặt ngu ca nhưng cũng đáng khen
cho muội là đã khiến phụ thân hài lòng. Được rồi, như đã hứa, từ nay ngu ca sẽ không xem thường hảo muội muội của ngu ca nữa. Nhưng đừng vì thế, mai hậu muội lại tiếp tục gây khó xử cho ngu ca, được chăng?

Yến Chi thoáng ngỡ ngàng:

– Sao lại bảo muội đã qua mặt đại ca?

Thiên Hào phẩy tay, tuy chỉ là giải khai huyệt đạo cho Tiểu Hồng nhưng cũng
có thể hiểu đấy là Thiên Hào không muốn nhắc lại chuyện này nữa. Quả
vậy, Thiên Hào chỉ nói với Tiểu Hồng:

– Đừng nghĩ ta là kẻ quá đa nghi. Tuy nhiên, nếu sau này ta phát hiện dù chỉ là nửa lời nói dối trá của ngươi, hoặc bất kỳ động thái nào chứng tỏ Hồng Bảo Kỳ ngươi toan
gây bất lợi cho bổn phủ, thì lúc đó đừng trách Lạc Thiên Hào ta sao quá
nặng tay, sẽ xử trị ngươi một cách chẳng thương tiếc, nhớ chưa?

Còn bây giờ, vì hảo muội muội của ta đã có sắp đặt, ngươi hãy mau theo chân và nhất nhất hãy tuân theo mọi mệnh lệnh của nhị tiểu thư. Đi đi.

Tuy được toại nguyện nhưng khi đưa Tiểu Hồng, sắc diện của Yến Chi vẫn luôn bộc lộ tâm trạng ngơ ngác.

Hiểu ý, Tiểu Hồng lên tiếng:

– Nhị tiểu thư hoang mang chỉ vì thái độ vừa rồi của lệnh huynh? Nhân
đây, hãy cho Hồng Bảo Kỳ tại hạ có lời đa tạ, nhất là sự tin tưởng đã do nhị tiểu thư dành cho.

Yến Chi cau mặt, vừa đi vừa nói:

– Đừng vội ngộ nhận, cho Lạc Yến Chi ta vừa thoạt nghe đều tin hết mọi
lời của ngươi. Nhưng sở dĩ ta cứ khăng khăng bênh vực ngươi chỉ vì muốn
chứng tỏ cho gia huynh biết, dù ta là nữ nhi thì vẫn không hoàn toàn vô
dụng.

Tiểu Hồng gượng cười:

– Vậy sao nhị tiểu thư vẫn mang sắc diện như chưa hoàn toàn hài lòng?

Trừ phi tại hạ đoán đúng, mọi hành vi của nhị tiểu thư do thật sự đã qua
mặt lệnh huynh và lại bị lệnh huynh do có nhiều tâm cơ hơn, đã đoán
hiểu, khiến những gì nhị tiểu thư muốn chứng tỏ đã không đạt sự viên
mãn.

Yến Chi kinh ngạc:

– Ngươi đã đoán như thế nào để bảo là đoán đúng?

Tiểu Hồng nhẹ nhẹ lắc đầu:

– Kỳ thực tại hạ vẫn đang cảm kích nhị tiểu thư. Thế nên chẳng dám mạo
muội nói ra những gì đã đoán. Vạn nhất dù đoán đúng, lại vẫn bị nhị tiểu thư vì bất phục nên khăng khăng phủ nhận thì sao? Và như thế phải chăng chính nhị tiểu thư làm tại hạ giảm dần lòng cảm kích, là điều nhất định kể cả nhị tiểu thư cũng không hề mong muốn hay sao?

Yến Chi bảo:

– Phải chăng ý của ngươi chỉ muốn giữa hai chúng ta nên lấy thành tâm đãi nhau? Như thế cũng được, miễn ngươi đoán đúng và nhất là phải tìm cách
minh chứng cho ta thấy những gì ta tin ngươi đều không uổng phí. Nào,
nói đi.

Tiểu Hồng gật đầu:

– Lệnh tôn quả là nhân vật dù
chỉ mới gặp lần đầu vẫn khiến tại hạ ngưỡng mộ. Nhất là cách xử sự của
lệnh tôn, đã không hề để lộ vẻ ngạc nhiên cho dù đã minh bạch nhị tiểu
thư chỉ hành động theo chủ ý và tuyệt nhiên chưa lời nào bẩm báo trước
hoặc giả đã thỉnh ý lệnh tôn về quyết định của nhị tiểu thư. Đúng chăng?

Yến Chi ngạc nhiên:

– Ngươi làm sao đoán biết sự thật này?

Tiểu Hồng mỉm cười:

– Có thể cho tại hạ nêu một nghi vấn. Là phải chăng hầu như nhị tiểu thư
chưa một lần nào có cơ hội nêu một đề xuất nào đó và được lệnh huynh tán thành, nhất là mỗi khi có sự hiện diện của lệnh tôn?

Yến Chi không vội đáp, chỉ bảo:

– Ta sẽ đáp sau. Ngươi hãy giải thích tiếp thì hơn.

Tiểu Hồng tuân lệnh:

– Sở dĩ tại hạ hỏi câu đó vì qua diễn biến vừa rồi, cũng nhờ lệnh tôn
bảo, sẽ là một đả kích đối với nhị tiểu thư nếu tại hạ để cả hai thất
vọng. Thế nên, cũng như lệnh huynh, tại hạ dễ dàng đoán nhị tiểu thư
chẳng những chưa một lần bẩm báo, cũng chưa có cơ hội thỉnh ý lệnh tôn,
mà còn đã mạo hiểm, tự định đoạt tất cả, sau khi đã từ một chỗ ẩn thân
nào đó rất kín đáo, đến độ kể cả sư phụ của lệnh huynh cũng không phát
hiện, nhị tiểu thư đã mục kích toàn bộ và quyết định hiện thân, tự tin
là mọi định đoạt sẽ được lệnh tôn ủng hộ, một khi có cơ hội nghe toàn bộ nguyên ủy, là điều từ trước tới nay nhị tiểu thư chưa hề có cơ hội, do
luôn bị lệnh huynh gàn trở. Đúng không?

Yến Chi thở hắt ra, tương tự tiếng thở dài nhưng không là thở dài:

– Đại ca luôn xem thường ta. Đã vậy còn luôn chê cười, bảo ta không có đủ nữ tính, khiến ta không ít lần bất phục. Thế là ta, ta …

Nhưng chỉ nói đến đó thì nàng ngừng lời. Thay vào đó nàng chợt hỏi Tiểu Hồng:

– Ngươi có hàm ý gì chăng khi bảo kể cả Bạch sư phụ của gia huynh cũng không phát hiện có ta ẩn thân, mục kích tất cả?

Tiểu Hồng lắc đầu:

– Lệnh huynh có bản lĩnh lợi hại thì dù nhị tiểu thư cũng có thân thủ
tương tự vẫn đâu phải là điều đáng ngạc nhiên. Không, tại hạ chỉ nói
theo những gì tự đoán, hoàn toàn không có bất kỳ hàm ý gì.

Yến Chi lại hỏi:

– Vậy ngươi nghĩ sao nếu chợt biết từ lâu ta luôn có bản lĩnh lợi hại hơn Lạc Thiên Hào đại ca?

Tiểu Hồng giật mình:

– Có nghĩa là lệnh huynh không hề hay biết về sự thật này?

Yến Chi cười cười:

– Có vẻ như ngươi không tin? Nhưng thôi, ta cũng không nên thổ lộ làm gì, nhất là đối với ngươi, kỳ thực chỉ mới lần đầu ta quen biết. Vậy ngươi
có thể tạm giữ kín cho ta chuyện này? Hoặc hãy hứa đừng bao giờ thổ lộ
cho bất luận ai?

Tiểu Hồng cũng cười cười:

– Thái độ của

nhị tiểu thư đang khiến tại hạ dần hứng thú. Được, tại hạ hứa. Nhưng chỉ sợ mọi cẩn trọng của nhị tiểu thư so với lúc này đã quá muộn.

Vì e rằng thân thủ của nhị tiểu thư khó thể che giấu với một nhân vật …

Yến Chi vụt hiểu:

– Là Bạch sư phụ của gia huynh?

Tiểu Hồng gật đầu và bật hỏi:

– Nếu không muốn mãi bị lệnh huynh xem thường, theo tại hạ, lẽ ra nhị
tiểu thư chẳng nên che giấu thân thủ bản lĩnh mới đúng. Và điều này
khiến tại hạ ngạc nhiên, không hiểu vì sao nhị tiểu thư tự tin bản lĩnh
đã cao minh hơn lệnh huynh, nhất là cả hai có thể khẳng định chưa một
lần thử cùng nhau phân tài cao hạ.

Yến Chi chợt hạ thấp giọng:

– Vì ta vẫn thường thử lén bám theo và lạ thay chưa lần nào bị gia huynh
phát hiện. Tuy nhiên, ngươi nói cũng đúng, hễ chưa phân tài cao hạ thì
chưa thể quả quyết ai có bản lĩnh cao minh hơn ai. Đêm nay ngươi có hứng thú không? Vì tương tự ngươi, ở đây cơ hồ chỉ một mình ta là nữ nhân,
lại am hiểu võ học, nên ta quả thật vẫn chưa có cơ hội cùng ai tỷ võ
giao chiêu. Ta sẽ đưa ngươi đến một chỗ kín đáo và sẽ cùng ngươi diễn
luyện những gì đã học nhưng chưa có cơ hội thực hành.

Tiểu Hồng ngỡ ngàng, chợt dừng lại:

– Vậy là vì chủ ý này, nhị tiểu thư mong có người cùng luyện công nên cố
tình xuất hiện và có những định đoạt, tựa hồ gia ân cho tại hạ hầu đáp
lại, tại hạ phải giúp nhị tiểu thư toại ý?

Yến Chi đành thừa nhận:

– Ở đây chán lắm. Những quân binh triều đình thì chỉ quen dùng vũ khí,
hầu như chẳng biết gì là võ công đích thực, tương tự ngươi và ta may mắn được luyện. Còn muốn cùng luyện với đại ca ta ư? Ta lại ngại sẽ bị đại
ca hạch hỏi, kế đến nhất định sẽ là phụ thân ta, mà ta lại không muốn
tiết lộ nguyên nhân đã khiến ta có thể luyện võ công. Mà này, ngươi phải hứa hãy giữ kín cho ta đấy.

Tiểu Hồng miễn cưỡng đáp ứng:

– Nhưng liệu có nên chăng một khi chuyện này bại lộ thì tại hạ e khó tránh khỏi hệ lụy?

Yến Chi chợt cười tự tin:

– Chỉ cần ngươi đừng tùy tiện tiết lộ là ổn. Kỳ dư mọi việc cứ để ta đối
phó. Thôi, nhanh nào. Ta sẽ chỉ cho ngươi một gian phòng đương nhiên có
phần nào tách biệt với mọi người. Như thế ta sẽ thuận tiện mỗi khi ta
cần tìm ngươi.

Và Yến Chi đi nhanh hơn, là động thái chứng tỏ
nàng đang mang tâm trạng thật hài lòng, với những gì lần này do nàng sắp đặt và cơ hồ đều hoàn hảo.

Mọi kiến tạo ở Lạc phủ cơ hồ hãy còn
mới, ngoại trừ gian nhà chính tuy bề thế nhưng cũ kỹ, đủ cho Tiểu Hồng
hiểu Lạc gia dù có xuất thân từ đây thì cũng đã trải qua thời gian khá
lâu họ mới có cơ hội quay lại và trú ngụ. Nhân đây mới có thêm các kiến
tạo mới, là một vài dãy nhà ngang dọc.

Yến Chi chợt dừng ở gian phòng đầu tiên của dãy nhà ngang:

– Những dãy nhà này dành cho các gia tướng và những gia nhân bổn phủ.

Ngươi được sắp đặt ở gian phòng này. Trong đó cũng sẵn có mọi vật dụng cần
thiết. Ngươi vào đi và nhớ chuẩn bị, chỉ độ cuối canh một, đêm nay, ta
sẽ đến như đã nói. Ta đi đây.

Tiểu Hồng đành đẩy cửa tự tiến vào
và lập tức nghe khoan khoái lạ, bởi đã lâu rồi bản thân mới có lại cảm
giác làm người với việc được sở hữu một gian phòng đồng thời ở bên trong quả nhiên có đủ mọi vật dụng cần thiết đúng như Yến Chi quả quyết.

Sau khi khép cửa lại, Tiểu Hồng tự tìm hiểu mọi bài trí của gian phòng và
hài lòng khi tìm thấy những gì thiết thực nhất đang cần tìm. Đấy là
những bộ y phục mà kể từ khi còn sinh sống cạnh mẫu thân, Tiểu Hồng dù
có nằm mơ vẫn chẳng dám mường tượng sẽ có một lúc được sở hữu.

Tiểu Hồng đi tắm rửa và sau khi khoác bộ y phục mới, tuy không vừa vặn lắm
nhưng vẫn tạo cảm giác lâng lâng khó tả cho bản thân. Tiểu Hồng leo lên
giường, ung dung ngồi tọa công, vừa điều nguyên vừa trút bỏ dần mọi mệt
mỏi lẫn u uất từ lâu vẫn đeo đẳng bên mình, là khoảng thời gian ba năm
hơn kể từ khi được Trang Duy Nhật, tổng quản Kiều gia ủy thác phó giao
cho một vật đã trở thành nguyên nhân khiến bao sóng gió một khi bắt đầu
ập đến đã đeo đẳng mãi Tiểu Hồng cho đến tận lúc này.

Nhờ đang
ngưng thần tọa công nên có một lúc Tiểu Hồng phát giác đã có người vừa
lặng lẽ tiến vào phòng. Tiểu Hồng từ từ hé mở mắt:

– Không ngờ chỉ mới đây đã có người đến viếng. Thật thất lễ nếu như tại hạ không hay biết sớm hơn để nghinh tiếp.

Do vừa lên tiếng vừa hé mở dần hai mắt nên mãi khi dứt lời, Tiểu Hồng mới
có cơ hội nhìn rõ đấy là nhân vật nào vừa đường đột tìm đến. Giật mình,
Tiểu Hồng lập tức bước xuống và thi lễ:

– Đại thiếu gia phải chăng còn điều gì cần chỉ giáo? Hồng Bảo Kỳ tại hạ xin sẵn sàng chờ nghe.

Lạc Thiên Hào đang dùng mục quang dò xét khắp thân Tiểu Hồng từ đầu đến chân và lại nhìn ngược lên:

– Ngươi đã thay đổi. Phải chăng đó là điều vì chỉ một mình muội muội của
ta nhận ra nên bản thân ngươi mới có những ưu đãi này, khiến ta cũng bất ngờ?

Tiểu Hồng bối rối:

– Có thể hiểu đây là một lời khen tặng chăng? Nếu vậy, hãy cho tại hạ có lời đáp tạ đối với mọi ân tình
đang được quý phủ dành cho. Vì thú thật cũng đã quá lâu tại hạ mới có
lại cảm giác được làm người. Và chính tại hạ cũng cảm thấy bất ngờ.

Lạc Thiên Hào chợt gật đầu và thái độ cũng thay đổi:

– Ta chỉ muốn tin Hồng Bảo Kỳ ngươi quả thật đã vừa thoát hiểm từ đáy vực Tuyệt Mệnh, cũng muốn tin do số phận dun rủi nên ngươi ngẫu nhiên đặt
chân đến đây. Vì vậy hãy đừng có bất kỳ hành động nào khiến ta và gia
phụ thất vọng. Tương tự, ta tuy không sẵn có ý định nhưng nhân đây đành
phải khuyên ngươi đôi câu, tất nhiên chỉ liên quan đến gia muội.

Tiểu Hồng hiểu ý, liền nhoẻn cười:

– Tại hạ xin lập lại là chưa hề có bất kỳ ý định gì gây bất lợi cho quý
phủ và quả thật chỉ là tình cờ đến đây. Thế nên, xin Đại thiếu gia hiểu
cho, để đáp lại những gì tại hạ đang tiếp nhận, Hồng Bảo Kỳ này liệu
đáng là người chăng nếu có tâm địa lấy oán báo ân? Riêng về nhị tiểu
thư, Đại thiếu gia an tâm, rất có thể nhị tiểu thư sẽ có nhiều hành động khó ngờ, đấy là tại hạ tự ước đoán qua tâm tính của nhị tiểu thư vừa
bộc lộ, thì tại hạ vẫn quyết không để Đại thiếu gia, nhất là lệnh tôn
thất vọng.

Lạc Thiên Hào lại gật đầu:

– Tuy không thể bảo
tính khí của gia muội là xốc nổi hay bốc đồng nhưng đúng như ngươi nói, ở gia muội đôi khi cũng có những hành vi khó ngờ. Vả lại, nhờ mới rồi
nhìn thấy cách thức ngươi tọa công, tạo cảm giác như thể thân thủ của
ngươi phải thật sự cao minh hơn những gì bản thân ngươi đã bộc lộ, thế
nên ta đoán nhất định chỉ vì ngươi đích thực chưa từng cùng người động
thủ giao chiêu bao giờ, thiếu những kinh nghiệm trận mạc, có nhiều hạn
chế là điều tất yếu. Vậy khi có cơ hội, ngươi chấp nhận chăng cùng ta
tái diễn những trận tỷ võ và hãy bỏ qua nếu ta đã có phần quá đáng, từng cười chê ngươi?

Tiểu Hồng giật mình:

– Đại thiếu gia sao lại quá lời? Vì đích thực bản lĩnh của Đại thiếu gia lợi hại hơn, có chê cười tại hạ cũng đâu có gì lạ?

Lạc Thiên Hào chép miệng và gật đầu:

– Gia phụ tuy không biết võ công nhưng vẫn không hổ danh là vị tướng tài
đáng được triều đình trọng dụng. Vì ta thừa biết mọi diễn biến vừa xảy
ra đều do gia muội tùy tiện hành động. Tuy nhiên, với cung cách nhìn
người thật chuẩn xác của gia phụ, nhất định chỉ vì nhận ra ngươi không
những đã tỏ ra thật tâm mà còn có một vài ưu điểm sẽ trở nên hữu dụng,
thế nên gia phụ mới phá lệ, dù lần đầu gặp đã tiếp nhận ngươi ngay. Và
phải chăng điều đó chứng tỏ, chỉ mỗi một Lạc Thiên Hào ta là thiển cận.
Chính vì thế, ngươi không bỏ qua cho thái độ từng có của ta đối với
ngươi?


Tiểu Hồng bối rối kêu:

– Đại thiếu gia lại quá lời
nữa rồi. Nhưng đã vậy, nếu thật sự Đại thiếu gia cần tại hạ như là người để cùng luyện công thì tại hạ cung kính bất như tòng mạng. Chỉ mong
sao, giả như bản lĩnh tại hạ vẫn quá kém, Đại thiếu gia hãy nhớ và xin
nương tay cho. Được chăng?

Lạc Thiên Hào mỉm cười:

– Chỉ e đến lúc đó, ta mới là người cầu xin ngươi nương tay thì có. Mà này,
ngươi là một cô nhi thật sao? Ta có thể cùng ngươi ngồi xuống, không
phải là cật vấn mà ta chỉ muốn am hiểu thêm về hoàn cảnh xuất thân của
ngươi.

Chợt nhớ lại, Tiểu Hồng một lần nữa bối rối và luống cuống mời Lạc Thiên Hào ngồi:

– Đại thiếu gia thấy đấy. Tại hạ vẫn chưa quen cách tiếp đãi, mong Đại
thiếu gia lượng thứ cho. Còn về xuất thân lai lịch của tại hạ, mời Đại
thiếu gia an tọa, tại hạ xin được tỏ bày. Theo như gia mẫu thổ lộ thì
gia phụ đã sớm quá vãng, đâu như vào lúc tại hạ chỉ còn là thai nhi.
Phần mẫu thân thì mười năm sau đó cũng yểu mệnh tạ thế, khiến tại hạ
phải nối tiếp chuỗi ngày còn lại thật lênh đênh cơ khổ.

Lạc Thiên Hào chợt hỏi:

– Song thân phụ mẫu ngươi có biết võ công chăng?

Tiểu Hồng lắc đầu:

– Tại hạ không hề có võ học truyền gia. Và về vấn đề này, Đại thiếu gia
nghĩ thế nào, tại hạ được xem là may mắn hay bất hạnh khi tình cờ vì rơi xuống vực nên được gia sư thu nhận và trao truyền võ công?

Lạc Thiên Hào bảo:

– Nghĩa là ngươi tuy ngẫu nhiên có võ công nhưng cho đến tận lúc này vẫn chưa biết phải nên có lập trường tôn chỉ thế nào?

Tiểu Hồng xua tay:

– Sao lại chưa có? Trái lại, như câu nói:

“nhất tự vi sư – bán tự vi sư”, một khi tại hạ đã tiếp nhận chân truyền thì
sư thù là điều không thể không báo phục. Nhưng tại hạ chỉ muốn hỏi Đại
thiếu gia, đột ngột trở thành một nhân vật võ lâm là may mắn chăng?

Lạc Thiên Hào trầm ngâm, sau đó chợt hỏi ngược lại:

– Theo ý ngươi thì thế nào?

Tiểu Hồng cười buồn:

– Xem ra kể cả Đại thiếu gia cũng không thể đáp lời. Phần tại hạ ư? Thật
may là đã nhờ thời gian dài ngỡ bị sinh cầm vĩnh viễn dưới đáy vực, thế
nên tại hạ có cơ hội nghĩ thấu suốt. Tất cả chỉ là do số phận đặt để cho mỗi người chúng ta. Và là họa hay là phúc, Đại thiếu gia thừa nhận
chăng đều tùy thuộc vào hành vi cư xử của từng người chúng ta?

Lạc Thiên Hào chợt đứng lên, lần đầu cười một cách chân tình với Tiểu Hồng:

– Cách nhận định của ngươi cũng giúp Lạc Thiên Hào ta thấu đáo. Được lắm, ta càng thêm tin ngươi và mong sao sẽ có ngày giữa ta và ngươi thật sự
trở thành bằng hữu. Không quấy rầy ngươi nữa. Xin cáo từ.

Sau đó, dù còn lại một mình, Tiểu Hồng do có nhiều suy nghĩ nên không thể tiếp
tục tọa công. Nhân đó, lần đầu tiên Tiểu Hồng tự cho phép bản thân được
săm soi và xem xét thật kỹ một vật được gọi là Hiển Thư Minh Ngọc. Là
hành vi mà suốt thời gian dài ở dưới đáy vực. Tiểu Hồng vì không dám mơ
nghĩ sẽ có lúc thoát hiểm nên ngoài việc đêm ngày tự luyện công thì
chẳng hề thiết xem qua.

Hiển Thư Minh Ngọc kỳ thực chỉ là một
mảnh ngọc trong suốt, có hình thù vừa tròn vừa dẹt, với hai mặt một thì
bằng phẳng một thì khum khum.

Không những vậy, Hiển Thư Minh Ngọc còn được cẩn vào một chân đế, cũng dẹt và tròn, khác chăng là được làm
bằng loại vật liệu dù chẳng là gỗ thì cũng có màu đen và cứng tương tự
gỗ.

Tiểu Hồng không thể nghĩ ra Hiển Thư Minh Ngọc có giá trị như thế nào để trở thành bảo vật khiến nhiều người tranh giành, trong đó
phải kể đến Kiều gia và Thần Ưng bang. Và cũng chỉ vì vật này mẫu thân
của Tiểu Hồng mới bị thảm tử cùng với việc Tiểu Hồng đột nhiên bị đẩy
vào vũng xoáy đầy hiểm ác của chốn giang hồ, trái với ước nguyện từ lâu
nay mẫu thân của Tiểu Hồng vì không muốn Tiểu Hồng sa vào nên mãi đến
lúc cuối đời mới cam chịu bộc lộ bản thân từng là nhân vật võ lâm.

Nhưng nếu Hiển Thư Minh Ngọc không là báu vật thật sự thì thân mẫu của Tiểu
Hồng đâu bất ngờ đặt nhiều kỳ vọng vào Tiểu Hồng? Và vì có nhiều hy vọng nên mẫu thân của Tiểu Hồng mới di ngôn một câu, bảo Tiểu Hồng khi nào
cảm thấy đã đủ lực thì hãy chứng tỏ bằng cách chỉ một chưởng thử xem có
quật vỡ tảng đá hiện vẫn tọa lạc ở một nơi chẳng ai hay biết ngoài hai
mẫu tử Tiểu Hồng.

Quyết tâm tìm và khám phá điều bí ẩn của Hiển
Thư Minh Ngọc, Tiểu Hồng chợt vận lực, cố nậy mảnh ngọc trong suốt sao
cho tách khai khỏi phần đế màu đen.

Điều đó không khó, có chăng là khi đã tách khai cả hai thì giữa hai vật này hoàn toàn chẳng có ẩn chứa bất kỳ điều gì bí ẩn.

Tiểu Hồng thất vọng toan ghép trả lại nguyên vị, thì ngờ đâu chợt phát hiện một điều kỳ lạ.

Không tin vào điều vừa nhìn thấy, Tiểu Hồng thay vì ghép cả hai lại, đành một lần nữa nhìn săm soi kỹ hơn cả hai vật.

Nhưng cũng như lần đầu, do không phát hiện bất kỳ điều gì, Tiểu Hồng lại thất vọng, đành ghép cả hai vào nhau.

Lạ thay, quả đúng như hiện tượng lúc nãy Tiểu Hồng đã tình cờ nhìn thấy,
hễ đưa hai vật này lại gần nhau thì mục quang của Tiểu Hồng nếu vô tình
nhìn xuyên qua mảnh ngọc trong suốt đều phát hiện như được trông thấy
phần chân đế rõ hơn, to hơn.

Sinh nghi, Tiểu Hồng đặt mảnh ngọc vào gần mắt và thử nhìn mọi vật xung quanh qua lớp trong suốt của mảnh ngọc.

Rất lạ, các vật được nhìn đều nhoè đi, không sao nhận rõ hình dạng, ngoại
trừ một vài vật tình cờ có khoảng cách thật gần so với mảnh ngọc. Đó là
các ngón tay của Tiểu Hồng đang cầm chính mảnh ngọc. Đến lúc này, bốn
chữ Hiển Thư Minh Ngọc lần đầu làm Tiểu Hồng động tâm. Và để minh chứng
cho mọi điều đã vừa bất chợt xuất hiện trong tâm trí, Tiểu Hồng liền xòe một bàn tay, tự nhìn lại cũng bàn tay đó nhưng xuyên qua mảnh ngọc.

Thật kỳ quái, các vân tay được Tiểu Hồng nhìn rất rõ, rõ đến độ không ngờ.

Hiện trạng này làm toàn thân Tiểu Hồng chợt nổi gai và lập tức đưa mảnh chân đế lại gần, nhìn kỹ cả hai mặt cũng qua lớp trong suốt của mảnh ngọc.

Ở một mặt của chân đế chợt xuất hiện nhiều tự dạng dù nhỏ ly ty nhưng vẫn được Tiểu Hồng trông rõ. Qua đó, Tiểu Hồng đọc thấy rõ nhất năm chữ:

Khoái Mã Bộ Thiên Hành. Kế đến, khi nhẩm đọc theo toàn bộ các tự dạng khác,
nhỏ hơn năm chữ vừa đọc, Tiểu Hồng suýt nữa bật reo, khi nhận ra bản
thân vừa ngẫu nhiên phát hiện một pho công phu, đúng hơn là kinh văn yếu quyết để luyện thuật khinh thân pháp có danh xưng là Khoái Mã Bộ Thiên
Hành.

Biết võ công vị tất sẽ là điều may. Dù vậy, vì biết võ công nên đối với Tiểu Hồng, việc phát giác thêm bất kỳ một công phu nào nữa
cũng làm cho phấn khích. Do đó, nhân lúc vẫn có một mình, Tiểu Hồng nhìn qua mảnh ngọc, đọc lại và cố ghi nhớ cho kỳ làu thuộc toàn bộ kinh văn
của pho công phu Thiên Hành Khoái Mã Bộ.

Lúc đã hoàn tất, bằng một ý niệm vừa nảy sinh, Tiểu Hồng không chần chừ, hủy ngay mảnh chân đế.

Hóa ra mảnh chân đế không hoàn toàn bằng gỗ. Vì khi Tiểu Hồng dụng lực phá
hủy thì mảnh đen đó bất chợt dần trở nên mềm dẻo lạ chỉ bị biến dạng và
chẳng sứt vỡ dù là một mảnh nhỏ. Dù vậy, dụng tâm hủy bỏ toàn bộ các
kinh văn của Tiểu Hồng cũng đã được thực hiện. Vì mảnh đế đó lúc này đã
bị biến dạng, trở thành một mẫu vật thật tròn, tợ một hoàn linh đan và
Tiểu Hồng chỉ cần há miệng, ném tọt vào, nuốt chửng là chẳng còn ai nữa
ngoài Tiểu Hồng được kể là kẻ duy nhất đắc thủ công phu Khoái Mã Bộ
Thiên Hành.

Tiểu Hồng đã hành động đúng như vậy và sau đó ung dung cất lại chỉ mỗi một mảnh ngọc Hiển Thư vào người là hoàn tất.

Và từ lúc đó trở đi, Tiểu Hồng trong thời gian chờ đợi màn đêm buông
xuống, cũng như sự xuất hiện của Lạc Yến Chi như đã được căn dặn, đã
không ngớt nghĩ suy và chiêm nghiệm về kinh văn vừa đắc thủ. Để rồi càng ngẫm nghĩ thì Tiểu Hồng càng thêm nhận thức Khoái Mã Bộ Thiên Hành quả
thật là công phu khinh thân pháp tột cùng ảo diệu, đến độ nếu chẳng
chuyên tâm luyện thì Tiểu Hồng tự minh bạch rằng bản thân đừng mong thi
triển và vận dụng theo đúng mức lợi hại của công phu này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.