Nhất Tuyệt Bộ

Chương 29: Kiều gia toại nguyện ngôi minh chủ đáy tuyệt mệnh lộ mặt ác nhân


Đọc truyện Nhất Tuyệt Bộ – Chương 29: Kiều gia toại nguyện ngôi minh chủ đáy tuyệt mệnh lộ mặt ác nhân

Đang khẩn trương cùng Ngân Hoa, Yến Chi và Nguyệt
Tuyết đi đến phái Thiếu Lâm. Hồng Bảo Kỳ chợt biến sắc, cước lực theo đó cũng chậm dần:

– Chúng ta đã đến muộn?! Hoặc giả, thịnh hội võ lâm khai diễn sớm hơn, không đúng hạn kỳ từng ấn định.

Long Ngân Hoa cũng bất chợt tỏ ra lo lắng, vội hỏi Hồng Bảo Kỳ:

– Chàng đã phát hiện điều gì? Nhưng lúc này chỉ mới là giờ Thìn và nếu
thịnh hội võ lâm đích thực đã diễn khai sớm hơn, chàng ôi, sao thiếp cảm thấy lo cho số đệ tử ít ỏi còn lại của Hải Hà phái. Vì tính theo cước
trình, họ không thể nào kịp đến phái Thiếu Lâm, dù là vào chiều muộn
ngày hôm qua. Như vậy, mãi sáng nay họ mới đến, vạn nhất họ đã gặp đại
địch thì sao đây?

Lạc Yến Chi luôn chứng tỏ là nhân vật duy nhất nhờ từng bôn tẩu giang hồ nên có nhiều kinh lịch hơn:

– Đừng quá lo lắng chỉ vì cứ võ đoán. Trái lại, tốt hơn hết Bảo Kỳ chàng nên cho bọn thiếp biết đã có những phát hiện gì?

Hồng Bảo Kỳ càng thả chậm dần cước lực:

– Xa xa phía trước, đương nhiên vẫn chưa đến sơn môn phái Thiếu Lâm, ta
cứ mơ hồ nghe có tiếng giao phong. Đồng thời, với cảnh quang quanh đây,
sao ta có cảm giác giống như ở tổng đàn Thần Ưng bang. Sát khí thật
nhiều, dường như cũng có cả mùi máu.

Vừa lúc đó, Vệ Nguyệt Tuyết chợt lấy tay chỉ vào một chỗ khuất ở vệ đường bên tả:

– Chàng không nghe có tiếng lũ nhặng vo ve hay sao? Chúng đang lẩn quẩn bâu vào nhau ở đó.

Hồng Bảo Kỳ động tâm, lập tức lắc vai biến mất. Tiếp đó, khi đã hiện thân
đúng ở chỗ vệ Nguyệt Tuyết vừa chỉ, Hồng Bảo Kỳ tái mặt và bất ngờ gầm
vang:

– Huyết Thủ Ma Vương?! Phen này Hồng Bảo Kỳ ta quyết thề không đội trời chung cùng ngươi.

Long Ngân Hoa bàng hoàng, chực chạy đến với Hồng Bảo Kỳ. Ngờ đâu, Hồng
Bảo Kỳ đã thần tốc quay lại với sắc mặt đằng đằng sát khí, mắt tóe hung
quang và cộc lốc ra lệnh:

– Đi mau. Không có nhiều thời gian đâu.

Chưa bao giờ Hồng Bảo Kỳ có thái độ này, thế nên khiến Ngân Hoa khiếp đảm,
đành cùng Yến Chi và Nguyệt Tuyết – cả hai cũng có cảm giác tương tự –
vội lao theo Hồng Bảo Kỳ.

Được chừng nửa dặm, một lần nữa Vệ Nguyệt Tuyết lại lấy tay chỉ qua vệ đường bên hữu:

– Ở đây cũng xuất hiện lũ nhặng vo ve.

Hồng Bảo Kỳ cứ như người hóa đá, thủy chung vẫn lẳng lặng lao đi.

Nhưng vì Hồng Bảo Kỳ chỉ thi triển cước lực vừa phải, đủ để các mỹ nhân không bị bỏ lại phía sau, thế nên tất cả đều ngầm hiểu ý lệnh của Hồng Bảo
Kỳ, họ đành tiếp tục theo chân, không nàng nào dám tùy tiện dừng lại xem xét chỗ có xuất hiện lũ nhặng, dù thừa hiểu đấy phải là một thi thể
nhất định đã bị tà công Khổng Huyết Thủ sát hại, chết một cách thê thảm.

Nhưng lúc đó, bất luận ai cũng nghe từ từ xa xa phía trước chợt phát lên một chuỗi gầm rít đầy phẫn hận:

– Phen này ta cam bại. Nhưng từ nay trở đi, khắp võ lâm đừng mong còn những ngày ăn ngon ngủ yên. Hãy nhớ đấy!!

Tiếp đó là một tiếng quát, uy mãnh hơn và hung hãn hơn tiếng rít bội phần:

– Ngươi toan tẩu ư? Đừng mong toại nguyện một khi vẫn còn có bổn môn chủ ở đây! Hãy mau đứng lại và nạp mạng!!

Hồng Bảo Kỳ dừng, cũng ra hiệu cho các mỹ nhân cùng dừng:

– Là lão Tư Mã Lạc. Chứng tỏ kẻ đang bại tẩu chẳng phải ai khác ngoài
hung đồ Huyết Thủ. Vậy là đã có cơ hội giúp chúng ta báo thù cho quá
nhiều nạn nhân từng bị Khổng Huyết Thủ Toái Bia thảm sát.

Và thật trùng hợp, từ xa xa phía trước bắt đầu loang loáng ẩn hiện một bóng
nhân ảnh cứ vô tình lao đúng về phía nhóm của Hồng Bảo Kỳ đang đứng.
Không những thế, bóng nhân ảnh vì biết bị đuổi ở phía sau nên vừa chạy
vừa gầm phẫn nộ:

– Sao lão cứ quyết liệt muốn đối phó ta? Cho lão hay, nếu ta không mang nội thương chưa thật sự hồi phục thì hôm nay lão đừng mong có cơ hội thị uy trước bọn võ lâm vô dụng. Dù vậy, cũng nhờ
dịp này ta mới rõ tâm địa của lão là thế nào. Và ta thề sẽ có ngày phanh thây xẻ thịt lão, là hạng người từng lung lạc, chỉ lợi dụng những ai có thể cần cho lão. Để khi lão không cần nữa thì thản nhiên loại bỏ chẳng
tiếc thương. Hạng như lão thì đừng mong trở thành Minh chủ võ lâm, là
đại công địch võ lâm thì có.

Hồng Bảo Kỳ trầm trọng tiến ra phía trước vài bước, cũng hạ thấp giọng ra lệnh cho các mỹ nhân:

– Hắn chính là Ma Vương Huyết Thủ. Hãy để một mình ta đối phó. Mọi người
mau lùi cả ra phía sau ta. Cứ đứng cụm lại như đã từng thực hiện. Nhanh
nào.

Ngân Hoa, Yến Chi, Nguyệt Tuyết răm rắp tuân theo. Họ cụm
lại thành thế Tam phân đỉnh túc và tự Ngân Hoa lãnh phương vị đoạn hậu,
để Yến Chi cùng Nguyệt Tuyết có vị thế khá an toàn là đứng về hai bên tả hữu với mặt trước đã có Hồng Bảo Kỳ án ngữ.

Tiếng quát của Tư Mã Lạc, môn chủ Tịch Sơn môn cũng lồng lộng vang đến mỗi lúc một gần:

– Vỹ Thủy ngươi không những là phản đồ Không Động phái, mà còn quá độc ác dùng tà công Khổng Huyết Thủ gây đồ sát khắp võ lâm với dã tâm muốn
nhuộm huyết người làm tăng tiến nội lực bản thân. Ngươi chính là đại
công địch võ lâm. Hôm nay nếu không trừ khử ngươi, bổn môn chủ lập thệ
sẽ mãi mãi thoái ẩn giang hồ. Hãy đứng lại nạp mạng mau.

Hai chữ
Vỹ Thủy khiến Hồng Bảo Kỳ giật mình và lập tức nhớ lại một gã đã từng ra tay giao đấu với bản thân, ngay khi Hồng Bảo Kỳ lần đầu đặt chân đến
hậu sơn Không Động phái theo sự chỉ điểm của Trang Duy Nhật. Không ngờ
gã lại chính là Ma Vương Huyết Thủ, nhờ mạo nhận như một lão tăng, dễ
dàng lừa Hồng Bảo Kỳ tự đọc khẩu quyết công phu Huyết Thủ cho gã nghe,
để sau đó bản lãnh gã ngày càng tăng tiến do đủ độc ác sát nhân hại
nhiều mạng, nhuộm huyết người, tự giúp nội lực bản thân tiến triển.

Đang ngẫm nghĩ, Hồng Bảo Kỳ chợt nghe ở phía sau vang lên những tiếng hô
hoán thất thanh cơ hồ do cả ba mỹ nhân đồng loạt kêu thật to:

– Ôi chao …

– Sao chàng chẳng xuất thủ?!

– Chàng bị sao rồi? A …

Giật mình nhìn lại, Hồng Bảo Kỳ liền thấy khuôn mặt của Vỹ Thủy cơ hồ đã
xuất hiện ngay phía trước, thật gần. Và Vỹ Thủy đang cười độc ác:

– Phải chăng ngươi cũng bị nội thương sau lần cùng ta đụng độ? Vậy thì
đây là số phận của ngươi, cũng là sự định sẵn của hoàng thiên, giúp ta
tăng thêm công lực nhờ được nhuộm huyết của ngươi. Hãy nạp mạng. Ha …
Ha …

Với hữu chưởng vụt nở to, Vỹ Thủy thần tốc bật xuất vào Hồng Bảo Kỳ một kình Khổng Huyết Thủ.

“Ào … Ào …”.

Với bao nhận thức vừa kịp quay lại, Hồng Bảo Kỳ phát hiện chỉ có thể cùng
Vỹ Thủy đối chiêu, cho dù thừa bản lãnh tránh nhưng không được phép
tránh. Bởi nếu tránh thì Hồng Bảo Kỳ chỉ tránh được phần mình, kỳ dư
theo ngọn đà, ngọn kình Khổng Huyết Thủ của Vỹ Thủy sẽ mặc tình thảm sát các nữ nhân đã lùi cả về phía sau, theo chủ ý lúc đầu của Hồng Bảo Kỳ.

Ngờ đâu chỉ với thêm một sát na toan tính này, Hồng Bảo Kỳ lại nhận ra kể
cả xuất lực đối chiêu cũng chẳng bao giờ kịp. Thế nên, thay vì sợ, ắt
phải vội lách tránh một mình, Hồng Bảo Kỳ chỉ để cảm xúc phẫn nộ trào
dâng, biểu đạt bằng chuỗi tiếng gào hú thật to và đầy bi tráng:

– A … A … A …

Ngọn kình Khổng Huyết Thủ ập đến.

“Ào … Ào …”.

Và bao quanh thân của Hồng Bảo Kỳ chợt hiển hiện một vầng kình khí ửng màu đỏ nhạt, càng lúc càng tỏa đầy, tăng theo chuỗi tiếng gào hú của Hồng

Bảo Kỳ:

– A … A …

Chiêu kình Khổng Huyết Thủ chạm thật mạnh vào vầng kình khí.

” Ầm!”.

Vầng kình khí liền tan biến. Tuy nhiên, Hồng Bảo Kỳ vẫn sừng sững và nguyên vẹn. Trái lại Vỹ Thủy đã bị phản kình bức thoái hậu:

– Hự!!

Đấy là lúc lão Tư Mã Lạc kịp lao ào đến:

– Hung đồ Ma Vương còn không mau nạp mạng.

Trên tay Tư Mã Lạc là ngọn Tịch Sơn Kỳ hình ba góc, với cả hai bên mặt đều
thêu rõ các chữ Phích Lịch. Lão quật Tịch Sơn Kỳ xuống, để lộ ẩn bên
trong còn có thêm ngọn Phích Lịch Thiên Lôi Bổng, và cả hai cùng tạo
thêm một chiêu kình Thiên Lôi Tịch Sơn cực kỳ uy mãnh, giáng thẳng vào
thân hình đang chập choạng lùi của Vỹ Thủy.

“Ầm! Ầm!!”.

Có lửa bộc phát lên.

“Xòa …”.

Và Vỹ Thủy đổ gục, chỉ kịp kêu một lời cuối cùng:

– Ta không cam tâm nhận bại vì công phu Phích Lịch. A …

” Huỵch!!”.

Toàn thân Vỹ Thủy nhanh chóng bị thiêu hủy. Dù vậy, trước khi thi thể của Ma Vương Huyết Thủ bị hủy hoàn toàn, từ xa xa đã lần lượt chạy đến và xuất hiện rất nhiều những nhân vật võ lâm các phái.

Và nhân vật đầu tiên xuất hiện là một lão nhân uy nghiêm đỉnh đạc, phong thái tiêu sái như bậc cao nhân:

– Cung hỉ Tư Mã huynh đã vì võ lâm, khử trừ xong đại họa Ma Vương Huyết
Thủ. Nhưng nhân đây cũng xin mạo muội hỏi, chuyện Tư Mã huynh từng lung
lạc và lợi dụng các nhân vật, như đã lợi dụng gã Vỹ Thủy này, hư thực là thế nào?

Tư Mã Lạc khi đó đang quắc mắt nhìn Hồng Bảo Kỳ. Nhưng
khi nghe có người cật vấn, lão lập tức quay phắt lại, đối diện với lão
nhân tiêu sái nọ, thế nên không thể thấy Hồng Bảo Kỳ đang lấy tay ra
hiệu gì đó cho ba mỹ nhân cũng vừa từ phía sau vội tiến đến cạnh Hồng
Bảo Kỳ.

Do đó, lúc lão Tư Mã Lạc hậm hực lên tiếng, chủ ý là đốp
chát và khẩu chiến với lão nhân tiêu sái nọ, thì phía sau lão, Vệ Nguyệt Tuyết đã nhanh nhẹn cướp lời lão:

– Kiều lão huynh hỏi như vậy là có ý gì? Phải chăng Kiều lão huynh muốn …

– Kiều lão đại hiệp cùng chư vị võ lâm tiền bối xin hãy nghe đây. Chuyện
Tịch Sơn môn từng lung lạc và thu phục các nhân vật võ lâm là có thật.
Vì thế, gia phụ Vệ Công Diện do không còn cần thiết nữa, chính lão Tư Mã Lạc độc ác đã sai Vỹ Thủy ra tay sát hại. Mong chư vị tiền bối, nhất là Kiều lão đại hiệp giúp bổn phái Hoa Sơn đòi lại công đạo.

Những nhân vật các võ phái kéo đến mỗi lúc mỗi thêm đông, là cơ hội cho lão nhân têu sái – chính là Kiều lão – cười vang:

– Hóa ra Ma Vương Vỹ Thủy từ lâu nay luôn hành sự là tuân theo sự sai xử
của môn chủ Tịch Sơn môn. Tư Mã huynh còn gì để nói nữa chăng?

Long Ngân Hoa cũng lên tiếng:

– Thì ra đây là Kiều lão đại hiệp uy chấn giang hồ. Tiểu nữ là chưởng môn phái Hải Hà, cũng từng bị Tịch Sơn môn gây nhiều thảm biến. Thật mong
được Kiều lão đại hiệp tác chủ, vì võ lâm chi trì công đạo.

Kiều lão cười lớn hơn:

– Lão phu còn biết, vì để thu hồi Phích Lịch Thiên Lôi Bổng, Tịch Sơn môn cũng từng gây thảm sát ở Lạc gia. Ở đây may có Lạc cô nương, tương tự
cũng có Trang Duy Nhật lão đệ cùng hiện diện. Nếu chư vị ưng thuận, một
mình lão phu xin nguyện đảm trách việc này, Tư Mã huynh hãy mau cho lão
phu thỉnh giáo tuyệt kỹ Phích Lịch của quý môn Tịch Sơn. Và nhớ, chỉ một mình lão phu thôi. Ha … Ha …

Đã lâm cảnh bị dồn ép, lão Tư Mã Lạc dần động sát cơ, lập tức gầm vang:

– Cây muốn lặng nhưng gió chẳng chịu ngừng. Đã vậy ngay hôm nay, lão phu
quyết một phen nhuộm huyết khắp võ lâm. Kẻ đầu tiên chính là Kiều Mộ
Thiên tiểu lão nhi ngươi. Hãy đỡ!

“Ào … Ào …”.

Trận chiến đã diễn khai, quần hùng lập tức lùi cả ra xa.

Kiều Mộ Thiên vẫn cười và ung dung đối phó với công phu Phích Lịch:

– Chỉ với công phu này, Tư Mã Lạc lão thất phu toan nhuộm huyết khắp võ
lâm ư? Đừng quá xem thường võ học Trung Nguyên. Và đây là bằng chứng.

Đỡ!! Ha … Ha …

“Vù … Vù …”.

Quần hùng bắt đầu trầm trồ:

– Quả không hổ danh là Kiều lão đại hiệp!

– Bản lãnh thật cao minh. E khắp võ lâm chẳng ai bằng.

Cũng lùi ra xa như mọi người, Hồng Bảo Kỳ và các mỹ nhân còn len lén tìm và tự đi đến gần Trang Duy Nhật.

Có vẻ Trang Duy Nhật ngay từ lúc theo quần hùng kéo đến đây đã nhìn thấy
họ. Vì vậy, cũng tương tự họ, Trang Duy Nhật đang lẻn di chuyển đến gần. Và khi có cơ hội, Trang Duy Nhật ra hiệu cho tất cả lùi xa hơn, đoạn
thì thào với Hồng Bảo Kỳ:

– Mừng cho ngươi đã, minh bạch chưa hề
là Ma Vương Huyết Thủ. Dù vậy, sao ngươi cùng lũ a đầu như cố tình chấp
cánh cho hổ, tạo cơ hội cho lão Kiều củng cố danh xưng đại hiệp không hề xứng với lão? Hoặc giả bọn ngươi có chủ ý phá hỏng mọi dự mưu của bọn
ta, những nhân vật từ lâu vẫn luôn nghi ngờ Kiều lão? Và sở dĩ như vậy
vì ngươi còn uất hận sau lần ta và một trong nhiều cao thủ vẫn cố chấp,
nghi ngươi là Ma Vương Huyết Thủ, cho dù đã có nhiều bằng chứng thuyết
phục, đủ rõ ngươi không là Huyết Thủ Ma Vương?

Lạc Yến Chi bối
rối, toan lên tiếng giải thích. Nhưng Hồng Bảo Kỳ nhanh hơn, vội đưa mắt nhìn nàng và thản nhiên đáp lời Trang Duy Nhật:

– Bọn tiểu điệt
nào dám oán hận ai. Huống hồ, Yến Chi đã thuận tình nhận tiểu điệt là
phu quân, đương nhiên tiểu điệt cũng phải xem Trang tiền bối như thân
cựu. Tuy vậy, tiểu điệt xin mạo muội hỏi, cửu cửu dù vẫn nghi ngờ thì
liệu đã có chí ít là một bằng cớ để cáo giác Kiều lão chưa?

Trang Duy Nhật thở dài:

– Tuy không có, vì với Hiển Thư Minh Ngọc, bọn ta cũng chẳng phát hiện
bất kỳ bằng chứng nào, nhưng nếu ngăn được lão thì cứ ngăn. Đâu như
ngươi vừa hành động, thật khiến bọn ta thất vọng.

Chợt Hồng Bảo Kỳ nghiêm mặt và hạ thấp giọng thì thào:

– Có người đang chú tâm nghe. Xin lượng thứ, tiểu điệt đành dừng lời ở đây, sẽ giải thích thêm khi có cơ hội.

Trang Duy Nhật kinh ngạc:

– Quả nhiên từ phía sau ngươi đang có phương trượng phái Thiếu Lâm cứ chú tâm nhìn ngó. Nhưng đừng lo, Vi Bát đại sư chính là nhân vật chủ xướng
của bọn ta. Thật ngạc nhiên là ngươi tuy không quay lại vẫn phát hiện
động thái này của Vi Bát đại sư.

Hồng Bảo Kỳ vẫn thì thào:


– Dù vậy, hiện tại bọn tiểu điệt chỉ tạm tin một mình cửu cửu. Nhân vật
đó đang di chuyển đến, bọn tiểu điệt đành tạm lui bước. Cáo từ.

Nhưng đã có tiếng niệm phật dù vang khẽ vẫn rõ như rót vào tai Hồng Bảo Kỳ:

– Tiểu thí chủ thâm tàng bất lộ, có bản lãnh tuyệt đại cao minh, cho dù
niên kỷ hãy còn rất trẻ. Xin hãy tạm lưu bước để lão nạp có cơ hội thay
mặt nhiều nhân vật ngỏ lời tạ lỗi, sau nữa là lời thỉnh cầu tiểu thí chủ cùng xuất lực cứu vãn võ lâm. A di đà phật.

Hồng Bảo Kỳ đành
bước tránh qua một bên, nhượng chỗ cho một tăng nhân quả nhiên đang tiến lại gần. Hồng Bảo Kỳ nhìn thẳng vào mắt tăng nhân:

– Tại hạ có
kiến văn nông cạn và ấu trĩ, xin lượng thứ vì chưa hề biết đại sư là
chưởng môn đại phái Thiếu Lâm uy danh vang rền. Và thân thủ bản lãnh của đại sư mới thật là cao minh thâm hậu, tại hạ nào dám nhận lời khen tặng vừa rồi của đại sư.

Tăng nhân cũng nhìn lại Hồng Bảo Kỳ:

– Quả nhiên lão nạp nhìn nhận không lầm. Thậm chí thân thủ của tiểu thí
chủ còn đạt mức tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên. Và với bản lãnh
này, A di đà phật, nếu tiểu thí chủ chính là Ma Vương Huyết Thủ thì sẽ
là mối đại họa từ ngàn năm qua võ lâm chưa từng gặp.

Hồng Bảo Kỳ cười lạt:

– Thật may, tại hạ đã có cơ hội hóa giải công phu Khổng Huyết Thủ. Dù
vậy, với công phu Nhất Chưởng Toái Bia tại hạ đã khởi luyện và có một ít tựu thành, không hiểu về lâu về dài có bị chư vị cao thủ các phái lại
gán cho hai chữ Ma Vương nữa chăng?

Tăng nhân chợt chớp mắt:

– Lão nạo đã hiểu ẩn ý của tiểu thí chủ. Và không thể không thừa nhận chỉ có tâm tà chứ không hề có công phu tà. Có phải đó là ý của tiểu thí chủ muốn ám chỉ?

Hồng Bảo Kỳ thán phục:

– Đại sư quả thật
chẳng hổ danh bậc cao nhân đứng đầu đại phái Thiếu Lâm và cũng là thái
sơn bắc đẩu của mọi võ phái. Đã vậy, tại hạ xin hứa sẽ tận lực và có
cách phó giao Kiều lão cho quần hùng nghiêm trị. Đổi lại, khi thành sự,
tại hạ tất có duy nhất mỗi một thỉnh cầu, hi vọng khi đó được đại sư
đứng ra thay võ lâm tác chủ.

Trang Duy Nhật cau mày:


Ngươi tự thị đủ bản lãnh vừa đối đầu vừa vạch rõ chân tướng Kiều lão
thật sao? Còn điều gì ngươi toan thỉnh cầu? Muốn trở thành Minh chủ võ
lâm ư?

Hồng Bảo Kỳ phì cười:

– Tiểu điệt chẳng cần gì cho
bản thân. Trái lại, cửu cửu hãy nhìn đây, cả ba giai nhân này đều là phu nhân của Hồng Bảo Kỳ. Một là chưởng môn phái Hải Hà, Long Ngân Hoa, một là Vệ Nguyệt Tuyết đương nhiên tiếp nhận trọng trách chưởng môn của
phái Hoa Sơn. Phần Lạc Yến Chi thì đã có di lệnh, sẽ là môn chủ Tịch Sơn môn. Vậy phải chăng một mình tiểu điệt sẽ có cơ hội điều động một lúc
cả ba môn phái? Thế lực lúc đó của tiểu điệt đâu kém gì Minh chủ. Đúng
chăng?

Tăng nhân gật đầu:

– Càng nghe tiểu thí chủ nói lão nạp càng minh bạch, tiểu thí chủ không hề có tà ý, nhất là đối với các
hư danh hão vọng của chốn giang hồ. Được, a di đà phật, đối phó Kiều gia xong, lão nạp nhất định sẽ có cách cho tiểu thí chủ toại nguyện. Và lão nạp quả quyết bản lãnh lúc này của tiểu thí chủ chẳng hề kém Kiều gia.
Nhưng nếu cần bọn lão nạp tiếp ứng, xin cứ nói.

Trang Duy Nhật bán tín bán nghi:

– Đại sư quả quyết hắn có bản lãnh tuyệt đại cao minh thật sao? Vậy hãy nói xem, ngươi sẽ có các hành động như thế nào?

Hồng Bảo Kỳ nháy mắt một cách tinh quái với Yến Chi, Ngân Hoa và Nguyệt Tuyết:

– Thoạt tiên, hà hà … xin hãy để lão Kiều Mộ Thiên được toại nguyện. Có phải tính danh của lão là như vậy? Và nếu lão đủ bản lãnh diệt trừ lão
Tư Mã Lạc thì kể ra cũng đáng trở thành Minh chủ võ lâm. Đấy là một phần kế sách của tại hạ đấy. Hà hà …

Vừa lúc đó, mọi người đều nghe có tiếng của quần hùng đồng loạt reo hò và tán dương:

– Thì ra là công phu Thiếu Dương?!

– Hảo công phu. Vì so ra đâu hề kém công phu Phích Lịch?

– Sao lại kém? Kiều lão thủy chung chỉ dụng chưởng pháp, đương nhiên phải có bản lãnh cao minh hơn lão Tư Mã Lạc đã luôn cùng lúc vận dụng hai
loại khí giới là Thiên Lôi Bổng và Tịch Sơn Kỳ.

– Này, đừng làm ồn. Nhìn kìa như đây là lúc tối hậu thì phải. Đấy, nhìn xem. Thiếu Dương thần công thật tột cùng lợi hại.

Hồng Bảo Kỳ lắc vai biến mất và đã thần tốc đứng lẫn vào đám đông đang chú
mục vào trận chiến vô tiền khoáng hậu giữa hai lão nhân đại cao thủ.

Lão Kiều bật quát cực to:

– Nếu quyết không nhận bại thì đừng trách công phu Thiếu Dương của lão phu tuyệt tình. Đỡ!!

“Ào … Ào …”.

Lão Tư Mã Lạc cũng đang vận dụng công phu Thiên Lôi – Tịch Sơn đến độ chót, phổ vào công phu Phích Lịch:

– Nếu lão phu chết, tiểu lão nhi Kiều Mộ Thiên ngươi cũng đừng mong toàn mạng. Khai thủ!!

“Xẹt! Vù …”.

“Ầm!! Bùng … Bùng … Bùng …”.

Và lão Kiều chợt như bóng u linh, lao thật nhanh vào lão Tư Mã Lạc đang còn loạng choạng bước lùi:

– Còn không mau nằm xuống, chờ quần hùng xét xử bao tội ác của lão thất phu ngươi? Trúng!

“Ầm!!”.

Lão Tư Mã Lạc lại bị chấn dội liên tục, miệng cũng thổ huyết lai láng. Dù
vậy, lão vẫn gắng gượng nâng cao Thiên Lôi Bổng và Tịch Sơn Kỳ:

– Lão phu thà chết, quyết chẳng bao giờ để Kiều Mộ Thiên ngươi toại nguyện. Xem đây!!

Lão quật cả hai thứ khí giới xuống.

“Ào …”.

Hồng Bảo Kỳ vội kêu:

– Đừng để lão tự sát!!

Kiều Mộ Thiên cũng chồm đến:

– Muốn tự kết liễu ư? Không được đâu.

Nhưng đã muộn.

“Ầm!!”.

Thiên Lôi Bổng và Tịch Sơn Kỳ cùng chạm nhau, khiến cả hai loại khí giới cùng bị hủy, tạo nên một tiếng chấn động thật to với dư kình thừa đủ để tự
quật tan xác lão Tư Mã Lạc.

“Bùng!!”.

° ° °


Dù miễn cưỡng hay không, Hồng Bảo Kỳ và nhiều nhân
vật nữa vẫn nối gót bước đi cùng đoàn người đang hân hoan nô nức kéo
quay lại Thiếu Lâm phái.

Và như một Minh chủ võ lâm thực thụ, lão Kiều Mộ Thiên đang đi đầu đoàn người bỗng dừng lại và tự đưa hai tay lên cao:

– Tất cả hãy dừng lại. Và dù luôn được chư vị anh hùng ngưỡng phục tán
dương nhiều đến đâu nữa thì ngay phía trước đã là sơn môn Thiếu Lâm
phái, một nơi tôn nghiêm, được kể là thánh địa Phật môn, chúng ta nên
tôn trọng và đừng làm ồn. Một lần nữa xin có lời cảm kích vì được hầu
hết các lộ số anh hùng không ngớt lời khen. Xin hẹn dịp khác, nếu được,
mời tất cả hãy đến Kiều gia, Kiều Mộ Thiên sẽ tiếp đãi nồng hậu và nhất
là sẽ luôn vì võ lâm giương cao ngọn cờ chính nghĩa.

Đoàn người
đã dừng lại và một lần nữa cùng nhau reo hò, tán dương Kiều Mộ Thiên. Và điều gì đến phải đến, có nhiều nhân vật bỗng thay nhau hô hoán, thỉnh
cầu Kiều Mộ Thiên đảm nhận trọng trách Minh chủ.

Diễn biến này khiến không ít các cao thủ cau mày nhíu mặt.

Hồng Bảo Kỳ thấy tất cả, liền tủm tỉm cười, nói với Trang Duy Nhật:

– Sự việc diễn ra càng lúc càng thuận lợi. Nếu cửu cửu vẫn tin ở tiểu
điệt, xin hãy tiến hành ngay ba việc này. Thứ nhất, hãy ghi nhớ các nhân vật đang ngấm ngầm bất phục lão Kiều. Thứ hai, cũng ghi nhận tương tự
những nhân vật nào hầu như đã bị lão Kiều thu phục và chính họ luôn cổ
súy để quần hùng cùng tán đồng đề cử lão Kiều làm Minh chủ. Và thứ ba,
sao cửu cửu không khuyên Vi Bát đại sư mau thuận theo số đông, hãy lên
tiếng thừa nhận Kiều lão làm võ lâm Minh chủ?

Cũng lúc này, sau
hồi lâu hò reo, chợt có một vài nhân vật chẳng rõ bằng cách nào bỗng đem ra thật nhiều rượu. Họ phân phối thật nhanh, bắt đầu chuốc rượu và lại
cùng nhau hò reo, bảo tất cả hãy uống rượu mừng tân Minh chủ.

Lạc Yến Chi lên tiếng:

– Tất cả đều đã được sắp đặt sẵn, kể cả rượu cũng vậy. Thảo nào Kiều lão
cố ý ngăn, không ưng thuận để cho đoàn người tiến thêm nữa vào tận phái
Thiếu Lâm. Vì nếu đi vào đó, đã bảo là thánh địa Phật môn, thì họ làm gì có cơ hội uống rượu mừng tân Minh chủ?

Vi Bát đại sư khẽ thở dài:

– A di đà phật. Nếu Hồng thí chủ không bày tỏ toàn bộ diệu kế ngay lúc
này. Lão nạp e không chỉ riêng phái Thiếu Lâm, mà còn các cao thủ chân
chính khác của các phái sẽ tỏ lộ phản ứng. Lúc đó hậu quả e khó lường.

Hồng Bảo Kỳ cười lạt:

– Kiều lão rất tinh quái, nếu không đủ chứng cứ thuyết phục thì đừng mong buộc tội gì vào lão. Thế nên, hãy kể như lão là một mãnh thú, tại hạ
nguyện đảm nhận phần việc là đánh động và dồn thú vào bẫy. Sau đó tất cả sẽ minh bạch.

Trang Duy Nhật cau mày:

– Đánh động như thế nào? Sau đó thì dồn thú chạy vào bẫy nào?

Hồng Bảo Kỳ giải thích:

– Cửu cửu hẳn đã rõ, điều lão Kiều sợ nhất là bị cáo giác điều gì đó cứ
ngỡ chỉ một mình lão biết. Tiểu điệt sẽ lợi dụng sự cả nghi của lão để
làm lão tự chột dạ. Khi đó, lão sẽ tự bộc lộ chân tướng. Còn dồn thú vào đâu thì ngay sau đây xin mọi người hãy tạm tuân theo những sắp đặt của
Long Ngân Hoa và Lạc Yến Chi. Là hãy đưa tất cả những ai thuộc về hai
hạng nhân vật tiểu điệt đã nêu cùng đến hai địa điểm hữu biệt. Ở đó,
những ai đang thuận phục lão Kiều sẽ có cái nhìn hoàn toàn khác về lão
Kiều. Còn những ai, vẫn ngấm ngầm bất phục và nghi ngờ lão, tất có cơ
hội thỏa nguyện. Nào, đã đến lúc rồi. Xin đừng làm lão Kiều nghi ngờ.
Trái lại, đại sư xin hãy mau có lời vừa là ưng thuận lão Kiều làm Minh
chủ, vừa tìm cách tạm trấn an những ai có thể biểu lộ các phản ứng không đúng lúc.

Chợt Long Ngân Hoa hậm hực bảo:

– Thiếp không
thể chờ đợi lâu hơn. Chàng hãy nhìn xung quanh xem có thấy còn đệ tử nào của tệ phái Hải Hà chăng? Chứng tỏ tất cả đã bị sát hại, tuy là do Ma
Vương thảm sát nhưng chủ hung đích thực vẫn là Kiều lão. Bởi nếu không
có lão cố tình dung dưỡng, giúp cho Tịch Sơn môn thì Tịch Sơn môn đâu có ung dung lung lạc nhiều người, dẫn đến xuất hiện một Vỹ Thủy chợt hóa
thành Ma Vương? Kiều lão đã chủ tâm để xảy ra một đại ác ma, hầu lão có
cơ hội giương oai và tỏ rõ bản lãnh hơn người của lão. Thế nên, đại ác
ma dù đã bị trừ diệt thì mọi tổn thất do đại ác ma gây ra vẫn phải tính
cả cho lão Kiều.

Hồng Bảo Kỳ phân vân:

– Ý nàng muốn được
tự tay kết liễu lão? Vạn nhất Lạc Yến Chi hay Vệ Nguyệt Tuyết cũng muốn
thì sao? Hãy nhớ, khắp võ lâm hiện nay hầu như ở võ phái nào cũng từng
hứng chịu nhiều tổn thất dù không trực tiếp thì cũng gián tiếp do Kiều
lão gây ra. Nếu ai ai cũng muốn tự tay kết liễu lão thì cục diện sẽ như
thế nào? Nàng đã nghĩ đến hậu quả chưa?

Vi Bát đại sư bật khen:

– Lời của Hồng thí chủ thật cao minh, chứng tỏ đã nhìn thấu suốt toàn bộ
đại cục võ lâm kể cả quá khứ lẫn tương lai. A di đà phật, đã vậy lão nạp tin chắc kế sách của tiểu thí chủ toan thực hiện nhất định thành sự.
Được, bọn lão nạp nguyện tuân theo mọi chủ kiến, sẽ công cử lão Kiều
ngay lúc này trở thành Minh chủ võ lâm.

Và diễn biến thêm thuận
lợi, quần hùng đều reo hò khi được nghe phương trượng phái Thiếu Lâm
cũng lên tiếng thừa nhận Kiều lão xứng đáng là võ lâm Minh chủ.

Cầm một bát rượu, Hồng Bảo Kỳ tìm cơ hội tiến lại gần lão Kiều và nhẹ nhàng lên tiếng:

– Cung hỉ Kiều Minh chủ. Và như thế này ắt hẳn lệnh tôn Thiên Mộ Phục ở
cửu tuyền rất toại nguyện, đúng không Minh chủ Thiên Mộ Kiều?

Lão Kiều thoáng biến sắc:

– Ngươi …

Hồng Bảo Kỳ cười cười và lui dần:

– Minh chủ quên rồi sao? Tại hạ là Hồng Bảo Kỳ, giáo chủ Thiết Xà giáo.

Nếu còn những quan tâm gì khác, xin hẹn gặp lại Minh chủ vào lần sau. Cáo từ.

Lão bối rối nhìn theo Hồng Bảo Kỳ quả nhiên đang đi khuất dần.

° ° °

… Chờ lúc màn đêm đen đã buông phủ khắp nơi, lão Kiều lẳng lặng lao đi, ly khai nhanh Thiếu Lâm phái.

Chợt có âm thanh mơ mơ hồ hồ của Hồng Bảo Kỳ bám theo hầu như ngay bên cạnh lão:

– Minh chủ sao vội gì bỏ đi?

Lão khựng lại và nhìn khắp xung quanh:

– Vẫn là ngươi? Sao không hiện thân?

– Tại hạ đang quanh quẩn không xa Minh chủ lắm đâu. Hẳn Minh chủ cũng
nhận ra tại hạ đang thi triển khinh thân pháp gì và của ai?

Lão bối rối, cứ đảo mắt tìm khắp nơi:

– Ngươi định thị vào Nhất Tuyệt Bộ của lão Hồ để hí lộng lão phu ư?

Ngươi kém bản lãnh thế sao?

– Nhất Tuyệt Bộ dù lợi hại thì vẫn là kém nếu như tại hạ không đạt nội
lực thượng thừa. Bằng chứng là tại hạ không những luôn kịp bám theo từng bước chân mà còn khiến Minh chủ không thể nào nhận rõ phương vị của tại hạ.

Lão định thần và hừ lạt:

– Muốn lão phu nhận rõ phương vị của ngươi đâu khó. Vì chỉ cần …

– Chỉ cần thi triển bí kỹ Tán Ảo Tống Âm chứ gì? Đừng mừng vội. Vì cách
phá giải bí kỹ Tây Vực này, tại hạ may đã được Viên Linh Linh Tiên Tử
kịp chỉ điểm trước lúc lâm chung. Minh chủ chớ thi triển, trừ khi muốn
gây kinh động đến quần hùng.

Lão hậm hực:

– Ngươi tự phụ nội lực đã đạt thượng thừa, sao không lộ diện, cùng lão phu một phen phân tài cao hạ?

– Minh chủ đã luyện xong Thiếu Dương kết hợp với công phu Phích Lịch?

Nhưng liệu hợp kình đó có vượt qua được lớp cang khí hộ thân gần đây tại hạ đã tựu thành chăng?

Lão giật mình:

– Ngươi biết quá nhiều đấy.

– Không nhiều bằng lão Hồ đâu. Dù vậy, muốn kết liễu tại hạ thì không hề dễ như kết liễu lão Hồ.


Lão chợt động thân lao đi:

– Lời của ngươi chỉ là khẩu thuyết vô bằng. Huống hồ gần đây lão phu cũng có một ít thành tựu về Tiên Thiên Khí Công. Nếu đủ đởm lược, hãy cố mà
bám theo lão phu.

Thanh âm của Hồng Bảo Kỳ quá nhiên vẫn dai dẳng và mơ hồ bám sát theo lão:

– Với công phu Nhất Tuyệt Bộ, tại hạ sẽ thay lão Hồ, mãi mãi bám theo
Minh chủ. Để xem mùi vị được trở thành đệ nhất nhân có tạo sinh thú gì
cho Minh chủ chăng? Ha … Ha …

Cả hai cứ như thế ngấm ngầm diễn khai trận tỷ thí khinh công.

° ° °

… Cuối cùng, lão Kiều phải dừng lại và kêu:

– Ngươi muốn gì ở lão phu sau khi mãi bám theo gần trọn hai đêm với hai ngày?

Thanh âm của Hồng Bảo Kỳ vẫn lẩn quẩn quanh lão Kiều:

– Tại hạ chỉ muốn Minh chủ trước mặt quần hùng, thú nhận lai lịch là
Thiên Mộ Kiều, sau đó hãy cáo lão, thoái nhiệm cương vị Minh chủ.

Dưới lớp nắng chiều vàng vọt, mặt lão Kiều biến sắc:

– Để ngươi ung dung trở thành Minh chủ sao?

– Không hề. Vì có một cao nhân nhận định, tại hạ tuy thừa thân thủ võ học nhưng lại kém tâm cơ lẫn tư chất để đảm nhận trọng trách ấy. Đừng nghĩ
bất kỳ ai cũng có tham vọng như lão, hay như thân phụ lão, Thiên Mộ Phục trước kia.

Lão chợt cười vang dội:

– Ta đã biết cao nhân
đó là ai rồi. Khá lắm, cuối cùng thì toàn bộ dự mưu của ta đã bị ngươi
phát hiện. Nhưng muốn ta tự thú tội trước quần hùng ư?

Không bao
giờ. Trừ phi ngươi đủ bản lãnh ngăn cản ta lao xuống vực trước mặt để tự sát, như lão Tư Mã Lạc đã thực hiện. Ngươi có dám cùng ta lao xuống vực Tuyệt Mệnh chăng? Ha … Ha …

Vì cả hai sau hai đêm và gần hai ngày chạy đuổi nhau lòng vòng, lúc này mới chạy đến tận vực Tuyệt Mệnh, nên quả nhiên khi nói xong, lão vẫn cười và thản nhiên lao xuống vực.

Lúc đó Hồng Bảo Kỳ mới hiện thân:

– Xin có lời vĩnh biệt Kiều Minh chủ.

Và Hồng Bảo Kỳ lắc vai biến mất.

” Vút!”.

° ° °

Dưới đáy vực, dù màn đêm đen chưa thật sự buông xuống ở bên trên thì ở dưới này đã cứ mờ mờ tối.

Và khi rơi xuống còn cách đáy vực độ vài mươi trượng, lão Kiều dù hốt hoảng vẫn cố kêu khe khẽ:

– Trác nương nương đâu? Mau hỗ trợ ta đã sắp rơi đến đáy vực đây này.

Lập tức từ dưới đáy vực có cả thảy bốn loạt chưởng kình cùng bật hất lên cao, tạo chấn lực giúp lão Kiều hạ thân thật an toàn:

– Phu quân sao mãi lúc này mới xuống? Làm thiếp cứ nghĩ phu quân vì đã
toại nguyện nên cố tình bỏ rơi thiếp cùng mẫu thân mãi mãi dưới này.

Lão Kiều thở dài:

– Cơ sự đã bại lộ. Tiểu tử Hồng Bảo Kỳ chẳng rõ vì sao đắc thủ được công
phu Nhất Tuyệt Bộ của lão Hồ, đã biết rõ tường tận mọi âm mưu của ta,
còn minh bạch ta là Thiên Mộ Kiều và dường như hắn cũng đoán biết những
can hệ giữa chúng ta.

Hai nhân vật đang đứng cạnh Kiều lão là một phu nhân cao niên và một lão bà bà lưng còng. Lão bà bà lên tiếng:

– Vậy sao ngươi không tìm cách kết liễu tiểu tử, như trước đây ngươi từng hành động, kết liễu bất luận ai có thể gây bất lợi cho ngươi?

Lão Kiều từ từ ngồi xuống, có vẻ mệt và cần thời gian tọa công điều nguyên:

– Chính vì nghĩ như vậy nên tiểu tế đành liều theo xuống đây. Và với kế
trá tử này, tiểu tế hi vọng Hồng tiểu tử sẽ không còn quan tâm nữa. Sau
đó tiểu tế sẽ tái xuất hiện, quyết tìm cách kết liễu hắn. Còn bây giờ

Hai nhân vật nọ cũng ngồi xuống:

– Bây giờ thì thế nào?

– Phải đó. Ngươi có diệu kế gì hãy nói mau, hai mẫu tử lão thân nhất định sẽ giúp ngươi lại trở thành Minh chủ.

Kiều lão nhẹ gật đầu:

– Có một kế. Đấy là Thiên Mộ Kiều mỗ ngay lúc này cần phải sát nhân diệt
khẩu. Nhạc mẫu và Trác nương nương xin thứ lượng và thành toàn cho.

Và lão xuất kỳ bất ý tung độc thủ, quật vào hai nhân vật trước mặt mỗi người một kình Thiếu Dương hừng hực nóng.

“Ầm! Ầm!!”.

Cũng như nhiều nạn nhân thảm tử ở tổng đàn Thần Ưng bang, lập tức y phục của hai nhân vật này cũng bị cháy sém, tương tự đã bị công phu Phích Lịch
của Tịch Sơn môn kết liễu, còn bị chấn bay đi thật xa.

Chính lúc
đó, từ nhiều phương vị ẩn khất ở các vách đá vây xung quanh đáy vực chợt bật sáng nhiều ánh đuốc vừa được thắp chung. Và có tiếng niệm phật hiệu cất lên rõ mồn một:

– A di đà phật, thật là nghiệp chướng và may sao lần này quần hùng các võ phái đều được tận mục sở thị hành vi quá
độc ác của Thiên Mộ Kiều ác tặc.

A di đà phật.

Lão Kiều giật mình nhìn lên.

Đáp lại, từ khắp các vách đá đều xuất lộ các ánh mắt lạnh lùng và kinh tởm
của nhiều thật nhiều các cao thủ khắp võ phái nhìn lại lão.

Chợt lão nhìn thấy một ánh mắt quen thuộc, khiến lão tột cùng phẫn nộ:

– Thì ra tất cả là kế mưu của Hồng Bảo Kỳ ngươi. Hãy nói đi, ngươi đã có những sắp đặt này từ lúc nào?

Hồng Bảo Kỳ từ chỗ đang đứng nhìn xuống lão:

– Ắt lão ngạc nhiên và không thể tin tại sao có quá nhiều nhân vật ẩn sẵn quanh đây nhưng nương tử và nhạc mẫu của lão không phát hiện, đúng
không?

Vậy thì lão sẽ còn bất ngờ nhiều hơn khi biết rằng hai
nhân vật vừa bị lão sát hại thật sự vẫn còn sống. Họ chỉ trá tử theo kế
của tại hạ để được duy nhất một cơ hội nhìn rõ lão có tâm địa là thế
nào. Không tin, lão hãy tìm xem, họ đâu?

Từ chân vách đá, hai
nhân vật lúc nãy chợt đứng lên và lộ diện mạo đích thực là hai cao tăng
phái Thiếu Lâm mới đủ nội lực chịu đựng nhị kình Thiếu Dương Phích Lịch
của lão Kiều.

Biết đã bị bại lộ, lão Kiều tuyệt vọng tự vỗ chưởng tay lên đầu tự sát.

“Bộp!”.

Khi đó, Hồng Bảo Kỳ vội kêu:

– Mau mau xuống cứu nhị vị cao tăng. Hi vọng họ không bị tổn hại nhiều.

Hai cao tăng nọ chợt thở dài:

– Đa tạ Hồng tiểu thí chủ quan tâm. Bọn lão nạp đã bị hủy toàn bộ võ
công, dù vậy vẫn hãnh diện là đã giúp ít nhiều cho đại cục. Úy, Hồng
tiểu thí chủ đi đâu rồi?

Không ai nhìn thấy Hồng Bảo Kỳ đâu nữa.
Chứng tỏ chàng đã đi và thực tâm không màng hư danh hão vọng ở chốn
giang hồ đầy thị phi.

Và có tiếng Vi Bát đại sư cất lên:

– A di đà phật. Như thế mới biết, quả thật chỉ có người mang tâm tà và
không hề có loại công phu biến ai đó trở nên tà ác. Thật tội cho Huyết
Thủ Ma Vương năm xưa, đã chịu hàm oan, cho dù chưa hề dùng tà công Huyết Thủ sát hại vô cớ bất kỳ cao thủ nào. A di đà phật!!

Trang Duy Nhật bật cười:

– Vì nếu kiến giải theo cách đó, phải chăng công phu Phích Lịch và Thiếu
Dương cũng là tà công? Thế nên nhân cơ hội này xin quần hùng tỉnh ngộ,
cùng nhau tu tâm dưỡng tính, giữ sao cho võ lâm luôn thịnh trị thái hòa, đúng không đại sư. A di đà phật!! Ha … Ha …

HẾT


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.