Nhất Tuyệt Bộ

Chương 23: Bởi đố kỵ quần hùng phân hóa tịch sơn môn độc bá võ lâm


Đọc truyện Nhất Tuyệt Bộ – Chương 23: Bởi đố kỵ quần hùng phân hóa tịch sơn môn độc bá võ lâm

Sau một lúc lâu vẫn tiếp tục bàng hoàng với cục diện
đã xảy ra và hiện lại một thảm trường có quá nhiều nhân mạng bị sát hại, Vệ Công Diện là người đầu tiên nhớ đến sự lộ diện của Hồng Bảo Kỳ:

– Hóa ra chính là ngươi?! Hay lắm, có phải ngươi đang chờ một lời cảm
kích của Vệ mỗ, chưởng môn nhân Hoa Sơn phái chăng, Hồng giáo chủ?

Hồng Bảo Kỳ gượng cười và lắc đầu:

– Nhị sư thúc xin đừng quá lời, kỳ thực …

Vệ Công Diện lạnh lùng nạt ngang:

– Không dám, tệ phái bản lãnh quá kém, đến nỗi nếu hôm nay không nhờ Hồng giáo chủ và quý giáo Thiết Xà tiếp trợ, chỉ e kể cả sinh mạng Vệ mỗ
cũng khó vẹn toàn. Thế nên thật sự không dám nhận là có liên quan, càng
không dám mơ nghĩ bản thân là Nhị sư thúc của Hồng giáo chủ.

Hồng Bảo Kỳ bối rối và ngơ ngác:

– Sao vậy Nhị sư thúc?

Một lần nữa Vệ Công Diện khăng khăng không nhận mối can hệ với Hồng Bảo Kỳ:

– Chẳng sao cả. Vì dù thế nào, bổn phái cũng chẳng thể vì tình riêng, dễ
dàng bỏ qua hành vi luôn lạm sát người vô cớ gần đây của Hồng giáo chủ,
với công phu Huyết Thủ Toái Bia trước đây chính miệng Hồng giáo chủ thừa nhận đã từng luyện. Thế nên …

Công Tôn Minh, ngũ sư cô của
Hồng Bảo Kỳ và cũng là ngũ sư muội của Vệ Công Diện chợt kêu lên, hầu
như chủ ý ngắt lời Vệ Công Diện:

– Nhị sư huynh sao lại nói những lời này? Há lẽ sau bao ngày đồng hành cùng Thiết Xà giáo vẫn chưa đủ để nhị sư huynh tin hung đồ Huyết Thủ Ma Vương là nhân vật hoàn toàn khác, không hề do Hồng Bảo Kỳ sư diệt của chúng ta gây ra hay sao?

Hồng Bảo Kỳ cũng lập tức giải thích:

– Điều đó hoàn toàn là sự thật. Và tiểu điệt cũng xin thú nhận thế này, là toàn bộ công phu trước kia tiểu điệt đã tự phế hủy. Thế nên đích
thực tiểu điệt tuyệt vô can với hung đồ Huyết Thủ Ma Vương gần đây.

Vệ Công Diện cười khẩy:

– Bảo đã tự phế bỏ võ công nhưng kỳ thực bản lãnh của Hồng giáo chủ lúc
này là thế nào, điều này ai cũng rõ. Dù sao, ân tiếp trợ hôm nay, Vệ mỗ
hứa sẽ có ngày đền đáp. Nhưng cũng từ lúc này trở đi xin Hồng giáo chủ
dừng nhận hay tự xưng là tiểu điệt với Vệ mỗ nữa. Nếu được như thế,
chẳng những riêng Vệ mỗ mà toàn phái Hoa Sơn sẽ thêm cảm kích Hồng giáo
chủ bội phần. Còn bây giờ, xin có lời cáo biệt, hy vọng không bị Hồng
giáo chủ chê trách là thiếu lễ độ.

Thái độ của Vệ Công Diện khiến Công Tôn Minh bất bình:

– Nhị sư huynh thật cố chấp. Nhưng dù sao nhị sư huynh cũng là chưởng môn nhân, định đoạt thế nào là tùy nhị sư huynh. Riêng phần muội, đành xin
nhị sư huynh lượng thứ. Vì muội muốn tiếp tục đồng hành cùng Bảo Kỳ, chỉ là để giúp Bảo Kỳ minh oan, hầu không còn bị ai khác nữa dù vô tình hay hữu ý, ngộ nhận Hồng Bảo Kỳ là Huyết Thủ Ma Vương. Xin có lời cáo từ.

Vệ Công Diện không nói không rằng, chỉ lẳng lặng cùng một ít đệ tử còn lại thu nhập thi thể các đệ tử xấu số và vội vàng ly khai.

Hồng Bảo Kỳ nhìn theo và thở dài:

– Hồng Bảo Kỳ này biết phải hành động thế nào để xóa bỏ ác cảm của nhị sư thúc đối với bản thân đây?

Trang Duy Nhật chợt lên tiếng:

– Nào chỉ riêng phải Hoa Sơn? Vì Trang mỗ e sẽ chẳng ai tin Hồng giáo chủ không là Ma Vương Huyết Thủ.

Hồng Bảo Kỳ động tâm quay lại:

– Kể cả Trang tiền bối cũng không tin ở vãn bối sao? Vậy thì lẽ nào cái
chết của Vũ Lâm đại sư, theo Trang tiền bối, cũng do vãn bối gây ra?

Trang Duy Nhật lắc đầu:

– Thú thật, mỗ không hề tin Hồng giáo chủ có bản lãnh phân thân, vừa cùng mọi người đối phó Tịch Sơn môn ở đây vừa là hung thủ thi triển tà công
Huyết Thủ gây thảm hại cho đại sư Vũ Lâm. Tuy nhiên, từ lâu nay khắp
giang hồ đều đinh ninh chỉ một mình Hồng Bảo Kỳ là am hiểu tà công này,
thật khó thuyết phục để mọi người dễ dàng tin ngay Huyết Thủ Ma Vương là nhân vật khác.

Nhị lão hộ giáo Thiết Xà lập tức có phản ứng, cả hai lần lượt lên tiếng cơ hồ phụ họa nhau:

– Trang các hạ nói có đúng như thâm tâm đang nghĩ chăng? Vì Vũ Lâm Không
Động phái thảm tử hiển nhiên là do công phu Huyết Thủ Toái Bia gây ra và càng hiển nhiên thêm, hung thủ lại không là giáo chủ tệ giáo. Há lẽ như thế chưa đủ minh chứng giáo chủ bổn giáo không hề là Huyết Thủ Ma
Vương.

Còn điều gì thuyết phục hơn?

– Không sai. Hồng giáo chủ bổn giáo từ lâu nay luôn cận kề bọn lão phu.

Bất luận thế nào giáo chủ bổn giáo cũng chưa từng là Ma Vương Huyết Thủ. Vì thế, bất chấp mọi người nghĩ gì, toàn thể võ lâm các phái nghi ngờ thế
nào thì bọn lão phu vẫn tuyệt đối tin và tín nhiệm Hồng giáo chủ. Và dĩ
nhiên đây là cơ hội để bổn giáo Thiết Xà quang môn phục hưng, lập lại uy danh đã từng để mất tám mươi năm trước.

Các nhân vật đường chủ Thiết Xà giáo cũng lập tức cùng nhau tiến đến và cúi đầu trước Hồng Bảo Kỳ:

– Giáo chủ. Bấy lâu nay huynh đệ bọn thuộc hạ vẫn chưa thật sự thuận phục giáo chủ, phần nào cũng do giáo chủ luôn giữ kín chân diện lai lịch.

Nhưng lúc này thì khác rồi, vì đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục giáo chủ nên
từ nay bọn thuộc hạ nguyện xin tận trung, thề đồng sinh tử cùng giáo
chủ, dù phải lao vào rừng đao núi kiếm quyết chẳng chau mày khiếp sợ.

Lạc Yến Chi cũng lên tiếng:

– Bảo Kỳ huynh. Muội cũng tin tưởng và nguyện từ nay luôn đồng hành cùng
huynh, tận diệt Thần Ưng bang, báo thù cho Thiết Xà giáo và cũng là báo
phục gia thù của muội.

Hồng Bảo Kỳ phấn khích lập tức nâng cao Thiết Xà trượng:

– Đa tạ sự hậu thuẫn của chư vị, Hồng Bảo Kỳ tại hạ nhờ đó cũng thấu
suốt, một khi bản thân không là Huyết Thủ Ma Vương thì chẳng có gì phải
lo sợ. Thế nên từ nay tại hạ sẽ dùng diện mạo thật, nguyện không phụ
lòng kỳ vọng của mọi người. Nhất là vì võ lâm, quyết diệt trừ hung đồ Ma Vương Huyết Thủ, là nhân vật có liên can phái Không Động.

Các tăng nhân đệ tử phái Không Động cùng giật mình:

– Hồng giáo chủ không được hồ đồ.

– A di đà phật, lẽ nào Hồng thí chủ nhẫn tâm đề quyết điều kinh thiên động địa ấy cho tệ phái Không Động.

Vũ Diệc đại sư, chưởng môn phái Hoa Sơn cũng phẫn nộ lên tiếng:

– Tuy Hồng giáo chủ có ân cứu mạng nhưng nếu vì thế mà đề quyết một điều
không hề có cho bổn phái thì lão nạp Vũ Diệc đây thà chết để trả lại
sinh mạng, quyết không chịu sỉ nhục.

Hồng Bảo Kỳ cười cười, quay qua nói với Trang Duy Nhật:

– Trang tổng quản từng khuyên tại hạ tìm đến Minh Nhiên cốc, đúng không?
Tại hạ đã đến, đã được Vũ Diệc chưởng môn đây tiếp nhận. Tuy nhiên, ngay đêm đầu tiên tại hạ được Không Động phái cho dung thân, cũng đêm ấy
xuất hiện một cao tăng tự nhận là người của Không Động phái. Cao tăng
này lại còn bảo sẽ giúp tại hạ dần hóa giải tà công nếu như tại hạ chấp
thuận đọc lại toàn bộ khẩu quyết kinh văn Huyết thủ. Ngờ đâu, khi đã đọc xong, tại hạ lập tức bị cao tăng nọ phế bỏ võ công, kế đó còn toan kết

liễu tại hạ. Chỉ nhờ may, tại hạ tạm thoát chết, đổi lại là bị lạc vào
phạm vi Tử Bán Dạ tột cùng hung hiểm của cốc Minh Nhiên. Và giờ đây, thú thật, ngay lần đầu được tin trên võ lâm đã xuất hiện một Ma Vương Huyết Thủ, tại hạ không thể không nghĩ ngay đến cao tăng ấy.

Những nhân vậy Không Động phái lại có phản ứng. Họ hô hoán loạn xạ, nhất quyết không chịu tin vaò lời của Hồng Bảo Kỳ:

– Cho dù điều đó là có thật thì hung đồ cũng không đủ ác tâm sát hại
chính Vũ Lâm đại sư bá. Vì đấy là hành vi khi sư diệt tổ, tội ác khó
dung.

Hồng Bảo Kỳ vẫn cười cười, chỉ nói với một mình Trang Duy Nhật:

– Tại hạ đã nói hết những gì cần nói, chủ ý mong Trang tổng quản nên tự
xem lại các nhân vật cùng hẹn nhau liên minh đối phó Kiều gia. Vì cao
tăng nọ không thề hay biết sự xuất hiện của tại hạ ở cốc Minh Nhiên nếu
như vô can với các nhân vật liên minh cùng Trang tổng quản. Riêng phần
tại hạ, với trọng trách là giáo chủ Thiết Xà giáo, kể từ nay bổn giáo kể như công nhiên tái xuất giang hồ. Tuy chủ tâm không cùng các võ phái
đối đầu, nhưng nếu các phái vô cớ mạo phạm, tại hạ vì tự vệ, nhất định
sẽ không khoanh tay thúc thủ.

Trừ Phi, Ha … Ha … trừ phi có
bất kỳ ai đủ lý lẽ lẫn bằng cớ chứng minh tại hạ là hạng ác đồ thiên lý
bất dung, thì khi đó tại hạ quyết tự xử, trả lại công đạo cho võ lâm.
Xin cáo từ. Ha … Ha …

Thiết Xà giáo ly khai với vỏn vẹn chỉ
có một giáo chủ và bảy giáo đồ, có thêm chăng là hai nữ nhân nữa, là
Công Tôn Minh và Lạc Yến Chi.

Đang đi Lạc Yến Chi chợt hỏi Hồng Bảo Kỳ:

– Phải chăng ngay lúc này chúng ta dù chỉ ngần này người vẫn đi đến tổng đàn Thần Ưng bang?

Hồng Bảo Kỳ lắc đầu:

– Thực lực của chúng ta chưa đủ, tiến đến tổng đàn Thần Ưng bang lúc này
là thất sách. Nhưng muốn tăng thêm thế lực, vì không thể trông cậy vào
thất phái hoặc ở Kiều gia, ngu huynh đã có sẵn một chủ ý. Yến Chi muội
có còn giữ thanh tiểu kiếm độ nào chăng?

Lạc Yến Chi gật đầu và lấy thanh tiểu kiếm ra, giao cho Hồng Bảo Kỳ:

– Muội đã nhớ lại, tiêu ký Kim Mai ở trên thân tiểu kiếm là biểu đạt cho
Kim Mai tiên tử. Bảo Kỳ huynh định tăng thêm thế lực nhờ vào thanh tiểu
kiếm này như thế nào?

Hồng Bảo Kỳ cười cười, cất luôn thanh tiểu kiếm Kim Mai vào người:

– Kim Mai tiên tử chính là tổ sư khai sang phái Hải Hà. Từ lâu nay, vì sự thất tung của tổ sư, phái Hải Hà cam đành khuất thân sống ẩn cư. Nhưng
nếu ngu huynh đủ bản lãnh giúp họ toại nguyện, họ sẽ có cơ hội xuất thế
và mong rằng họ sẽ giúp chúng ta đối phó Thần Ưng bang?

Công Tôn Minh ngạc nhiên:

– Nếu Hải Hà phái từ lâu thoái ẩn, hài tử ngươi nhờ may mắn gì đã gặp họ? Tuy nhiên, nếu được Hải Hà phái tiếp lực, quả là điều vượt ngoài mong
muốn của chúng ta lúc này.

Hồng Bảo Kỳ thở dài:

– Ngũ sư cô vẫn lo ngại tiểu điệt khó thể đương đầu nếu cứ bị võ lâm để quyết là hung đồ Ma Vương Huyết Thủ?

Công Tôn Minh trầm tư gật đầu:

– Võ lâm là chốn đây thị phi, kèm theo đó là mọi hiểm nguy chực chờ nếu bản thân hài tử vẫn là đối tượng cho họ nghi ngờ.

Nhị lão hộ giáo tiếp lời:

– Còn những đố kỵ nữa. Hẳn Công Tôn Nữ hiệp khó thể phủ nhận đấy là
nguyên nhân khiến lệnh sư huynh Vệ Công Diện tỏ thái độ với Hồng giáo
chủ.

Công Tôn Minh kinh ngạc:

– Nhị lão cũng nhận thấy
điều đó ư? Không sai, vì theo tiểu nữ, nhị sư huynh Vệ Công Diện quả
thật vì đố kỵ nên cố tình bỏ qua mọi chứng cứ cho thấy Bảo Kỳ không hề
là Huyết Thủ Ma Vương. Và có thể nói, nếu quý giáo Thiết Xà lần này nhờ
tệ điệt Bảo Kỳ, lấy lại uy danh thủa nào, thì sẽ là nguyên nhân khiến
nhiều nhân vật nữa đố kỵ. Như vậy, tốt hơn hết hãy sớm diệt trừ hung đồ
Ma Vương, giúp võ lâm minh bạch thực hư. Vì càng chậm chỉ càng khiến Bảo Kỳ gặp nhiều phiền toái khó thể lường hết hậu quả.

Hồng Bảo Kỳ lo ngại, vội bảo:

– Đã vậy, chúng ta nên mau đến phái Hải Hà. Có thêm họ hậu thuẫn, mối lo
ngại của ngũ sư cô dù đúng cũng giảm thiểu rất nhiều. Đi nào.

Chợt có tràng cười vọng đến:

– Ngươi nên lo thân ngươi thì hơn. Vì ngay tại đây lúc này sẽ là thời khắc cuối cùng của Hồng Bảo Kỳ ngươi. Ha … Ha …

Và có một lão nhân thật cao niên chợt xuất hiện.

“Vút!”.

Hồng Bảo Kỳ nhìn ra lão nhân ấy:

– Với Phích Lịch Bồng Thiên Lôi đang giữ trong tay, tôn giá chính là môn chủ Tịch Sơn môn, tính danh Tư Mã Lạc?

Cầm một đoản bổng màu đỏ chót, lão nhân nọ cười đắc ý:

– Nếu đã nhận ra Thiên Lôi Phích Lịch Bổng, ắt Hồng Bảo Kỳ ngươi cũng quá rõ công phu Thiên Lôi Phích Lịch Bổng lợi hại như thế nào, đúng không?

Đã vậy, đây là hai con đường để ngươi thay thế chín nhân vật còn lại, bằng hữu của ngươi và mau mau quyết định. Một là thuận theo bổn môn chủ, trở thành thuộc hạ Tịch Sơn môn, mãi mãi tuân theo mọi sai xử của bổn nhân, chỉ như thế cả mười người bọn ngươi mới có cơ hội tiếp tục sống. Hoặc
hai là, Ha … Ha … bất luận ai dám nghịch ý bổn môn chủ đều phải
chết. Ha … Ha …

Hồng Bảo Kỳ thầm kinh tâm, lập tức tự tiến ra, một tay giăng ngang thanh Thiết Xà trượng, quả quyết đáp thay mọi người:

– Đương nhiên bổn giáo chủ chẳng bao giờ thuận theo con đường thứ nhất,
chỉ vì trợ trụ vi ngược, gây thêm đại họa cho võ lâm. Tuy nhiên, nếu lão muốn kết liễu ngần ấy nhân vật vừa là bằng hữu vừa là thuộc hạ của bổn
giáo chủ ở đây thì điều tiên quyết là hãy chứng tỏ đủ bản lãnh kết liễu
Hồng Bảo Kỳ này trước. Xin được lĩnh giáo công phu Thiên Lôi Phích Lịch
của Tư Mã môn chủ.

Lão Tư Mã Lạc càng thêm ngạo nghễ:


Nghe nói ngươi cũng có một ít thành tựu, nhất là về Xích Luyện Thiết Thủ tuyệt công. Chẳng trách ngay lúc này ngươi có thái độ như một kẻ vì
chưa thấy quan tài nên chưa sa lụy. Được, bổn môn chủ sẽ cho ngươi biết
lợi hại. Vì nếu không thu nhập được ngươi, bổn môn chủ còn trông mong gì thu nhập hết quần hùng, độc bá võ lâm, chiếm danh Minh Chủ? Nào, tiến
lên đi, Ha …

Ha …

Hồng Bảo Kỳ hạ thấp giọng căn dặn mọi người:

– Bất luận thế nào xin mọi người chớ vội manh động. Vì chỉ cần một mình
tại hạ đối phó là đủ. Nào, lùi mau về một bên và hãy cẩn trọng, tự lo

cho bản thân.

Nhưng Hồng Bảo Kỳ chưa kịp xuất lực thì lão Tư Mã
Lạc đột nhiên tung ngọn Phích Lịch Bổng, nhắm vào một cội cây xa cách đó năm trượng để quật một chiêu thị uy:

– Chớ nhiều lời. Trái lại, hãy nhìn và nên tự lượng sức trước khi quá muộn.

Khai xuất!

“Viu …”.

Từ Phích Lịch Bổng Thiên Lôi lập tức vọt bắn ra một quả cầu khí phát quang đỏ chói, va thẳng vào cội cây.

“Bùng!!!”.

Sự chấn chạm làm thân cây rung động và tự phát hỏa “Phừng … Phừng”.

Tiếp đó, mọi diễn biến xảy ra thật nhanh, chỉ nháy mắt là cả cội cây vụt
cháy thành than, hoàn toàn trái ngược với nguyên tàn lá cây hãy còn xanh mơn mởn.

Tàn cây xanh lúc này trở nên quá nặng, lập tức quật ập xuống “Rào … Rào … Ầm!!”.

Chỉ lúc này, ngọn lửa tự bùng phát mới bắt đầu thiêu cháy từng chiếc là một, tạo thành một ngọn lửa thật to “Rào … Rào …”.

Hoàn toàn chấn động trước lối phô diễn công phu lợi hại của lão Tư Mã Lạc,
mọi người, kể cả bản thân Hồng Bảo Kỳ chỉ còn mỗi một phản ứng là trợn
to mọi ánh mắt nhìn vào ngọn lửa dù quái kỳ nhưng tột cùng uy lực.

Tuy nhiên, ngay khi có thể trấn định, Hồng Bảo Kỳ ngẩng mặt cười vang:

– Hảo công phu. Tuy nhiên, nếu tôn giá toan dùng uy vũ, khiếp phục quần
hùng, hầu trở thành võ lâm Minh Chủ thì chỉ là hành động thiển cận,
thiếu suy xét. Bởi tà bất thắng chính và đạo lý này tại hạ là người đầu
tiên dù biết phải chết vẫn quyết chứng minh. Xin được lĩnh giáo tuyệt
học của tôn giá. Ha …

ha … Đỡ!

Hồng Bảo Kỳ bật người lao đến, vũ lộng ngay một chiêu Thiết Xà trượng “Ào …”.

Đối lại, lão Tư Mã Lạc cũng bật chồm đến, lạnh lùng thi triển ngay một chiêu Phích Lịch Thiên Lôi:

– Ngươi muốn chết!!

“Vù …”.

“Ầm!!”.

Hồng Bảo Kỳ tái mặt vì bị kích lùi khá xa, là cơ hội cho lão Tư Mã Lạc tiếp tục xuất kình cùng với thái độ thần tốc lao đến:

– Hãy mau nằm xuống!!

“Ào … Ào …”.

Hồng Bảo Kỳ vội thi triển thân pháp Khoái Mã Bộ Thiên Hành, lo tránh chiêu thật nhanh:

– Không dễ như thế đâu!

“Vút!”.

Chiêu kình bị hụt, nện thật mạnh xuống nền đất vô tội.

“Ầm!!”.

Đó là cơ hội cho Hồng Bảo Kỳ ngay khi hiện thân, lập tức giáng một Thiết Xà trượng vào lão Tư Mã Lạc:

– Đến lượt tại hạ đây. Trúng!!

“Vù … Vù …”.

Lão Tư Mã Lạc dù bất ngờ thì vẫn không nao núng, trái lại cứ tiếp tục lạnh
lùng tung Bổng, thi triển một chiêu Thiên Lôi Phích Lịch:

– Quả nhiên đúng như được bẩm báo, tiểu tử ngươi còn có bản lãnh lẩn tránh, thoát chiêu, nhanh như lũ gián sợ ban ngày. Đỡ này!

“Bùng!!”.

Bản lãnh của lão Tư Mã Lạc quá lợi hại, Hồng Bảo Kỳ dù là người tiên xuất
chiêu công, là chủ động, thế nhưng vẫn bị kích lùi sau khi chạm phải một chiêu kể như chỉ là phản ứng lúc cấp bách của lão.

Đã vậy, vì lại chiếm tiên cơ, lão Tư Mã Lạc cười ngạo nghễ khi tiếp tục bất chồm đến:

– Lần nay thì ngươi đừng mong thoát. Ha … Ha …

“Ào … Ào …”.

Hồng Bảo Kỳ tiên bảo kỳ thân, đành thi triển Khoái Mã Bộ Thiên Hành để tránh chiêu.

“Vút!”.

Lão Tư Mã Lạc lần này dường như đã có tiên liệu nên cũng kịp thời thu
chiêu, không để chiêu bổng chấn chạm xuống nền đất một cách hoài phí như lúc nãy. Và lập tức lão bảo nguyên thủ nhất, quyết chờ và tin chắc thế
nào Hồng Bảo Kỳ cũng bất đồ hiện thân để xuất trượng chiêu.

Hồng Bảo Kỳ lần này chợt hiện thân với vị thế từ trên cao quật áp xuống một trượng kình:

– Mau đỡ!!

“Vù … Vù …”.

Lão Tư Mã Lạc vùng thất sắc, lần đầu tỏ lộ cử chỉ cuống cuồng khi tìm cách đảo tránh thật nhanh qua một bên.

“Vút!”.

Đến lượt Hồng Bảo Kỳ hụt chiêu, quật luôn Thiết Xà trượng, xuống đất, khoét thành một lỗ sâu hoắm, đồng thời cũng làm bản thân Hồng Bảo Kỳ chao đảo do bị lực phấn chấn bức dội.

“Bùng!!”.

Lão Tư Mã Lạc lấy lại vẻ đắc ý vì có cơ hội bật nhào và hất mạnh Thiên Lôi Phích Lịch bổng công phu:

– Lần này đúng là Hồng Bảo Kỳ ngươi tự nạp mạng. Hãy xem chiêu!

“Ào …”.

Nhưng chẳng ai có thể ngờ Hồng Bảo Kỳ lại có thân bộ pháp Khoái Mã Bộ Thiên
Hành tột cùng lợi hại. Vì thế, dù lâm nguy và phải hành động trong lúc
thật, khẩn trương thì chỉ cần một lượt lắc vai đảo người là Hồng Bảo Kỳ
ung dung thoát:

– Vị tất như tôn giá quả quyết!


“Vút!”.

Lão động tâm, lập tức thu chiêu.

Vừa lúc này, Hồng Bảo Kỳ lại nhanh chóng tái xuất lộ nhân ảnh, hiện thân ở bên tả của lão và tận lực tung tả kình:

– Tiếp chưởng!!

“Ào …”.

Lão giật mình, dù vậy vẫn kịp hoành ngang Phích Lịch Bổng, bật tung một quả cầu khí đỏ ối cho chạm vào chưởng lực của Hồng Bảo Kỳ:

– Thân thủ ngươi khá đấy, đúng là hậu sinh khả úy. Đỡ!!

“Ầm! Ầm!”.

Lão bị kích lùi, khiến thần sắc có phần nào hoang mang:

– Hảo công phu. Là tuyệt kỹ của Thiết Xà giáo chăng? Danh xưng là gì?

Hồng Bảo Kỳ cũng lảo đảo lùi và chưa kịp mở miệng đáp lại thì phát hiện lão
Tư Mã Lạc tuy vờ hỏi nhưng liền lúc đó đã ngấm ngầm bật tung một bổng
thần tốc.

“Ào …”.

Thán phục thân thủ quá ư tuyệt phàm của lão, Hồng Bảo Kỳ đành tiên bảo kỳ thân, vội di hình hoán vị tránh chiêu:

– Tôn giá có bản lãnh quá thượng thừa, cớ sao không dùng bản lãnh này tạo phúc cho võ lâm?

“Vút!”.

Bị hụt chiêu, lão Tư Mã Lạc dần động nộ:

– Phế thuyết! Võ lâm chỉ toàn lũ người vô dụng, tại sao bổn môn chủ phải
lo tạo phúc cho họ? Trái lại, chỉ cần họ nhất nhất thuận phục, tôn xưng
bổn môn chủ là Minh Chủ, đấy chính là họ tự tao phúc. Nhược bằng bất
thuận.

Ha … Ha … nghịch ngã giả vong, cũng như bọn ngươi, họ phải chết. Xem đây!

Ha … Ha …

Lão lại hất bổng Phích Lịch, nhưng thay vì đối phó Hồng Bảo Kỳ thì do vô
khả phát hiện phương vị của Hồng Bảo Kỳ lúc này ở đâu, lão tung một quả
cầu khí đỏ ối đầy uy lực vào nhóm các nhân vật đồng hành cùng Hồng Bảo
Kỳ.

“Ào … Ào …”.

Cử chỉ của lão khiến Hồng Bảo Kỳ kinh hãi kêu thất thanh:

– Mọi người hãy cẩn trọng. Ôi … sao lại xuất lực đối phó? Hãy tránh mau!

Cùng một lúc với tiếng Hồng Bảo Kỳ kêu, năm nhân vật ngũ đường chủ Thiết Xà
giáo vì vô tình đứng ngay phía ngoài, lại là hướng bị lão Tư Mã Lạc quật quả cầu khí nhắm đến, nên cả năm lập tức hợp lực phát kình với thái độ
như thế tin chắc sẽ đủ để chi trì, thậm chí còn có thể hóa giải và đối
phó quả cầu khí màu đỏ.

“Ào …”.

“Vù …”.

Tiếng chấn chạm vụt xé nó như tiếng sấm động thật kinh hãi.

“Ầm!”.

Thật lạ, khác với hai lần đã cùng Hồng Bảo Kỳ chạm chiêu khiến quả cầu khi
chưa lần nào tự bùng phát thành ngọn lửa, nhưng lại giống hệt lần đầu
lão Tư Mã Lạc dùng công phu này phô diễn về thiêu cháy một cội cây, quả
cầu khi lần này sau tiếng chấn chạm liền bùng phát lên cả một quầng lửa, ngay lập tức thiêu cháy ít nhất là hai trong năm nhân vật ngũ đường chủ Thiết Xà giáo.

“Phừng! Phừng!”.

Hai nhân vật nọ bị phát cháy như hai ngọn đuốc sống:

– Ôi …

– A … a …

Những nhân vật còn lại thấy vậy đều rung động, lập tức cùng nhau xông ùa lên, quyết tìm đủ cách giúp hai nhân vật nọ ngừng cảnh sẽ bị thiêu cháy đến
chết.

Hồng Bảo Kỳ cũng bất thần xuất hiện cạnh họ nhưng dành vô
kế khá thì vì hai ngọn đuốc sống chẳng những không còn mở miệng kêu thêm gì nữa mà cả hai còn cùng nhau lần lượt gieo ngã xuống thật nặng nề.

“Huỵch! Huỵch!”.

Mục kích thảm trạng này Hồng Bảo Kỳ đành để tâm trạng rơi vào cơn cuồng nộ, tương tự lúc Hồng Bảo Kỳ mục kích tận mắt Lôi Điển – đệ tử phái Hoa Sơn bị Tịch Sơn môn quật vỡ đầu chết thảm. Hồng Bảo Kỳ vùng quay lại hai
mắt long song sọc đảo tìm lão Tư Mã Lạc:

– Lão thật độc ác, sát
nhân một cách vô cớ, hành vi này so ra nào kém gì Huyết Thủ Ma Vương.
Bổn giáo chủ quyết báo thù này, đồng thời cũng vì võ lâm tiêu trừ đại
họa.

Nhưng cảnh trạng lại diễn ra đúng hệt lúc Hồng Bảo Kỳ dù
cuồng nộ vì mục kích cái chết thê thảm của Lôi Điển và liền sau đó có cơ hội kịp trấn định, ngưng ngay cơn cuồng nộ. Vì lần này, ngay khi dứt
lời, Hồng Bảo Kỳ toan phát tác, mặc tình buông thả sát cơ chực đến theo
cơn cuồng nộ thì lập tức nghe thấy lão Tư Mã Lạc phất tay và cười độc
ác:

– Ngươi toan liều mạng, cùng bổn môn chủ một phen sinh tử ư?
Rất tiếc, hạng có bản lãnh như ngươi, bổn môn chủ rất có cao hứng, nhất
định phải thu phục. Giờ thì chọn đi, chỉ cần một mình ngươi ngỏ lời
thuận phục, bọn họ sẽ vô sự bằng an, còn ngược lại, Ha … Ha … tất cả ắt phải chết, dù ngọc dù đá cũng phải nát thành tro. Ha … Ha …

Nhiều lão nhân môn hạ Tịch Sơn môn bất chợt cùng hiện thân, chứng tỏ họ đã có lệnh ẩn phục từ lâu nhưng chẳng để ai phát hiện.

Đột ngột bị vây hãm, những nhân vật đồng hành cùng Hồng Bảo Kỳ đều biến sắc, tự hiểu hiểm cảnh như đã cận kề và chực chờ.

Hồng Bảo Kỳ để tan biến ngay cơn cuồng nộ, thay vào đó vì lo lắng nên khẽ lên tiếng hỏi mọi người:

– Tại hạ không hề muốn trợ trụ vi ngược, đem thân làm khuyến mã cho
người. Tuy vậy, vì sinh mạng của tất cả, xin tùy chư vị định đoạt, phần
tại hạ quyết chẳng tham sinh úy tử.

Ngũ đường chủ Thiết Xà giáo dù chỉ còn lại ba nhưng họ vẫn chung khẩu đồng tử, cùng khăng khăng bảo:

– Vì sự tồn vong của bổn giáo, hậu quả sẽ khó lường nếu giáo chủ cam tâm
để ác nhân khuất phục. Chúng thuộc hạ không ngại chết và chỉ cần giáo
chủ quả quyết một lời, là hãy liệu cách thoát, tự bảo toàn sinh mạng,
hầu mong một ngày lại có cơ hội giúp bổn giáo quang hưng phục môn thì
bọn thuộc hạ dù chết vẫn can tâm.

Nhị lão hộ giáo cũng phụ họa:

– Trợ trụ vì ngược là tự lưu ác danh muôn thủa. Và như thế bổn giáo vẫn
mãi chẳng có cơ hội lập lại uy danh thủa xưa. Mong giáo chủ cạn suy, bọn thuộc hạ thà đồng sinh đồng tử, quyết không để ác nhân khuất phục.

Tư Mã Lạc cười lạnh:

– Bọn ngươi thật ngu muội, nếu đã muốn chết, bổn môn chủ đâu thể hẹp
lượng, không cho bọn ngươi toại nguyện. Mau lập trận Phích Lịch Khốn
Quần Ma.

Những môn nhân Tịch Sơn môn lập tức tản khai, càng thít chặt vòng vậy, không chừa một lối thoát nào dù nhỏ.

Hồng Bảo Kỳ thần chấn động, nhất là do Lạc Yến Chi cùng ngũ sư cô Công Tôn
Minh. Ngờ đâu, tự Công Tôn Minh chợt lên tiếng mắng lão Tư Mã Lạc:

– Dã tâm của lão, cùng những hành vi độc ác, xem thường sinh mạng của
đồng đạo võ lâm, ắt có ngày lão tự chuốc hậu quả thảm khốc, với ta sẽ là người kế tiếp, sau Hồng Bảo Kỳ, thà chết quyết không bị lão khuất phục.

Hồng Bảo Kỳ phấn khích, vội hỏi Lạc Yến Chi:

– Yến Chi muội …


Đã đoán hiểu ý tứ, Lạc Yến Chi vội lên tiếng, không một chút miễn cưỡng:

– Ai chẳng phải chết một lần. Muội cũng vậy, thế nên quyết không để bọn ác ma toại nguyện.

Vững tâm, Hồng Bảo Kỳ vội bảo:

– Đã vậy, tất cả hãy mau hiệp lực chỉ lo đối phó mỗi một mặt hậu. Còn
phía trước và hai bên tả hữu cứ đề Hồng Bảo Kỳ này ứng phó. Nào, nếu đã
đồng lòng thì tiến hành ngay.

Mọi người đang rục rịch chuyển động thì lão Tư Mã Lạc bật gầm vang:

– Tất cả mau xông lên. Giết!!!

Và lão là nhân vật đầu tiên bật lao như tia chớp về phía Hồng Bảo Kỳ:

– Mau nạp mạng!!!

Lão tung Thiên Lôi Phích Lịch Bổng “Ào … Ào …”.

Cùng lúc này các môn nhân Tịch Sơn môn cũng từ từ phía cuộn lao vào, sát khí bừng bừng, như muốn gây một thảm trạng vô tiền khoáng hậu:

– Bọn ngươi muốn chết!!!

– Giết! Giết! Ha … Ha …

“Ào … Ào …”.

“Vù … Vù …”.

Hồng Bảo Kỳ vụt chuyển Thiết Xà trượng từ hữu thủ sang tả thủ và thần tốc
quật hữu kình vào ngay quả cầu khí đỏ ối chính là công phu Thiên Lôi
Phích Lịch của lão Tư Mã Lạc:

– Lão ma cũng phải nạp mạng. Khai chiêu!!

“Vù … Vù …”.

Những nhân vật Thiết Xà giáo cùng Công Tôn Minh và Lạc Yến Chi cũng lo xuất
lực đối phó với vòng vây môn nhân Tịch Sơn môn có nhân số đông hơn:

– Thà chết quyết không khuất phục. Đỡ!!

– Xem chiêu!!!

– Mau hợp lực lại. Đánh!!

“Ào … Ào …”.

“Vù … Vù …”.

Cục diện nhất thời hỗn loạn nhất là khi chưởng kình của Hồng Bảo Kỳ chấn chạm cùng quả cầu khi Phích Lịch Thiên Lôi “Ầm!!”.

Dư kình phát tán khiến Hồng Bảo Kỳ chao đảo. Bù lại, lão Tư Mã Lạc vùng
thất sắc do phát hiện quả cầu khí Thiên Lôi Phích Lịch đã bị Hồng Bảo Kỳ lần này hóa giải dễ dàng:

– Hảo công phu. Hóa ra bổn môn chủ
chưa đánh giá đúng hết bản lãnh của ngươi. Mau phát động trận Phích
Lịch, dùng Thiên Lôi đạn hủy diệt tất cả.

Giết! Ha … Ha …

Chợt xuất hiện một tràng cười khác, thoạt nghe cứ ngỡ là muốn phụ họa cùng tràng cười của lão Tư Mã Lạc:

– Có thể tiến nhập Linh Địa Tịch Sơn, đắc thành sở nguyện như tổ sư hằng
ước ao, quả không hổ danh môn chủ bổn môn Tịch Sơn. Tuy nhiên, Ha … Ha …

dùng những điều đó như vũ lực, mong độc bá giang hồ, Tư Mã
Lạc ngươi không nghĩ đã đi ngược lại chủ trương tôn chỉ cũng của tổ sư
hay sao? Thượng Lệnh kỳ ở đây, kiến lệnh như kiến nhân, truyền cho bổn
môn, bất luận là ai, cũng hay mau đình thủ. Ha … Ha …

Lão Lục Xảo xuất hiện với ngọn Phích Lịch Tịch Sơn kỳ trên tay, làm mọi người
đương diện đều hoang mang ngỡ ngàng nhưng chia thành hai nhóm với hai
tâm trạng trái ngược nhau.

Hồng Bảo Kỳ hớn hở gọi:

– Lục Xảo lão trượng đều thật đúng hành vi toàn bộ cảnh đồ sát khắp võ lâm của quý môn chủ Tư Mã Lạc.

Lão Tư Mã Lạc thì hậm hực và cuồng nộ bật quát:

– Đại sư huynh quyết cùng đệ đối đầu thật sao? Vậy nói đi, tổ sư trước
lúc tiến nhập Trung Nguyên có thân phận gì? Và vì nguyên nhân nào tổ sư
đành phải thất vọng, bỏ ý định kiến tạo Sơn Hải cung, đồng thời ngậm
ngùi nhìn đệ tử tự phân khai thành hai môn phái hữu biệt, một Tịch Sơn
môn và một phái Hải Hà?

Và có sự xuất hiện của Phích Lịch Tịch
Sơn kỳ, các môn nhân Tịch Sơn môn đành đình hoãn lại ý định phát động
thế trận Phích Lịch và dùng Thiên Lôi đạn, khiến nhóm nhân vật phía Hồng Bảo Kỳ được chuyển ngay từ nguy sang an. Huống hồ đây lại là lúc lão
Lục Xảo cất giọng sang sang thốt lên những lời chính khí, đầy hiệp
nghĩa:

– Lỗi không phải ở sư phụ hoặc ở nhị sư cô. Trái lại, hẳn
Tư Mã Lạc ngươi thừa biết nguyên nhân khiến tổ sư không muốn tiến hành
kiến tạo một Hải Sơn cung tại Trung Nguyên chỉ vì đã minh bạch mọi sở
học của các võ phái Trung Nguyên ít nhiều cũng có những thành tựu nhất
định, dĩ nhiên là lợi hại khó lường. Còn thêm nữa là thời đó ở Trung
Nguyên lại có sự xuất hiện của Huyết Thủ Ma Vương, một nhân vật mà chính tổ sư cũng thừa nhận không đủ bản lãnh đối phó. Ý niệm độc bá võ lâm
của Tư Mã Lạc ngươi là sai. Còn về việc phải phân khai thành hai môn
phái ư? Đấy là do số phận và kể cả sư phụ lúc lập ra Tịch Sơn môn cũng
không nhằm ý đồ đầy dã tâm như ngươi lúc này. Có lẽ vì thế, chỉ do số
trời run rủi mới khiến Phích Lịch Tịch Sơn kỳ rơi vào tay lão phu. Trừ
phi Mã Tư Lạc ngươi dám phủ nhận, cũng là hành vi phản bội sư tổ.

Đúng chăng?

Lão Tư Mã Lạc bật cười sằng sặc:

– Đại sư huynh hiểu như vậy là sai rồi. Huống hồ nào phải đại sư huynh,
mà chính là đệ đã có cơ hội an toàn tiến nhập Tịch Sơn Linh Địa. Ở đấy,
đệ còn là người duy nhất tiếp nhận di lệnh của tổ sư, là điều đệ đang
tận lực thi hành. Tuy nhiên có một điều đại sư huynh nói không sai. Tổ
sư năm xưa chưa dám vọng động, quả thật chỉ vì ngại Ma Vương Huyết Thủ.
Còn sư phụ và nhị sư cô sở dĩ duyên phận không thành, đành tự phân khai
thành hai môn phái cũng là vì Ma Vương Huyết Thủ. Thế nên, Ha … Ha … điều đệ đang thực hiện đây, một là để hoàn thành di ý của tổ sư, hai là sát nhập hai môn phái Tịch Sơn môn – Hải Hà, lập lại một Sơn Hải cung
như độ nào. Đại sư huynh nếu mãi ngăn đệ chính là hành vi khi sư diệt
tổ, đệ quyết không bỏ qua.

Lão Lục Xảo càng nâng cao hơn ngọn Phích Lịch Tịch Sơn kỳ:

– Bất luận thế nào lão phu cũng quyết ngăn cản hành vi sát hại người vô
cớ, chỉ thỏa mãn dã tâm của riêng ngươi. Đây là thượng lệnh từ Phích
Lịch Tịch Sơn kỳ, ngươi dám bất tuân chăng?

Lão Tư Mã Lạc cười độc ác:

– Được lắm. Nhưng vì Tư Mã Lạc nay đang đảm nhận trọng trách môn chủ.

Đại sư huynh ngươi nếu dám kháng lệnh thì đừng trách bổn môn chủ vô tình.

Cục diện đang diễn khai theo chiều hướng xấu, khiến Hồng Bảo Kỳ thầm lo, vội thì thào căn dặn mọi người:

– Với tình hình này, để bảo toàn thực lực, theo tại hạ, chúng ta nên liệu phương đào tẩu thì hơn. Mọi người hãy lập tức chạy về phía Tây, đã có
tại hạ đoạn hậu, đừng quá lo lắng cho dù có thấy tại hạ chậm chân.

Cùng lúc này, lão Tư Mã Lạc vụt quát:

– Muốn tẩu ư? Muộn rồi. Mau giết. Không để một ai chạy thoát!

Các môn nhân Tịch Sơn môn lập tức phát động thế trận Phích Lịch.

Hồng Bảo Kỳ gầm to:

– Chạy mau!! Bất luận ai dám ngăn cản thì hãy nhận một trượng này! Chạy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.