Nhất Tuyệt Bộ

Chương 15: Thoát kiều gia lại sa hải hà trong nguy biến, thiên duyên tiền định


Đọc truyện Nhất Tuyệt Bộ – Chương 15: Thoát kiều gia lại sa hải hà trong nguy biến, thiên duyên tiền định

Thấy lão cựa mình, Hồng Bảo Kỳ mỉm cười và lên tiếng:

– Này, tỉnh lại thì tốt rồi. Để tiền bối đừng trách tại hạ nào là bỏ mặc, nào là không giải độc cho tiền bối.

Bất luận ai vừa lai tỉnh sau khi bị hôn mê đều ngỡ ngàng đảo mắt nhìn quanh:

– Trời vẫn còn tối ư, nên ngươi phải đốt lửa sưởi ấm? Đây là một thạch
động? Đừng bảo ngươi đã đưa lão phu quay trở lại đáy vực Tuyệt Mệnh nha.

Hồng Bảo Kỳ vẫn mỉm cười:

– Thắp lửa để sưởi ấm thì đúng, cũng là để hong khô toàn bộ y phục hai
chúng ta đã thấm ướt suốt đêm qua. Nhưng lúc này, như vừa nói, màn đêm
đã qua từ lâu và sở sĩ xung quanh vẫn tối vì chúng ta đang ẩn khá sâu
trong một thạch động chỉ do tại hạ tình cờ phát hiện. Tiền bối không
nhận thấy cả hai chúng ta đều trần trùng trục như nhau hay sao?

Lão nhìn lại thân lão:

– Ôi, chân của lão phu? Sao ngươi vẫn để máu huyết của lão phu chảy mãi
thế này? Thảo nào, dù tỉnh lại, lão phu vẫn có cảm giác toàn thân cứ mãi mỏi mệt.

Hồng Bảo Kỳ nhăn nhó:

– Tiền bối bị tiện đứt một chi, dĩ nhiên máu phải chảy. Dù vậy, tại hạ cũng đã dùng một mẩu y phục cột chặt lại rồi, chỉ còn máu chảy ri rỉ, há lẽ vẫn không làm tiền bối
hài lòng?

Lão mệt nhọ nằm thở dốc:

– Lẽ ra ngươi phải điểm huyệt chỉ huyết cho lão phu. Cho ngươi hay, vì để máu huyết mãi tuôn
chảy, sẽ chính là dấu vết nếu bọn họ vẫn muốn tìm và đối phó cả ngươi
lẫn lão phu.

Hồng Bảo Kỳ chợt lắc đầu:

– Về dấu vết thì
tiền bối không phải lo. Vì tại hạ đương nhiên luôn thận trọng với những
gì tương tự. Nhưng còn điểm huyệt chỉ huyết thì thế nào?

Lão mở mắt, nhìn Hồng Bảo Kỳ như nhìn một quái nhân:

– Ngươi không biết thật sao? Mà thôi, lão phu nhớ rồi. Dường như lão phu
từng lẻn nghe ngươi thổ lộ cùng tiểu liễu đầu Yến Chi, rằng mọi võ công
đều do ngươi tự luyện, không được minh sư hoặc trưởng bối đích thân chỉ
điểm thì tệ như ngươi là điều đương nhiên. Nhưng, hãy nói mau, về việc
giải độc cho lão phu thì thế nào rồi?

Hồng Bảo Kỳ chìa tay cho lão xem một chỗ hãy còn lộ rõ vết răng cắn, qua ánh hỏa quang bập bùng của đống lửa bên cạnh:

– Tại hạ cũng đâu tiếc vài ngụm máu để rót ngay vào miệng tiền bối. Như vậy được chưa?

Lão ngỡ ngàng mất một lúc, đoạn thở dài:

– Ngươi khiến lão phu thật cảm kích. Được rồi, để lão phu chỉ cho ngươi
một vài thủ pháp độc môn để điểm huyệt. Thoạt tiên hãy điểm vào hai
huyệt Hoàn Khiêu và Trọng Khuê của lão phu. Mà này, ngươi đã biết rõ
phương vị của các huyệt đạo chưa?

Hồng Bảo Kỳ phì cười:

– Tiền bối khéo nói đùa. Hẳn nhiên tại hạ có am hiểu mới luyện được nội công. Hai huyệt này chứ gì? Bên đấy.

Lão thở ra nhẹ nhõm, và đầy khoan khoái:

– Nghe nhẹ cả người có khác. Ngươi có thiện ý đấy. Hãy nghe đây. Muốn
điểm huyệt để chế ngự đối phương, thì làm thế này, thế này. Điểm cho kẻ
địch bất tỉnh hoặc ngủ mê thì thực hiện như sau. Còn điểm để phế bỏ võ
công của ai đó thì làm thế này …

Sau khi đã chỉ điểm khá nhiều các thủ pháp điểm huyệt khác nhau, lão bỗng thở dài:

– Thật là phiền toái. Chỉ vì ngươi giúp lão phu chỉ huyết quá muộn, vị
tất trong vài ba ngày có thể đủ cho lão phu lại sức hay phục nguyên.
Ngươi không định để lão phu ở lại đây một mình chứ?

Hồng Bảo Kỳ bảo:

– Nếu muốn tại hạ lưu lại và chăm sóc, tiền bối phải hứa giúp tại hạ toại nguyện vài điều.

Lão chép miệng:

– Lại về nỗi hàm oan của Lạc phu nhân? Nhưng nếu chỉ mỗi một mình lão phu minh bạch thì có ích gì? Vì lão phu đâu là môn chủ của Tịch Sơn môn để
đủ tư cách thay đổi định kiến sẵn có của toàn môn phái?

Hồng Bảo Kỳ cười khẩy:

– Thà có một vẫn hơn là chẳng có. Huống hồ môn chủ quý môn chưa hẳn là
nhân vật đủ tin cậy. Thế nên, ắt sẽ có một môn chủ khác và khi đó do đã
có một khởi đầu, tại hạ tin đấy sẽ là cơ hội nếu tiền bối thật sự muốn
minh oan cho Lạc phu nhân.

Lão trợn mắt:

– Ngươi không được hồ đồ. Môn chủ của lão phu cớ sao chẳng là nhân vật đủ tin cậy?

Hồng Bảo Kỳ thổ lộ:

– Tiền bối sẽ nghĩ sao nếu được biết cái chết của Lạc phu nhân rất có thể đã do Kiều gia hạ thủ?

Lão giật mình, bật chồm lên:

– Kiều gia? Ngươi đừng nhảm nhí. Can hệ gì đến Kiều gia ở đây?

Hồng Bảo Kỳ nhún vai:

– Vậy thì can hệ gì khi tiền bối vừa đúng hai phen đều bị người của Kiều gia tìm cách hạ độc thủ kết liễu?

Lão ngẩn người, nhất là khi minh bạch toàn thân lão đúng là cũng lõa thể,
tương tự Hồng Bảo Kỳ. Dù vậy nỗi ngượng cũng chẳng tồn tại lâu so với
những gì lão vừa nghe Hồng Bảo Kỳ nêu thành nghi vấn:

– Ngươi nói cũng phải. Thật lạ là tại sao đột nhiên Kiều gia muốn đối phó lão phu? Ngươi có những phát hiện gì? Nói mau đi.

Hồng Bảo Kỳ lại nhún vai:

– Chẳng có điều gì ngoài hai điều vừa nêu. Dù vậy cũng đủ cho tại hạ tự
hỏi. Thứ nhất, tại sao Kiều gia hạ thủ Lạc phu nhân? Để đáp lại thì chỉ
là vì Phích Lịch Bổng Thiên Lôi. Nhưng tại sao Kiều gia biết Lạc phu
nhân đang thu giữ vật này? Là do nhân vật phản đồ thứ hai của quý môn mà trước kia tiền bối có đề cập cho tại hạ nghe chăng? Nhưng phản đồ này
chẳng phải vẫn đang ẩn thân ở Thần Ưng bang hay sao? Vậy thì lại nảy ra
một nghi vấn khác, rất hệ trọng.

Lão hắng giọng:

– Nói tiếp đi. Vì ngươi quả một tiểu tử tuy có nhiều kiến giải khó ngờ nhưng hầu như đều đủ lý lẽ thuyết phục.

Hồng Bảo Kỳ cười cười:

– Là tại hạ đề quyết Kiều gia chỉ có thể tiếp nhận các thông tin tỏ tường về Lạc phu nhân một là qua Thần Ưng bang hoặc hai là qua quý môn Tịch
Sơn.

Vậy thì nghi vấn đó là phải chăng đã thật sự có một câu kết
giữa một Kiều gia vang danh hiệp nghĩa với một trong hai bang môn phái
tại hạ vừa nêu? Và hãy nhớ, cũng tương tự Thần Ưng bang, hành tung luôn
tỏ ra kỳ bí của quý môn từ lâu đã làm khắp võ lâm nghi kỵ. Có thể nói,
một Kiều gia quang minh lỗi lạc nếu thật sự có câu kết này thì sẽ dẫn
đến hậu quả thế nào đối với các danh môn chính phái còn lại?

Lão vặc lại:

– Bổn môn tuy kỳ bí nhưng chưa hề gây ra các thảm họa tương tự hành động của Thần Ưng bang đối với Lạc gia.

Hồng Bảo Kỳ bĩu môi:

– Vị tất như tiền bối đề quyết! Bằng chứng là hành vi có thể xem là tột
cùng vô tâm của quý môn dành cho tiền bối. Đã vậy, thật ngẫu nhiên là
chính lúc này Kiều gia lại tỏ thái độ như muốn hỗ trợ quý môn tìm và
diệt tiền bối.

Không đúng sao?

Lão bàng hoàng:

– Ý muốn nói là đã có những câu kết giữa Kiều gia và bổn môn? Nhưng để làm gì?

Hồng Bảo Kỳ chợt thì thào:

– Vì những kinh văn khẩu quyết Phích Lịch đã do tiền bối chủ tâm giữ lại, không chịu giao hoàn cùng một lúc với Phích Lịch Bổng Thiên Lôi. Không
phải sao?

Lão giận đến đỏ mặt:

– Chớ nói nhảm. Vì một là
lão phu chẳng hề đắc thủ các khẩu quyết ấy và hai là dù gì môn chủ bổn
môn cũng đã được mật truyền toàn bộ các khẩu quyết đó từ môn chủ tiền
nhiệm. Thế nên ngươi đừng hồ đồ, cho là họ muốn đối phó lão phu để mong
đoạt lại điều mà tự họ cũng có.

Hồng Bảo Kỳ giật mình:

– Môn chủ quý môn có thật chăng phải đương nhiên am hiểu các kinh văn Phích Lịch?

Lão cười cười và thổ lộ:

– Hai mươi sáu năm trước, môn chủ bổn môn vì cuối cùng cũng tìm thấy
Phích Lịch Bổng Thiên Lôi nên đã có sắp đặt, quyết một phen vang danh
giang hồ. Thế nhưng đột nhiên vật cần thiết nhất, chính là Phích Lịch
Bổng Thiên Lôi chợt biến mất. Hậu quả là bổn môn không chỉ mất cơ hội
xuất thế mà còn bị mất luôn vị môn chủ thật là kỳ tài thời đó. Và đương
nhiên, khi lập môn chủ kế nhiệm, môn chủ đời trước phải mật truyền khẩu
quyết cho hậu nhân. Thế là bổn môn từ đó chỉ cần tìm thấy lại vật đã mất thì mọi sắp đặt cứ thế tiếp diễn.

Ngươi không nghĩ như vậy sao? Hà hà …

Hồng Bảo Kỳ chợt nâng cao một tay:

– Ý tại hạ muốn nói nếu quý môn từ lâu chỉ đợi chờ mỗi một Phích Lịch
Bổng Thiên Lôi, do khẩu quyết vẫn còn nằm đó, thì cớ gì phải có thái độ
tuyệt tình khi phát hiện tiền bối như có hành vi toan độc chiếm kinh
văn?

Lão mấp máy, toan kêu:

– Lão phu …

Hồng Bảo Kỳ xua tay nói luôn:

– Hãy để tại hạ tiếp tục, nếu không e sẽ quên hết những gì đang nghĩ. Là
phải chăng vì họ nghĩ, họ chẳng muốn có thêm bất luận ai khác cũng am
hiểu các kinh văn này ngoài họ? Tại sao vậy? Có phải vì cũng các kinh
văn đó sẽ là cách khắc chế tuyệt kỹ từ Phích Lịch Bổng Thiên Lôi? Tuy
nhiên, cứ theo những gì tiền bối từng thổ lộ, các khẩu quyết kinh văn
lại được khắc ghi ở ngay trên thân Phích Lịch Bổng. Có nghĩa là dù muốn
dù không, hễ tiền bối giúp quý môn thu hồi được Phích Lịch Bổng thì
đương nhiên cũng có cơ hội đọc thấy và nếu thích thì cứ tha hồ học thuộc các kinh văn đó. Đúng không?

Như vậy, cái cớ để trừng trị tiền
bối vì tội không thu hồi luôn kinh văn cùng với Phích Lịch Bổng hóa ra
chỉ là giả, là ngụy tạo và cũng thật là miễn cưỡng. Kỳ thực, cho dù còn
hay không còn các kinh văn trên thân Phích Lịch Bổng thì hậu quả đối với tiền bối vẫn là một. Tóm lại, họ vẫn muốn kết liễu tiền bối.

Giết để không thêm ai nữa ngoài họ có thể vận dụng chính kinh văn đó hầu

khắc chế ngược lại họ. Vậy là rõ rồi. Số phận của tiền bối kể như tự
định đoạt ngay sau khi tiền bối mang Phích Lịch Bổng Thiên Lôi quay về
và giao hoàn cho họ để nhận tội chứ không phải được thưởng công. Đấy là
sát nhân diệt khẩu, bất luận kẻ bị diệt là người nên được tưởng thưởng.

Lão lắc đầu quầy quậy, cuối cùng vừa thở phì phì vừa bảo:

– Ngươi càng nói càng hoang đường, tợ hồ xem môn chủ bổn môn đích thực là một ác nhân, luôn hành sự bất chấp nhân tình hay đạo nghĩa. Dù vậy, lão phu hứa sẽ lưu tâm đến các kiến giải này của ngươi, nhất là về hành vi
có thể đã xảy ra sự câu kết giữa bổn môn và Kiều gia. Còn lúc này, có
một việc lão phu muốn hỏi ngươi từ nãy giờ. Đó là nhờ ngươi vừa nâng cao tay tả, lão phu phát hiện phía bên dưới của ngươi không hề có thương
tích, cho dù theo lão phu nhớ đã hai lần ngươi bị đối phương dùng lợi
khí kích trúng. Ngươi đã luyện Kim Cương Bất Hoại Thân thật ư?

Hồng Bảo Kỳ cười cười, nhặt từ dưới đất lên một vật, đưa cho lão xem:

– Tại hạ luôn có bảo bối hộ mệnh. Là vật này, tiền bối có nhìn thấy bao giờ chưa?

Tiếp đó, Hồng Bảo Kỳ cũng lấy y phục của bản thân, vạch cho lão xem hai chỗ bị rạch đứt thành các vệt dài:

– Y phục còn bị thế này, nếu như tại hạ không có bảo bối hộ mệnh, nhất
định bản thân đã bị kết liễu những hai lần. Tiền bối nghĩ sao?

Lão đang cầm và săm soi thứ vũ khí kỳ lạ vừa được Hồng Bảo Kỳ nhìn nhận là bảo bối hộ mệnh:

– Là vật vừa mềm, thân có thể tự uốn cong, lại vừa che chắn, không để lợi khí khác gây phương hại lúc bị chấn chạm, nhất định đây là một bảo vật
tột cùng hữu dụng. Chỉ tiếc, để dùng làm vũ khí thì có quá nhiều bất
tiện. Ngươi cho lão phu nha?

Hồng Bảo Kỳ vội giật lại:

– Đã là bảo vật, sao lại bảo tại hạ cho đi?

Lão tiếc nuối nhìn theo:

– Ngươi có thể đổi được không?

Hồng Bảo Kỳ cười cười:

– Lão có gì xứng đáng để đổi chăng?

Lão liếm môi:

– Về võ học thì không được rồi. Vì như thế sẽ là phạm vào môn quy, lão
phu đâu thể tùy tiện truyền sở học bổn môn cho ngoại nhân? Tuy nhiên lão phu có biết một pho kiếm pháp, dường như đây là loại công phu mà ngươi
khiếm khuyết. Được chăng?

Hồng Bảo Kỳ vẫn cười cười:

– Pho kiếm pháp gì?

Lão đáp:

– Hải Hà kiếm pháp.

Hồng Bảo Kỳ động tâm:

– Hải Hà kiếm pháp? Phải chăng là sở học của phái Hải Hà? Nhưng sao lão
biết? Huống hồ đây cũng là môn phái luôn tỏ ra thần bí tương tự Tịch Sơn quý môn .

Lão bảo:

– Ngươi tò mò làm gì? Muốn thì đổi. Đừng đa sự.

Hồng Bảo Kỳ đành lắc đầu:

– Tại hạ chỉ mới bôn tẩu giang hồ, kiến văn rất hạn hẹp do không có sư
phụ hoặc các trưởng bối tự thân chỉ điểm, thế nên luôn quan tâm đến
những gì chưa biết. Nếu muốn đổi, tại hạ muốn được nghe thêm thật tường
tận về phái Hải Hà. Tiền bối cứ suy nghĩ. Nếu không thì thôi vậy.

Lão chợt cười đắc ý:

– Là ngươi hứa rồi đấy. Vậy đưa đây sau đó nhất nhất ngươi sẽ toại nguyện.

Hồng Bảo Kỳ lắc đầu tiếp tục:

– Ngộ nhỡ tiền bối bịa chuyện, nói những điều không đúng về phái Hải Hà
thì sao? Không được đâu, tiền bối phải kể về phái này trước. Sau đó, nếu không phát hiện bất kỳ sơ hở nào trong câu chuyện, tại hạ sẽ giao vật,
nhận tiếp pho kiếm pháp Hải Hà là xong. Thế nào?

Lão càng thêm đắc ý:

– Lão phu cần gì bịa chuyện một khi phái Hải Hà thoạt kỳ thủy có cùng
xuất phát với bổn môn. Chỉ khi tự tách khai, giữa hai môn phái do có
điều luôn úy kỵ nhau nên mặc nhiên xem nhau như tử đối đầu. Lão phu hứa
sẽ thuật kể đúng theo sự thật. Ngươi rõ chưa? Hà hà …

Bất chấp lão cười, Hồng Bảo Kỳ vì đang muốn am hiểu về phái Hải Hà càng nhiều càng tốt nên thản nhiên giao vật cho lão.

– Vậy kể đi. Tại hạ đã sẵn sàng.

Lão mừng rỡ nhận vật, vừa khư khư giữ trong tay vừa huyên thuyên thuật kể:

– Nguyên ủy là thế này …

Chợt Hồng Bảo Kỳ thất kinh, lập tức đưa tay chẹn miệng lão.

Và khi mọi thanh âm huyên thuyên của lão không còn, lão cùng Hồng Bảo Kỳ
lập tức nghe rõ một thanh âm khác, là một câu nói thì đúng hơn:

– Làm thế nào tỷ tỷ? Lại đúng lượt tỷ muội chúng ta tuần phòng, họ thì
lõa thể, lại ngang nhiên mạo phạm cấm địa bổn phái, nếu không ngăn họ,
cũng chẳng thể xuất đầu lộ diện để bắt giữ họ theo mệnh lệnh, họ thì
càng lúc càng muốn bộc lộ rõ mọi nội tình của bổn phái, tội này e tỷ
muội chúng ta khó đương.

Lão Thụy hốt hoảng, vội gỡ tay Hồng Bảo Kỳ ra và lào thào:

– Nguy rồi, chui đi đâu không chui, lại chui đúng vào nơi phái Hải Hà trú ngụ, là điều từ lâu nay bổn môn từng truy tìm nhưng vô khả.

Hồng Bảo Kỳ cũng hốt hoảng, nhưng là về phương diện khác. Thế nên, chẳng nói bất kỳ lời nào, Hồng Bảo Kỳ chỉ khẩn trương tự mặc lại y phục.

Lão Thụy lập tức mắng Hồng Bảo Kỳ:

– Ngươi toan tẩu ư? Vô ích. Vì bản lãnh của Hải Hà phái là không thể xem
thường, huống hồ cả hai chúng ta dù vô tình cũng đang ở ngay cấm địa,
nghĩa là càng khó thoát hơn. Sao lại vội mặc y phục?

Hồng Bảo Kỳ đã mặc xong y phục, vội hối thúc lão:

– Đối thủ là nữ nhân, tiền bối muốn gì thì cũng nên tự mặc y phục vào.

Đâu thể để mãi thế này.

Lão cười cười:

– Ngươi thật xuẩn động. Lẽ nào qua câu nói vừa nghe ngươi không nhận ra
đâu là lợi thế của chúng ta ư? Theo lão phu, thà cứ để thế này, cơ may
để ngươi và lão phu cùng thoát nhất định sẽ nhiều hơn.

Một thanh âm của nữ nhân khác lại vang đến, cũng là những lời tương tự các nữ nhân đang đối thoại với nhau:

– Muội muội có nghe lão kia vừa nói gì không? Đã vậy, phần của muội cứ lo đối phó gã nọ. Riêng tỷ đã có chủ ý, sẽ phóng hỏa biến lão thành một
lão trư bị chết quay. Muội đã phong tỏa mọi lối xuất nhập chưa?

– Xong rồi. Duy chỉ còn mỗi một lối muội sẽ cho khai mở ngay khi tỷ tỷ chuẩn bị xong mọi mồi dẫn hỏa cần thiết.

Hồng Bảo Kỳ thất kinh vội lớn tiếng:

– Tại hạ là Hồng Bảo Kỳ, tuyệt đối chẳng có chủ tâm mạo phạm quý phái.

Sở dĩ chạy chui vào đây là cần chỗ ẩn thân, tránh một đại địch lợi hại.
Riêng về y phục thì bị ướt mưa nên chủ ý chỉ hong cho khô. Xin được đại
lượng và bọn tại hạ hứa lập tức ly khai chỗ này, cũng quả quyết không
bao giờ hở môi tiết lộ cho bất luận ai.

Lão Thụy lúc này dù vụng về cũng tự mặc lại y phục:

– Những gì Hồng tiểu tử vừa nói đều đúng sự thật. Bọn lão phu chỉ là tình cờ lạc bước đến đây, nào phải chủ tâm dò xét hoặc mưu toan bất lợi cho
quý phái.

– Mọi lời giải thích lúc này đều đã muộn. Vì phải chi
lúc bọn tiểu nữ lên tiếng, chủ ý chỉ đánh động hầu nhị vị liệu nhanh
đường tiến thoái và đừng toan dùng thủ đoạn vô liêm sỉ để đối phó, thì
mọi cơ quan đâu đã được phát động. Đằng này …

Hồng Bảo Kỳ liếc nhìn lão Thụy và chợt thở dài:

– Có ai lúc lâm nguy lại không nghĩ đủ cách miễn có để ứng phó? Huống hồ
không phải cả hai người bọn tại hạ đều đồng tình. Thế nên mong được
lượng suy và đừng quá khắt khe.

– Tiểu nữ bảo đã muộn là sự thật. Nhưng chính vì nhị vị không có thái độ đồng tình, thế nên tiểu nữ chỉ
có thể hứa, quyết không gây tổn hại gì cho nhị vị một khi chưa thỉnh
lệnh chưởng môn. Còn bây giờ, tiểu nữ xin phát động cơ quan, sẽ có mỗi
một lối mở ra cho nhị vị tiến vào. Xin đừng manh động, kẻo bọn tiểu nữ
không thể giữ đúng lời vừa hứa.

Ở một vách đá của thạch động lập
tức vang phát ra chuỗi thanh âm kèn kẹt và xuất hiện một thạch môn chỉ
đủ cho một người bước qua lọt.

– Vị tiền bối kia xin hãy tiến nhập trước. Cung nghinh đã đến Thiên Nhược cốc của bổn phái Hải Hà.

Lão Thụy tuy được Hồng Bảo Kỳ đỡ đứng lên nhưng vẫn còn chần chờ với hai mắt cứ đảo nhìn quanh.

– Mọi lối xuất nhập đều bị phong tỏa. Tiền bối nếu không thuận phục thì
xin tùy tiện, tiểu nữ tuyệt đối không miễn cưỡng. Vị thiếu hiệp nếu muốn thì xin mời tiếp nhập.

Hồng Bảo Kỳ đành lên tiếng:

– Thụy tiền bối đã mất một chân, đi đứng thật khó khăn. Có thể để cả hai người bọn tại hạ cùng lúc tiến vào chăng?

– Các hạ có vẻ như chỉ muốn cùng chịu chung số phận với người đồng hành
thì phải? Nếu vậy, lối đi có phần hẹp, hy vọng không bị các hạ chê trách cho bổn phái thất lễ. Mời.

Lão Thụy chợt trao trả vật nọ cho Hồng Bảo Kỳ, nhân đó cũng vội thì thào thật nhanh vào tai Hồng Bảo Kỳ:

– Ngươi là hảo tiểu tử. Chuyện này do lão phu gây ra, ngươi đừng can dự
vào. Hãy cầm lấy, nếu có cơ hội thì mau thoát, sau đó hãy nghĩ cách cứu
lão phu.

Dứt lời, lão tự tỳ tay vào vách thạch động, dùng một chân duy nhất nhảy từng bước đến thạch môn:

– Lão phu tự biết với xuất thân từ Tịch Sơn môn thì hẳn nhiên không dễ
được phái Hải Hà cung nghinh. Tuy nhiên, Hồng tiểu tử thủy chung vẫn là
kẻ vô can, thế nên lão phu quyết không để hắn cùng chịu hệ lụy. Lão phu
đến đây.

Chợt nghĩ sao không biết, Hồng Bảo Kỳ vụt lạng đến, một
tay thủ vũ khí quái dị, tay còn lại lập tức sớt ngang lão và vội vàng
động thân lao đi ngay, dĩ nhiên đi theo hướng đã từng đưa lão Thụy tiến
vào tận đây.

“Vút!”.

Lập tức có tiếng nữ nhân thét lanh lảnh:

– Các hạ dám manh động thật ư? Vậy đừng trách bổn phái tại sao không giữ đúng lễ.

Hồng Bảo Kỳ vẫn chạy, hy vọng sẽ mau chóng nhìn thấy ánh sáng cho biết sẽ

thoát nếu kịp vượt ra ngoài bằng một huyệt khẩu đã tự đi vào chiều hôm
qua.

Ngờ đâu thay vì là ánh sáng của dương quang thì xuất hiện
trước mặt Hồng Bảo Kỳ lại là những đốm hỏa quang xuất phát từ các ngọn
đuốc.

Có đuốc sáng tức có người cầm. Và đấy là những nữ nhân, độ
bảy hay tám gì đó, tất cả đều vừa cầm đuốc vừa lăm lăm thủ một thanh
trường kiếm.

Tuy nhiên Hồng Bảo Kỳ vẫn ngang nhiên lao tiếp,
quyết vượt qua các nữ nhân chỉ vì vừa mới xuất hiện nên chưa kịp khép
kín lại với nhau.

“Vù …”.

Ngờ đâu các nữ nhân hầu như
chỉ chờ có thế, nên vừa khi Hồng Bảo Kỳ chỉ lao qua được vài ba nữ nhân
thì các nữ nhân này lập tức tự dịch chuyển, phong tỏa ngay phía sau lưng Hồng Bảo Kỳ. Đồng thời, có một trong số các nữ nhân vẫn ở phía trước
mặt Hồng Bảo Kỳ lập tức huơ cao thanh kiếm và ra lệnh:

– Cá đã tự chui vào lưới. Hãy mau phát động kiếm trận.

Các nữ nhân tuân theo, đều đồng loạt loang kiếm và lập tức tạo được ngay cả một quầng kiếm kình lạnh tợ băng vây kín khắp xung quanh Hồng Bảo Kỳ.

“Ào …”.

“Ào …”.

Lão Thụy khẽ kêu:

– Nguy rồi. Đối phó kiếm trận, bộ pháp của ngươi dù cao minh cũng vô khả thoát. Thà thuận phục họ còn hơn.

Hồng Bảo Kỳ chợt đáp lại bằng tiếng quát:

– Tại hạ đoán đúng, họ chỉ dọa, kỳ thực lối xuất nhập tại hạ từng tiến
vào đâu dễ bị phong tỏa. Đã vậy, hễ mạo hiểm thì phải hành động đến
cùng.

Không vận dụng được bộ pháp thì vẫn còn vật này, há lẽ cũng vô dụng. Đánh này!

Hồng Bảo Kỳ không am hiểu kiếm pháp, cũng chưa từng dùng vũ khí bao giờ, thế nên vật nọ đương nhiên chỉ được quật bừa ra, hoàn toàn bất thành chiêu
thức.

“Vù …”.

Các nữ nhân không hề hay biết Hồng Bảo Kỳ
có am hiểu cách vận dụng khí giới hay không. Và thật ra, như với bất kỳ
trận pháp nào, các nữ nhân khi phát động kiếm trận cũng chẳng cần biết
về điều đó. Họ vẫn ung dung tuân thủ đúng mọi tiến thoái theo từng chiêu thức của kiếm trận.

“Ào …”.

“Ào …”.

Và sự thật là chiêu quật của Hồng Bảo Kỳ vẫn chưa thể chạm vào đâu, trái lại chỉ
cảm nhận quầng kiếm kình lạnh tợ băng đã càng lúc càng tiến áp, thấm
nhập qua từng thớ thịt ở khắp thân Hồng Bảo Kỳ.

Điều này làm lão Thụy khiếp đảm:

– Nếu ngươi không ngưng ngay và chịu thúc thủ, kiếm trận sẽ hủy nát cả ngươi lẫn lão phu.

Thế là dù bất phục, Hồng Bảo Kỳ cũng tự dừng lại:

– Được rồi. Tại hạ cam thúc thủ.

Lập tức Hôn huyệt của Hồng Bảo Kỳ bị điểm trụ, không còn hay biết gì nữa,
kể cả số phận của bản thân hay của lão Thụy sẽ phải ra sao đối với một
phái Hải Hà luôn thần bí.

° ° °

Thoạt tỉnh lại, Hồng Bảo Kỳ lập tức được đối mặt với
một nữ lang trắng – không gì trắng bằng. Lạnh – không gì lạnh bằng, và
buồn – không gì tả nổi đôi mắt thật là đen buồn của nàng. Dù vậy, nổi
bật nhất ở nàng là chất giọng thật nghiêm. Nàng lên tiếng:

– Các
hạ yên tâm. Ở tệ phái không có lệ cứ tùy tiện xử trí, bất chấp hắc bạch
thị phi. Nếu chẳng tin, vũ khí của các hạ đang đặt ở bên cạnh, hãy sử
dụng nếu như muốn chí ít được một lần tâm phục khẩu phục.

Được
tỉnh lại với vị thế tự đứng trên hai chân, Hồng Bảo Kỳ đoán chỉ mới được đưa đến đây, một nơi luôn chan hòa ánh sáng, thật khó tin lại được xuất phát từ một thạch động tối tăm mà bản thân từng vào đã cam chịu thúc
thủ.

– Thành ý của cô nương …

Nàng lạnh lùng ngắt lời:

– Tiểu nữ là chưởng môn đương nhiệm của phái Hải Hà. Tùy các hạ muốn xưng hô thế nào cũng được.

Nhưng ý của nàng thì khác. Hồng Bảo Kỳ thừa hiểu, lập tức đổi cách xưng hô:

– Chưởng môn nhân đã tỏ thành ý, Hồng Bảo Kỳ tại hạ xin ghi nhận và nhất
định sẽ mong được chưởng môn tứ giáo. Nhưng thoạt tiên tại hạ có thể hỏi về số phận của Thụy tiền bối?

Nàng nghiêm giọng:

– Lão
Thụy Tùng toan có thủ đoạn khiếm nhã. Tiểu nữ đã được nghe bẩm báo và
may mắn được Thụy lão tự miệng thừa nhận. Thế nên nghĩ tình Thụy lão
biết phục tùng, hiện thời tiểu nữ vẫn chưa có quyết định xử lý. Nhưng
sao các hạ quá quan tâm? Kỳ thực giữa cả hai có quan hệ thế nào?

Hồng Bảo Kỳ nghe nhẹ nhõm:

– Sở dĩ toan có thủ đoạn khiếm nhã vì lúc đó đã lâm tình thế chẳng đặng
đừng. Riêng về mọi manh động, có thể đối với quý phái thì là xuẩn động,
đều do một mình tại hạ gây ra. Thế nên xin cứ xử trị tại hạ. Vì có nhiều ẩn tình, tại hạ luôn cần Thụy tiền bối cho mọi hành động sau này, đấy
là nói nếu như vẫn toàn mạng ly khai quý phái.

Nàng ngạc nhiên:

– Giữa nhị vị ai cũng cam chịu nhận lỗi về bản thân. Phần Thụy lão thì
còn bảo, phải để các hạ vô sự hầu giúp võ lâm minh bạch về mọi câu kết
nếu có giữa Kiều gia và Tịch Sơn môn, nhị vị đang chung một mưu sự? Vì
chung quan hệ huyết thống hay cùng xuất xứ sư môn?

Hồng Bảo Kỳ thoáng đỏ mặt:

– Hóa ra từng động tĩnh của bọn tại hạ ngay khi đặt chân vào sơn môn quý
phái đều bị thông tỏ? Và bằng chứng là chưởng môn nhân cũng được bẩm báo tường tân về những gì bọn tại hạ đàm luận cùng nhau?

Nàng thản nhiên thừa nhận:

– Điều đó chỉ có lợi cho các hạ, do chưa kịp nghe Thụy lão bày tỏ về nội
tình bổn phái. Đồng thời, vì cũng biết trước các hạ không từng am hiểu
bất kỳ kiếm pháp nào, thế nên lúc phát động kiếm trận, các tỷ muội tệ
phái không chú trọng gây tổn hại các hạ.

Hồng Bảo Kỳ không thể không kêu:

– Vậy chủ ý của quý phái là gì khi cố tình lưu giữ bọn tại hạ?

Nàng nhún vai:

– Tệ phái cũng không có lệ thu giữ nam nhân, càng không chấp thuận để bất kỳ nam nhân nào tùy tiện đặt chân đến. Vì thế, số phận của các hạ có
hai cách định đoạt. Một là tự thoát đi, tùy bản lãnh của các hạ. Hai là
phải để tiểu nữ tùy nghi quyết định. Nhưng như thế, không có nghĩa là
các hạ được tự chọn. Mà là do tiểu nữ tự cân nhắc, chọn cho các hạ một
trong hai cách vừa nêu.

Hồng Bảo Kỳ chột dạ:

– Nếu để cô
nương tùy nghi định đoạt số phận, nghĩa là theo cách thứ hai, vì tại hạ
không muốn xảy ra phân tranh, thì tại hạ sẽ có hậu quả thế nào? Bị
chưởng môn kết liễu ngay ư?

Nàng lắc đầu:

– Sát nhân hại
mạng là điều tệ phái tối kỵ. Còn kết liễu đối phương trong lúc giao
chiêu thì lại được quyền. Vì đó là điều đã được tiểu nữ quyết định chọn
cho đối phương.

Hồng Bảo kỳ hoang mang:

– Dường như kết cục của mọi giao chiêu một khi đã do chưởng môn tự định đoạt, đặt để cho đối phương đều luôn là bi thảm?

Nàng thừa nhận:

– Cho đối phương có cơ hội vận dụng toàn bộ chân tài thực học thì đổi lại tệ phái cũng được huy động toàn lực. Và như vậy, chỉ một kết cục tất
yếu mà thôi.

Hồng Bảo Kỳ chấn động:

– Vậy nếu được chưởng môn ưu ái chọn cho sự định đoạt thứ hai thì sao?

Nàng bảo:

– Đấy gọi là giao phó số mệnh đối phương cho cao xanh tự định đoạt. Vì ở
sơn môn tệ phái vốn dĩ luôn có một tuyệt địa, chưa ai vào đó mà thoát
ra.

Hồng Bảo kỳ rùng mình:

– Cả hai đều đưa đến chỉ một
kết cục, có khác chăng thì chỉ là một chậm một nhanh. Vậy chưởng môn
muốn định đoạt tại hạ theo phương thức nào?

Nàng chép miệng:

– Tiểu nữ đang cân nhắc. Và để mọi việc dễ ngã ngũ hơn, nói đi, các hạ đích thực ở họ Hồng?

Hồng Bảo Kỳ không cần phủ nhận:

– Không sai. Và dường như đã tự xưng, tại hạ là Hồng Bảo Kỳ.

Nàng gật đầu:

– Tiểu nữ có biết một nhân vật là Hồng Tiết Liệt. Liên can gì chăng với các hạ?

Hồng Bảo Kỳ thú nhận:

– Chính là tiên phụ.

– Hảo. Vậy còn Kha Tường Vi cùng một bào tỷ là Kha Tường Lan thì sao?


Hẳn các hạ cũng biết?

Hồng Bảo Kỳ nghi ngờ:

– Có vẻ chưởng môn muốn ám chỉ gia mẫu? Vì thú thật, tại hạ thật bất
hạnh, đến lúc này cũng chưa minh bạch tính danh của mẫu thân là thế nào?

– Tiểu nữ có thể tạm tin vào lời này của các hạ và xin được mạo muội giải thích rõ. Thứ nhất, lệnh tôn chính là đại đệ tử Hoa Sơn phái và từng
được sư phụ hứa gả ngũ sư muội Công Tôn Minh cho lệnh tôn.

Hồng Bảo Kỳ giật nảy người:

– Nói sao? Có chuyện này ư?

– Mọi lời của tiểu nữ đều thật. Các hạ hãy nghe tiếp nếu như chưa từng
được nghe bao giờ. Vì sẽ có nhiều diễn tiến bất ngờ khác. Đây là điều
thứ hai, rằng lệnh tôn vì duyên số do thiên định, đã bất ngờ gặp Kha
Tường Vi, một nữ nhân không những chỉ có nhan sắc bình thường mà còn là
một thường dân không hề biết võ công. Kế đến, cả hai được chưởng môn
nhân Hoa Sơn phái miễn cưỡng chấp nhận, cho kết duyên Tấn Tần, sau đó
sinh hạ một nam hài, nhất định chính là các hạ đây.

Hồng Bảo Kỳ hoang mang gật đầu:

– Tại hạ cũng có cảm nhận tương tự. Vậy xin cho biết thêm về bào tỷ của
gia mẫu. Vì có thể tại hạ đã đoán chưởng môn nhân đang muốn hướng câu
chuyện đi đến đâu.

– Rất có thể các hạ đoán đúng. Vì sau đó, khi
lệnh tôn bất hạnh yểu tử, Kha Tường Lan vì đã được tệ phái thu nhận từ
lâu, bỗng tìm đến và xin chưởng môn tiền nhiệm của tệ phái chấp nhận phá lệ cho được xuất môn hạ sơn. Bảo là để báo thù cho muội phu Hồng Tiết
Liệt.

Hồng Bảo Kỳ nôn nao:

– Đấy là mối thù như thế nào? Thật mong được chưởng môn hạ cố cho tại hạ có cơ hội tỏ tường.

– Điều này thì tiểu nữ không biết, cam đành để các hạ thất vọng. Vì tiểu
nữ chỉ biết, khi bị tệ phái khước từ thỉnh cầu, Kha Tường Lan lại xin
được xuất môn, nguyện phát thệ không được vận dụng sở học tệ phái, chỉ
mong đem sức người, tìm và bao bọc cho hai mẫu tử bào muội.

Hồng Bảo Kỳ nghe xúc cảm dâng tràn:

– Vậy là quý phái đã ưng thuận? Xin đa tạ.

– Sai rồi. Vì tệ phái cần tuân thủ nghiêm huấn của tiền nhân nên quyết
chẳng phá lệ. Thế là Kha Tường Lam tự ý tách khai. Đấy là tội nghịch
phản và vi lệnh, các hạ có biết hậu quả sẽ như thế nào chăng?

Hồng Bảo Kỳ chấn động đến không biết phải nói gì. Cuối cùng, sau một lúc lặng yên, Hồng Bảo Kỳ vụt thở hắt ra và bảo:

– Dù sao cũng đa tạ, vì nhờ chưởng môn, tại hạ mới có cơ hội minh bạch
ngọn ngành. Thế cho nên, tại hạ nghĩ, bất luận hậu quả sẽ như thế nào,
mọi việc vì đã do di mẫu Kha Tường Lan gây ra, tại hạ nguyện gánh vác và định đoạt thế nào tùy chưởng môn.

Nàng đưa ánh mắt nghiêm lạnh nhìn Hồng Bảo Kỳ:

– Các hạ luôn khẳng khái, không hề lẩn tránh trách nhiệm, tương tự như
vừa rồi, quyết nhận lỗi phần mình, thà chịu thay, nhất định không để hệ
lụy cho Thụy lão?

Hồng Bảo Kỳ cười nhẹ:

– Nam tử hán đại trượng phu, tại hạ liệu xứng đáng chăng nếu vị kỷ, không dám cáng đáng mọi việc kỳ thực đều vì bản thân mà ra?

Nàng gật đầu:

– Vậy tiểu nữ xin hỏi thẳng một câu, lệnh di mẫu Kha Tường Lam có hay không vi phạm cấm điều của tệ phái?

Hồng Bảo Kỳ thành tâm thổ lộ:

– Về điều này, thiết nghĩ tại hạ dù muốn giấu cũng chẳng thay đổi được gì.

Thế nên xin thừa nhận, chí ít đã là một lần, vì muốn bảo toàn sinh mạng cho tại hạ, di mẫu vạn bất đắc dĩ phải ra tay, cũng là lần cuối đời bộc lộ
bản thân từng am hiểu võ học. Và bây giờ, vì di mẫu đã mệnh chung, tại
hạ xin lặp lại, sẵn sàng gánh vác mọi hậu quả, nếu chưởng môn vẫn cho đó là hành vi di mẫu vi phạm cấm điều của quý phái.

Nàng thở ra nhè nhẹ:

– Không chỉ một mình tiểu nữ có trách nhiệm nếu phát hiện đệ tử tệ phái
vi phạm cấm điều. Trái lại còn là do sự định đoạt của tất cả các trưởng
bối khi cùng mật nghị về những gì tương tự. Tóm lại, các hạ liệu có còn
gì để biện minh chăng? Nhất là đối với tội danh đã được tệ phái đề quyết cho lệnh di mẫu Kha Tường Lan?

Hồng Bảo Kỳ cũng thở hắt ra:

– Để biện minh thì không. Nhưng để có lời, mong được quý phái lượng xét
cho hành vi của di mẫu thì có đây. Vì tất cả những gì di mẫu gây ra đều
xuất phát từ tấm chân tình khó thể phủ nhận hoặc bỏ qua giữa tình tỷ
muội chung huyết nhục. Huống hồ di mẫu nào đã gây bất lợi gì cho quý
phái? Cũng chưa một lần để lộ lai lịch xuất thân. Bằng không, theo tại
hạ đoán, nhất định di mẫu không thể uổng mạng với những gì đã được quý
phái ưu ái truyền thụ. Một lần nữa xin được minh xét.

Nàng chợt quay mặt đi:

– Đương nhiên lúc luận tội, tệ phái cũng đã xét cả mọi phương diện và cũng đã cân nhắc mọi bề. Tuy nhiên …

Cảm nhận có tia hy vọng, Hồng Bảo Kỳ gấp gáp hỏi:

– Vậy chư vị định đoạt thế nào?

Nàng quay lại, trên sắc mặt không để lộ bất kỳ biểu hiện gì để Hồng Bảo Kỳ
có thể đoán. Vì thế từng lời nàng thốt lên làm Hồng Bảo Kỳ nghe như thể
chưa từng nghe:

– Tuy nhiên trước lúc có những định đoạt cuối
cùng, tệ phái vẫn để ngỏ một cơ hội, đấy là tùy vào thái độ hành xử của
các hạ. Và vì các hạ đã tỏ ra thành tâm, luôn khẳng khái nhận mọi trách
nhiệm, chứ không ươn hèn phủ nhận. Là điều sẽ khiến các hạ tự chuốc hậu
quả tệ hại hơn. Thế nên thay vì định đoạt cho các hạ phải tuân theo sự
lựa chọn thứ nhất thì bây giờ được đổi sang sự lựa chọn thứ hai.

Thập phần hoang mang, Hồng Bảo Kỳ kêu:

– Sao cơ?

Nàng nghiêm giọng lặp lại:

– Là sẽ để số phận của các hạ cho cao xanh định đoạt. Các hạ bất phục và
muốn theo sự lựa chọn thứ nhất chăng? Đừng, tiểu nữ khuyên các hạ đừng
bao giờ vì bất phục nhất thời mà bỏ lỡ cơ hội. Vì kỳ thực, với bản lãnh
của các hạ, tuyệt vô khả đối phó một khi bị du vào tình thế phải đương
đầu với Hỗn Mang Hải Hà Kiếm trận thập phần lợi hại của tệ phái. Trái
lại, sự lựa chọn thứ hai do tệ phái định đoạt kể như là biệt lệ chưa hề
có dành cho các hạ.

Quá bất phục, lòng tự phụ chợt dâng cao và
chỉ suýt nữa là Hồng Bảo Kỳ có phản ứng. Nhưng do kịp nghĩ lại, Hồng Bảo Kỳ lại bật cười:

– Há lẽ tuyệt địa của quý phái lại hung hiểm
hơn một tuyệt địa khác, đã thời gian dài từng giam hãm tại hạ sao? Được
rồi, xin cứ theo chủ ý của quý phái. Hồng Bảo Kỳ này không tin số phận
vẫn cứ mãi nghiệt ngã với tại hạ.

Nàng lần đầu tỏ ra ngạc nhiên:

– Các hạ có đủ tự tin như thế sao? Nhưng được như vậy là tốt. Vì về phần
mình, tiểu nữ cũng chỉ biết cầu chúc các hạ phúc lớn mạng lớn, sẽ là
nhân vật đầu tiên vượt thoát Lũng Hữu Tình. Nào, để tiểu nữ đưa các hạ
đi đến đấy. Xin mời.

Hồng Bảo Kỳ đành theo chân và không thể
không nhận ra bản thân đang dần sợ, nhất là đối phương với lời nàng vừa
nói, tỏ ý cho biết chưa có bất kỳ nam nhân vật nào đã may mắn vượt thoát Lũng Hữu Tình. Nhưng để tự trấn an, Hồng Bảo Kỳ đành bắt bản thân phải
cười cười và phải nói nói:

– Ở sơn môn của quý phái có lối đặt và gọi danh xưng thật kỳ lạ. Nào là Cốc Thiên Nhược, nào là Lũng Hữu Tình. Vậy có chăng một nơi phải được gọi là Thiên Diệc Lão?

Nàng đang
đi trước Hồng Bảo Kỳ mấy bước. Và Hồng Bảo Kỳ phát hiện toàn thân nàng
như vừa để lộ trạng thái rùng mình. Tuy nhiên điều đó có thể chỉ là cảm
nhận và cảm nghĩ của riêng Hồng Bảo Kỳ mà thôi. Vì lúc lên tiếng đáp,
giọng của nàng vẫn nghiêm lạnh như trước:

– Các hạ đoán đúng. Ở
tệ phái quả thật còn có một nơi như thế, là chỗ được biệt dành để xử
phạt các tội nhân có xuất thân từ tệ phái, như lệnh di mẫu Kha Tường Lam chẳng hạn.

Hồng Bảo Kỳ giật mình. Và vì có cảm giác ngần ngại nên Hồng Bảo Kỳ không nói thêm gì nữa.

Ngờ đâu, một lần nữa Hồng Bảo Kỳ lại tự bật thốt khi phát hiện đã được
chưởng môn nhân phái Hải Hà đưa đến một địa điểm lộ thiên, là chỏm cao
nhất của một dãy núi đá, có vân vụ trắng toát giăng phủ, nhưng thi
thoảng bị gió thổi cuộn tản ra, để lộ một vách núi đá cao sừng sững ngẫu nhiên chắn bít chỗ lộ thiên và trên vách núi đá đó thổ lộ một hàng chữ
đáng khiến Hồng Bảo Kỳ phải đọc thành tiếng:

– Thiên Nhược Hữu Tình Thiên Diệc Lão Bạch Đầu Minh Thệ Hải Giang Hà.

Nàng giật mình dừng phắt lại:

– Trên vách núi chỉ khắc ghi mỗi một câu. Vì sao các hạ tự ghép thêm một câu nữa vào?

Hồng Bảo Kỳ tiến lên thêm mấy bước và khẽ thở dài lúc dừng lại để cùng nàng nhìn ra vách đá cao xa xa trước mặt:

– Tại hạ chỉ thuận miệng đọc thêm câu thứ hai, dĩ nhiên là cũng có đôi
chút nguyên ủy. Nếu chưởng môn nghe không thuận tai, xin cho tại hạ có
lời tạ tội.

Nàng khẽ quay ngang mặt, liếc nhìn Hồng Bảo Kỳ đứng bên cạnh:

– Ở phía trước chính là tuyệt địa các hạ sau đây phải tự mình tiến vào.
Dù vậy, có chậm một lúc cũng không sao. Vì tiểu nữ chợt hiếu kỳ, muốn
được nghe các hạ giải thích xuất xứ nguyên ủy của câu thứ hai vừa đọc:

Bạch Đầu Minh Thệ Hải Giang Hà.

Hồng Bảo Kỳ thừ người ngẫm nghĩ, sau đó đành chép miệng thổ lộ:

– Đấy là một thiên tình sử, buồn thảm, giữa hai nhân vật cùng được nêu
đích danh ở câu thứ hai Hải và Hà. Phải chăng vì trùng hợp với danh xưng Hải Hà của quý phái, khiến chưởng môn quan tâm? Tuy nhiên, nếu muốn,
tại hạ sẽ kể, chỉ có điều hai nhân vật có thể quả quyết chẳng can hệ gì
đến quý phái.

Vì Hải là Vương Thế Hải, do có mối can hệ với tại hạ, thế nên mới có lời quả quyết vừa rồi.

Nàng vẫn nhìn Hồng Bảo Kỳ:

– Các hạ kể đi. Vì như đã nói, tiểu nữ rất hiếu kỳ muốn nghe.

Hồng Bảo Kỳ thở dài:

– Có một tuyệt địa từng giam hãm tại hạ. Ở đó, tại hạ tình cờ được một
nhân vật thu nhận làm truyền nhân. Thế là cùng mọi sở học tại hạ được
truyền thụ, tại hạ cũng tiếp nhận luôn một sứ mệnh sư truyền, là phải
nối tiếp trách nhiệm của sư phụ, thay sư tổ hoàn thành hai điều tâm
nguyện từng bất hạnh không thể toại nguyện. Nhân vật Vương Thế Hải chính là tổ sư của tại hạ.

Nàng gật đầu:

– Kể tiếp đi. Lệnh tổ
sư đã có hai tâm nguyện gì chưa hoàn thành? Và có phải nỗi bất hạnh các
hạ vừa đề cập cũng là nguyên do khiến lệnh tổ sư dang dở tâm nguyện?

Hồng Bảo Kỳ cũng gật đầu:

– Không sai. Và để minh bạch hơn, tại hạ cũng xin nói rõ xuất xứ sư thừa
của bản thân cho chưởng môn tường tận. Sư tổ Vương Thế Hải từng là bang
chủ Thần Ưng bang. Tuy nhiên, sau một lần xuất bang, hành hiệp giang hồ, sư tổ hoàn toàn không hề hay biết ở trong bang đã xảy ra một vài biến
động. Đã vậy, lúc hồi bang, sư tổ vì lần đầu vấn vương tình trường cùng
một nữ hiệp khách mà tại hạ chỉ biết có mỗi một tên Hà, khiến sư tổ
chẳng còn dịp phát hiện hoặc dò xét hầu kịp trấn áp các biến động vẫn âm ỉ diễn khai. Thế là sư tổ suýt chuốc họa do lọt vào mưu toan của các kẻ phản bang sắp đặt. Tuy không mất mạng nhưng sư tổ vẫn hứng chịu hậu
quả, là bị tẩu hỏa nhập ma, cơ hồ bán thân bất toại. Dù vậy, nhờ oai
danh vẫn còn, sư tổ lại khéo léo che đậy, khiến bọn phản bang chẳng có
cơ hội toại nguyện, tất cả đành án binh bất động chờ cơ hội khác. Biết
rõ như thế, sư tổ liền dụng kế, ngấm ngầm thu nhận một đệ tử, cũng là
nhân vật võ lâm tình cờ có lần hội ngộ lúc sư tổ xuất bang hành hiệp
giang hồ, không để bất luận ai phát giác, sư tổ cùng đệ tử âm thầm vận
hành theo dự định, không chỉ giao truyền toàn bộ sở học mà cuối cùng sư
tổ còn trút truyền mọi chân nguyên nội lực may chưa mất hết cho đệ tử.
Sau đó, bằng đởm lược phi thường, sư tổ tự lóc bỏ lớp da mặt của bản
thân, đau đớn và mãn nguyện giao cho đệ tử để phó thác hai tâm nguyện.
Một là thay sư tổ thanh lý môn hộ, trừng trị bọn phản bang, tiếp tục
phát dương quang đại thịnh danh Thần Ưng bang, cùng võ lâm chi trì đại
nghĩa. Tâm nguyện thứ hai là phải dùng thân phận sư tổ, nhờ vào lớp da
mặt đã trao, sư phụ của tại hạ bằng mọi giá phải tìm và tỏ tường minh
bạch, mong được ý trung nhân của sư tổ lượng thứ vì không thể hoàn thành lời minh thệ, là “Bạch Đầu Minh Thệ Hải Giang Hà”. Có nghĩa:

Trước một đỉnh núi bạch đầu từng có lời minh thệ, Hải và Hà luôn liền nhau, mãi mãi chẳng lìa xa.

Nghe thuật xong, chưởng môn của phái Hải Hà lần đầu để lộ cảm xúc qua một câu hỏi cùng Hồng Bảo Kỳ:

– Sư phụ của các hạ cũng đã bị mưu hại, tương tự sư tổ? Bởi thế cho nên

lúc nãy các hạ có nói đã tiếp nhận sứ mệnh sư truyền, là cũng thay sư tổ hoàn thành hai tâm nguyện?

Hồng Bảo Kỳ gượng cười:

– Tại
hạ không thể bội tín. Chỉ tiếc, với thời gian quá ngắn vừa qua, tại hạ
được bôn tẩu giang hồ chưa tròn một trăm ngày, thế nên kể cả sư thù lẫn
phụ thù vẫn chưa minh bạch để báo phục. Bây giờ lại lâm phải tình huống
này, tại hạ chỉ mong ước chi sẽ có thể vượt thoát hiểm cảnh nhất định sẽ tiếp tục tiến hành và hoàn thành cho kỳ được mọi tâm nguyện.

Nàng chợt bảo:

– Tiểu nữ có một cách để giúp các hạ.

Hồng Bảo Kỳ giật mình:

– Chưởng môn định phá lệ, hoặc bỏ qua hoặc ưu ái trì hoãn, cho tại hạ một hạn kỳ nhất định nào đó?

Nàng lắc đầu:

– Ở tệ phái không chấp nhận có bất kỳ sự phá lệ nào. Dĩ nhiên cũng có
nguyên ủy dẫn đến sự nghiêm khắc ấy, khiến các hạ thế nào cũng nghĩ và
cho mọi hành xử của tệ phái luôn là bất cận nhân tình, không hề có bất
kỳ sự cảm thông, là điều lẽ ra nên có.

Hồng Bảo Kỳ thừa nhận:

– Đúng vậy. Tại hạ nghĩ về quý phái như thế, nhất là qua tình cảnh thập
phần bất đắc dĩ của di mẫu Kha Tường Lam. Nhưng đâu là cách mà chưởng
môn đang đề cập?

Nàng nhẹ nhàng giải thích:

– Dĩ nhiên
tiểu nữ chỉ tiến hành đúng theo mọi tôn chỉ chủ trương sẵn có của tệ
phái. Trong đó có một cách để giúp các hạ hoàn toàn vô sự hầu ung dung
ly khai chốn này.

Hồng Bảo Kỳ hoài nghi:

– Nhất định phải có chí ít là một vài điều kiện? Như thế nào?

Nàng điềm nhiên đáp:

– Chỉ có ba điều kiện buộc các hạ phải lập trọng thệ tuân giữ. Thứ nhất,
là thay tệ phái truy tìm tung tích tổ sư từng bặt vô âm tín cách đây
ngoài tám mươi năm. Và để minh chứng là các hạ đã hoàn thành thì điều
tiên quyết cần phải có di vật giao hoàn cho tệ phái.

– Di vật gì?

Nàng cười gượng:

– Các hạ đừng quá khẩn trương để tự phụ có thể thực hiện được. Dù vậy, đã nói thì phải thổ lộ luôn, đấy là một thanh tiểu kiếm, gọi là Kim Hoa
Bảo Kiếm, kèm theo đó dĩ nhiên phải là kiếm quyết Kim Hoa từng thất tung cùng một lúc với tổ sư tệ phái.

Hồng Bảo Kỳ nghe khắp người như bị nổi gai:

– Có phải ở chuôi thanh tiểu kiếm có khắc một tiêu ký, là một đóa mai năm cánh?

Nàng ngỡ ngàng:

– Các hạ làm sao biết?

Thở hắt ra, Hồng Bảo Kỳ thổ lộ:

– Có một trùng hợp ngẫu nhiên, tại hạ từng phát hiện và sỡ hữu thanh tiểu kiếm. Tuy nhiên không hề có kiếm quyết. Dù vậy, tại hạ tự tin có thể
hoàn thành điều kiện này.

Nàng tỏ ý mừng:

– Tệ phái cũng
thật mong các hạ hoàn thành. Vì chỉ như thế, tệ phái mới có cơ hội xuất
thế và không mãi cam chịu cảnh ẩn thân như đã trải tám mươi năm qua.

Hồng Bảo Kỳ hứa:

– Tại hạ nhất định sẽ hoàn thành. Còn điều kiện thứ hai?

Nàng kêu:

– Để các hạ dễ dàng hoàn thành điều kiện vừa nêu, điều kiện thứ hai là sự hạn định về thời gian.

Hồng Bảo Kỳ ngạc nhiên:

– Nếu đã có một hạn định thì sao lại bảo đấy là để tại hạ dễ dàng hoàn thành?

Nàng giải thích:

– Hạn kỳ là một năm. Sở dĩ ngắn như thế là để các hạ toàn tâm toàn ý cho
mỗi một việc mà thôi. Còn bảo là dễ dàng, thì sau khi các hạ lập trọng
thệ, tệ phái đương nhiên sẽ có một vài tuyệt kỹ chỉ điểm cho các hạ.
Nhưng các tuyệt kỹ đó, kể cả địa điểm tọa lạc sơn môn của tệ phái, các
hạ cũng phải lập trọng thệ là không được tùy tiện sử dụng hoặc thổ lộ
cùng bất luận ai. Mong các hạ cảm thông.

Hồng Bảo Kỳ cười cười:

– Ý muốn nói ở quý phái nhất định sẽ có phương pháp giám sát? Vì nếu tại
hạ thất tín, cũng không xem trọng lời đã lập thệ, thì quý phái đâu còn
cách nào phát hiện?

Nàng lắc đầu:

– Không phải với bất
luận nhân vật nào cũng được tệ phái để ngỏ một cơ hội này. Trái lại phải là nhân vật đã chứng tỏ luôn thành tâm, như trước đây đã có một và lúc
này thêm các hạ nữa chỉ mới có hai.

Hồng Bảo Kỳ cảm kích:

– Đa tạ được quý phái tín nhiệm. Và tại hạ sẵn sàng lập trọng thệ, đồng
thời hứa sẽ không bao giờ để quý phái phải thất vọng. Vậy xin nêu luôn
điều kiện thứ ba.

Nàng chợt quay mặt đi và hỏi khẽ:

– Các hạ đã lập gia thất chưa? Hoặc trong thâm tâm các hạ đã có ý trung nhân nào chưa?

Hồng Bảo Kỳ ngập ngừng:

– Tại hạ có buộc phải đáp chăng? Dù vậy, tại hạ vẫn dễ dàng hồi đáp. Gia
thất thì đương nhiên chưa, riêng ý trung nhân thì thật khó nói.

Nàng quay mặt nói:

– Khó nói như thế nào?

Hồng Bảo Kỳ nhớ đến Lạc Yến Chi:

– Có một nữ nhân từng cùng tại hạ chung chia nhiều hoạn nạn. Và cho dù
giữa cả hai chưa hề xảy ra chuyện gì, cũng chưa có một lời ngỏ ý, thì
trong thâm tâm tại hạ, vẫn cứ thầm nghĩ phải luôn chăm sóc đến nàng.

Nàng nhẹ thở ra:

– Có một chút nào về biểu lộ tình ý giữa nàng cùng các hạ chăng?

Hồng Bảo Kỳ lắc đầu:

– Chưa hề. Có chăng thì giữa nàng và tại hạ gần đây đã phần nào thân cận hơn nhờ cách xưng hô huynh muội.

Nàng hiếu kỳ:

– Phần các hạ thì sao? Tại thâm tâm có chút cảm giác nào nhớ nhung khi cách xa hoặc xao xuyến mỗi lần hội ngộ chăng?

Hồng Bảo Kỳ đỏ mặt:

– Cũng chưa đến mức đó. Nhưng vì sao chưởng môn có những câu hỏi này?

Nàng bất ngờ thổ lộ:

– Nhân vật thứ nhất từng được tệ phái tạo cơ hội như vừa nêu chính là sư
tổ của các hạ, Vương Thế Hải. Và nếu không nhờ nghe những gì các hạ vừa
tỏ bày, ắt tệ phái vẫn mãi mãi nghi họ Vương là nhân vật đã bội tín,
khiến nữ hiệp khách nọ, chính là người của tệ phái, mãi đến tận bây giờ
vẫn chịu cảnh bị sinh cầm ở Thiên Diệc Động.

Hồng Bảo Kỳ bàng hoàng:

– Thật không ngờ, tại hạ hoàn toàn không thể ngờ lại có sự trùng hợp này.

Hóa ra sư tổ của tại hạ cũng từng tình cờ lạc chân đến đây?

Nàng gật đầu:

– Và tổ sư của các hạ đã lập trọng thệ, hứa sẽ tuân thủ đúng ba điều
kiện, với điều kiện thứ ba là phải thành thân với nhân vật nữ hiệp
khách, là người duy nhất dám đứng ra bảo chứng cho lời thề hứa của họ
Vương. Nhưng sau hạn kỳ một năm, do họ Vương hoàn toàn bặt tăm, nữ hiệp
khách ấy phải chấp nhận cam chịu thọ hình.

Hồng Bảo Kỳ càng thêm bàng hoàng:

– Nói như vậy, chưởng môn nhân hầu như đang tự nguyện trở thành người bảo chứng cho tại hạ? Nghĩa là … nghĩa là …

Nàng có một thoáng đỏ mặt và thở dài:

– Ở tệ phái, chỉ duy nhất mỗi một nhân vật là đủ tư cách bảo chứng, đó là chưởng môn nhân. Và có thể các hạ đang nghĩ tiểu nữ tuy thân phận nữ
nhân nhưng không biết sĩ diện, qua hành vi sẵn sàng bảo chứng và dĩ
nhiên phải cùng các hạ trở thành phu thê chỉ mới lần đầu gặp mặt. Tuy
nhiên, ở tiểu nữ buộc có trách nhiệm phải thực hiện điều vô liêm sỉ này. Thứ nhất, đấy là do phát hiện các hạ là nhân vật thành tâm, có thể thay tệ phái hoàn thành điều kiện thứ nhất. Và thứ hai, chỉ cần các hạ hoàn
thành điều đó, cũng có nghĩa là sẽ tạo cơ hội cho tệ phái được lần đầu
công khai lộ diện sau tám mươi năm dài cam chịu cảnh ẩn thân, thì thân
tiểu nữ dù hy sinh cũng đâu sá gì. Mong các hạ không chê cười.

Hồng Bảo Kỳ bàng hoàng vì ngưỡng phục:

– Vì đại cục của toàn quý phái, chỉ chưởng môn phải chịu hy sinh, tại hạ
tuy ngưỡng phục nhưng thật cảm thấy bất nhẫn trong lòng.

Nàng càng đỏ mặt:

– Các hạ khó thể ưng thuận ư?

Hồng Bảo Kỳ vội xua tay:

– Không phải. Trái lại, vì tại hạ còn nhiều trọng trách cần hoàn thành,
có thể tại hạ ưng thuận nhưng không thể không áy náy cho thân phận của
chưởng môn.

Nàng lại nghiêm giọng:

– Vì đại cục toàn phái và cũng vì là trách nhiệm của một chưởng môn, như tiểu nữ đã nói, quyết không ngần ngại.

Hồng Bảo Kỳ lần đầu tiên tự cho phép bản thân nhìn thẳng vào mắt nàng:

– Tại hạ sẽ không để chưởng môn hy sinh uổng phí. Huống hồ, như là tỏ
bày, giữa tại hạ và Lạc Yến Chi thật may chưa có gì ràng buộc. Thêm nữa
tại hạ không phải là hạng người chỉ biết đến lợi ích bản thân. Thế nên,
xin hãy cho tại hạ cơ hội để đền đáp những ân tình may được chưởng môn
nhân ưu ái dành cho. Được. Tại hạ nhận lời và nguyện hứa sẽ bắt toàn
thân chỉ luôn được nghĩ đến mỗi một nữ nhân mà thôi, đấy chính là chưởng môn nhân.

Nàng nhoẻn cười lần đầu tiên và không thể giấu nét e lệ:

– Tiểu nữ họ Long, tính danh là Long Ngân Hoa. Đa tạ các hạ đã tỏ ý thành toàn.

Hồng Bảo Kỳ lại giật mình:

– Có một nhân vật mang tính danh là Long Kiến Xương. Sự trùng hợp này có
tạo một cảm nghĩ nào đó cho Long Ngân Hoa chưởng môn chăng?

Nàng biến sắc:

– Đấy là gia phụ, gần mười năm rồi chợt thất tung khiến gia mẫu sinh
bệnh, quá vãng, phần tiểu nữ thì may mắn được Hải Hà phái thu nhận. Các
hạ có biết gia phụ ư?

Hồng Bảo Kỳ thật chẳng biết khóc hay nên cười:

– Đấy chính là gia sư, là một trong hai nhân vật đều bị Thần Ưng bang mưu hại như tại hạ vừa đề cập. Thật không ngờ nàng lại là di tử cốt nhục
của gia sư, là người mà tại hạ chưa bao giờ nghe gia sư đề cập. Tại sao
vậy?

Nhưng hỏi có nghĩa là đáp. Vì tự thâm tâm của cả hai đều
hiểu, nếu Vương Thế Hải chẳng một lần đề cập đến lai lịch cùng xuất xứ
sư môn của ý trung nhân cho đệ tử nghe, vì đã lập trọng thệ, thì đến
lượt Long Kiến Xương cũng chẳng tự đề cập đến lai lịch bản thân, do đã
hứa sẽ mãi mang thân phận thay cho sư phụ, thành Vương Thế Hải. Đấy là
hai nhân vật dám vì đại nghĩa diệt thân, thà chết quyết không bao giờ
bội tín hay thất hứa. Cho dù sau sự thất tung của mình, Long Kiến Xương
đã khiến gia thân ly tán, thê tử hai người thì một sinh ly một tử biệt.

Vì thế, đứng nhìn Long Ngân Hoa sa lệ thảm, Hồng Bảo Kỳ nghe nôn nao trong lòng, xúc cảm trào dâng và thương nàng vô hạn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.