Nhất Tuyệt Bộ

Chương 11: Thoát hiểm mới biết đã gây họa bí ẩn của công phu toái bia


Đọc truyện Nhất Tuyệt Bộ – Chương 11: Thoát hiểm mới biết đã gây họa bí ẩn của công phu toái bia

Phát hiện đã có ánh sáng mờ chiếu phía trước, Hồng Bảo Kỳ nghe khắp người như nổi gai:

– Thoát rồi Yến Chi ơi, chúng ta thoát rồi.

Do xuyên sơn đạo ở đoạn này khá rộng nên Lạc Yến Chi cũng bật reo và vội
vàng bò đến dùng hai tay tự ôm choàng quanh thân Hồng Bảo Kỳ:

– Quả thật đã thoát? Tiểu huyệt khẩu đã đưa chúng ta thoát hiểm khỏi đáy vực. Tạ ân trời phật, xin đa tạ Hồng Bảo Kỳ huynh.

Hồng Bảo Kỳ nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra:

– Tại hạ mừng nhất là không còn bị cô nương nghi ngờ. Thế này vậy, tại hạ hiện nay chỉ vừa vượt qua ngưỡng mười tám tuổi. Nếu cô nương tự nhận
kém niên kỷ hơn thì nên chăng hãy kết tình huynh muội?

Nàng bẽn lẽn tự dịch ra xa:

– Muội thì chưa đến mười tám. Nhưng Bảo Kỳ huynh phải hứa là đừng bao giờ bỏ rơi muội.

Hồng Bảo Kỳ phì cười:

– Hảo muội tử. Dĩ nhiên ngu huynh đâu dễ gì bỏ rơi, huống hồ muội lại xinh đẹp thế này. Hà hà …

Nàng càng thêm đỏ mặt.

Thật may, Hồng Bảo Kỳ chợt nghiêm mặt bảo:

– Thôi. Không đùa nữa. Và muội hãy tạm lưu tại đây. Ngu huynh sẽ tự ra
ngoài dò xét. Hy vọng ở ngoài kia đừng là tổng đàn của Thần Ưng bang.
Nếu không, hừ, há lẽ chỉ là công dã tràng?

Hồng Bảo Kỳ chui một mạch ra ngoài, sau đó mừng rỡ, gọi vào trong:

– Chúng ta thoát thật rồi. Mau ra đây nào. Yến Chi muội.

Nàng vội chui ra và cũng mừng tương tự. Vì ở bên ngoài chỉ là một cảnh quang tuy bình dị nhưng thật đẹp. Một thảo nguyên xanh mượt phủ đầy cỏ với
một phần chợt kết thúc bằng dãy chân núi mà cả hai vừa chui thoát ra:

– Thoát thật rồi. Hai huynh muội chúng ta thoát thật rồi. A … A …

Chưa hết, Lạc Yến Chi còn phấn khích đề xuất:

– Muội quả quyết nơi này vì cách xa tổng đàn Thần Ưng bang không chỉ
khiến muội an tâm, tha hồ dò xét, mà còn sẽ là nơi hai huynh muội chúng
ta ung dung lưu lại, mặc tình luyện công.

Hồng Bảo Kỳ phì cười:

– Ngu huynh lại ngại muội vì đã quen náo nhiệt, có muốn lưu ngụ e chỉ
được vài ngày thế nào cũng đâm chán. Hãy cân nhắc trước khi quyết định
có thật muội muốn lưu lại chăng?

Lạc Yến Chi có một thoáng ngập ngừng, lại nhìn quanh một lượt nữa.

Chợt lúc đó bất thần có thanh âm vang đến:

– Tiểu muội xinh đẹp nói không sai. Nơi này thừa vắng vẻ thật thuận tiện
để luyện công. Cũng vì thế đại tỷ cùng trượng phu nửa năm trở lại đây
vẫn luôn ưng ý, đang tạm lưu ngụ chốn này. Và nếu tiểu huynh đệ ngại
nàng chán, hãy yên tâm, thêm phu phụ ta nữa chúng ta có tất cả bốn
người, lẽ nào lại sinh buồn?

Cùng với thanh âm, một phụ nhân cũng xuất hiện, tay cầm một gậy dài không rõ để làm gì. Tuy nhiên, qua thái
độ ung dung của phụ nhân, Lạc Yến Chi không ngại ngần tiếp chuyện:

– Đại nương là ai? Có thật đây là nơi đại nương đang lưu ngụ? Nếu vậy,
xin lượng thứ, Lạc Yến Chi tiểu nữ vì không biết nên vô tình gây huyên
náo.

Phụ nhân dừng lại và tinh tế giữ một khoảng cách vừa đủ để không gây nghi ngại cho bất luận ai.

– Ở phía Bắc của dãy núi này có một phủ gia và thật trùng hợp, chủ nhân
cũng ở họ Lạc. Xin mạo muội hỏi liệu có can hệ gì với tiểu muội muội
xinh đẹp vừa xưng danh là Lạc Yến Chi chăng? Phần đại tỷ cùng với trượng phu từ lâu cũng có một ít hư danh, được đồng đạo võ lâm ưu ái gọi là
Thiết Xà Nhị Tẩu.

Nhưng đừng gọi là đại nương, nghe già lắm. Không khéo phu quân của đại tỷ ngỡ thật và chẳng màng nhìn ngó gì đại tỷ nữa thì sao?

Hồng Bảo Kỳ lên tiếng:

– Tại hạ là Hồng Bảo Kỳ, thật thất lễ vì không ngờ cùng tiểu muội Lạc Yến Chi đã vô tình xuất hiện phá rối chỗ tĩnh tu của Thiết Xà Nhị Tẩu tiền
bối.

Mong được lượng thứ và xin có lời cáo biệt.

Phụ nhân chợt gọi:

– Ấy, xin đừng đi vội. Vì kỳ thực đây là nơi chẳng thuộc riêng ai và xem
chừng tiểu huynh đệ đang ngại vì không biết phu phụ ta là hạng người như thế nào. Vậy có thể nói vắn tắt thế này, nếu tiểu huynh đệ phần nào
đang có địch ý với Thần Ưng bang thì kể là bằng hữu chung kẻ thù của phu phụ ta. Bởi xuất thân của phu phụ ta là Thiết Xà giáo và nếu tiểu huynh đệ đã từng hành tẩu giang hồ ắt cũng biết cách đây không lâu bổn giáo
vì kém lực hơn nên đã bị Thần Ưng bang khuất phục. Bảo phu phụ ta chọn
chỗ này tạm ngụ kỳ thực chỉ là một cách nói. Phải nói cho thật đúng là
bọn ta đang lánh mặt, không chỉ lẫn tránh sự truy sát của bọn chúng mà
còn tìm cách phục giáo hưng môn.

Lạc Yến Chi gật đầu, vẻ cảm thông:

– Thiết Xà giáo thì muội có nghe. Nhưng về sự biến của quý giáo, thú
thật, bọn muội hãy còn ấu trĩ, không hề hay biết chuyện này. Và cũng như đại tỷ, phủ gia đại tỷ vừa đề cập chính là xuất thân của muội, còn là
đối tượng bị Thần Ưng bang gieo đại họa chỉ cách đây không lâu. Vậy nếu
lời của đại tỷ không hề có ý dối gạt thì xem ra đích thực chúng ta chung một kẻ thù.

Phụ nhân tỏ lộ sự giật mình, rồi cũng nhìn Lạc Yến Chi bằng ánh mắt cảm thông:

– Đã xảy ra chuyện đó thật sao? Vậy thì tệ thật. Đại tỷ cùng trượng phu
ắt hẳn chỉ mãi lo luyện công nên dù có xảy ra sự biến như vậy cũng chẳng hay biết. Mà từ đây đến Lạc phủ gia nào phải xa xôi gì, chỉ bị ngăn
cách bởi dãy núi, bên này là Nam, ngược với phía Bắc ở bên kia. Được
rồi, tiểu muội muội hãy tạm chờ ở đây. Đại tỷ đang tìm trượng phu, nhất
định khi biết tin này, lão trượng phu của đại tỷ thế nào cũng có cách
giúp tiểu muội muội báo thù phục hận.

Hồng Bảo Kỳ vội gọi:

– Không cần đâu. Huống hồ huynh muội tại hạ quả thật đang vội, đành xin cáo biệt.

Phụ nhân buồn buồn, nhìn Hồng Bảo Kỳ:

– Tiểu huynh đệ có thói quen cẩn trọng đương nhiên là tốt. Chứng tỏ giữa
chúng ta tuy có cơ hội gặp nhau nhưng lại thiếu duyên may để kết thành
bằng hữu. Và điều này sẽ khiến phu quân của ta thế nào cũng rất buồn. Vì lão vẫn có tính quảng giao, nhất là luôn thích có thêm người cùng chung chí hướng.

Thôi được, ta cũng không miễn cưỡng. Mà cũng lạ, lão
đã đi biệt từ tận chiều qua, sao mãi không thấy quay lại. Nhưng như vậy
cũng tốt, để lão không thể trách ta tại sao chẳng chịu cầm khách hộ lão. Vì ta quả quyết, dù lão có ở đây cũng chẳng mong lay chuyển tiểu huynh
đệ đúng không? Thôi, nhị vị đi đi, và hãy nhớ bảo trọng.

Lạc Yến Chi thấy vậy đành giữ Hồng Bảo Kỳ lại:

– Bảo Kỳ huynh nếu vẫn ly khai thì cũng chờ muội một lúc. Y phục của hai
chúng ta đều bẩn thế này, lẽ nào không cần chỉnh trang? Há lẽ cứ để thế
này mà đi sao?

Hồng Bảo Kỳ khó thể khước từ:

– Nhưng muội
hãy nhanh lên. Thú thật, đối với ngu huynh, dù bị chê bai là quá đa nghi cũng cam chịu, chẳng thà vẫn luôn cẩn tắc mà được vô ưu vẫn hơn.

Chợt phụ nhân nhìn cả hai như đây là lần đầu được nhìn:

– Y phục của nhị vị quả nhiên rất bẩn. Dường như vừa từ chỗ nào chui ra vậy, đúng không?


Hồng Bảo Kỳ đành thừa nhận:

– Hai huynh muội tại hạ kể từ khi thảm biến ở Lạc gia quả thật luôn lẩn
tránh Thần Ưng bang truy sát. Và chỉ mới đêm qua, nếu không nhờ may mắn e khó thoát từ đáy vực Tuyệt Mệnh đến đây. Đành phiền đại tỷ, cho xá muội có cơ hội chỉnh trang y phục. Hồng Bảo Kỳ tại hạ thật cảm kích.

Nhân đó Lạc Yến Chi giải thích thêm:

– Bọn Thần Ưng bang quả lợi hại. Cũng đêm qua, chỉ suýt nữa muội mất mạng những hai lần. Đầu tiên thì do một nhân vật Thần Ưng bang, chẳng rõ đã
lần tìm xuống bằng cách nào và lúc nào. Cũng may Bảo Kỳ huynh nhờ kịp
phản ứng nên giải nguy đúng lúc. Lần thứ hai là một đại xà thật to. Muội đoán như thế vì nhìn thấy đôi mắt không chỉ rất sáng mà còn rất to của
đại xà.

Phụ nhân chợt chấn động:

– Vậy nhị vị có đối phó đại xà chăng?

Lạc Yến Chi ngạc nhiên:

– Bọn muội vừa theo một tiểu huyệt khẩu thật dài chui ra ngoài này. Chứng tỏ đại xà là vật thường ẩn ngụ ở đây. Có phải đại tỷ cũng từng chạm
trán, có biết về đại xà, nên khi nghe kể đã tỏ vẻ chấn động?

Phụ nhân không đáp, trái lại đã bất chợt hỏi câu khác:

– Còn nhân vật đêm qua nhị vị đối phó, có thể cho biết nhân dạng là thế
nào chăng? Có phải niên kỷ độ ngũ tuần, dáng gầy gầy và linh hoạt, mọi
hành sự của y không chỉ nhẹ nhàng mà còn lanh lẹ khác thường?

Lạc Yến Chi bật kêu:

– Đúng là lão. Đại tỷ cũng biết ư?

Lập tức phụ nhân vung gậy, quật vào Lạc Yến Chi:

– Đấy là phu quân của ta. Thật trớ trêu, hai ngươi đã hạ sát lão, phần ta thì lại mong kết bằng hữu với hai người. Hãy mau đền mạng!!

“Ào …”.

Lạc Yến Chi kinh hoảng, lập tức cuống cuồng nhảy tránh và kêu ầm ỉ:

– Nhưng đã do lão bất ngờ xuất thủ trước, lẽ nào bảo tiểu nữ cam tâm đem sinh mạng dâng nạp?

Hồng Bảo Kỳ cũng bật chồm đến:

– Dừng tay. Vì rất có thể là sự ngộ nhận. Trừ phi hãy minh chứng tôn phu
quân đích thực đã cố ý tìm đến tận đáy vực Tuyệt Mệnh, là hành vi lẽ ra
chỉ do bọn Thần Ưng bang thường tiến hành.

Nhờ có thêm Hồng Bảo Kỳ kịp tiếp lực, Lạc Yến Chi may thoát chiêu gậy vừa bất ngờ vừa thật lợi hại của phụ nhân.

Phụ nhân đành thu gậy về:

– Thân thủ của Hồng Bảo Kỳ ngươi khá đấy. Riêng về mệnh hệ của phu quân
ta, há lẽ với nhân dạng ta vừa nêu lại chưa đủ minh chứng sao? Huống hồ
đại xà là sinh vật do phu phụ ta thuần dưỡng, dụng tâm chỉ để đối phó lũ Đại Ưng và nhất là một loại độc xà nào đó của bọn Thần Ưng bang. Vậy
nếu đêm qua ngươi lần lượt gặp cả hai thì quả quyết kẻ bị ngươi hạ sát
thủ chính là chuyết phu.

Hồng Bảo Kỳ giật mình:

– Đại xà
do nhị vị thuần dưỡng thật sao? Nếu vậy phải chăng hôm qua, chính là nhờ đại xà đưa đường dẫn lối, tôn phu quân mới có thể bất ngờ xuất hiện ở
một nơi lý ra không thể nào đến được?

Phụ nhân hậm hực bảo:

– Chỉ độ mười ngày trở lại đây, chẳng hiểu tại sao Tiểu Hoa cứ luôn ray
rứt, không lúc nào chịu nằm yên. Cuối cùng, qua tìm hiểu, phu quân ta
phát hiện đã có những loạt chấn động âm âm, dù tai không thể nghe nhưng
vẫn có thể cảm nhận dòng chấn động lan truyền theo những tảng đá, cũng
là nguyên nhân khiến Tiểu Hoa khó chịu. Và chiều qua, phu quân ta mới
quyết định truy ra nguyên ủy, đã đưa Tiểu Hoa cùng đi. Không ngờ lại là
chuyến đi ly biệt.

Lạc Yến Chi ngỡ ngàng nhìn Hồng Bảo Kỳ:

– Không là những chấn động do Bảo Kỳ huynh tạo ra lúc luyện công hay sao? Vậy thì nguy rồi, lẽ nào chúng ta là tự vệ vẫn gây ra tai họa đối với
người không là thù nhân?

Hồng Bảo Kỳ kinh tâm, vội hỏi lại phụ nhân nọ:

– Phải chăng tôn phu quân vì thường hành sự mau lẹ nên vẫn luôn gây bất
ngờ cho nhiều người? Bởi nhân vật đêm qua cũng đã hành sự tương tự,
chẳng nói chẳng rằng, cứ bất thần chế ngự và điểm trụ huyệt đạo của xá
muội, đặt tại hạ vào tình thế không thể không tận lực giải nguy, đã vô
tình gây thành thảm họa khó mong chuộc lại.

Phụ nhân bật rít lên:

– Ngươi nói dối. Vì tuy phu quân ta luôn thích gây những bất ngờ nhưng
với thân thủ bản lãnh của lão quả quyết ngươi không tài nào đủ bản lãnh
đối phó. Có chăng chỉ là ngươi mới chẳng nói chẳng rằng, đã bất ngờ xuất hiện ám toán. Hãy thú nhận mau, sau đó đền mạng cho phu quân ta.

Phụ nhân lại vung gậy, lần này là phẫn nộ đối phó với một mình Hồng Bảo Kỳ.

“Ầm!!”.

Hồng Bảo Kỳ vội nhảy tránh:

– Tại hạ không hề ám toán, trái lại đã đương trường cùng nhân vật nọ
những hai lần liên tiếp chiêu chạm chiêu. Và nói như tiền bối, nhân vật
nọ quyết không phải tôn phu quân. Bằng chứng là tại hạ không hề phủ nhận đã tung chưởng kết liễu nhân vật nọ. Vậy hãy mau dừng tay cho.

Phụ nhân lại thu gậy về:

– Ngươi có bộ pháp thật ảo diệu. Chứng tỏ ta đã lầm, là đoán sai về bản
lãnh thật sự của ngươi. Và ngươi lợi hại hơn ta tưởng. Được lắm, để minh bạch hư thực, ta chấp nhận cùng ngươi đối chiêu. Nào, xuất thủ đi.

Lạc Yến Chi vội kêu:

– Mong đại tỷ hãy bình tâm, đừng để xảy ra thêm ngộ nhận. Vì chuyện là thế này …

Dù vội nhưng những lời thuật kể vắn tắt chuyện đêm qua cũng đã khiến phụ nhân hồi tâm. Và bất chợt phụ nhân nhìn Hồng Bảo Kỳ:

– Có hai điều ta cần thổ lộ. Thứ nhất, qua câu chuyện kể, ta quả quyết
đấy là chuyết phu và thứ hai ta đành thừa nhận mọi nguyên do đều do lão
cứ quen thói hồ đồ gây ra. Tuy vậy, ta lại cần hỏi ngươi một câu thật
minh bạch, có thật ngay lúc thảm tử, lão có thốt lên bốn tiếng Huyết Thủ Toái Bia?

Hồng Bảo Kỳ ngập ngừng hơi cảm thấy khó đáp.

Lập tức phụ nhân quát:

– Sao ngươi không đáp? Hay là không muốn thừa nhận ngươi đã luyện Khổng Huyết Thủ Toái Bia công phu? Có đúng chăng?

Hồng Bảo Kỳ đành thổ lộ:

– Không sai. Đấy là công phu tại hạ vẫn đang luyện, nhưng có danh xưng là Khổng Huyết Thủ Nhất Chưởng Toái Bia.

Ngờ đâu phụ nhân càng quát to hơn, phẫn nộ nhiều hơn:

– Bất luận đó là danh xưng gì, ta chỉ muốn ít nhất được một lần mục kích.

Hãy mau xuất thủ.

Hồng Bảo Kỳ giật mình:

– Sao tiền bối có vẻ oán hận đối với công phu ấy? Lẽ nào từng có người
dùng công phu ấy gây ra mối huyết hải thâm thù đối với tiền bối? Nhưng
cho dù vậy thì nào có liên can gì tại hạ?


Phụ nhân bật lao đến và xuất chưởng:

– Chớ nhiều lời, hãy mau thi triển công phu Huyết Thủ Toái Bia. Nếu không ngươi sẽ mất mạng. Đỡ!

“Ào …”.

Hồng Bảo Kỳ vội tránh:

– Vô oán vô cừu, tại hạ quyết không động thủ.

“Vút!”.

Bị hụt chiêu, phụ nhân thêm phẫn nộ:

– Sao lại bảo vô oán vô cừu? Há lẽ ta không đủ tư cách báo thù cho phu quân ta? Mau đỡ!

“Ào …”.

Hồng Bảo Kỳ vẫn tránh:

– Đó là một lầm lẫn và tiền bối từng bộc lộ mọi nguyên nhân là do tôn phu quân hồ đồ gây ra. Vậy tại hạ càng không thể tiếp chiêu, hầu tránh đã
biết lầm lại cố tình gây thêm oán thù.

“Vút!”.

Không thể chạm đến Hồng Bảo Kỳ dù chỉ một chéo áo, phụ nhân bất chợt quay lại tấn công Lạc Yến Chi:

– Nếu vậy ta sẽ giết ả, liệu xem ngươi có phải đối phó với ta chăng? Đỡ!

“Ào …”.

Lạc Yến Chi lần này không bị bất ngờ, vội phát chiêu ứng phó:

– Đại tỷ sao lại hồ đồ? Nhưng nếu muốn báo thù cho phu quân, Lạc Yến Chi tiểu nữ không thể chối bỏ phần trách nhiệm. Hãy đỡ!

“Ầm!!”.

Loạt chạm kình làm Lạc Yến Chi chao đảo. Dù vậy, nàng chưa phải bại thủ do phụ nhân nọ cũng lảo đảo bước lùi.

Sự thật này đã khiến phụ nhân cười lạnh:

– Quả là bất ngờ so với niên kỷ thật quá kém của hai ngươi. Chứng tỏ nếu
ta không lạc hậu thì mục lực từ lâu ắt vẫn bị mây mù che khuất, đâu thể
ngờ ở chốn võ lâm lại nảy sinh hai người dù vô danh nhưng bản lãnh thật
khó lường.

Được lắm, thù này ta quyết báo phục. Hãy cứ chờ đấy.

Và phụ nhân lao bỏ đi.

Thấy vậy, Lạc Yến Chi ngao ngán thở dài, than cùng Hồng Bảo Kỳ:

– Chúng ta đã gây ra tai họa thật sao? Sát nhân thì phải đền mạng, hai huynh muội ta phải hành động như thế nào đây?

Hồng Bảo Kỳ cũng thở dài:

– Đúng là họa vô đơn chí. Vì nếu không do lão gây ra khiến muội lâm nguy
thì ngu huynh đâu việc gì phải hạ sát thủ? Âu là chỉ còn cách sau này
tìm một phương thế nào đó bù đáp lại cho người, nếu hòa giải được thì
tốt … nhược bằng vẫn vô khả thì đành chịu vậy. Hà …

Chợt phụ nhân nọ lại bất ngờ tái xuất hiện:

– Chỉ có một cách khiến ngươi không phải lo nữa về hành động chỉ do vô
tình gây ra. Đấy là hãy minh chứng cho ta thấy đích thực ngươi đã luyện
công phu Huyết Thủ Toái Bia.

Nhìn về phía phát thoại, Lạc Yến Chi kêu bàng hoàng:

– Ôi, nhìn kìa! Đúng là đại xà đêm qua rồi!

Đó là một đại xà thật lớn, đang ngoan ngoãn bò theo từng bước chân của phụ nhân. Đồng thời, để chứng tỏ đại xà là do bản thân thuần dưỡng, phụ
nhân chợt ra lệnh:

– Tiểu Hoa hãy nhìn cho kỹ, có phải đấy là hai kẻ đêm qua ngươi đã gặp?

Vậy hãy mau đối phó với gã kia, nhanh lên.

Đại xà tuy to lớn nhưng không hề tỏ ra nặng nề hoặc chậm chạp. Trái lại,
như biết nghe theo mệnh lệnh, toàn thân nó vụt cuộn lên, sau đó tự bật
bay, lao thật nhanh về phía Hồng Bảo Kỳ, khí thế thật hung hãn khiếp
người.

“Ào …”.

Thất kinh, Hồng Bảo Kỳ đẩy nhanh Yến Chi về một phía, phần bản thân thì lập tức nhảy tránh về phía còn lại:

– Hãy chạy mau!

Nhưng hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của bất luận ai, phần đuôi của đại xà
chợt trở thành vũ khí, nhanh thật nhanh quẫy quật thật uy mãnh vào đúng
phương vị đang lẩn tránh của Hồng Bảo Kỳ.

“Ào …”.

Cũng có tiếng phụ nhân cười:

– Nếu ngươi không muốn uổng mạng thì hãy lo liệu cách đối phó. Vì Tiểu
Hoa được phu phụ ta thuần dưỡng là để tiêu diệt lũ Đại Ưng, thế nên
ngươi chớ xem thường. Đấy là chưa kể nếu ngươi vong mạng thì tiểu muội
muội xinh đẹp của ngươi rồi sẽ ra sao? Ha … Ha …

Và đúng như thế, khi phát hiện Lạc Yến Chi toan chạy đến hầu được hợp lực cùng Hồng Bảo Kỳ, phụ nhân lập tức xuất hiện ngăn cản:

– Định chạy đi đâu? Đỡ!

“Ào …”.

Rất lo cho Hồng Bảo Kỳ, Lạc Yến Chi lập tức động thủ và còn quát hỏi phụ nhân:

– Cớ sao mụ cứ miễn cưỡng, buộc Hồng Bảo Kỳ phải vận dụng công phu Huyết Thủ Toái Bia? Mau tránh ra!

“Ầm!!”.

Phụ nhân với chủ tâm cầm chân Lạc Yến Chi nên thản nhiên cười và thổ lộ:

– Vì chỉ như thế ta mới tâm phục khẩu phục, biết rõ chuyết phu vong mạng
là do sở học chẳng tinh bằng người và không hề là do người lập mưu hạ
sát thủ. Hãy đỡ. Ha … Ha …

“Ào …”.

Cũng lúc đó, Hồng Bảo Kỳ tuy có phần khốn đốn trước những phản ứng vừa nhanh vừa rất bất
thường của đại xà nhưng vẫn may là còn có bộ pháp Khoái Mã Bộ Thiên Hành nên cũng tạm chi trì. Chính vì vậy khi nghe rõ chủ ý của phụ nhân, Hồng Bảo Kỳ bật quát:

– Vậy tiền bối nghĩ sao nếu để tiền bối toại nguyện, rất có thể sinh mạng của Tiểu Hoa khó bảo toàn?

Phụ nhân cười ngạo nghễ:

– Cứ chờ thực hiện được hãy nói. Vì Tiểu Hoa đâu dễ bị ngươi sát hại. Và

cho dù có chuyện đó đi nữa. Ha … Ha … chuyết phu đã chết, một mình
ta cũng khó thể tiếp tục thuần dưỡng Tiểu Hoa, ngươi có kết liễu nó, ta
quyết chẳng oán hận ngươi. Thật đấy. Ha … Ha …

Hành vi này
của phụ nhân thật là trái với lẽ thường. Dù vậy, do đại xà càng lúc càng hung hãn khiến Hồng Bảo Kỳ vì hiểu nên chợt kêu:

– Tiền bối đã
cố tình dùng cách này để khích nộ đại xà? Vì sao vậy? Hãy nói mau. Nếu
không, tại hạ vì bất đắc dĩ, thà tìm cách kết liễu đại xà hơn là chịu
mất mạng một cách vô duyên cớ.

Phụ nhân vẫn quyết liệt ngăn cản
Lạc Yến Chi, đồng thời cứ luôn cười, hầu như chỉ trông chờ rồi sẽ có lúc Hồng Bảo Kỳ buộc phải thi triển công phu Huyết Thủ Toái Bia cho phụ
nhân mục kích và toại nguyện.

Thế là Hồng Bảo Kỳ bật quát:

– Đại xà càng lúc càng hung hãn khó lường. Yến Chi muội mau ném thanh tiểu kiếm cho ngu huynh.

Lạc Yến Chi toan đáp ứng thì bị phụ nhân tới tấp tấn công:

– Ta chỉ muốn ngươi thi triển công phu Huyết Thủ. Tại sao quá hẹp lượng,
không cho ta toại nguyện? Vậy thì đừng mong sẽ bất kỳ vật gì hỗ trợ
ngươi.

Nha đầu, đỡ!

“Ào … Ào …”.

Lạc Yến Chi vậy là chẳng có cơ hội ném tiểu kiếm cho Hồng Bảo Kỳ, đành kêu:

– Bảo Kỳ huynh sao không mau xuất thủ? Nhanh lên, sau đó còn qua đây tiếp ứng muội.

Hồng Bảo Kỳ đang chờ cơ hội. Và khi cơ hội đến, Hồng Bảo Kỳ lập tức thi
triển Mã Bộ Thiên Hành, kịp tránh cái đầu với phần miệng luôn há toang
hoác của đại xà, nhân đó, thật thuận tay, Hồng Bảo Kỳ vỗ một kình Toái
Bia ngay đỉnh đầu của đại xà.

– Cho ngươi chết!!

“Bộp!”.

Đầu của đại xà liền vỡ toác. Dù vậy, toàn thân của đại xà với chiếc đuôi uy mãnh vẫn tiếp tục quẫy quật, tình cờ quật trúng vào phần hạ thân của
Hồng Bảo Kỳ.

“Chát!”.

Hồng Bảo Kỳ bị hất bay lên, phần hạ thân đau đớn, tợ hồ toàn bộ hai ống chân đã bị quật gãy đến tận xương cốt.

“Vù …”.

Như đã trông chờ, phụ nhân nọ ngay khi mục kích, thấy đại xà bị hại và lúc
này chỉ còn là các đợt giật nảy cuối đời thì thay vì phát lộ căm phẫn,
là điều theo lẽ thường nhất định phải có, ngờ đâu phụ nhân chỉ bàng
hoàng khẽ kêu:

– Huyết Thủ Toái Bia? Quả nhiên là Khổng Huyết Thủ Toái Bia.

Chuỗi thái độ phản thường của phụ nhân chưa kết thúc. Vì sau tiếng kêu, lạ
thay, phụ nhân vụt xoay người bỏ đi, di chuyển rất nhanh, như thể sẽ đến lượt bản thân lại trở thành đối tượng cho Hồng Bảo Kỳ vận dụng Khổng
Huyết Thủ Nhất Chưởng Toái Bia kết liễu.

Cùng lúc này, Hồng Bảo Kỳ hạ thân xuống và tự loạng choạng đến chực ngã.

Lạc Yến Chi kinh tâm, vội chạy đến:

– Bảo Kỳ huynh sao rồi? Há lẽ đã bị chấn gãy ở chân thật ư?

Nhờ Lạc Yến Chi lấy tay đỡ, Hồng Bảo Kỳ cuối cùng vẫn tự đứng vững, mặt nhăn nhó và lo lắng tự nhìn và hai chân bản thân:

– Thân của đại xà không ngờ cứng như đá. Hai chân của ngu huynh vụt đau buốt nhưng lúc này cũng đỡ rồi.

Lạc Yến Chi càng thêm lo, vội vén y phục phần hạ thân của Hồng Bảo Kỳ lên hầu nhìn kỹ hơn. Và nàng kêu:

– Bảo Kỳ huynh nói không sai. Vì hai chân đều có hai chỗ sưng đỏ như
nhau, tợ hồ bị vật cứng nện vào. Rất có thể đã bị chấn chạm đến tận
xương cũng nên.

Hồng Bảo Kỳ cũng nhìn thấy hai quầng đỏ chia đều cho hai chân, tuy nhiên vẫn phải trấn an nàng:

– Yến Chi muội chớ quá lo hão. Chẳng phải ngu huynh vẫn đứng vững đây
sao? Nào, hãy buông tay ra. Ngu huynh muốn thử đi lại xem sao.

Và Lạc Yến Chi vơi dần nỗi lo khi nhận thấy Hồng Bảo Kỳ dù di chuyển chậm
thì cuối cùng vẫn tự đi lại bằng đôi chân của chính bản thân.


Tốt rồi. Muội chỉ lo Bảo Kỳ huynh nếu bị gãy chân thì khốn. Nhưng tại
sao ở thân của đại xà lại trở nên cứng khác hẳn với vẻ ngoài thoạt nhìn
cứ ngỡ phải thật mềm?

Hồng Bảo Kỳ mãi lúc này mới có cơ hội thở phào nhẹ nhõm:

– Ngu huynh chỉ cảm thấy lạ với hành vi hoàn toàn phản thường của Thiết
Xà Nhị Tẩu, nhất là mọi biểu hiện của mụ vừa rồi. Tại sao mụ tuy khiếp
sợ nhưng vẫn muốn ngu huynh thi triển đúng loại công phu đã khiến mụ sợ
hãi?

Đã vậy, mụ cũng chẳng màng báo thù cho phu quân mụ, cũng
chẳng bận tâm đến mệnh hệ của đại xà, từng do phu phụ mụ thuần dưỡng và
thân thiện gọi là Tiểu Hoa?

Lạc Yến Chi chợt đoán:

– Cũng
có thể đúng như lúc nãy Bảo Kỳ huynh đã nêu. Đấy là công phu từng gây
bất lợi cho ai đấy và là nhân vật không những mụ quen mà có thể còn là
hạng cao thủ thượng thừa, khiến mụ thoạt nghe đến công phu này, dù khiếp đảm vẫn háo hức muốn được mục kích chí ít cũng một lần?

Hồng Bảo Kỳ đành hé lộ:

– Công phu này, ngu huynh chỉ tình cờ phát hiện, vì cảm thấy sẽ có lúc
hữu dụng nên không thể không luyện. Nhưng nếu chỉ vì công phu này có thể dẫn đến nhiều bất lợi, ắt ngu huynh đành nghe theo lời khuyên của muội, sẽ luôn cân nhắc và không chừng sẽ chẳng bao giờ dùng đến nữa cũng nên.

Nàng tán thành:

– Gặp khi thật nguy cấp thì không nói làm gì. Nhưng như muội đã tỏ bày,
công phu đó thật quá bá đạo, Bảo Kỳ huynh nếu có thể tránh thì không gì
tốt bằng. Mà này, bây giờ Bảo Kỳ huynh định đi đâu?

Hồng Bảo Kỳ ngạc nhiên:

– Đi? Nghĩa là Yến Chi muội không hứng thú muốn tạm lưu lại nữa ư?

Nàng nhìn quanh và nhăn mặt:

– Có lẽ vì muội là nữ nhân, thế nên cảnh quang ở đây vào lúc này chỉ khiến muội muốn ngay lập tức ly khai, càng nhanh càng tốt.

Hồng Bảo Kỳ gật đầu:

– Vậy muội định đi đâu?

Nàng đáp:

– Gia mẫu còn một bào huynh đã từ lâu ngỡ như hoàn toàn bặt tin. Nhưng
gần đây, nhờ tình cờ phát hiện lưu tự của gia mẫu, phụ thân muội lại
muốn có thêm cao thủ, hầu cùng nhau hiệp lực truy nguyên cái chết của
gia mẫu, nên thật may mắn sẽ là chỗ muội mong tìm đến tạm dung thân lúc
này.

Hồng Bảo Kỳ mơ hồ hiểu:

– Trước lúc Lạc gia lâm thảm
biến, ngay hôm đó Yến Chi muội đã có một ngày không hiện hữu ở Lạc gia,
có phải để tìm gặp bào huynh của lệnh đường?

Nàng thừa nhận:

– Muội được gia phụ sai phái đi nghênh đón đại cửu, ngờ đâu vì đột nhiên
có việc khẩn, đại cửu không thể đến đúng hạn định. Nhờ đó muội có cơ hội hồi gia kịp lúc, thật không ngờ lại là lần cuối cùng, để muội bây giờ
trở thành kẻ tứ cố vô thân.

Không muốn nàng lại buồn, Hồng Bảo Kỳ vội chuyển đề tài, vì thế cũng mất cơ hội hỏi thêm nàng về nhân vật đại cửu. Hồng Bảo Kỳ bảo:

– Ngu huynh thì đang muốn hồi gia. Vì còn
những bí ẩn về lai lịch và thân thế của ngu huynh, là điều sau này khi
gặp lại, nhất định ngu huynh sẽ cho Yến Chi muội tỏ tường.

Nàng ngạc nhiên:


– Nghĩa là Bảo Kỳ huynh vẫn còn mơ hồ về thân thế lai lịch? Sao lại như vậy? Vì muội cứ ngỡ …

Hồng Bảo Kỳ xua tay:

– Ngu huynh cũng chẳng muốn giấu. Kỳ thực mãi đến lúc cuối đời, gia mẫu
mới bộc lộ từng là nhân vật võ lâm. Thế nên đâu chỉ khiến huynh ngạc
nhiên mà cơ hội để ngu huynh được mẫu thân chỉ điểm võ công cũng chẳng
bao giờ có. Dù vậy theo lời trăn trối của gia mẫu, ngu huynh chỉ biết
bản thân còn mối phụ thù cần báo. Và để minh bạch hư thực như thế nào,
theo lời mẫu thân căn dặn, huynh phải chờ đến khi luyện được bản lãnh,
miễn sao chỉ một chưởng là quật vỡ tảng đá. Sau đó ắt sẽ tìm thấy toàn
bộ lưu tự được mẫu thân cố tình ẩn giấu ở ngay bên dưới tảng đá ấy. Cũng vì thế …

Nàng khẽ kêu:

– Muội hiểu rồi. Đấy là nguyên
nhân khiến Bảo Kỳ huynh thoạt phát hiện là lập tức luyện ngay theo công
phu Huyết Thủ Toái Bia? Vậy muội thành tâm cầu chúc Bảo Kỳ huynh mau sớm toại nguyện. Nhưng huynh quả quyết chứ, lúc gặp lại phải cho muội tỏ
tường ngay thân thế lai lịch của huynh?

Hồng Bảo Kỳ có phần thất vọng:

– Nếu huynh cũng hiểu, vì muội luôn nóng lòng báo thù cho Lạc gia nên
nhất thời đành phải cùng ngu huynh chia tay. Đã vậy, ngu huynh đâu nỡ
miễn cưỡng muội. Đành chúc Yến Chi muội thượng lộ bình an và ngu huynh
hứa sẽ mau chóng cùng muội tái ngộ. Cũng là dịp để ngu huynh tỏ bày thân thế, một điều mà lâu nay vì luôn mặc cảm khiến phần nào ngu huynh, thú
thật, chẳng muốn gọi hoặc xem muội là tiểu thư, quá cách biệt so với ngu huynh.

Nàng cười buồn:

– Thảo nào Bảo Kỳ huynh luôn tự
nhận có xuất thân hèn kém. Nhưng giờ đây, dù là tiểu thư thì muội cũng
như huynh, đều trở thành cô nhi và lại mang nặng trọng trách báo thù,
đâu còn khác biệt nào giữa hai chúng ta. Thôi xin cáo biệt. Nhân tiện,
hãy cho muội nói thêm lời thâm tạ vì biết bao điều Bảo Kỳ huynh đã thực
hiện cho muội. Hẹn tái ngộ và mong sao Bảo Kỳ huynh luôn bảo trọng.

Hồng Bảo Kỳ cũng đành nói lời chia tay:

– Muội cũng bảo trọng. Và nhất định chúng ta sẽ gặp lại.

Còn lại một mình, do luôn cẩn trọng, không muốn lưu lại bất kỳ dấu tích gì, Hồng Bảo Kỳ đi đến gần đại xà.

Đại xà đã chết, Hồng Bảo Kỳ bèn tìm cách vùi kín thân xác to nặng của nó.

Chợt nhớ đến tiểu huyệt khẩu từng chui thoát ra, Hồng Bảo Kỳ cầm đuôi đại xà, dụng lực kéo đến tiểu huyệt khẩu.

Nhưng đang kéo, Hồng Bảo Kỳ bỗng nghe từ xương cốt của đại xà, ở phần gần cuối thân, có vang lên những tiếng va lanh canh.

Động tâm, Hồng Bảo Kỳ dừng lại và bắt đầu chú mục nhìn dò xét phần thân gần đuôi của đại xà.

Nhờ đó Hồng Bảo Kỳ phát hiện giống như ở hai ống chân của bản thân, có một
chỗ ở gần đuôi con đại xà cũng xuất hiện một quầng đỏ.

Lấy làm lạ, Hồng Bảo Kỳ chạy đi tìm một hòn đá và quay lại khẽ nện gõ vào chỗ bị đỏ của đại xà.

“Coong … Coong …”.

Đây là tiếng chạm không thể do đá và đá va vào nhau. Hồng Bảo Kỳ càng thêm
lạ đành tìm cách cũng dùng hòn đá đập vỡ phanh từng mẫu da thịt ở chỗ đó của đại xà.

Máu huyết của đại xà tuôn chảy, tuy không nhiều
nhưng cũng dần nhuộm ướt bàn tay của Hồng Bảo Kỳ. Có chăng thì chỉ sau
một lúc nữa, do bàn tay ngày càng nhuộm ướt máu huyết của đại xà khiến
Hồng Bảo Kỳ cũng dần có cảm nhận bàn tay đó của bản thân như đã nở ra to thêm.

Kinh tâm, Hồng Bảo Kỳ dừng lại và tự so sánh hai bàn tay với nhau.

Quả thật, bàn tay bị nhuộm ướt huyết của đại xà đã tự dưng nở to hơn bàn
tay còn lại một ít, tuy khó nhận thấy nhưng kỳ thực vẫn to hơn. Điều này khiến Hồng Bảo Kỳ tự lẩm nhẩm:

– Khổng Huyết Thủ? Lẽ nào đây là
công phu có thể làm cho chưởng tay thay đổi và biến dạng? Đồng thời chỉ
xảy ra khi bị nhuộm huyết, thế nên mới có danh xưng Khổng Huyết Thủ?
(Khổng là to, thật to; Huyết Thủ là bàn tay đẫm máu, bất luận là máu của ai hay từ sinh vật nào).

Để minh bạch, Hồng Bảo Kỳ chuyển hòn đá qua tay còn lại, cũng đập vỡ phanh từng mẫu da thịt của đại xà, cũng cố tình để cho bàn tay này bị nhuốm huyết tương tự bàn tay kia.

Sau đó, kể cũng khá lâu, khi hành động của Hồng Bảo Kỳ phần nào thu kết
quả, là phát hiện có một vật dài màu đen bóng chẳng hiểu vì sao lại tồn
tại, hiện hữu, nằm ngay bên cạnh và xuôi theo dãy xương sống của đại xà, thì thay vì quan tâm đến vật vừa phát hiện, Hồng Bảo Kỳ lại so sánh hai bàn tay bản thân với nhau.

Hai bàn tay vẫn một lớn, một nhỏ, bàn tay hữu lúc nãy vẫn có vẻ đã nở to hơn bàn tay tả, cho dù cả hai cùng
nhuộm một loại huyết như nhau.

Tự lo sợ về hiện trạng kỳ quặc
này, Hồng Bảo Kỳ vội tìm cách lau sạch mọi máu huyết bên bàn tay hữu,
sau đó tự đặt gần bàn tay tả, lo lắng chờ xem sẽ có lúc nào đó bàn tay
hữu được thu nhỏ và trở lại bình thường hay không.

Cuối cùng, như không có điều gì đáng mừng cho bằng. Hồng Bảo Kỳ suýt nữa thì bật kêu
toáng lên khi phát hiện quả thật cũng đến lúc bàn tay hữu quy hồi về
trạng thái ban đầu, đã thu nhỏ và hầu như hoàn toàn bằng tay tả, cho dù
bàn tay tả hãy còn nhuộm ướt huyết đại xà.

Đến đây, Hồng Bảo Kỳ minh bạch:

– Công phu Huyết Thủ Toái Bia ta luôn luyện bằng bàn tay hữu. Thế nên chỉ mỗi bàn tay này nếu sơ ý để nhuộm ướt huyết nhất định sẽ bị biến dạng,
tự nở to thật là khó coi. Đã vậy, từ nay ta nên tránh, hoặc là chẳng
dùng đến công phu này hoặc thậm chí khi dùng cũng đừng bao giờ để bàn
tay bị nhuộm ướt huyết. Nếu không, bàn tay chợt to ra thật là quái đản.
Hừ.

Với tâm trạng không còn gì lo lắng, Hồng Bảo Kỳ mới quay trở
lại với dị vật vừa phát hiện có ẩn chứa ngay trong thân đại xà. Hồng Bảo Kỳ một lần đành để hai bàn tay cùng nhuộm ướt huyết, vì chỉ như vậy mới có thể lôi dị vật nọ ra.

Đó là một vật rất lạ, tuy dài như thanh kiếm nhưng có hai đầu cơ hồ đều tròn lẳn và to bằng nhau, khiến không
thể phân biệt đâu là phần chuôi để cầm và đâu là phần đầu để vận dụng
nếu xem vật đó là một loại khí giới.

Tuy nhiên, ở vật này có một điểm dị biệt khiến Hồng Bảo Kỳ thoạt phát hiện cũng lấy làm thú vị và quyết sở hữu.

Đó là vật này dù từng phát ra thanh âm cho biết được luyện bằng kim thiết
nhưng lạ thay lại rất mềm dẻo, khiến Hồng Bảo Kỳ lúc đầu cầm vào hai đầu và uốn vật này bằng hai tay thì thấy rất dễ uốn cuộn lại thành vòng.
Tuy nhiên, chỉ cần Hồng Bảo Kỳ thôi dụng lực, chỉ cầm hờ hai tay ở hai
đầu, thì vật này lập tức tự duỗi ra ngay, trở lại trạng thái thẳng như
thoạt kỳ đầu. Hồng Bảo Kỳ tự lẩm bẩm:

– Chính vì thế, vật này vẫn dễ dàng uốn lượn theo từng cử động uốn quẫy của đại xà. Tuy nhiên do
được luyện bằng kim thiết, dĩ nhiên cứng, thế nên lúc chạm vào ta vẫn
làm hại chân ta, có cảm nhận như bị đá nện vào, đau đến ngỡ gãy cả xương cốt. Vậy vật này nếu sử dụng như vũ khí thì liệu có được chăng?

Hồng Bảo Kỳ vội đứng lên, đi đến chân núi, khẽ quật vật nọ vào đá.

“Chát!”.

Vật nọ bị hất ngược lại, khiến Hồng Bảo Kỳ hoang mang vội nhìn lại vật nọ.

Thật may, vật nọ chẳng hề suy suyển, thế là Hồng Bảo Kỳ lại quật thêm một lượt nữa, lần này thì mạnh hơn.

“Chát!”.

Lực chấn chạm vẫn làm vật nọ bị hất ngược. Dù thế, Hồng Bảo Kỳ phát hiện ắt là do vật nọ có thêm độ mềm dẻo nên chấn lực không hề tác động và làm
cho cánh tay của Hồng Bảo Kỳ bị tê chồn, là điều lẽ ra phải xuất hiện.

Có phần an tâm, Hồng Bảo Kỳ lần này quyết quật thẳng tay vật nọ vào một tảng đá.

“Chát!”.

Có những mảnh đá vụn vì bị vỡ ra nên bật bay tung tóe. Dù thế, vật nọ vẫn
chẳng bị bất kỳ hư hại nào dù nhỏ. Và tương tự, cánh tay của Hồng Bảo Kỳ cũng chẳng bị một chút nào cảm nhận bị tê chồn.

Vui mừng, Hồng
Bảo Kỳ đặt vật đó qua một bên, bắt đầu xúc tiến việc kéo thân thể dài
ngoằng của đại xà vào tận sâu trong tiểu huyệt khẩu.

Tiếp đó, để tẩy uế thật sạch mọi huyết tích, Hồng Bảo Kỳ cầm vật nọ đi tìm nước để rửa gột.

Thiết Xà Nhị Tẩu quả thật từng lưu ngụ ở đây khá lâu, vì Hồng Bảo Kỳ không
chỉ tìm thấy nước mà còn phát hiện chỗ lưu ngụ của họ.

Thật lạ,
họ tuy là phu phụ nhưng lại lưu ngụ chỗ nghỉ ngơi hữu biệt. Chỗ của nữ
nhân thì rộng rãi hơn, sạch hơn và có phần xa hoa hơn. Riêng chỗ nam
nhân thì nhỏ hẹp, như thể đấy là sự phân biệt có thể về bối phận của cả
hai?

Nhưng vì không quan tâm nên Hồng Bảo Kỳ bỏ qua, chỉ lo tự
gột rửa toàn thân, cũng rửa sạch vật nọ. Cuối cùng, khi đã có thể dấu
vật nọ vào người, xuôi theo thân và ở bên dưới lớp y phục, Hồng Bảo Kỳ
mỉm cười và bật lao đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.